• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bốn năm công lược, tôi chọn đổi mục tiêu (1 Viewer)

  • Phần 6

16.

" Phải rồi, Tống Trì từng nói người công lược sau khi hoàn thành nhiệm vụ được sẽ phải rời xa thế giới này? ".

Giang Yển đột nhiên trở nên nghiêm túc.

" Trên nguyên tắc là vậy, nhưng cũng có thể lựa chọn không rời đi "

" Em muốn rời đi sao? ". Giang Yển hỏi tôi.

" Em sẽ không rời đi". Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Ngay từ lúc đầu tôi đã không nghĩ tới việc rời đi.

Thế giới ban đầu đối xử với tôi quá tệ bạc.

Vậy tại sao tôi phải quay lại chịu đựng chứ?

Tôi chỉ muốn ở thế giới này, vui vẻ nghiêm túc sống một lần.

" Một người đàn ông hoàn mĩ như thế này, nếu em mà rời đi không phải là sẽ tổn thất lớn sao? ".

Tôi cố ra vẻ nghiêm túc.

Giang Yển ôm tôi vào lòng.

" Đường Tuế Tuế, em mà dám bỏ rơi anh rồi chạy một mình thì anh sẽ...."

" Anh sẽ làm sao? ". Tôi ngắm nhìn Giang Yển ở khoảng cách gần.

" Anh sẽ khóc cho em xem hả? Mau khai thật ra, vừa nãy anh đã khóc khi nghĩ rằng em sắp ch.ết à? "

" Không có "

" Rõ ràng hốc mắt của anh còn đỏ, em nhìn thấy rồi..."

" Anh không có "

" Thừa nhận đi, anh vừa khóc vì em "

" Đường Tuế Tuế, có phải em muốn khóc đúng không? ".

Giang Yển nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.

" Em còn lâu mới khóc..."

" Ồ, vậy sao? ".Giang Yển miệng cười xấu xa.

Nhìn thấy một Giang Yển nguy hiểm như vậy, tôi muốn thu lại câu nói ban nãy liệu có còn kịp không?

Buổi tối, tôi chính là bị con người " hiểm ác như thù" kia bắt nạt đến phát khóc cả một đêm.

Ngày hôm sau, tôi sức lực kiệt quệ trở về nhà.

Một lần nữa gặp lại Tống Trì trước cửa nhà.

Có lẽ hắn đến để cười nhạo tôi.

Nhưng hắn không ngờ, mặt tôi lại tràn đấy sắc xuân.

" Tống Trì, khiến anh thất vọng rồi "

Tôi cố gắng đứng thẳng người.

" Tình cảm của tôi và Giang Yển lại tốt hơn rồi "

" Không thể nào ". Tống Trì không dám tin.

Nhưng có lẽ hắn nhận ra tôi không giống người đang nói dối.

Biểu cảm của hắn trở nên hoang mang.

" Giang Yển sẽ không để ý thân phận của cô, dù có để ý đi chăng nữa, cô cũng sắp mất mạng rồi, hắn không thể nào không nôn nóng. Nếu hắn thật sự yêu cô thì sẽ để cô trở về bên cạnh tôi ". Tống Trì vội vàng nói.

Tôi cũng không muốn giấu Tống Trì thêm nữa.

Tôi muốn hắn sớm từ bỏ hi vọng, sớm cút khỏi tầm mắt tôi.

Tôi nói:

" Tống Trì, mấy tháng trước, tôi đã thay đổi đối tượng công lược. Cũng tức là nói, anh sớm đã không phải mục tiêu công lược của tôi nữa, mục tiêu bây giờ của tôi là Giang Yển "

" Không...". Sắc mặt Tống Trì phút chốc tái nhợt đi.

" Không thể nào..."

Hắn không dám tin đây là sự thật.

" Đối tượng công lược sao có thể nói đổi là đổi được, tôi không chấp nhận chuyện này....". Tống Trì không cách nào chấp nhận được sự thật này, tinh thần trạng thái của hắn dần trở nên bất thường.

Tôi lạnh lùng nói:

" Đối tượng công lược đúng thật không thể nói thay đổi là thay đổi được ngay, cũng nhờ anh làm tôi tuyệt vọng, nên mới có quyết tâm thay đổi. Có điều, bây giờ tôi đúng là nên cảm ơn anh, cảm ơn vì sự tàn nhẫn của anh đã cho tôi gặp được một Giang Yển tốt bụng như vậy, giúp tôi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không phải nơm nớp lo sợ sẽ bị hệ thống trừ khử..."

" Im đi! Cô im miệng cho tôi! "

Tống Trì như lên cơn điên, mặt hung dữ.

" Đường Tuế Tuế, cô nhất định là đang lừa tôi, cô cố ý lừa tôi, tôi không tin! "

" Tin hay không thì tùy anh, dù sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi "

Tôi bỏ lại một câu, quay người rời đi.

Vừa mở cửa.

Tống Trì bỗng ôm chặt lấy tôi.

" Em nhất định đang lừa anh đúng không? Em chỉ là đang giận anh nên mới nói vậy đúng không? ". Tống Trì hoảng loạn, hắn ôm chặt tôi, không để tôi rời đi.

Tôi liều mạng vùng vẫy, lớn tiếng nói:

" Tống Trì, anh mau buông tôi ra! "

" Anh không buông, sẽ không buông ra nữa.... "

" Đủ rồi đấy! Anh bây giờ thế này rốt cuộc là lại muốn làm gì? Anh ghét tôi đến vậy, ghê tởm tôi đến thế, bây giờ không phải anh nên vui mừng sao? Từ giờ về sau tôi sẽ không bám dính lấy anh nữa! ". Tôi nói trong sự chán ghét cực độ.

" Anh, anh sai rồi ". Tống Trì suy sụp nói:

" Đường Tuế Tuế, xem như anh đã sai được không? Em đừng rời bỏ anh, chúng ta bắt đầu lại, anh thừa nhận đã bị em công lược, em đã thành công rồi! "

17.

Ha ha ha

Cười ch.ết tôi rồi.

Cười đến không nói nổi nữa.

Bây giờ Tống Trì lại nói với tôi, tôi đã công lược hắn thành công ?!

Đàn ông đúng thật là rẻ mạt quá mà.

Mất đi rồi mới biết trân trọng sao?

" Muộn rồi". Tôi bình tĩnh nói.

" Tống Trì, từ cái ngày anh để mặc tôi bị người khác vũ nhục ở con hẻm đó, tôi đã hoàn toàn không còn hi vọng gì vào anh nữa. Tình cảm mà tôi dành cho anh cũng hoàn toàn kết thúc rồi "

" Không, không phải đâu, em yêu anh đến vậy, em không có anh em sẽ phải ch.ết ..."

" Tôi sẽ không đâu! Bây giờ tôi nhìn thấy anh là cảm thấy buồn nôn rồi! ". Tôi dùng hết sức lực, cuối cùng cũng vùng ra được khỏi Tống Trì.

Mắt hắn đỏ rực, nhìn thấy sự lạnh nhạt, bài xích, ghét bỏ của tôi.

Hắn hoảng loạng rồi.

Hoảng loạn vô cùng.

Chỉ vài giây sau, hắn đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.

Người đàn ông ngày xưa trước mặt tôi lúc nào cũng cao cao tại thượng, nay lại khom lưng khuỵ gối thế này.

Đúng thật là khó tin!

Đôi mắt hắn rũ xuống, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, dường như vô cùng bi thương:

" Tuế Tuế, em có thể tha thứ cho anh một lần được không? Anh không phải cố ý đối xử với em vậy đâu, anh chỉ là, anh chỉ là...."

Hắn nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới lớn tiếng nói.

" Tuế Tuế, anh yêu em! Thật ra, từ rất lâu về trước anh đã yêu em mất rồi. Anh chỉ là không thể chấp nhận việc bản thân mình đã yêu em, nên mới mới đối xử với em như vậy, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi,...."

Tống Trì một bên nước mũi, một bên nước mắt nói với tôi.

Tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày nhìn thấy bộ dạng này của Tống Trì.

Hệ thống không nhịn nổi mà cảm thán bên tai tôi:

" Tôi đã nói Tống Trì thích cô rồi mà, thích cô từ rất lâu rồi. Nhưng bây giờ cũng là đáng đời hắn, ai bảo hắn không biết trân trọng "

" Tống Trì, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh ". Tôi nói một cách lạnh lùng, không hoàn toàn là vì chuyện tôi thay đổi đối tượng công lược, mà chủ yếu vì hắn đã từng tổn thương tôi, không xứng đáng được tha thứ.

" Tuế Tuế, anh là có lý do riêng, anh ....". Tống Trì muốn giải thích.

Tôi trực tiếp ngắt lời hắn.

" Lý do có quan trọng cỡ nào thì tổn thương cũng đã tổn thương rồi! Đừng lấy tình yêu ra làm cái cớ, như vậy chỉ khiến tôi coi thường anh hơn thôi! "

" Tuế Tuế...."

" Tống Trì, chúng ta cứ vậy đi ". Tôi không muốn nói nhiều thêm nữa.

Nhưng khoảnh khắc tôi định quay người rời đi thì lần nữa lại bị Tống Trì giữ lấy.

Cả cơ thể hắn như lên cơn vậy, ôm tôi rất chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm
:
" Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, Đường Tuế Tuế. Anh có ch.ết cũng sẽ không bao giờ buông tay nữa. Anh yêu em, em chỉ có thể thuộc về anh thôi, không ai có thể cướp em đi mất...."

Hắn điên loạn động chân động tay với tôi.

Không.

Tôi phản kháng, nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích.

Tôi chợt nhớ lại hôm ấy, tôi ở trong con hẻm tối tăm đó, tên đàn ông kia cũng làm vậy với tôi.

Bất kể tôi có cầu xin thế nào, bất kể tôi có kêu thế nào thì Tống Trì cũng không chút phản ứng dù hắn đứng cách đó không xa.

Tối đó, tên khốn kia chưa tận hứng đến cuối cùng.

Lần này, Tống Trì lại dùng cách riêng của mình để tôi hận hắn cả đời sao?

Khoảnh khắc tôi rơi vào tuyệt vọng đó.

" Choang "

Sức nặng đè ép lên cơ thể tôi đột nhiên biến mất, cùng lúc đó vang lên âm thanh của một cú đấm dứt khoát.

Tôi nhìn thấy Giang Yển.

Anh ấy giống như anh hùng cái thế xuất hiện trước mặt tôi.

18.

Giang Yển một quyền đem tên điên loạn Tống Trì đánh ngã dưới đất.

Tống Trì bị đánh đến nỗi đầu chảy m.áu, muốn bò cũng không bò dậy nổi.

Bộ dạng chật vật đến cực điểm.

" Giang Yển, đừng đ.ánh nữa "

Tôi ngăn Giang Yển lai

Không phải lo lắng cho Tống Trì, tôi chỉ sợ Giang Yển cứ tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng.

Vì Tống Trì mà phải đền mạng, không đáng.

Giang Yển ngừng tay, quay đầu nhìn tôi.

Anh ấy ngây người một lúc rồi ôm tôi vào lòng an ủi:

" Tuế Tuế đừng sợ, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi..."

Tôi không thấy sợ.

Nhưng anh ấy lại cho tôi cảm giác an toàn vô cùng. Khiến tôi phút chốc cảm nhận được sự ấm áp.

Ngược lại là anh ấy, sợ đến nỗi cả cơ thể đều đang run rẩy.

Thế nên một Giang Yển trời không sợ, đất không sợ, lại chỉ sợ tôi bị tổn thương sao?

Tôi ôm lại anh ấy, dùng hết sức ôm thật chặt.

" Giang Yển". Tống Trì bò trên mặt đất đột nhiên mở miệng.

Mặt hắn toàn là má.u.

Giang Yển nghe thấy giọng của Tống Trì, lại muốn đánh hắn thêm một trận.

Tôm ôm chặt Giang Yển, không để anh ấy kích động thêm.

Tống Trì nói:

" Giang Yển, người đi công lược sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đều rời đi, Đường Tuế Tuế sớm muộn cũng có ngày bỏ rơi mày thôi. Mày bây giờ chỉ là đang bị cô ta lừa dối, bị cô ta chơi đùa xoay vòng mà thôi..."

Đã thảm hại như vậy rồi nhưng vẫn muốn phá hỏng đoạn tình cảm tốt đẹp của tôi và Giang Yển.

Giang Yển không nhịn được mà muốn đánh ch.ết hắn.

" Chúng ta báo cảnh sát đi!".

Tôi gấp gáp nói.

Giang Yển nhìn tôi.

Tôi kiên định :

" Hắn nên chịu sự trừng trị của pháp luật "

" Đường Tuế Tuế, em thật sự đối xử với tôi vậy sao? ". Tống Trì không dám tin những lời hắn nghe được, giọng khàn khàn nói.

Tống Trì vẫn là không tin tôi đối với hắn đã không còn chút tình cảm nào nữa.

Tôi cũng không muốn giải thích.

Yêu một người, cần thời gian để chứng minh.

Không yêu một người, cũng sẽ như vậy.

Tôi không chút do dự mà báo cảnh sát.

Tống Trì bị đưa về cục cảnh sát, cuối cùng bị kết tội cưỡng h.iếp, bị phạt tù thời hạn 5 năm.

Tống Trì vào tù năm đầu tiên, tôi và Giang Yển kết hôn.

Giang Yển đã cho tôi một hôn lễ long trọng và hoành tráng.

Ngày kết hôn, Giang Yển thu mua hết tất cả bảng quảng cáo, các hãng phim, ngay cả đến TV của nhà tù cũng đều trình chiếu hôn lễ của chúng tôi.

Giang Yển trước mặt người dân cả nước đưa ra lời hứa với tôi:

" Nguyện phần đời còn lại, có Tuế Tuế bên cạnh vui vẻ mỗi ngày "

Vậy là.

Người đàn ông khó cua nhất thành phố giờ đây đã trở thành người sủng vợ tận trời.

Rất nhiều năm sau, chúng tôi có một đứa con.

Chúng tôi đưa đứa bé ra công viên chơi.

Hôm ấy, tôi nhìn thấy Tống Trì.

Hắn ra tù rồi, có lẽ ra tù rất lâu rồi.

Hắn ngồi trên xe lăn, hai chân giờ đã tàn tật, đôi mắt vô hồn.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, hốc mắt hắn ửng đỏ.

Nhưng hắn không dám đến gần tôi, chỉ nhẹ nhàng, chậm rãi đẩy bánh xe lăn rời đi.

Ánh nắng chiều tà như kéo dài bóng lưng của hắn, Tống Trì của bây giờ nhìn có vẻ lạc lõng và cô độc....

" Vẫn còn nhìn nữa? ". Phía sau lưng truyền tới giọng nói không hài lòng.

Tôi cười rồi thu lại tầm mắt, trực tiếp sà vào lòng Giang Yển.

Một số người đã được định sẵn là vô duyên.

Nhưng có một số người, chính là cả quãng đời còn lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom