• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Biệt đội diệt côn trùng (1 Viewer)

Hắn quay lại, thấy ngay con nhện đang tiến ngược vào kí túc xá, không quan tâm đến đối thủ lúc nãy của mình nữa. Nó hung hăng vồ lấy những sinh viên đang đứng xem nãy giờ, cho từng đứa vào cái mồm đen sì đang mở ra. Bọn sinh viên chạy tán loạn. Hắn nghiến răng, gào lên.

-AI BẢO NÃY GIỜ CHÚNG MÀY ĐỨNG XEM LÀM CÁI MẸ GÌ!! CHẠY ĐI LŨ NGU!!

Được chửi chúng nó đường đường chính chính thế này thật là sảng khoái. Hắn nghĩ thầm.

Mỗi tội có một số đứa đang sợ đến nỗi không thể nhích chân đi, điển hình là người phụ nữ tóc dài đang ngước đôi mắt to ngấn nước nhìn chăm chăm vào con nhện, run rẩy toàn phần. Chờ đã, phụ nữ sao…?

Hắn căng mắt nhìn kĩ hơn, còn ai ngoài giáo viên dạy Toán trẻ đẹp ngực bự của hắn nữa!!

Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Hắn phải bảo vệ bộ ngực đó. Nghĩ thế, hắn ba chân bốn cẳng lao đến, bắn đùng đùng vào thân sau của con nhện để thu hút sự chú ý của nó. Nhưng đáng tiếc nhằm trúng phần cứng thì mấy cú đó chỉ như gãi ngứa. Con nhện cùng chân toan quắp cô giáo của hắn lên. Bây giờ cô giáo đã lơ lửng trên cao, rất gần với mồm con nhện. Mẹ kiếp.

Đúng lúc đó, cậu xuất hiện như một người hùng.

Với cái mặt nạ khí gas hầm hố và bình xịt côn trùng khổng lồ trong tay, cậu tấn công con nhện bằng những cụm khói ẩn chứa kịch độc. Con nhện vội lùi về sau, thả cô giáo xuống đất. Hắn vội đỡ lấy cô. Hai cái kìm nhọn hoắc của con nhện rữa ra, chảy nước. Axit đấy. Cậu cười nhếch sau lớp mặt nạ.

-Hai em có sao không?!

Cô giáo dạy Toán hỏi khi nằm trong vòng tay hắn. May quá, bộ ngực cỡ D ẩn sau lớp áo sơ mi trắng khêu gợi vẫn an toàn. Hắn thở phào, dịu dàng nhìn vào gương mặt ngây thơ của cô giáo mà rằng.

-Vâng, em không sao ạ. Còn cô đến đây làm gì?

Hắn tranh thủ trò chuyện tâm tình với cô trong lúc thằng nỡm đằng sau mải mê xịt axit vào con nhện, xem như báo thù vụ nãy cậu bỏ rơi hắn trở về phòng.

-Cứt sâu! Giúp tao với!!

Cậu hét. Hắn phớt lờ.

-C-cô nghe vài em t-thông báo rằng kí túc xá có chuyện nên vội đến đây…-Cô giáo ngồi dậy, vén tóc và run rẩy nhìn về phía con nhện đang lui lại sau vườn, môi lắp bắp thốt ra những từ khó nhọc.-Đ-đó là…thứ gì vậy?

Hắn nhìn theo hướng cô, gương mặt nghiêm trọng hẳn lên.

-Quái vật đấy.-Hắn quay sang cô, cười tươi tắn.-Không sao đâu, em sẽ bảo vệ cô. Trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây đã.

Rồi hắn nhấc bổng cô giáo lên, toan rút chân khỏi chiến trường hỗn loạn.

-Nhưng còn…-Cô giáo nói khi nhìn qua vai hắn, thấy cậu vẫn còn chật vật với con nhện khổng lồ.

-A, không sao đâu ạ. Tại cô không biết đó thôi, chứ thằng ấy là chiến sĩ diệt côn trùng từ khi mới mười ba tuổi đấy. Nghe nói nó được cái Biệt đội bí mật gì đó cấp bằng hẳn hoi—

-CẨN THẬN!!!

Cậu gào tướng lên từ đằng sau. Hắn chưa kịp ý thức được gì thì đã văng xa cả chục mét bởi một lực đẩy vô hình. Hắn văng như quả bóng, trượt dài trên sàn nhà trơn nhẵn của hành lang. Miểng chai văng tung tóe từ những tấm kính mà con nhện vừa phá hủy. Nó vẫn còn mạnh khỏe sau những cú xịt axit của cậu. Vì đau đớn, nó dùng những cái chân còn lại ra sức phá hoại nơi này. Bình xịt đã gần cạn. Giờ thì cậu phải sử dụng cẩn thận hơn. Cậu chậm rãi tiến vào trong kí túc xá.

-Khụ!

Hắn ngẩng dậy sau cú ngã choáng váng, vẫn còn ôm cô giáo trong tay. Cô đã bất tỉnh nhưng nhìn chung không có xây xát gì. Bộ ngực phập phồng đều đặn. Hắn đưa cô giáo vào một chỗ an toàn rồi khập khiễng đứng dậy, chạy vội về phía cây súng để nhặt nó lên. Vừa hay, con nhện quay sang nhìn hắn. Mặt đối mặt. Hắn nghe giọng cậu từ đằng xa.

-TIÊU DIỆT NỐT SÁU CHÂN CÒN LẠI CỦA NÓ ĐI!!

Cậu hét. Giờ hắn nhìn lên mới nhận ra một nửa cái đầu con nhện đã cháy xèo xèo, ba mắt bên phải của nó hóa thành chất lỏng chảy ngược xuống, nhiễu tong tỏng trên sàn. Hai chân trước đã cùn. Uy lực của thứ axit đó ghê thật. Chẳng mấy chốc cậu đã đến chỗ hắn đứng, thảy cho cái mặt nạ khí gas. Hắn đeo vào. Hay thật, giờ cả hai trông giống biệt đội diệt côn trùng thật rồi.

-Tao dụ nó đằng trước còn mày xịt nó từ đằng sau, ok?

-Ok.

Cậu gật đầu, cầm chắc vòi phun. Hắn chỉnh súng lách tách. Không ai nói gì, hai người lao thẳng ra vườn với tinh thần cảm tử không ngại hi sinh. Con nhện hung hăng bám theo với cái bụng không ngừng chảy nhớt và một nửa cái đầu rữa ra. Nó có bộ dạng điên cuồng của một con quái vật sắp sửa phục thù.

Ngon. Hắn nhe răng cười phấn khích, máu trong người sôi lên bừng bừng. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác vui vẻ như vậy, và có lẽ cậu cũng thế. Qua lớp mặt nạ, hắn thấy đôi mắt cậu sáng quắc một cách đáng sợ. Ánh mắt của một đứa trẻ sẵn sàng thiêu sống cả một ổ kiến lửa chỉ vì tò mò. Cậu luôn luôn có ánh mắt như thế khi nhìn vào bọn côn trùng.

Một người bạn cùng phòng kì quặc. Hắn cũng thế. Cả hai thằng đều kì quặc và chúng nó biết điều đó.

Nhân lúc con nhện tiếp cận gần nhất có thể, hắn xoay người nhanh như cắt. Một cú xoay gọn và chuẩn xác, nòng súng nhắm thẳng vào hàng mắt trái của con nhện. Hắn nhe răng cười đến tận mang tai.

-Xuống địa ngục đi cưng.

Tiếng “bang!” vang lên chát chúa làm rúng động cả một vùng. Đã không còn ai quanh đó nữa. Cả hai mặc sức tung hoành với con quái vật hung hăng. Lợi dụng lúc hắn xả đạn không ngừng, cậu luồn về phía sau con nhện, tấn công nó một cách lén lút với những làn khói axit cực độc. Con nhện lập tức phát hiện ra ngay, cảm giác nóng bỏng đau rát làm nó phải quay ngược lại đằng sau bằng cách xoay thân 180 độ. Đấu với hai đối thủ cùng lúc không hề dễ dàng. Nó trở nên lóng ngóng. Hắn lại được dịp hung hăng xả đạn nhiều hơn nữa, vừa cười lớn vừa nói.

-Này, đối thủ của mày là tao cơ mà!!!

Con nhện định tiếp tục chiến với hắn, nhưng không thể làm ngơ cậu đang phun axit vào hai cái chân sau. Đứa thông trước đứa thông sau. Hai thằng đúng là một đội hoàn hảo.

Chiến thắng đã gần như nằm trong tay cả hai, nếu không vì một diễn biến bất ngờ…

Súng hắn kẹt đạn.

-Khỉ!!

Hắn chửi thề, hết đạn thì còn có thể chấp nhận được còn kẹt đạn là lỗi kĩ thuật ngu nhất trên đời. Hắn mở hộp tiếp đạn, kéo khóa nòng lách cách với hi vọng sai lầm được khắc phục. Nhưng đã không kịp nữa rồi. Con nhện nhân lúc đó giăng tơ. Nó giăng tơ nhanh đến nỗi chỉ mới chớp mắt, hắn đã thấy mình bị trói như cũ, lần này chặt hơn. Ở phía sau con nhện, cậu sững người khi thấy hắn ngã xuống, miệng kêu to gì đó nhưng hắn không nghe rõ. Bấy giờ, cậu mới nhận ra những sợi tơ được giăng một cách vô hình, hiện lên óng ánh dưới trăng. Hóa ra con nhện đã tranh thủ từ nãy đến giờ, vào những lúc cả hai không ngờ nhất. Những sợi tơ chắc như sợi cước ấy giờ bao quanh cậu chật kín, như một tấm lưới không thể kháng cự.

Con nhện quay lại phía cậu, mở to năm con mắt còn lại nhìn cậu. Vòi phun của cậu không thể giương lên vì bị đám tơ vây kín. Con nhện dùng chân quẹt phắt cái bình xịt khổng lồ của cậu đi, làm nó văng ra nơi khác, để lại cậu đứng trơ trọi tay không tấc sắt. Hãi thật. Cậu ngước nhìn con nhện, nhưng lần này đã có chút sợ hãi trong đôi mắt trong veo.

Hắn cố động cựa thoát khỏi mớ tơ của con nhện nhưng không thể, hắn nhận ra lúc nãy nó đã nhẹ tay với mình. Trói gì mà chặt thế không biết. Chắc tơ nhện là sản phẩm tốt hơn dây thừng nhiều. Con nhện nửa quay về phía hắn, nửa quay về phía cậu, rồi nó dùng chân quặp người hắn ném sang phía cậu, cho cả hai đứa đoàn tụ chung luôn.

Hắn đáp xuống đất một cách không mấy nhẹ nhàng, ngay sát cạnh cậu bị trói như xác ướp. Ngay trước khi chết còn thân tình nói.

-Chào cứt sâu.

-Chào chào cái con khỉ!-Hắn rít lên.-Mày có kế hoạch gì không?!

Bóng đen của con nhện trùm lên cả hai. Nó đang phân vân nên xem ăn ai trước. Cái tên đẹp mã là người đã giết đàn con chưa kịp sinh ra của nó, mối thù này người mẹ phải trả. Nhưng cậu trai buộc tóc đuôi ngựa cũng đáng tội không kém, ai bảo đã dùng cái bình xịt thối hoắc đó làm hỏng cả con mắt trái của nó? Tội đó cũng như tội mất con. Hay là ăn cả hai? Nhưng nếu ăn cả hai thì nó sẽ bị nghẹn họng không tiêu hóa nổi mất. Bộ não nhỏ xíu không quen hoạt động của con nhện bắt đầu suy nghĩ nhiệt tình. Thật phân vân quá hà ~

Trong lúc con nhện đang phân vân không biết nên cuốn lá lốt hay xào sả ớt, hai thằng bắt đầu thổ lộ tình cảm phút cuối cùng.

-Thật ra tao vẫn nghĩ chắc mày sẽ yêu và cưới mấy con bọ trong tương lai, cùng chúng đẻ ra một lũ con như Spiderman.-Hắn tự thú.

-Thật ra tao vẫn nghĩ trym mày bự quá, khe nào nhét vừa được.-Cậu cũng tự thú.

-Đụ má, xúc phạm nhau vừa thôi nhé!! Đồ chim bé như mày mới phải lo ngại thì có! Mày chưa nghe câu “đẹp trai khoai to không lo chết đói” hả? Tuy đôi lúc tao có căng quá mức làm rách bịch cơm sườn nhưng nhìn chung—

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã phải xanh mặt không còn một giọt máu khi cái chân nhọn hoắt của con nhện cắm thẳng giữa hai người. Nó nhìn xuống như muốn hỏi “tâm tình xong chưa?”. Cả hai đồng loạt ngẩng lên, mắt như bị hút vào sự to lớn của sinh vật vượt ngoài tầm kiểm soát của con người đang sừng sững trước mặt mình. Gió đêm thổi qua lạnh toát, nhưng vẫn chưa lạnh bằng hơi thở mang mùi chết chóc đang vờn khắp người cả hai. Rồi con nhện chậm rãi, chậm rãi quay sang nhìn thẳng vào cậu. Cậu cũng nhìn thẳng vào nó bằng đôi mắt mở to, gương mặt trắng bệch không rõ biểu cảm. Người bên cạnh cậu lặng im. Trước lúc con nhện chuẩn bị quắp cậu lên, cậu vội đánh mắt về phía hắn cố móc mấy quả lựu đạn từ túi quần, ra hiệu “hành động đi”…

Đúng lúc đó, một cơn gió dữ dội bỗng cắt qua khiến đất bụi thốc lên mù mịt, làm cả hai phải nhắm tịt mắt lại ngay tức khắc. Trong lúc nhắm mắt, cậu lờ mờ cảm nhận mình vừa được thả xuống đất cái phịch. Gò má sướt vào mặt đất đau nhói. Con nhện kêu lên rồi lùi về sau mấy bận, phút chốc đã không còn cảm nhận được cái bóng phủ trùm của nó nữa. Cơn gió mạnh mẽ đến từ mọi phía như muốn cắt không gian thành trăm mảnh, như những nhát dao…Khoan đã…Nhát dao ư? Cậu và hắn chậm rãi mở mắt, chỉ để thấy hình bóng một người phụ nữ đang quay lưng về phía cả hai…

-Không sao chứ?

Người phụ nữ đó nói bằng cái giọng quen thuộc nhất trần đời, ngoảnh đầu nhìn cả hai. Những sợi tơ đã được cắt đứt từ lúc nào. Cả hai vùng dậy, sửng sốt nhìn vào giáo viên Toán đang cầm lưỡi hái đứng trước mặt họ. Lưỡi hái khổng lồ sáng quắc lên dưới trăng. Gió thổi mái tóc mượt mà của cô tung bay. Vài hàng cúc đầu trên áo sơ mi được táo bạo phanh ra, để lộ một phần bộ ngực tròn đầy ních trong lớp áo ngực đen. Chiếc váy bó xẻ dọc đùi, trông lưa thưa như vừa bị ai đó xé. Dễ hiểu là cô vừa xé nó không thương tiếc để dễ bề vận động. Trên gương mặt cô là nụ cười bí ẩn, hoàn toàn khác xa với người giáo viên ân cần, hiền lành mà cậu và hắn vẫn hằng biết. Cả hai đớ họng không nói được gì.

Người giáo viên chậm rãi đưa ngón trỏ chặn ngang môi, như thể nhắn gửi cả hai hãy giữ bí mật.

-Ở yên đó nhé, hai đứa.

Rồi cô phóng về phía con nhện như một mũi tên, như một thiên thần cứu thế từ trên trời rơi xuống. Cặp chân dài lượn mấy vòng trên không trung trước khi đậu lên người con nhện nhẹ tênh. Đôi giày cao gót bước những bước vững chãi ngay trên thân nó. Con nhện nghiêng ngả hòng hất cô xuống, nhưng cô vẫn điềm tĩnh như diễn viên xiếc giữ thăng bằng thứ thiệt. Cả hai thằng trố mắt ra nhìn, miệng chữ O khi thấy lưỡi hái nhọn hoắc, sáng bóng của cô đâm thẳng vào thân con nhện, xuyên xuống tận bụng dưới mà không thương tiếc. Một dòng chất lỏng ồ ạt rỉ ra. Nó ngửa đầu kêu ré lên ầm ĩ, cả người lắc lư hòng thoát khỏi lưỡi hái cắm xuyên qua cơ thể.

Chỉ bằng một tay, cô rút lưỡi hái ra khỏi con quái vật tội nghiệp, sau đó nhảy ngược về phía sau, tiếp đất nhẹ hẫng. Rồi cô vặn nửa thân trên. Chính xác phải dùng từ vặn mới đủ diễn tả hết độ ảo lòi của chuỗi hành động liên hoàn khủng khiếp đó. Hai chân cô chuyển động như khiêu vũ, và nửa thân trên của cô xoay không ngừng như đang múa, tay liên tục điều khiển lưỡi hái để cắt những cái chân hoặc còn nguyên, còn cùn một nửa con nhện. Cô đi qua bên dưới con nhện một cách bình thản, như đang diễu hành, để rồi vừa lúc cô thoát khỏi cái hầm bất đắc dĩ ấy, cả thân con nhện lập tức sụp xuống ngay lập tức. Những cái chân gãy vụn như cột chống bị hỏng. Cô thậm chí không thèm nhìn lại.

Siêu quá! Cả hai thằng không khỏi thán phục, chỉ biết đứng trân ra đó nhìn không chớp mắt. Con nhện mà hai đứa đã vật vã lắm mới khống chế được dễ dàng chết dưới tay một người phụ nữ ngực bự…mà lại là giáo viên của chúng nó mới buồn cười…Hắn vẫn còn mở miệng ra chưa đóng lại được. Còn cậu tự nhủ mình không thể xem thường những người phụ nữ có phần mềm quá cỡ nữa, lặng lẽ nuốt nước bọt đánh ực. Chẳng mấy chốc, cô giáo đã tiến về phía cả hai. Cái bóng đen của cô đổ dài trên mặt đất một cách bí hiểm.

Cả hai cẩn trọng nhìn cô, nhìn vào gương mặt đã trở lại nét ngây thơ với nụ cười hiền dịu ngày thường. Nhưng cả hai đã biết điều gì đang ẩn giấu đằng sau nó. Một tay cô cầm cái lưỡi hái vẫn còn rỉ máu. Tay kia cô chìa ra phía trước như muốn bắt tay. Bằng một giọng không nhanh không chậm, cô nói.

-Cô được Tổ Chức phái đến. Cảm ơn hai đứa đã giữ chân con quái vật đó nhé.

Rồi cô nghiêng đầu cười. Nụ cười lấp lánh dưới đêm trăng huyền bí.

Cả hai đồng loạt rùng mình. Hơn ai hết, chúng nó biết “Tổ Chức” là một nơi gồm những người hùng vẫn bất kể ngày đêm làm nhiệm vụ bảo vệ con người khỏi các thế lực nằm ngoài tầm kiểm soát, mà ở đây, chính là lũ côn trùng sinh sôi với tốc độ chóng mặt đang phủ kín Trái Đất qua từng ngày.

Cuộc gặp gỡ với sát thủ diệt côn trùng nổi tiếng nhất hành tinh đã khiến cuộc đời hai thằng rẽ sang hướng khác. Bánh xe định mệnh đã đổi thay, ngay lúc này, chúng nó vẫn còn là những sinh viên yêu đời và dồi dào tinh lực. Nhưng ai biết được mai sau, khi một tương lai chỉ toàn ruồi muỗi gián kiến và các loài không xương sống đang chờ đợi chúng phía trước? Chúng sẽ chọn gắn với đời sinh viên hay bước vào cuộc phiêu lưu kì thú? Hãy để thời gian và con trym nồng nhiệt của tuổi trẻ trả lời tất cả.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom