• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (1 Viewer)

  • Chương 225: Uy lực của một chiêu

“Anh cả!”, Mã Bản Sơn nói với Mã Bản Thiên: “Anh nói sáng mai lúc Lưu đại sư đấu với Tần Cao Văn có cần dẫn theo tên khốn này không?”.

Khi Tần Cao Văn nhìn thấy Vương Thiên Dương biến thành bộ dạng thê thảm thế này, chắc chắn sẽ khiến Tần Cao Văn vô cùng kích động, đối với kế hoạch tiếp theo chỉ có lợi mà không có hại.

“Không cần, chúng ta đối phó với Tần Cao Văn vẫn chưa cần sử dụng đến thủ đoạn như vậy”.

Mã Bản Sơn đáp: “Em biết rồi, anh cả”.



“Anh Tần, xuống ăn cơm thôi”, cô chủ đứng ở dưới lầu gọi với lên.

Hai phút sau, Tần Cao Văn từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn hít sâu vào một hơi. Trên bàn bày hai ba món ăn, mỗi một thứ đều là món Tần Cao Văn thích ăn.

Tài nghệ nấu nướng của cô chủ quả thật rất giỏi.

“Anh ăn nhiều thịt kho vào, món mà anh thích nhất”.

Tần Cao Văn cảm thấy rất bất ngờ, sao cô ấy lại biết mình thích ăn thịt kho. Trước kia, hai người chưa từng gặp nhau, anh cũng chưa từng kể với cô chủ chuyện này.

“Hôm qua anh gọi một đĩa thịt kho, tôi thấy anh ăn rất ngon miệng nên hôm nay lại làm một đĩa”.

Cô chủ đã đuổi hết nhân viên trong quán đi, cả quán ăn chỉ còn lại Tần Cao Văn.

Cô chủ biết quán cơm của mình đã rước phải tai họa lớn, nếu cứ giữ nhân viên ở lại đây thì vô trách nhiệm với an toàn tính mạng của bọn họ. Đắc tội với cả nhà họ Mã, chắc chắn bọn họ sẽ phải trả cái giá nặng nề tương ứng.

Tần Cao Văn gắp một miếng thịt kho, đang định cho vào miệng, nhưng chốc lát sau anh lại đặt xuống.

Nhìn thấy vậy, cô chủ hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Tần Cao Văn lại không ăn.

“Anh Tần, sao thế?”.

Tần Cao Văn hỏi: “Hai chúng ta không thù không oán, vì sao cô lại cho thuốc vào món ăn của tôi?”.

Sắc mặt cô chủ hơi đỏ lên, hiện rõ sự quẫn bách, nhưng vẫn nói: “Anh Tần, tôi không hiểu anh nói gì, sao tôi lại bỏ thuốc trong thức ăn của anh chứ?”.

“Đừng nói dối tôi, tôi không phải không nhìn ra”.

Cô chủ rất lúng túng: “Xin… xin lỗi anh Tần!”.

Tần Cao Văn nói: “Thứ tôi cần không phải lời xin lỗi, mà là cô phải cho tôi lời giải thích hợp lý. Tôi không bạc đãi cô, hôm qua nếu không nhờ có tôi, quán ăn của cô đã bị người ta đập phá rồi”.

Anh không có ý trách cứ cô ấy, chỉ đơn thuần không hiểu nổi vì sao cô ấy lại làm như vậy.

Cô chủ nói: “Anh Tần, anh cứ yên tâm, thuốc trong thức ăn không hại đến tính mạng, chỉ làm anh ngủ mê vài ngày mà thôi”.

“Vì sao cô lại làm vậy?”.

Cô chủ thở dài: “Anh Tần, tôi rất cảm kích anh. Hôm qua nhờ có anh đứng ra vào lúc mấu chốt nên tôi mới có thể thoát nạn, tôi không muốn thấy anh có mệnh hệ gì”.

“Thủ đoạn của Lưu đại sư vô cùng đáng sợ, anh không phải là đối thủ của ông ta. Nếu hai người đánh nhau thật, chắc chắn anh sẽ lành ít dữ nhiều”.

Tần Cao Văn như đã hiểu ra ý của cô chủ: “Cho nên cô bỏ thuốc vào thức ăn của tôi, đợi tôi ngủ mê rồi lén đưa tôi đi, như vậy là có thể giúp tôi tránh khỏi một kiếp?”.

Cô chủ không nói gì, đó đúng là ý định của cô ấy.

Tần Cao Văn mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Cách nghĩ của cô thật ngây thơ”.

“Nếu tôi thật sự là đối thủ của ông ta thì không cần phải chạy, không phải là đối thủ của ông ta thì chạy đi đâu cũng vô dụng”.

Cô chủ do dự trong chốc lát rồi nói: “Tôi hiểu điều này, nhưng tôi vẫn muốn nỗ lực một chút, tôi không muốn nhìn anh…”.

“Đừng nói nữa”.

Tần Cao Văn vốn có thiện cảm ở mức độ nhất định với cô chủ, nhưng hành động của cô ấy khiến anh hơi thất vọng.

“Tôi… xin lỗi!”, cô chủ im lặng cúi đầu, vô cùng áy náy nói.

“Không sao, tôi hiểu suy nghĩ của cô”.



Sáng sớm.

“Em trai, mau dậy đi”.

Mã Bản Sơn còn đang ngủ mơ thì nghe anh trai gọi.

Hắn dụi mắt, ngồi dậy trên giường, ngáp một cái rồi hỏi: “Anh tìm em làm gì?”.

“Mau dậy đi xem kịch hay, Lưu đại sư sắp quyết đấu với Tần Cao Văn rồi”.

Mã Bản Sơn vốn còn đang ngái ngủ, nghe tin này thì vội vàng vén chăn ra, nhảy xuống khỏi giường, tỏ rõ sự hăng hái.

Hắn vừa mặc quần áo vừa hỏi anh trai: “Anh thấy Lưu đại sư dùng mấy chiêu là có thể đánh bại Tần Cao Văn?”.

“Nhiều lắm là một chiêu”.

Mã Bản Thiên vô cùng tự tin đáp: “Với thực lực hiện tại của Lưu đại sư, trừ khử một tên Tần Cao Văn nho nhỏ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”.

“Chúng ta đi mau”.



Trận đối đầu giữa Tần Cao Văn và Lưu đại sư không gây nên náo động quá lớn. Lưu đại sư vốn là bậc thầy ám sát, rất ít khi lộ diện trước công chúng. Do đó, khi ông ta quyết đấu với người khác luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn.

Ánh nắng ban mai dần ló dạng.

Lưu đại sư khoanh hai tay trước ngực, ông ta đến nơi quyết đấu đã hẹn với Tần Cao Văn từ sớm.

Hai tiếng đồng hồ sau, Tần Cao Văn mới đến, trên mặt Lưu đại sư lộ rõ vẻ bất mãn: “Sao bây giờ cậu mới đến?”.

Tần Cao Văn ung dung không vội nói: “Tối qua tôi ngủ hơi muộn, nên đến trễ”.

“Tôi có thể cho cậu thêm ba phút nữa”.

Tần Cao Văn không hiểu câu nói vừa rồi của ông ta có ý gì. Anh dừng một lúc, lại hỏi: “Ba phút làm gì?”.

“Để cậu nghĩ xem nên trăn trối điều gì”.

Thái độ ngông cuồng, tự cao tự đại của ông ta khiến Tần Cao Văn rất phản cảm. Hai bên còn chưa giao đấu, sao ông ta biết ông ta chắc chắn sẽ thắng?

Mã Bản Sơn đứng ở một bên quan sát, vô cùng kích động. Lúc này, dường như hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh Tần Cao Văn bị Lưu đại sư đè xuống đánh.

“Ra tay đi!”.

Lưu đại sư quát lớn một tiếng, lao về phía Tần Cao Văn, tốc độ cực kỳ nhanh.

Sau đó, ông ta tung người lên, nhảy vọt lên không trung, đánh một quyền về phía ngực Tần Cao Văn.

Một quyền của ông ta dùng hết toàn lực, sức mạnh cực kỳ hung mãnh, ít nhất cũng sáu bảy nghìn cân, người bình thường không thể chịu nổi. Cho dù là tấm thép bình thường chắn ở trước mặt ông ta cũng có thể dễ dàng xuyên thủng.

Tần Cao Văn thấy ông ta tấn công nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đưa một ngón tay ra.

“Hắn điên rồi phải không?”, Mã Bản Sơn kinh ngạc thốt lên, quyết định vừa rồi của Tần Cao Văn vượt ngoài dự liệu của hắn.

“Ai biết”.

Rầm!

Một tiếng động to rõ vang lên.

Sau đó, cơ thể ông lão lập tức bay ra xa, đập mạnh xuống đất. Hai người bọn hắn chưa kịp dứt khỏi cơn kinh ngạc, Tần Cao Văn lại xông lên, dùng tay bóp cổ ông ta.

Không khí tĩnh lặng, không ai lên tiếng.

Lưu đại sư nhìn Tần Cao Văn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Ông ta không nhìn rõ Tần Cao Văn đã ra tay như thế nào thì đã bị anh đánh bại.

“Cậu…”, ông ta chỉ tay vào Tần Cao Văn, ho khan kịch liệt, quát hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”.

“Không phải lúc trước tôi đã nói với ông rồi sao?”, Tần Cao Văn vô cùng thất vọng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom