• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Binh Vương Bỉm Sữa (1 Viewer)

  • Chương 2: Trở về đỉnh cao

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Vầng trăng ló dạng, trông còn rực rỡ và ngời ngợi sáng hơn trước.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trần Mặc ngồi xếp bằng, duỗi hai tay ra, đôi mắt khép hờ, đôi tay vô cùng tự nhiên đặt trên đùi.



Anh thử thúc giục đan điền, vận chuyển nội lực.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Mội nội lực vô hình từ đan điền chậm rãi chảy qua khắp cơ thể, Trần Mặc có một loại cảm giác vô cùng vui sướng và thoải mái.



Loại cảm giác này, thoải mái như được ngâm mình trong nước ấm.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Không biết trôi qua bao lâu, Trần Mặc thư thả mở mắt ra.



Thoạt nhìn thân thể anh cũng không có thay đổi gì mấy, nhưng đôi mắt anh trong màn đêm lại trở nên sáng rực, tựa như vực sâu không đáy, khiến không ai dời mắt được.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!









Trần Mặc thở đều, cảm nhận cơ thể mình bây giờ.



Nội lực bị phong ấn ba năm bây giờ đã trở về cơ thể, anh có thể cảm giác được cả người mình đang tràn trề sức mạnh.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Dạo bước đến bên cạnh cây thanh tùng, Trần Mặc hét lớn một tiếng.



Anh vung một quyền ra, cành cây khô có bề ngang to như đùi người lớn kêu răng rắc, sau đó gãy rời.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trần Mặc xoay người, dùng chân khác đá lên một cây thanh tùng khác…



Nếu ai nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ khiếp hồn khiếp vía.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Nhưng Trần Mặc lại lắc đầu. Tuy bây giờ đã có được nội lực, nhưng cơ thể này lại bị bỏ bê ba năm nên cũng chẳng thể hồi phục được thực lực như trước kia, xem ra về sau cần phải luyện tập cật lực thêm mới được.



Thực lực bây giờ của anh, cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức với cấp bậc cao thủ.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Thở sâu, Trần Mặc đi về phía trước phần mộ, quỳ xuống dập đầu ba cái.



“Ông nội, tôi đi đây, có lẽ về sau tôi không thể thường xuyên đến thăm ông được rồi.”



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Anh châm một điếu thuốc, cắm vào chỗ đất tơi xốp trước mộ, đứng dậy xách ba lô lên, xoay người rời đi.



Dưới chân núi là đường vành đai bao quanh thành phố, để bắt xe vào ban đêm cũng không dễ.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Nếu dựa vào tốc độ trước kia của Trần Mặc, thì dù có chạy thục mạng cũng chẳng chạy kịp tới nhà trước rạng sáng.



Còn bây giờ, anh đã hồi phục hơn một nửa, chặng đường này với anh chẳng khác nào đang đi dạo.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trong bóng đêm, một bóng người lóe lên.



Dưới chân Trần Mặc như có gió, tựa như dẫm lên Phong Hỏa Luân, đi như bay.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Nửa tiếng sau thì về thành phố, Trần Mặc ngừng lại.



Anh không dám chạy tiếp, bởi vì ở đây có xe chạy tới chạy lui quá nhiều, nếu bị ai nhìn thấy tốc độ của anh, nhất định sẽ bị dọa chết mất.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Lúc sắp về đến biệt thự ở ven sông, một bóng đen cản đường anh lại.



“Anh Trần phải không? Cậu chủ của tôi có việc tìm anh.”



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Người đang nói chuyện là một gã đàn ông cao lớn mặc tây trang thắt caravat, anh ta cao hơn 1m9, trông rất to con. Anh ta chỉ về phía chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đang đỗ bên đường, người ngồi trong xe là một thanh niên ăn mặc thời trang, đeo kính mát, nghiêng đầu hút xì gà.



“Tôi không quen anh ta.” Trần Mặc nói dứt câu liền xoay người rời đi, bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn mau chóng về nhà ngủ một giấc.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Kỳ thật Trần Mặc cũng không biết ý đồ của đối phương là gì.



Người đàn ông trên xe là cậu ấm của một công ty Bất động sản ở thành phố Vân, ngang ngược càn rỡ. Anh ta đã theo đuổi Liễu Tuyên một thời gian dài, nhưng Liễu Tuyên vẫn luôn hời hợt không đáp lại.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Có lẽ lần này đến tìm Trần Mặc cũng là vì chuyện của Liễu Tuyên.



"Tao cho mày đi rồi sao?"



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Người đàn ông to lớn giơ cánh tay ngăn Trần Mặc lại, lạnh lùng nói: "Nhóc con, mày nghe cho rõ đây, người tìm mày chính là cậu chủ nhà họ Hàn, mày có phải không muốn sống đúng không hả?"



"Nhà họ Hàn?"



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trên mặt Trần Mặc toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó anh lại cười nhạo nói: "Tôi không biết nhà họ Hàn là cái gì cả, tôi chỉ biết bây giờ mình cần về nhà ngủ!"



Trần Mặc đẩy cánh tay của người đàn ông to lớn ra, đang chuẩn bị rời đi.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








"Là mày tự tìm cái chết!"



Gã ta cảm thấy mình như bị sỉ nhục, vô cùng tức giận.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Gã vươn tay nắm lấy vai Trần Mặc, Trần Mặc bình tĩnh thúc giục đan điền, nội lực dồn hết lên vai.



Hừ!



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Toàn bộ cánh tay của gã đàn ông to lớn như bị điện giật, lập tức giật tay ra.



Gã nâng cánh tay lên, thấy lòng bàn tay đỏ bừng và sưng húp.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Gã ta trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Trần Mặc: "Mày... Mày..."





"Ha ha......"



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trần Mặc nở nụ cười, xoay người chạy về hướng biệt thự.



"Đứng lại cho tao!"



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Lúc này, một tiếng quát sắc bén truyền đến.



Hàn Đông bước xuống xe với điếu xì gà trên miệng.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








"Tao cho mày đi rồi sao?"



"Nhóc con, dám đối nghịch với tao, mày không muốn sống nữa sao?"



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Phía sau Hàn Đông có ba tên vệ sĩ cường tráng không kém, căn bản là không để Trần Mặc vào mắt.



Hơn nữa, ai lại để mắt một thằng oắt con vô dụng chứ!



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Trần Mặc quay đầu lại, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Hàn Đông, mày có thôi đi không. Nếu mày thật sự thích Liễu Tuyên thì đi mà tìm cô ấy, tìm tao có ích lợi gì chứ?"



"Hừ, mày đã biết rõ ý của tao như vậy, tao cũng không nhiều lời nữa. Nếu mày ly hôn với cô ấy, tao sẽ cho mày 1 triệu tệ."



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!








Hàn Đông ngoắc ngoắc ngón tay, một tên vệ sĩ đặt chiếc vali trong tay xuống đất, sau khi mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt được xếp gọn gàng.



Một triệu tệ, qua lời nói chẳng qua chỉ là một con số, nhưng tiền mặt lại có thể khiến cho người khác chịu tác động rất lớn về thị giác.



Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Ủng hộ team chú*ng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Hàn Đông vốn nghĩ rằng kẻ hèn nhát như Trần Mặc thấy tiền mắt sẽ sáng lên, đồng ý với yêu cầu của mình.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Ngờ đâu Trần Mặc nhìn cũng không thèm nhìn một cái, giễu cợt Hàn Đông, nói.



"Đầu năm nay ra đường mà vẫn mang theo tiền mặt đúng là lỗi thời!"





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Lời nói của Trần Mặc trực tiếp gây ra phản ứng dây chuyền.



Sắc mặt của Hàn Đông lập tức trở nên khó coi.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Ở cái thành phố Vân này, làm gì có tên mù nào dám nói chuyện với anh ta như vậy?



Một vài tên vệ sĩ của anh ta nhìn chằm chằm Trần Mặc, sau đó liền nhào tới anh.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Trần Mặc cũng không còn là Trần Mặc như trước nữa, chỉ thoáng một cái, mấy tên vệ sĩ của Hàn Đông đều ngã gục trên đất.



Hàn Đông sửng sốt, từ khi nào kẻ vô dụng này lại có thể đánh nhau như vậy?





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Đang chột dạ định rời đi thì Trần Mặc lại ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta.



“Mày, mày định làm gì…?” Giọng nói Hàn Đông run rẩy.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Anh ta là điển hình của kiểu người mềm nắn rắn buông, gặp được quả hồng mềm thì bóp hai cái, gặp được kẻ lợi hại hơn mình thì nói cũng nói không xong.



"Không sao, về sau đừng làm phiền tao nữa, hiểu chưa?"





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Trần Mặc vẻ mặt nghiền ngẫm cười: "Nhà họ Hàn? Đừng nói là mày, cho dù có là Hàn Chinh tới tao cũng không để vào mắt, cút đi!"



Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, mang theo vài tên vệ sĩ rời đi.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Trong xe, vẻ mặt Hàn Đông âm trầm.



Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, anh ta nhất định phải trả thù.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






“Cậu chủ, chúng ta không nên trêu vào cái tên Trần Mặc này, theo tôi đoán, ít nhất anh ta cũng thuộc hạng cao thủ số một."



Một vệ sĩ ôm chặt cái miệng đang đau đớn của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






"Mẹ mày, đến một thằng vô dụng cũng xử không xong, tao còn thuê mày làm gì hả? Mỗi tháng hơn 10 nghìn tệ tiền lương, còn không bằng nuôi một con chó!"



Hàn Đông tức giận, đạp chân ga, chiếc Ferrari gầm lên một tiếng.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Về đến nhà, Hạt Gạo nhỏ đã ngủ rồi.



Phòng ngủ vẫn sáng đèn, cửa khép hờ.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Liễu Tuyên rất có quy luật, nếu thường ngày thì bây giờ đã ngủ rồi.



Vì vậy, Trần Mặc lặng lẽ bước tới, liếc nhìn vào bên trong theo khe cửa.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Dưới ánh đèn, Liễu Tuyên cầm một tài liệu với vẻ đau đầu.



Công ty đang gặp phải vấn đề khó giải quyết sao?





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






Trần Mặc suy nghĩ một chút, mở cửa đi vào, nói: "Để anh xem cho nhé? Có lẽ anh có thể giúp em."



Liễu Tuyên ngẩng đầu, vẻ mặt khó chịu còn có chút chán ghét.





Truy cập VietWriter để đọc truyện nhanh nhất!






"Ang giúp tôi? Anh thì giúp tôi được cái gì chứ?"



"Ba năm, ngoài chuyện giặt giũ nấu nướng anh còn có thể giúp gì cho tôi?"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
  • Dịch giả:Hài chút thôi
Chương 346
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom