• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Binh Vương Trở Về (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36 Chuyện cũ của Mạc Phàm (1)

Khoảnh khắc trực thăng tuyệt mật của quân sự phóng lên trời, Hạ Thiên Kỳ đã bắt đầu cuộc hành trình của riêng cô.

Mãi cho đến khi những chiếc trực thăng kia hoàn toàn biến mất trong bầu trời đêm, Mạc Phàm mới quay mặt lại nói với Lý Phóng Minh:

"Phóng Minh, đống lộn xộn này giao cho các ngươi.”

Tuy rằng nơi này đã tràn ngập máu tươi cùng tay chân đầy đất, nhưng có Lý Phóng Minh cùng đội giám sát đặc biệt ở đây, Mạc Phàm cũng không cần quản quá nhiều.

Lý Phóng Minh bây giờ đã tạm thời thay thế vị trí đứng đầu của Giám sát Bắc An, trở thành chính thức chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên, sau sự việc này, Bạch gia cùng Trình gia chắc chắn sẽ gây áp lực lên hệ thống giám sát tỉnh Liêu Giang để truy cứu trách nhiệm của hắn. Đến lúc đó, Lý Phóng Minh có thể gặp phải một ít phiền toái không cần thiết.

"Đội trưởng yên tâm." Lý Phóng Minh vẻ mặt không có bất kỳ lo lắng nào, hắn nói:

“Những người kia sẽ không thể gây ra sóng gió gì.”

"Vậy thì tốt, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Mạc Phàm đi tới trước mặt Hồ Vệ Bưu, nhìn đối phương, ngữ khí bình tĩnh nói:

"Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay."

Lúc này Trình Thanh Dương và Bạch Chấn Dương đã ngất đi, còn Hồ Vệ Bưu gần như không thể đứng vững, nửa người đã nhuốm đầy máu, khi nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt này, đáy mắt đã hoảng sợ không ngừng.

Hồ Vệ Bưu năm xưa rất thần bí, mãi đến sau khi trấn thủ Trình gia mới bắt đầu dần dần nổi danh trong giới võ giả Bắc cảnh, mà hôm nay là ngày hắn ta chấn động nhất trong những năm qua!

"Ta vì thái độ trước kia của ta, xin lỗi ngươi." Hồ Vệ Bưu chịu đựng đau đớn, trầm giọng nói:

"Sau khi trở về, ta sẽ tận lực ngăn cản Trình gia cùng Bạch gia đối với ngươi trả thù, nhưng mà, ta cũng không nhất định có thể cam đoan làm được..."

"Ta cũng không để ý hai nhà kia báo thù." Mạc Phàm đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:

“Là một võ giả, nên có kiêu ngạo của mình, nhưng ngươi đã chìm vào thế tục, loại kiêu ngạo này đã sắp nhìn không thấy. Ngay cả đúng sai cũng không phân biệt, còn nói cái gì đến ý tiến thủ?”

Dừng lại một chút, Mạc Phàm lại nói tiếp:

"Về lời xin lỗi của ngươi bây giờ, là bởi vì không đánh được ta nên mới cúi đầu, hay là bởi vì ngươi thật sự ý thức được vấn đề của mình?"

"Cái này..."

Sau khi nghe những lời này, Hồ Vệ Bưu do dự không nói nên lời, vẻ mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.

Kỳ thật bản chất của hắn cũng không tệ, có thể nhìn ra từ lúc hắn từ chối giúp Trình Thanh Dương tranh giành vị trí người thừa kế. Chỉ là hắn đã ở địa vị cao lâu rồi, rất khó đồng tình với những người bình thường không có vũ lực, luôn muốn dùng phương thức đơn giản hơn giải quyết vấn đề, lần này bị chặt đứt một cánh tay, coi như là một bài học cho hắn.

"Tiên sinh nói phải, Hồ Vệ Bưu sẽ cẩn thận ghi nhớ trong lòng." Hồ Vệ Bưu hơi cúi đầu, giọng điệu rất nghiêm túc.

Mạc Phàm thản nhiên nói: "Hơn nữa, nếu như người Bạch gia không có mất trí nhớ, bọn họ nên nhớ ra năm đó thiên tài võ đạo Bạch Thủ Lâm của gia tộc họ làm sao bị phế bỏ. ”

Bạch Thủ Lâm?

Nghe xong những lời này, Hồ Vệ Bưu đột nhiên giật mình. Sau đó, vẻ khó có thể tin được, bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn!

"Bạch Thủ Lâm là do ngươi phế bỏ?” Hồ Vệ Bưu khiếp sợ hỏi.

Hồ Vệ Bưu tuy rằng cũng là mấy năm gần đây mới ở lại Trình gia, nhưng đối với chuyện này của Bạch gia cũng sớm đã nghe qua. Năm đó, đây chính là một tin tức lớn chấn động trong giới quý tộc phía bắc!

Mấy năm trước, Bạch gia có một thiên tài võ đạo xuất thế, nghe nói độ tiếp nhận Nguyên lực đạt tới cấp A. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này về sau sẽ phát triển thành cường giả cấp A, thiên tài kia gọi là Bạch Thủ Lâm.

Bạch Thủ Lâm này là tiểu thúc của Bạch Chấn Dương, sau khi thiên phú kinh người của hắn được phát hiện, lập tức được coi là hy vọng Bạch gia quật khởi lần thứ hai. Bạch gia liền bắt đầu đem vô số tài nguyên chất đống lên người hắn.

Bạch Thủ Lâm cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiếp xúc với Nguyên lực không đến hai năm, liền trở thành võ giả cấp D. Tốc độ này chắc chắn có thể được coi là một bước nhảy vọt.

Tuy nhiên, Bạch Thủ Lâm đã không thể tỏa sáng được. Quỹ đạo cuộc đời của hắn còn chưa bay lên trời, liền bởi vì chuyện gì đó mà bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.

Bởi vì Bạch Thủ Lâm đã quen với việc được nâng niu, cung phụng cho nên tuổi còn trẻ đã dưỡng thành tính tình ngang ngược, độc đoán. Có lần ở bên ngoài ăn cơm, uống rượu, nhìn trúng nữ chủ nhà hàng trẻ đẹp, liền muốn mạnh mẽ chiếm lấy nàng làm của riêng.

Lúc ấy Bạch Thủ Lâm vừa ra khỏi cửa dẫn theo không ít người, nữ chủ xinh đẹp không có khả năng trốn thoát, khi sắp bị đẩy lên bàn chịu lăng nhục trước mặt mọi người, Mạc Phàm đã xuất hiện.

Khi đó Mạc Phàm còn là một thiếu niên.

Chỉ có điều, thiếu niên này có chút không giống người thường - là một thiếu niên có thiên phú cấp S!

Hơn nữa, lúc đó Mạc Phàm đã đạt tới thực lực của võ giả cấp C.

Phóng mắt nhìn đồng lứa toàn Đại Hạ, Mạc Phàm cũng tuyệt đối có thể xếp hạng hàng đầu!

Mạc Phàm cấp C đối đầu với Bạch Thủ Lâm cấp D, hoàn toàn là đơn phương nghiền ép, cho dù những vệ sĩ Bạch gia cùng lên, cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

Dưới tình huống đó, Mạc Phàm ghét ác như thù nhất định sẽ không nương tay, chân tay của Bạc Thử Lâm bị gãy ngay tại chỗ, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó bị Mạc Phàm ném xuống đường phố Ninh Châu như một con chó chết!

Đêm đó là một đêm khiến Bạch gia nhục nhã bị vùi dập, cũng là một đêm khiến Bạch gia tuyệt vọng!

Bạch Thủ Lâm bị phế bỏ công lực, làm cho giấc mộng quật khởi lần thứ hai của Bạch gia tan thành mây khói!

Lấy điều kiện y tế lúc đó, mặc dù tay chân bị đứt gãy của hắn ta còn có khả năng khôi phục, nhưng không biết Mạc Phàm đã sử dụng phương pháp gì lại khiến Bạch Thủ Lâm mất khả năng hấp thụ năng lượng từ Nguyên Tinh.

Ngay cả khi tứ chi khôi phục hoàn toàn, sức mạnh của Bạch Thủ Lâm nhiều nhất chỉ có thể được duy trì ở đầu cấp D. Hơn nữa vì không thể tiếp tục hấp thu Nguyên lực, theo thời gian thực lực của hắn còn có thể không ngừng trượt xuống!

Kể từ khi sự việc này xảy ra, nhà họ Bạch lại bắt đầu xuống dốc, Bạch Thủ Lâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mà bởi vì lo lắng Bạch gia sẽ trả thù, nhà hàng xảy ra chuyện kia cũng không mở được nữa. Nữ chủ nhân xinh đẹp đã biến mất ở Ninh Châu, không bao giờ xuất hiện ở thành phố này nữa.

Về phần Mạc Phàm, cũng rời khỏi Ninh Châu, nhiều năm chưa từng trở về, nghe nói là đã bị gia tộc xóa tên.
Chương 37 Chuyện cũ của Mạc Phàm (2)

Năm đó, Mạc gia của Mạc Phàm rất lớn, thực lực hùng hậu, so với Bạch gia còn có thế lực hơn nhiều, cũng sẽ không e ngại Bạch gia trả thù.

Đến bây giờ, Mạc gia vẫn được coi là một gia tộc siêu giàu có ở năm tỉnh phía bắc - chuyên về lĩnh vực khai thác Nguyên Tinh. Vì vậy địa vị của Mạc gia rất quan trọng.

Hơn nữa, có lẽ do gen di truyền, số lượng cao thủ trong Mạc gia không ít. Trong thế hệ trẻ, chỉ riêng thiên phú cấp A đã có vài người.

Nhưng những năm gần đây, Mạc gia đã không còn xuất hiện thiên tài thứ hai có được thiên phú cấp S.

Cấp độ S chỉ cao hơn cấp độ A một bậc, nhưng khoảng cách của cấp độ này lớn hơn nhiều so với từ C đến B hoặc từ B đến A!

Đây chỉ là thứ có thể gặp chứ không thể cầu!

Theo lý thuyết, với tình huống lúc ấy của Mạc gia, hoàn toàn không cần phải đuổi Mạc Phàm đi, bọn họ không có lý do gì phải sợ Bạch gia báo thù.

Chuyện này cũng chỉ vì thanh danh của Mạc Phàm ở trong Mạc gia không tốt lắm mà ra. Anh là con ngoài giá thú. Không ai biết mẹ anh là ai.

Cha của Mạc Phàm tên là tên là Mạc Kình Vũ, từng là cao thủ mạnh nhất Mạc gia. Năm đó vì cực lực phản đối cuộc hôn nhân mà ông già sắp đặt cho mình, Mạc Kình Vũ đã tức giận bỏ trốn, ba năm sau mới quay trở về.

Mà lần này, Mạc Kình Vũ không phải rở về một mình, hắn còn mang theo một đứa trẻ sơ sinh.

Đứa bé này, chính là Mạc Phàm.

Về phần mẹ Mạc Phàm là ai, Mạc Kình Vũ cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới. Mạc Phàm đã hỏi vô số lần nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Bởi vì Mạc Kình Vũ ở trong Mạc gia rất có quyền lực cho nên cuộc sống thời thơ ấu của Mạc Phàm coi như không tệ, vẫn êm đềm trưởng thành đến năm mười một tuổi. Từ nước Nguyên Tinh không ngừng cung cấp đã đặt cho hắn một nền tảng thể chất cực tốt.

Mà năm Mạc Phàm mười một tuổi, Mạc Kình Vũ ra nước ngoài tham gia một đại hội võ giả nguyên lực, lại cùng gia tộc mất liên lạc, không bao giờ trở về nữa.

Một năm, hai năm sau, Mạc Kình Vũ vẫn không truyền về bất cứ tin tức gì.

Nhiều người nghĩ rằng ông đã chết.

Kể từ đó, địa vị của Mạc Phàm trong gia tộc liền giảm xuống ngàn trượng.

Tuy rằng vẫn có mấy trưởng bối rất chiếu cố Mạc Phàm, nhưng thế gia hào môn lớn như vậy, không khác gì một xã hội nhỏ, tranh quyền đoạt lợi thật sự là quá phổ biến.

Mạc Kình Vũ vốn rất có khả năng trở thành gia chủ, nhưng hiện tại lại không có tin tức gì, đại ca Mạc Kình Thương của hắn liền kế thừa trở thành gia chủ!

Kể từ đó, nguồn cung cấp Nguyên Tinh của Mạc Phàm liền bị cắt đứt. May nhờ một người chú và vợ ông thỉnh thoảng chia cho Mạc Phàm một phần của bọn họ. Nếu không, cho dù thiên phú của Mạc Phàm có cao hơn nữa, cũng không có khả năng trở thành cao thủ cấp C khi trẻ tuổi như vậy.

Mà sau khi Mạc Phàm phế bỏ Bạch Thủ Lâm, Mạc gia rốt cục có lý do chính thức để đuổi đứa con riêng này đi.

Trục xuất khỏi gia tộc!

Từ đó về sau, bóng dáng của Mạc Phàm không bao giờ xuất hiện trong biệt thự của nhà họ Mạc nữa. Anh cũng mất liên lạc với chú, dì, anh họ, những người đã chăm sóc cho anh.

Năm năm trước, trận quốc tang chấn động Đại Hạ kia được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc, mà vị thiếu tướng được chôn cất cũng tên là Mạc Phàm.

Khi đó không phải Mạc gia không có người liên tưởng chuyện này với Mạc Phàm, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao lúc Mạc Phàm rời nhà, nhiều nhất cũng chỉ là một cao thủ cấp C, ngắn ngủi vài năm, làm sao có thể phát triển đến mức này?

Hồ Vệ Bưu cũng có một số hiểu biết về giai thoại này, cho nên sau khi biết người trước mặt chính là thiên tài trẻ tuổi từng bị nhà họ Mạc đuổi kia, liền không nhịn được mà chế nhạo gia chủ nhà họ Mạc không có mắt.

Nếu Mạc Phàm không bị đuổi khỏi nhà, chỉ sợ hiện tại cũng trở thành siêu cấp cường giả đủ để vì Mạc gia chống đỡ một mảnh trời.

Nhưng rất tiếc… Không có nếu!

Hồ Vệ Bưu hiện tại khá là trông chờ, muốn xem thử, nếu tin tức vương giả như Mạc Phàm trở về Mạc gia, những người đó sẽ có biểu hiện gì?

Mạc Phàm từ trong vẻ mặt Hồ Vệ Bưu có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn, vì thế lắc đầu, nói:

"Từ lúc ta bước ra khỏi cửa Mạc gia, đã là hoàn toàn đoạn tuyệt. Ta hiện tại không có bất cừ quan hệ gì với họ nữa rồi!”

"Được, việc này tôi sẽ thay Mạc tiên sinh giữ bí mật." Hồ Vệ Bưu nói.

"Ngươi có biết tại sao ta nói với ngươi điều này mà không nói với họ không?" Mạc Phàm chỉ vào Trình Thanh Dương và Bạch Chấn Dương nằm trên mặt đất, cùng với Bạch Tam Diệp gãy chân.

"Không biết." Giọng điệu của Hồ Vệ Bưu rất nghiêm túc: "Xin tiên sinh nói rõ.”

“Bởi vì, ngươi là người của gia tộc họ Ngụy ở phía nam đúng không?” Mạc Phàm nói.

Một câu nói nhàn nhạt của Mạc Phàm lại làm cho trong nội tâm Hồ Vệ Bưu nhấc lên sóng to gió lớn!

Thân thể hắn hung hăng run lên!

Nhìn Mạc Phàm thật sâu, Hồ Vệ Bưu mạnh mẽ đè nén khiếp sợ trong lòng: "Nhà họ Ngụy từ hai mươi năm trước đã bị diệt tộc! Chỉ có những người may mắn lưu lạc bên ngoài mới sống sót, xin hỏi Mạc tiên sinh nhìn thấu thân phận của tôi như thế nào?”

Hắn biết, giờ phút này giấu diếm đã vô dụng, dứt khoát trực tiếp thừa nhận!

Hai mươi năm qua, Hồ Vệ Bưu thay tên đổi họ, che giấu tất cả những chuyện trước đây của mình. Chỉ dám giữ lại một chữ “u” để tưởng nhớ về nhà họ Ngụy.

Hắn cho rằng sẽ không có ai có thể nhận ra mình.

Không có cách nào, kẻ địch của Ngụy gia quá cường đại, không mai danh ẩn giấu, chỉ sợ còn có thể bị cắn nuốt lần thứ hai!

Những chuyện cũ kỹ kia, tựa hồ đã bị giết chết trong bụi bặm của thời gian, mà lúc này đây, làm sao Mạc Phàm vừa nhìn liền nhìn thấu?

Nam nhân trẻ tuổi này thậm chí còn chưa từng giao thủ với hắn, hoàn toàn không biết đặc điểm võ công của hắn là như thế nào, liền nói một câu phá vỡ chân tướng!

Giờ khắc này, Hồ Vệ Bưu rốt cục ý thức được, năng lực của nam nhân trẻ tuổi này, có thể vượt xa tưởng tượng của hắn.

Mặc dù sự kiện lúc trước thể hiện việc Mạc Phàm có mạng lưới quan hệ rất mạnh, cùng quân bộ với đội giám sát đặc biệt đều có giao tình thâm hậu, nhưng mà, hắn làm sao có thể biết những chuyện có liên quan đến gia tộc họ Ngụy?

Nguyên lực thế gia từng hiển hách một thời kia, đã sớm bị tàn sát không còn chút gì!
Chương 38 Võ giả phôi

Mạc Phàm nhàn nhạt đáp: "Bởi vì, hai cha con các ngươi, gương mặt giống nhau như đúc!”

"Hai cha con?" Hồ Vệ Bưu nghe được những lời này sửng sốt mấy giây, sau đó rốt cục tỉnh táo lại, thân thể kịch liệt run lên!

"Tình nhi năm đó không chết?" Giọng nói của Hồ Vệ Bưu run lên vì kích động!

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Mạc Phàm đang nói dối, bởi vì người biết hắn có con trai rất ít! Kẻ thù hùng mạnh kia sẽ không chú ý đến những chi tiết này!

Nhiều năm như vậy, Hồ Vệ Bưu luôn nghĩ rằng con trai mình đã chết dưới nhát dao của kẻ thù! Không nghĩ rằng nó vẫn có thể còn sống!

Nhưng bây giờ, Mạc Phàm không thể nghi ngờ đang cho hắn hy vọng!

"Ngụy Tình Không cũng không muốn nhận người cha như ngươi!” Mạc Phàm mặt không chút thay đổi nói:

"Nếu hắn biết ngươi còn sống, sợ là sẽ tự mình giết ngươi."

Vẻ mặt của Hồ Vệ Bưu lập tức đông cứng lại, sau đó vẻ mặt của ông ta hiện lên vẻ hối hận. Sau đó, hít sâu một hơi, nặng nề đấm ngực mình một quyền:

“Năm đó, tôi có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, tôi muốn tìm nó, muốn cùng nó giải thích, tôi…”

Lúc này Hồ Vệ Bưu hoàn toàn không biết rằng con trai Ngụy Tình Không của mình còn có một cái tên cực kỳ nổi tiếng ở một vùng đất hỗn loạn nào đó trên hành tinh xanh này - Tình Vương.

Mạc Phàm nhìn Hồ Vệ Bưu đang ở trạng thái lộn xộn, lắc đầu: "Những chuyện đã xảy ra, không có cách nào để quay lại, giác ngộ của ngươi quá muộn.”

Phanh!

Nói xong, sống kiếm của Mạc Phàm đã chém vào cổ của Hồ Vệ Bưu.

Người này đang ở tình trạng tâm thần hoảng hốt, không hề nghĩ tới Mạc Phàm sẽ đột nhiên tập kích, không kịp đề phòng liền mất đi ý thức, thân thể nặng nề ngã xuống đất!

Mạc Phàm quay đầu nói với Lý Phóng Minh: "Tìm một chiếc xe và đưa những người này trở lại nhà của Bạch Gia và Trình Gia. Đây coi như là quà gặp mặt của ta dành cho họ."



Với kỹ thuật y học hiện nay, cánh tay bị cắt đứt có thể được nối lại, nhưng một số dây thần kinh rất khó nối lại, gần như không thể khôi phục lại như ban đầu. Cho dù có tác dụng của nước Nguyên Tinh cũng không có khả năng làm được.

Nhất là đối với võ giả nguyên lực mà nói, bị gãy tay gãy chân gần như tương đương với việc kế thúc sự nghiệp võ đạo, không thể leo lên một cấp độ cao hơn.

Sau khi tất cả các thành viên của hai gia đình Bạch - Trình được đưa lên một chiếc xe tải, Mạc Phàm nhìn thấy điện thoại di động của Bạch Chấn Dương bị bỏ lại trên mặt đất.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, là mẹ của Bạch Chấn Dương - Trình Lộ Hàm gọi tới.

Mạc Phàm nhìn thấy, trực tiếp ấn nút nghe.

“Chấn Dương, Chấn Dương, bây giờ con thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, Trình Lộ Hàm liền sốt ruột hỏi.

Mạc Phàm nhàn nhạt cười nói: “Con trai của bà còn sống, tôi đã phái người đưa về. Dựa theo khoảng cách Bắc An đến Ninh Châu, khoảng bốn giờ sau bà có thể gặp được hắn."

Nghe Mạc Phàm nói như vậy, Trình Lộ Hàm còn tưởng rằng là anh đã sợ, vì thế cười lạnh hai tiếng:

"Ta nói cho ngươi biết,chuyện lần này không thể bỏ qua! Ngươi dám đối xử với con trai ta như vậy, ta nhất định phải cho ngươi trả giá!”

Dừng một chút, Trình Lộc Hàm sắc bén nói:

“Sao cái tên Hồ Vệ Bưu không đem ngươi giết đi? Trình gia nuôi hắn nhiều năm như vậy đúng là phí công!”

Nghe Trịnh Lộc Hàm nói như vậy, ánh mắt Mạc Phàm lấp lánh: “Hy vọng lúc bà nhìn thấy con trai mình sẽ không quá kinh ngạc.”

Nói xong, hắn trực tiếp ném điện thoại xuống ao nước bên cạnh.

Trình Lộ Hàm sửng sốt, đột nhiên có dự cảm không lành. Bà ta vội vàng gọi điện thoại cho Trình Thanh Dương và Hồ Vệ Bưu, nhưng dù gọi như thế nào cũng không liên lạc được!

Trình Lộ Hàm đứng dậy, thanh âm khẽ run lên: "Nhanh, mau đưa tôi về Trình gia! ”

Đối phó với người như Mạc Phàm, sự lo lắng của bà ta thật sự không thấy đáy. Ông xã Bạch Thủ Ninh lại không đáng tin cậy, bà chỉ có thể về nhà mẹ đẻ tìm kiếm sự giúp đỡ!



Lúc này đã là một giờ sáng.

Mạc Phàm nói với Hạ Hiểu Y: "Hiểu Y, chúng ta đưa cô giáo Thiệu trở về trước đi. ”

Hạ Hiểu Y lau mắt một chút, bĩu môi cười: "Được, dù sao anh cũng muốn tán tỉnh cô em, hiện tại không có chị ở đây, em cũng không ngại giúp anh rể một tay.”

Hạ Thiên Kỳ đã theo trực thăng quân bộ cùng nhau rời đi, Hạ Hiểu Y vẫn chưa nguôi nỗi buồn chia tay. Nhưng cô biết rằng chị gái đã chăm sóc cô quá lâu, đã đến lúc cô phải theo đuổi tương lai mà mình mơ ước.

Hạ Hiểu Y trêu ghẹo như vậy, nỗi buồn chia xa đã giảm đi rất nhiều. Cô gái này bề ngoài có vẻ vô tư lự, kỳ thật hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.

"Hiểu Y, em đừng nói lung tung nữa." Thiệu Quyên dậm chân, khuôn mặt ửng đỏ.

Thật ra, tối nay đối với Thiệu Quyên có ảnh hưởng rất lớn. Mộ thế giới không thuộc về cô đã chậm rãi mở ra trước mặt cô, để nữ giáo viên trẻ tuổi này thấy được máu nồng đậm, người mạnh hơn, cũng thấy được ngọn núi cao hơn.

Đối với những điều chưa biết này, Thiệu Quyên không những không sợ hãi, ngược lại rất muốn đi khiêu chiến một chút. Một loại ngọn lửa nào đó, một khi đã bùng cháy, sẽ không dễ dàng dập tắt.

"Cô giáo, em đã tốt nghiệp rồi, không sợ cô nữa đâu." Hạ Hiểu Y ôm eo nhỏ nhắn của Thiệu Quyên, cười nói:

"Ai nha, chị Quyên, eo của chị thật nhỏ..."

Mạc Phàm dở khóc dở cười.

Bất quá, anh vẫn theo lời Hạ Hiểu Y, vô thức nhìn thoáng qua bên hông Thiệu Quyên, cảm thấy… con bé nói không sai.

Trước đây anh không để ý lắm đến dáng người của Thiệu Quyên, chỉ cảm thấy diện mạo và vóc người của giáo viên chủ nhiệm này đều rất tốt. Nhưng giờ nghiêm túc nhìn, lập tức liền phát hiện, vòng eo Thiệu Quyên tuy rằng mảnh khảnh, nhưng cũng không thiếu sự uyển chuyển và mềm dẻo, không hề có chút cảm giác cứng nhắc nào

Lúc này Mạc Phàm cũng không phải đang nghĩ tới các động tác làm cho người ta khô nóng kia. Anh nhìn lướt qua vóc người cân xứng cực kỳ kia, lại cảm thấy, đây có thể là một võ giả phôi rất tốt, chỉ là không biết độ tiếp nhận Nguyên lực như thế nào.

Thiệu Quyên cũng chú ý tới ánh mắt Mạc Phàm, một vệt ửng hồng nhàn nhạt lại hiện lên trên khuôn mặt cô, vô thức cúi đầu.

Chờ Mạc Phàm lái xe đưa Thiệu Quyên đến chỗ ở, cô nàng do dự một chút, hỏi:

"Mạc Phàm, có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?”

Ánh mắt tràn đầy bát quái của Hạ Hiểu Y đã ném tới, chớp chớp mắt một cái:

"Chị Quyên, có cần em giúp chị theo đuổi anh rể của em không?”

Cô bé này đã hoàn toàn không có ý định gọi Thiệu Quyên là cô nữa.

Mạc Phàm cười, gật đầu. Anh cầm lấy điện thoại di động của Thiệu Quyên, nhập số của anh ấy rồi nói:

"Nếu cô gặp khó khăn, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được." Thiệu Quyền nhận điện thoại, cắn môi, do dự một chút lại hỏi Mạc Phàm:

“Tuổi của tôi hiện tại còn có thể bắt đầu học võ không?”
Chương 39 Hôn ước

"Đương nhiên có thể." Mạc Phàm cười nói: "Nhưng còn phải thử xem độ tiếp nhận của cô đối với Nguyên tinh thế nào. Nếu có thiên phú, sau này tốc độ tiến bộ sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.”

Thật ra là nếu không có thiên phú gì, dùng nước Nguyên tinh để bồi dưỡng thân thể, cũng không phải chuyện xấu. Kiên trì trong thời gian dài, thể lực sẽ vượt xa người thường.

“Vậy thì tốt rồi.” Thiệu Quyên có chút kích động: “Vậy chúng ta hẹn chiều mai, được không?”

“Sáng mai cũng được.” Mạc Phàm cười nói.

"Buổi sáng tôi còn có chút việc phải làm.” Nụ cười của Thiêu Quyên bỗng nhiên thu lại.

Mạc Phàm còn chưa nhận ra điều gì, Hạ Hiểu Y thông minh lập tức đoán được Thiệu Quyên muốn đi làm gì, trong mắt lập tức hiện lên phức tạp:

"Cô giáo, cô không cần phải vì em mà từ chức..."

Thiệu Quyên là muốn từ chức!

Giờ khắc này, Hạ Hiểu Y lại đổi cách xưng hô trở về, bởi vì hành động của Thiệu Quyên rất đáng trân trọng, bốn chữ “tôn sư trọng đạo” đặt trên người cô là phù hợp nhất.

“Cô muốn từ chức? Đáng tiếc!” Mạc Phàm hỏi: "Có muốn suy nghĩ thêm một chút rồi mới đưa ra quyết định không?”

Mạc Phàm lúc trước đã nghe Hạ Hiểu Y nói qua, Thiệu Quyên tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã là giáo viên ưu tú ba năm liên tiếp ở Bắc An, chẳng lẽ vì sự việc này mà cô ấy lựa chọn rời đi?

“Nếu học sinh bị đối xử bất công mà hiệu trưởng không đấu tranh đòi quyền lợi, sợ cường quyền, thậm chí hy sinh tương lai của học sinh để giữ vị trí của mình thì ngôi trường như vậy không đáng để cống hiến.”

Thiệu Quyên nói xong, ánh mắt đã càng thêm kiên định.

Từ khoảnh khắc hiệu trưởng Quyền Khôn Sơn từ chối giúp đỡ Hạ Hiểu Y, Thiệu Quyên đã nản lòng thoái chí, hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.

Sau khi trở về phòng, Thiệu Quyên bật điện thoại lên, lại thấy một tin nhắn từ người bạn thân nhất của cô - Mộ Mộc gửi đến.

[Quyên, cậu có nghe nói Bắc An xuất hiện một cường giả thần bí không?]

Thiệu Quyên và Mộ Mộc là bạn học đại học, lúc đi học vẫn như hình với bóng. Sau khi tốt nghiệp, Mộ Mộc về nhà kế thừa sản nghiệp gia tộc, mà Thiệu Quyên thì lựa chọn đến Bắc An làm giáo viên.

Tuy rằng hai người không thường gặp mặt, nhưng vẫn như cũ không có lời nào không thể nói.

Thấy Mộ Mộc bỗng nhiên hỏi chuyện này, Thiệu Quyên do dự một chút, sau đó trực tiếp gọi điện thoại.

"Mộc Mộc, tớ nghĩ tớ quen người mà cậu nói đến đó!” Thiệu Quyên nói.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Giọng nói hưng phấn của Mộ Mộc lập tức truyền tới.



“Anh rể, anh nhất định phải giúp đỡ cô giáo Thiệu.” Trở về phòng, Hạ Hiểu Y nói với Mạc Phàm:

"Cô ấy là vì em mới lựa chọn từ chức.”

“Yên tâm đi.” Mạc Phàm gật đầu, sau đó chuyển đề tài, cười nói:

“Nhưng mà con nhóc em cứ luôn miệng trêu chọc anh tán tỉnh cô giáo Thiệu của em, hiện tại không lo lắng chuyện này nữa à?”

Hạ Hiểu Y bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Dù sao anh và chị em cũng không thật sự bắt đầu, em cũng không quản được cuộc sống tình cảm của anh.”

Mạc Phàm xoa xoa tóc Hạ Hiểu Y, cười nói: "Tiểu quỷ, mau đi tắm rửa đi.”

Hạ Hiểu Y kiễng chân lên: “Em không còn nhỏ nữa rồi. Em đã thành niên rồi nhé!”

Quả thật cô nhóc này đã cao 1m7, đang ở độ tuổi mới chớm nở, khắp người toát ra hơi thở tươi đẹp của tuổi trẻ.

“Được rồi. Tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi, cô bé thành niên!”

Mạc Phàm cứ như vậy ấn đầu Hạ Hiểu Y, đẩy cô vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng cởi quần áo, ngay sau đó là tiếng nước ào ào.

Mạc Phàm cũng không có ý định dựa vào loại thanh âm này mơ tưởng. Hắn đến phòng Hạ Thiên Kỳ, chiếc nhìn giường trống rỗng kia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Mặc dù thời gian ở bên cô không quá dài, nhưng trong lòng Mạc Phàm đã coi Hạ Thiên Kỳ như em gái ruột, sự ỷ lại của cô đối với anh cũng rất chân thật.

Mặc dù nói Hạ Thiên Kỳ đã bắt đầu theo đuổi tương lai của mình, nhưng bản thân Mạc Phàm cũng hiểu rõ hành trình này sẽ khó khăn như thế nào. Ngay cả khi Hạ Thiên Kỳ tiến vào trình tự tuyệt mật, sự lo lắng của Mạc Phàm vẫn không giảm đi một chút nào.

Vị trí quan trọng hơn đồng nghĩa với trách nhiệm nặng nề hơn, mà thân là quân nhân, trách nhiệm cùng nguy hiểm luôn tỷ lệ thuận với nhau.

Quân nhân đều là thân bất do kỷ, lần này tách ra, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Trở về phòng mình, Mạc Phàm rút phong thư từ trong ngực ra.

Khoảnh khắc xé mở niêm phong bì thư, một cảm giác căng thẳng đột ngột dâng lên trong lòng anh.

Đối mặt với người không ai có thể nhìn thấu như Thượng Quan Tinh Nguyệt, Mạc Phàm thật sự bất an. Ai biết vị Tinh Thần cấp chói mắt ở quân đội này sẽ đào cho anh một cái hố gì đây.

Bên trong phong bì là một tờ giấy đỏ, Mạc Phàm mở ra, nhìn thấy phía trên có một chữ lớn:

Giấy Đăng Ký Kết Hôn

Khi nhìn thấy dòng chữ "Giấy đăng ký kết hôn" này, Mạc Phàm liền trợn tròn mắt!

Tay phải của hắn bình thường lúc cầm kiếm cực kỳ vững vàng, nhưng giờ phút này, lại đang phát run!

Lúc ấy, vì tiền đồ của Hạ Thiên Kỳ trong quân đội, Mạc Phàm phải vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của Thượng Quan Tinh Nguyệt. Thế nhưng, hắn ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được, người phụ nữ này lại đưa cho hắn một thiệp cưới?

Chẳng lẽ là muốn hắn cưới Thượng Quan Tinh Nguyệt sao? Người phụ nữ luôn che giấu ngoại hình đó trông như thế nào? Có phải gương mặt cực kỳ khủng khiếp?

Sau khi ý tưởng này xuất hiện, Mạc Phàm bỗng nhiên cảm thấy nên sớm trốn khỏi đây.

Cái hố này không khỏi đào quá sâu đi! Trực tiếp đặt hạnh phúc suốt đời của họ vào!

“Quá đẹp trai thật rất dễ gây thương nhớ cho phụ nữ!” Nặng nề thở dài, ánh mắt Mạc Phàm lại rơi vào tờ giấy kia.

Màu sắc của tờ giấy đỏ này rõ ràng đã phai đi một chút, chữ viết cũng có chút nhạt đi, hình như đã qua nhiều năm rồi.

Trên giấy đăng ký kết hôn có hai loại chữ viết tay, mà một loại chữ viết khiến Mạc Phàm hai mắt lập tức nheo lại!

"Tôi có một đứa con trai tên Mạc Phàm..."

Mạc Phàm liếc nhìn nó, rất chắc chắn rằng nó được viết bởi cha anh - Mạc Kình Vũ!

Và câu tiếp theo đã đổi sang một phông chữ khác, rõ ràng là do người khác viết:

"Tôi có một đứa con gái tên Tô Khuynh Thành..."

Con gái tên là Khuynh Thành?

Mạc Phàm không khỏi oán thầm: Tên này không phải là quá trớn sao? Nhan sắc phải đỉnh cỡ nào mới chịu nổi cái tên này?

Mà nội dung kế tiếp, vẫn là do cha của cô gái tên Khuynh Thành này viết:

"Hôn ước của Mạc Phàm và Tô Khuynh Thành đã cùng nhau ký kết, từ hôm nay trở đi, Mạc Phàm và Tô Khuynh Thành vĩnh viễn là vợ chồng, một lòng một dạ, cùng nhau đi đến già, tương kính như tân, ghi rõ uyên ương, giấy kết hôn này là chứng cứ."

Ở cuối thư, hai cái tên được ký.

Một người là Mạc Kình Vũ, người còn lại là...

“Chữ ký này có phải quá khoa trương không?” Mạc Phàm cẩn thận xác định, sau đó mới nhận ra được tên của cha vợ mình, sau đó thân thể lập tức chấn động!

“Tô Dật Thiên?”

Mạc Phàm không thể phàn nàn nữa, che trán và nói: "Trời ạ, thực sự có những người dám lấy cái tên như vậy, không biết xấu hổ sao?"
Chương 40 Không được phép từ hôn

Mạc Phàm ở trong trí nhớ tìm kiếm một chút, hoàn toàn không biết bất kỳ ai tên là Tô Dật Thiên, càng không có một cao thủ nào có cái tên như vậy.

"Chưa từng nghe nói cũng bình thường, nếu bị gọi cái tên này, chỉ sợ mỗi ngày đều trốn ở trong nhà không dám ra ngoài." Trên trán Mạc Phàm đầy hắc tuyến:

"Làm sao còn mặt mũi dám gặp ai chứ?”

Ở phía sau hai cái tên này, còn có hai dấu vân tay màu đỏ nhỏ. Hai dấu tay này có lẽ là của anh và cô bé tên Tô Khuynh Thành kia.

“Cha thì tên Dật Thiên, con gái thì tên Khuynh Thành. Trình độ đặt tên của nhà này quả thực… rất tuyệt!"

Sau khi phàn nàn một lúc, Mạc Phàm vẫn không thể nhớ mình đã ấn dấu tay vào lúc nào.

Đánh giá theo kích thước dấu vân tay, 100% là từ trước ba tuổi.

"Chẳng lẽ là giả?"

Mang theo một tia hy vọng, Mạc Phàm mở phần mềm trên điện thoại ra, quét dấu vân tay bên trái, sau đó trên giao diện điện thoại liền bật lên bốn chữ: So sánh thành công!

Đó đúng là dấu vân tay của hắn! Mạc Phàm thiếu chút nữa phát điên.

"Cha ruột kính yêu của con, cha đã làm cái gì vậy? Con còn không biết Tô Khuynh Thành bộ dáng như thế nào! Để hai đứa bé còn chưa trưởng thành ấn dấu tay lên giấy đăng ký kết hôn là vô đạo đức nha!”

Hắn làm đương sự, mà đối với hôn ước này hoàn toàn không biết gì, còn Thượng Quan Tinh Nguyệt phụ trách tổng hành dinh quân sự kia lại là từ nơi nào lấy được tờ giấy này?

Nằm trên giường, Mạc Phàm ngay cả tâm trạng đi tắm cũng không có.

Hắn một tay gối sau đầu, một tay đem giấy kết hôn này đặt ở trước mắt lật qua lật lại xem, muốn tìm ra một ít dấu vết giả tạo hoặc chỉnh sửa.

Nhưng nhìn đến khi mắt hắn phát đau, cũng không tìm ra được vấn đề gì.

Bất kể là từ nét giấy hay là dấu vết của phông chữ, đều có thể phán đoán đây là giấy đăng ký từ nhiều năm trước, tuyệt đối không phải là giả.

"Nên làm gì bây giờ? Có thể giả vờ như không biết không?" Mạc Phàm tự hỏi: "Nếu như giả ngu như chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy Thượng Quan Tinh Nguyệt có thể buông tha cho hắn không?”

Mạc Phàm vừa nghĩ đến đây thì điện thoại đã gọi đến, chính là Thượng Quan Tinh Nguyệt!

"Người phụ nữ này..." Mạc Phàm nghiến răng mắng, vài giây sau mới ấn nút trả lời.

"Nghe Hàn Băng nói, cô ấy đã đưa phong thư kia cho anh rồi?"

Thượng Quan Tinh Nguyệt thanh âm tràn đầy giễu cợt: “Thế nào, kinh hỉ hay không?”

"Kinh hỉ cái rắm! Thứ này cô lấy ở đâu ra vậy?" Mạc Phàm tức giận nói: "Tôi còn không hề biết mình có hôn ước!"

"Đừng nghiến răng nha! Giấy chứng nhận kết hôn của anh là thật, còn tôi lấy nó từ đâu, anh cũng không cần quản!” Thượng Quan Tinh Nguyệt mỉm cười:

“Như thế nào, nghe điệu bộ của anh, hình như không định thực hiện hôn ước này hả?”

"Tại sao tôi phải thực hiện nó? Đó là hôn ước mà cha tôi lập ra, nếu muốn thực hiện thì đến gặp ông ấy mà đòi.” Mạc Phàm lắc đầu:

"Tôi đã tìm ông ấy nhiều năm rồi, nếu cô có thể giúp tôi tìm được ông ấy, tôi từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nói xấu cô nửa câu!”

Thượng Quan Tinh Nguyệt bật cười: “Ồ, vậy xem ra bình thường anh rất hay nói xấu về tôi?”

Mạc Phàm mặt không đổi sắc: "Không phải nói xấu, tôi chỉ là nói sự thật."

“Ta không thể giúp anh tìm cha của anh, cho nên anh có thể tiếp tục nói xấu tôi nha. Như vậy tôi sẽ có thể vĩnh viễn ở trong lòng anh. Ha ha ha.” Thượng Quan Tinh Nguyệt cười lớn, chọc cho Mạc Phàm tức giận là chuyện nàng cực kỳ yêu thích.

Mạc Phàm biết tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, chỉ có thể nói: “Cô đưa cho tôi giấy kết hôn cũ này là có ý gì?”

“Để cho anh thực hiện hôn ước nha. Anh đã hứa đáp ứng tôi, không thể đổi ý!” Thượng Quan Tinh Nguyệt vui vẻ nói: "Dù sao, Hạ Thiên Kỳ đã xem như người của ta rồi, nếu ngươi dám nuốt lời, vậy ta cũng không ngại để cho vị thiên tài cấp S này trong quá trình trở nên mạnh mẽ càng vất vả hơn một chút.”

Nghe được Thượng Quan Tinh Nguyệt nhắc tới Hạ Thiên Kỳ, Mạc Phàm lập tức lạnh giọng:

"Thượng Quan, nếu ngươi dám để Thiên Kỳ chịu ủy khuất, ta nhất định đi quân bộ tìm ngươi..."

Nói tới đây, Mạc Phàm bỗng nhiên dừng lại.

Hắn vốn định nói "Đi quân bộ tìm ngươi đánh một trận", nhưng mà, vừa nghĩ đến đối phương là cường giả cấp Tinh Thần, Mạc Phàm vẫn nuốt xuống nửa câu sau.

Thực lực không bằng người, nên sợ hãi thì phải sợ hãi. Nhưng đối tượng là Thượng Quan Tinh Nguyệt hắn vẫn không thích lắm, điều này làm cho Mạc Phàm cảm thấy rất khó chịu.

Thượng Quan Tinh Nguyệt không ngừng cười ra tiếng: "Mạc Phàm, mấy năm nay thân thể của ngươi có một ít biến hóa đáng mừng."

Mạc Phàm không nhận lời này, mà hỏi: "Kế tiếp tôi nên làm cái gì?"

"Anh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần anh kiên trì hoàn thành hôn ước, bất luận kẻ nào tìm anh yêu cầu ly hôn, anh đều cự tuyệt, không được phép hối hận."

"Vậy tôi chẳng phải trở thành một tên không biết xấu hổ sao?”

"Không sai, tôi chính là muốn thấy bộ dáng không còn mặt mũi này của anh!” Thượng Quan Tinh Nguyệt cười nghiêng ngả nói.

Mặc dù Mạc Phàm có một số ác cảm với cô nàng này, nhưng vẫn phải thừa nhận tiếng cười của người phụ nữ này rất dễ nghe, hơn nữa, từ âm sắc mà phán đoán, Thượng Quan Tinh Nguyệt thật sự rất trẻ tuổi.

Cẩn thận tính toán, từ khi nàng xuất hiện, liên tục đánh mấy trận đại thắng gần như phản kích tuyệt địa, cho đến khi nắm binh quyền trong tay, tổng cộng cũng không có mấy năm.

Nhưng Mạc Phàm chưa bao giờ coi Thượng Quan Tinh Nguyệt là bằng hữu, theo hắn thấy, đối phương không chỉ là quân nhân, mà còn là một... chính trị gia.

Phương thức làm việc của hai bên chưa bao giờ ở trên cùng một quỹ đạo.

"Nếu... nếu như Tô Khuynh Thành đích thân đến yêu cầu ly hôn với tôi, tôi cũng không thể đồng ý sao? Tôi nhất định phải bám lấy nàng đến cùng á?” Mạc Phàm lúc này mới bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Dù sao hắn cũng chưa bao giờ cho rằng mình là người không biết xấu hổ, đi chọc ghẹo người khác như vậy hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

"Đúng vậy." Thượng Quan Tinh Nguyệt cười nói: "Nhưng ngươi yên tâm, nàng sẽ không cự tuyệt ngươi.”

"Cô ta có phải rất… không ổn?” Mạc Phàm lại rối rắm hỏi: "Tôi nói là giá trị nhan sắc.”

Thượng Quan Tinh Nguyệt dở khóc dở cười: "Ngươi rời khỏi giới võ giả Đại Hạ quá lâu, lâu đến mức ngay cả danh tiếng Khuynh Thành tiên tử cũng chưa từng nghe nói qua hả?”

"Khuynh thành tiên tử? Chính là Tô Khuynh Thành này sao? Có xinh đẹp không?”

Tâm tình Thượng Quan Tinh Nguyệt lại cực tốt: "Theo ta thấy, về giá trị nhan sắc, chỉ có Khuynh Thành tiên tử mới có thể so sánh với ta.”

"Thượng Quan, cô đối với bản thân ngộ nhận rất sâu đó!" Mạc Phàm nói xong, ngữ khí hơi nghiêm túc một chút, nghiêm mặt nói:

“Nói chuyện giữ lời. Vậy sau chuyện này, tôi và cô không mắc nợ lẫn nhau gì nữa!”

“Chà, vậy trước tiên phải xem anh có thể nghiêm túc hoàn thành ước định của chúng ta hay không." Thượng Quan Tinh Nguyệt trêu chọc:

"Hơn nữa, hiện tại hồ sơ của anh vẫn nằm trong trình tự tuyệt mật. Nói đúng ra, tôi là cấp trên của anh... hy vọng không phải để tôi biến thỏa thuận thành một mệnh lệnh."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom