• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc (3 Viewers)

  • Chương 51-55

Bab 51 Chương 51: Tân hôn trên sô pha

“Bên trong máu của người xấu số có hàm lượng nhỏ thuốc mê, vậy chẳng lẽ kẻ ác nhân đã cho những người xấu số đó ngủ một giấc, rồi biến người ta thành tượng hay sao?” Trọng Đạt bổ sung thắc mắc của mình.

“Có một loại khí rất quen thuộc tên là carbon monoxide. Sau khi kẻ đó tiêm thuốc mê vào người xấu số, hắn đã cố định người ta theo một hình dạng có sẵn mà hắn muốn rồi đặt họ bên trong không gian khép kín, tiếp đó xả vào đấy lượng lớn carbon monoxide để họ hít vào. Loại khí này sẽ khiến cơ thể bị co cứng nhanh chóng chẳng khác gì tượng gỗ.” Tuấn Phong dõng dạc trả lời. “Để chắc chắn, cậu hãy kiểm tra tình trạng tổn thương ở phổi.”

“Thiên tài à, cảm ơn cậu nhé!” Trọng Đạt phấn khích hô lên, kèm theo lời chúc: “Đêm tân hôn vui vẻ.”

Sau đó lập tức kết thúc cuộc gọi.

Tuấn Phong nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, khóe miệng hơi mỉm cười sau đó thả nó vào hộc bàn nước trước mặt. Ánh mắt anh hướng về phía cánh cửa nhà tắm đang sáng đèn khẽ nheo lại.

Người phụ nữ này đã chính thức bước chân vào cuộc sống của anh, trở thành một phần không thể thiếu. Là người anh cần phải bảo vệ và che chở suốt đời. Nhưng anh rất lo sợ, đằng sau vẻ lạnh lùng, có thể coi là tàn nhẫn của anh dành cho cô chính là cả một trời tâm sự khó nói thành lời. Người ta vẫn nói, hào môn sâu hơn biển, nhà họ Vũ hiện tại chẳng còn được coi là danh gia thế tộc; tuy nhiên, nơi này lại ẩn chứa một mối nguy hiểm không rõ. Người phụ nữ kia cùng con trai của bà ta gần ba mươi năm nay vẫn luôn là một ẩn số, đến cả ông Vũ đã khuất cũng phải dè chừng lại càng khiến Tuấn Phong không ngừng trăn trở.

Ánh mắt anh lơ đễnh liếc nhìn ra ngoài khung cửa, những ngày cuối Hạ thời tiết rất oi bức, tiếng ve ở ngoài khu vườn kêu râm ran len lỏi vang vào tận nơi này góp phần làm cho tâm trạng bộn bề của anh có phần căng thẳng. Yêu thương càng nhiều sẽ càng lo lắng đủ điều.

“Cạch!” Tiếng mở cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của anh.

Gia Ly mặc một bộ lụa kín đáo đi ra, mái tóc ướt được quấn trong chiếc khăn lông trên đỉnh đầu, nhìn thoáng qua trông cô giản dị đời thường khác hẳn phong thái lạnh lùng của một nữ giám đốc hay ma mị quyến rũ của lúc đắm chìm trong cuộc yêu.

Có vẻ gì đó dễ thương vô hạn.

Anh nhìn cô không chớp mắt.

Gia Ly đi tới bên cạnh bàn trang điểm tìm máy sấy tóc. Cử chỉ bình tĩnh thong dong như không thèm để ý tới một ánh mắt nóng rực đang dán lên người mình, cơ mà thực ra chỉ có Gia Ly mới biết tim cô, ngay cả tay chân cô luống cuống mất tự nhiên đến mức nào. Có lẽ nếu như không phải cần ra ngoài để nhường lại phòng tắm cho anh thì cô trốn trong đó ngủ quên luôn cũng được.

“Ngăn dưới cùng bên trái.” Đột nhiên tiếng của người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha vang lên.

“Hả?” Gia Ly giật mình hỏi lại theo phản xạ.

“Máy sấy tóc ở trong đó.” Tuấn Phong mỉm cười rồi dịu dàng nói: “Anh không thể giúp được em nhiều việc, nhưng sấy tóc thì có thể đấy.”

Gia Ly tròn mắt nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn đang sủng nịnh nhìn mình, từ sâu trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua chẳng lỡ từ chối. Có lẽ đúng như Hoàng Nam từng nói, cô cảm thấy thân thiết với Tuấn Phong bởi vì từ con người của anh luôn toát ra một loại năng lượng mang tên đồng điệu, hai tâm hồn cùng thiếu thốn tình thương, cùng từng bị tổn thương và tìm đến với nhau để dựa vào, bất chấp mọi sự khác biệt, để chỉ còn lại một cung bậc đồng điệu, hòa một nhịp, chậm rãi giao động qua lại tiếp đến tăng tốc mãnh liệt.

Qua giây phút sửng sốt, cuối cùng Gia Ly cũng lấy lại phản ứng, cô cúi người lấy ra máy sấy tóc mang đến bàn nước: “Ở đây có ổ cắm không ạ?”

“Em ngồi xuống đi.” Tuấn Phong nhận lấy, vỗ tay vào vị trí bên cạnh mình sau đó đẩy một nẫy bật ở bên cạnh bàn, liền lộ ra ổ điện.

Gia Ly nhướng mày, đúng là lần đầu cô thấy kiểu này nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Tuấn Phong hơi nghiêng người ôm vai Gia Ly, thuận lợi đặt cô nằm gối đầu trên đùi mình. Khóe môi Gia Ly bất giác mỉm cười, cũng chẳng phản đối cách làm của anh mà đường hoàng tận hưởng sự chăm sóc này. Đáy mắt cô còn ẩn chứa tia sáng nhìn chăm chú vào bàn chân anh, bàn tay cô thuận thế vươn xuống dứt khoát cởi đôi giày đen của anh ra.

“Đi giày cả ngày không tốt cho việc lưu thông máu, anh giúp em sấy tóc, em mát xa chân trả công anh.” Cũng chẳng đợi Tuấn Phong đáp lời, cô đã cởi luôn cả đôi tất anh đi ra ném sang một bên. Những ngón chân thô to khoẻ mạnh xuất hiện.

Tuấn Phong bật cười, chỉ “Ừ” một tiếng mặc cô nghịch ngợm.

Anh càng úp mở, cô càng tò mò, càng muốn tìm hiểu và chứng minh ẩn số về anh, như thế càng đúng với những gì anh muốn. Bởi vì kết quả của phép thử này chính là một loạt các hành vi chủ động gần gũi của cô dành cho anh. Chiến thuật tâm lý cơ bản này đem áp dụng trên người Gia Ly thì làm sao cô có thể thoát được.

Vậy là con sói già cứ ung dung tận hưởng cảm giác giăng bẫy nhìn con mồi ngoan ngoãn chui đầu vào rọ. Mà con mồi của chúng ta thì lại đang đắc ý vì gần như đã phát hiện một bí mật to lớn.

Bàn tay người đàn ông mang theo tâm trạng hưng phấn của chủ nhân biến mình tựa như một loài rắn nước linh hoạt, luồn lách mơn trớn trên từng kẽ tóc khiến da đầu Gia Ly được thư giãn vô cùng. Nó giống hệt loại thuốc an thần liều cao, mặc cho tiếng máy sấy vẫn ù ù vang bên tai, hai mí mắt Gia Ly nặng trĩu sau đó khép lại. Cô cứ thế ngủ quên luôn trên đùi anh trong khi tay vẫn còn cầm chặt ngón chân chẳng khác gì đang giữ lại bằng chứng buộc tội đắt giá.

Tuấn Phong vuốt tay qua suối tóc mềm mại, lại nhớ tới ấn tượng về cái đầu này khi lần đầu gặp cô ở thang máy, thật đúng là tạo hóa xoay vần. Anh tắt máy sấy để lên bàn nước, đưa mắt nhìn về lên cái giường êm ái rộng rãi ở giữa phòng khẽ thở dài, đêm tân hôn nằm trên sô pha? Tin này mà lộ ra ngoài hẳn là thành trò cười cho đám người Duy Hoàng.

Biết sao được, vai diễn này chính là người đàn ông triệt để tận dụng. Đã diễn là phải có tâm.

Thế là anh đỡ Gia Ly dậy, bấm nút mở rộng ghế sô pha sau đó nằm xuống ôm cô vào lòng, điều chỉnh ánh đèn và điều hòa cho phù hợp, khẽ nhắm mắt. Qua chín giờ tối, căn phòng đã im lặng chỉ còn lại tiếng ro ro của máy móc vận hành.

Tất nhiên là ngôi nhà vẫn còn ba người chưa có ngủ, đó là anh chàng vệ sĩ, bác đầu bếp, và một bác gái giúp việc là vợ của bác đầu bếp. Bọn họ đang cúi đầu to nhỏ với nhau điều gì đó trong phòng ăn, mắt tròn mắt dẹt, vừa gật gù sau lại lắc.

Nhìn khá là thú vị.

Tới tận khi kim đồng hồ chồng lên nhau chỉ thẳng lên trời, đoán là ông bà chủ sẽ không có nhu cầu ăn khuya nên cả ba mới lặng lẽ trở về phòng đi ngủ.
Bab 52 Chương 52: Em muốn anh giúp một chuyện

Nhẽ ra như các cặp đôi thông thường khác, sau ngày cưới cặp vợ chồng trẻ sẽ được nghỉ trăng mật không cả tháng thì cũng phải vài ngày; nhưng Gia Ly và Tuấn phong thì lại không được như thế.

Vừa sáng sớm thiết bị liên lạc riêng trong đội Bella lại lần nữa đổ chuông gọi tỉnh hai người. Sau khi Tuấn Phong nghe điện, sắc mặt anh liền căng thẳng khác thường khiến Gia Ly còn đang lóp ngóp ngồi dậy cũng hoảng hốt bởi khí thế tỏa ra từ trên người anh.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Tuấn Phong đáp ứng một tiếng rồi tắt máy. Anh dịch chuyển đồng tử về phía gương mặt ngái ngủ trước mặt rồi giơ tay ra.

Gia Ly nhìn anh, chợt hơi sốc với gương mặt này một chút nên vẫn không hiểu ý anh muốn gì. Mãi đến khi khóe môi Tuấn Phong cong lên giảm đi sự lạnh lùng nhẹ giọng nhắc: “Đỡ anh ngồi dậy.”

Lúc này Gia Ly mới hồi thần vội kéo anh.

Cô nhìn chỗ hai người đang ngồi, lại nhìn quần áo trên người anh, phì cười, tỏ ra áy náy: “Xin lỗi anh, đêm qua em quên nhờ người giúp anh. Sao anh không gọi em dậy?”

Tuấn Phong giơ tay bắt lấy cái mũi của cô nhéo một cái: “Lần đầu tiên được vợ chủ động ôm ngủ nên anh không tắm một ngày chắc cũng chẳng sao.”

Gia Ly nghệt mặt ra. [Nói năng thật thuận miệng.] Cô liếc xuống người anh sau đó vội đứng dậy vừa đi vừa nói: “Em gọi người giúp anh, em ra nhà vệ sinh bên ngoài.”

Nói rồi cũng vội chạy đi.

Cô vừa đi khuất, Tuấn Phong liền bấm chế độ tự động khóa cửa sau đó thở dài nhìn xuống cơ thể mình, lại liếc nhìn đồng hồ rồi lập tức đứng dậy đi vào nhà tắm. Anh thông qua thiết bị liên lạc bên trong nhà tắm báo cho Việt sắp xếp lịch trình ngày hôm nay buộc Gia Ly phải tới công ty, cũng không quên bố trí một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến vào tối nay để bù lại cho cô. Xong xuôi mọi chuyện lúc trở lại trên ghế sô pha thì vệ sĩ đã mang theo xe lăn đứng chờ sẵn bên ngoài cửa.

Người chồng giả bộ ốm yếu tiễn vợ đi làm sau đó cũng lên một chiếc xe khác chạy thẳng tới trụ sở đội đặc nhiệm.

Gia Ly ngồi trên xe, nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách cầm trên tay. Trong đó chính là có vài sợi tóc của Tuấn Phong mà cô đã lén nhặt lúc về phòng thay đồ. Không biết tâm tình cô hiện giờ như thế nào, nhưng thực lòng mà nói nó đang hồi hộp chẳng khác gì tên ăn mày lần đầu tiên liều lĩnh ăn trộm ở bánh mì cả. Gia Ly chỉ cầu mong cho giác quan thứ sáu của mình thực sự chuẩn xác trong khi các giác quan khác đều đã bị đánh lừa một cách ngoạn mục.

***

Gia Ly vừa bước vào công ty đã khiến cho toàn bộ nhân viên sững sờ, hóa ra tin đồn là thật, cậu cả bị liệt chân đã mất luôn cả chức năng kia nên tân tổng giám đốc cũng chẳng buồn nghỉ tuần trăng mật mà đi làm luôn.

Nhìn ánh mắt tò mò của của đám nhân viên, Gia Ly cau mày bước về phía lễ tân: “Nếu có người tên là Đạt tới tìm tôi thì cứ để anh ta lên phòng tôi.”

Lễ tân bị cái nhìn sắc lẹm của Gia Ly liếc qua liền cúi đầu đáp lại: “Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Cô ta chợt toát mồ hôi bất an cúi đầu lo sợ, chắc chắn những gì cô ta vừa nói thì sếp lớn của mình đã nghe thấy, nếu như người ta có nóng giận đuổi việc thì cô ta cũng phải chịu. Vậy nên cô ta khẽ run không dám ngẩng đầu, mãi lâu sau khi cô bạn bên cạnh giật gấu áo ra hiệu mới dám chậm rãi ngước đầu lên nhìn, lúc này trước mặt đã chẳng còn ai nữa rồi. Hai cô lẽ tân tái mặt nhìn nhau lắc đầu làm động tác khóa mồm lại. Tổng giám đốc quá đáng sợ, cảm giác áp bách vừa rồi chẳng khác gì hồi còn đi học lúc quay bài bị giám thì đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Quá đáng sợ!

Trách gì mấy lão già lần trước đã bị đá thẳng cổ khỏi công ty. Tưởng người ta liễu yếu đào tơ, ai dè lại là một người phụ nữ quá mạnh mẽ sắc bén như thế chứ!

Gia Ly dọa xong hai linh hồn bé bỏng thích buôn chuyện liền vào thang máy lên thẳng phòng làm việc của mình. Sáng nay nhẽ ra cô vẫn chưa muốn đi làm đâu nhưng mà Việt gọi tới báo với cô ngày hôm nay có thêm hai công ty nữa sát nhập vào Vạn An, cô cần phải có mặt để tiếp nhận và chuyển giao các thủ tục nội bộ khác.

Vậy nên con mèo lười mang tên Gia Ly đã phải đến công ty rồi vô tình biến cái tin đồn nhảm nhí kia thành sự thật trong mắt người ta mất rồi. Đúng là thảm hết chỗ nói.

***

Tầm bốn giờ chiều, khi mà Gia Ly đang ngập đầu trong núi công việc của một tổng giám đốc thì cửa gõ vang. Cô đoán được người đến là ai nên đứng dậy vội chạy ra đón.

“Anh Đạt!”

“Khiếp quá, giờ cô thành sếp lớn rồi sao còn nhớ đến anh thế?” Đạt xoay chiếc mũ lưỡi trai ra sau gáy đi vào ghế sô pha ngồi xuống.

Anh ta chính là một người anh mà Gia Ly quen hồi học cấp ba. Một đối thủ không đội trời chung suốt ba năm trời trên võ đài của giải boxing quốc gia. Mãi sau khi mà Gia Ly từ bỏ niềm đam mê boxing để thi vào trường kinh tế để nối nghiệp gia đình thì những trận thi đấu của hai người mới chấm dứt.

Hiện tại Đạt chuyên bán tin tức, chẳng biết anh ta có ô dù gì không nhưng mà bất kể khách hàng muốn biết thông tin gì anh ta đều có thể cung cấp còn đảm bảo độ chính xác tuyệt đối và bảo mật. Vừa hay đúng là loại mà Gia Ly cần.

“Em muốn anh giúp một chuyện.”

***

Bên trụ sở của đội đặc nhiệm, trong phòng pháp y.

Tuấn Phong đang đứng trước một màn hình led lớn. Trên đó là những hình ảnh cuối cùng rất thê thảm của những người xấu số. Đủ mọi hình dáng, biểu cảm và thông điệp khác nhau.

“Thế nào hả thiên tài?” Trọng Đạt đứng bên cạnh sốt ruột hỏi. Cô bạn anh ấy mới quen đã mất tích tám giờ đồng hồ, mà tất cả manh mối để lại đều cho thấy cô ấy đã bị tên đàn ông nguy hiểm này bắt đi.

Toàn bộ đội đặc nhiệm và lực lượng an ninh đã bị điều động nhưng đều vô vọng. Hiện tại đều đang dựa cả vào người trước mặt này - Giáo sư tâm lý học hành vi.

“Đây là một người yêu thích sự hoàn mỹ, bởi vì bản thân hắn ta không hoàn hảo. Những người như thế thường chịu kích thích rất lớn từ thế giới bên ngoài sau đó tự bản thân họ sinh ra phản ứng chống đối dẫn đến những hành vi loại này. Hãy tìm các đối tượng làm việc hoặc công việc có liên quan tới cái đẹp, nghệ thuật, hội họa. Có chỗ làm việc riêng khép kín. Độ tuổi từ 35 đến 40, cao, gầy. (***)”

(***): Phần phân tích này thuộc bộ truyện [Chẳng sợ ai ngoài em.]

Tuấn Phong vừa lên xe đưa tay nới lỏng cà vạt thì lại nhận được tin nhắn của Duy Hoàng.

[Này, hóa ra cậu diễn kịch cũng chả phải siêu sao gì?]

Tuấn Phong: [Nói.]

Duy Hoàng: [Vợ cậu muốn mua tin tức về cậu, nói xem tớ bán với giá bao nhiêu thì hợp lý.]

Tuấn Phong: [Về thân phận nào?]

Duy Hoàng: [Ê, đủ lợi hại nhé, cả hai luôn.]

Tuấn Phong: [Trì hoãn lại vài ngày đưa nhỏ giọt thôi.]

Duy Hoàng: [Tuân lệnh.]

Anh nhìn ra bên ngoài khẽ thở dài, chính ra là lo sợ.
Bab 53 Chương 53: Cảm ơn vợ

Gia Ly nhìn đống văn kiện chất đống trên bàn mà mình mới xem qua, hai đầu lông mày cô nhíu chặt khó chịu. Chiếc bút máy trên tay đã được xoay tròn rất nhiều vòng. Cuối cùng, cô nhấc máy gọi cho giám đốc nhân sự lên gặp mặt.

Người đàn ông trung tuổi dáng người thấp béo bất an bước vào phòng, kể từ khi tân tổng giám đốc đến Vạn An, chưa một lần nào đả động tới nhân sự của công ty, chẳng lẽ bây giờ ngồi vững chân rồi mới bắt đầu thanh lọc?

Ánh mắt ông ta không dấu nổi sự tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ngồi sau bàn làm việc: “Thưa sếp…”

“Chú cứ ngồi xuống đó chờ tôi một lát.” Gia Ly nhắn nốt tin nhắn gửi cho Đạt sau đó mới đứng dậy đi về phía bàn nước.

Nhìn phong thái ung dung tự tin của Gia Ly, đáy lòng giám đốc nhân sự càng thêm lo lắng.

Cô rót cho người đàn ông trước mặt một chén trà sau đó nhẹ giọng nói: “Số lượng công việc của anh Minh có vẻ hơi nhiều, tôi thấy anh ta khá áp lực nên muốn gọi chú lên để tuyển dụng cho tôi thêm một trợ lý nữa. Các vị trí khác tới thời điểm hiện tại vẫn ổn nên không cần thay đổi gì.”

Người đàn ông hơi giật mình, ông ta hiểu ẩn ý của Gia Ly, nói như vậy khác nào đang nhằm vào Quang Minh? Liệu anh ta có biết không?

Đấy cứ nghĩ là người ta thân liễu yếu đào tơ không biết gì đi, người ta giờ đã trở thành đại thụ thành tinh rồi kìa.

“Vâng. Để tôi điều động từ nguồn lực khác sang hỗ trợ.” Giám đốc nhân sự khéo léo thăm dò.

“Chú tuyển người mới giúp tôi, nữ giới nhé.” Gia Ly lắc đầu đưa ra yêu cầu: “Thông báo tuyển dụng đi.”

“Được.” Giám đốc nhân sự thoáng rùng mình. Hóa ra phát súng thanh lọc đầu tiên lại chính là vị trí đó.

“Tôi muốn càng sớm càng tốt, chú đi sắp xếp đi.” Gia Ly tiễn người đàn ông rời khỏi phòng, khóe môi cô rất vui vẻ cong lên, ánh mắt đắc ý liếc nhìn đồng hồ, hết giờ liền tan làm.

Gia Ly còn chưa ra khỏi phòng thì Tuấn Phong đã gọi tới.

“Còn ở công ty hay sao? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm ấm thân thiết của người đàn ông liền vang lên.

Gia Ly ngẩn ra, nhất thời có chút không quen, trước kia chưa từng có người hỏi cô như vậy. Một câu hỏi nhưng lại khiến Gia Ly suy diễn đủ điều. Lòng cũng cảm thấy ấm áp.

“Em chuẩn bị về đây. Cũng không có gì khó khăn, chỉ là mới chuyển đổi nên số lượng công việc hơi nhiều thôi. Em vừa thông báo tuyển thêm một trợ lý nữ, nếu ổn sẽ thay thế vị trí của trợ lý cũ, có lẽ giờ anh ta cũng đã nhận được tin tức rồi, chắc là sắp tức muốn chết.” Gia Ly vừa đi vừa kể chuyện.

Tuấn Phong cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói của cô, tâm trạng nhịn không được cũng bị cuốn hút theo, môi mỏng cong lên, rốt cuộc anh đã yên tâm phần nào, Gia Ly mạnh mẽ quyết đoán hơn chính là mục đích của anh.

“Có cần anh giới thiệu vài người không?”

Nghe đến lời đề nghị này, Gia Ly thoáng rùng mình nghĩ về Phong Vũ. Cô vội từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu, em sẽ phỏng vấn trực tiếp, người nào phù hợp sẽ chọn luôn.”

“Thế, chuyện em nói sẽ lấy lại công ty của nhà họ Vũ cho anh, em có tính toán gì chưa?”

Gia Ly sửng sốt, cô vừa định nói chưa có kế hoạch nhưng lại im lặng. Nhớ lại lúc trước cô nói như thế căn bản là muốn giúp Tuấn Phong đứng lên lấy lại tự tôn của mình và kích thích anh, nhưng càng lúc cô càng thấy không thích hợp, nhất là khi cô nghĩ đến những nghi vấn trong lòng mình thì đã định từ bỏ. Chỉ là hiện tại nghe anh nhắc đến, lòng lại có chút tò mò. Liệu có uẩn khúc gì ở đây khiến Tuấn Phong thực sự không tiện ra mặt? Nếu thế, cho dù khó khăn cô cũng muốn lấy lại nó cho anh.

Vì thế, Gia Ly nghiêm giọng nói: “Cần tìm bằng chứng Xuân Lan hạ độc anh. Như thế là xong.”

“Chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa người đưa cốc nước đó cho anh chính là bà cụ Vũ, anh thực không muốn bà lo nghĩ.”

“Còn có chuyện đó.”

“Ừ, đến giờ bà vẫn còn dằn vặt lương tâm. Vậy nên anh mới chấp nhận từ bỏ.” Tuấn Phong buồn bã nói.

Quyết định này, anh đã lựa chọn nhiều năm trước. Cũng có chút không cam lòng vì bất đắc dĩ để bà cụ giữ mãi khúc mắc trong lòng về chuyện ly nước.

Chỉ là nếu như tra không ra, người chịu trách nhiệm chính là bà Vũ. Hơn nữa thực sự khi đó anh cũng đã cho người tra xét rồi. Mọi bằng chứng đều chỉ dừng lại ở bà cụ tội nghiệp. Nên giờ, sau thời gian dài như vậy, nếu như không do chính miệng Xuân Lan thừa nhận, mọi chuyện cũng không thể đổ lên đầu bà ta được.

Mỗi khi thấy bà Vũ sầu muộn vì đôi chân của mình, anh đều rất khó chịu, chỉ muốn lôi cổ kẻ chủ mưu ra để bắt trả giá nhưng chưa tới thời cơ, cũng rất muốn nói với bà chân mình đã khỏe mạnh để bà an tâm tuổi già, nhưng đều không thể.

Chuyện này cứ như một cái gai ghim tận sâu trong lòng.

Cho dù ngoài mặt thể hiện ra không chút để ý, thực ra chỉ có chính mình mới biết, nỗi đau nó lớn nhường nào. Bà đã già như vậy rồi, thế mà vẫn phải dằn vặt mỗi ngày. Thế nên nhiều khi rất nhớ bà, Tuấn Phong cũng e ngại gặp mặt.

Dù sao, lúc còn nhỏ bà Vũ là người yêu thương, cưng chiều anh nhất. Nhờ có bà mà anh mới cảm thấy nhà họ Vũ khi đó bớt lạnh lẽo hơn rất nhiều. Mà giờ, bà đã lớn tuổi, hay nghĩ ngợi, tận đến lúc này đây, anh cũng vẫn lăn tăn không muốn nhắc lại chuyện cũ trước mặt bà là vì thế.

Có những thứ, không phải cứ đường hoàng moi ra phản bác là được. Địch trong tối, ta ngoài sáng thực không dễ hành động, cứ như bây giờ hỗn loạn hòa quyện với nhau chính là ổn nhất.

Chắc là Tuấn Phong cũng đau khổ lắm.

Gia Ly nghe ra được sự không cam lòng của anh, liền đổi một cách khác: “Giờ anh đã có em là người thân, chúng ta sẽ làm được.”

Con ngươi trong mắt Tuấn Phong tối lại “ừ” một tiếng. “Em đừng áp lực, anh không sao đâu.”

“Vâng, chuyện này em sẽ chú ý.”

“Hay là thôi, anh không muốn em đối mặt với nguy hiểm.”

“Anh đừng lo! Chuyện này em muốn tự mình làm.”

Phía bên kia, người đàn ông đang đứng bên ô cửa, trong tay cầm một bức ảnh đã cũ, trầm mặt xuống. “Được!”

Nghe giọng điệu miễn cưỡng của anh, Gia Ly liền giải thích: “Em chẳng phải là công lý, nhưng những thứ nên thuộc về anh, em đều muốn đòi về toàn bộ. Còn có danh tiếng xấu mà bọn họ cố tình bôi lên anh, em cũng muốn bọn họ được trải nghiệm thử, nói cho họ biết anh đã là người của em, bất kể ý đồ xấu xa nào đều phải trả giá.“

Gia Ly ngừng một chút lại nói tiếp: “Anh Phong, chuyện này em muốn đích thân làm, nếu ngay cả chút chuyện này em đều làm không xong, cũng không xứng đứng ở bên cạnh anh.”

Đủ chân thành chưa? Xem chân thành có đổi lại được chân tình không?

Phía bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe của người đàn ông: “Cảm ơn vợ!”

Cuộc nói chuyện nhất thời im lặng, thời gian giống như đồng hồ cát chậm rãi trôi qua. Không biết qua bao lâu, Gia Ly mới đáp lại: “Được.”

Bỗng nhiên Tuấn Phong nhếch miệng nói: “Nhưng mà em cũng phải đáp ứng với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Không cho phép em liều mạng.”

Gia Ly: “...”

Nghe có chút quen quen.
Bab 54 Chương 54: Tự tìm bằng chứng.

Gia Ly ngây người ngồi im ở bên trong xe, có chút giật mình. Cô chính là đang cảm thấy vừa ấm áp lại vừa đau lòng. Người đàn ông này đã trải qua những gì, tâm lý biến thái cỡ nào mới có thể tự phân thân ra hai vỏ bọc khác nhau để sống như vậy? Chẳng lẽ chuyện này thực sự rất nguy hiểm? Anh là đang quan tâm cô?

Đôi môi Gia Ly căng ra như một nét kẻ ngang bướng bỉnh, cho dù biết sự cố chấp này của cô sẽ rất khó khăn nhưng vẫn muốn bước chân vào.

“Anh yên tâm, có nguy hiểm em sẽ trốn vào bên anh.” Gia Ly mỉm cười thăm dò đáp.

Người đàn ông nghe vậy chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Em lái xe cẩn thận.”

Gia Ly nhìn cuộc gọi đã kết thúc, đáy mắt ánh lên tia sáng, càng lúc cô càng cảm thấy linh cảm của mình là thật. Do dự một chút, cô hít một hơi liều mạng bấm máy gọi tới số điện thoại lưu tên là Phong Vũ.

***

Việt nhăn nhó đứng ở trước thang máy dưới hầm để xe, chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay như đang chờ ai đó. Không bao lâu sau, chiếc xe quen thuộc đã xuất hiện.

Sau khi xuống xe Gia Ly liền nhìn thấy Việt đang nghiêm chỉnh đứng ở đó, cô bước tới mỉm cười thân thiện chào hỏi: “Anh đã hết giờ làm rồi hả?”

Việt bật cười: “Cô Trần cứ vui tính vậy, đi nào, Phong tổng có lẽ đang chờ.”

Nhẽ ra hôm nay anh ta đúng là đã được về rồi, nhưng mà bây giờ thì chẳng biết. Cô vợ mới cưới này của ông chủ tự nhiên lại chạy tới đây làm gì chứ? Cô có biết ông chủ đã chuẩn bị một bữa ăn lãng mạn chờ ở nhà, mà chỉ sau một cú điện thoại đã phải tức tốc phi tới đây không?

“Thực ra là tôi đến hỏi chút chuyện thôi, không có liên quan tới công việc. Ngại quá!” Gia Ly chăm chú nhìn Việt khách sáo nói.

“Vâng.” Việt tinh ý gật đầu trả lời.

“Anh Việt này, anh làm ở Hoành Phi lâu chưa?”

“À, mới thôi, tôi là lính mới toanh.” Việt cẩn trọng đáp.

“Vậy sao? Để được làm trợ lý của Phong tổng hẳn là anh đã phải phấn đấu rất vất vả, dưới một người trên rất nhiều người, khác gì đại thần đâu nhỉ?”

“Đúng là vất vả, như cô Trần nói thì chính là ở gần vua như đứng bên cạnh cọp. Nhưng mà con cọp này có chút thân thiện.”

“Lần đầu tôi đi gặp Phong tổng anh cũng nói câu đó.” Gia Ly bật cười.

“Thế hả, nhưng đúng mà, sếp lớn của chúng tôi rất thân thiện đấy, chỉ là ít nói thôi.” Việt âm thầm đánh bóng tên tuổi cho ông chủ của mình.

“Vâng. Có vẻ anh rất thích anh ấy?”

“Ấy chớ, cô Trần nói gì vậy.”

“À không, ý tôi không phải như thế. Tôi là cảm thấy anh rất tận tâm, chẳng như trợ lý của tôi. Bây giờ tìm được một người bên cạnh để có thể tin tưởng sao mà khó!” Gia Ly thở dài.

Đúng lúc này thì thang máy mở ra, Việt trộm thở phào giơ tay làm động tác mời. Rõ ràng Gia Ly đang thông qua anh ta để thăm dò ông chủ, chẳng biết ông chủ đã biết chưa, bảo sao giờ này còn chạy tới đây?

Gia Ly chào Việt rồi đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi. Đột nhiên cô có chút hồi hộp, thoáng qua tia chần chừ. Nếu như cô tính sai, vậy, chả phải ngay sau ngày cưới đã chạy tới đây tìm tình một đêm hay sao?

Nghĩ vậy, đến chính bản thân cô cũng ghê tởm mình.

Cô đứng trước cánh cửa hồi lâu, cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng, nó thôi thúc cô hãy mở cánh cửa này ra bước vào.

Sau khi gõ cửa, không nhận được hồi đáp phía trong, nghĩ một lát Gia Ly lại muốn xoay người bỏ về, nhưng cô chợt khựng lại, lập tức bước nhanh tới nhoáng một cái đã mở cửa bước vào.

Lúc này, căn phòng làm việc an tĩnh dị thường, Gia Ly cố gắng hít thật sâu, tay cầm chắc túi xách che giấu cảm xúc bất an trong lòng. Ánh mắt cô nhìn nhanh một vòng không thấy bóng dáng chủ nhân nơi này đâu, đoán chừng anh hiện không có mặt ở đây nên rón rén đi về phía cánh cửa kia.

Khi Tuấn Phong đến nơi, đã thấy Gia Ly nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, anh nheo mắt đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, cánh tay vòng sang ôm lấy cô vào lòng.

“Em tới đây tìm tôi, là nhớ tôi sao? Chồng em không đáp ứng được em à?” Giọng anh có phần mỉa mai vang lên.

Gia Ly nén sự tức giận xuống đáy lòng, gương mặt treo lên một nụ cười, vòng tay sang ôm lấy cổ người đàn ông, ngón tay thon dài đẹp đẽ luồn vào mái tóc của anh khẽ vuốt ve, tay khác véo mạnh lên gò má có phần thô nhám: “Phong Vũ, anh ăn nói cho cẩn thận.”

Bàn tay người đàn ông đặt bên eo vì cử chỉ của cô mà thêm siết chặt, ngữ điệu có phần nguy hiểm rít qua kẽ răng: “Nói xem, giờ này em muốn gặp tôi là để làm gì?”

Nói xong, ánh mắt anh không hề che giấu ý đồ mà liếc về gian phòng ngủ bên cạnh.

Như là chỉ chờ có thế, Gia Ly túm tóc anh giật mạnh lôi kéo cái đầu đang ghé sát xuống ra xa, giọng nói lạnh lùng cũng vang lên: “Tôi đến là để hỏi một chuyện.”

Cô buông anh ra, cựa người với lấy cái túi xách cần thận bỏ sợi tóc của anh vào sau đó thản nhiên lôi thỏi son và hộp phấn ra soi rồi tô đậm, ánh mắt liếc sang anh mang theo vẻ chiêm nghiệm: “Anh quen biết Tuấn Phong lâu chưa?”

“Không lâu lắm.”

Cô cất đồ vào túi, ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi: “Vậy cũng không phải là thân thiết lắm nhỉ?”

Khóe miệng Tuấn Phong giật giật: “Em chạy đến đây chỉ để hỏi chuyện này?”

Nghe vậy, Gia Ly cũng có chút buồn cười, cô chính là đang bịa bừa một lý do đấy thôi chứ cô quan tâm làm cái cóc khô gì. Nhưng vẫn phối hợp cười nói: “Vâng, tại anh nói là bạn thân mà hôn lễ của chúng tôi lại không có trong danh sách khách mời của Tuấn Phong.”

“Cậu ấy không muốn mối quan hệ rộng của mình bị quá nhiều người biết, em hiểu mà.”

[Nghe cũng có lý, bảo sao xung quanh anh lại có nhiều nhân tài như vậy.]

“Tôi không biết nhiều về anh ấy cho lắm, anh có thể kể một chút không?”

“Em không thấy việc em chạy tới trước mặt tôi để hỏi về người chồng mới cưới là việc làm quá nhẫn tâm hay sao?”

“Vậy à? Thế thì khi nào anh cảm thấy tôi hỏi như thế là hết nhẫn tâm thì chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” Gia Ly nói xong cũng không để cho người đàn ông kịp phản ứng, cô đã chuồn khỏi căn phòng.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, người ngồi trên ghế sô pha nhất thời chấn động một trận.

Hóa ra Gia Ly tới đây chỉ để dò hỏi, cô là đang nỗ lực đi điều tra về anh, là làm thật! Không phải nói đùa.

Tuấn phong rà ngón tay qua sống mũi thích thú cười.

Nhưng anh sẽ không thể nào ngờ được, thứ mà Gia Ly muốn không phải vài lời nói suông vô căn cứ. Cô ngồi yên vị trong xe, nhìn hai mẫu tóc đang cầm trong tay, miệng cười thành tiếng.

Cho dù tất cả mọi thứ đều có thể làm giả được, nhưng giám định gen thì không thể nào. Chỉ là cô vẫn không hiểu, Tuấn Phong đã làm thế nào với gương mặt của mình để nó biến dạng khác nhau như vậy, đâu mới là gương mặt thực sự của anh?
Bab 55 Chương 55: Người chồng mà cô lấy thực ra là ai?

Anh cho rằng cô là một con cừu ngây thơ dễ bị lừa lắm hay sao? Tỉnh lại đi sói ạ. Nhìn vẻ bề ngoài hiện tại của Gia Ly so với một thời phá phách trước kia của cô, tất nhiên là có vẻ yếu đuối vô tác dụng thật nhưng tuyệt đối không phải là quả hồng mềm để anh có thể tùy ý bắt chẹt.

Cũng may, vẫn là rất may vì người đàn ông đêm đó chính là anh. Bằng không có lẽ đã chẳng có cái đám cười này rồi.

Hàng ngàn những tính toán nhảy ra chạy hỗn loạn trong đầu Gia Ly. Thế mà bên ngoài, vẻ mặt cô vẫn đơ ra như là một người vợ đang rất đau khổ vì người tình vậy. Những lời nói của anh, cho dù Gia Ly cố tình coi như không quan tâm, nhưng chưa có một câu, một chữ nào cô quên.

Sẽ có ngày, khi chiếc mặt nạ của cả hai người bị xé ra, lúc đó…

Tuy nhiên, Gia Ly lại càng cảm thấy bản thân phải thật thận trọng, mọi chuyện này vốn dĩ không chỉ đơn giản như thế. Cô quyết định nên quan tâm đến cô bạn thân Minh Châu một chút, thế là Gia Ly gọi điện cho cô ta.

***

Tuấn Phong gấp gáp rời Hoành Phi trở về nhà, nhanh chóng nhập vai anh chồng bệnh tật chờ vợ đi làm về. Bữa tối lãng mạn dưới nến đã được chuẩn bị rất chu đáo, vậy mà người lại không thấy đâu.

Rõ ràng lúc Gia Ly ra về vẫn còn khá sớm, bây giờ đã là chín giờ tối, nhẽ ra cô phải về nhà lâu rồi mới phải chứ?

Anh đi tới bên cửa nhìn ra phía cổng, ánh mắt mỗi lúc thêm ngóng trông, nhìn ủ rũ chẳng khác gì đứa trẻ tội nghiệp đang chờ mẹ trở về.

Những người làm trong nhà đều sợ hãi tâm trạng lúc này của ông chủ nhà mình mà im lặng không dám lên tiếng. Trong bóng đêm tĩnh mịch, không gian càng thêm áp lực.

Rốt cuộc, sau ba mươi phút, Tuấn Phong cũng không kiên nhẫn được nữa. Anh Lấy điện thoại ra gọi cho Gia Ly. Nhưng điện thoại đổ chuông mãi vẫn không được kết nối. Tròng mắt người đàn ông đỏ lên. Nếu như anh không biết rõ ngoài mình anh ra, Gia Ly không có người đàn ông nào khác thì rất có thể đã lên cơn ghen tuông rồi. Còn hiện tại, anh chỉ có lo lắng và lại là lo lắng.

Tuấn Phong gọi điện cho Duy Hoàng nhờ giúp đỡ. Năm phút sau hình ảnh của Gia Ly đã được gửi tới.

Cô đang đi theo dõi cô ả Minh Châu?

Tuấn Phong bực bội.

Mẹ kiếp, hóa ra cô bỏ anh ở nhà một mình để đi theo một con đàn bà chết tiệt.

Gia Ly rón rén bám sát Minh Châu, khi tối cô hẹn gặp cô ta, nhưng hai người chưa kịp nói câu gì thì cô ta đã nhận được một cuộc gọi rồi vội vàng bỏ đi. Gia Ly thấy vậy liền bám theo cô ta tới một buổi tiệc ra mắt sẳn phẩm mới của một thương hiệu xe máy điện nọ.

Bởi vậy cô đã phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị. Cô đúng là không ngờ Minh Châu đã tha hóa đến mức như vậy, cô ta trở thành tú bà mai mối các em chân dài cho những lão già hom hem. Những cô mẫu xe do Minh Châu dẫn đến sẽ uốn éo phô diễn đủ loại tư thế hấp dẫn nhất của bản thân bên cạnh các mẫu xe mới, sau khi buổi ra mắt kết thúc, các cô gái trẻ này sẽ cùng đám lão già kia tới khách sạn đặt trước. Nhìn độ tuổi của mấy mẫu xe kia Gia Ly đoán bọn họ còn rất trẻ, cơ thể còn chưa có phát dục hết, nhiều lắm là mấy cô gái sinh viên đại học, có cả học sinh lớp 12, cũng có thể ít hơn.

Tội lỗi này đáng sợ tới mức nào chứ?

Bởi vì lòng ham chơi trước mắt mà đánh mất đi cả cuộc đời?

Gia Ly đứng trước cửa của khách sạn đó rất lâu, nhiều lần cô muốn bấm máy báo công an, nhưng cuối cùng vẫn không đành. Nếu như công an tới, mọi chuyện sẽ được truyền đi rất xa đồng nghĩa với việc những cô gái kia sẽ bị cả thiên hạ chỉ trỏ. Nhưng nếu như không báo án, Gia Ly lại cảm thấy không cam lòng.

Tuy nhiên, cuối cùng Gia Ly chỉ lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh làm bằng chứng rồi sẽ về. Cô nhìn thấy trên chiếc điện thoại đã tắt chuông là mấy chục cuộc gọi nhỡ của Tuấn Phong thì chợt giật mình. Liếc mắt nhìn giờ trên góc điện thoại, Gia Ly không dám la cà nữa mà vội làm xong việc rồi chạy ra xe.

Cô vừa mới ngồi vào xe, khởi động máy, điện thoại để trong hốc xe lần nữa nháy sáng. Cô vội vàng nhận cuộc gọi: “Dạ.”

“Em đang ở đâu đấy? Em vẫn còn làm à? Muộn lắm rồi, hãy nghỉ đi. Em tự mình trở về, hay là anh tới công ty đón em.” Tuấn Phong dồn dập hỏi.

Ngữ khí của người đàn ông không tốt, cũng không biết anh đã nén giận bao lâu rồi. Cách cái điện thoại Gia Ly cũng có thể cảm nhận được anh đang không vui.

Cô cắn môi lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Em còn dám hỏi làm sao hả? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Gia Ly: “...”

Thì ra đây chính là cảm giác có một người đang đợi chờ cô hay sao? Một người chồng gọi điện hờn trách vợ vì quá bận rộn bên ngoài mà quên luôn cả về nhà? Quên luôn cả mình đã lấy chồng, quên nhà của mình không còn ở chỗ cũ nữa!

“Em xin lỗi, em về ngay đây.”

“Cả ngày nay anh đã không được gặp em rồi, mau về đi. Anh còn chưa ăn tối, vẫn luôn chờ em…” Tuấn Phong hậm hực kể nể.

Gia Ly trợn mắt kinh ngạc.

Chẳng phải mới gặp nhau hay sao?

Anh diễn cũng nhập tâm quá vậy?

Còn chưa ăn tối là sao? Gia Ly cũng chợt nhớ ra cô chưa ăn gì, bụng xẹp lét dán vào người, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến liền đói.

“Em cũng chưa có ăn, em xong việc rồi, giờ về luôn nhé!”

“Ừ!” Tuấn Phong thở dài đáp.

Không không không! Cảm giác này nhất định là ảo giác!

Gia Ly lại thêm sửng sốt. Từ khi nào Tuấn Phong lại dính người như thế?

“Em về đi, anh ở cổng đợi em.” Tuấn Phong thúc giục.

Theo bản năng Gia Ly hơi nhíu mày, “Anh đừng ra đó, sương thu không tốt cho chân của anh.”

“Vậy anh ở cửa nhà.”

“Cũng được, em về ngay đây.” Gia Ly tắt máy vội vàng khởi động xe chạy về nhà.

Ngay khi lái xe qua cổng cô đã thấy người đàn ông ngồi xe lăn cô đơn ở trước cửa đợi mình. Cho dù biết anh chỉ đang diễn một vai tội nghiệp nhưng lòng vẫn không kìm được nhói đau. Cô ra khỏi xe bước vội về phía anh cau mày nói: “Chẳng phải em đã bảo là không được ra đứng hứng sương hay sao?”

“Anh vừa ra thôi.” Tuấn Phong nói dứt mời liền vươn tay ra bắt lấy Gia Ly kéo vào lòng. Cả người cô rơi vào cái ôm vững trãi của anh, lưng áp vào khuôn ngực rắn chắc, ngồi trên xe lăn. Bánh xe theo đà hơi trượt ra sau một đoạn.

“Bỏ em ra. Chúng ta vào nhà.” Gia Ly giẫy giụa muốn đứng lên.

Anh buông cô ra, rồi một tay nắm lấy cằm cô, ép cô xoay đầu lại.

Gương mặt của cô lộ vẻ lúng túng, đôi mắt sắc sảo giờ lại như có chút tủi thân long lanh nước, dường như cô đang cố nén nước mắt.

Tuấn Phong bỗng nhiên ngẩn ra một chút.

Anh nhìn vào đôi mắt ửng đỏ kia, dường như thấy được sự trách móc giận hờn của cô, thấy được cô đã biết tất cả, nhưng khi nhìn lại kỹ hơn thì như là không phải.

Có thể chỉ là ảo giác.

Tâm trạng anh vì thế cũng rung lên bất an.

Anh nhếch môi che giấu sự lo lắng, buông cằm cô ra, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.

“Chúng ta đã là vợ chồng, cho dù em chưa thực sự tiếp nhận anh, nhưng với anh, em chính là người thân duy nhất. Anh sẽ luôn ngóng trông em trở về cùng ăn bữa tối với anh mỗi ngày. Cho dù em bận như thế nào, cũng hãy về nhà, được không?”

Ngữ khí của anh dịu dàng lại mang theo một tia bất đắc dĩ.

Nhẽ ra Gia Ly không khóc, nhưng khi nghe thấy anh nói như vậy cô lại bật lên nức nở. Có lẽ do thời gian vừa qua thần kinh căng thẳng quá mức, cho đến hôm nay cô đã có thể chạm tới được một nửa của sự thật rồi thì lòng cũng tạm buông lỏng mà xúc động.

Lúc đầu chỉ là ấm ức khóc.

Nhưng sau khi nghe màn diễn của anh, lại àng tủi thân khóc lớn hơn.

Càng khóc càng hăng. Dù không phát ra âm thanh, nhưng mà nước mắt lại thi nhau tí tách rơi xuống.

Chứng kiếnbộ dáng này của cô, Tuấn Phong chợt lúng túng.

Lại thấy buồn cười, cũng rất đau lòng.

Anh ôm lấy cô vào lòng, Gia Ly thỏa sức lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên vai áo của anh.

Tuấn Phong cười thành tiếng, vợ anh đây là vì tấm chân tình của anh mà cảm động rơi lệ hay sao? Anh đúng là sắp thành chính quả rồi, chỉ diễn có mấy câu đã thành công thu được nước mắt quật cường của vợ mình.

Nhưng căn bản là anh cũng chẳng hiểu được, Gia Ly thực sự khóc vì điều gì. Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì Gia Ly ngừng khóc, cũng khóc mệt rồi.

Cô đẩy vai anh ngồi thẳng dậy, nhướng mày nhìn anh cười xấu xa: “Anh Phong, bây giờ em cứ ngồi như thế này, anh tự đẩy xe đưa cả hai chúng ta vào nhà nhé!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom