• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (102 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1695

Chương 1695












Chương 1695:



Nghe được lời này, tất cả mọi người đều hơi sững sờ, ngay sau đó có vô số người nổi giận.



“Họ Bùi kia, ranh con anh là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”




“Tôi thấy đầu anh bị chập mạch rồi thì phải?”



“Còn muốn cô Uông làm bạn gái của anh sao? Sao anh không tự lấy gương mà soi lại mình đi?




“Linh Đan, đừng khách sáo với loại người này, cứ trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn đi!”



Đám người Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch đều vô cùng tức tối, chỉ hận không thể trực tiếp vả chết Bùi Nguyên Minh, tránh cho anh luôn không biết tự lượng sức mình!



Trịnh Khánh Vân cũng trợn tròn mắt há hốc mồm. Anh rể đang định làm gì thế? Đây là định vượt quá giới hạn sao? Nếu là như vậy, vậy mình biết nói sao với chị gái đây?




Uông Linh Đan không hề tức giận, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng: “Bùi Nguyên Minh, anh rất tự tin đấy”



Bùi Nguyên Minh nhún vai, đáp: “Không phải tự tin, mà là muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, cô có chơi hay không đây? Không chơi thì tôi đi nhé?”




Uông Linh Đan đập bộ bài xì tố mới toanh lên bàn “bốp” một tiếng: “Được, vậy tôi và anh chơi!”



Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Ưu tiên phụ nữ, nhà cái cho cô ngôi”



Uông Linh Đan cười lạnh: “Được, tôi làm nhà cái, chia mười quân bài, anh cứ tùy tiện chọn một lá, tránh lại nói tôi bắt nạt anh”




Cô ta ngồi nhà cái, bản thân chỉ có thể cầm một quân bài, nhưng Bùi Nguyên Minh là người chơi, nên có mười lá có thể chọn, khá là kiếm lời.



Thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại không hề đồng ý, mà lại lạnh lùng bảo: “Môi người một lá là được rồi, bằng không tôi sợ có người thua lại không giữ lời!”




“Được!” Uông Linh Đan cũng chẳng muốn phí lời nữa, mà xáo bài. Sau khi ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh rút lá cuối cùng, thì búng ngón tay, lật hai lá bài một xuôi một ngược.



Lá bài của Uông Linh Đan là A, mà mặt bài của Bùi Nguyên Minh là K.



“Có tiếp không?” Cô ta hỏi.




“Cứ chia thẳng cho tôi ba cây đi, tiết kiệm thời gian. Đúng rồi, không cân úp bài, cứ lật ngửa bài cho tôi là được.”



Vẻ mặt của anh dửng dưng, hoàn toàn không có hứng thú xem con bài chưa lật.




“Được, tùy anh!”



“Soạt soạt soạt…”



Uông Linh Đan trực tiếp chia ba con bài.




“Bộp.”



Lá thứ nhất là A đỏ.






A cộng thêm K tương đương với mười một điểm.



Đám người Chung Thanh Tùng mang vẻ mặt cười lạnh: “Không ngờ ranh con này còn có chút vận cứt chó này đấy”



“Bộp!”




Trong lúc nói chuyện, lá bài thứ hai hạ xuống, lần này là A đen.



Vẻ mặt của Chung Thanh Tùng kinh ngạc, nói theo bản năng: “Vận may của ranh con này không tệ đâu…”




Đám người Đường Hàn Vũ đều gật đầu, đáp: “Quả đúng là có chút may mắn, chỉ đáng tiếc, đây là hai mươi mốt điểm. Bây giờ anh ta đã mười hai điểm rồi, nếu tùy ý ra một cây mười điểm là anh ta thua”



Rất dễ nhận thấy, bọn họ tuyệt đối không tin Bùi Nguyên Minh là đối thủ của của Uông Linh Đan.



Tuy trong nhà của Uông Linh Đan không có địa điểm ngầm, nhưng vì hứng thú cá nhân nên cô ta vô cùng giỏi mấy trò này. Hơn nữa vận may còn nghịch thiên, làm sao Bùi Nguyên Minh có thể thắng được.




“Soạt!”



Lá bài thứ ba rơi xuống.




Là tám đen.



K thêm hai con A và một con tám, hiển nhiên là hai mươi điểm.



Trên bàn, số điểm này gần như sừng sững không thể đánh bại, chỉ đáng tiếc, Bùi Nguyên Minh vẫn còn một lá bài nữa. Trừ khi con bài chưa lật của anh là A, bằng không, cho dù có là bài gì đi chăng nữa thì anh ta cũng quá điểm!




Nhưng chuyện này có khả năng sao?



Trên mặt bàn đã có ba con A rồi, làm sao con bài chưa lật của anh có thể là A được?




Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt chế nhạo, cảm thấy anh không có khả năng thắng.



Mà Uông Linh Đan thì lại nhìn con bài chưa lật của Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Anh định lật bài, hay là chuẩn bị nhận thua đây?”



Bùi Nguyên Minh cười: “Đã chơi lớn đến như vậy rồi, mà còn không lật bài sao, vậy chẳng phải sẽ rất nhàm chán à? Chỉ có điều, để tránh lát nữa có người không giữ lời, hay là con bài chưa lật này, cũng nên do cô Uông lật cho tôi đi, được không?”




Uông Linh Đan lại sợ hãi không giải thích được, duỗi tay phải ra ấn lên mặt bàn theo bản năng.



“Soạt!”




Con bài chưa lật cuối cùng cũng bị cô ta lật lên.



Là A rô.



Hai mươi mốt điểm.




Tuyệt sát!



Tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom