• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 341-342-343-344-345-346-347-348-349-350

Chương 341: Người bên Xiêng La đến
“Vậy bác trai bác gái thì sao?”
Gần như là Ôn Hân và Tề Vũ Manh cùng đồng thanh nói, nói xong hai cô gái cùng nhìn nhau.
Tôi hơi bối rối sờ đầu: “Tôi đã liên lạc với người nhờ tìm giúp rồi, nhưng chắc chắn trong hôm nay có thể tra ra. Mấy hôm tới, chúng ta phải chế áp được nhà họ Cung cái đã, không được để bọn họ phát giác ra, thế nên mấy ngày tiếp theo tôi sẽ giống như lúc trước, giả vờ với nhà họ Cung”.
Ôn Hân nói: “Nếu đã như vậy thì giờ chúng ta làm gì đây?”
Tôi lắc đầu: “Giờ chúng ta không thể làm gì được cả. Chỉ có thể chờ”.
Triệu Thư Hằng nhướng mày: “Cái gì? Chỉ có thể chờ? Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ bị nhà họ Cung kìm chân sao?”
“Hết cách rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể chờ. Chỉ khi một người bạn khác của tôi sắp xếp xong thì chúng ta mới có thể ra tay. Giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng Chúc Mi sẽ thành công, như thế thì kế hoạch sẽ ổn thỏa, chỉ còn chờ thời cơ nữa là xong”.
Tôi bất lực nói.
Đột nhiên tôi nhớ đến lời của Đồng An Chi, liền gọi điện cho Đỗ Minh Cường.
Tôi hỏi: “Anh Cường, anh có thể giúp tôi nhớ xem lúc trước tôi đã từng đắc tội với người nước ngoài nào chưa có được không?”
Đỗ Minh Cường đang định nói thì nghe thấy tôi nói như vậy, ông ta hơi sững sờ, một lát sau mới nói: “Không có. Lúc đó chúng ta ở trong tù cũng chỉ có mấy anh em, sau khi ra tù thì tôi ở Xiêng La, cậu ở Thịnh Hải, làm sao có thể đắc tội với người nước ngoài?”
Tôi thở dài: “Đồng An Chi nói với tôi, ông ấy đã giúp tôi tra ra một số manh mối, lần này kẻ sai khiến đứng đằng sau chuyện La Nhất Chính bị bắt cóc có khả năng chính là kẻ thù của tôi ở nước ngoài, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra có ai như vậy”.
Nếu mà nói có thì cũng chỉ có Đỗ Minh Hào.
Tất nhiên là câu phía sau tôi không nói ra, dù sao thì Đỗ Minh Cường đã chính miệng nói cho tôi biết Đỗ Minh Hào đã bị ông ta đưa vào nhà tù Xiêng La, không thể trở mình.
Hiển nhiên là Đỗ Minh Cường cũng nghi hoặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không đưa ra được kết luận gì. Ông ta hỏi tôi: “Vậy cậu đã từng thử nghĩ chưa, liệu cậu có đắc tội kẻ liều mạng nào không?”
“Kẻ liều mạng?”
Tôi nhíu mày, trong đầu tôi chợt nhớ ra một cái tên: “Chẳng lẽ là đám lính đánh thuê chúng ta từng xử lý lúc trước?”
Nhưng theo đó, tôi cũng nghi hoặc. Đám lính đánh thuê đó đã bị bắt toàn bộ, làm gì còn cơ hội để gây chuyện, hơn nữa lính đánh thuê mà nghĩ ra được kế hoạch như thế này thì lần trước đã không bị chúng tôi tóm gọn.
Cùng nghĩ với Đỗ Minh Cường hồi lâu mà vẫn không có kết quả gì, tôi chỉ đành bỏ qua chủ đề này, chuyển qua chủ đề khác: “Anh Cường, người mà anh phái đến Quế Lâm quê tôi tầm bao lâu nữa đến?”
“Có lẽ họ cũng sắp tới rồi. Những người này không đến từ Xiêng La, họ đều là những anh em tôi quen biết hồi còn trong tù. Sau đó khi tôi phát triển ở trong nước thì họ không đi theo tôi. Nhưng tình nghĩa anh em thì không hề phai nhạt”.
Đỗ Minh Cường nói cực kỳ tự tin. Vốn khi mới nghe ông ta nói, tôi cực kỳ lo lắng, nhưng khi nghe thấy một Đỗ Minh Cường không bao giờ tin tưởng ai lại nói như vậy, chút nghi hoặc trong lòng tôi cũng tan biến hết.
Tôi lại nói: “Vậy các anh em ở Xiêng La đâu? Bao lâu nữa họ tới được? Mấy ngày nay tôi phải kìm chân nhà họ Cung, không để họ nghi ngờ, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ”.
Đỗ Minh Cường nói: “Yên tâm đi, tôi đã cho các anh em đồng ý sang bên đó thành một đoàn du lịch để tới quê cậu, thời gian đi rất nhanh, chính là vào chiều ngày hôm nay. Nếu tính thời gian thì có lẽ tối nay họ sẽ đến”.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Đợi đã, họ không hiểu tiếng Hoa Hạ thì liệu có ảnh hưởng gì không?”
“Ha ha, Phương Dương à, cậu yên tâm đi. Những thứ này tôi đã nghĩ trước hết rồi, nói ra kể cũng là duyên phận. Năm đó có một người anh em sau khi ra tù thì rời khỏi Thịnh Hải, nản chí chán chường đi tới Quảng Tây. Tôi đã gọi điện tới rồi, đến lúc đó người đó vừa hay có thể giúp các cậu”.
Đỗ Minh Cường nói xong thì khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Yên tâm, đến lúc đó họ sẽ liên lạc, cậu không cần quan tâm đến bọn họ. Cậu phải thật cẩn thận, những hành động của nhà họ Cung những lần này đã chứng tỏ gia tộc này quả thật không phải thứ tốt gì. Nếu lúc đó bị cậu uy hiếp thật, có lẽ họ sẽ không kiêng nể gì pháp luật của Hoa Hạ nữa, chó cùng rứt giậu, đến lúc đó họ bắt buộc phải làm”.
Tôi vừa định trả lời thì Đỗ Minh Cường nói: “Còn nữa, có thể cậu không thích nghe nhưng tôi cảm thấy nhất định phải nhắc nhở cậu. Gia tộc nhà cô bạn gái của cậu ấy, dù sao thì nhà cô ấy vẫn là cùng một thuyền với nhà họ Cung, vào lúc mấu chốt cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để bị lừa. Những cái khác thì tôi không nói nữa, để tránh ảnh hưởng đến tình anh em giữa chúng ta”.
Tôi không trả lời, thầm cười khổ trong lòng. Quả thực thì nhà họ Bạch bẫy tôi cũng không phải lần một lần hai, lần nào cũng dựa vào hòa giải để khiến tôi tha cho người nhà họ cung, kết quả thực tế là gì thì họ rõ hơn ai hết.
Đồng An Chi nói: “Được rồi, giữa anh em với nhau nói đến đây thôi. Bansha, Roga và cả Ốc Trắng đều sẽ qua, đến lúc đó nếu cậu muốn nắm bắt tình hình thì có thể liên lạc với họ. Phải rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người gửi cách thức liên lạc của họ ở Hoa Hạ cho cậu”.
Nói xong Đỗ Minh Cường cúp máy, rất nhanh sau đó điện thoại tôi đã kêu lên “ding doong”, là tin nhắn của Đỗ Minh Cường, trên đó có viết ba dãy số, lần lượt là của Bansha, Roga và Ốc trắng.
Lòng tôi chợt ấm áp, dù sao thì cũng là những người bạn đã từng cùng tôi vào sinh ra từ ở Xiêng La, lúc này chỉ có họ tình nguyện giúp đỡ tôi từ tận đáy lòng, vì thế mới cất công đi từ Xiêng La xa xôi đến tận đây.
Tính thời gian thì lúc này có lẽ họ vẫn đang trên đường tới sân bay. Tôi gọi cho Bansha, rất nhanh sau đó đã kết nối được, tôi hỏi bằng tiếng Xiêng La: “Bansha? Tôi là Phương Dương”.
Vốn Bansha đang trả lời bằng giọng lờ đờ, nghe thấy là tôi thì lập tức trở nên kích động: “Phương Dương? Là cậu ư, người bạn yêu quý của tôi. Dạo này cậu thế nào?”
Tôi cười, nói: “Giờ tôi khá tốt, nhà họ Cung tạm thời không ra tay với tôi. Nhưng xin lỗi, chuyện lần này không liên quan đến mọi người mà còn liên lụy đến mọi người”.
Bansha cười ha ha: “Không không không. Nếu mọi người đã là bạn bè thì chút chuyện nhỏ này sao có thể gọi là liên lụy? Lúc đầu nếu không phải là cậu thì e là tôi đã bị vứt xuống sông từ lâu rồi. Hơn nữa nếu không phải là cậu giúp đỡ thì tôi không thể quen biết với ông Suchat được, tôi không thể nào báo đáp hết sự giúp đỡ của cậu đối với tôi được”.
Tôi cười hì hì, nói: “Ba người các ông đang ở đâu? Chuyện lần này các ông cũng biết có bản rồi đấy, tôi không nói chi tiết với các ông nữa nhé”.
“Đúng vậy, ông Đỗ đã nói với chúng tôi rồi. Giờ chúng tôi đang trên đường đến khách sạn, ước chừng buổi tối sẽ đến Quế Lâm.
Nói rồi Bansha cười: “Lúc đó chúng tôi sẽ phải dạo quanh Quế Lâm để ngắm phong cảnh, nghe nói nói đó rất đẹp”.
Tôi nói: “Tất nhiên rồi, khi nào tôi xử lý xong chuyện của một anh em nữa thì nhất định tôi sẽ trở về Quế Lâm tiếp đãi mọi người.”
Tôi suy nghĩ, chuyện lần này quả thực đã được ấn định lịch trình, cho dù là vì bố mẹ hay là để tới thăm họ, sau khi giải quyết xong chuyện bên này thì tôi đều phải trở về một chuyến.
Chương 342: Có tin tức rồi
Tôi nói vài câu với Roga và Ốc Trắng. Sau khi biết là tôi gọi tới, hai người họ đều rất ngạc nhiên và vui mừng. Tôi nói lâu rồi không gặp, nhân cơ hội ba người họ đến Hoa Hạ, chờ tôi về Quế Ninh, sẽ dẫn họ đi dạo, coi như bày tỏ lòng hiếu khách.
Ba người họ vui vẻ đồng ý, rồi chúng tôi ngắt máy.
Ngắt máy xong, tôi thở phào một hơi, nói: “Bên bố mẹ tôi đã hành động rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần cầm chân nhà họ Cung là được. Nếu họ đã chắc chắn rằng tôi bị họ kiềm chế như vậy thì tôi sẽ cho họ được như ý”.
Tề Vũ Manh đột nhiên nói: “Phương Dương, anh có từng nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng Cung Chính Văn của nhà họ Cung bị chuyển từ Sở Tư pháp đến trại giam…”
Tề Vũ Manh còn chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý của cô ấy. Nếu hôm nay, tôi lừa nhà họ Cung rằng thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, nhưng ngày mai, hắn ta lại bị chuyển tới trại giam, chắc chắn họ sẽ lập tức biết đã bị tôi chơi xỏ, rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu.
Tôi cười đáp: “Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nên lúc bảo Chúc Mi nói chuyện với người nhà cô ấy, tôi đã cố ý dặn cô ấy bảo người nhà tiết lộ thêm một tin tức là dời ngày chuyển Cung Chính Văn vào trại giam thêm bảy ngày nữa. Như vậy không những chúng ta có thể tranh thủ cơ hội, mà còn có thể làm nhiễu loạn thông tin của nhà họ Cung, để họ nghĩ cách tiếp tục móc nối quan hệ. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn”.
Sắc mặt của Tề Vũ Manh thay đổi liên tục, cuối cùng cô ấy dựng ngón tay cái lên nói: “Phương Dương, nếu sống ở thời cổ đại, kiểu gì anh cũng là nhân vật xưng vương xưng tướng!”
Tôi nói: “Cảnh sát Tề, cô đừng nói vậy, đây là tôi bị ép buộc thôi. Bây giờ, lúc nào nhà họ Cung cũng muốn dồn tôi tới chỗ chết. Nếu tôi không khôn ra, có lẽ đã thành bức ảnh đen trắng treo trên tường từ bao giờ rồi”.
Ôn Hân cười phụt ra, vỗ vai tôi, sẵng giọng nói: “Phương Dương, cậu thật là, lúc nào rồi mà còn nói giỡn nữa”.
Tôi gãi đầu: “Tóm lại là bây giờ cứ như thế đã. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, tôi tin phía bố mẹ tôi cũng sẽ không khiến tôi thất vọng”.
Chúng tôi cứ thế sắp xếp công việc và chuyện trò vui vẻ, đột nhiên tôi thấy tâm trạng của mình hình như đã tốt hơn khá nhiều, chí ít thì tôi không còn thấy áp lực như trước nữa.
Chẳng mấy sau, Chúc Mi đã gọi điện thới, bảo với tôi là người nhà cô ấy đã đồng ý diễn vở kịch này với tôi, nhưng sau này họ muốn tôi giúp họ một việc.
Tôi lập tức đồng ý, với tôi bây giờ còn gì quan trọng hơn tính mạng của bố mẹ và La Nhất Chính nữa? Chỉ cần có thể cứu được họ, điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết.
Rõ ràng Chúc Mi cũng thở phào một hơi, cười đáp: “Tôi cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cơ”.
Tôi nói: “Chúc Mi, cô và người nhà cô đã giúp tôi rất nhiều chuyện thì tôi đồng ý một yêu cầu của họ có gì là khó? Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức mình”.
Chúc Mi nói: “Thế thì tốt, anh phải cẩn thận hơn đấy, tôi đi với nói người nhà ngay đây”.
Tôi ngắt máy của Chúc Mi, dù tôi đã phải đồng ý với họ một chuyện, nhưng ngược lại đã nhận được sự giúp đỡ của người nhà cô ấy trong trận chiến giữa tôi và nhà họ Cung, phần thắng của tôi đã được nâng lên cao hơn.
Dẫu sao dù là bất cứ khi nào, có tiền trong tay vẫn có quyền hạn hơn là tay không bắt giặc.
Vì chúng tôi đang chờ đợi trong vô vị ở quán bar, Ôn Hân nói: “Hay là tôi hát cho hai người nghe nhé?”
Tôi ngẩn ra: “Cậu còn biết hát à?”
Ôn Hân đỏ mặt, liếc tôi nói: “Cậu còn biết ít thứ về tôi lắm”.
Dứt lời, cô ấy chỉnh đốn lại đầu tóc, bước tới chỗ sân khấu có micro của quán bar, mở mic, bầu không khí của quán lập tức thay đổi hẳn.
Ôn Hân nói: “Phương Dương, tôi sẽ hát cho cậu nghe một bài…”
“Tôi có tin tức rồi! Anh Phương Dương, tôi có tin tức của La Nhất Chính rồi!”
Ôn Hân còn chưa nói hết câu, chợt có một người đàn ông hấp tấp chạy từ bên ngoài vào. Chúng tôi đều ngoảnh lại, thì ra là một tên đàn em của Trịnh Cường. Bây giờ, gã đang thở hổn hển nhìn chúng tôi.
Gã nói với vẻ vội vã: “Anh Phương Dương, chúng tôi đã tìm được tin tức của La Nhất Chính rồi”.
“Cái gì?”
Vừa nghe rõ xong, tôi lập tức kích động đứng bật dậy khỏi ghế, không còn để ý đến Ôn Hân đang có vẻ u ám ngồi ở trên sân khấu nữa.
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng vội vã quay người lại, mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào người này. Gã tái mặt, mỉm cười nói: “Chúng tôi đã… đã tìm thấy tin tức của La Nhất Chính rồi”.
“Cậu ấy đang ở đâu?”
Tôi vội hỏi, vừa nói vừa kích động nắm lấy vai gã.
Dù trông gã đô con hơn tôi, nhưng lúc này, tôi vô thức túm lấy gã, làm gã không vùng ra được.
Tên đàn em đó vùng vẫy một lúc, thấy không ăn thua, bèn bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi vừa nghe ngóng tin tức ở bên ngoài. Mấy hôm trước, có một người bị bắt đi, mấy người bắt cóc trông rất dữ tợn nên đã bị chủ quán cạnh đó chú ý tới, nhưng ông ấy không dám nói gì. Hôm nay, chúng tôi đến hỏi, rơi vào đường cùng bất đắc dĩ, ông ta mới lặng lẽ nói cho chúng tôi biết. Sau đó chúng tôi đối chiếu thông tin một chút, La Nhất Chính bị một tổ chức của Thịnh Hải bắt cóc, nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm ra được là tổ chức nào”.
Tôi cau mày: “Thế bao lâu nữa các cậu mới có thể tìm được ra tên của tổ chức ấy?”
Nghe gã nói đến đây, lòng tôi trùng xuống, quả nhiên là họ thuê xã hội đen giúp. Tôi cảm thấy chúng tôi đã cách sự thật gần thêm một bước nữa rồi.
Vì gần đây, chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này, nên lúc nào thần kinh cũng căng như dây đàn. Lúc này, nghe thấy tin tức ấy, chúng tôi không khỏi đi tới gần tên đàn em kia. Song do không cẩn thận, Tề Vũ Manh đã ngã vào người tôi.
Tôi giật mình, vội thả gã kia ra, bước lên trước, ôm ngang người cô ấy. Tề Vũ Manh vừa “a” lên một tiếng, đã lập tức im bặt.
Tôi nhìn đôi mắt sáng long lanh và làn da trắng ngần của cô ấy, rồi không nhịn được nuốt nước miếng.
Tề Vũ Manh cũng ngẩn ra, ngay sau đó tôi đã phản ứng lại. Tề Vũ Manh đứng dậy khỏi lòng tôi, còn tôi thì ho khan một tiếng, để che giấu đi sự lúng túng của mình.
Vừa hay Ôn Hân cũng đi tới. Lúc này, cô ấy có vẻ bực bội lườm tôi, rồi như cố ý nhìn sang Tề Vũ Manh.
Tề Vũ Manh cũng không yếu thế, hừ một tiếng rồi nhìn lại.
Tôi ho vài tiếng, nói: “Chúng ta nên nghe xem cậu ta nói gì tiếp đi”.
Dứt lời, tôi nhìn sang tên đàn em rõ ràng chưa kịp phản ứng lại kia: “Cậu nói tiếp đi!”
Gã đó đờ đẫn gật đầu, nói tiếp: “Bây giờ, chúng tôi đang âm thầm điều tra về đám người đó, xem họ là người của tổ chức nào. Nhưng quá trình này sẽ mất nhiều thời gian đấy, vì ở Thịnh Hải có rất nhiều tổ chức lớn như chúng tôi, nhưng chúng tôi lại không biết họ. Nên kết luận ban đầu họ là tổ chức nhỏ, nhưng những tổ chức như vậy ở Thịnh Hải có nhiều vô số kể, nên để tìm ra…”
Chương 343: Lời bày tỏ của Ôn Hân
Tôi châm một điếu thuốc, buông gã đó ra, hỏi: “Thế nhanh nhất là bao lâu nữa?”
Thấy dáng vẻ phân vân của gã, tôi cau mày: “Thôi, để tôi hỏi Trịnh Cường, cậu đi làm việc của mình đi!”
Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Cường. Nghe thấy âm thanh đã kết nối, tôi hắng giọng nói: “Trịnh Cường, chúc mừng, nghe nói băng nhóm Thiên Địa của anh đã có tin tức của La Nhất Chính rồi hả?”
Bên phía Trịnh Cường rất ồn ào, hình như hắn đang ở chợ đêm nào đó, trong điện thoại đều là tiếng rao hàng, hắn gào lên: “Hả? Cậu em Phương Dương, cậu vừa nói gì? Ở đây ồn quá, tôi không nghe rõ!”
Trịnh Cường vừa nói vừa đi tới một chỗ yên tĩnh hơn, chẳng mấy chốc lại nói: “Phương Dương, bây giờ tôi nghe rõ rồi, cậu vừa nói gì thế?”
Tôi đáp: “Các anh có tin tức của La Nhất Chính rồi à?”
Trịnh Cường cười lớn: “Ha ha, chúng tôi vừa nghe ngóng được xong. Cậu bạn La Nhất Chính của cậu bị một băng nhóm xã hội đen nhỏ của Thịnh Hải bắt cóc, vì chuyện này dường như không đơn giản nên muốn tìm ra tung tích cụ thể chắc phải cần thêm chút thời gian”.
Nói xong, hình như Trịnh Cường lại nhớ ra chuyện gì đó, gọi một tên đàn em tới, khẽ thì thầm vài câu. Vì nghe qua điện thoại, nên tôi không nghe rõ hắn nói gì.
Chờ Trịnh Cường nói xong, tôi hỏi: “Được, thế các anh có một mốc thời gian cụ thể nào không? Tôi và các bạn của tôi không thể chờ ở đây mãi được”.
Trịnh Cường trầm mặc một lát, đột nhiên cao giọng đáp: “Phương Dương, cậu định ăn quỵt à?”
Tôi thờ ơ nói: “Tiền ở đây này, có giỏi thì tới mà lấy. Không thì dù tôi có cho, nhưng chưa chắc anh đã còn mạng mà tiêu đâu”.
Tôi và Trịnh Cường đấu chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai, giọng điệu đầy mùi thuốc súng.
Vì thế đầu dây bên kia lập tức im lặng, chỉ còn tiếng rao hàng của chợ đêm vang lên bên tai tôi. Nhưng phía tôi còn im ắng hơn, dù chúng tôi đang ở quán bar, nhưng ngoài vài người bọn tôi cùng mấy tên đàn em của Trịnh Cường ra thì không còn ai nữa cả.
“He he, Phương Dương. Sao cậu có thể là người quỵt nợ được? Tôi nhìn ra cậu là anh hùng hào kiệt từ lâu rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa với cậu thôi”.
Tôi không hề nhân nhượng, cuối cùng Trịnh Cường đã thua, phải chủ động lên tiếng trước.
Tôi mỉm cười: “Được, nếu đã vậy thì coi như tôi mang ơn anh. Nếu anh đã nói đến mức này, bây giờ đã có thể nói cho tôi biết thời gian cụ thể chưa? Tôi chỉ quan tâm đến kết quả, không muốn biết quá trình các anh tìm kiếm thế nào”.
Do dự một lát, Trịnh Cường đáp: “Muộn nhất là ngày mai. Ngày mai, chúng tôi nhất định có thể tìm ra tin tức của La Nhất Chính, tôi đã cho tất cả các anh em đi tìm rồi, hơn nữa còn liên hệ với mấy người bạn của tôi nhờ họ giúp nữa. Còn ơn huệ thì thôi, nếu cậu đã đến tìm tôi giao dịch thì phải ra dáng giao dịch chứ lại”.
Tôi ậm ừ vài câu rồi tắt máy. Trịnh Cường đã nói rõ ràng, hắn không biết và cùng không muốn tìm hiểu về lai lịch của tôi. Hắn gọi tôi một tiếng là “cậu em Phương Dương” hoàn toàn là vì giao dịch giữa hai chúng tôi thôi.
Như vậy có thể thấy, có lẽ tôi vẫn chưa có tư cách trở thành bạn bè của đại ca băng nhóm Thiên Địa như hắn, tôi chỉ có thể cười khổ.
Nhưng Trịnh Cường đã nói rõ ra như vậy, trong lòng tôi lại thở phào một hơi. Điều duy nhất khiến tôi lo lắng bây giờ là nếu tìm được La Nhất Chính thì phải cứu cậu ta ra bằng cách nào đây?
Tôi chẳng có thế lực gì ở Thịnh Hải cả, chỉ có thể dựa vào cảnh sát. Nhưng khổ nỗi phía cảnh sát lại có người bắt tay với kẻ chủ mưu phía sau nên mới xảy ra cục diện như bây giờ.
Tôi hơi mệt mỏi vỗ trán, sự việc đúng là khó giải quyết thật.
Trông thấy dáng vẻ này của tôi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng không tới làm phiền tôi, nhưng sau lưng tôi lại có tiếng bước chân vang lên.
Tôi ngoảnh lại thì thấy là cô nàng Ôn Hân hiểu biết và thấu tình đạt lý, cô ấy đang cười với tôi.
“Ôn Hân, sao thế?”
Tôi hỏi, Ôn Hân thật sự rất hiểu ý người khác. Từ mấy lần tôi có điện thoại lúc trước, cô ấy chủ động tránh đi là có thể thấy. Bây giờ, rõ ràng biết tôi đang suy nghĩ đến mấy chuyện quan trọng, nhưng cô ấy vẫn đi tới, chứng tỏ là định nói với tôi chuyện gì đó.
Ôn Hân chớp mắt, toát lên vẻ xinh đẹp. Lúc này, tôi còn cảm thấy mình như bị mất hồn.
Ôn Hân đi tới ngồi xuống cạnh tôi, chầm chậm nói: “Phương Dương, chúng ta quen biết nhau bao năm rồi?”
Tôi cứ tưởng có ý tưởng hay suy đoán gì đó muốn nói với mình, không ngờ cô ấy lại hỏi câu này, tôi đành đáp: “Bảy năm, sao thế?”
“Bảy năm rồi cơ đấy, thời gian trôi nhanh thật!”
Ôn Hân ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tường trong quán, rồi nói như cảm thán: “Thật ra có lẽ cậu không biết, trước kia điều tôi mong muốn nhất là thay thế vị trí của Lâm Lạc Thủy, được ở bên cạnh cậu. Đáng tiếc là mãi mà không có được cơ hội này!”
Tôi không biết cô ấy nói vậy là có ý gì, nên không trả lời, để chuẩn bị nghe cô ấy nói tiếp.
Ôn Hân nhìn tôi, mím môi nói: “Tôi luôn nghĩ mình có điểm nào không bằng Lâm Lạc Thủy, nhưng mãi mà không có câu trả lời. Cho đến khi gặp lại cậu ở Thịnh Hải, tôi mới biết thì ra Lâm Lạc Thủy chẳng có gì hơn mình cả, cái chính là cô ấy gặp cậu đúng thời điểm, cậu cũng quen cô ấy sớm quá”.
Tôi không khỏi nói: “Ôn Hân, bốn năm đại học rồi còn tốt nghiệp được ba năm, việc gì cậu phải như vậy”.
Ôn Hân lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn cố gắng, đời người có thể có điều hối tiếc. Nhưng tôi không thể chấp nhận việc mình chưa cố đã quyết định từ bỏ, đây không phải là phong cách của tôi”.
Bây giờ, trong quán bar không có gió, nhưng tôi vẫn nhìn thấy tóc cô ấy đung đưa, bay bay trước mắt mình.
Tôi vẫn không nói gì. Lúc này, tôi thật sự không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào, nên đành ngượng ngùng im lặng.
Huống hồ, bây giờ trong đầu tôi chỉ có hai việc là cứu La Nhất Chính và bảo vệ sự an toàn cho bố mẹ mình. Nói thế nào thì chuyện này cũng do tôi mà ra, nếu ba người họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Ôn Hân luôn là cô gái có nội tâm mạnh mẽ, chí ít thì theo tôi thấy là vậy. Tự tin, lạc quan là những gì tôi đánh giá về cô ấy. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng hoàn hảo.
Bây giờ, hình như cô ấy không cảm nhận được sự quấy rầy trầm mặc lạ thường này, nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp, tôi đã làm việc ở một công ty tài chính. Dù cũng có chút thành tựu, nhưng tôi luôn cảm thấy năng lực của mình vẫn chưa hoàn toàn được phát huy hết. Vì thế, tôi lại đổi sang công ty đầu tư mạo hiểm. Bắt đầu làm từ một chức vụ nhỏ, rồi dần dần leo lên cao. Thành tích của tôi lúc nào cũng là cao nhất, còn cách nhìn nhận triển vọng đầu tư của tôi còn tốt hơn. Ban lãnh đạo công ty đã cho tôi một chút cổ phần, tuy không nhiều, nhưng nếu đổi ra tiền mặt cũng đủ cho tôi sống nốt nửa quãng đời còn lại”.
Chương 344: Bắt đầu từ hôm đó
Tôi cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó đang dần siết chặt, một luồng áp lực vô hình ập tới. Tôi hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Ôn Hân.
“Ngay sau đó, tôi đã được cất nhắc lên làm tổng giám đốc của công ty, tất cả ban lãnh đạo đều bỏ phiếu đồng ý, vì chẳng ai chê tiền cả. Ba năm tôi vào công ty, dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng thành tích thì khó có ai vượt qua được, đây cũng là tài sản của tôi”.
Trong đôi mắt to tròn của Ôn Hân đầy linh động, nhưng khi tôi nhìn sang lại phát hiện, trong đôi mắt mê người ấy không biết đã chứa đầy vẻ đau thương và mệt nhọc từ bao giờ.
“Về sau, tôi thấy mệt, cũng chính là lúc trước khi tôi đi Xiêng La. Nhiều năm qua, tôi chưa từng ngừng nghe ngóng tin tức về cậu. Thời đại học, cậu luôn ở bên cạnh Lâm Lạc Thủy, dù sau khi tốt nghiệp, hai người không còn ở bên nhau nữa, nhưng cậu lại phải vào tù vì giám đốc Bạch. Tôi đã từng có suy nghĩ đi xem mắt, nhưng khi tôi gặp những người đàn ông đó, bọn họ đều rất kiểu cách. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào tôi như đang muốn nuốt tôi vào bụng, tôi lại thấy sợ”.
Khói thuốc lá bay lởn vởn sang phía Ôn Hân, cô ấy khẽ khịt mũi, lườm tôi với vẻ oán trách, rồi nói tiếp: “Phương Dương, thật ra tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi chỉ mong muốn có một vòng tay, nhưng tôi phát hiện, trong những người đàn ông mà tôi từng gặp, ngoài cậu ra, không ai có thứ đó cả”.
“…”
Tôi buồn bã im lặng.
“Phương Dương, cậu có biết tôi thích cậu từ khi nào không?”
Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác hay không, khi cô ấy nói ra câu này, sắc mặt lại đỏ lên. Nhưng khi tôi quan sát kỹ thì hình như lại không phải vậy.
Tôi chỉ coi như là vì ánh sáng trong quán đối lập với bên ngoài nên khiến mình bị hoa mắt.
Tôi lắc đầu, cười khổ đáp: “Tôi chỉ biết có một cô gái xuất sắc như cậu thích mình, đuôi tôi đang vểnh lên tận trời rồi thôi”.
Ôn Hân trêu ghẹo hỏi: “Lẽ nào Lâm Lạc Thủy không xuất sắc à?”
“Cô ấy… Đương nhiên cô ấy cũng rất xuất sắc, nhưng cô ấy khác cậu, hai cậu là hai mẫu người khác nhau”.
Tôi ngắm nhìn gương mặt của Ôn Hân, trong lòng thấy hơi rối bời.
Ôn Hân rót cho tôi một cốc nước từ bàn bên cạnh, rồi lại tự rót một cốc cho mình, sau đó khẽ nhấp mấy ngụm, nói: “Cậu còn nhớ đêm liên hoan văn nghệ hồi năm nhất không?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên là có. Năm đó, để theo đuổi Lâm Lạc Thủy, tôi đã tập một tiết mục văn nghệ với mấy cậu bạn, để chọc cho Lâm Lạc Thủy cười và bày tỏ với cô ấy trong đêm văn nghệ đó. Nói ra thì năm xưa, quan hệ của mấy thằng chúng tôi rất tốt, đáng tiếc sau này tôi thường xuyên ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, ít có thời gian qua lại nên tình cảm cũng phai nhạt dần rồi”.
Ôn Hân bĩu môi, lộ ra dáng vẻ của một cô nhóc: “Quả nhiên lúc nào trong mắt cậu cũng chỉ có một mình Lâm Lạc Thủy. Năm đó, tôi cũng tham gia vào buổi liên hoan văn nghệ ấy đấy”.
“Vì ngày xưa phòng học nào cùng kín lịch, nên chúng tôi phải chờ tan học xong mới có phòng trống để diễn tập. Lúc đó, tôi và mấy bạn nữ khác cùng tập điệu múa công. Tôi nhớ tiết mục của cậu hình như là hát thì phải”.
Nói rồi, Ôn Hân phụt cười: “Dù cậu hát không hay lắm, nhưng chất giọng rất có sức hút”.
“Tôi nhớ rồi, thì ra tiết mục của các cậu xếp trước bọn tôi. Làm tôi cứ thắc mắc mãi màn múa công đâu rồi?”
Tôi mỉm cười ngượng ngập, Ôn Hân vừa nói vậy, cảnh tượng năm nào lập tức ùa về trong đầu tôi. Vì sân khấu có hạn, thời gian cũng ngắn, nên chúng tôi phải diễn tập nhanh.
Thứ tự của bài mua công của nhóm Ôn Hân vừa hay xếp trước tiết mục của chúng tôi. Còn tôi lúc đó đang chờ đợi sau cánh gà, trong lòng đầy kích động, nào còn tâm trí chú ý tới mấy cô gái ăn mặc diêm dúa trên sân khấu? Vì thế, nên đương nhiên là tôi không thấy gì cả.
Ôn Hân liếc xéo tôi một cái: “Bài múa của chúng tôi rất thành công, không ngờ lúc đi xuống lại thấy cậu đang đơ ra như khúc gỗ. Trên sân khấu gọi đến số của cậu, cậu cũng không phản ứng. Mấy cô bạn ở phía trước đi qua, cậu cũng ngó lơ. Nhưng khi tôi đi qua, cậu lại cử động, dọa tôi giật nảy mình, bước hụt, ngã sấp mặt”.
Nếu nói lần trước tôi không để ý thì lần này, tôi đã có thể chắc chắn, khi Ôn Hân nói ra câu này, gương mặt cô ấy thật sự ửng đỏ, dù rất nhanh sau đó đã biến mất.
Tôi gãi đầu: “Lúc đấy, tôi cũng căng thẳng quá. Đấy là lần đầu tiên, tôi tỏ tình trước mặt nhiều người như thế. Dù chỉ là diễn tập, nhưng cũng khá đông người xem. Hơn nữa, tôi biết Lâm Lạc Thủy cũng đang ở đó”.
“Sao cậu biết?”
Ôn Hân nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi ngại ngùng đáp: “Tôi bảo bạn cùng phòng Lâm Lạc Thủy dẫn cô ấy đến. Đương nhiên, không nói là tôi bảo”.
“Đúng là không ngờ đấy. Lúc ấy trông cậu hiền lành chất phác thế này mà cũng chiêu trò ra phết”.
Ôn Hân không chút khách sáo châm chọc tôi, rồi nói tiếp: “Lúc tôi tưởng mình sắp ‘hôn’ mặt đất, đã có một vòng tay đỡ sau lưng tôi. Tôi phản ứng nhìn lại thì mới biết là cậu”.
“Đó cũng là phản ứng trong lúc cấp bách thôi, sao tôi có thể nhìn cậu ngã như thế được? Vả lại, dù người ngã không phải là cậu, mà là người khác thì chắc tôi cũng vẫn giơ tay ra giúp mà”.
Dù có thể tôi nói như vậy sẽ khiến cô ấy tổn thương, nhưng tôi vẫn phải nói thật. Theo tôi thấy, có nhiều chuyện cứ giấu giấu giếm giếm, bắt người khác phải đoán, chi bằng nói thẳng để giải quyết nhanh gọn cho xong. Bây giờ, đầu óc tôi đang rối bời, nếu Ôn Hân tiếp tục cố nhồi nhét thêm các chuyện khác vào, chưa nói đến việc “mâu thuẫn nội bộ”, chắc chắn mọi chuyện sẽ không tiến triển nhanh như hiện giờ.
“Đương nhiên!”
Ôn Hân liếm môi, cánh môi gợi cảm lập tức khiến hơi thở của tôi trở nên nặng nề, cô ấy bật cười nói: “Đây cũng không phải là lý do tôi thật sự thích cậu, chỉ là cho cậu thêm chút cảm giác an toàn với tôi thôi. Mãi đến sau này, cậu và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau. Trông thấy cậu nửa đêm nửa hôm trèo tường vào cõng cô ấy đi bệnh viện, tôi phát hiện mình đã thích cậu thật rồi”.
Ôn Hân nói: “Tóm lại, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu”.
Tôi thở phào một hơi, chút nghi hoặc trong lòng cuối cùng đã được giải đáp. Dù ngày xưa, Ôn Hân rất lạnh lùng, nhưng thái độ của cô ấy với tôi hình như có vẻ hơi khác biệt với những người khác.
Năm xưa, tôi cứ tưởng đó là ảo giác của mình, bây giờ xem ra hình như đúng thật.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ôn Hân, cậu chỉ định nói những chuyện này cho tôi thôi sao? Thật ra, bây giờ tôi đang vướng rất nhiều chuyện, còn không lo được cho mình thì sao có thể kéo cậu xuống nước cùng được?”
Ôn Hân cong môi nói: “Đương nhiên không phải tôi chỉ định nói với cậu những chuyện này. Tôi chỉ muốn nói, thật ra chuyện lần này, có lẽ tôi có thể giúp được cậu”.
“…”
Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Những người làm trong ngành của chúng tôi, không chỉ cần có các mối quan hệ trên mặt nổi, mà còn có cả các mối ngầm nữa. Làm đầu tư mạo hiểm có thể cứu khổ cứu nạn cho rất nhiều người, nhưng với một số người thì công việc này chẳng khác nào chặt đứt con đường làm giàu của người khác”.
——————–
Chương 345: Âm mưu
Nghe thấy vậy, mắt tôi sáng lên: “Ý của cậu là…”
“Đúng vậy, ai làm đầu tư mạo hiểm ở Thịnh Hải hầu như đều có thế lực của mình. Chỉ có điều bình thường không ai thấy được những thế lực này thôi, cho nên nếu cậu cần, tôi cũng có thể nhờ người tìm giúp”.
Nói rồi, Ôn Hân mỉm cười ngọt ngào.
“Cũng được. Nếu không có ảnh hưởng xấu gì đến cậu, tôi nhờ cậu giúp lần này vậy”.
Tôi nhìn Ôn Hân nói, sau đó phủi mông đứng dậy. Ôn Hân gật đầu, rồi đi sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì chợt thấy vui, quả nhiên là nhà họ Cung gọi đến.
Tôi nói: “Cung Chính Vinh, tôi tin là anh đã nhận được tin tức rồi. Án phạt của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, hơn nữa còn kéo dài thời gian thi hành án thêm một tuần. Nếu tôi đã làm được việc như mình nói, không phải nhà họ Cung các người lại chuẩn bị nuốt lời đấy chứ?”
Cung Chính Vinh cười ha ha nói: “Phương Dương, cậu cẩn thận quá đấy, Cung Chính Vinh tôi đâu phải loại tiểu nhân nói lời không giữ lời. Chỉ cần cậu làm được như đã hứa, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ tuân thủ giao ước”.
“Lúc trước anh nói là ba năm, bây giờ lại giảm xuống dưới ba năm, không lẽ anh còn muốn Cung Chính Văn được thả vô tội hay sao?”
Tôi khẽ giọng chất vấn.
“Được thả vô tội?”
Cung Chính Vinh ngạc nhiên nói một câu, rồi lại vội vàng đổi giọng: “Không không, chuyện này sao có thể. Dù em trai tôi thông minh, nhưng không hiểu một quy tắc là thế lực của nhà họ Cung chưa là gì trên thế giới này cả. Dù ở Thịnh Hải, chúng tôi có thể coi là gia tộc hàng đầu, nhưng ở Yến Kinh, có lẽ bất kỳ ai cũng giỏi giang hơn chúng tôi nhiều”.
“Em trai tôi đã thua ở điểm này, nó không bao giờ nhìn nhận rõ hiện thực. Là một người của nhà họ Cung, biết và hiểu được thực trạng mới là điều quan trọng nhất”.
Cung Chính Vinh nói một cách vô cùng khoa trương.
Tôi cau mày nói: “Rốt cuộc anh định nói gì?”
“Nếu cậu đã hỏi thì tôi nói thẳng ra nhé! Đứng ở lập trường của nhà họ Cung, tôi mong cậu giảm án phạt của Chính Văn xuống càng ngắn hạn càng tốt. Nhưng theo điều kiện thả bố mẹ cậu ra thì phải đến khi Chính Văn có phán quyết chính thức hoặc được chuyển đến trại giam, thì tôi mới có thể bảo người thả bố mẹ cậu ra được”.
Nghe thấy hắn nói vậy, tôi nhạy bén phát hiện ra vấn đề bên trong, hỏi: “Đứng ở lập trường của nhà họ Cung? Thế lập trường của anh thì sao?”
“Ha ha, Phương Dương, cậu thông minh thế mà còn phải hỏi tôi à?”
Cung Chính Vinh bật cười điên cuồng: “Đương nhiên là để thằng em chuyên gây chuyện của tôi ở trong tù càng lâu càng tốt rồi! Chỉ khi nó hoàn toàn hết hi vọng, gia tộc mới dồn hết tài sản cho tôi và tôi mới có thể nắm nhà họ Cung trong tay một cách danh chính ngôn thuận. Tôi không muốn chờ nó ra ngoài, rồi phải ra tay với nó đâu”.
Tôi hít sâu một hơi, chuyển giao thế lực trong các gia tộc lớn đúng là phức tạp. Đến anh em ruột thịt cũng ngấm ngầm muốn hại chết nhau, vì chỉ khi người kia chết thì mình mới có cơ hội giành được hết tài sản.
Để không làm Cung Chính Vinh nghi ngờ, tôi hỏi tiếp: “Bố mẹ tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với họ”.
Cung Chính Vinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu đã có đủ thành ý, tôi cũng bày tỏ thành ý của mình với cậu. Ba mươi phút nữa, cậu có thể gọi điện cho bố mẹ mình, nhưng giới hạn thời gian là một phút, hết giờ, điện thoại sẽ bị ngắt kết nối. À, tôi còn chưa gặp hai bác. Nếu chuyện lần này tiến triển không thuận lợi, chắc tôi phải đến thăm hai bác một chuyến, coi như bày tỏ chút lòng thành của bậc con cháu”.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, chỉ mong đấm vỡ mặt Cung Chính Vinh ngay bây giờ, hắn dám uy hiếp tôi.
So với Cung Chính Văn chỉ biết giương cung bạt kiếm mai phục tôi thì anh trai ruột của hắn ta lại giống một con rắn độc ẩn núp ở một nơi kín đáo, khiến người ta luôn cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, nhưng lại không thể làm gì được. Bởi nếu đánh rắn không chết, hậu quả sẽ khó lường.
Tôi không nghe nữa, lập tức cúp máy, bình ổn lại tâm trạng. Tôi ngoảnh sang nói với Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, phiền cô một chút. Nhờ cô lập tức liên hệ với cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, bảo họ hỗ trợ cho mượn thiết bị điện tín. Ba mươi phút nữa, tôi sẽ gọi cho bố mẹ mình. Nếu tôi đoán không lầm thì các cô có thể thông qua cuộc gọi này để biết được vị trí của bố mẹ tôi hiện giờ. Điều này rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta”.
Hai mắt Tề Vũ Manh sáng lên, cô ấy lập tức đồng ý, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, không mất bao lâu, nhưng đã biểu đạt rõ ý.
Triệu Thư Hằng thì lười nhác hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Tôi lườm anh ta: “Anh đi ngủ đi”.
Triệu Thư Hằng không vui nói: “Ê họ Phương kia, anh có ý gì hả? Đừng tưởng lần này đến Thịnh Hải, chú Đồng bảo tôi nghe theo anh là anh có thể tùy ý sỉ nhục sự tôn nghiêm của tôi nhá. Tôi nói cho anh biết…”
“Ngừng!”
Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta. Bây giờ thời gian gấp rút, nếu vì cãi vả mà làm lỡ việc, tôi sợ mình sẽ giết Triệu Thư Hằng mất.
Lúc này, Ôn Hân cũng đã gọi điện thoại xong, cô ấy đi tới nói: “Phương Dương, tôi đã nhờ người đi tìm giúp rồi. Nguồn tin của họ cũng khá rộng, dẫu sao cũng không thể chỉ đặt hi vọng lên một mình Trịnh Cường”.
Tôi mỉm cười, nói cảm ơn.
Thời gian trong quán bar trôi qua rất nhanh, thoáng cái ba mươi phút đã trôi qua. Thấy Tề Vũ Manh không ngừng gọi điện cho ai đó, sắp xếp công việc một cách bình tĩnh, lòng tôi cũng yên tâm phần nào.
Đến thời gian hẹn, tôi nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa ra dấu tay ok với tôi.
Tôi hít sâu một hơi, gọi cho bố mẹ mình. Tiếng điện thoại đang kết nối, nhưng không có ai nghe máy.
Tôi cau mày, ngắt máy rồi gọi lại. Sau khi tiếng chuông đang kết nối vang lên, vẫn không có ai nghe máy. Tôi nhíu chặt mày, không lẽ bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi đang định gọi lại thêm lần nữa, nhưng vừa ngắt máy thì màn hình điện thoại thay đổi, Cung Chính Vinh lại gọi tới.
Là hắn giở trò!
Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Mẹ kiếp, Cung Chính Vinh, mày có ý gì hả?”
Cung Chính Vinh vẫn cười nói: “Nguôi giận, nguôi giận. Phương Dương, không phải tôi chỉ cho cậu leo cây một lần thôi à? Đừng sốt sắng, tôi chỉ trêu cậu thôi. Cậu suy nghĩ mà xem, tôi mời bố mẹ cậu đến chỗ bạn tôi uống trà, đương họ sẽ không được giữ điện thoại bên người rồi. Thế này đi, tôi sẽ cho một số điện thoại, mười phút nữa, cậu hãy gọi vào số đó”.
Tôi cười lạnh nói: “Cung Chính Văn, mày tự chơi một mình đi. Tóm lại, nếu tao không được gặp bố mẹ mình thì mày cũng đừng hòng được yên ổn một ngày nào”.
“Phương Dương, cậu tin hay không thì tùy. Lát nữa, tôi vẫn sẽ gửi số điện thoại cho cậu, cơ hội chỉ có một. Nếu cậu bỏ lỡ, lần sau muốn có lại sẽ không dễ dàng vậy đâu”.
Chương 346: Trò chuyện và truy vết
“Nếu cậu không giữ lấy cơ hội lần này, lần sau có muốn gọi điện thoại cho họ thì đợi khi nào bọn họ ra rồi gặp đi”.
Cung Chính Vinh ngông cuồng tột độ, cơn thịnh nộ từ đáy lòng tôi dâng trào, nhưng cuối cùng lý trí vẫn giành chiến thắng. Tôi liếc nhìn Tề Vũ Manh, tiếp tục nói qua điện thoại: “Được, tôi cũng cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu lần này tôi không nghe thấy tiếng của bố mẹ tôi, anh cũng đừng mong có thể nắm được nhà họ Cung trong tay”.
Tôi nói xong thì cúp máy. Bây giờ quan hệ giữa tôi và nhà họ Cung rất kì diệu, cũng rất lạ lùng. Chúng tôi đều nắm trong tay điểm yếu của đối phương và cùng kìm chân lẫn nhau. Nếu chỉ như vậy thì còn tốt, nhưng vẫn còn thế lực thứ ba luôn lặng lẽ ấp ủ âm mưu quỷ kế ở phía sau nữa.
Số điện thoại nhanh chóng được gửi tới, tôi gửi số điện thoại cho Tề Vũ Manh, cô ấy lại liên lạc với những người khác. Bởi vì các cảnh sát trước kia đều đã vào vị trí, hiện tại chỉ là dò xét một số điện thoại mới, độ khó cũng không lớn.
Chưa đến mấy phút sau, Tề Vũ Manh đã nhìn và ra hiệu với tôi. Tôi nhìn vào điện thoại, còn một phút nữa, tôi tìm số điện thoại đó rồi gọi đi.
Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng không có ai nói gì, sau đó tôi nghe thấy trong điện thoại có âm thanh huyên náo vang lên, tiếp đó là một giọng nam: “Ông già, con trai ông gọi cho ông này”.
Tiếp theo là một giọng nói quen thuộc, không biết bố tôi vì lo sợ hay là vì không thể tin nổi mà giọng nói có vẻ hơi run rẩy: “Mau… mau đưa tôi”
Sau đó đến lượt giọng nói kích động của mẹ tôi: “Cái gì? Điện thoại của con trai tôi ư?”
“Nhớ đấy, ông già, chỉ có một phút thôi, các người muốn nói gì thì nói nhanh lên!”
Giọng nam nói xong, điện thoại rè rè mấy tiếng, dường như bị mất tín hiệu gì đó, tiếp theo là tiếng của bố tôi vang lên: “Dương, là con sao?”
Tôi cứ nghĩ mình rất cứng cỏi, nhưng khi nghe thấy tiếng nói ấy, tôi lập tức cảm thấy trong lòng trào dâng chua xót, tôi nói: “Là con đây bố, bố mẹ có ổn không? Mẹ con đâu?”
Bố tôi nói: “Mẹ con, mẹ con không sao, bà ấy đang ở bên cạnh bố”.
Ngay sau đó, điện thoại được chuyển sang cho mẹ tôi, mẹ tôi nói: “Con trai, con mau chạy đi, không cần lo cho bố mẹ…”
“Bà già, tôi đã cảnh cáo bà đừng có nói linh tinh rồi cơ mà!”
Giọng nam đó đột nhiên trở nên hung dữ, sau đó đầu dây bên kia lập tức im bặt, tôi kích động la lên: “Bố mẹ? Hai người có nghe thấy không?”
Mẹ kiếp!
Một lát sau, trong điện thoại yên tĩnh lại, giọng nam đó nói: “Mày là Phương Dương đúng không? Yên tâm, bố mẹ mày rất khỏe, chỉ là bọn họ không nghe lời khuyến cáo của tao mà nói lung tung, nên tao đành kết thúc cuộc gọi thôi”.
“Mẹ kiếp! Mày làm gì bố mẹ tao rồi? Bọn họ đâu?”
Tôi cảm thấy tức giận đến mức sát khí xông lên tận trời. Giờ phút này tôi rất muốn nhờ Đỗ Minh Cường giúp đỡ, sai người đi giết hai mẹ con Cung Chính Vinh, băm thây bọn họ ra thành nhiều mảnh!
“Yên tâm, bố mẹ mày không sao, tao chỉ lấy lại điện thoại thôi, hết một một phút rồi.”
Nói xong, người nam đó cúp điện thoại.
Rầm!
Tôi đấm mạnh xuống chiếc bàn trước mặt.
Ôn Hân có chút lo lắng nhìn tôi: “Phương Dương? Cậu không sao chứ? Yên tâm, hai bác sẽ không có chuyện gì đâu. Nhà họ Cung cũng không phải bọn ngốc, nếu hai bác thực sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải tự chịu hậu quả mình gây ra”.
Tôi nghiến răng mắng chửi: “Đám cầm thú này, nếu ngày nào đó để tôi bắt được, tôi sẽ làm thịt bọn chúng”.
Lúc này, tôi vô cùng hối hận, vì sao lúc trước ở Xiêng La không giết hết mấy kẻ khốn nạn nhà họ Cung kia đi, thế này mới đúng thật là không đánh chết rắn sẽ bị rắn hại.
Khi tôi nói ra câu nói này, Tề Vũ Manh đã ngắt liên lạc với bên đó, cô ấy đi đến vỗ vai tôi nói: “Phương Dương, anh đừng lo lắng quá, chuyện này vốn không phải lỗi của anh, nhà họ Cung quá vô liêm sỉ. Nhưng cho dù là vậy, anh cũng tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc. Hiện tại chúng ta không có chứng cứ, nếu có chứng cứ rồi, những người có liên quan của nhà họ Cung sẽ không ai thoát được, nhất định họ sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật”.
Trước mặt tôi, bên trái là Ôn Hân dịu dàng xinh đẹp đang khoanh tay, bên phải là Tề Vũ Manh hiên ngang phi phàm, lửa giận trong lòng tôi mới bình ổn lại một chút.
Cho dù tôi có căm phẫn cỡ nào, tôi cũng không thể trút cơn tức giận này lên đầu hai cô gái được.
Tề Vũ Manh biết chuyện của tôi, không chút do dự đi từ Yến Kinh đến Thịnh Hải giúp tôi, còn Ôn Hân thì từ lúc tình cờ gặp tôi ở cục cảnh sát vẫn luôn theo cạnh tôi.
Bất luận là ai cũng đều có ân tình mà tôi khó đền đáp, tôi vẫn biết điều này.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại hỏi Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với bên kia, các cô có tra được manh mối gì không?”
Tề Vũ Manh nghe tôi nói vào chuyện chính, sắc mặt cũng nghiêm lại: “Kẻ này vô cùng giảo hoạt, mặc dù vừa rồi chúng tôi đã lần theo dấu vết mạng viễn thông, nhưng vẫn không nắm được vị trí của bọn chúng. Dường như bọn chúng có cách đặc biệt chặn chúng tôi truy vết, chúng tôi căn bản không thể xác định đầu kia điện thoại là từ nơi nào”.
Tôi nhíu mày: “Xem ra lần này nhà họ Cung đã chuẩn bị đâu ra đấy, chẳng lẽ đây vốn là kế hoạch của Cung Chính Vinh? Chỉ là tình thế bất đắc dĩ, bị buộc phải thực hiện trước?”
Càng nghĩ, tôi thấy khả năng này càng lớn, mà sau lưng tôi lại toát mồ hôi lạnh theo.
Nếu suy đoán của tôi là thật, chứng tỏ Cung Chính Vinh đã sớm mai phục ở Quế Lâm. Nếu đám người Bansha qua đó rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho họ, không ngờ khi điện thoại kết nối lại truyền đến tiếng thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Tôi chỉ đành gửi vài tin nhắn cho họ, hi vọng họ xuống máy bay có thể đọc được trong thời gian sớm nhất, đồng thời cũng dè chừng Cung Chính Vinh hơn. Chẳng trách trước kia Cung Chính Văn nói hắn ta chán ghét sự lề mề của anh trai mình nên mới tự ra tay.
Nhưng không ngờ sự lề mề ấy lại khiến tôi không còn đường để đi, gọn gàng dứt khoát như Cung Chính Văn thì lại tự tay tống bản thân vào tù.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một ý nghĩ, Cung Chính Vinh đã muốn có được nhà họ Cung như vậy, nếu tôi nghĩ cách thả Cung Chính Văn ra, hai người bọn họ có nội chiến với nhau hay không?
Nhưng mà vừa nghĩ lại, ý nghĩ này lại bị tôi xóa bỏ. Dù sao bây giờ bọn họ đều có cùng một kẻ thù, chính là tôi. Nếu bọn họ không loại bỏ cái đinh trong mắt là tôi trước, chắc sẽ không có tâm trí nào để đối phó nhau.
Tôi không thể không cảm thán, nếu Cung Chính Vinh có sự quyết đoán của Thường Khải Thân năm đó, có lẽ bây giờ tôi còn thoải mái được một chút.
Tôi nói: “Chúng ta đợi ở quán bar đến mười hai giờ, nếu Trịnh Cường vẫn không thể mang tin tức của La Nhất Chính về thì chúng ta rút thôi”.
Vì trời đã tối dần, nhân viên phục vụ của quán bar đã đến, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người đi đầu, bọn họ không hề để tâm đến chuyển cửa quán bị cưỡng chế mở ra, cứ như đây là một chuyện hết sức bình thường.
Quán bar đã bắt đầu kinh doanh, Triệu Thư Hằng sáng mắt lên: “Tôi đi chơi chút đây, lát có chuyện gì thì gọi tôi”.
Thế nhưng anh ta còn chưa nói xong, di động của tôi đã vang lên.
Chương 347: Nguy hiểm
Điện thoại của tôi đột ngột đổ chuông, Triệu Thư Hằng dừng bước nhìn về phía tôi. Tôi ngó điện thoại, nhưng bắt đầu thấy nghi hoặc – Bạch Vi gọi cho tôi vào lúc này làm gì nhỉ?
Tôi ấn nhận cuộc gọi, chỉ nghe thấy Bạch Vi nói: “Phương Dương, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở một quán bar”.
Tôi càng nói càng thấy nghi hoặc.
“Các anh mau rời khỏi chỗ đó, bây giờ nhà họ Cung đang sai người đi tìm các anh, nhất định phải cẩn thận, chúng không phải người Thịnh Hải đâu, nghe nói là một đám khách ngoại tỉnh…”
Giọng nói của Bạch Vi vô cùng căng thẳng, còn tôi cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ lạ này từ đâu mà có. Mỗi lần Bạch Vi dùng giọng điệu này để mở đầu cuộc đối thoại, có nghĩa nhà họ Cung sắp sửa ra tay với tôi.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Tôi đồng ý với Bạch Vi rồi cúp điện thoại, nói với mấy người kia: “Chúng ta mau đi thôi, Bạch Vi vừa nói rằng Cung Chính Vinh sai người chặn đường chúng ta”.
Tề Vũ Manh nghẹn họng trân trối hỏi: “Mấy người đó to gan lớn mật thế? Tôi là cảnh sát đấy, họ cũng dám làm bậy sao?”
Ôn Hân cũng tỏ ra không thể tin nổi, chỉ có Triệu Thư Hằng vẫn thản nhiên như không, nhưng cũng đã chà xát hai lòng bàn tay, chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào.
Tôi đáp: “Không có gì là to gan hay lớn mật cả, nếu chúng ta đã uy hiếp tới nhà họ Cung, nhà họ Cung nhất định sẽ dồn lực đối phó với chúng ta. Quan trọng hơn cả, nếu Cung Chính Vinh trở mặt, nghĩa là kế hoạch lần này của chúng ta thành công, Cung Chính Vinh mắc câu rồi. Hắn ta thực sự tưởng rằng mấy hôm nữa Cung Chính Văn sẽ được giảm án xuống còn ba năm đổ lại, vì thế mới quyết định ra tay với chúng ta”.
“Thế tại sao hắn ta còn cho phép cậu nói chuyện điện thoại cùng hai bác?”
Ôn Hân cất tiếng hỏi khá căng thẳng, không biết do vô tình hay cố ý mà cô ấy đã nắm chặt góc áo tôi.
Tôi trầm ngâm trong chốc lát: “Có lẽ vì muốn khiến chúng ta lơ là, để chúng ta buông lỏng cảnh giác. Cho nên hắn ta nhân lúc chúng ta không hề đề phòng để đối phó với chúng ta lần nữa, như thế làm ít nhưng công nhiều”.
Hay lắm Cung Chính Vinh!
Mức độ nham hiểm của hắn ta trong lòng tôi lại tăng thêm.
Nếu hắn ta sinh ra vào khoảng một nghìn năm trước, chưa biết chừng cũng là một nhân vật kiêu hùng.
Tôi không kịp quan tâm chuyện khác nữa, thấy hai cô gái không có động tác gì, một tay tôi kéo Tề Vũ Manh, tay còn lại kéo Ôn Hân, cùng Triệu Thư Hằng chạy ra ngoài, ánh mắt vẫn liếc thấy mặt mũi hai cô hơi ửng hồng.
Mà hai cô gái này cuối cùng cũng kịp phản ứng, chủ động chạy theo. Có lẽ cô hoa khôi cảnh sát thấy ngượng ngùng nên vùng khỏi bàn tay tôi, còn Ôn Hân vẫn theo sát bên cạnh tôi, nhưng cũng không buông tay tôi ra.
Ngược lại, tôi mới là người thấy lúng túng, đang định buông tay ra thì thấy vẻ u oán sâu sắc trong ánh mắt của cô ấy; không hiểu tại sao, tôi bỗng thấy nhụt chí, đành tiếp tục kéo tay cô ấy mà chạy.
Vì tuyến đường của quán bar này khá lạ, sau khi ra khỏi cửa, chúng tôi cũng không tìm được đường. May mà cô hoa khôi cảnh sát lái một chiếc xe cảnh sát tới, mà Ôn Hân cũng lái xe tới đây.
Không hề do dự, chúng tôi cùng lên xe cảnh sát. Tề Vũ Manh bật còi báo động, âm thanh inh ỏi đó lập tức lan ra khắp nơi.
Tôi quan sát xung quanh, không thấy động tĩnh gì bất thường mới thở phào một hơi. Tề Vũ Manh khởi động xe cảnh sát, cô nói: “Chúng ta tới đồn cảnh sát dẫn thêm vài người!”
Qua nhiều ngày tìm hiểu lẫn nhau, tôi cũng biết rõ tính tình của Tề Vũ Manh. Khi cô ấy nói câu này, có nghĩa là vài người sắp gặp xui xẻo rồi đấy.
Hoa khôi cảnh sát Tề Vũ Manh mà tức giận thì hậu quả nghiêm trọng lắm nha!
Ngồi trên xe cảnh sát, chúng tôi mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Mấy hôm nay ở Thịnh Hải gần như cứ phải nơm nớp lo sợ. Cho dù đang ở đồn cảnh sát, cũng vẫn còn đồn phó Trương và anh trai của Tiểu Nguyệt, bây giờ mới thả lỏng hơn.
Ôn Hân buông tay tôi ra, đột nhiên nhìn ra bên ngoài: “Phương Dương, các cậu mau nhìn xem, đám người bên kia có phải mấy người mà giám đốc Bạch nhắc tới không?”
Tề Vũ Manh giảm tốc độ một chút, chúng tôi ngoái đầu nhìn sang, quả nhiên trên con đường vốn lác đác người đột ngột trở nên đông đúc, vả lại có vài chỗ cực kỳ nhiều.
Trong đó có vài người nhìn chiếc xe cảnh sát mà chúng tôi đang ngồi, thậm chí ánh mắt còn lộ vẻ nguy hiểm.
“Chắc hẳn là chúng rồi!”
Tôi nhíu mày trầm tư suy nghĩ: “Quả nhiên đám người này không giống với đám côn đồ vặt vãnh trước đó, không hổ là người mà nhà họ Cung tìm tới, hoàn toàn ở đẳng cấp khác hẳn phe thứ ba!”
Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Cường, báo với hắn sau khi quay về nhất định phải cẩn thận. Bây giờ xung quanh quán bar có người đang chầu chực, chúng tôi đi xin cứu viện trước, đến lúc đó nếu nhìn thấy cảnh sát thì họ không cần quá hoảng hốt.
Tuy rằng Trịnh Cường không hiểu ý của tôi lắm, nhưng nếu đã làm việc giúp tôi, hắn cũng không hỏi quá cặn kẽ, chỉ đồng ý rồi cúp máy.
Tôi day huyệt Thái Dương, hồi tưởng xem phải chăng sự việc sắp hoàn thành rồi. Tận khi tới đồn cảnh sát, tôi vẫn chưa nghĩ ra xem có cần làm gì không.
Khi đang định xuống xe thì trong đầu tôi chợt hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn, Tiểu Nguyệt.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt, hỏi: “Tiểu Nguyệt, bây giờ cô đang ở đâu?”
Tiểu Nguyệt trả lời: “Bây giờ em đang tới chỗ anh sống, em có vài câu hỏi muốn hỏi các anh!”
“Không được, cô mau đi đi. Đừng tới đó!”
Tôi hét lên với chiếc điện thoại.
“Sao cơ?”
Hiển nhiên Tiểu Nguyệt không hiểu ý tôi lắm, tôi nóng lòng như lửa đốt: “Cô mau chóng về nhà là được! Bây giờ chỗ tôi sống rất nguy hiểm!”
Tiểu Nguyệt “ồ” lên một tiếng, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy vọng vào điện thoại: “Bác tài, làm phiền bác quay đầu ngay lập tức, quay về chỗ tôi vừa lên xe!”
Bác tài ừ một tiếng, bấy giờ tôi mới âm thầm lau mồ hôi.
Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn Cung Chính Vinh không chỉ sai người chặn đường chúng tôi ở quán bar mà còn tới gần khách sạn mà chúng tôi sống.
Cho dù chúng tôi đã đổi khách sạn, nhưng đối với nhà họ Cung và thế lực hùng hậu của họ ở Thịnh Hải, tìm được địa chỉ của chúng tôi là chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Mà một khi Tiểu Nguyệt tới chỗ đó, dựa vào thủ đoạn của nhà họ Cung chắc chắn có thể điều tra ra tin tức của Tiểu Nguyệt. La Nhất Chính vốn đã bị phe thứ ba bắt đi, bây giờ chỉ còn một chút manh mối, lòng tôi áy náy vô cùng.
Nếu như Tiểu Nguyệt cũng gặp bất trắc, tôi khó lòng tưởng tượng sau này mình sẽ đối mặt với hai người họ thế nào.
Anh trai của Tiểu Nguyệt là người của phe thứ ba, sẽ không làm hại Tiểu Nguyệt; nhưng bây giờ đám người đang bao vây bên ngoài khách sạn của chúng tôi là tay sai nhà họ Cung.
Tôi vừa nghĩ vừa day trán, bây giờ sự việc phát triển quá hỗn loạn, chỉ cần mất bình tĩnh một chút thôi cũng biến thành một trận hỗn chiến.
Lúc này đây, nhà họ Cung vẫn chưa biết rằng trong chuyện này có sự tồn tại của phe thứ ba, vì vậy phe thứ ba vẫn luôn ẩn mình phía sau, khoanh chân đợi đục nước béo cò.
Một khi tôi và nhà họ Cung rơi vào cảnh tranh đấu không ngừng nghỉ, ví dụ như trạng thái hiện tại, phe thứ ba chắc hẳn sẽ thực sự xuất hiện. Khi ấy sẽ là thời khắc nguy hiểm nhất đối với chúng tôi, cũng là thời điểm chúng tôi có hi vọng cứu được La Nhất Chính nhất.
Bởi vì sự việc khẩn cấp, tôi cũng không theo vào đồn cảnh sát mà ngồi yên trên xe. Triệu Thư Hằng và Ôn Hân cũng không xuống xe, họ cùng tôi ngồi trong xe nghỉ ngơi.
Tề Vũ Manh nhanh chóng sải đôi chân dài bước tới, sau lưng là một nhóm cảnh sát được vũ trang đầy đủ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần bảy giờ rồi, họ bất đắc dĩ phải tăng ca.
Tề Vũ Manh lên xe, một viên cảnh sát nữa cũng ngồi vào vị trí phó lái, những người còn lại thì lần lượt ngồi lên xe cảnh sát khác.
Chương 348: Liều mạng
Tề Vũ Manh là người muốn gì sẽ làm luôn, quan niệm về thời gian của cô ấy rất mạnh mẽ, vì thế chúng tôi vừa ngồi xuống, chiếc xe đã khởi động rồi.
Tề Vũ Manh dẫn đầu, mấy chiếc xe khác đi theo, quay lại con đường mà chúng tôi vừa tới.
Khi tới đồn cảnh sát thì cảm thấy đoạn đường này cực kỳ dài, thế nhưng lúc quay lại chỉ mong thời gian trôi càng nhanh càng tốt, chỉ mong đám người điên rồ kia đừng làm chuyện gì với người khác.
Đến bên ngoài quán rượu, chỉ thấy trước cửa ầm ĩ, rối ren và lộn xộn. Ôn Hân thị lực tốt, chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt của vài người, cô ấy nói: “Họ chính là đám người ban nãy!”
“Đi thôi!”
Không hề do dự, Tề Vũ Manh vội vã xuống xe, tay phải cầm súng, nhanh chóng đi về phía quán bar. Thế nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước, một anh chàng gầy gò nhưng cực kỳ lanh lẹ đột nhiên vọt ra trước mặt Tề Vũ Manh rồi hỏi chúng tôi: “Các anh là người của anh Phương Dương phải không?”
Tôi vội vàng đáp: “Đúng vậy!”
Tôi vừa nói vừa quan sát tướng mạo của người này, vừa đen vừa gầy, trông có vẻ lanh lợi nhưng không có chỗ nào quá đặc biệt. Tôi hỏi: “Cậu là người của Trịnh Cường à?”
Anh bạn gầy gò kia gật đầu như bổ củi: “Đúng rồi, anh Cường dặn tôi đứng đây đợi các anh, nếu phát hiện chuyện gì không ổn thì bảo chúng tôi lập tức báo tin cho các anh”.
Tôi gật gật đầu, hỏi tiếp: “Bên phía quán bar có chuyện gì thế?”
Anh bạn gầy gò kia gãi gãi đầu, gương mặt lộ vẻ thiếu tự nhiên: “Không biết từ đâu chui ra một đám người không biết trời cao đất dày, chưa từng nghe đến đến tên tuổi của băng nhóm Thiên Địa thì thôi, còn định cắm đầu cắm cổ xông vào trong, đòi tìm một người tên là Phương Dương. Tôi vừa nghe đã nhận ra, người đó không phải là anh sao? Đang chuẩn bị gọi điện cho anh Cường thì anh Cường đã gọi điện cho chúng tôi, nên mới có chuyện như bây giờ. Trước cửa quán bar có người của chúng tôi chặn đường, không để cho họ xông vào”.
Những gì anh bạn gầy gò kia nói gần khớp với suy đoán của tôi. Tề Vũ Manh nói: “Bất kể là người từ đâu tới, bây giờ chúng ta phải qua đó xem sao. Cố gắng đảm bảo không có thương vong!”
Tôi đáp một tiếng, đang định hỏi gì đó, đột nhiên nghĩ tới việc khác nên hỏi anh bạn gầy gò: “Cậu nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp đi trước kia chứ?”
Anh bạn gầy gò không hiểu gì: “Nhìn thấy rồi, thì sao?”
Tôi hỏi: “Cậu không sợ cô ấy à?”
“Tại sao tôi phải sợ cô ấy?”
Anh bạn gầy gò mờ mịt hỏi lại.
“Cô ấy là cảnh sát, cô ấy sẽ bắt cậu đấy!”
“Tôi có làm chuyện gì vi phạm pháp luật đâu? Dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi. Với cả, nói đến bắt người, ở đất Thịnh Hải này, người khác có thể bị bắt, chỉ riêng người của băng nhóm Thiên Địa sẽ không bị bắt. Cho dù đánh nhau cũng phải do người khác ra tay trước, chúng tôi mới đánh trả”.
Anh bạn gầy gò này tỏ ra rất tự hào khi là một thành viên của băng nhóm Thiên Địa. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta và nói: “Được lắm, làm cho tốt vào nhé!”
Nói xong tôi bèn theo đám đông cảnh sát đi về bên đó. Vừa xuống xe, cô hoa khôi cảnh sát đã dẫn người đi về phía đó, có cả một viên cảnh sát cầm loa tay đi tới một chỗ cách cửa quán bar không xa, giơ loa lên và bắt đầu hô hào: “Người trước cửa quán bar nghe đây, tất cả buông vũ khí trong tay, lập tức ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay ôm đầu!”
Những người khác tuần tự bao vây lối vào của quán bar, có người cầm súng, có người bật công tắc của dùi cui điện, ánh điện lóe ra trên đó khiến người ta phải run rẩy.
Còn chúng tôi cũng chú ý thấy trong tay đám người kia xách cả vũ khí, đa phần là những vũ khí thô sơ như ống thép, cũng có cả vài con dao bổ dưa hấu.
Đám đông xao động trong chốc lát, người của Trịnh Cường biết điều nên ngồi thụp xuống, nhưng đám người mà nhà họ Cung phái tới rất cứng đầu, không có chút phản ứng nào hết.
Một người trong số đó nhanh chóng bước ra, mặc áo T-shirt và quần bò thủng lỗ chỗ, khoác jacket, trông rất sạch sẽ, nhưng ánh mắt cực kỳ nham hiểm. Trong tay hắn cầm một con dao găm, trông khá giống chủy thủ mà chúng tôi từng thấy trong phim truyền hình. Có vẻ hắn là kẻ cầm đầu, sau khi bước ra, hắn nhìn nhóm người Tề Vũ Manh với vẻ thiếu thiện chí.
Nhìn thấy con dao găm đó mà tôi chợt thấy lòng mình lạnh toát, may mà sau khi được Bạch Vi thông báo, chúng tôi phản ứng đủ nhanh nhạy, nếu không đến lúc hỗn loạn ăn một nhát dao thì e rằng không chết cũng mất nửa cái mạng. Đồng thời, tôi cũng thầm cảm thán về mức độ độc ác của Cung Chính Vinh.
Nhà họ Cung này chơi chiêu nào cũng chí mạng. Phe thứ ba cùng lắm chỉ dùng đến bắt cóc, mà Cung Chính Vinh ra tay thì giống hệt Cung Chính Văn, luôn muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Triệu Thư Hằng vẫn nhìn tới nhìn lui với cái vẻ cà lơ phất phơ kia, Ôn Hân thì lại gần tôi hơn một chút. Tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nhưng không muốn khiến cô ấy đau lòng hơn, đành giả bộ không biết, hít lấy mùi thơm bay ra từ đầu vai của cô ấy, rồi chăm chú nhìn vào đám người.
Tên da trắng cầm đầu hỏi: “Sao thế hả đồng chí? Chúng em ở đây đợi người ta, có vấn đề gì ạ?”
Người cảnh sát cầm loa hô lên: “Bất kể các người tới đây làm gì, bỏ vũ khí xuống đã!”
“Vũ khí? Anh đang nói tới thứ trên tay tôi hả?”
Hắn chỉ vào con dao găm trên tay mình, đi về phía người cảnh sát cầm loa như đang đi dạo: “Đây không phải vũ khí gì đâu, em cầm cái này để cắt móng tay mà đồng chí!”
Người cảnh sát cầm loa nhíu mày: “Cảnh cáo anh lập tức dừng bước, nếu không chúng tôi sẽ dùng tới biện pháp nghiệp vụ”.
Anh ta vừa dứt lời, các anh cảnh sát khác cũng tiến lên phía trước một chút, thu hẹp vòng vây. Tề Vũ Manh làm đầu tàu, bước hẳn tới bên cạnh người cầm loa.
Tề Vũ Manh cũng nói: “Đề nghị anh lập tức buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, nếu không chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp nghiệp vụ!”
Tề Vũ Manh vừa nói vừa nắm chặt khẩu súng, nhắm về gã sạch sẽ.
Tên da trắng cười cười: “Tôi có làm gì đâu, tôi đứng lâu quá nên muốn cử động chút thôi mà”.
Vừa nói, tên da trắng vừa tiếp tục bước chầm chậm về phía người cảnh sát cầm loa, không hề để tâm tới khẩu súng trong tay những viên cảnh sát khác.
Thấy khoảng cách của đôi bên càng lúc càng gần, tôi thấy Tề Vũ Manh cũng căng thẳng theo. Tuy rằng cô ấy là đội trưởng đội hình sự của phân khu Yến Kinh, nhưng dù gì thì kinh nghiệm vẫn non nớt, chưa trải qua chuyện này.
Mà viên cảnh sát cầm loa cũng lấy từ sau lưng ra một cây dùi cui điện, “tạch” một tiếng bật nút, cầm sát bên người để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn cảnh ấy mà hết sức chấn động. Cung Chính Vinh tìm đâu ra đám người này vậy? Không nghe lời cảnh cáo của cảnh sát thì thôi, lại còn bước lên phía trước khiêu chiến với họ?
Thời khắc người cảnh sát cầm loa lấy dùi cui điện ra, tên da trắng khựng lại, sau đó tiếp tục cười cười chỉ vào anh cảnh sát: “Đồng chí, anh nhìn kìa, trên vai anh có con sâu, để tôi vỗ nó ra giúp anh nha”.
Nói rồi, tên da trắng không hề có ý định dừng lại, tiếp tục đi về phía Tề Vũ Manh và anh cảnh sát cầm loa.
Tôi nhìn cảnh ấy mà nhíu mày, khoảng cách của đôi bên rất gần, nếu hắn ra tay thì Tề Vũ Manh hoặc người cảnh sát cầm loa sẽ rất bị động.
Quả nhiên, đúng với dự đoán của tôi, người cảnh sát cầm loa nghiêng đầu nhìn vai mình, cùng lúc đó, tên da trắng đột ngột xông ra, con dao găm trong tay xiên về phía anh ta.
Chương 349: Tập kích cảnh sát
“Cẩn thận!”
Tề Vũ Manh hét to, đang định giơ tay nhưng tên da trắng kia ra tay nhanh hơn cả cô ấy, con dao ngắn đã đến trên mặt người cảnh sát cầm loa.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là người cảnh sát cầm loa cứ như là đã biết trước vậy, cây dùi cui điện lóe sáng kia đã xuất hiện trước mặt anh ta, vừa lúc chặn lại thế dao này.
Mà con dao ngắn kia hình như không phải làm từ kim loại, nó hoàn toàn không dẫn điện. Tên da trắng đó khẽ hừ một tiếng, con dao ngắn lại lần nữa đâm tới chỗ người cảnh sát cầm loa.
Người cảnh sát đó vứt mạnh cái loa trong tay đi, cây dùi cui điện chắn lại đòn tấn công của tên da trắng.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây mà hai người đã giao đấu cả mấy lần.
Quả thực là không phân cao thấp, hung hiểm vô cùng.
Dùi cui điện dù sao cũng quá dài, còn dao ngắn thì lợi dụng sơ hở để đâm thẳng vào chỗ hiểm yếu của người cảnh sát đó, thấy người cảnh sát không kịp thu dao ngắn về, còn dao ngắn của tên da trắng đã sắp đâm thẳng vào cổ người cảnh sát, cửa quán bar đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang!
Ầm!
Người Ôn Hân hơi run lên, cô ấy dựa sát vào tôi một chút, còn tôi thì nhìn thấy rất rõ ràng.
Tề Vũ Manh vừa nổ súng lên trời, vì cửa quán bar là nơi tương đối trũng xuống nên tiếng vang rất mãnh liệt.
Tiếng súng không chỉ khiến tên da trắng giật mình mà còn khiến chúng tôi giật mình.
Người cảnh sát còn không thèm nói cảm ơn, vội vàng lùi về phía sau. Còn Tề Vũ Manh thì nhanh chóng cúi người, nòng súng nhắm vào ngực tên da trắng.
Khóe miệng tên da trắng giật giật, đang định nói gì đó thì cảnh sát xung quanh đã tiếp tục thu hẹp phạm vi bao vây, sau đó vang lên một hồi âm thanh mở bảo hiểm ra.
Tên da trắng cười hi hi, hắn vứt mạnh dao ngắn trong tay xuống đất rồi giơ hai tay lên: “Vừa nãy tôi chỉ muốn giao lưu võ thuật một chút với anh cảnh sát cầm loa thôi mà”.
Tề Vũ Manh gằn giọng: “Bắt lấy hắn!”
Cảnh sát xung quanh ập lên, vây lấy tên da trắng.
Hiển nhiên là Tề Vũ Manh đang thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn về phía cửa quán bar: “Tất cả ngồi xuống hết đi, hai tay ôm đầu!”
Thấy cảnh này, những người còn lại do nhà họ Cung phái đến cũng đều ôm đầu ngồi xuống, mấy cảnh sát còn lại thì còng tay họ lại, tất cả mất đi sức phản kháng, nhìn y hệt một xâu hồ lô đường.
Thấy xung quanh đã yên lặng, tôi vỗ vai Ôn Hân nói: “Chúng ta qua đó xem đi”.
Tề Vũ Manh kiểm tra một chút, sau khi xác nhận tất cả đã bị còng lại mới khóa chốt an toàn của súng cảnh sát, bỏ về bên eo rồi than với tôi: “Haizz, lại lãng phí một viên đạn, lần này trở về phải biết báo cáo rồi”.
Tề Vũ Manh vừa nói xong, người cảnh sát cầm loa vừa nãy đã vội vội vàng vàng đi tới, nói với vẻ kích động: “Cảnh sát Tề, thực sự cảm ơn cô. Nếu không phải lần này có cô thì e là tôi đã toi đời rồi”.
Tề Vũ Manh cười nói: “Không có gì đâu, đây là điều tôi nên làm. Hơn nữa không ai ngờ được rằng ở Thịnh Hải này lại có người dám tập kích cảnh sát”.
Khuôn mặt của người cảnh sát cầm loa trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô có chuyện gì cần giúp không? Nếu không có gì thì tôi đưa các anh em về trước nhé, những người này to gan như vậy, phía sau nhất định có người sai khiến, lần này nhất định phải xử lý nghiêm chỉnh”.
Tề Vũ Manh nhìn tôi, tôi bối rối nói: “Chắc là ổn rồi, chuyện lần này quả thực là ngoài ý muốn, bình thường trị an rất tốt mà, tôi cũng từng ở Thịnh Hải một khoảng thời gian”.
Người cảnh sát cầm loa đó cười cười rồi hô lên: “Mọi người về cục cảnh sát thôi”.
Nói rồi phất tay, những người còn lại lục tục đưa người lên xe. Trước khi đi, tôi hỏi người cảnh sát cầm loa kia: “Anh cảnh sát, lúc nãy khi tên kia tập kích anh, sao anh có thể kịp thời chặn lại vậy? Lúc đó chúng tôi đều cho rằng…”
Người cảnh sát cầm loa đó cười: “Thực ra là một cảnh sát thì đều phải chuẩn bị trước những thứ này, vì thế khi hắn tiếp cận tôi thì tôi cố ý làm như bị mắc lừa, nhìn sang bên cạnh, vì thế hắn mới lợi dụng sơ hở mà tôi cố ý tạo ra để ra tay”.
Rồi anh ta lại nói: “Tất nhiên nếu hắn không có ý định tập kích tôi thì chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó”.
Tôi nhìn thấy trên trán anh ta vẫn còn dấu vết mồ hôi lạnh vừa khô, tôi cười: “Có cảnh sát như anh, tình hình trị an của Thịnh Hải nhất định sẽ càng ngày càng tốt nhờ vào lực lượng cảnh sát”.
Thấy đám người bị cảnh sát dẫn lên xe, khi đi qua tôi tên da trắng đi đầu còn nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hứng thú, khẽ giọng nói: “Anh là Phương Dương à? Quả nhiên là một tên khó chơi”.
Nhưng cảnh sát bên cạnh hắn lại dùng lực, cánh tay tên da trắng bị khóa lại, hắn lộ ra biểu cảm đau khổ.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Dù đang tiết trời nóng nực nhưng tôi vẫn không kìm được mà run lên, dù sao cũng coi như đã vượt qua được sự nguy hiểm ngày hôm nay rồi.
Lúc này Tề Vũ Manh cũng đi theo những cảnh sát còn lại: “Phương Dương, tôi đi về trước để lấy lời khai của họ, lát nữa nếu Trịnh Cường quay về thì có tin tức gì mọi người nhớ phải kịp thời thông báo cho tôi”.
Nói xong thì cô ấy lên xe. Tôi khẽ nói với Ôn Hân: “Ôn Hân, cậu thấy chưa? Tôi nhận ra từ khi tốt nghiệp, tôi càng ngày càng hay gây chuyện. Nếu cậu kiên trì muốn ở lại giúp tôi, có thể…”
Đôi mắt đẹp đẽ của Ôn Hân trợn lên nhìn tôi: “Thế này đã là gì? Năm đó tôi đây bắt đầu từ một nhân viên quèn, mãi cho đến bây giờ có sóng gió gì mà tôi chưa trải qua cơ chứ, huống hồ là chút chuyện vặt này?”
Triệu Thư Hằng ngạc nhiên: “Cô gái xinh đẹp à, vừa nãy cô có như vậy đâu, cô bị dọa sợ tới nỗi rúc vào người Phương Dương mà…”
Triệu Thư Hằng còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh như băng của Ôn Hân làm cho câm miệng.
Tôi cười, nói: “Nếu chúng ta tạm thời không có việc gì thì có thể ở đây đợi Trịnh Cường, lúc đó tôi sẽ gọi điện cho hắn, có lẽ giờ hắn cũng đang trên đường về rồi. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể lơi là cảnh giác, Cung Chính Vinh vô cùng độc ác tàn nhẫn. Lần này không thành công thì không chừng giờ hắn đang âm mưu kế hoạch tiếp theo rồi”.
Chúng tôi bắt chuyện với đàn em của Trịnh Cường trong quán bar, vốn người ở quán bar này đã dần dần nhiều lên nhưng vì chuyện vừa rồi đột ngột xảy ra nên có nhiều người đã đi ngay lập tức. Ông chủ khóc không ra nước mắt, nhìn trống rỗng vô hồn.
Lại ngồi ở quán bar đợi thêm mười phút nữa, ngoài cửa lại bắt đầu ồn ào. Người tôi căng chặt, quay đầu lại thì thấy Trịnh Cường đang nhíu mày đi vào, đằng sau có mấy tên đàn em đi theo.
Nhưng khắc hẳn so với tưởng tượng của tôi, lúc này mấy người họ đều có vẻ thất thểu ủ rũ, Trịnh Cường thì có vẻ vô cùng tức giận, người thì bẩn thỉu, cứ như là vừa đánh lộn trên đường cái về vậy.
Tôi hỏi: “Anh Cường, sao các anh lại thành ra thế này? Có tin tức của La Nhất Chính chưa?”
Trịnh Cường “hừ” một tiếng: “Vốn là có rồi, không ngờ lại gặp phải một thằng điên lái xe tải cẩu chặn đường chúng tôi, thế là không có”.
Tôi nhíu mày, trực giác mách bảo tôi sự thật không đơn giản như vậy. Tôi hỏi: “Xe tải cẩu? Các anh điều tra ở đâu? Sao lại gặp phải xe tải cẩu?”
“Ở một vườn táo ngoài ngoại ô. Một cái xe trống chặn đường chúng tôi. Vốn muốn làm một trận với hắn ta, không ngờ có kha khá người đến, suýt nữa không đánh thắng nổi. Sao thế?”
Trịnh Cường nghi hoặc hỏi.
Tôi thầm kêu không ổn: “Ngoại ô có vườn táo rất bình thường, nhưng mà ngoại ô có một cái xe tải cẩu có nhiều người như vậy, các anh không thấy kỳ lạ sao?”
Chương 350: Khuyên nhủ
Nghe xong, Trịnh Cường lập tức thay đổi sắc mặt, siết chặt tay, đấm mạnh xuống bàn: “Cái đệt!”
Dù sao, Trịnh Cường cũng là người tự dựa vào sức mình để đưa Thiên Địa từ một băng nhóm không chính thống phát triển được như bây giờ, không thể phủ nhận năng lực của người này.
Tôi có chút chán nản: “Có lẽ trong chiếc xe tải mọi người nói đến ban nãy có chở người bắt cóc La Nhất Chính, thậm chí cũng có khả năng là La Nhất Chính vốn bị giam lỏng trong vườn táo. Không chừng là qua hai ngày vừa rồi, họ cảm thấy bí mật bị bại lộ, hoặc là bị chúng ta phát hiện nên mới vội vã đưa người đi”.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi chán nản, mặt Trịnh Cường càng trở nên cay đắng hơn, sau đấy hắn lên tiếng: “Người anh em Phương Dương, thế này đi, nếu hôm nay không tìm được cậu bạn La Nhất Chính, vậy thì là do chúng tôi làm việc không tốt, đợi lát nữa chúng tôi sẽ tiếp tục tìm. Yên tâm, nhất định sẽ tìm ra được tin tức của cậu ta một cách nhanh nhất!”
“Trước đó, không phải mấy người đã điều tra được có một tổ chức địa phương tham gia vào chuyện này sao? Trịnh Cường, hay là vậy đi, anh cho một nửa số người của mình ra ngoài điều tra kỹ càng về tung tích của tổ chức này, nửa còn lại thì đi cùng anh đến vườn táo ở vùng ngoại thành kia, cả hai bên cùng điều tra thì chắc chắn tiến độ sẽ nhanh hơn nhiều”.
Nói rồi, tôi nhìn Trịnh Cường, hắn không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý, nói xong là đi ngay, còn nhanh chóng gọi mấy đứa đàn em, trong tay mang theo bánh quy, bánh mỳ với mấy chai nước khoáng rồi vội vã lên đường.
Tôi đi ra ngoài cửa, lúc này trong quán bar, quả thật chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng mấy tên đàn em của Trịnh Cường nữa.
Cũng ngay lúc này, có một người trạc tuổi trung niên mặc vest đi ngang qua, khuôn mặt ủ rũ, tỏ ra ngập ngừng.
Triệu Thư Hằng nói: “Chú ơi, chú đến đây làm gì thế?”
Người đàn ông trung niên nhăn mặt lại, ngượng ngùng nói: “Tôi là quản lý của quán bar này, trông thấy mấy người nói chuyện với Cường, có vẻ như quan hệ hai bên rất tốt, vậy nên muốn tới…”
Tôi nhìn quanh một lượt, âm thầm lắc đầu. Quả thực Trịnh Cường và đám tay chân của hắn có phần suồng sã, cho dù hắn có bảo kê cho quán bar này đi chăng nữa thì cũng không thể ăn không uống không ở đây mãi được, nhất là khi còn bắt quán mở cửa vào buổi chiều.
Nếu là những khách quen ở đây thì còn đỡ, nhưng nếu là những khách hàng lần đầu tới đây thì sẽ khó tránh được việc bị đám người Trịnh Cường dọa chết khiếp, thế thì ai dám tới đây chơi nữa.
Về lâu về dài, quán bar không làm ăn được, ông chủ không kiếm được tiền, Trịnh Cường cũng không thu được phí bảo kê, cuối cùng chỉ đành đường ai nấy đi mà thôi.
Tôi nói: “Mặc dù chúng tôi cũng rất thông cảm với chú nhưng đây là chuyện của Trịnh Cường. Chúng tôi chỉ có quan hệ hợp tác với nhau, không thể yêu cầu anh ta làm những chuyện khác được. Có điều, nếu như chỉ nhắc nhở anh ta một tiếng, tôi nghĩ là mình làm được!”
“Không không không, không phải ý đó!”
Sắc mặt người quản lý hơi thay đổi, ông ta vội vã xua tay, nói: “Không giấu gì các cô cậu, mặc dù tôi là quản lý của quán bar này nhưng ông chủ lại là chú ruột của Trịnh Cường, tôi chỉ là người làm thuê thôi, đâu dám có ý như cậu nói ban nãy”.
Lúc nói chuyện, sắc mặt người đàn ông trung niên đỏ lựng, tỏ ra bộ dạng như kiểu nói sai một câu là cạp đầu nhau ngay vậy. Tôi bỗng cạn lời, cái quái gì vậy?
Tôi hoang mang hỏi: “Vậy chú muốn nói gì?”
Người đàn ông trung niên do dự một hồi rồi đáp: “Thật ra tôi cũng không phải người ngoài. Tôi là quản gia của hai chú cháu Trịnh Cường. Bởi vì Trịnh Cường đến Thịnh Hải nên tôi mới bị lôi tới đây làm quản lý, cũng được mấy năm rồi. Vốn dĩ chúng tôi sống chung và làm việc với nhau cũng ổn, ai ngờ vì chuyện cũ mà tôi và Trịnh Cường đột nhiên không còn thân thiết được như lúc đầu. Từ đó trở đi, Trịnh Cường từ bỏ con đường làm ăn đứng đắn, bắt đầu dấn thân vào thế giới ngầm. Không lúc nào là tôi không lo lắng, lỡ như có một ngày, cậu ấy bị cảnh sát bắt rồi, tôi phải ăn nói như thế nào với chú cậu ấy đây?”
Không chỉ có tôi, ngay cả Triệu Thư Hằng và Ôn Hân cũng đột nhiên bị câu chuyện tình cảm máu chó này ‘đánh’ cho choáng váng.
Tôi nói rồi mà, nếu như ông chủ của cái quán bar này là người bình thường thì sao có thể cho phép Trịnh Cường và đám tay chân của hắn tùy tiện thoải mái đến thế? Mới đầu còn tưởng do thế lực của Trịnh Cường quá lớn, ông chủ không dám lên tiếng.
Ai ngờ lại là người một nhà.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi, người đàn ông trung niên có chút ngượng ngùng, hắng giọng cái rồi nói: “Vậy nên tôi tới chỉ muốn nhờ mấy cậu giúp đỡ một chuyện nhỏ nhặt”.
“Chuyện gì?”
Tôi nói rồi nhìn ông ta, muốn nghe xem ông ta còn cái gì chưa nói ra không.
“Giúp tôi và chú của cậu ta khuyên nhủ Trịnh Cường một tiếng! Dấn thân vào thế giới ngầm không phải là con đường đứng đắn. Bây giờ vẫn ổn, băng nhóm Thiên Địa được ra đời do nhiệt huyết của Trịnh Cường, không dính dáng đến ma túy, mại dâm hay cờ bạc gì, cũng không làm những chuyện gì phạm pháp mà vẫn phát triển đến bước này nhưng ai dám đảm bảo chuyện tương lai chứ? Nhỡ có một ngày, băng nhóm Thiên Địa thực sự phát triển đến mức đứng đầu thế giới ngầm của Thịnh Hải, cậu ấy có thể bảo đảm bản thân và những người xung quanh không dính dáng tới mấy thứ đen tối kia không? Ai dám chắc chắn mỗi một tên đàn em của cậu ấy sẽ không đụng dính dáng?”
Người đàn ông trung niên nói sơ qua một lượt nhưng ý tứ trong từng câu chữ khá sâu xa. Điều này giống y như các doanh nghiệp, công ty đang còn ở quy mô nhỏ thì muốn làm gì đó đơn giản bởi vì quy mô của công ty còn nhỏ, mọi người đều đoàn kết chung một lòng.
Vậy nhưng khi công ty dần dần mở rộng quy mô đến một mức độ nhất định, lòng của mọi người sẽ không còn ở chung một đường nữa.
Các doanh nghiệp và công ty còn như vậy, người kiếm cơm ăn trong thế giới ngầm thì sao có thể coi trọng được cái gọi là giới hạn chứ.
Tôi gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với Trịnh Cường.”
“Cảm ơn cô cậu! Hôm nay, mọi người cứ thoải mái ở lại quán bar, bên tôi miễn phí tất cả mọi dịch vụ!”
Người đàn ông trung niên cúi người đầy kính cẩn sau đó cười nói.
Tôi vừa định lên tiếng, Ôn Hân đã cướp lời: “Không cần đâu! Hôm nay, bọn tôi chỉ ở đây đợi kết quả từ Trịnh Cường mà thôi, nếu anh ta đã có manh mối rồi, chúng tôi xin phép về trước. Hơn nữa, bây giờ không còn sớm nữa, chuyện ban nãy ảnh hưởng không nhỏ tới quán bar, bên quản lý các chú vẫn còn cần phải giải quyết nữa. Chúng tôi xin về trước, ngày mai lại tới!”
Tôi đang hoài nghi thì bàn tay trắng nõn, lành lạnh của Ôn Hân đã túm chặt lấy cánh tay tôi, kéo về phía cửa. Sau khi ra khỏi cửa, tôi cảm thán, Ôn Hân thật không hổ là người ngồi được vào ghế tổng giám đốc của công ty đầu tư khi còn trẻ như vậy. Ăn nói kín kẽ nhưng cũng không tạo cho người khác cơ hội luồn lách, hoàn toàn không có lý do phản bác.
Vậy nên tôi cũng nghi ngờ: “Ôn Hân, sao cậu vội vã ra ngoài vậy?”
Ôn Hân đỏ mặt: “Không lôi cậu ra thì còn đợi cậu nhìn mấy cô gái khác hả? Tôi đã có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy rồi, thêm một người nữa chắc phát điên mất”.
Tôi ngượng ngùng ho một tiếng. Lúc này chợt nhớ ra, trước đây, khi ở đồn cảnh sát tra được hồ sơ vụ án, điều khiến Trịnh Cường hay tới quán bar này là bởi vì ở đây có một cô gái vô cùng xinh đẹp nên thu hút hắn thường xuyên lui tới quán, đơn giản vậy thôi.
Có lẽ vừa nãy, Ôn Hân phát hiện được dấu vết gì đó nên mới vội vã lôi tôi ra ngoài.
Có điều, đối với tôi, bây giờ trong đầu đã bị mấy chuyện cá nhân làm cho loạn cả lên rồi, hơi sức đâu mà đi để ý đến mấy cô gái khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom