• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (101 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2141-2150

Mọi người nghe thấy thế đều rộ lên.

Người nào cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển tới bước này.

Có thể nói tình hình lúc này vô cùng nguy cấp, gần như là mỗi phút mỗi giây, cô Phương đều có khả năng mất mạng.

Đặc biệt là đối với cô Phương lúc này đã tỉnh táo lại, phải trơ mắt nhìn mình chịu chết, đây là một loại hành hạ như thế nào.

“Nhanh nghĩ biện pháp!”

Quản gia Phương nắm chặt lấy cổ Triệu Kiến Minh lớn tiếng mở miệng.

Vẻ mặt Triệu Kiến Minh cầu xin: “Không cứu, tình huống này thực sự không cứu được!”

“Nhanh gọi người của đội phòng cháy chữa cháy! Nhanh, nhanh gọi bọn họ tới!”

“Nếu không thì sẽ xảy ra chuyện, sẽ chết người!" Triệu Kiến Minh cảm thấy trước mắt dần biến thành màu đen, tuy vừa rồi có quản gia đảm bảo, sẽ không để anh ta gánh vác trách nhiệm.

Nhưng vấn đề là, mọi chuyện căn bản không phát triển dựa theo phán đoán của anh ta.

Nhà họ Phương ở Yến Kinh là một trong mười gia tộc đứng đầu, gia nghiệp lớn, nhiều người tài giỏi, chỉ cần tìm chuyên gia tái hiện lại tình hình ở hiện trường, sẽ biết được hành động của anh ta vừa rồi liều lĩnh cố nào.

Như vậy cho dù là trở ngại dư luận, nhà họ Phương không giết chết anh ta.

Nhưng một trong mười gia tộc đứng đầu muốn đùa chết anh ta, có nhiều thủ đoạn lắm? “Ông nội mày, không phải mày nói cả thủ đô, thậm chí là cả Đại Hạ này, đều không có chuyên gia quản lý an toàn nào trâu bò hơn mày sao?”

“Vậy mà mày bảo bọn tao gọi đội phòng cháy chữa cháy tới, sao lúc trước không nói như thế!”

Quản gia Phương tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, đá mạnh Triệu Kiến Minh ngã xuống đất, hét to với vệ sĩ: “Nhanh đi tìm người của đội phòng cháy chữa cháy!”

“Nhanh lên!”

“Vị quản gia này, đội phòng cháy chữa cháy ở gần đây muốn tới cũng phải ít nhất năm phút, cộng thêm bây giờ kẹt xe, đợi bọn họ tới hoa cúc vàng đều đã lạnh Đám người vây xem có người mở miệng theo bản năng.

“Người trẻ tuổi vừa rồi, cậu ấy có thể nhìn ra sơ hở của tên bịp bợm giang hồ Triệu Kiến Minh này, nói không chừng cậu ấy có thể cứu được người!”

“Ông nên tìm cậu ấy!”

“Với bộ dạng đó của cậu ta, sao có thể cứu người? Vừa rồi cậu ta chỉ mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi!”

Triệu Kiến Minh mở miệng theo bản năng, bởi vì anh ta biết, nhỡ đâu Bùi Nguyên Minh cứu được người, anh ta sẽ xong đời.

“Quản gia Phương, vẫn nên nhanh chóng tìm người của đội phòng cháy chữa cháy tới, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa “Cút!”

Lúc này quản gia Phương cũng tỉnh táo lại, sao ông ta không nhìn ra được tâm tư của Triệu Kiến Minh? Huống hồ tình hình của chủ nhân nhà mình nguy cấp, thực sự không đợi được tới lúc xe cứu hỏa đến.

Ông ta lập tức đá bay Triệu Kiến Minh, sau đó giống như điên rồi lao ra khỏi đám người, đuổi theo hướng Bùi Nguyên Minh mới rời đi.

Phía sau hơn trăm mét, quản gia Phương vừa hay thấy được Bùi Nguyên Minh đang quay đầu nhìn chằm chằm phía sau.

“Rầm rầm!”

Lúc này không quan tâm Bùi Nguyên Minh có thể cứu người được không, quản gia Phương trực tiếp quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, ôm đùi anh nói: “Cậu này, cầu xin cậu cứu cô chủ nhà chúng tôi “Vừa rồi tên lừa gạt kia làm bậy, cô chủ nhà tôi đã tỉnh lại, nhưng xe có khả năng rơi vào trong sông bất cứ lúc nào!”

“Cô ấy mới hai mươi tuổi thôi!”

“Cậu nhất định phải cứu cô ấy!”

Lúc này vẻ mặt quản gia Phương giống như chết cha chết mẹ.

Quản gia Phương phụ trách an toàn của cô chủ nhiều năm, nếu cô chủ xảy ra chuyện, ông ta cũng phải chôn cùng.

“Cái gì? Người không cứu ra được? Trái lại xe nổ mạnh lần nữa sao?”

Sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi, anh còn tưởng là cứu người thành công, hoặc là xe rơi vào trong sông.

Không thể ngờ tới vì Triệu Kiến Minh làm bậy, bây giờ tình hình càng nguy hiểm hơn.

Lúc này anh đá quản gia Phương ra, xoay người xông vào trong đám người.

Cho dù có chút xích mích với Phương Trung Nghĩa, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không đành lòng trơ mắt nhìn thiếu nữ xinh như hoa bị thiêu cháy.
“Mọi người tránh ra, rất có khả năng lát nữa xe sẽ nổ mạnh một lần nữa!”

“Các người cách xa một chút, trăm ngàn lần đừng để bị ảnh hưởng!”

Hơn mười giây sau, Bùi Nguyên Minh đi tới trước đám người.

“Người nào có găng tay, cho tôi mượn một đôi!”

Rất nhanh, trong đám người ném ra một găng tay cao su, Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đeo vào tay, sau đó xông về trước.

Quần chúng vây xem nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám cảm thấy vô cùng thoải mái.

So với Triệu Kiến Minh thích làm ra vẻ, có thể nhìn ra được Bùi Nguyên Minh thật lòng muốn cứu người, hơn nữa cho dù gặp tình huống nguy hiểm cũng không bối rối.

“Lâm nguy không sợ hãi, đây mới là chuyên gia chân chính, cao thủ chân chính!”

“Cao thủ, cậu phải cẩn thận đấy!”

“Đừng cố khoe khoang, nhanh nghĩ biện pháp di chuyển xe tới bên cạnh, một lát nữa xe cứu thương và xe cứu hỏa sẽ tới!”

Không để ý những người này nói gì, động tác của Bùi Nguyên Minh rất nhanh, trực tiếp nhào tới bên cạnh ô tô.

Nhìn biểu cảm sợ hãi của cô gái, Bùi Nguyên Minh ra hiệu bằng tay, chỉ trong nháy mắt tay trái của anh nắm được cửa xe, kéo mạnh lên trên.

“Răng rắc...”

Một tiếng vang thật lớn, gần như là lúc cửa xe bị kéo ra, thanh thép tràn ngập nguy cơ cũng hoàn toàn bị gãy.

Lamborghini lấy tốc độ chậm rãi mà dứt khoát cắm đầu xuống dưới.

Bùi Nguyên Minh nheo mắt, thân thể tránh ra.

“Rầm rầm..”

“Bùm..: Gần như lúc thân thể Bùi Nguyên Minh nhào xuống, âm thanh ô tô rơi xuống nước, cùng với tiếng nổ mạnh rất to truyền ra.

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn ánh lửa chỗ mặt sông, trong lúc này có chút thất thần.

Kỳ tích không xảy ra, tuy vừa rồi người trẻ tuổi kia liều mạng cứu người, nhưng vẫn chậm một bước.

Quản gia Phương và hai vệ sĩ đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng tiến về trước, sau đó “bốp”

một tiếng quỳ gối bên cạnh cậu, vẻ mặt tuyệt vọng và trắng xanh.

“Tôi đã sớm nói, tôi đã sớm nói!”

“Đã không cứu được!”

“Tôi là chuyên gia, sao phán đoán của tôi có thể sai chứ?”

“Không nghe người lớn dạy, chịu thiệt ngay trước mắt!”. Truyện Sắc

“Sao tôi có thể sai?”

Giữa sân, Triệu Kiến Minh đang quỳ rạp trên đất đột nhiên cười ha ha.

Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía anh ta theo bản năng, trong lòng không biết nên có tư vị gì.

Bây giờ xem ra, phán đoán của Triệu Kiến Minh thực sự không sai, nếu chính anh ta cũng không quan tâm đi lên cứu người, như vậy hậu quả sẽ như người trẻ tuổi vừa rồi, không còn cả xương.

“Tôi nói này, các vị, các vị có thể đừng quỳ nữa không, góp một tay đi..."

Ngay sau đó, một giọng nói suy yếu truyền từ trước người quản gia Phương tới.

Khói thuốc súng tản đi, toàn thân quản gia Phương chấn động, chỉ thấy lúc này có hai đầu ngón tay bám lấy mặt cầu.

Quản gia Phương nhìn xuống theo bản năng, thì thấy dưới lan can bị nổ hủy, một tay của Bùi Nguyên Minh bám lấy mặt cầu, tay còn lại thì đang ôm cô Phương rơi vào trạng thái bán hôn Theo gió mạnh thổi qua, thân thể hai người lung lay sắp đổ dưới cầu, có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.

“Cứu người! Nhanh lên cứu người!”

Quản gia Phương kịp phản ứng, vẻ mặt mừng như điên, ông ta không thể ngờ tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể cứu cô Phương từ trong xe ra.

Hai vệ sĩ kịp phản ứng trước tiên.

Rất nhanh, có quần chúng có mặt lấy dây thừng trong xe ra, tết lại quấn quanh cơ thể Bùi Nguyên Minh, sau đó kéo Bùi Nguyên Minh đi lên.

Tuy người được cứu lên, nhưng hai người đều ở trạng thái suy yếu.

Bùi Nguyên Minh còn đỡ hơn một chút, nhanh chóng khôi phục lại, nhưng gương mặt cô gái trắng xanh, môi phát tím, rõ ràng là liên tục chịu kinh hãi, khiến cô ta rơi vào ranh giới sinh tử.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh chẳng quan tâm nam nữ khác biệt, anh nhanh chóng ấn lên lồng ngực cô gái, còn miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo.

“Phù...”

Một lát sau, cô gái kêu lên đau đớn, sau đó ho khan dữ dội.

Một lát sau, cô ta ho ra máu tụ huyết, cuối cùng cũng khôi phục hơi thở như bình thường.

Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Bùi Nguyên Minh thở phào một hơi, đứng dậy, nói với quản gia Phương: “Được rồi, đã không sao nữa!”

“Nhưng mà vì an toàn, một lát nữa xe cứu thương tới, vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn diện đi”

“Còn nữa, bảo cô ấy sau này ít chạy xe như vậy, loại xe thể thao tốc độ lớn khống chế không cẩn thận, rất dễ xảy ra tai nạn”

“Đã rõ, đã rõ, cảm ơn cậu!”

Quản gia Phương liên tục gật đầu, lúc này đâu còn tư thế hung hãn ở trước mặt Bùi Nguyên Minh nữa.

Nhớ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, lúc này trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.

Mà nhìn thấy cô gái không sao, mọi người cùng nhau hoan hô.

Mấy người phụ nữ vốn khinh thường Bùi Nguyên Minh, lúc này biểu cảm nhìn Bùi Nguyên Minh đã tràn ngập ngưỡng mộ.

Trong lúc sinh tử, làm việc nghĩa không chùn bước giúp một cô gái vốn không quen, đây mới là người đàn ông chân chính! Còn Triệu Kiến Minh vừa rồi còn đang cười ha ha, lúc này giống như bị người ta chặn miệng, gương mặt biến thành màu đen, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

Tuy Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn chột dạ như cũ.

Bây giờ làm ra vẻ không được, còn thành đá kê chân cho Bùi Nguyên Minh, thậm chí người nhà họ Phương còn có khả năng truy cứu trách nhiệm của mình.

Vừa nghĩ tới đây, Triệu Kiến Minh ước gì có thể đâm đầu chết trên đất.

“Cậu này, cậu có tiện để lại phương thức liên lạc, sau này nhà họ Phương Yến Kinh chúng tôi mới có thể báo đáp cậu”

Quản gia Phương vừa bảo vệ sĩ đỡ cô Phương dậy, vừa cung kính mở miệng.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thuận tay làm thôi, không cần để ở trong lòng”

Sau khi nói xong anh xoay người định rời đi.

Dù sao sau này rất có khả năng mối quan hệ giữa anh và nhà họ Phương sẽ không chết không ngừng, để lại tên, nói không chừng còn có thể hại cô gái này.

Quản gia Phương sửng sốt một lát, rất rõ ràng, đã quen nhìn người ta nghĩ đủ loại biện pháp ôm đùi nhà họ Phương, lần đầu tiên thấy được có người ngay cả đùi nhà họ Phương cũng không muốn ôm, trong lúc này vậy mà ông ta không kịp phản ứng.

“Anh trai, tôi tên là Phương Diệu Nga, anh có thể cho tôi biết tên được không, anh tên là gì?”

Ngay lúc Bùi Nguyên Minh rời đi, thiếu nữ mặt mày như vẽ nắm lấy tay Bùi Nguyên Minh, giọng nói dịu dàng ngọt ngấy: “Ơn cứu mạng, không thể không báo”

Rất rõ ràng, tuy vừa rồi Phương Diệu Nga ở trạng thái bán hôn mê, nhưng cô ta vẫn có suy nghĩ, cũng biết xảy ra chuyện gì.

Cô ta biết rất rõ, nếu không phải Bùi Nguyên Minh không quan tâm cứu người, lúc này cô ta đã không còn cả xương.

Tay ngọc của thiếu nữ mềm mại không xương, ấm áp như ngọc, cộng thêm giọng nói ngọt ngấy, khiến Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt.

Rất rõ ràng, Phương Diệu Nga này khác hoàn toàn với Phương Trung Nghĩa, không có chút âm lệ tàn nhẫn như anh ta, cũng không cả vú lấp miệng em như anh ta nữa.

Bùi Nguyên Minh sinh ra ấn tượng tốt đối với Phương Diệu Nga, mỉm cười nói: “Cô Phương, tiện tay mà thôi, không cần để ở trong lòng, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh gọn gàng linh hoạt kéo tay ra, sau đó rời khỏi đám người.

Nói đùa, nếu thực sự để lộ thân phận của mình, thì không có báo ân, chỉ có báo thù.

Nói không chừng Phương Trung Nghĩa sẽ cho rằng, mình tận lực làm chuyện này, trực tiếp gây sự với mình.

Lúc này thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
“Haizz, ân nhân...”

Vẻ mặt Phương Diệu Nga lo lắng muốn đuổi theo, nhưng bây giờ thân thể cô ta suy yếu, chạy vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, căn bản không chạy được.

“Gô chủ, cô đừng đi theo nữa”

Quản gia Phương vội vàng tiến lên trước, lấy di động ra, bên trong là ảnh chụp của Bùi Nguyên Minh: “Tôi vừa mới chụp mấy bức ảnh của ân nhân, với năng lực của nhà họ Phương chúng ta, muốn tìm một người ở thủ đô, không khó!”

“Hơn nữa cậu ấy có bản lĩnh như vậy, muốn tìm cậu ấy rất dễ”

Nghe thấy thế trái lại Phương Diệu Nga thở phào một hơi, nhưng mà cô ta sinh ra trong gia tộc lớn, tất nhiên là có chỗ thông minh, lúc này cô †a híp mắt, nói khẽ: “Quản gia Phương, chuyện này nhất định phải tiến hành trong âm thầm”

“Vị ân nhân này của tôi có thân phận kinh người, hoặc là có bí mật gì đó không muốn người ta biết”

“Cho nên chúng ta muốn tìm anh ấy, thì trăm ngàn lần đừng hại anh ấy”

Quản gia Phương trầm giọng nói: “Cô chủ cô yên tâm đi, tôi biết phải làm sao mà”

“Ừm, chuyện này giao cho ông!”

Vẻ mặt Phương Diệu Nga kỳ lạ, trong đôi mắt lóe lên khác thường.

So với các thế tử, cậu chủ mà cô ta thường xuyên tiếp xúc, vị ân nhân này mới là đàn ông chân chính.

Cho dù là Phương Trung Nghĩa anh trai của mình, được xưng là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, chỉ sợ đều kém anh.

Lúc này, trái lại Bùi Nguyên Minh không suy xét tới chuyện mình có thể áp Phương Trung Nghĩa hay không.

Trở lại chỗ mới dừng xe, không tìm được xe Toyota AI mình mới lái, Bùi Nguyên Minh lập tức biết được, xe Toyota đã bị Lục Thiên Vũ lái đi.

Thở dài một hơi, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể tìm một xó xinh hẻo lánh, gọi điện cho Sở Tuấn Hiên bảo anh ta phái xe đưa mình về biệt thự số một Hương Sơn.

Kết quả xe đi được nửa, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đổ chuông dồn dập, sau khi nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của Trịnh Khánh Vân: “Anh rể, đã xảy ra chuyện, anh nhanh trở về đi”

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một lát, mình mới rời đi một lát còn có thể xảy ra chuyện gì? Anh hỏi theo bản năng: “Làm sao vậy?”

Giọng nói của Trịnh Khánh Vân cho dù ngăn cách màn hình đều mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Anh rể, sao anh lại để xe cho tên Lục Thiên Vũ kia lái!”

“Tên kia căn bản không có bằng lái xe mà!”

“Vừa rồi lúc anh ta lái xe tiến vào gara, đã đâm trúng mấy chục xe sang ở trong garal”

“Bây giờ chủ xe đều đã tìm tới cửa”

“Nghe nói trong số những xe sang này, có không ít bản số lượng có hạn...”

“Bây giờ chủ xe yêu cầu chúng ta bồi thường, hơn nữa những người này đều lấy hợp đồng còn có hóa đơn mua xe đưa tới" “Em mới tính sơ qua một chút, nếu bồi thường mà nói, ít nhất cần bảy trăm hoặc hơn nghìn tỷ tiên mặt”

Bên kia điện thoại Trịnh Khánh Vân giống như vô cùng đau đầu.

“Mẹ em bảo anh mau trở về xử lý, bà ấy nói anh làm lái xe không hoàn thành trách nhiệm, vậy mà để khách tự mình lái xe, cho nên khoản tiền này nhất định phải do anh bồi thường!”

“Còn nữa, mẹ con Lục Thiên Vũ còn đang kêu gào, mọi chuyện đều tại anh...”

Bùi Nguyên Minh nghe đến đó đầu như sắp nổ tung, đôi mẹ con kỳ lạ kia đúng là người không nói đạo lý.

Đâm phải xe người khác, còn đổ hết tội lên đầu mình.

Lúc này Bùi Nguyên Minh có kích động trực tiếp bảo lái xe quay đầu rời đi.

Nhưng nhớ tới lời dặn của Trịnh Tuyết Dương, anh chỉ có thể thở dài một hơi, an ủi Trịnh Khánh Vân: “Không sao, em ở trong phòng đừng chạy loạn, anh sẽ lập tức về ngay!”

“Có anh rể ở đây, có chuyện gì không xử lý được?”

Nghe thấy thế, không hiểu sao Trịnh Khánh Vân lại thấy an tâm hơn.

Nửa tiếng sau, xe lái tới biệt thự Hương Sơn, Bùi Nguyên Minh lập tức hoảng sợ, bởi vì ba tầng trong ba tầng ngoài nơi này có không ít người vây quanh.
Tiến vào đại sảnh biệt thự, phát hiện nơi này có không ít bác gái ăn mặc đẹp đẽ và nam mặc âu phục ở đây.

Những người này đều quần áo chỉnh tề, nhưng lại không có thái độ của người trong giới thượng lưu nên có, trái lại có vẻ hung hãn.

Lúc này vẻ mặt Trịnh Tuấn và Trịnh Khánh Vân mệt mỏi trốn trong góc.

Chỉ có hai mẹ con Lục Thủy Nhiên và Lục Thiên Vũ mắng những nam nữ này.

“Trả tiền, nhất định phải lập tức trả tiền!”

“Ở biệt thự Hương Sơn thì làm sao? Có thể lái xe đến bãi đỗ xe của nhà giàu chúng tôi, còn đâm xe của chúng tôi à?”

“Chuyện này nhất định phải lập tức trả tiền!”

“Tôi không quan tâm các người là ai, bây giờ nhất định phải bồi thường tiền, lại không bồi thường tiền thì chúng tôi báo cảnh sát!”

Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh nghe xong một lát xem như hiểu rõ, khu biệt thự Hương Sơn mỗi một biệt thự đều có gara riêng của mình, nhưng Lục Thiên Vũ chưa từng tới, căn bản không biết.

Cho nên anh ta đỗ xe ở bãi đỗ xe khu nhà giàu ở bên kia đường, còn đâm mấy chục chiếc xe ở trong bãi đỗ xe.

Khu biệt thự nhà giàu đều là nhà giàu mới nổi, tố chất vốn không cao, xe bị đâm phải sao có thể dễ dàng bỏ qua? Chắc chắn muốn mẹ con Lục Thủy Nhiên bồi thường tiền.

Lúc này đám bác gái nhà giàu mới nổi đều bắt đầu vừa đấm vừa xoa với Lục Thủy Nhiên.

“Chiếc xe đó là dùng tiền mua quan tài của chúng tôi đấy, chúng tôi liều mạng với bài”

“Có thể ở biệt thự Hương Sơn, bà nói cho chúng tôi biết bà không có tiền sao? Đây không phải là đang đùa chúng tôi à?”

“Nhanh trả tiền đi, bằng không hôm nay sẽ đánh chết bà ở chỗ này đều đánh uổng phí!”

Bị mồm năm miệng mười chỉ vào, Lục Thủy Nhiên không kìm nén được, bà ta vỗ mạnh bàn một cái, nói: “Tất cả câm miệng cho Allah!”

“Đám người các bà có giảng đạo lý hay không?”

“Allah đã nói rồi, con trai bảo bối của tôi cũng là người bị hại!" “Xe căn bản không phải của thằng bé, thằng bé cũng không có giấy phép lái xe, tại tên tài xế rách kia bảo thăng bé lái xe, mới hại thành bé như vậy!”

“Các người muốn bồi thường, đi tìm tài xế kia bồi thường, đi tìm một nhà Thanh Linh bồi thường, bọn họ có thể ở biệt thự Hương Sơn, chắc chắn là có biện pháp bồi thường tiền!”

“Cho dù bọn họ không bồi thường tiền, các người không biết thế chấp biệt thự này sao?”

Lục Thủy Nhiên vốn là người không giảng đạo.

lý, đổi lại là những người khác gặp phải chuyện này, sao có thể cãi nhau với người ta? Nhưng bà ta chẳng những cãi nhau, còn làm ra biểu cảm đương nhiên.

Còn Lục Thiên Vũ con trai của bà ta không ngừng ở bên cạnh hát đệm, còn lộ ra biểu cảm vô Thanh Linh thì không biết đã chạy đi đâu, nếu không phải Trịnh Tuấn và Trịnh Khánh Vân thỉnh thoảng khuyên một câu, nói không chừng đám bác gái này đã đập phá biệt thự.

Nghe Lục Thủy Nhiên nói như vậy, đám bác gái vốn đang kêu gào lập tức im lặng lại.

Bọn họ đều là người hiểu biết, tất nhiên biệt giá trị của biệt thự số một Hương Sơn này phải ba nghìn năm trăm tỷ trở lên.

Nếu như gán nợ biệt thự này mà nói, tuyệt đối có thể bù lại tổn thất của bọn họ.

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt cả đám bác gái này lóe sáng.

Bùi Nguyên Minh đã đứng ở đại sảnh không nhịn được nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Dì Lục, dì là cái rễ hành gì, dì nói gán nợ biệt thự số một Hương Sơn, thì có thể gán nợ biệt thự số một Hương Sơn sao?”

“Dì chưa tỉnh ngủ đúng không?”

“Rầm..”

Lục Thủy Nhiên cầm lấy chén trà trên bàn muốn ném lên người Bùi Nguyên Minh.

“Khốn nạn, tài xế thối tha, chính vì cậu, con trai bảo bối của tôi mới xui xẻo như vậy!”

“Vậy mà cậu còn dám xuất hiện ở đây?”

“Cậu có tin tôi đập chết cậu hay không?”

“Hơn nữa tôi gán nợ biệt thự số một Hương Sơn, liên quan gì tới một tên tài xế như cậu?”

“Bên kia mát mẻ cút sang bên đó cho tôi!”
Lúc này Lục Thủy Nhiên quát lên, đối mặt với đám bác gái sức chiến đấu không kém bà ta chút nào, bà ta đã rơi vào thế yếu.

Nhưng không thể ngờ tới vậy mà tên tài xế không có mắt dám trào phúng mình? Vừa nghĩ tới đây, Lục Thủy Nhiên ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Lúc này Trịnh Khánh Vân không nhịn được tiến lên, nói: “Dì Lục, dì có thể nói chút đạo lý được không?”

“Anh Thiên Vũ đâm vào xe người ta, các người nên xin lỗi mọi người thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường, lấy biệt thự của chúng tôi gán nợ là sao đây?”

“Huống chỉ biệt thự này vốn là của anh rể tôi...

Không đợi Trịnh Khánh Vân nói hết lời, bỗng nhiên đôi mắt Lục Thủy Nhiên lóe sáng, sau đó võ trán nói: “Ai da, mình đúng là giận đến mức hồ đồ, giận tới mức hồ đồ mà!”

Lúc này Lục Thủy Nhiên trực tiếp xông tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, kéo tay anh nói: “Các vị, các vị, vừa rồi là tôi thực sự giận tới mức hồ đồ, thiếu chút nữa quên mất “Các vị, tôi vội giới thiệu cho mọi người một chút, Bùi Nguyên Minh, chồng con gái cả nhà họ Trịnh...”

Rất rõ ràng, vừa rồi đến biệt thự, bà ta đã biết rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh.

“Quan trọng nhất chính là, chiếc xe Toyota AIphard kia là trên danh nghĩa của cậu ta, cậu ta có tiền, mọi người muốn bồi thường, cứ tìm cậu ta đòi bồi thường!”

“Đây gọi là oan có đầu, nợ có chủ!”

“Còn nữa, mọi người xem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đi, vốn là tên của cậu ta, cậu ta có tiền rồi!”

Khi nói chuyện, Lục Thủy Nhiên mở tấm ảnh Thanh Linh đăng lên trên mạng cho mọi người xem.

Đám bác gái đại gia ở đây nhìn thấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn nhà họ Trầm, vẻ mặt cả đám lập tức dịu đi.

Người có được nhiều cổ phần như vậy, sẽ không có tiền bồi thường được sao? Một bác gái trang điểm xinh đẹp vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu là con rể của nhà họ Trịnh sao?”

Một đại gia khác đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới nói: “Chiếc xe Toyota AI kia thực sự là của cậu à?”. Truyện Việt Nam

Bùi Nguyên Minh không muốn vì chút việc nhỏ ấy mà gây thêm phiền phức cho Hạ Vân, chỉ có thể gật đầu nói: “Không sai, tôi là con rể của nhà họ Trịnh, chiếc xe Toyota AI kia cũng là của tôi.

“Có nghe thấy không, có nghe thấy không?”

Lục Thủy Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu ta đã tự mình thừa nhận, các người muốn bồi thường thì tìm cậu ta đi!”

Sau khi nói xong, Lục Thủy Nhiên kéo Lục Thiên Vũ trốn lên trên tầng hai.

Đi tới tầng hai, Lục Thủy Nhiên “bốp”

một tiếng vào phòng ngủ chính.

Trong phòng, Thanh Linh vừa nhìn chằm chằm camera theo dõi, vừa nói: “Mọi chuyện làm thế nào rồi?”

Lục Thủy Nhiên cười ha ha nói: “Chị Linh, chị yên tâm đi”

“Mọi chuyện đều làm theo sự sắp xếp của chị rồi: “Bây giờ con rể kia của chị biến thành người bị mọi người chỉ trích”

“Em không tin cậu ta có thể lấy ra mấy trăm tỷ có thể dẹp yên chuyện này”

“Chỉ cần cậu ta không có biện pháp giải quyết chuyện này, chị có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên trên người cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi nhài”

“Hay, kế này rất hay!”

Lục Thiên Vũ cũng cười ha ha nói: “Thím, kỹ thuật diễn của cháu rất tốt đúng không?”

“Thím yên tâm đi, Bùi Nguyên Minh tuyệt đối không làm gì được.”

“Tên nhóc Bùi Nguyên Minh kia, vẫn luôn quấn quýt lấy con gái bảo bối của tôi, đánh chủ ý với nhà tôi!”

“Bây giờ tôi nhất định phải đuổi cậu ta ra khỏi nhài”

“Hai người yên tâm đi, sau khi xong chuyện, ba tỷ rưỡi đồng ý cho hai người sẽ không thiếu một đồng”

Nghe Thanh Linh nói, Lục Thủy Nhiên và Lục Thiên Vũ liếc nhau một cái, đều cười ha ha.

Tuy kế hoạch này là sau khi Thanh Linh biết Bùi Nguyên Minh đang cứu người, Lục Thiên Vũ lái xe, tạm thời nghĩ ra được.

Nhưng có cán chuôi này ở trong tay, mẹ con bọn họ không sợ sau này không có biện pháp mò được tiền từ người Thanh Linh.

Hai mẹ con Lục Thủy Nhiên rời đi, còn để Bùi Nguyên Minh thừa nhận mình là chủ xe.

Trong lúc này, Bùi Nguyên Minh trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.

Có thể nói là anh lập tức bị một đám bác gái vây quanh, cả đám đều líu ríu bảo anh lấy tiền ra giải quyết chuyện này.

Đám bác gái đại gia này đều thuộc loại nhà giàu mới nổi một xu đều rất coi trọng.

So với hai mẹ con nhìn kiểu gì cũng không lấy ra được mấy trăm tỷ bồi thường, bọn họ cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể có xe sang như Toyota AI, chắc chắn có biện pháp trả món nợ này.

Trịnh Khánh Vân còn định nói gì đó, thì bị mọi người chen chúc ở bên cạnh.

“Được rồi, được rồi, chuyện này sẽ do tôi giải quyết!”

Lúc này Bùi Nguyên Minh bị dây dưa hơi đau đầu, hơn nữa loại cục diện gà bay chó sủa, hạt mè hạt đậu này quả thực rất đáng ghét.

Tuy anh không biết đây là kế hoạch của Thanh Linh, nhưng cũng hiểu nhất định phải đuổi đám người này rời đi.

Nếu không sau này mình muốn sống cuộc sống thanh tịnh cũng khó.

Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh lên tiếng: “Anh rể, chuyện này không liên quan tới anh, cũng không phải anh lái xe...”

“Sao không liên quan tới cậu ta?”. Truyện Hot

“Pháp luật về giao thông có hiểu không?”

“Ai là chủ xe, xảy ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm!”

“Đây là quy định của pháp luật, là lẽ đương nhiên!”

“Chuyện này không giải quyết, mỗi ngày chúng tôi đều chặn cửa!”

“Các người không thể vì ở biệt thự Hương Sơn mà bắt nạt người ta như vậy được đúng không?”

Trịnh Khánh Vân chỉ nói một câu, nhưng sức chiến đấu của đám bác gái đại gia lập tức bùng nổ.

Còn có người trực tiếp nắm lấy quần áo Bùi Nguyên Minh kéo tới kéo lui.

Bùi Nguyên Minh cũng không tiện ra tay đẩy những người này.

Sức chiến đấu của bọn họ quá mạnh, chỉ cần Bùi Nguyên Minh đẩy tay, đảm bảo sẽ có người nằm trên mặt đất, đến lúc đó mọi chuyện càng phiền phức hơn! “Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, lấy giấy tờ xe và hợp đồng, hóa đơn mua xe ra đây!”

Bùi Nguyên Minh nổi giận hét lên một câu.

“Bây giờ tôi chuyển tiền cho các người, lại phái người đi lấy hết xe!”

Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, mấy trăm tỷ không tính là tiền gì.

Có thể mau chóng giải quyết chuyện này thì mau chóng giải quyết, dù sao Trịnh Tuyết Dương đã dặn đi dặn lại, hai ngày này đừng để Thanh Linh có cơ hội phát giận.

Xung quanh đều yên tĩnh, không người nào nghĩ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự có tiền như thết Đó là hai ba mươi chiếc xe sang đấy, có cái còn là bản số lượng có hạn trên thế giới, vậy mà anh gánh vác toàn bộ.

Ngay cả Trịnh Tuấn đều đã đứng dậy, có chút kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là không thể ngờ tới anh có thể giải quyết chuyện này.

Rất nhanh, đám bác gái ở đây đều cười méo miệng, đưa giấy tờ, hợp đồng, hóa đơn mua xe đã chuẩn bị trước ra.

Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp gọi điện thoại bảo Sở Tuấn Hiên phái mấy người tới xử lý chuyện này.

Nên sang tên thì sang tên, nên lấy xe thì lấy xe.

Đợi hai tiếng sau, Bùi Nguyên Minh làm thủ tục xong xuôi, mới lần lượt chuyển tiền cho đám bác gái đại gia.

Nhìn thấy những người này rời đi, Thanh Linh vẫn luôn ở tầng hai nhìn có chút ngồi không yên.

Lúc này bà ta đi thẳng xuống, trong tay có mấy chứng nhận xe.

“Bùi Nguyên Minh, có phải là cậu mua bán xe hay không?”

“Lúc trước tôi tới thủ đô, có người tặng tôi mấy chiếc xe, cậu thu mua dựa theo giá thị trường đi!" “Tôi cũng không cần giá gốc, dựa theo giá thị trường, cậu đưa tôi tám mươi phần trăm cũng được!”

Lục Thủy Nhiên cũng đi theo xuống, cầm giấy tờ một chiếc xe máy nói: “Bùi Nguyên Minh à, chiếc xe máy này của tôi cậu cũng thu mua đi, lúc mua là mười triệu rưỡi, tuy bây giờ lái mười mấy năm, nhưng tôi tuyệt đối không tăng giá, bán cho cậu giá gốc là được...”



- -----------------
Cuối cùng Trịnh Khánh Vân không kìm nén được, cô ta tiến lên trước, lớn tiếng nói: “Dì Lục, dì có chút mặt mũi được không?”

“Bởi vì con trai bảo bối của dì, anh rể tôi đã bồi thường một nghìn không trăm năm mươi tỷ, dì chẳng những không biết áy náy, còn muốn bán xe cũ mười năm trước với giá gốc cho anh ấy?”

“Dì nghĩ tiền của anh rể là do gió to thổi tới sao?”

“Còn mẹ nữa, mẹ cũng vậy, những chiếc xe này đều là người ta tặng cho chị gái”

“Chị của con từ chối hết, nhưng mẹ thì hay rồi, lấy hết tất cả, bây giờ còn muốn bán kiếm tiền?”

“Mẹ nói những lời này không đỏ mặt sao?”

“Lương tâm của mẹ không đau à?”

“Câm miệng!”

Thanh Linh xua tay, trở tay tát Trịnh Khánh Vân một cái.

“Phản rồi! Phản rồi!”

“Trịnh Khánh Vân, học đại học, con học tới mức u mê à?”

“Có phải là con quên, mẹ là mẹ con rồi không?”

“Con có tư cách gì nói chuyện với mẹ như vậy?”

“Cậu ta bồi thường một nghìn không trăm năm mươi tỷ, liên quan gì tới mẹ? Ai bảo chiếc xe kia là của cậu ta!”

“Còn nữa, bây giờ mẹ bán xe cho cậu ta, là hời cho cậu ta rồi!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu có mua hay không, nếu không mua, bây giờ lập tức thu dọn đồ cút đi!”

“Tôi nói cho cậu biết, mua xe của tôi, hoặc lập tức ký tên lên đơn ly hôn, tự cậu chọn đi!”

Thanh Linh giận dữ liên tục mắng mỏ, cuối cùng chân tướng đã rõ ràng! Bà ta vốn định dùng chuyện tai nạn xe ép Bùi Nguyên Minh ly hôn.

Thấy kế hoạch thất bại, bà ta trực tiếp sử dụng chiêu thứ hai.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thanh Linh một cái, nói thật, loại tính kế nhỏ này anh căn bản không để vào mắt.

Lúc này Bùi Nguyên Minh cầm lấy giấy chứng nhận xe nhìn vài lần, sau đó thản nhiên nói: “Những chiếc xe này, mẹ chắc chắn muốn bán chứ?”

“Nếu mẹ chắc chắn, con trực tiếp dựa theo giá gốc ký hợp đồng với mẹ”

“Nhưng mà chúng ta phải nói rõ ràng trước, ký hợp đồng, sau khi đưa tiền cho mẹ, những chiếc xe này sẽ là của con, cho dù con xử lý thế nào, đều không liên quan tới mẹ, có vấn đề gì không?”

“Con rể tốt, không thành vấn đề, chúng ta lập tức ký hợp đồng!”

Thanh Linh vui sướng tới mức sắp nhảy dựng lên.

Tuy hiện giờ Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân, nhưng vấn đề là, Trịnh Tuyết Dương quản lý tài sản vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không cho Thanh Linh cơ hội giở trò.

Cho nên trên người Thanh Linh không có nhiều tiền.

Chuyện này khiến bà ta nghĩ tới một chuyện, phải tới thủ đô trước đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà, chính là muốn vét thêm nhiều tiền.

Ngay cả đổi một con rể, mục đích cũng là phải tìm một con rể “hiếu thuận”

, tốt nhất ba ngày hai bữa cho bà ta tiền.

Nghe những lời Thanh Linh nói, nhìn thấy thái độ của bà ta, Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, mà bảo mấy nhân viên công tác ở đây nhanh chóng định ra hợp đồng, sau đó hoàn thành chuyển giao tài sản.

Nhìn thấy ba trăm năm mươi tỷ gửi vào tài khoản của mình, Thanh Linh kích động tới mức toàn thân run lẩy bẩy, khoản tiền này khiến bà ta thiếu chút nữa quên mất mục đích quan trọng của mình.

“Bùi Nguyên Minh, cậu không hổ là con rể tốt của tôi, cậu đúng là không khiến tôi thất vọng!”

“Nể mặt cậu có tiến bộ, tôi mở lòng từ bi, cho cậu ở biệt thự số một Hương Sơn thêm mấy ngày!”. truyện ngôn tình

“Nếu biểu hiện của cậu tốt, tôi có thể suy xét không đuổi cậu ra khỏi nhà!”

Ba trăm năm mươi tỷ này, khiến Thanh Linh thấy được giá trị của Bùi Nguyên Minh.

Cho dù thực sự muốn đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà, bà ta cũng chuẩn bị ép sạch giá trị của Bùi Nguyên Minh rồi mới nói chuyện khác.

Dù sao với dáng vẻ thản nhiên của Bùi Nguyên Minh hiện giờ, Thanh Linh suy đoán trên người anh có mấy nghìn tỷ.

Dưới cái nhìn của Thanh Linh, số tiền này đều là của mình.

“Haizz, anh rể, rất xin lỗi anh, mẹ em như vậy...

Trịnh Khánh Vân hơi xấu hổ.



- -----------------
Bùi Nguyên Minh cười, nói: “Không sao, một chút tiền lẻ mà thôi, gia đình hòa thuận quan trọng hơn”

“Hơn nữa bây giờ, có lẽ anh sẽ không chịu thiệt”

“Sẽ không chịu thiệt sao?”

Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân kinh ngạc, không biết những lời này của Bùi Nguyên Minh là có ý gì.

Bùi Nguyên Minh đi tới góc, trực tiếp ấn gọi cho Tạ Doãn Thần, một trong sáu thế tử ở thủ đô: “Doãn Thần à, tôi nghe nói gần đây cậu sắp quay một bộ phim điện ảnh tên là “Tốc độ cuồng dã”

, nghe nói cần dùng xe sang đứng đầu thế giới, quay xe thực?”

“Anh Bùi, tin tức của anh thật nhanh nhạy, bộ phim này của tôi đầu tư gần mười bảy nghìn năm trăm tỷ, trong đó có một nửa dùng để mua xe sang, hơn nữa những chiếc xe sang này sẽ dần bị hư hỏng trong tình tiết phim”

Hiếm khi Tạ Doãn Thần nhận được điện thoại của Bùi Nguyên Minh, anh ta lập tức giải thích.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy thì trùng hợp quá, đúng lúc trong tay tôi có lượng lớn xe cần bán ra, tổng cộng một nghìn bốn trăm tỷ, cậu xem giúp tôi bán được hồi vốn hay không?”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh gửi mấy bức ảnh qua.

Một lát sau tiếng cười sang sảng của Tạ Doãn Thần truyền tới: “Anh Bùi, không thể ngờ tới trong đống xe của anh, còn có mấy chiếc bản số lượng có hạn trên thế giới “Có cái mấy chục năm lịch sử, đều là loại xe kinh điển, tôi không giải thích nhiều với anh nữa”

“Tóm lại, đống xe này của anh tôi muốn”

“Bảy nghìn tỷ tất cả, không thành vấn đề đúng không? “Không thành vấn đề”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng: “Tôi bảo người đưa xe và giấy tờ qua: Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh thuận tay cúp điện thoại.

Bởi vì tất cả mọi người đều ở trong phòng khách, cuộc điện thoại này của Bùi Nguyên Minh không gạt được đám Thanh Linh.

Lúc này Thanh Linh và Lục Thủy Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều cùng bĩu môi.

Lục Thiên Vũ lại càng cười mỉa nói: “Làm ra vẻ gì chứ? Với đám xe rách này, vừa cũ vừa nát, bán xe cho người của anh, không biết chiếm hời lớn một chút”

“Tự anh không biết, không mặc cả, cho nên thiệt một khoản tiền lớn, chuyện này có thể trách tôi sao?”

“Chỉ có thể trách anh ngốc!”

“Bây giờ còn làm bộ làm tịch nói bán đống xe nát này được bảy nghìn tỷ?”

“Trên thế giới này còn có người ngốc như anh nữa sao?”

Sau khi nói xong, Lục Thiên Vũ còn lộ vẻ mặt trào phúng giơ ngón giữa với Bùi Nguyên Minh.

Thanh Linh vốn cho răng Bùi Nguyên Minh thực sự bán được xe, đang hối hận.

Lúc này nghe thấy thế, bà ta lập tức thở phào một hơi.

Có đạo lý, đầu năm nay có nhiều người coi tiền như rác như thế à? Tùy tiện mua một đống xe nát về? Cậu cho rằng mình là ai? Thanh Linh lập tức ôm hai tay, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh à, không phải mẹ muốn nói con đâu!”

“Ứng xử hay là buôn bán, đều phải làm đến nơi đến chốn”

“Lỗ vốn, coi như là giáo huấn, ngã một lần!”

“Mẹ nghĩ con vẫn nên nhanh chóng chuyển tiền cho mẹ đi, như vậy tránh sau này con sẽ bị người ta lừa gạt!”

Lục Thủy Nhiên cũng liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, cậu đúng là không biết tốt xấu, xe máy nhà chúng tôi tốt như vậy bán cho cậu mười triệu rưỡi, xem như cậu chiếm hời lớn, cậu biết không?”

“Vậy mà không cần, có phải cậu ngốc hay không? “Nhanh lấy tiền ra, nếu không...”

Không đợi Lục Thủy Nhiên nói hết lời, bỗng nhiên trong di động của Bùi Nguyên Minh truyền tới giọng nói thông báo.

“Nhận được bảy nghìn tỷ Tạ Doãn Thần chuyển tới”

Biểu cảm của Lục Thủy Nhiên lập tức cứng ngắc, khóe mắt giật giật, mãi mà không nói nên lời.

Lục Thiên Vũ thì run lẩy bẩy, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó có thể tin.

Mà Thanh Linh lại càng trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống đất: “Oan nghiệt! Bảy nghìn tỷ của tôi!”



Trong biệt thự là một vùng hỗn loạn, cuối cùng tìm bác sĩ gia đình kiểm tra cho Thanh Linh, xác định bà ta chỉ bị huyết áp cao, không còn chuyện gì khác.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, Bùi Nguyên Minh chẳng muốn ở lại biệt thự số một Hương Sơn nữa.

Bởi vì anh xem như nhìn ra được, bây giờ mục tiêu của Thanh Linh chính là muốn đuổi mình ra khỏi nhà, ngay cả đối tượng xem mắt cũng đã tìm xong cho Trịnh Tuyết Dương.

Mình ở chỗ này gặp mặt có xung đột với bà ta mỗi ngày, còn không bằng đợi Trịnh Tuyết Dương tới rồi nói.

Rời khỏi biệt thự Hương Sơn, Bùi Nguyên Minh đi trên đường lớn, chuẩn bị đến chỗ đám Ngô Kim Hổ ở lại hai ngày.

“Đinh...”

Ngay sau đó, một cuộc điện thoại gọi tới, Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy, rất nhanh bên kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc: “Tổng giám đốc Bùi, anh nghỉ ngơi chưa? Có quấy rầy anh hay không?”

Là Hạ Vân gọi tới, rất đúng lúc.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, sao thế? Đột nhiên có thời gian gọi điện cho tôi?”

“Chuyện nhà họ Trầm đã xử lý xong rồi à?”

Hạ Vân nói khẽ: “Ông ngoại của tôi tự mình chủ trì đại cục, Trầm Trí Đạt bị bắt rồi, xử lý có thể có phiền phức được sao?”

“Hơn nữa nhờ phúc của anh, bây giờ mẹ con tôi xem như thành công lên nắm quyền”

“Tuy bà ấy ở nhà họ Trầm quyền thế không cao như quyền thế của Trầm Trí Đạt lúc trước, nhưng mà dựa theo xu thế hiện giờ, chỉ sợ sau này nhà họ Trầm sẽ do bà ấy cầm quyền”

“Dù sao bác cả tôi không có hứng thú đối với quyền thế của nhà họ Trầm, ông ấy chỉ say mê phục vụ nhân dân”

Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế cười nói: “Vậy thì tốt, thay tôi chúc mừng dì một tiếng”

“Ngoài ra còn có một số việc cần làm phiền cô một chút”

Bùi Nguyên Minh nhớ tới hợp đồng lúc trước, thuận miệng nói một lát.

Hạ Vân ở bên kia điện thoại nghe sửng sốt một lát, rõ ràng có thể cảm nhận được, cảm xúc của cô ấy lập tức suy sụp hơn: “Tổng giám đốc Bùi, ý của anh là, ngày kia chị dâu sẽ tới thủ đô sao?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nếu không có gì bất ngờ, thì là như vậy”

Hạ Vân im lặng một lát, mới nói khẽ: “Nếu là như vậy, chuyện tổng bộ của tập đoàn Thiện Nhân chúng ta chuyển tới thủ đô cũng phải nhanh chóng tiến hành”

“Trong hai ngày này tôi sẽ nói chuyện với Lôi Tuấn Quang, bảo anh ta dưới tiền đề phụ trách mọi việc ở Dương Thành thật tốt, nhanh chóng chuyển nhân thủ và tài nguyên tới”

“Tôi sẽ thuê một đội chuyên nghiệp nhất để lên kế hoạch xây dựng trụ sở chính của chúng ta ở bên cạnh khu nhà họ Lộ...”

Bùi Nguyên Minh nghe Hạ Vân nói một tràng, anh đều duy trì im lặng, không đáp lại.

Đối với tâm tư của Hạ Vân, tất nhiên là anh biết rõ.

Nhưng hiện giờ giữa hai người ngăn cách Trịnh Tuyết Dương, cộng thêm tình cảm của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương rất tốt.

Trong tình huống như vậy, có một số việc, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể giả ngây giả dại.

“Đúng rồi, lúc trước tôi vẫn luôn gặp Linh Đan, nhà họ Uông bọn họ có một đội thi công, hay là tôi chuyển giao hợp đồng xây dựng cho cô ấy”

Nghe ra cảm xúc của Bùi Nguyên Minh không đúng, Hạ Vân cười tít mắt đổi đề tài.

Nghe thấy hai chữ Linh Đan, Bùi Nguyên Minh lập tức lại thấy đau đầu.

Cô gái nhỏ Uông Linh Đan kia, hình như còn chưa biết mình đã kết hôn? Nếu để Trịnh Tuyết Dương và Uông Linh Đan gặp nhau...

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh cảm thấy mí mắt giật giật.

Hạ Vân ở bên kia điện thoại mỉm cười, cảm nhận được mình hành hạ giày vò Bùi Nguyên Minh đủ rồi, mới đổi đề tài nói: “Được rồi, tổng giám đốc Bùi, chúng ta nói chuyện chính đi, hôm nay tôi gọi điện cho anh, là có việc cần anh giúp đỡ...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom