• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Binh Vương Trở Về (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Một đao hai đoạn

Nửa giờ sau, vợ chồng Tống Lương Minh trở về gia tộc.

Bọn họ trầm mặt, trực tiếp đi tới phòng Tống Tử Viện. Nhưng trong phòng trống rỗng, không có bóng người.

“Tử Viện đâu? Mau kêu nó đi xin lỗi Mạc tiên sinh.” Tống Lương Minh tức giận hét lên.

Lữ Nghệ Vi đi tới bên cạnh bàn làm việc của Tống Tử Viện, phát hiện trên bàn có một tờ giấy.

“Tôi đi rồi! Không cần tìm! Từ nay tôi không liên quan gì đến nhà họ Tống nữa.:

Đây là muốn cùng gia tộc một đao hai đoạn?

Nhìn tờ giấy này, Tống Lương Minh hoàn toàn không hiểu nỗi khó khăn của con gái mình, càng thêm tức giận, đá đổ chiếc bàn trước mặt, quát:

“Đi bắt Tống Tử Viện lại cho ta. Ta tốn công nuôi nấng, bồi dưỡng nó như vậy, nó lại muốn trơ mắt nhìn Tống gia bị diệt?”

Lữ Nghệ Vi cũng tức giận mắng: "Em trai bị hãm hại, nhưng nó bỏ chạy. Làm chị sao có thể như thế?”



Một tuần đã trôi qua.

Mỗi một ngóc ngách của Bắc An thành, dường như đều lưu truyền truyền thuyết của Mạc Phàm.

Dù sao, người giàu nhất quỳ xuống xin lỗi, cảnh tượng này thực sự khiến người ta kinh ngạc, mọi người phải tiêu hóa thật tốt.

Tống gia rốt cuộc vẫn không thể tìm được Tống Tử Viện, có tin đồn rằng Tống Lương Minh cuối cùng đã đưa toàn bộ vốn lưu động vào tài khoản của nhà Tống, mới tạm thời bình ổn trận phong ba này.

Không, chính xác mà nói, tình trạng hỗn loạn vẫn chưa được dập tắt, bởi vì Tống Viễn Đông vẫn chưa ra khỏi phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Tống Lương Minh mất cả con trai lẫn con gái, công việc kinh doanh của gia đình bị ảnh hưởng nặng nề, như già thêm mười tuổi.

Mà Mạc Phàm đối với chuyện này đương nhiên sẽ không có bất kỳ sự đồng tình nào. Làm điều ác là tự sát, những lời này hoàn toàn chuẩn.

Tống gia rơi đến bước đường ngày hôm nay, hoàn toàn là do họ tự gieo gió gặt bão.

Tuy nhiên khi biết Tống Tử Viện kiên quyết cắt đứt với gia tộc, Mạc Phàm bắt đầu có chút "hứng thú" với cô gái không chịu nhận lỗi này.

“Cho dù chạy trốn, lời xin lỗi này cô cũng không trốn được đâu!” Mạc Phàm thản nhiên nói.

Đứng ở góc độ của hắn mà nói, Tống Tử Viện tuyệt đối là đồng lõa của Tống Viễn Đông, điểm này không thể nghi ngờ.

Cô làm ngơ để em trai bắt cóc người khác, cưỡng đoạt phụ nữ, thậm chí còn tìm người đến áp chế anh, che chở cho khuyết điểm của mình. Đây là một người chị có tam quan bình thường có thể làm ra được sao? Mạc Phàm nheo mắt lại.

Đúng lúc này, Hạ Thiên Kỳ bước vào.

Cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, nhưng bộ quần áo bình thường này khi mặc lên người cô vẫn có thể lộ ra một phong cách phi thường, vừa tươi tắn trầm tĩnh lại vừa toát lên vẻ đẹp thanh khiết không phô trương.

Thật khó để dùng một từ thích hợp để mô tả Hạ Thiên Kỳ, bởi vì vẻ đẹp của cô ấy rất phức tạp và hay thay đổi, khiến người ta muốn lang thang trong đó mãi.

Cho dù là Mạc Phàm, giờ phút này ánh mắt cũng sáng lên.

Hạ Thiên Kỳ vừa đi vào, liền nói: "Anh à, tại sao anh lại chuyển cho em số tiền lớn như vậy? Em không thể nhận được."

Để bảo vệ gia tộc tạm thời, nhà họ Tống đã trả một số tiền lớn đến mức khiến Tống Lương Minh đau đến không ngủ được. Sau khi Mạc Phàm nhận được thì trực tiếp chuyển cho Hạ Thiên Kỳ.

Con số khổng lồ như vậy thực sự khiến Hạ Thiên Kỳ kinh hãi, cô nghĩ rằng mình không nên lấy một xu, tất cả đều thuộc về Mạc Phàm.

“Em cứ cầm trước đi, sau khi Thiên Minh hy sinh, anh vì thân bất do kỷ nên không thể trở về. Là anh nợ em!” Mạc Phàm vỗ nhẹ cánh tay Hạ Thiên Kỳ, rất nghiêm túc nói:

“Nếu em nhận số tiền này, trong lòng anh cũng bớt đi áy náy một chút.”

Hạ Thiên Kỳ rũ mi mắt xuống, đôi mắt ngấn nước: “Những chuyện kia anh không có lỗi, cũng không cần phải tự trách mình.”

Cuộc hội ngộ ngắn ngủi và sự chia tay sắp xảy ra, cảm xúc của Hạ Thiên Kỳ có chút phức tạp.

“Hơn nữa anh là võ giả cao cấp, hàng năm cần mua rất nhiều nước tinh thể Nguyên Tinh, số tiền này đưa anh giữ là thích hợp nhất.” Hạ Thiên Kỳ lại nói.

"Anh tạm thời không dùng được nước tinh thể Nguyên Tinh." Mạc Phàm cười cười.

“Không thể dùng?”

Hạ Thiên Kỳ có chút khó hiểu, dù sao Mạc Phàm đã thể hiện sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ tại tiệc cưới, với nền tảng sức mạnh như vậy, mức tiêu thụ hàng năm của anh đối với Nguyên Tinh phải cực lớn.

Mạc Phàm cũng không giải thích quá nhiều, chỉ cười nói: "Trước kia ở Haider lưu lại một ít vết thương, còn chưa có hoàn toàn chữa khỏi. Tóm hiện tại nước tinh thể Nguyên Tinh đối với anh có cũng như không. Mà là em, sắp đến khảo hạch, em nhất định phải dùng Nguyên Tinh bồi dưỡng cơ thể thật tốt.”

Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc. Dưới tình huống trên người có thương thế chưa lành, còn có thể lập tức giết chết một kiện tướng cấp B như Hàn Hà Duyên. Vậy thực lực của Mạc Phàm mạnh đến mức nào?



Trong khi Mạc Phàm đang trò chuyện với Hạ Thiên Kỳ, một văn kiện cũng được đặt trên bàn của người phụ trách Cục An ninh Quốc gia của Liên bang Hắc Ưng.

Và trên trang đầu tiên của tài liệu này, chỉ có một chữ cái lớn, là một "S" đỏ tươi như máu!

Tình báo cấp S!

Đẳng cấp cao nhất tuyệt mật!

Một bàn tay mảnh khảnh với những móng tay đỏ rực cầm lấy tài liệu.

Chủ nhân của bàn tay này rõ ràng là một phụ nữ, cô ấy không mặc đồng phục, mà là một chiếc váy bó sát hông màu đen. Đường cong cơ thể nổi bật không thể nghi ngờ, tràn ngập nóng bỏng cùng phô trương. Từ trong xương cốt của nàng lộ ra một loại nhiệt cuồng nhiệt, phóng đãng không thể kiềm chế.

Cô mở trang thứ hai của tài liệu, nội dung cụ thể chỉ có hai câu. Nhưng lại bị lặp đi lặp lại ba lần!

"Đại Hạ - Mạc Phàm chưa chết! Đại Hạ - Mạc Phàm chưa chết! Đại Hạ - Mạc Phàm chưa chết!”

"Yêu cầu giết! Yêu cầu giết! Yêu cầu giết!"

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như không cười, sau đó cô nói với đám thuộc hạ bên cạnh:

"Nói cho đám phế vật của quân bộ, lần này ta sẽ an bài tổ săn giết tốt nhất đi Đại Hạ! Ngôi sao chói mắt nhất của quân bộ Đại Hạ, nhất định sẽ hoàn toàn ngã xuống trong tay ta!”
Chương 17 Độ tiếp nhận cực cao

Mạc Phàm đương nhiên không biết được cảnh tượng phát sinh ở Cục An ninh Quốc gia Liên bang Hắc Ưng.

Thời điểm này, anh chàng đang cầm một lọ chất lỏng tinh khiết màu xanh lam, khoảng 300 ml khẽ lắc lắc.

“Đây là chất lỏng của Nguyên Tinh thể, Thiên Kỳ, em đến cảm nhận một chút đi. Lần đầu tiên dùng có thể sẽ hơi khó chịu.”

Chỉ mộ lọ Nguyên Tinh thể lỏng cỡ 300ml này giá thị trường đã khoảng năm vạn tệ. Gia đình bình thường không phải không có khả năng mua được một lọ, thế nhưng nếu dùng lâu dài chắc chắn là không thể chi trả.

Hạ Thiên Kỳ nghe vậy, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh lam, khẽ cắn môi, dường như có chút lo lắng.

Mạc Phàm mở nắp chai thủy tinh ra, một mùi biển liền tràn ngập trong phòng.

"Mùi này, rất đặc biệt..." Mạc Phàm không khỏi nghĩ tới cảnh mình trọng thương sắp chết, mỗi ngày đều làm bạn với chất lỏng này, vì thế ho khan hai tiếng:

"Đừng khẩn trương, trước tiên uống một ngụm nhỏ, xem thử độ thích ứng của em với Nguyên Tinh thế nào.”

Trước đây, bởi vì Hạ Thiên Minh hy sinh, tiền trợ cấp lại bị vợ chồng Trương Kim Cương chiếm đoạt, Hạ Thiên Kỳ có đủ tiền ăn đã là vấn đề, căn bản không có khả năng mua nước Nguyên Tinh để bồi bổ cơ thể.

Hiện tại, nếu đã lựa chọn nhập ngũ, cô phải mau chóng bồi bổ sức khỏe, rèn luyện thân thể, bù đắp những gì đã mất.

Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu với Mạc Phàm, sau đó cầm lọ thủy tinh dày và dài bằng cả hai tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Một ngụm nhỏ chất lỏng màu xanh lam tiến vào cổ họng, Hạ Thiên Kỳ ho khan hai tiếng, bị mùi biển làm cho ngạt thở, sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

"Cảm giác thế nào? Em có khó chịu không?” Mạc Phàm quan tâm hỏi.

Khi lần đầu tiên uống nước Nguyên Tinh, bất cứ ai ít nhiều đều sẽ cảm thấy khó chịu. Từ hoa mắt đến chóng mặt, nôn mửa đến tiêu chảy, phản ứng nghiêm trọng thì có thể hôn mê trong vài ngày hoặc không thể ra khỏi giường.

Những người có phản ứng kịch liệt như vậy, đều là bởi vì bẩm sinh đối với nguyên lực quá kém, cục diện này tương lai khó có thể thay đổi, hơn nữa mãi mãi cũng không thể trở thành võ giả.

Hạ Thiên Kỳ mở mắt: “Vẫn còn tốt ạ. Em chỉ cảm thấy trong bụng hơi nóng thôi.”

Dừng hai phút, Mạc Phàm lại hỏi: “Có chóng mặt hay muốn nôn không?”

Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, lần thứ hai cảm nhận lại tình trạng cơ thể của mình và nói một cách chắc chắn: “Hoàn toàn không có, chỉ là hơi nóng lên... Anh, điều này có nghĩa là gì?”

Mạc Phàm kích động gần như nhảy dựng lên, thanh âm có chút run rẩy:

“Điều này có nghĩa độ tiếp nhận của cơ thể em với Nguyên Tinh cực cao. Thậm chí cao hơn cả anh trai của em!”

Độ tiếp nhận cao đồng nghĩa với việc hấp thu nước Nguyên Tinh càng cao, nếu Hạ Thiên Kỳ đi con đường võ giả này, chỉ cần có đủ Nguyên Tinh, tốc độ tiến bộ sẽ tăng gấp mấy lần so với võ giả bình thường. Sức mạnh của nguyên lực vượt xa các võ giả khác!

Đối với Hạ Thiên Kỳ sắp nhập ngũ mà nói, đây chính là tin tức cực tốt!

“Tốt quá!” Đôi mắt đẹp của Hạ Thiên Kỳ tỏa sáng rực rỡ, lấp lánh, rực rỡ như sao.

Tiếp đó, Mạc Phàm còn chưa kịp ngăn lại, đã thấy Hạ Thiên Kỳ ngửa cổ, đem một bình nước Nguyên Tinh này uống sạch. Những năm tháng khó khăn này khiến Hạ Thiên Kỳ muốn mau chóng trở nên mạnh hơn.

Thế nhưng lần đầu tiên uống nước Nguyên Tinh sao có thể uống như vậy được.

Mạc Phàm ở bên cạnh lúc này muốn ngăn Hạ Thiên Kỳ cũng đã muộn.

Sau khi uống hết một lọ nước tinh thể Nguyên Tinh, Hạ Thiên Kỳ đã cảm thấy rằng dường như có một ngọn lửa ẩn giấu trong bụng mình, vô số nhiệt lượng được sinh ra từ ngọn lửa này, lan tỏa về phía tứ chi và xương cốt!

"Anh, em nóng quá." Hạ Thiên Kỳ nói, khuôn mặt xinh đẹp lập tức ửng hồng, trên vầng trán nhẵn nhụi xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ!

Lúc này đôi mắt của đệ nhất mỹ nhân Bắc An tựa hồ đã biến thành nước thật sự, tản ra vô tận nhiệt lượng, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó!

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ rất có thiên phú, nhưng uống một ngụm và uống cả chai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Ba trăm ml nước Nguyên Tinh, năng lượng chứa trong đó đủ để một chiến binh cấp E phải tiêu hóa trong một tháng.

Mà hiện tại, Hạ Thiên Kỳ thế nhưng một lần uống hết! Nếu đổi lại là người khác có lẽ mạch máu đều sẽ bị nguyên lực đánh vỡ.

Tình trạng của Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng càng lúc càng tệ, mồ hôi trên người cô không ngừng tuôn ra, chiếc váy ngủ màu trắng trong nháy mắt đã ướt đẫm, bó sát vào người cô, khiến cho đường cong mê hồn càng thêm rõ ràng bày ra trước mặt Mạc Phàm!

Cô toàn thân yếu ớt, sắp mất đi ý thức, không tự chủ được hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống. Giờ phút này, mỹ nhân số một Bắc An bày ra bộ dáng chưa từng có, nhưng ánh mắt Mạc Phàm lại không dừng lại ở thân thể vô cùng hấp dẫn trước mặt.

“Là lỗi của anh đã không nói rõ ràng trước…” Mạc Phàm lắc đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay của Hạ Thiên Kỳ, mười ngón tay đan chặt:

“Cũng may là còn có anh ở bên cạnh.”

Mạc Phàm không thể phân tâm cảm thụ bàn tay mềm mại của ngườ con gái, anh cẩn thận quan sát trạng thái đối phương, sau đó nhắm mắt lại.

Nguồn lực xao động trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ bắt đầu dần dần trở nên an tĩnh lại, như thể gặp phải một sinh vật cấp cao hơn trên chuỗi thức ăn, không chỉ ngừng tạo sóng, mà còn tỏ ra rất ngoan ngoãn, chậm rãi hướng về phía cánh tay Hạ Thiên Kỳ.

Ngay sau đó, làn sóng nguyên lực lớn này thông qua lòng bàn tay của Hạ Thiên Kỳ rót vào lòng bàn tay của Mạc Phàm, rồi biến mất trong cơ thể anh ta.

Những nguồn sức mạnh mà Hạ Thiên Kỳ không thể hấp thu, lại giống như những hạt nước nhỏ, chảy vào biển cả vô tận.

Hạ Thiên Kỳ cũng dần dần bình tĩnh lại, cơ thể đã ổn định hơn, không còn hơi thể dồn dập như trước nữa. Rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức.
Chương 18 Giúp tôi một chuyện

Mạc Phàm đứng dậy, cảm thụ một chút trạng thái thân thể, sau đó lắc đầu, lẩm bẩm: "Thương thế khó hiểu này ở Haider, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn khôi phục. ”

Thừa dịp Hạ Thiên Kỳ đang ngủ say, Mạc Phàm gọi đi một cuộc gọi.

Điện thoại vừa mới quay số ra, bên kia liền lập tức kết nối.

Một giọng nữ mềm mại dễ chịu từ ống nghe truyền đến: "Tôi còn tưởng rằng cả đời anh sẽ không gọi điện cho tôi."

“Giúp tôi một việc.” Mạc Phàm nói thẳng vào vấn đề, nhưng lời nói có chút... lạnh lùng và cứng nhắc.

“Giọng điệu nhờ vả người khác mà lạnh lùng như vậy hả? Tôi không thích đâu.” Người phụ nữ khẽ cười: “Anh không thể dịu dàng một chút sao?”

“Không thể!” Mạc Phàm lạnh lùng đáp.

“Tại sao?”

“Lập trường bất đồng, không cần thiết!” Mạc Phàm trong mắt tựa hồ lóe lên rất nhiều thuốc súng cùng chiến hỏa, biểu tình cũng lạnh hơn.

Có vẻ như người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã từng mang đến cho Mạc Phàm một hồi ức không tốt lắm.

Người phụ nữ kia lại mở miệng lần nữa, đối với lời nói của Mạc Phàm cũng không có tức giận, ngược lại trong giọng nói mang theo ý đùa cợt:

"Cho tới nay anh chưa từng gặp qua tôi, sao biết chúng ta bất đồng? Hay là anh thử cùng đi với tôi nhé?”

“Tôi không có hứng thú đi theo con đường của cô.” Thanh âm của Mạc Phàm vô cùng lãnh đạm:

“Trừ khi những gì trong quá khứ có thể thay đổi, nếu không chúng ta không thể làm bạn!”

“Ha ha.” Đầu bên kia rốt cuộc cười lạnh hai tiếng: “Vậy nếu tôi không giúp anh thì sao?”

"Ngươi nhất định phải giúp, bởi vì, cô ấy là em gái của Hạ Thiên Minh." Mạc Phàm nói.

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ nói một câu khiến Mạc Phàm ngạc nhiên:

“Cô ấy tên là Hạ Thiên Kỳ, rất xinh đẹp. Gần đây tôi mới biết.”

Rõ ràng là người phụ nữ này đã biết Hạ Thiên Kỳ được một thời gian!

Có lẽ, nhất cử nhất động của Mạc Phàm sau khi trở về nước đều nằm trong tầm mắt của cô ta!

“Không chỉ là đẹp.” Mạc Phàm dừng một chút, tiếp tục nói: “Độ tiếp nhận Nguyên Tinh của Thiên Kỳ ít nhất là A+, thậm chí có thể là... Cấp S.”

Dưới tình huống Nguyên Tinh càng ngày càng phổ biến, võ giả hấp thụ Nguyên Tinh sẽ phân hóa thành nguyên lực, hình thành phân loại đơn giản gồm S, A, B, C, D và E.

Các tổ chức nghiên cứu trải qua thống kê dữ liệu lớn, phát hiện, mức độ tiếp nhận của con người với Nguyên Tinh cũng có thể chia làm mấy cấp bậc này. Độ tiếp nhận với Nguyên Tinh như thế nào, quyết định cấp độ khi trở thành võ giả.

Người bên kia điện thoại rõ ràng có chút ngoài ý muốn, sau khi hít sâu một hơi mới nói:

"Chờ sau khi Hạ Hiểu Y thi xong, tôi sẽ sắp xếp người đến đón Hạ Thiên Kỳ, để cô ấy nhập ngũ thông qua một kênh đặc biệt, trực tiếp nhập trình tự tuyệt mật."

Người phụ nữ này rõ ràng là rất cẩn thận, còn lo lắng Hạ Thiên Kỳ sớm gia nhập quân đội sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi cử của Hạ Hiểu Y.

"Trình tự tuyệt mật?" Mạc Phàm đối với sự quan tâm này của đối phương có chút kinh ngạc, sau đó trầm giọng nói: "Được, cám ơn."

"Chỉ cảm ơn bằng lời nói sao? Thật quá khô khan." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nở nụ cười, tâm tình cực tốt.

“Vậy muốn tôi cảm ơn thế nào?” Mạc Phàm nhàn nhạt nói, trong lời nói có mùi vị cự tuyệt.

Giọng điệu ngả ngớn của người phụ nữ lập tức thốt ra: “Lấy thân báo đáp nhé?”

"Không." Mạc Phàm kiên quyết cự tuyệt, không chút khách khí: "Tôi còn không biết cô bộ dáng như thế nào, nếu xấu như ma thì sao?”

Nói xong câu này còn tiếp tục bổ sung:

“Với tôi nói rồi, quan điểm chúng ta khác nhau, không cần cưỡng ép!”

“Vậy thì thôi, tôi cũng không có ý ép buộc người khác.” Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại không vì Mạc Phàm cự tuyệt mà thu hồi nụ cười, ngược lại khóe môi càng thêm nhếch lên:

“Anh cũng giúp tôi một việc đi, sau khi thành công, hai chúng ta liền sòng phẳng, không ai nợ ai!”

"Giúp gì?"

"Lúc tôi sai người đi đón Hạ Thiên Kỳ, sẽ nói cho anh biết!”

Mạc Phàm do dự một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Được, hi vọng cô đừng yêu cầu vô lý!”



Mấy ngày nay gia đình Trương Kim Cương đều sống trong hoảng loạn.

Tống Lương Minh, người giàu nhất Bắc An, dứt khoát quỳ xin lỗi trước mặt Mạc Phàm khiến Trương Kim Cương cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mặc dù Mạc Phàm cũng không động vào Trương Kim Cương, thế nhưng lại yêu cầu trong vòng một tuần ông phải trả lại tiền trợ cấp, nếu không sẽ đánh gãy chân cả nhà ông.

Nhưng mà, Trương Kim Cương đánh bạc sớm đã nợ nần quấn thân, gần như chỉ còn bốn bức tường trống, làm sao có thể trả lại tiền trợ cấp?

Hắn hiện tại thật sự hối hận!

“Trương Kim Cương, ông rốt cuộc nghĩ ra biện pháp chưa! Còn không có tiền, chẳng lẽ thật đúng là trơ mắt nhìn bọn tôi bị đánh gãy chân?” Lý Hỉ Yến bực bội nói: "Thật sự là người đàn ông vô dụng!”

Về phần Trương Minh Minh, hiển nhiên đã không có khả năng tiến vào tập đoàn Tống thị làm việc, hắn không chỉ không nhận ra vấn đề của mình, ngược lại đối với chị họ bất mãn cực độ:

"Hạ Thiên Kỳ này, thông đồng với một nam nhân hoang dã, giết hại cả nhà chúng ta. Hai người nuôi cô ta nhiều năm như vậy có ích gì chứ? Đúng là đồ ăn cháo đá bát!”

Trương Kim Cương đã bức tóc đến sắp hói đầu, bực bội nói:

“Hai người đừng nói nữa được không? Nói nữa thì được cái gì? Tôi đào đâu ra tiền để trả cho bọn họ? Hay là, chúng ta cũng quỳ xuống xin lỗi đi?”

"Để cho vợ con cùng ông quỳ xuống xin lỗi sao? Nói ra cũng không biết nhục?” Lý Hỉ Yến hai tay chống lưng, lông mày dựng thẳng:

"Trương Kim Cương à Trương Kim Cương, ông là cậu ruột của Hạ Thiên Kỳ! Chẳng lẽ ông với nó không có chút tình thân nào sao? Chỉ có hơn hai trăm vạn tiền trợ cấp, hiếu kính cho cậu ruột thì đã làm sao?”

Cậu ruột? Chỉ hơn hai trăm vạn? Lý Hỉ Yến này cũng thật sự là mặt đủ dày mới có thể nghĩ đến chuyện này.

Nhưng mà, đúng lúc này, cửa chính nhà bọn họ bị một cước đá văng! Thậm chí, cả cánh cửa chống trộm cũng rơi xuống và đập mạnh xuống sàn!

Đứng ở cửa là một người đàn ông đi giày vải, mặc áo choàng dài, phía sau là hai hàng đồ đệ trẻ tuổi mặc quần áo luyện công.

Đại sư của Bắc An, Hàn Hà Duyên!

"Hàn... Hàn đại sư, sao ngươi lại tới đây?" Trương Kim Cương không thể tin mà hỏi.

Giờ phút này Hàn Hà Duyên xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Chương 19 Đánh cho tàn phế

Hàn Hà Duyên nhìn lướt qua ba người, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Cuộc đối thoại vừa rồi của các ngươi đều bị ta nghe được, xem ra các ngươi đối với Mạc tiên sinh còn có rất nhiều bất mãn?”

Hàn Hà Duyên nói xong, ho khan hai tiếng.

Một cước kia của Mạc Phàm làm Hàn Hà Duyên bị thương nặng, trong vòng một hai tháng tới vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục.

Trong tất cả những người có mặt trong tiệc cưới, chỉ có Hàn Hà Duyên hiểu rõ thực lực của Mạc Phàm. Sở dĩ bây giờ ông ta còn có thể đứng ở đây, chính là phải cảm ơn Mạc Phàm đã không giết!

Thời gian dưỡng thương, Hàn Hà Duyên biết chuyện vợ chồng Tống Lương Minh đã quỳ xuống trước mặt Mạc Phàm, lập tức kinh ngạc nhảy khỏi giường, càng thêm kính sợ người thần bí này!

Từ đầu đến cuối, Hàn Hà Duyên chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù - đây là bản chất khuất phục kẻ mạnh của võ giả!

"Đương nhiên là chúng tôi bất mãn hắn! Chúng tôi nuôi Hạ Thiên Kỳ nhiều năm như vậy, nó không biết tìm đâu ra một dã nhân, lấy oán báo ân chúng tôi. Ha ha, sớm biết như vậy, năm đó ta nên đem hai chị em nó bán vào câu lạc bộ nào đó để tiếp khách lấy tiền cho rồi!” Lý Hỉ Yến cất tiếng.

Rất hiển nhiên, bà ta vẫn còn không nhận rõ tình huống hiện tại.

Vẻ mặt của Hàn Hà Duyên càng trở nên u ám hơn.

Theo hắn thấy, nếu không phải Trương Kim Cương cố ép gả Hạ Thiên Kỳ vào Tống gia, như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện kế tiếp, chính ông cũng sẽ không đá trúng tấm thiết này!

Hàn Hà Duyên hôm nay đến đây, vừa muốn lấy lòng Mạc Phàm, cũng là để trút giận!

“Người đâu, tát bà ấy cho ta.” Hàn Hà Duyên nhìn chằm chằm Lý Hỉ Yến, trong mắt tràn đầy chán ghét, thanh âm lạnh lùng:

“Tát đến khi bà ấy không thể nói được nữa mới dừng!”

"Ngươi... Ngươi dám..." Lý Hỉ Yến không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động thủ, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

"Ta có cái gì không dám? Đây cũng chỉ là khai vị mà thôi." Hàn Hà Duyên cười lạnh nói.

Một đệ tử của hắn liền đi tới, trực tiếp đem Lý Hỉ Yến đè trên mặt đất, hung tăng tát trái, tát phải.

Trong lúc nhất thời, âm thanh "ba ba ba" vang lên không dứt, khiến người nghe đều run rẩy!

Sau hơn chục cái tát, Lý Hỉ Yến cũng đã hoa mắt, mơ màng. Mặt bà ta sưng vù, bê bết máu, trông rất kinh khủng!

Thế nhưng, Hàn Hà Duyên không kêu dừng lại, đệ tử kia vẫn một mực tát! Chờ sau khi Lý Hỉ Yến tỉnh lại, não ít nhất cũng phải bị chấn động nhẹ.

Trương Kim Cương sợ đến toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống đất:

"Hàn đại sư, xin hãy buông tha cho chúng tôi, mặc dù tôi là cậu ruột của Hạ Thiên Kỳ, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?" Hàn Hà Duyên cười lạnh hai tiếng, đá Trương Kim Cương ngã xuống đất.

Gã ta lại lật đật bò dậy, quỳ trên đất liên tục cầu xin.

"Nghe nói Mạc tiên sinh cho ngươi một tuần, nếu như còn không trả lại tiền trợ cấp, sẽ đánh gãy chân các ngươi, phải không?” Hàn Hà Duyên hỏi.

Nghe được những lời này, toàn thân Trương Kim Cương càng thêm run rẩy.

“Bây giờ đã là ngày thứ tám?” Hàn Hà Duyên lắc đầu, mỉa mai nhìn Trương Kim Cương:

“Mạc tiên sinh tâm tình nhân hậu, không đành lòng động thủ với các ngươi. Vậy cứ để ta làm việc này thay đi!”

Nói xong, ông ta lại ra lệnh cho đệ tử của mình.

Mấy người tiến lên, đè Trương Kim Cương xuống mặt đất. Một đệ tử khác từ bên ngoài kéo một cây búa cực lớn!

Bọn họ thật sự muốn đập nát chân Trương Kim Cương từng chút từng chút, gãy đến mức không thể khôi phục lại được!

Nhìn thấy cảnh này, Trương Kim Cương bị dọa đến tè ra quần! Một mùi hôi thối bắt đầu lan rộng trong phòng!

"Không không không, Hàn đại sư, tha mạng! Cầu xin ông buông tha cho tôi... A!”

Trương Kim Cương còn chưa nói xong câu đó, liền không khống chế được phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Đệ tử kia nâng búa lên, hung hăng nện lên đầu gối Trương Kim Cương!

Một cái, hai cái, ba cái...

Sau mấy cái, chân phải của tấm kim cương này liền biến thành sợi mì! Không biết xương bên trong vỡ thành bao nhiêu mảnh!

Với thực lực của đệ tử Hàn Hà Duyên, bọn họ có thể trực tiếp đánh gãy chân Trương Kim Cương, nhưng lại lựa chọn phương thức tra tấn tàn bạo này!

Vài phút sau, Trương Kim Cương nằm trên mặt đất, hoàn toàn ngất xỉu.

Mà đồ đệ kia, lại kéo búa lớn, đi tới trước mặt Lý Hỉ Yến. Búa lớn lần nữa xoay tròn, hung hăng đập xuống!

Trương Minh Minh ở bên cạnh chịu không nổi, rốt cuộc phịch một tiếng khuỵu xuống, cha mẹ hắn xảy ra chuyện khiến hắn thất kinh hoàn toàn, cầu xin tha thứ!

"Tôi mới mười chín tuổi, còn là một đứa trẻ, ông không thể đối xử với tôi như vậy. Hàn đại sư, xin hãy dừng tay… Cha mẹ tôi đã lớn tuổi, ngươi đánh gãy chân bọn họ cũng không sao, nhưng ta còn nhỏ…”

"Ha ha, ngươi nhanh như vậy liền lấy cha mẹ làm lá chắn? Ta ghét nhất là loại người bất hiếu như ngươi!” Hàn Hà Duyên nhìn Trương Minh Minh cười lạnh, rồi quay đầu nói với đệ tử:

“Người này nói nó vẫn là một đứa trẻ? Vậy thì nó cũng không cần phải biết đi làm gì!”

Sau đó, tiếng hét thảm thiết của Trương Minh Minh cũng vang lên.

Lại qua nửa giờ, một nhà ba người này, đều là hai chân bị phế, nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh!

Cho dù là kỹ thuật y tế xuất sắc nhất thời đại này cũng đừng mong đem ba người này khôi phục như cũ!

"Sư phụ, kế tiếp xử lý bọn họ như thế nào?” Một người đệ tử hỏi.

“Để bọn họ đi ăn xin trên đường đi.” Hàn Hà Duyên nhàn nhạt đáp:

“Để bọn họ tiếp nhận sự giễu cợt từ toàn bộ người ở Bắc An, nếu không ta khó có thể trút bỏ lửa giận.”

Dừng lại một chút, ánh mắt Hàn Hà Duyên chợt lóe, lại nói: "Đồng thời tìm biện pháp đem tin tức này tiết lộ cho Mạc tiên sinh mà không để lại dấu vết."

Nói xong, hắn cười lạnh nhìn một nhà ba người Trương Kim Cương, châm chọc nói:

"Bọn chúng rơi vào tình trạng này, là gieo gió gặt bão! Đều là một đám thiển cận ngu xuẩn!”



Rất nhanh, tin tức một nhà ba người Trương Kim Cương bị gãy chân, liền truyền đến tai Mạc Phàm.

Đối với hành động này của Hàn Hà Duyên, Mạc Phàm cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào. Đương nhiên, hắn cũng không có nửa điểm thương hại cho gia đình Trương Kim Cương.

Nếu lúc trước Hạ Thiên Kỳ bị ép gả vào Tống gia, trở thành đồ chơi của Tống Viễn Đông, đó chính là sống không bằng chết, vừa nghĩ đến điểm này, Mạc Phàm hận không thể tự mình động thủ phế bọn họ.

Nhưng mà, mấy ngày nay Hạ Hiểu Y đang phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh. Hạ Thiên Kỳ lại phải tập trung vào việc luyện tập sử dụng nguyên lực. Mạc Phàm cũng quyết định không nói với các chị em họ tin tức này, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.

Mạc Phàm ngày nào cũng ra đường mua thức ăn, về nhà nấu cơm, nghiễm nhiên trở thành bà nội trợ, hết lòng chăm sóc hai cô gái xinh đẹp. Tuy rằng cuộc sống bình thường mà đơn giản, nhưng mỗi một phút trôi qua đều cực kỳ thỏa mãn và tốt đẹp.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Hà Duyên cũng rất biết điều không đến quấy rầy. Ông ta là một người thông minh, biết làm thế nào mới có thể giành được hảo cảm của Mạc Phàm ở mức độ lớn nhất.
Chương 20 Hoa đã bị hái

Ngày thi đại học.

Hạ Hiểu Y ăn hết một chén mì trứng cà chua của Mạc Phàm, liền hưng phấn chuẩn bị ra ngoài.

Cô gái vô tâm này dường như không biết lo lắng là gì, đang ở trong trạng thái cực tốt.

Tuy nhiên, điều này cũng không thể tách rời với thành tích xuất sắc của Hạ Hiểu Y. Thành tích của cô nàng không bao giờ rớt khỏi top 3. Cho dù lúc trước bị bắt cóc mà nghỉ học nhiều ngày như vậy, thành tích thi thử cũng không có bất kỳ bước lùi nào.

Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ đưa Hạ Hiểu Y đến trước cửa phòng thi.

Hạ Hiểu Y bỗng dưng quay đầu nói: “Em đi thi đây. Chúc em thi đậu đại học đi!”

Vừa nói, cô vừa giang hai tay ra, nháy mắt với Mạc Phàm:

"Anh rể, ôm một cái trước!”

Hạ Thiên Kỳ dở khóc dở cười. Mấy ngày nay, Hạ Hiểu Y mỗi ngày đều xưng hô Mạc Phàm như vậy, cô cũng không biết phải làm sao.

"Được." Mạc Phàm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô gái tinh quái này.

"Anh rể, anh phải nắm chắc cơ hội nha, mông chị em vểnh như vậy, cũng không thể để tiện nghi cho người đàn ông khác.” Hạ Hiểu Y ở bên tai Mạc Phàm nói một câu.

Tuy là thì thầm nhưng giọng nói cũng không tính là nhỏ, Hạ Thiên Kỳ đứng một bên cũng nghe rõ ràng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, hai gò má cũng nóng lên.

"Con nhóc chết tiệt, lại nói lung tung cái gì đó?” Hạ Thiên Kỳ dậm chân:

“Nếu em còn nói năng như vậy nữa, coi chừng chị…”

Nhưng còn chưa nói hết câu, cô lại bị Hạ Tiểu Y ôm chặt đến không thở nổi.

Sau đó Hạ Hiểu Y cúi đầu, đem mặt cọ cọ vào ngực của Hạ Thiên Kỳ, lại nói ra năm chữ:

“Thật là đàn hồi nha!”

Nói xong thì tranh thủ trước lúc Hạ Thiên Kỳ giơ tay đánh người, Hạ Hiểu Y đã vội vàng chui vào phòng thi. Sau đó còn quay lại vẫy vẫy tay với hai người, miệng nói thành ra chữ: “Cố lên!”

Tóc đuôi ngựa của thiếu nữ vung lên, dáng người cao gầy đã bắt đầu tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nhìn động tác của Hạ Hiểu Y, Mạc Phàm cũng dở khóc dở cười, lắc đầu cười nói:

“Đứa nhóc này… Rõ ràng chúng ta đến đây để cổ vũ thi tốt. Nhưng cuối cùng em ấy lại nói cố lên với chúng ta làm gì?”

Sau khi nói xong, Mạc Phàm mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Thiên Kỳ.

Không biết tại sao, anh bỗng nhiên nhớ tới những gì Hạ Hiểu Y vừa nói, vì thế theo bản năng nhìn thoáng qua dưới thắt lưng Hạ Thiên Kỳ.

Nhìn xong, Mạc Phàm còn như bị ma xui quỷ khiến đánh giá một câu:

"Chậc. Đúng thật là Hiểu Y nói không sai.”

Mạc Phàm đột nhiên ý thức được hình như mình không nên nói như vậy.

Hạ Thiên Kỳ đứng ở đó, mắt long lanh như muốn khóc, giống như là một đóa hoa sen thẹn thùng, vô cùng đáng yêu.

"Thiên Kỳ, cái này… Xin lỗi, anh vô tình nói ra miệng. Em đừng để ý nha.” Mạc Phàm lúng túng xin lỗi.

Vô tình nói ra miệng? Người đàn ông thẳng thắn đáng chết này đang thực sự xin lỗi?

Hạ Thiên Kỳ tuy rằng hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, cô ấy đỡ trán, sau đó đỏ mặt cười nói:

“Anh, em cứ coi như là anh đang có ý khen em vậy.”

Mạc Phàm ngượng ngùng cười nói: "Đúng. Là đang khen. Chỉ là đang khen em mà thôi.”

Sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ ở cửa phòng thi khiến các nam sinh trong phòng thi không bình tĩnh nổi, dù sao thì họ cũng đã đến tuổi yêu đương.

Đệ nhất mỹ nhân Bắc An bày ra tư thế tuyệt mỹ như thế, làm cho trong lòng những thiếu nam mười tám tuổi này thật sự xốn xang.



Sau khi Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sóng vai rời đi, trong phòng thi của Hạ Hiểu Y, một nam sinh dáng người cao lớn thu hồi ánh mắt âm trầm.

Hắn nhìn người bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kia là ai? Sao hắn dám ôm Hiểu Y? Tên này không biết sớm muộn gì Hiểu Y cũng sẽ thành bạn gái của tôi sao?”

Trong lời nói tràn đầy tính chiếm hữu và sự không hài lòng.

Nam nhân đeo kính bên cạnh cười ha hả nói: "Bạch thiếu, trong lúc cậu bế quan chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, hai chị em nhà họ Hạ đã bị người ta hái xuống rồi!”

"Một đôi hoa tỷ muội này đều bị nam nhân kia hái á?"

Ánh mắt Bạch thiếu càng thêm âm trầm, tựa hồ lửa giận ghen tuông điên cuồng thiêu đốt trong lòng hắn.

Trước kia hắn điên cuồng theo đuổi Hạ Hiểu Y, nhưng cô gái này luôn phớt lờ hắn. Vậy mà hiện tại lại công khai âu yếm người đàn ông khác trước cửa phòng thi!

"Đây chỉ là lời đồn, nhưng chưa từng thấy Hạ Tiểu Y thân thiết với nam nhân như vậy bao giờ. Tuy nhiên với thủ đoạn của Bạch thiếu đây, tôi tin chắc chúng ta có thể đem Hạ Hiểu Y thu lại về tay thôi.” Người đàn ông đeo kính bên cạnh hạ giọng nói:

"Lúc trước Hạ Hiểu Y từ trong trường biến mất hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn uống vui vẻ.”

Mặc dù tin đồn về chuyện xảy ra trong tiệc cưới của con trai nhà họ Tống lan truyền rộng rãi, nhưng chi tiết cụ thể thì không phải người dân Bắc An nào cũng biết.

Quan trọng nhất là vì nhà trường lo lắng ảnh hưởng xấu nên nhất quyết đè xuống chuyện của Hạ Tiểu Y, những học sinh ở lại trường chạy nước rút ôn thi thì lại càng không biết rõ chuyện này.

"Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cho cô mặt mũi cô lại không biết tốt xấu. Vậy thì chờ đến khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ cho cô thấy kết cục của việc từ chối tôi!”

Người được gọi là Bạch thiếu liền tàn nhẫn mà nói, cây bút hắn nắm trong tay đã bị bẻ gãy.

Hiển nhiên, tên công từ nhà giàu này cũng đã sử dụng Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể, thực lực so với người thường cao hơn một chút.

Học sinh này tên là Bạch Chấn Dương, nghe nói cha hắn là quan chức cấp cao ở thành phố Ninh Châu, tỉnh Liêu Giang. Mọi người cũng không biết vì sao hắn ta lại đi học ở Bắc An - thành phố cực bắc của Liêu Giang.

Điều thú vị là ngay từ ngày đầu tiên Bạch Chấn Dương chuyển trường đến đây, hiệu trưởng trường này nhìn thấy hắn, đều sẽ khách khí gọi một tiếng Bạch thiếu gia.



Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ đã trở về nhà, nghĩ đến việc sắp phải xa nhau, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn.

Chờ Hạ Hiểu Y thi xong, bộ quân sự sẽ an bài người đến đón Hạ Thiên Kỳ.

Mặc dù họ chỉ sống với Mạc Phàm không đến một tháng, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã coi Mạc Phàm như người thân, cũng coi anh là chỗ dựa của hai chị em.

Một tháng nay, Hạ Thiên Kỳ ngày nào cũng vui vẻ thoải mái, càng như vậy thì cô càng không nỡ xa anh.

Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, thay đổi cuộc đời cô. Việc này tác động rất mạnh đến tình cảm của Hạ Thiên Kỳ.

Cái loại cảm giác ỷ lại này, chỉ sợ cả đời này đều không thể phai mờ.

"Thiên Kỳ, chờ sau khi em đến tổng hành dinh quân sự, có thể sẽ rất vất vả, có một số lưu ý, anh phải báo trước cho em một chút." Mạc Phàm nói.

"Vâng ạ." Hạ Thiên Kỳ chống bàn, một tay nâng má, nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt long lanh như nước.

Mạc Phàm cẩn thận nói những điều cần chú ý, những thứ đó đều là tổng kết kinh nghiệm của hắn, rất quý giá.

Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ cũng rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng nghe một lúc lại nhìn bộ dáng quan tâm của anh đối với cô, nhất thời lại có chút si ngốc.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom