• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 191-192-193-194-195-196-197-198-199-200

Chương 191: Chỉ điểm



Chương 191: Chỉ điểm

Trêи đường về phòng, tôi nói với Bạch Vi: “Có lẽ nơi này không còn an toàn nữa. Dù hôm nay, những người đó sợ bị lộ nên mới trốn khỏi đảo Phuki, nhưng rất có thể họ sẽ lại sai những người khác tới. Tối nay, chúng ta về Chiêng May thôi, dẫu sao ở đó cũng an toàn hơn một chút.”

“Tại sao Chiêng May lại an toàn hơn?”

“Vì anh quen nhiều người ở đấy hơn, nên bọn chúng sẽ không dám làm loạn ở đó. Hơn nữa, nếu về Chiêng May, chúng ta căn bản đều ở những nơi đông đúc trong thành phố. Nhưng bây giờ, đảo Phuki không có nhiều du khách lắm, đến thị trấn còn vắng vẻ. Trừ khi chúng ta luôn ở bãi biển Patung, còn không vẫn sẽ có những nguy hiểm nhất định.”

Bạch Vi suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu: “Được, thế tối nay chúng ta về luôn.”

“Xin lỗi, chẳng dễ gì chúng ta mới đến Phuki một chuyến. Anh vốn định chơi vui vẻ ở đây vài ngày với em, nhưng bây giờ… Chờ lần sau vậy. Giải quyết sự việc xong, chúng ta lại đi, được không?”

“Được.”

“Ừm, thế lát anh đặt vé. Bây giờ, em về khách sạn nghỉ ngơi một lát đi. Chắc vừa nãy chạy mệt lắm nhỉ, bao giờ đến bữa tối, anh sẽ gọi em.”

“Ừ.” Bạch Vi gật đầu, dường như sắc mặt đột nhiên trở nên ửng hồng.

Có lẽ sau khi tôi nhắc đến phòng khách sạn và nghỉ ngơi, cô ấy đã liên tưởng đến chuyện gì đó.

Nhưng tôi vẫn còn việc khác phải làm, nên không đi vào phòng cô ấy, mà khẽ chào tạm biệt cô ấy ở cửa, rồi đi về phòng mình.

Tôi lấy điện thoại, đặt hai tấm vé máy bay về Chiêng May vào lúc chín giờ tối, sau đó gửi thông tin chuyến bay qua WeChat cho Bạch Vi.

Bạch Vi nói vừa mới nhớ ra là Hà Khai Thành đã mua vé máy bay đến Phuki, mười giờ tối nay mới đến, nhưng lúc đó, chúng tôi đã về đến Chiêng May rồi.

Tôi tính toán thời gian, sau đó nói với Bạch Vi bay từ Hải Thành đến Phuki phải mất năm tiếng đồng hồ. Điều này có nghĩa là chuyến bay của Hà Khai Thành có lẽ là chuyến cất cánh lúc năm giờ, nên ông ấy hoàn toàn có thể đổi vé, bảo ông ấy bay thẳng đến Chiêng May là được.

Thật ra, ông ấy không đến là tốt nhất.

Đương nhiên, câu này thì tôi không nói ra.

Sau khi giải quyết xong chuyện vé máy bay, tôi tìm số của Natcha, sau đó ấn gọi.

“Xin chào cậu Dương, lâu rồi không gặp.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Natcha.

“Chào cảnh sát trưởng Natcha, lần này tôi gọi cho ông là muốn nhờ ông một chuyện.”

“Cậu Dương khách sáo rồi, chỉ cần là việc có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm thật tốt giúp cậu.”

“Được, cảnh sát trưởng Natcha này, tôi muốn ông đi bắt một người.”

“Bắt người?” Natcha có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Cánh sát trưởng Natcha còn nhớ Cung Chính Văn không? Chính là người thanh niên Hoa Hạ đã đưa tiền cho ông mấy tháng trước, để ông bắt tôi ấy.”

Natcha hơi ngượng ngập: “Có, tôi nhớ. Không lẽ cậu Dương định bảo tôi bắt hắn ta?”

“Không, bây giờ, hắn ta không ở Xiêng La, nhưng anh trai hắn ta thì có, hắn tên là Cung Chính Vinh. Ban nãy, tôi bị phục kϊƈɦ ở bờ biển Phuki, chính Cung Chính Vinh bỏ tiền ra để điều khiển vụ này. Bọn họ mang theo súng, nhưng tôi đã hạ được hai người trong số đó. Bây giờ, bọn chúng đã bị nhốt vào đồn cảnh sát Phuki, cảnh sát đang tìm ba tên còn lại.”

“Còn kẻ chủ mưu sau lưng chúng là Cung Chính Vinh, chắc bây giờ, hắn vẫn đang chờ tin ở Chiêng May. Nhưng tin hành động thất bại có lẽ đã truyền đến chỗ hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ đáp chuyến bay sớm nhất về Hoa Hạ. Cảnh sát trưởng Natcha, chắc ông biết phải làm gì rồi chứ? Đây cũng là một cơ hội lập công để thăng chức đấy.”

Giọng nói của Natcha lập tức có vẻ căng thẳng: “Cậu Dương, những gì cậu nói đều là thật chứ? Có đúng là Cung Chính Vinh thuê người phục kϊƈɦ cậu không?”

Tôi trả lời một cách chắc nịch: “Chắc trăm phần trăm. Cung Chính Vinh tìm đến đại ca của mấy tên này, gã đại ca này có chút máu mặt, chắc không thể tìm được đủ chứng cứ để chứng minh gã và Cung Chính Vinh chỉ đạo chuyện này đâu. Nhưng trong hai tên bị tôi hạ gục, có một tên thấp còi là Yako khá kém cỏi, tôi chỉ dùng một cây gỗ nhỏ dọa là y đã khai hết rồi.”

“Chỉ cần cảnh sát trưởng Natcha bắt Cung Chính Vinh lại trước, nói là có người tố cáo, sau đó tham gia vào vụ án này, dùng chút thủ đoạn để Yako chỉ điểm Cung Chính Vinh, như vậy là có thể tiếp tục lập công lớn rồi. Đương nhiên, nếu ông Natcha có thể tóm được cả gã đại ca đứng sau Yako, cùng thu gọn một mẻ thì còn tốt nữa.”

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, Natcha không nói gì, có lẽ đang suy nghĩ xem có nên làm vụ này hay không.

Tôi cũng không vội tỏ thái độ với ông ta, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Natcha mới có vẻ hơi khó xử nói: “Cậu Dương, chuyện này e là hơi khó.”

“Tại sao? Cung Chính Vinh bỏ tiền thuê côn đồ phục kϊƈɦ tôi, đây là chuyện hoàn toàn có thật. Bắt hắn lại là để bảo vệ chính nghĩa, cũng là chuyện mà cảnh sát nên làm, tại sao ông lại bảo là khó?”

“Vấn đề không phải là chuyện bắt người, mà là ở việc chỉ điểm. Nếu Yako không đồng ý chỉ điểm Cung Chính Vinh, đến lúc đó, tôi sẽ khó xử. Tóm lại, chuyện này khá nguy hiểm, tôi thật sự không tiện làm.”

Nghe giọng điệu này của ông ta, tôi biết ông ta đang nghĩ gì, nên cười nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, tôi thì không giàu như Cung Chính Văn. Tôi chỉ mong, ông nể tình chuyện Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát và vụ án bắt cóc để lấy lại công bằng giúp tôi, đồng thời làm những việc trong chức trách để đảm bảo an toàn cho xã hội.”

“À, cảnh sát trưởng Natcha này, thời gian này, tôi đang bàn một vụ làm ăn với ông Sangsu. Nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc kinh doanh của ông Sangsu kiểu gì cũng bị nhỡ.”

Nghe tôi nói xong, Natcha cười gượng vài tiếng trong điện thoại: “Chuyện này… Cậu Dương nói phải. Bất kể thế nào, tôi cũng phải bắt người lại trước, đây là trách nhiệm của tôi. Nhưng có thể định tội được cho Cung Chính Vinh không thì tôi không dám bảo đảm, phải dựa vào nhận định từ chứng cứ của tòa án và viện kiểm sát.”

“Thế thì vất vả cho cảnh sát trưởng Natcha rồi, chờ tôi về Chiêng May, có thời gian sẽ cùng đi ăn với ông một bữa. À, người tên là Cung Chính Vinh đó, tìm một người ở Chiêng May chắc không phải chuyện khó với cảnh sát trưởng Natcha chứ?”

“Chuyện này thì không khó, chỉ cần hắn còn ở Chiêng May thì không thể chạy thoát được. Dù hắn đã đặt vé máy bay, chúng tôi cũng có thể chặn hắn ở sân bay được.”

“Vậy thì cảnh sát trưởng Natcha phải hành động nhanh lên một chút mới được, chưa biết chừng bây giờ, hắn đang trêи đường đến sân bay rồi đấy.”

“Cậy yên tâm, tôi sẽ gọi cho sân bay ngay.”

“Được, vậy tôi không làm phiền cảnh sát trưởng Natcha nữa, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Ngắt máy của Natcha xong, tôi không khỏi cười lạnh một tiếng. Lão già này đã béo như con lợn, còn có lòng tham không đáy, đến tôi mà cũng muốn bòn một khoản.

May mà ông ta không từ chối, không thì tôi không ngại công bố chuyện ông ta nhận tiền của Cung Chính Văn để hãm hại tôi. Đến lúc đó, dù không có chứng cứ, chắc chắn cũng có thể làm tổn hại thanh danh của ông ta.

Chỉ cần Natcha ra tay và Cung Chính Vinh vẫn còn ở Chiêng May, chắc chắn hắn sẽ không chạy thoát được.

Tìm một người ở thành phố nhỏ như Chiêng May rất đơn giản, chỉ cần tra đăng ký lưu trú ở khách sạn là được. Chắc Cung Chính Vinh sẽ không dùng thân phận giả, nên tìm cái là ra ngay thôi.

Sau khi bắt hắn vào đồn, chuyện sau đó dễ xử rồi.

Kết thúc cuộc gọi với Natcha, tôi châm một điếu thuốc, bắt đầu do dự có nên nói chuyện này cho Đỗ Minh Cường biết hay thôi.

——————–



Chương 192: Em đẹp quá



Chương 192: Em đẹp quá

Dẫu sao người cũng là do em trai ông ta sai đến, nhưng có lẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch Đỗ Minh Cường đang dần tranh thủ sự ủng hộ của những người khác. Thậm chỉ còn như ném một que diêm cháy vào trong thuốc nổ, khiến anh em họ trực tiếp khai hỏa.

Vì rõ ràng Đỗ Minh Hào làm chuyện này là nhằm vào Đỗ Minh Cường. Gã muốn chọc tức Đỗ Minh Cường, hoặc là đạt một mục đích khác.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói cho Đỗ Minh Cường biết.

Ông ta luôn trầm ổn và tỉnh táo, chắc sẽ không đến mức làm xáo trộn kế hoạch vốn có của ông ta.

Tôi tìm số của Đỗ Minh Cường, ấn gọi, rất nhanh ông ta đã nghe máy.

Sau khi hàn huyên vài câu, tôi đi thẳng vào vấn đề kể chuyện này cho ông ấy biết, bao gồm nguyên nhân, tên của hai người bị tôi hạ gục và những gì Yako khai với tôi.

Nghe tôi kể lại xong, Đỗ Minh Cường tức giận chửi bới vài câu trong điện thoại. Sau đó, ông ta bảo tôi đúng là em trai ông ta có một đàn em tên là Yako, và y đúng là một tên thấp còi.

Điều này chứng tỏ Yako không nói dối, họ chính là người mà Đỗ Minh Hào sai đến.

Tôi khuyên Đỗ Minh Cường vài câu, nói tốt nhất đừng để chuyện này ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta. Lý do tôi nói cho ông ta chỉ là muốn để ông ta biết em trai mình đã có hành động ngu xuẩn đến mức nào, để ông ông ta chuẩn bị trước, ngày thường cũng phải chú ý nhiều hơn thôi.

Sau khi tức giận mắng nhiếc vài câu, không lâu sau, Đỗ Minh Cường đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi thăm xem tôi có bị thương hay không.

Ông ta còn nói tạm thời sẽ giả vờ không biết chuyện này, để xem Đỗ Minh Hào có phản ứng thế nào, đến lúc đó còn ứng phó.

Khi biết tối nay, tôi sẽ về Chiêng May, ông ta nói sẽ bảo A Việt đến đón tôi. Mấy ngày tới, A Việt cũng sẽ đi theo tôi, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôi không từ chối, thật sự tính mạng của mình là quan trọng nhất.

Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi thoải mái nằm trêи giường, nhắm mắt định ngủ một giấc.

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, tôi có thể ngủ khoảng hai tiếng.

Tháo chạy trêи bờ biển, dùng gậy giải quyết Yako và đồng bọn của y, hai việc này khiến tôi cảm thấy rất mệt, không bao lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao nhiêu lâu sau, một hồi tiếng chuông đã khiến tôi tỉnh lại. Tôi cầm điện thoại lên xem, là Ôn Hân gọi tới.

Sau khi nhận điện, tôi nghe thấy giọng nói của Ôn Hân truyền đến: “Alo, Phương Dương, cậu và giám đốc Bạch đi đâu đấy? Sao cả buổi chiều không thấy hai người đâu?”

“Chúng tôi đang nghỉ ngơi ở phòng khách sạn.” Tôi hơi mơ màng đáp.

Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng.

Tôi biết có lẽ Ôn Hân đã hiểu lầm, câu nói chúng tôi đang nghỉ ngơi trong phòng có lẽ đã bị cô ấy hiểu lầm là chúng tôi cùng nghỉ chung một phòng.

Ban ngày ban mặt, một nam một nữ rúc ở trong phòng khách sạn cả buổi chiều, chắc ai cũng có thể đoán được là làm gì.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười nói: “Tôi vừa ngủ dậy, còn Bạch Vi chắc đang nghỉ ở phòng cô ấy. Lát nữa tôi sẽ sang gọi cô ấy một tiếng, à mà có việc gì không?”

Tôi đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “phòng của cô ấy”.

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã ý thức được là hình như mình không cần phải giải thích thì phải.

Tôi và Bạch Vi đã ở bên nhau, dù Ôn Hân hiểu lầm chúng tôi đang làm chuyện gì đó cũng chẳng sao cả. Thậm chí điều này còn có thể khiến cô ấy sớm hiểu ra là tôi và cô ấy không có khả năng.

Tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi với cô ấy.

Sau khi nghe thấy tôi giải thích, Ôn Hân vội nói: “Không có gì, chỉ là mọi người chuẩn bị đi ăn, nhưng không tìm thấy hai người, nên tôi mới gọi cho cậu thôi.”

“Ờ.” Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi: “Các cậu đi trước đi, bây giờ tôi mới dậy, lát nữa, tôi và Bạch Vi đến tìm các cậu là được, nhanh thôi.”

“Ừ, thế chúng tôi chờ hai cậu ở nhà hàng nhé.”

“Ừ.”

Cúp máy xong, tôi tìm số của Bạch Vi và ấn gọi.

Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã truyền đến giọng nói lười nhác của Bạch Vi, hình như cô ấy cũng vừa ngủ dậy.

Tôi bảo cô ấy là đám Ôn Hân đã đến nhà hàng rồi, chúng tôi phải nhanh chóng dậy đi ăn thôi.

Bạch Vi ừm một tiếng, nói sẽ dậy ngay.

Tôi vươn vai, sau đó lật người xuống giường, vào nhà tắm rửa mặt.

Không lâu sau, tôi đã mặc xong quần áo đi ra ngoài. Sau khi chờ vài phút ngoài cửa phòng Bạch Vi, cô ấy đã mở cửa đi ra.

Cô ấy đã thay một chiếc váy màu hồng, gương mặt trang điểm nhạt, mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông xõa trêи bờ vai. Sau khi nhìn thấy tôi, trêи gương mặt xinh đẹp nhất thế gian đó đã nở một nụ cười đẹp nhất trêи đời.

“Em đẹp quá!” Tôi khen một câu từ đáy lòng.

Bạch Vi hơi ngẩn người, sau đó đỏ mặt khẽ nói một câu “cảm ơn”.

“Đi thôi, đừng để đám Ôn Hân chờ lâu.”

“Ừm.”

Tôi chủ động cầm tay cô ấy, để cô ấy dựa vào cánh tay tôi, chúng tôi sánh vai đi ra ngoài.

Lúc đi ra khỏi khách sạn, tôi phát hiện hai vệ sĩ mà Hà Khai Thành thuê lúc chiều đang giữ khoảng cách đi theo phía sau chúng tôi, họ vẫn tiếp tục công việc của mình là bảo vệ Bạch Vi.

Tôi đột nhiên nghĩ, nếu Bạch Vi không ở bên tôi thì không cần lúc nào cũng phải có hai vệ sĩ kè kè bên cạnh như vậy.

Thật ra, cảm giác này rất không thoải mái, nó giống như lúc nào cũng có người đang nhìn mình chăm chú, là một loại cảm giác không có chỗ nào để ẩn trốn.

Đi đến bên ngoài nhà hàng, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy đám Ôn Hân đang ngồi ở vị trí cạnh biển. Bạch Vi vội vàng buông tay tôi ra, đồng thời bước sang bên cạnh một bước, duy trì một khoảng cách nhất định với tôi.

Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cho họ nhìn thấy cũng không sao mà.”

Bạch Vi lắc đầu: “Không được, chúng ta biết rõ Ôn Hân thích anh, nên không thể tỏ ra quá thân mật trước mặt cô ấy được, làm như thế sẽ khiến cô ấy rất buồn. Tốt nhất chúng ta cứ như trước đi, cứ giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường trước mặt cô ấy đã. Chờ một thời gian nữa cho cô ấy dần nguôi ngoai rồi cho cô ấy biết sau, hoặc không cần phải cho cô ấy biết, dẫu sao một năm anh cũng chẳng gặp cô ấy mấy lần.”

Tôi suy nghĩ, rồi gật đầu: “Được, thế thì cứ giấu cô ấy trước vậy.”

Nói rồi, chúng tôi duy trì một khoảng cách nhất định, đi về phía đám Ôn Hân.

“Hai người đi đâu thế? Sao cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu?” Lâm Tĩnh nhìn thấy chúng tôi đầu tiên, sau đó vẫy tay hỏi.

Tôi lắc đầu: “Lái mô tô đi dạo phía nam một vòng, trêи đường phải trú hai cơn mưa, về đến khách sạn một cái là ngủ đến giờ luôn.”

Ôn Hân mỉm cười vẫy tay: “Mau ngồi xuống đi, phục vụ chuẩn bị mang đồ ăn lên rồi.”

Lâm Tĩnh có vẻ khá thích thú: “Mọi người đến đủ rồi, lát nữa lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, bảo cô ấy chụp giúp chúng ta một kiểu ảnh nhé.”

“Được đấy, đợi mang hết đồ ăn lên rồi hãy chụp.”

Nơi chúng tôi ăn tối vẫn là nhà hàng lộ thiên bên bờ biển, vì ngồi ở đây có thể đắm chìm trong ánh chiều tà, ngắm mặt biển sóng gợn lăn tăn, vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp vừa thưởng thức mỹ vị.

Tôi chợt nghĩ lẽ ra tôi và Bạch Vi nên đi ăn riêng, đắm chìm trong bữa tối tràn ngập ánh sáng, như vậy sẽ lãng mạn biết bao.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đã đến đây rồi, không thể ngồi riêng một bàn được, như vậy thì không nể mặt đám Lâm Tĩnh và Ôn Hân.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại của tôi đã đổ chuông, tôi lấy ra xem thì là Natcha gọi đến.

Sau khi nói với đám Ôn Hân và Bạch Vi một tiếng, tôi đi sang một chỗ vắng người bên cạnh nghe máy.

“Cậu Dương, rất xin lỗi, tôi không bắt được Cung Chính Vinh.” Natcha áy náy nói.

Tôi cau mày: “Tại sao? Lẽ nào hắn không ở Chiêng May?”

——————–



Chương 193: Quyết không thể bỏ qua



Chương 193: Quyết không thể bỏ qua

“Không phải, lúc tôi xem camera giám sát, phát hiện hắn từng xuất hiện trong thành phố, cũng thấy hắn đã mua một vé máy bay về Hoa Hạ vào lúc sáu giờ. Chúng tôi canh chừng ở sân bay, nhưng hắn không xuất hiện, cũng không lên máy bay, sau đó thì không tìm thấy tung tích đâu nữa.”

“Nói cách khác, hắn đã phát giác được các ông muốn bắt hắn?”

“Tôi thấy không phải vì nguyên nhân này, hắn hẳn sẽ không lo lắng cảnh sát, bởi vì hắn biết chúng tôi không có chứng cứ. Có lẽ người hắn sợ là cậu, tôi đã nhìn thấy người của Bansha ở gần sân bay, bọn họ là do cậu sắp xếp đúng không? Có thể Cung Chính Vinh đã phát hiện ra người của Bansha, biết cậu rất tức giận, muốn đối phó hắn bằng bất cứ giá nào, thế nên hắn mới trốn, hoặc là đã đi xe rời khỏi Chiang Mai rồi.”

Tôi không hỏi tiếp, chỉ nhíu mày rơi vào trầm tư.

Có thể suy đoán của Natcha đúng, Cung Chính Vinh hẳn là không sợ cảnh sát, hắn cũng có thể mời được luật sư giỏi, nhưng chắc chắn hắn sợ tôi không tiếc bất cứ giá nào để đối phó hắn, đó là rắc rối mà luật sư cũng không thể giải quyết được.

Xem ra, tôi không nên bảo Bansha đi tìm hắn, mà nên để Natcha lặng lẽ bắt hắn. Dù cho sau đó không thể định tội hắn thì cũng có thể khiến hắn chịu chút đau khổ.

Nhưng bây giờ, có lẽ hắn đã rời đi rồi. Sau khi phát hiện ra người của Bansha xuất hiện ở sân bay, chắc chắn hắn đã đoán được bọn họ đến tìm hắn, thế là bỏ không đi máy bay nữa, đổi thành đi xe rời khỏi Chiêng May.

Hắn sẽ về nước bằng cách nào? Đi đường bộ hay là đến một nơi khác đi máy bay?

Vế trước khả năng không lớn, đi đường bộ về Hoa Hạ phải đi qua biên giới của Lan Xang, rất phiền phức, hơn nữa còn tốn thời gian mà chưa chắc có thể qua hải quan một cách thuận lợi.

Khả năng của vế sau tương đối lớn, ngồi máy bay là tiện và nhanh nhất, nhưng hắn đến đâu để đi máy bay…

Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến là Chiêng Ray, phía Bắc Xiêng La có hai sân bay quốc tế, Chiêng Ray cũng có chuyến bay về Hoa Hạ. Nếu Cung Chính Vinh muốn về nước, khả năng lớn nhất chính là đến Chiêng Ray đi máy bay.

Hơn nữa, Đỗ Minh Hào ở Chiêng Ray, đến đó có Đỗ Minh Hào bảo vệ, hắn không cần sợ người của Bansha nữa.

Nghĩ đến đây, tôi nói qua điện thoại: “Natcha, có thể hắn đến Chiêng Ray rồi, ông có thể nhờ bên đó bắt người không?”

Hình như Natcha có chút khó xử: “Cậu Dương, tôi chỉ là một cảnh sát trưởng, nên chỉ có thể điều động nhân viên của sở cảnh sát chúng tôi thôi. Không có lệnh bắt giữ Cung Chính Vinh, người ở Chiêng Ray sẽ không nghe tôi đâu. Chỉ cần hắn rời khỏi Chiêng May là tôi sẽ không làm gì được hắn nữa rồi.”

“Được rồi, để tôi nghĩ cách khác vậy.” Tôi không miễn cưỡng ông ta nữa.

“Xin lỗi cậu Dương, lần này không giúp được cho cậu, sau này cậu cần tôi giúp việc gì cứ mở lời.”

“Được, cám ơn ông.”

“Đừng khách sáo, tạm biệt cậu Dương.”

“Tạm biệt.”

Gác điện thoại của Natcha, tôi tìm số của Đỗ Minh Cường, do dự có nên nhờ ông ta giúp đỡ hay không.

Chiêng Ray là địa bàn của ông ta, chặn một người chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng… tôi tạm thời vẫn không muốn để ông ta bị cuốn vào chuyện này, như vậy sẽ không có lợi cho ông ta.

Nếu người của Đỗ Minh Hào đi hộ tống Cung Chính Vinh bị người của Đỗ Minh Cường cản đường, dưới tình huống như vậy, có khi nào hai bên sẽ đánh nhau không?

Có khiến hai anh em họ trực tiếp khai chiến không?

Khả năng này có thể xảy ra, cho dù là rất nhỏ, tôi cũng không thể thử một cách tùy ý được, chỉ sợ chẳng may thôi.

Cho nên, tốt nhất là không làm phiền Đỗ Minh Cường.

Nghĩ đến đây, tôi tìm số của Bansha và gọi.

“Bansha, Cung Chính Vinh có khả năng cao đang trêи đường đến Chiêng Ray, hơn nữa có thể chưa đi được bao xa.” Sau khi điện thoại được kết nối, tôi nói thẳng vào vấn đề.

Bansha có chút nghi hoặc: “Sao cậu biết được?”

“Nếu hắn muốn về Hoa Hạ thì khả năng cao là đi máy bay, cho nên, có lẽ hắn sẽ đến sân bay quốc tế Chiêng Ray.”

“Mẹ kiếp, tôi sẽ nhờ bạn bè ở Chiêng Ray giúp chặn hắn lại, hắn chạy không thoát được đâu.” Bansha tỏ ra rất phiền não.

“Bạn bè của ông ở bên đó có được không? Đó là địa bàn của nhà họ Đỗ, người của Đỗ Minh Hào có thể sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng có mang theo vài vệ sĩ bên cạnh. Nếu không được thì đừng cố, tránh hại đến bạn của ông, đợi khi nào tôi về nước tìm hắn tính sổ sau vậy.”

“Để tôi nhờ bọn họ thử xem, nếu bên cạnh hắn có người của Đỗ Minh Hào, tôi sẽ bảo bạn tôi giữ chân bọn họ là được rồi, bây giờ tôi lập tức dẫn người đuổi theo.”

“Được, vậy ông nhắn bạn ông nhất định phải cẩn thận đấy, đừng mạo hiểm, nếu thấy không được thì bỏ đi.”

“Ừm, tôi hiểu rồi, cứ thế đi, tôi cúp máy trước.”

Điện thoại ngắt máy, tôi vẫn mơ hồ có chút lo lắng, sợ người của Bansha chọc phải người của Đỗ Minh Hào, làm lớn chuyện lên thì không sao, chứ người xảy ra chuyện thì sẽ rắc rối.

Chỉ mong ông ta không kϊƈɦ động, không được thì để Cung Chính Vinh yên ổn rời đi trước, sau này tôi lại nghĩ cách khác đối phó hắn cũng được.

Sau khi về nước, phương pháp thô bạo giản đơn bây giờ chắc chắn không thể dùng được. Hoàn cảnh trị an trong nước không giống ở đây, làm mạnh bạo sẽ chỉ đẩy mình vào tù thôi, đành dùng cách khác vậy.

Cách thì sẽ luôn có, nếu đủ tiền chi ra được, xử lý một người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Còn sau này có tiếp tục gặp phải sự trả thù của đối phương hay không đối với tôi mà nói không quan trọng, cùng lắm là có qua có lại không chết không thôi.

Lúc tôi cất điện thoại đi, quay trở về, tôi đột nhiên nghĩ đến câu “oan oan tương báo đến khi nào mới dứt” của Bạch Vi.

Cô ấy nói đúng, nhưng mà… có vẻ tính cách tôi là như vậy, từ nhỏ đã không chịu nổi bị người khác ức hϊế͙p͙, vẫn luôn có thù tất báo, dường như hỏi cực đoan.

Khi ngồi tù, tôi đánh nhau chết đi sống lại với Đỗ Minh Cường chính là vì vấn đề tính cách như vậy. Lúc vừa vào đó, ông ta đấm tôi mấy cú không sao, nhưng dùng đủ loại thủ đoạn lấy tôi ra làm thú vui thì tôi không chịu được.

Thật ra lần trước, người của Cung Chính Vinh canh me tôi ở bên ngoài câu lạc bộ bắn súng, tôi còn suýt chút nữa đã cho họ cơ hội. Lúc đó, tôi không nghĩ đến chuyện phản kϊƈɦ là vì tôi biết hắn chỉ muốn trả thù cho em trai mình mà thôi, chuyện này rất bình thường.

Nhưng lần này thì khác, lần này có Bạch Vi ở đó, vậy mà người của hắn vẫn ra tay, không hề quan tâm có làm liên lụy đến người vô tội hay không.

Hơn nữa, bọn họ còn mang theo súng đến.

Điều này có nghĩa là, có khả năng bọn họ sẽ lấy mạng tôi.

Chuyện đã đến mức này, tôi không thể nào nhịn thêm được nữa. Nếu tôi cứ im lặng, không có bất cứ phản ứng nào đối với chuyện lần này sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy tôi yếu thế có thể lấn lướt, sau này có lẽ hắn sẽ càng không kiêng dè hơn.

Cho nên, chuyện này tôi quyết không thể bỏ qua như vậy.

Trở lại bàn ăn, tôi vừa ngồi xuống, Bạch Vi đã dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn tôi.

Tôi khẽ lắc đầu với cô ấy, sau đó hắng giọng, nói với nhóm Ôn Hân và Từ Triết: “Chuyện là… Thật ngại quá, bên Chiêng May có chút việc gấp, tối nay tôi và Giám đốc Bạch phải về rồi, chúng tôi đã đặt vé máy bay, chuyến chín giờ. Xin lỗi nhé, không thể ở đây chơi với các cậu được.”

“Hả?” Bọn họ đều ngây ra.

Ôn Hân nhíu mày hỏi: “Gấp như vậy à? Ngày mai về không được sao?”

“Thực sự rất gấp, nếu ngày mai mới về thì không kịp nữa.”

“Thôi được, nếu có việc gấp thì phải ưu tiên, lần sau có thời gian lại đến đây tụ họp nhé.” Ánh mắt của Ôn Hân có chút mất mát, nhưng cô ấy vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra.

——————–



Chương 194: Công dân danh dự



Chương 194: Công dân danh dự

“Được, một khoảng thời gian nữa tôi về nước thì sẽ mời mọi người đi ăn.” Tôi cũng cười với cô ấy, sau đó nâng ly rượu: “Các bạn, lần này thật ngại quá, tôi tự phạt một ly trước!”

Từ Triết và Lâm Tĩnh không nói gì, họ chỉ nói mấy chuyện đại loại như về nước sẽ lại tụ tập giống Ôn Hân.

Tôi và Bạch Vi ngồi thêm hai mươi phút, sau khi ăn xong thì chúng tôi quay về khách sạn thu xếp đồ đạc.

Ôn Hân vốn định tiễn chúng tôi nhưng bị tôi từ chối, tôi không muốn phá hỏng bữa tối của bọn họ.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bạch Vi quay qua hỏi: “Phương Dương, cuộc điện thoại vừa rồi có phải liên quan tới Cung Chính Vinh không?”

Tôi thản nhiên gật đầu:“Ừ, hắn đã rời khỏi Chiêng May rồi.”

“Anh cử người đi tìm anh ta à?”

“Anh chỉ báo cảnh sát, để cảnh sát truy tìm hắn mà thôi.”

“Báo cảnh sát?” Bạch Vi hơi nghi ngờ: “Chẳng phải chúng ta đã báo cảnh sát rồi sao? Lẽ nào cảnh sát đảo Phuki đã thẩm vấn ra được anh ta chủ mưu rồi?”

Tôi lắc đầu: “Không, không phải cảnh sát đảo Phuki mà là cảnh sát Chiêng May, anh nhờ cảnh sát ở đó trực tiếp đi bắt Cung Chính Vinh.”

Bạch Vi hơi ngạc nhiên: “Anh có thể nhờ vả được cả cảnh sát của Chiêng May cơ à?”

“Nhờ bọn họ giúp một chút thôi mà.” Tôi cười: “Lúc trước anh quên không nói với em, giờ anh đã là Công dân danh dự của Chiêng May rồi. Hơn nữa còn quen một vị cảnh sát, đó là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát mà lúc trước anh từng bị bắt, mối quan hệ không quá thân thiết nhưng cũng không tệ, quan trọng là ông ấy nợ anh một ân tình.”

“Công dân danh dự?” Bạch Vi trợn tròn mắt.

“Ừ, bởi vì lần trước anh bắt được mấy tên bắt cóc, còn giải cứu được ba con tin, cộng thêm việc có bạn bè giúp đỡ nên đã trở thành Công dân danh dự, có quyền cư trú vĩnh viễn, còn có quyền mua bán đất đai.”

“Nói cách khác, anh có thể lựa chọn sống luôn tại Xiêng La?”

“Đúng vậy, cũng có thể về Hoa Hạ sống, bởi vì anh chưa hề đổi quốc tịch.”

Vừa nói chuyện chúng tôi vừa đi tới trước cửa khách sạn, sau đó nhìn thấy hai vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê đang đứng bên ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ đỗ ở bên ngoài.

Thấy chúng tôi đi tới, một người hơi khom người nói: “Cô Bạch, lát nữa chiếc xe này sẽ đưa cô Bạch tới sân bay, chúng tôi cũng sẽ cùng cô về Chiêng May, tiếp tục bảo vệ sự an toàn cho cô.”

Nghe cách xưng hô của họ thì có lẽ không phải vệ sĩ nhà họ Bạch mà là vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê tạm thời. Nếu không thì họ sẽ không thêm họ của Bạch Vi vào khi xưng hô, ngay cả xưng hô với Hà Khai Thành cũng như vậy.

Bạch Vi không trả lời, mà quay lại nhìn tôi giống như đang trưng cầu ý kiến của tôi là có nên để hai tên vệ sĩ này đi cùng hay không.

Tôi cũng không vội trả lời mà hỏi tên vệ sĩ: “Có gì chứng minh các anh là người do Hà Khai Thành thuê tới không?”

“Anh có thể gọi điện thoại xác nhận với ông Hà.”

Tôi nói: “Có lẽ anh cũng lưu số của ông ấy nhỉ? Anh gọi đi.”

“Được.” Tên vệ sĩ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Anh ta nhanh chóng đưa điện thoại cho tôi: “Đây là ông Hà, anh xác nhận đi.”

Tôi nhận điện thoại để xem xét, sau đó đưa cho Bạch Vi, ra hiệu bảo cô ấy nghe máy.

Bạch Vi đưa điện thoại lên tai, hỏi vài câu sau đó nhìn tôi gật đầu.

Tôi cũng gật đầu: “Đã xác định là người do Hà Khai Thành thuê tới thì để họ đi theo cũng được, khi anh không ở bên cạnh em thì họ có thể bảo vệ em.”

“Ừm.” Bạch Vi cũng gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho tên vệ sĩ: “Các anh đợi ở đây một lát, chúng tôi thu dọn hành lý xong sẽ ra.”

“Vâng.”

Tôi thấy biểu cảm của hai vệ sĩ này có chút áy này, dù sau thì trước đó bọn họ cũng không làm tròn trách nhiệm.

Nếu khi đó có họ thì tôi đã không phải thảm hại đến vậy, cũng không cần mạo hiểm lấy cây gỗ để đối phó với súng lục, giao Bạch Vi cho họ bảo vệ là xong, một mình tôi thế nào cũng có thể chạy thoát.

Chỉ có thể nói là vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê ở ngoài chẳng ra làm sao.

Có khả năng do họ lơ là, cho rằng giữa ban ngày ban mặt, ở một nơi thắng cảnh du lịch thì ai có thể gây ra nguy hiểm cho Bạch Vi được.

Nhưng họ lại không biết Bạch Vi ở bên cạnh tôi, nguy hiểm cũng từ đó mà ra.

Trở về khách sạn, tôi chỉ mất có hai phút để thu dọn hành lý, chỉ có một chiếc ba lô, sau đó tôi đi ra cửa đợi Bạch Vi.

Không lâu sau, Bạch Vi cũng đi ra, tôi giúp cô ấy kéo va li ra cửa khách sạn. Một trong hai vệ sĩ bước tới, nhận hành lý rồi nhét vào trong xe.

Xe được thuê tại địa phương, tài xế cũng là người bản địa nên lái xe vừa nhanh vừa ổn định khiến tôi tưởng rằng tài xế này cũng làm nghề vệ sĩ.

Chạy xe khoảng bốn mươi phút, chúng tôi đã tới sân bay, sau khi check in, chúng tôi qua cửa hải quan và lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn của Bansha, ông ta nói: Quả nhiên Cung Chính Vinh đã đi Chiêng Ray, hắn bị bạn của ông ta chặn lại rồi.

Hai tiếng sau, chúng tôi đã đáp xuống sân bay quốc tế Chiêng May, và gặp A Việt ở cửa ra.

Đỗ Mạnh Cường sắp xếp hai người tới đón tôi. Ngoài A Việt thì còn một người nữa mà tôi đã gặp qua vài lần, tên là anh Thái, cũng là người Hoa Hạ, tuổi không cao nhưng nhìn có phần chững chạc.

Anh Thái thường xuyên tới Chiêng May cùng Đỗ Minh Cường. Lần tôi vào cục cảnh sát, hắn ta cũng đến, sau này gặp thêm vài lần nên cũng coi như khá quen thuộc.

“Anh Dương.” Vừa nhìn thấy tôi, A Việt và Anh Thái tiến lên, sau đó nhìn hai tên vệ sĩ phía sau tôi và Bạch Vi.

Tôi cười: “Đây là giám đốc Bạch, mọi người đã từng gặp, hai vị phía sau là vệ sĩ của cô ấy.”

“Chào giám đốc Bạch.” A Việt và Anh Thái tỏ ra rất lịch sự, sau đó quay qua nói nhỏ với tôi: “Anh Dương, xe không đủ chỗ.”

“Không sao.” Tôi quay đầu nhìn hai tên vệ sĩ của Bạch Vi: “Xe không đủ chỗ, tôi và bạn tôi sẽ đưa giám đốc Bạch về khách sạn, hai anh gọi một chiếc xe khác là được, biết địa chỉ khách sạn của giám đốc Bạch ở đâu chứ?”

“Được.” Hai tên vệ sĩ đáp lại rất dứt khoát.

Nhưng bọn họ không vội rời đi mà để tôi và Bạch Vi lên xe do A Việt lái, sau đó mới ngồi lên một chiếc taxi đậu ở gần đó, chạy theo phía sau.

“Bọn họ là ai vậy?” Bạch Vi hạ giọng hỏi bên tai tôi khi ngồi ở ghế sau.

Tôi thản nhiên trả lời: “Bạn bè, cũng có thể nói là đàn em của bạn bè.”

“Người của Đỗ Minh Cường à?”

“Ừm.”

Bạch Vi không hỏi tiếp, quay qua nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy mơ hồ chứa đựng sự lo lắng.

Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, đó là sợ tôi và Đỗ Minh Cường quá thân thiết với nhau. Cô ấy biết Đỗ Minh Cường làm gì, sợ tôi bị cuốn vào vòng xoáy đó.

Tôi không giải thích với Bạch Vi vì không cần thiết. Lần trước tôi đã nói với cô ấy, Đỗ Minh Cường là bạn của tôi.

Sau đó cô ấy nói sẽ không nên can dự vào chuyện của tôi, càng không nên ép buộc tôi bằng suy nghĩ của mình.

Cô ấy cũng biết giờ là khoảng thời gian đặc thù, có A Việt và Anh Thái, sự an toàn của tôi cũng được đảm bảo.

Sau khi về khách sạn, tôi và cô ấy đợi trước cửa một lúc, hai vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê tới cũng đã tới nơi.

Tôi để bọn họ ở trong khách sạn này, hơn nữa, từ giờ trở đi, bọn họ cũng không cần lén lút bảo vệ Bạch Vi nữa mà chỉ cần cô ấy ra khỏi cửa thì bọn họ có thể đi theo bên cạnh.

Đợi hai vệ sĩ làm xong thủ tục nhận phòng, tôi nói A Việt và anh Thái đợi trước cửa khách sạn, còn tôi thì đưa Bạch Vi lên lầu.

——————–



Chương 195: Đề phòng



Chương 195: Đề phòng

Đến cửa phòng, Bạch Vi ngoái đầu lại hỏi: “Phương Dương, anh định ra ngoài à?”

Tôi gật đầu: “Ừ, anh ra ngoài cùng đám A Việt một lát.”

“Đi tìm Cung Chính Vinh?”

“Ừ.” Tôi điềm nhiên thừa nhận.

Bạch Vi rất thông minh, chắc chắn không thể giấu nổi cô ấy.

Cô ấy nhíu mày: “Đừng đi được không? Mâu thuẫn giữa hai người không quá sâu sắc, chưa đến độ thâm thù đại hận, nhưng nếu anh làm gì Cung Chính Vinh, mối thù này sẽ không thể hóa giải được đâu. Nhà họ Cung sẽ không tha cho anh, em quá hiểu họ, họ không chịu thiệt thòi bao giờ, cả nhà họ đều như vậy.”

“Không đi không được.” Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng nếu lần này không đáp trả, nhà họ Cung sẽ tưởng rằng anh là thằng yếu ớt vô dụng, họ sẽ càng thêm tàn bạo thôi. Nhất là sau khi chân của Cung Chính Văn khỏi, hắn ta tuyệt đối không chịu buông tha đâu.”

“Chỉ khi nào làm cho họ biết anh không phải dạng dễ chơi, họ mới không dám trắng trợn như thế. Em yên tâm, anh sẽ không bồng bột, chỉ muốn “dạy dỗ” Cung Chính Vinh một chút thôi, đạt được mục đích là được.”

Bạch Vi vẫn nhíu mày: “Chuyện này có thể giải quyết bằng cách khác mà, tại sao cứ phải chém chém giết giết mãi thế? Em có thể nói chuyện với nhà họ Cung, nếu không được nữa thì để ông nội em ra mặt, để đôi bên hòa giải. Chắc chắn có thể dùng phương pháp hòa bình hơn để giải quyết, không nhất thiết phải dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực.”

Tôi cười cười: “Nhưng chuyện này không phải chuyện của em, nó là do anh gây ra, em chỉ bị liên lụy một cách ngoài ý muốn thôi. Chuyện của anh thì anh nên tự giải quyết. Huống hồ, gia đình em và nhà họ Cung trước nay luôn có quan hệ tốt, anh không muốn để chuyện của mình ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà, điều này liên quan tới kinh doanh.”

“Phương Dương, bây giờ chúng mình đã… Chuyện của anh chính là chuyện của em, không cần phân biệt rõ ràng như vậy.”

“Nhưng mà người nhà em không chấp nhận anh, họ sẽ cảm thấy anh vừa đi gây sự khắp nơi vừa không có khả năng giải quyết rắc rối, chỉ khiến họ càng không muốn thừa nhận anh.”

“Em sẽ thuyết phục họ…”

Tôi không nhịn được mà ngắt lời cô ấy: “Được rồi, đừng khuyên anh nữa, chuyện này nhất định phải do chính anh giải quyết. Em vào phòng nghỉ ngơi trước đi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu, anh cũng biết chừng mực.”

“Phương Dương…”

“Anh đang vội lắm, đi trước đây, em mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, tôi không tiếp tục tranh luận với cô ấy nữa mà vẫy vẫy tay rời đi,

Khi ấy, tôi phát hiện ra trong ánh mắt của Bạch Vi có chút thất vọng.

Nhưng tôi không quan tâm nhiều vậy được, A Việt và anh Thái đứng đợi ở bên dưới lâu lắm rồi, Bansha và người của ông ta còn đợi lâu hơn.

Trước khi lên máy bay, do có Bạch Vi ở bên cạnh nên tôi không thể gọi điện thoại cho Bansha để hỏi rõ tình hình, chỉ nhận được tin nhắn từ ông ta báo rằng Cung Chính Vinh đã bị túm.

Ngồi trêи máy bay không thể gọi điện, sau khi xuống máy bay thì Bạch Vi cứ kè kè bên cạnh tôi, tôi chưa thể gọi điện thoại cho Bansha để nắm bắt tình hình.

Sau khi tạm biệt Bạch Vi, tôi vội vàng vào thang máy, lấy điện thoại ra gọi cho Bansha.

Bansha nói với tôi, ông ta đang dẫn Cung Chính Vinh trêи đường quay về Chiêng May.

Cung Chính Vinh bị bạn của Bansha chặn lại ở bên ngoài Chiêng Ray, lúc đó bên cạnh hắn chỉ có hai vệ sĩ chứ không thấy người của Đỗ Minh Hào.

Có lẽ hắn không ngờ rằng Bansha có người ở Chiêng Ray, cho nên không tìm người của Đỗ Minh Hào hộ tống mình rời khỏi đó.

Còn về vệ sĩ của hắn, tôi nhớ lúc hắn tới quán bar của Bansha cảnh cáo chúng tôi đã dẫn theo bốn gã vệ sĩ, được đưa từ Hoa Hạ tới, nhưng Bansha nói rằng bên cạnh hắn chỉ còn hai người, hai người còn lại rất có khả năng đã tới đảo Phuki.

Cũng có nghĩa là, trong năm kẻ lái xe máy đuổi theo tôi và Bạch Vi, có khả năng hai tên trong đó là người của Cung Chính Vinh.

Sau khi Yako và bạn đồng hành của y bị bắt, hai tên vệ sĩ kia chắc chắn không dám ngồi máy bay quay về Chiêng May, bởi vì sợ Yako khai chúng ra, e rằng chưa kịp lên máy bay đã bị bắt rồi.

Cho nên, có lẽ chúng sẽ chọn quay về Hoa Hạ bằng đường bộ, đi qua Lan Xang hoặc Đại Nam, tóm lại không tới Chiêng May hội họp cùng Cung Chính Vinh nữa.

Chính vì bên cạnh Cung Chính Vinh chỉ mang có hai người nên bắt hắn mới không tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần hai chiếc xe chặn đường và xòe thêm vài khẩu súng là xong.

Sau khi gọi điện cho Bansha, tôi cũng đã xuống dưới tầng khách sạn. A Việt và anh Thái đang ngồi trêи sô-pha trong sảnh khách sạn đợi tôi.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoại ô một chuyến.” Tôi vẫy vẫy tay với họ.

“Anh Dương, tôi nghe anh Cường nói, lúc ở đảo Phuki anh bị người ta bẫy hả?” A Việt vừa sóng vai đi cùng tôi ra ngoài vừa nghi hoặc hỏi.

Tôi gật đầu: “Ừ, bị bẫy, suýt nữa còn ăn đạn luôn.”

“Chuyện gì thế?”

“Kẻ địch từ Hoa Hạ, vung tiền mời năm gã vệ sĩ tới tìm tôi, may mà tôi chạy nhanh, trốn trong rừng rậm hạ gục được hai tên, cướp được súng rồi mới tránh được một kiếp nạn.”

“Đệt, kẻ thù gì mà đuổi giết tới tận bên này vậy?”

“Người đó đã bị Bansha tóm được rồi, lát nữa hai người sẽ được gặp.”

“Đi thôi, tôi muốn xem thử coi rốt cuộc nó là thần thánh phương nào.”

A Việt tỏ ra rất hứng thú, dường như đối với hắn chuyện này không phải chuyện gì quá lớn, chỉ như chuyện thường ngày ở huyện.

Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, hắn đã đi theo Đỗ Minh Cường bao nhiêu năm rồi, làm ăn ở biên giới Xiêng La – Miến Quốc – Lan Xang, chắc chắn từng trải qua không ít chuyện như thế này.

So với A Việt trẻ tuổi phơi phới thì anh Thái tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, vừa không nói chuyện cũng không có biểu cảm gì, cứ lặng lẽ vừa nghe cuộc đối thoại giữa tôi với A Việt, vừa giống như đang đánh giá xung quanh một cách lơ đễnh.

Ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà họ lái tới, A Việt và anh Thái lần lượt ngồi lên ghế lái và ghế phụ lái, lục tìm gì đó, mỗi người moi ra được một thứ đen sì.

“Anh Dương, cầm lấy đi, lát nữa để phòng chẳng may.” A Việt đưa khẩu súng trêи tay hắn cho người ngồi ở hàng ghế sau là tôi.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, đối phương chỉ có ba người thôi, đã bị Bansha trói lại rồi, không cần đến thứ này.”

“Ờm, được thôi.”

A Việt tỏ ra khá phấn khích, hắn cất súng đi rồi khởi động xe lái về phía ngoại ô phía Bắc.

Trêи xe, tôi gọi điện cho Bansha thêm lần nữa, sau đó bảo A Việt dừng xe ở một giao lộ không người, đợi Bansha ở đó.

Ước chừng khoảng mười phút sau, một ánh đèn xe xuất hiện giữa màn đêm đen như mực.

Đi đầu là vài chiếc xe máy, ở giữa là bốn chiếc Sedan, phía sau có thêm vài chiếc xe máy bọc hậu.

Không cần đoán cũng biết đây là đội xe của Bansha, người của ông ta xuất hành thường sẽ có kiểu lộn xộn như vậy, vì không đủ ô tô nên rất nhiều thuộc hạ của ông ta phải chạy xe máy.

So với đống xe đậu dài từ hàng này đến hàng khác mà tôi nhìn thấy trong trang viên của Đỗ Minh Cường thì dạng như Bansha chỉ được coi như nhân vật tầm thường, thiếu nổi bật, còn kém xa Đỗ Minh Cường.

Vả lại, người của Đỗ Minh Cường không đua xe, Bansha thì thường xuyên dẫn một đám thuộc hạ phóng vèo vèo và hú hét khắp nơi vào các buổi tối.

A Việt bật đèn nháy hai lần, đội xe nhanh chóng dừng lại ở giao lộ.

“Dương.” Bansha cất tiếng gọi tôi từ một chiếc xe ở giữa.

“Họ đâu rồi?” Tôi đáp lại.

“Trêи xe.”

“Ở gần đây có địa điểm nào khuất một tí không?”

“Có một kho hàng, cách chỗ này không xa, đi khoảng mười mấy phút là đến.”

Tôi gật gật đầu: “Ừm, đưa họ về kho hàng đi, rồi bảo người của ông giải tán trước, để lại vài người đi theo là được.”

“Được.” Bansha quay đầu hô lên vài tiếng với đám trai tráng cưỡi xe máy, đội hình xe máy nhanh chóng phi ầm ầm vào thành phố.

Sau cùng chỉ còn lại bốn chiếc ô tô, thêm chiếc Mercedes Benz mà A Việt và anh Thái lái tới.

——————–



Chương 196: Làm quá rồi



Chương 196: Làm quá rồi

Trước hết, tôi bước tới bên cạnh chiếc xe mà Bansha ngồi, ngó vào trong, tôi thấy Cung Chính Vinh ngồi ở hàng ghế sau, hai tay bị trói chặt, miệng nhét giẻ, mặt mũi xanh xanh tím tím, khóe miệng còn dính máu, hiển nhiên vừa bị đánh rất thê thảm.

“Bansha, đi thôi, ông đi trước dẫn đường, tôi sẽ theo sau.”

Tôi vẫy vẫy tay với Bansha, sau đó đi tới bên cạnh chiếc Mercedes.

Bansha lên xe, trước tiên lái xe về phía Tây, ba chiếc xe khác của thuộc hạ ông ta cũng đi theo, tôi vào A Việt cùng anh Thái đi sau cùng.

Khoảng mười phút sau, chúng tôi đến một nơi có kiến trúc thưa thớt. Sau khi dừng lại trước một nơi trông giống như xưởng sửa xe, Bansha xuống xe, mở cửa xếp.

Đây là một nơi vừa làm nhà kho vừa làm xưởng sửa xe, bên trong có khá nhiều xe máy, thêm cả đủ thứ máy móc thiết bị và công bị, trêи nền đất loang lổ vết dầu máy.

Bên trong không quá rộng rãi, chỉ đỗ vừa hai chiếc ô tô. Bansha và A Việt lái xe vào trong, ba chiếc xe của thuộc hạ ông ta thì đỗ bên ngoài.

Nhân lúc trời tối, tầm nhìn hạn chế, thuộc hạ của ông ta áp giải hai tên vệ sĩ của Cung Chính Vinh vào nhà kho, Bansha cũng mở cửa xe, lôi Cung Chính Vinh từ trong xe ra.

Cung Chính Vinh bị bịt miệng bằng miếng vải, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, hai mắt hoảng loạn đánh giá khung cảnh xung quanh, sau cùng dừng lại trêи gương mặt tôi, lộ ra sắc thái kinh hoàng.

“Lấy cho anh ta một cái ghế đi!” Tôi nói với Bansha, sau đó nhận lấy điếu thuốc mà A Việt đưa tới.

Rít một hơi thuốc, tôi nói nhỏ bên tai A Việt: “A Việt, lát nữa tôi giơ tay ra hiệu cho cậu, cậu bật chế độ ghi âm trong điện thoại lên. Bây giờ có thể mở phần mềm ghi âm ra trước.”

“Vâng.” A Việt rất nhạy bén, hắn lấy điện thoại trong túi ra nhanh chóng tìm phần mềm ghi âm.

Ai đó nhanh chóng mang tới mấy cái ghế, Bansha ấn Cung Chính Vinh lên một chiếc ghế.

Tôi bước tới, ngồi xuống trước mặt Cung Chính Vinh, lôi miếng vải trong miệng hắn ra.

“Cậu.. Cậu muốn làm gì?” Cung Chính Vinh cố tỏ ra trấn tĩnh, nhìn tôi chằm chằm, sau đó thở hồng hộc.

Tôi không vội trả lời, trước tiên phả ra một làn khói đậm đặc, sau đó nhìn anh ta chằm chằm.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu có biết như thế này là bắt giữ người trái phép không? Có biết sẽ bị phạt tù bao nhiêu năm không? Vả lại… Nếu cậu dám động tới tôi, nhà họ Cung tuyệt đối không tha cho cậu đâu, đến lúc đó…”

Tôi không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, dang tay tặng cho hắn một cái tát để cắt ngang.

Hắn khẽ hừ một tiếng, ngoẹo đầu sang một bên, không dám quay mặt lại nữa.

Tôi điềm tĩnh nói: “Cung Chính Vinh, anh làm quá tay rồi đấy.”

“Tôi… Tôi chỉ đang trả thù cho em trai thôi, các người đánh vỡ đầu gối của nó, quãng đời sau này chắc chắn nó sẽ biến thành thằng què. Các người ra tay độc ác như thế, nhất định phải trả giá. Đây không đơn giản là việc tôi báo thù, mà còn là ý của cả gia tộc nữa.”

“Ha ha, em trai anh vì một chút chuyện bé như con kiến mà dám làm cả những việc như bắt cóc, lấy tính mạng của một đứa trẻ ra uy hϊế͙p͙ người khác, hắn ta làm vậy không quá đáng à? Như thế gọi là trừng phạt đúng người đúng tội, hắn ta không phải ngồi tù năm bảy năm là tốt lắm rồi.”

Cung Chính Vinh không đáp, vẫn ngoẹo đầu không nhìn tôi.

Tôi lạnh lùng nói: “Thêm cả anh nữa, vì trả thù cho thằng em trai vốn chịu đúng tội mà sai người dùng súng đối phó với tôi. Bạch Vi có mặt ở đó mà họ cũng dám ra tay, không hề chú ý tới an nguy của cô ấy. Nhà họ Cung các anh chẳng phải có quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch à? Sao sang đến bên này lại không coi cô ấy ra gì thế?”

Cung Chính Vinh đột ngột quay đầu lại: “Mày nói cái gì? Lúc chúng ra tay có cả Bạch Vi ở đó?”

“Đúng vậy, lẽ nào người của anh không báo lại với anh à?”

Cung Chính Vinh tỏ ra không thể tin nổi, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chúng nó không báo cho tôi. Rõ ràng tôi đã dặn, nhất định không được làm hại Bạch Vi, sao chúng nó vẫn… Không đúng, chắc chắn là người của Đỗ Minh Hào! Người của tôi không hề mang theo súng! Chập tối, chúng nó gọi điện cho tôi còn nói rằng người của Đỗ Minh Hào không hề nghe theo sắp xếp của chúng nó, trực tiếp ra tay luôn, kết quả là có hai thằng bị bắt. Tôi vừa nghe tin đã đi luôn, sau đó cũng không liên lạc với tụi nó nữa.”

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Cung Chính Vinh vẫn không ngừng lắc đầu: “Quả thật không phải tôi! Tôi không hề biết Bạch Vi tới đảo Phuki, nếu biết chắc chắn sẽ không cho chúng nó ra tay tùy tiện như vậy. Cậu cũng biết mà, nhà họ Bạch với gia đình tôi có quan hệ sâu sắc, nếu cô ấy gặp phải chuyện gì, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ trở mặt với nhà tôi, đến lúc đó ngoài việc tổn thất một khoản tiền lớn thì chúng tôi có khả năng bị họ tống vào tù nữa, hoặc dùng thủ đoạn tương tự đối phó với tôi.”

Tôi lẳng lặng nhìn hắn thêm lúc nữa, cho đến khi xác nhận hắn không hề nói dối.

Hắn nói không sai, theo như tôi được biết, nhà họ Bạch mới là người nắm cổ phần của tập đoàn. Cổ phần và quyền lên tiếng của nhà họ Cung không thể sánh với nhà họ Bạch. Quan hệ hai nhà vốn rất ổn, nếu Cung Chính Vinh làm hại Bạch Vi, thậm chí hại chết Bạch Vi, nhà họ Cung chắc chắn sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp. Hai gia đình có thể trở mặt rồi đấu đá nhau đến khi một mất một còn.

Nghĩ tới việc năm đó nhà họ Bạch đã tống Lôi Vân Bảo vào tù, bây giờ tống thêm một Cung Chính Vinh vào đó chắc cũng không khó khăn gì.

Tính như vậy, người của Đỗ Minh Hào đã quyết định ra tay, có lẽ vì khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội nên chẳng buồn để tâm là Bạch Vi có mặt ở đó hay không.

Cũng có khả năng là chúng thấy Bạch Vi xinh đẹp nên muốn tiện thể làm vài chuyện khác.

Cứ nghĩ đến điều này là tôi thấy phẫn nộ, giơ tay tát Cung Chính Vinh thêm một cái nữa.

Bất luận thế nào, chuyện này do Cung Chính Vinh khơi mào, nếu không phải hắn vung tiền tìm người của Đỗ Minh Hào đối phó với tôi, cũng không đến mức xảy ra chuyện này.

Cho nên, hắn nhất định phải trả giá.

Còn về phần Đỗ Minh Hào, đợi sau này có cơ hội đã.

Sau khi ăn thêm một cái tát, Cung Chính Vinh hừ nhẹ, sau đó phun ra một bãi nước bọt dính cả máu.

Nhưng hắn không dám hé răng, cũng không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cung Chính Vinh, bây giờ anh nói rõ ràng toàn bộ quá trình, tìm đến Đỗ Minh Hào như thế nào, tốn bao nhiêu tiền để nhờ gã giúp đỡ, nếu có thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét đến việc thả anh ra.”

“Nhưng nếu anh dám che giấu hoặc bịa đặt để lừa tôi, hừ! Anh có biết mấy khu rừng ở vùng núi phía Bắc Xiêng La hoang vu tới cỡ nào không? Lôi anh đến đó rồi chôn xuống, cả đời này không có ai tìm được anh đâu.”

Nghe tôi nói vậy, mặt mũi Cung Chính Vinh trắng bệch, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nói, đừng giết tôi! Tôi nói.”

Tôi giả bộ gạt tàn thuốc, đặt tay sang một bên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía sau ra hiệu cho A Việt.

Rồi quay đầu liếc một cái, thấy A Việt gật đầu rất khẽ, tôi mới yên tâm.

Cung Chính Vinh bắt đầu chậm chạp kể về việc hắn đã móc nốc với Đỗ Minh Hào như thế nào sau khi đến Xiêng La, rồi tìm gã ra sao, tốn bao nhiêu tiền, yêu cầu của đôi bên là gì, vân vân.

Hiển nhiên, hắn rất sợ phải vùi thây ở rừng núi hiểm trở, cho nên không bỏ sót chi tiết nào, kể rất hoàn chỉnh, cả quá trình rất hợp logic, cũng khá tương đồng với những gì tôi đoán được từ vài manh mối.

Để tôi hiểu được thế lực lớn mạnh của gia tộc, hắn thậm chí còn chủ động bắt đầu kể từ thái độ của người trong nhà.

Hắn nói, sau khi Cung Chính Văn xảy ra chuyện, bố của mình vốn định dùng cách khác để giải quyết, ví dụ như dùng pháp luật tống tôi và Bansha vào tù, hoặc dùng cách nào đó đen tối hơn nhưng không phạm pháp để đối phó với tôi.

Nhưng sau cùng người quyết định dùng cách này để báo thù, là mẹ của hắn.

——————–



Chương 197: Mày ghi âm



Chương 197: Mày ghi âm

Vì mẹ của Cung Chính Văn luôn rất yêu thương hắn ta từ khi hắn ta còn nhỏ.

Tôi hiểu được một điều rằng, một khi phụ nữ nổi điên thì thậm chí còn đáng sợ hơn cả đàn ông.

Chờ sau khi Cung Chính Vinh nói xong, tôi lập tức hỏi một câu: “Hai người anh sai đến Phuki đâu? Họ đi đâu rồi? Về nước bằng cách nào?”

Sắc mặt Cung Chính Vinh có vẻ hơi khó coi, hắn lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ dặn chúng nếu chẳng may nhiệm vụ thất bại và có đồng bọn bị bắt thì không được đi máy bay, mà phải đi bằng phương tiện giao thông không cần đăng ký thẻ căn cước, ví dụ như xe khách chẳng hạn, đi xuyên qua Lan Xang và Đại Nam về nước, hoặc là đi tàu biển.”

“Tầm chập choạng tối, họ gọi điện cho tôi, chỉ nói qua vài câu về quá trình thất bại của nhiệm vụ, sau đó đến tận bây giờ, tôi cũng chưa nhận được cuộc gọi nào của họ tiếp.”

Tôi ngoảnh đầu nói ra đằng sau: “A Việt, cậu đi hỏi hai người vệ sĩ đó xem có biết hướng đi của đồng bọn, hay có nhận được cuộc gọi của họ không.”

“Vâng.” A Việt tỏ vẻ khá thích thú.

Không bao lâu sau, trong một góc ở cách đó không xa, hai tên vệ sĩ đó đã chịu mở miệng sau khi kêu gào thảm thiết.

Họ nói lúc trước, họ đã thảo luận phương án rút lui với đồng bọn, một là lái xe lên phía bắc, sau đó đi thẳng một mạch sang phía đông, đi vào ranh giới Lan Xang, rồi từ đó hoặc Đại Nam về nước.

Hai là lái xe đến Krabi, nếu không ai bị bắt, không bị lộ thân phận, hơn nữa không có cảnh sát đuổi theo thì họ sẽ bay thẳng từ Krabi về nước luôn.

Nhưng nếu có người bị bắt hay có nguy cơ bị lộ thân phận hoặc có cảnh sát truy đuổi, họ sẽ lựa chọn đi thuyền rời khỏi Xiêng La, rồi đi thẳng về phía đông bắc.

Bây giờ xem ra, hai tên vệ sĩ này đã đi tàu thủy về.

Thôi cho qua, tạm thời tha cho họ đã, chờ sau này còn có cơ hội gặp lại, tôi xử họ sau vẫn chưa muộn.

Sau khi lại vừa đánh đập dọa dẫm vừa dụ dỗ, dùng đủ mọi cách để hỏi chi tiết sự việc từ Cung Chính Vinh, tôi tạm thời kết thúc truy hỏi hắn.

“Cung Chính Vinh, chắc anh phải ở lại Xiêng La thêm mấy năm rồi.” Tôi lấy điện thoại ra, vừa tìm số vừa nói.

“Cậu có ý gì? Không lẽ…” Mặt Cung Chính Vinh biến sắc: “Không phải đã thỏa thuận xong rồi sao? Chỉ cần tôi kể lại chi tiết quá trình, cậu sẽ thả tôi đi. Nhưng bây giờ… Cậu định nuốt lời à? Rốt cuộc cậu định làm gì?”

“Tống anh vào tù.” Tôi nói một cách rành mạch.

“Cậu… Cậu không giữ chữ tín, rõ ràng đã nói sẽ thả tôi đi.”

“Ha ha.” Tôi cười lạnh: “Tôi nói là nếu lời nói của anh có thể khiến tôi cảm thấy hài lòng, có lẽ tôi có thể suy nghĩ đến việc tha cho anh. Nhưng có điều kiện mà, rõ ràng là những gì anh kể chẳng khiến tôi thấy hài lòng chút nào.”

“Cậu muốn thế nào? Rốt cuộc phải làm sao thì cậu mới có thể hài lòng?”

“Tống anh vào tù rồi, đến lúc đó, tôi sẽ rất hài lòng.”

Mặt Cung Chính Vinh trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng không bao lâu sau, hắn đột nhiên cười lạnh: “Ha ha ha, Phương Dương. Mày tưởng giao tao cho cảnh sát là có thể tống tao vào tù được à? Mày ngây thơ quá đấy, ha ha ha… Hai đứa bị bắt kia đều là người của Đỗ Minh Hào, chúng căn bản chưa từng gặp tao, tao lại càng chưa từng tiếp xúc với chúng nó, cảnh sát sẽ không thể tìm thấy chứng cứ chứng minh tao có tội đâu.”

“Anh cười kiêu ngạo quá đấy, không sợ tôi ném anh vào rừng sâu núi thẳm à?”

“Hừ! Nếu mày dám làm thế, chắc chắn mày cũng không thọ được đâu.”

“Ờ, thế thì cứ tống anh vào tù là được.” Tôi mỉm cười thản nhiên, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại từ tay của A Việt đang ở phía sau.

Tôi mở đoạn ghi âm, để lời nói của Cung Chính Vinh trong đó vang lên khắp nhà kho.

“Mày ghi âm!” Mặt Cung Chính Vinh biến sắc.

“Ha ha, anh tưởng tôi không biết là không có chứng cứ à? Để đối phó với loại người như anh thì phải dùng đến cách này.”

Nói rồi, tôi lắc chiếc điện thoại: “Cậu ấm nhà họ Cung này, anh phải trả giá cho những hành vi mà mình gây ra rồi.”

“Mày!” Mặt Cung Chính Vinh hiện lên vẻ phẫn nộ, chẳng mấy chốc lại biến thành giận dữ: “Phương Dương, tao sẽ không tha cho mày đâu. Nhà họ Cung chúng tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày, họ sẽ trả thù cho tao, em trai tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ. Chờ sau khi tao ra ngoài, tao sẽ cho mày…”

“Cho cho cái con khỉ!” Tôi hơi nổi cáu, đạp thẳng một cú vào mặt hắn, khiến hắn và cả chiếc ghế ngã lăn ra đất.

A Việt cũng rất không vui bước lên: “Anh Dương, mồm thằng này thối quá, hay là để tôi chôn nó luôn nhé? Tôi biết ở biên giới Xiêng La Miến Quốc có một chỗ hay lắm, nửa đêm canh ba cũng không có ai phát hiện đâu.”

Tôi lắc đầu: “Đừng để xảy ra án mạng, nếu sau này hắn vẫn muốn tìm chết hoặc nhà họ Cung bọn họ muốn chơi tôi, đến lúc đó, chôn họ sau vẫn chưa muộn.”

“Được.” A Việt nhún vai, sau đó đi đến cạnh Cung Chính Vinh, nhấc chân đạp cho hắn một cú.

“Đừng xuống tay mạnh quá, tránh cho cảnh sát khó giải quyết.”

“Anh Dương yên tâm, tôi sẽ có chừng mực.”

Tôi lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa gọi vào số của Natcha.

“Chào cậu Dương, muộn thế này rồi còn gọi cho tôi có việc quan trọng gì không?” Giọng nói của Natcha có vẻ uể oải, hình như đã ngủ rồi nhưng bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

Tôi đáp: “Cảnh sát trưởng Natcha, ngại quá, muộn thế này rồi còn quấy rầy ông, nhưng tôi có một manh mối quan trọng muốn nói cho ông biết. Lúc này, khi đi qua giao lộ Xiwen, tôi phát hiện có ba người nằm bên đường. Tôi còn nghe họ nói chuyện là người đó ở đảo Phuki đã chạy thoát, chưa giết được, hình như có liên quan đến một vụ ám sát.”

“Tôi thấy đây có thể là chuyện lớn, nên mới gọi cho ông muộn thế này. Cảnh sát trưởng Natcha mau phái người đến đây xem thế nào đi, chắc ba người đó vẫn còn ở trêи đường đấy.”

Natcha ở đầu dây bên kia ngây ra một lát, sau đó nhanh chóng đáp: “Cảm ơn cậu Dương đã nhiệt tình báo tin, tôi sẽ phái người đi ngay… Mà không, đích thân tôi sẽ dẫn người đến đó xem sao.”

Ngắt máy của Natcha xong, tôi quay lại nhà kho. Bây giờ, A Việt đã thôi hành hạ Cung Chính Vinh rồi.

Tôi nói với Bansha: “Đưa chúng nó lên xe, kéo ra chỗ đầu đường ban nãy, sau đó quẳng chúng xuống đường là xong.”

A Việt ngẩn ra: “Anh Dương, anh định thả chúng nó đi à?”

“Đương nhiên là không, tôi chỉ giao bọn chúng cho cảnh sát thôi. Chờ lát nữa cảnh sát tới sẽ xách cổ chúng nó đi.”

“Vâng.” A Việt có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn lôi Cung Chính Vinh đang nằm dưới đất lên.

Cung Chính Vinh nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt dữ tợn: “Phương Dương, mày cứ chờ đấy, tao sẽ không tha cho mày đâu. Người nhà tao sẽ trả thù cho tao.”

Tôi cười lạnh: “Trả thù cho anh á? Chờ anh vào tù rồi, nếu họ còn dám động đến một sợi lông của tôi, anh sẽ chết trong tù ngay, tin không?”

“Mày… Mày dám?”

“Ha ha, các người chuẩn bị quyết sống mái với tôi rồi thì có gì mà tôi không dám nữa?”

Sắc mặt của Cung Chính Vinh trắng bệch, hắn không còn nói những lời hung hăng như ban nãy nữa, chỉ đổ mồ hôi run lẩy bẩy.

A Việt xách cổ áo hắn lên, lôi ra khỏi nhà kho, sau đó nhét vào trong xe của Bansha.

——————–



Chương 198: Làm việc cho tôi



Chương 198: Làm việc cho tôi

Đàn em của Bansha cũng kéo hai tên vệ sĩ kia ra ngoài, rồi nhét riêng vào hai chiếc xe khác.

Hai tên vệ sĩ đó khá thức thời, luôn trầm mặc không lên tiếng, ngoan ngoãn để mặc cho người của Bansha muốn làm gì thì làm, nên không bị ăn đòn.

Có lẽ sau khi vào đồn cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng ra ngoài, vì họ chỉ thực hiện trách nhiệm bảo vệ Cung Chính Vinh, chứ không tham dự vào vụ thuê người đánh người khác, hay thậm chí là thuê người giết người của Cung Chính Vinh.

Vì lúc đuổi theo tôi, Yako đã rút súng ra, y còn nổ súng trong rừng. Những hành vi này có lẽ sẽ bị tòa án nhận định là hành vi cố ý giết người.

Vả lại, rất có khả năng là đám Yako sẽ chủ động gánh hết tội, nói với cảnh sát là Cung Chính Vinh tự liên hệ với họ, chứ không nhắc đến Đỗ Minh Hào, vì nếu họ bán đứng gã thì sẽ có kết cục rất thê thảm.

Trừ khi cảnh sát kiếm cây gai đâm họ giống như tôi đã làm, nghiêm khắc bức cung thì may ra mới có thể khiến họ khai ra Đỗ Minh Hào.

Đây là kết quả tốt nhất, nếu có cảnh sát cấp cao ủng hộ, lại có đủ chứng cứ, cảnh sát sẽ ra tay với Đỗ Minh Hào. Dù không bắt được gã, nhưng cũng có thể ép gã đi vào khu Tam giác vàng ở biên giới Xiêng La, Lan Xang và Miến Quốc.

Nếu vậy thì sự uy hϊế͙p͙ của gã với Đỗ Minh Cường tự nhiên sẽ biến mất, Đỗ Minh Cường có thể tránh được một trận quyết đấu nội bộ.

Tôi cũng coi như gián tiếp giúp ông ta một chuyện lớn.

Nhưng tình huống này có lẽ sẽ không xảy ra, chắc chắn đám Yako đã biết quy tắc. Sau khi bị bắt, chắc Đỗ Minh Hào cũng sẽ cho người chuyển lời đến họ, bảo họ phải giữ mồm giữ miệng. Họ đương nhiên sẽ không dám khai gã ra, nếu không thì sẽ chết rất thảm, còn có cả người nhà của họ nữa.

Còn sau khi Cung Chính Vinh bị bắt, kiểu gì cũng sẽ có người của Đỗ Minh Hào đến cảnh cáo hắn. Ví dụ như nếu hắn khai gã ra thì sẽ chết trong nhà giam chẳng hạn.

Vì vậy, rất có khả năng là Đỗ Minh Hào sẽ không gặp hề hấn gì.

Với tôi mà nói, nếu có thể cho Cung Chính Vinh ngồi tù vài năm cũng coi như là một kết quả không tệ rồi.

Đến lúc đó, Cung Chính Vinh sẽ đi tù ở Xiêng La, có hắn ở đây, người nhà họ Cung cũng không dám quá trắng trợn nữa.

Tôi ngồi trêи xe A Việt, đi theo sau Bansha đến đầu đường ban nãy, sau đó bảo đám Bansha ném Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ đó xuống đường. Chúng tôi vẫn trói tay và nhét vải vào miệng họ như cũ.

“Anh Dương, ném chúng ở đây là xong ạ?” A Việt có vẻ hơi khó hiểu.

“Ừ.” Tôi gật đầu, sau đó nói với Bansha: “Bảo anh em của ông về trước đi, chúng ta ở lại xem là được rồi. Nhớ bảo họ đi đường khác, tránh nửa đường gây sự chú ý với cảnh sát.”

“Được.” Bansha nói với đám đàn em vài câu, sau đó bọn họ đều lên xe rời đi. Bây giờ chỉ còn lại chiếc Mec mà A Việt lái và xe của Bansha.

“Quay đầu xe lại đã, lát nữa khi cảnh sát chuẩn bị đến, chúng ta sẽ đi từ đây, tránh gặp họ.”

Tôi chỉ về phía một con đường khác, từ lối đó về thành phố Chiêng May sẽ phải đi một đường vòng. Nhưng chắc chắn đám Natcha sẽ đi con đường gần nhất từ trong thành phố đến đây, hai bên không thể chạm mặt nhau trêи đường được.

A Việt và Bansha leo xe lên quay đầu theo lời tôi nói, đỗ xe bên đường và không tắt máy, sau đó họ quay lại đứng ở ven đường nhìn Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ.

Cung Chính Vinh và hai người vệ sĩ của hắn ngồi chồm hổm trong rãnh nước ở ven đường, lúc có một chiếc xe đi ngang qua, Cung Chính Vinh ê a muốn nhảy ra khỏi rãnh nước đó, nhưng đã bị A Việt đạp cho một cú trở lại.

Bansha và anh Thái quay lưng về phía mặt đường, lôi ngay một khẩu súng đen ngòm ra, làm ra vẻ đang đi tiểu, mượn cơ thể che chắn cho khẩu súng rồi chĩa về phía hai tên vệ sĩ đó.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, nơi đây là rừng núi hoang vắng. Trong đêm tối mịt mờ, đèn của các chiếc xe đi ngang qua không chiếu được xuống tới rãnh nước, nên người lái xe không phát hiện ra có ba người dưới đó, cũng không nhìn thấy súng của Bansha và anh Thái, mà chỉ nhìn thấy mấy người bọn họ đang đứng thành hàng ở ven đường.

Có lẽ người đi đường tưởng chúng tôi đang đi tiểu, cũng không dám dừng xe ở chỗ rừng núi hoang vắng ban đêm, nên lập tức tăng tốc phóng qua, thoáng cái đã đi xa tít tắp.

Cung Chính Vinh lập tức phát ra tiếng ưm ưm tuyệt vọng.

Chưa được mấy phút sau, trêи con đường về phía thành phố Chiêng May sáng lên ánh đèn ô tô. Ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe đang lóe lên đèn cảnh sát ở phía trêи mui xe.

“Họ đến rồi, chúng ta đi thôi.”

Tôi gọi Bansha và A Việt lên xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số của Natcha.

“Ở trong rãnh nước đầu đường.” Sau khi điện thoại kết nối, tôi nói một câu, sau đó cúp máy luôn.

A Việt thong thả lái xe lên đường, sau đó dần tăng tốc, chạy trêи tuyến đường dự định theo phía sau Bansha.

Từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đó đỗ ở đầu đường. Dưới sự chiếu rọi của đèn pha, tôi nhìn thấy vài bóng người lay động, hình như có một người leo lên khỏi ranh nước, lảo đảo chạy về phía khu rừng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người phía sau đuổi theo và ấn xuống đất.

Người đó hình như là Cung Chính Vinh, hắn đã bị bắt lại.

A Việt vừa lái xe vừa hỏi: “Anh Dương, theo anh cảnh sát có xử hắn không? Có cần tôi gọi cho anh Cường, bảo anh ấy nhờ ông Sangsu giúp một tay không?”

Tôi lắc đầu: “Tạm thời đừng phiền đến họ vội, Natcha mang ơn tôi, tôi cũng đã gửi đoạn ghi âm đó cho ông ta rồi, ông ta sẽ biết phải làm thế nào. Còn nguồn gốc của đoạn ghi âm và ông ta đã bắt được người như thế nào, chắc ông ta có cách gạt bỏ sự hoài nghi của người khác. Có thể ngồi vào vị trí cảnh sát trưởng này, chứng tỏ chắc chắn ông ta cũng có năng lực.”

A Việt suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Anh Dương nói đúng, tôi đã từng gặp Natcha, ông ta đúng là một người thông minh.”

Anh Thái luôn trầm mặc không nói gì chợt lên tiếng: “Anh Dương, tôi nhớ anh Cường từng nói ngày trước, anh và Bansha có không ít thù hằn. Tôi còn nhớ lúc anh vừa ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta còn dẫn người cầm súng đến nhà hàng chĩa vào chúng ta. Lúc đó, ông ta đúng là phách lối.”

“Nhưng bây giờ, ông ta lại hoàn toàn phục tùng anh, hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục, không chút hoài nghi với lời nói của anh. Tôi thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”

Nghe thấy anh Thái nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Buổi tối hôm bị ông ta cầm súng chĩa vào, sau khi về khách sạn, tôi còn không ngủ nổi. Sau đó, tôi chạy đến quán bar của ông ta đánh ông ta một trận. Lúc ấy, ông ta không dám ho he một câu.”

“Nhưng đây không phải điều mấu chốt, quan trọng là ông ta rất thương con trai mình. Cung Chính Văn cho người bắt cóc con trai ông ta, khiến ông ta lo phát điên lên. Về sau, tôi đã cứu con trai ông ta, nên ông ta mới thật sự chịu khuất phục tôi.”

“Ồ.” Anh Thái cũng cười: “Bansha là người vô lý thì ai ai cũng biết, nếu không sẽ không đến mức thụt lùi như vậy, đến ông Suchat cũng chẳng buồn để mắt đến ông ta. Nhưng bây giờ, không ngờ ông ta cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho anh Dương vì con của mình.”

“Không.” Tôi vội sửa lại lời anh Thái: “Không phải ông ta làm việc cho tôi, mà là… bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi. Ông ta coi tôi là bạn, tôi cũng chưa từng coi ông ta là người giúp việc cho mình.”

“Ờ, tôi còn tưởng ông ta làm việc cho anh cơ đấy.”

——————–



Chương 199: Lóc xương róc thịt



Chương 199: Lóc xương róc thịt

Tôi nói tiếp: “Trước đây, quả thật tôi đã cảm thấy con người của Bansha rất vô lý, ban đầu một người có chút ân oán với tôi đã bỏ tiền ra thuê ông ta đến kiếm chuyện với tôi, nhưng lại bị tôi dùng một vài thủ đoạn, thuyết phục ông ta quay lại cắn trả lại gã kia, còn kiếm được thêm hai triệu baht, một kẻ đối nhân xử thế như vậy, có mấy người chịu làm ăn với ông ta chứ”.

“Nhưng sau này, khi đã trở thành bạn với ông ta, tôi phát hiện thật ra con người ông ta cũng khá hiểu lý lẽ, thậm chí còn đối với tôi thế này, bất kể tôi có chuyện gì, chỉ cần nói một câu ông ta sẽ làm giúp tôi một cách ổn thỏa”.

“Có thể bề ngoài ông ta làm ra vẻ không muốn người khác biết, ông ta đối với người ngoài có vẻ không biết lý lẽ nhưng đối với bạn bè lại rất tốt!”

Anh Thái không tiếp tục hỏi nữa, mà cúi đầu trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó: “Anh Dương, tôi từng thấy trêи cánh tay anh Cường có một vết sẹo, hình như bị mất một miếng thịt, sau đó nghe nói miếng thịt đó là do anh cắn, chuyện này có phải thật không?”

“Ừm.” Tôi gật đầu cười, trong đầu không khỏi nhớ lại những ngày sống trong tù: “Lão Đỗ đó hả, kỳ thực rất đáng sợ! Sau khi bị tôi cắn cho một miếng thì ông ta kêu la oai oái, tiếng kêu vô cùng thảm thiết”.

“Ha ha ha, anh Dương, cũng chỉ có anh mới dám cắn anh Cường, anh không biết đấy chứ, năm đó anh ấy tiến vào khu vực Tam Giác Vàng hung hãn biết bao!”

Tôi hơi sững sờ: “Lúc đi báo thù cho vợ anh ấy hả?”

“Ừm!”, A Việt gật đầu: “Anh Dương, anh đã nhìn thấy hình phạt lóc xương róc thịt chưa?”

“Chưa”.

“Nó thật sự rất thảm khốc, lúc đấy tôi cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy! Anh Cường ngày thường lịch sự hòa nhã, lại có thể tàn nhẫn như vậy, cái kẻ đã ra lệnh giết chị dâu, phải trải qua cả một ngày trời thì mới tắt thở”.

Tôi không hỏi nữa, chỉ cau mày, trong đầu tưởng tượng ra sự việc.

Cảnh tượng đó tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi, nhưng cũng biết nó thảm khốc đến chừng nào.

Từ điều đó có thể chứng minh, Đỗ Minh Cường căm hận kẻ đó nhiều đến mức nào, dù sao cũng là kẻ thù đã ra lệnh giết chết vợ mình.

Dường như cũng có thể chứng minh, Đỗ Minh Cường rất yêu vợ, cho đến tận bây giờ ông ta vẫn không lấy người phụ nữ khác.

Có một vài người, bề ngoài của họ khác xa so với con người thật sự bên trong, Đỗ Minh Cường chính là một ví dụ sống.

Có vẻ như là vì nhắc đến vấn đề nhạy cảm nên A Việt cũng không nói nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.

Anh Thái cũng im lặng không nói tiếng nào như cũ.

Tôi nhìn qua ngoài cửa sổ, bên đường đã thắp lên những ngọn đèn mờ vàng, chắc cũng sắp đến thành phố Chiêng May rồi.

Chưa đầy mười phút sau, khi xe bắt đầu đi vào trong thành phố, tôi lấy điện thoại bấm số gọi điện cho Bansha.

“Dương, đến chỗ tôi uống vài ly đi, gọi cả A Việt và anh Thái nữa!”, điện thoại vừa được kết nối, Bansha chẳng nói mấy lời khách sáo mà đặt luôn vấn đề với tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi khéo léo từ chối: “Không được rồi, hôm nay lúc thoát thân đã chạy vào rừng Phuki mệt đến nỗi sống dở chết dở, giờ chỉ muốn về ngủ một giấc thôi”.

“Được, vậy cậu về sớm nghỉ ngơi đi!”

“Ừm, tôi cũng đang vội về nhà đây, chuyện hôm nay cảm ơn nhé, nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến các anh em, còn cả người bạn ở Chiêng Ray của cậu nữa, hôm khác tôi sẽ mời rượu mọi người”.

“Dương, cậu khách sáo rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”

“Đúng rồi, các ông không bị thương chứ?”

“Không, cũng không bị người khác nhìn thấy mặt mũi, các anh em đều đội mũ và đeo khẩu trang khi làm việc”.

“Vậy thì tốt, nói chuyện sau nhé, tôi đến ngã rẽ ngoặt vào khách sạn rồi.”

“Được, ngày mai qua quán bar chỗ tôi uống rượu, gọi cả A Việt và anh Thái nữa!”

“Được”.

Sau khi cúp điện thoại của Bansha, tôi bảo A Việt quay xe ở ngã rẽ trước mặt, đi về phía khách sạn mình ở.

Thật ra, tôi cũng không quá mệt, bởi vì chiều nay đã ngủ một giấc hơn tiếng đồng hồ tại khách sạn ở Phuki rồi, trêи máy bay cũng đã ngủ một lát.

Sở dĩ tôi không đến khách sạn của Bansha là bởi vì phải đợi một người, nếu không có sai sót gì thì giờ ông ta cũng đến Chiêng May rồi, dù có muộn thế nào, ông ta cũng sẽ đến tìm tôi.

Quả nhiên, khi xe gần về đến khách sạn, điện thoại của tôi đổ chuông.

Tôi vừa nhận điện thoại, một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Phương Dương, cậu ở đâu? Tôi muốn gặp cậu một lát”.

“Ông đang ở đâu?” Tôi hỏi ngược lại.

“Dưới khách sạn cậu ở”.

“Đợi tôi vài phút, sắp về đến nơi rồi!”

“Được” Bên kia cúp điện thoại.

Ông ta chính là Hà Khai Thành, nghe tay vệ sĩ mà ông ta sắp xếp nói rằng, sau khi biết Bạch Vi xảy ra chuyện, ông ta đã mua vé máy bay sang đây ngay.

Ông ta chắc chắn sẽ đến gặp tôi, chửi mắng một trận, thậm chí có khả năng còn đánh tôi một trận.

Tiếp theo nữa là sẽ ép tôi rời xa Bạch Vi.

Đây là những chuyện mà tôi có thể đoán trước được.

Về đến khách sạn, sau khi cất xe trong bãi đậu xe bên cạnh, tôi, A Việt và anh Thái đi đến cửa khách sạn, vừa nhìn đã thấy Hà Khai Thành đang ngồi trong khu nghỉ ngơi.

Ông ta dẫn theo vài người đến, cộng thêm cả hai tay vệ sĩ đã sắp xếp từ trước, tổng cộng là sáu người.

Hơn nữa, Bạch Vi cũng có mặt ở đó, cô ấy đang cau mày khi nói chuyện với ông ta.

Thấy tôi đến cửa, Bạch Vi nhìn sang theo bản năng, sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt cô ấy ẩn chứa vẻ khó xử cùng sự lo lắng.

Hà Khai Thành cũng quay đầu sang, nhìn tôi với vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì.

Tôi bảo A Việt và anh Thái quay về mở cửa phòng trước, tối nay bọn họ cũng ở lại đây, sau đó đi đến khu nghỉ ngơi.

“Không sao chứ?”, sau khi lại gần Bạch Vi, tôi khẽ hỏi thăm cô ấy.

“Không sao!”, Bạch Vi lắc đầu.

“Phương Dương, ngồi đi, tôi muốn nói với cậu vài câu”, Hà Khai Thành vẫn giữ cái vẻ mặt không cảm xúc ấy, chỉ tay về vị trí đối diện ông ta.

Tôi gật đầu rồi lặng lẽ ngồi xuống.

“Phương Dương, chuyện xảy ra ở đảo Phuki hôm nay khiến người nhà cô chủ rất tức giận. Thế nên, từ nay về sau, không cho phép cậu tiếp tục đến gần cô chủ, cũng không cần cậu đến làm cho Phần mềm Trí Văn nữa, thủ tục nghỉ việc sẽ có người làm hộ cậu”.

“Ngoài khoản bồi thường nghỉ việc ra, tôi sẽ cho cậu thêm một triệu, coi như thù lao cho việc năm đó cậu đã giúp cô chủ. Từ nay về sau, cậu và cô chủ sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa. Nếu không… Nhà họ Bạch chúng tôi sẽ không vô dụng như đám người ngu xuẩn nhà họ Cung kia đâu, đến lúc đó cậu sẽ phải hối hận!”

Sau khi nghe thấy lời nói của Hà Khai Thành, tôi không khỏi nhíu mày.

Mặc dù đã đoán trước được những gì ông ta nói nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Trước đến nay tôi vô cùng ghét việc bị người ta uy hϊế͙p͙, điều này khiến tôi rất bực tức.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, cho dù người này có là Hà Khai Thành đi chăng nữa, ông già này trước đây cũng từng uy hϊế͙p͙ tôi.

Nhưng, dù sao Hà Khai Thành cũng là người nhà của Bạch Vi, cô ấy cũng có mặt ở đây, hơn nữa, ông ta còn đại diện cho người nhà của Bạch Vi tới đây, tôi không muốn cũng không thể trở mặt.

Bằng không, mong muốn khiến cho người nhà Bạch Vi đồng ý chấp nhận tôi, chẳng khác nào chuyện viển vông, mơ tưởng hão huyền.

Tôi chỉ lắc đầu, nói với vẻ bình tĩnh: “Ông Hà, xin lỗi, tôi sẽ không đi đâu, bởi vì tôi thích Bạch Vi, cô ấy cũng thích tôi, trừ phi…. Trừ phi cô ấy muốn tôi đi. Chắc ông cũng hiểu rõ tính cách của tôi, mấy thủ đoạn uy hϊế͙p͙ thế này không có tác dụng đối với tôi”.

“Ha ha, tôi đánh giá cao sự dũng cảm của cậu”.

Hà Khai Thành cười nhạt một tiếng rồi nói, sau đó không nói tiếp nữa mà quay sang nhìn Bạch Vi, khẽ nói: “Cô chủ, cô nói với cậu ta đi!”

Bạch Vi cúi thấp đầu, gương mặt đầy vẻ giằng co đấu tranh cùng sự khó xử.

Bỗng nhiên tôi có một dự cảm chẳng lành.

——————–



Chương 200: Để tốt cho cô ấy



Chương 200: Để tốt cho cô ấy

Trông dáng vẻ này của Bạch Vi, cô ấy rõ ràng đã dao động rồi.

Lẽ nào cô ấy thật sự sẽ để tôi đi?

Ngay cả việc hệ trọng cả đời, cô ấy cũng không thể tự mình quyết định mà phải nghe theo lời người nhà sao?

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, sao vẫn còn kiểu gia đình và quan niệm tư tưởng như này nữa?

Cũng có thể là cô ấy có lý do khác, hoặc người nhà đã lấy chuyện gì đó để uy hϊế͙p͙ cô ấy chăng?

Tôi không tài nào nghĩ ra được, cũng chẳng mở miệng hỏi dò mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.

A Việt và anh Thái làm xong thủ tục nhập cư thì đi tới đây, đứng yên phía sau tôi.

Mấy tên cao to vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh bên cạnh Hà Khai Thành chợt nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác.

Bầu không khí ở đây rất yên tĩnh.

“Các cậu ra ngoài trước đi!”, Hà Khai Thành bỗng nhiên nói với mấy tên vệ sĩ bên cạnh.

Mấy tên kia không nói lời nào mà lập tức đi ra ngoài.

Tôi cũng quay đầu lại, nói với A Việt và anh Thái: “Hai người tìm nơi nào đó ngồi một lúc đi, tôi nói chuyện với họ trước đã”.

“Ờ, có vấn đề gì thì gọi chúng tôi nhé!”

A Việt gật gật đầu, sau đó đi ra cửa khách sạn cùng với anh Thái.

Mọi thứ ở đây lại rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Bạch Vi mới ngẩng đầu lên, cô ấy cắn môi rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Phương Dương, hay là chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi”.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tôi vẫn như chết đứng, trong lòng cảm thấy khó chịu như thể bị đao đâm.

Sau khi định thần lại, tôi nhíu mày hỏi cô ấy một cách khó hiểu: “Tại sao vậy?”

Cô ấy lắc đầu: “Bây giờ người nhà em vẫn chưa đồng ý, nhưng anh yên tâm, chỉ cần cho em chút thời gian em sẽ thuyết phục họ. Hơn nữa, họ nói rằng nếu như sau này anh chứng minh được bản thân, chứng minh được có đủ năng lực bảo vệ em, đồng thời mang đến cho em sự yên ổn và hạnh phúc thì họ sẽ suy nghĩ lại”.

Nghe những lời cô ấy nói, tôi không nhịn được mà bật cười, tôi lắc đầu rồi hỏi: “Điều anh muốn hỏi là, chẳng lẽ em không thể tự quyết định chuyện hệ trọng cả đời của mình sao?”

Bạch Vi cắn môi, cô ấy không hề trả lời câu hỏi của tôi.

“Phương Dương!” Hà Khai Thành đột nhiên xen lời: “Cậu đừng làm khó cô chủ nữa, cô ấy chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi. Nếu như cô ấy không nghe lời khuyên của người nhà, khăng khăng ở bên cậu thì chúng tôi sẽ không can dự đến chuyện của cậu và nhà họ Cung. Hơn nữa, chúng tôi còn có thể dùng thủ đoạn đặc thù để ngăn cản hai người, đến lúc đó, cậu sẽ bị thương, thậm chí có thể sẽ phải chết”.

Tôi cắn răng, muốn xông đến đấm cho ông ta một phát.

Đây đã lần thứ hai ông ta uy hϊế͙p͙ tôi trong buổi gặp mặt mấy phút ngắn ngủi này.

Hơn nữa, họ không chỉ uy hϊế͙p͙ tôi, mà còn lấy tính mạng tôi ra để uy hϊế͙p͙ Bạch Vi.

Đây rốt cuộc là kiểu gia đình gì thì mới có thể làm ra những chuyện như này, quả thật giống như dòng họ địa chủ và quan lại thời xưa vậy.

Cho đến bây giờ, những chuyện mà tôi với Bạch Vi đã trải qua quả thật quá “máu chó” rồi.

“Phương Dương!” Bạch Vi ngẩng đầu lên rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại vừa kiên định: “Họ nói rằng, nếu như em không ở bên anh thì họ sẽ nói chuyện với nhà họ Cung, giải quyết ân oán giữa anh và Cung Chính Văn. Họ cũng hứa với em, đợi đến khi những chuyện này qua đi, nếu như em có thể thuyết phục được họ, anh cũng có thể chứng minh được bản thân mình thì họ sẽ suy nghĩ lại”.

Tôi không khỏi cười phá lên: “Em định thuyết phục họ thế nào? Còn anh thì phải chứng minh bản thân ra sao đây?”

Hà Khai Thành xen lời: “Cô ấy là con một, tương lai còn phải thừa kế khối tài sản hơn cả chục tỷ và quản lý một tập đoàn lớn. Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?”

Ông ta lại nói thêm: “Sở dĩ cô ấy ở Phần mềm Trí Văn, chẳng qua là để rèn luyện một khoảng thời gian mà thôi. Không bao lâu nữa cô ấy sẽ về tập đoàn rồi dần tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Không phải người nào cũng có thể làm con rể của nhà họ Bạch, đặc biệt là những người như cậu. Sự nghiệp thì chẳng có chút thành công nào, còn thích đi gây chuyện khắp nơi, hơn nữa cậu cũng chẳng có năng lực giải quyết những phiền phức đó”.

Nghe Hà Khai Thành nói, tôi rốt cuộc cũng đã hiểu, nói cho cùng chẳng qua chỉ là vấn đề thân phận không xứng, nhà giàu muốn kén rể mà thôi.

Nhà họ Bạch là gia đình giàu sang quyền thế, Bạch Vi là con một, tất nhiên chuyện chọn rể cho cô ấy sẽ rất khắt khe, hơn nữa chắc chắn sẽ phải ở rể.

Nói đơn giản thì tôi không phải là ứng cử viên phù hợp, vì vậy họ muốn ngăn cản. Cái gì mà thích gây chuyện lại không có năng lực giải quyết những phiền phức đó chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

Cái gọi là chứng minh bản thân, đơn giản là muốn tôi có năng lực kiếm tiền.

Sở dĩ việc Bạch Vi muốn rời xa tôi, một là muốn để người nhà cô ấy tới tìm nhà họ Cung, sau đó hòa giải giúp tôi, hoặc trực tiếp tạo áp lực để người nhà họ Cung không gây sự với tôi.

Hai là cô ấy sợ người nhà gây bất lợi cho tôi, chẳng hạn giống như Cung Chính Vinh, dùng tiền thuê mấy người cầm súng đến xử tôi. Hơn nữa người mà họ tìm có thể còn chuyên nghiệp hơn cả đám người Yako.

Có lẽ là vì hai nguyên nhân này, cho nên cô ấy lựa chọn rời xa tôi.

Mặc dù nói là tạm thời rời xa, nhưng hai chữ tạm thời này có thể sẽ rất lâu rất lâu, cũng có thể là mãi mãi.

Tôi không biết nên làm thế nào, nên đồng ý với cô ấy tạm thời xa nhau, hay là cương quyết không chịu rời đi.

Nếu làm như vế đầu thì tôi sẽ rất đau buồn, còn làm như vế sau thì sẽ khiến hai bên khó xử và rồi phát sinh ra nhiều chuyện phiền phức hơn.

Có lẽ tôi với cô ấy vốn dĩ đã không hợp nhau.

Một cô gái nhà giàu, một thằng nhãi nghèo ở nông thôn là người của hai tầng lớp mà dù tám đời cũng không liên quan đến nhau. Cuộc đời của hai chúng tôi là hai đường thẳng song song, không hiểu sao vì một lần hồ đồ mới miễn cưỡng giao nhau ở một điểm.

Nếu như chúng tôi bất chấp sự phản đối của người nhà cô ấy, kiên quyết ở bên nhau thì cô ấy và người nhà chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, hai bên sẽ vì chuyện này mà đau lòng buồn bã.

Thậm chí cô ấy còn mất đi quyền thừa kế công ty.

Đó là khối tài sản hơn chục tỷ mà.

Để tốt cho Bạch Vi, có lẽ tôi thật sự nên rời xa cô ấy.

Nhưng sau này nếu như còn có cơ hội, tôi vẫn sẽ tìm cô ấy, bởi vì tôi thật sự thích cô ấy.

Lúc sờ bắp chân nuột nà của cô ấy tim tôi đập thình thịch, lúc hôn cô ấy trong màn mưa ở chòi nghỉ mát, tim tôi còn đập nhanh hơn nữa, thậm chí giống như cảm giác của mối tình đầu vậy.

Có lẽ tôi sẽ tạm thời rời xa cô ấy một khoảng thời gian, chỉ là tạm thời mà thôi, chí ít thì không làm cô ấy khó xử.

Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Hà Khai Thành và hỏi: “Trong mắt ông, năng lực giải quyết phiền phức là gì?”

Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, Hà Khai Thành chợt mỉm cười rồi nói một chữ “Tiền” .

“Phương Dương, tôi biết cậu rất giỏi đánh nhau. Nhưng cậu biết không, mấy tay mà tôi đưa đến, lương tháng của mỗi người bọn họ đều nhiều hơn cậu mấy lần, lôi bừa một người ra cũng đủ để đối phó với cậu, huống hồ là nhiều người như vậy”.

“Người có tiền muốn bao nhiêu vệ sĩ thì có bấy nhiêu, hơn nữa người có tiền vốn dĩ không cần dùng vũ lực, gần như phiền phức gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết, còn cậu… chỉ dựa vào nắm đấm với cái đầu dễ kϊƈɦ động thì không thể nào giải quyết được những chuyện phiền phức thực sự đâu”.

Tôi chẳng đồng tình cũng chẳng phản bác lại, chỉ hỏi tiếp: “Hỏi tiếp ông câu này, muốn làm con rể của nhà họ Bạch, ngoại trừ có tiền ra thì còn cần điều kiện gì không?”

Hà Khai Thành có vẻ hơi ngạc nhiên, ông ta lắc đầu rồi nói: “Thật ra tôi cũng không biết, nếu cậu thật sự muốn ở bên cô ấy thì cậu phải tự mình tìm hiểu”.

Tôi không hỏi tiếp nữa, mà cúi đầu lặng im, trong lòng bắt đầu đấu tranh.

——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom