• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 421-425

Chương 421 Hồng nhan tri kỷ

Lâm Hiên cả yêu tinh thật sự cũng đã gặp qua. Còn loại chỉ giống như yêu tinh như thế này, một mình hắn có thể đánh mười người.

Mà Hà Hoan cũng khiến cho hắn thỏa mãn với suy nghĩ của mình.

Nửa đêm, Hà Hoan liền lén lút trốn ra khỏi phòng.

Nàng triệu tập một đám trưởng lão của Hà Hoan cung lại cùng một chỗ.

“Tiếp theo, mỗi người các ngươi đều nên dựa vào bản lĩnh Hút được bao nhiêu tu vi thì cứ hút đi. của bản thân.” Chuyện này, đã định là một đêm không ngủ.

Từ lúc rời khỏi Hà Hoan cung, cho dù Lâm Hiên có thận kỳ lân, nhưng cảm giác hai chân vẫn có chút đi rã rời.

Sau đó, Lâm Hiên lại đi đến hoàng cung.

“Sư đệ, ngươi chắc chắn muốn đến Côn Luân bí cảnh?” Nữ hoàng Long Ý có chút lo lắng nhìn Lâm Hiên.

Lâm Hiên gật gật đầu nói: “Ta vẫn còn có mối thù cần phải báo với ngưởi ở Côn Luân bí cảnh.”

“Vậy được rồi, mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận, nếu gặp được chuyện gì không thể giải quyết được, ngươi có thể đi tìm ngũ sư tỷ của ngươi.” Long Ý nhẹ giọng nói.

“Ngũ sư tỷ cũng ở Côn Luân bí cảnh?” Lâm Hiên vui vẻ nói.

Sau khi xuống núi, hắn chỉ mới gặp được ba vị sư tỷ.

Hiện tại, hắn đã trở thành lãnh chủ của Lam Tinh, nếu như các sư tỷ khác cũng ở Lam Tinh, thì không thể không nghe tin tức.

Nhưng đến tận bây giờ, cũng không có vị sư tỷ nào khác đến tìm hắn.

Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Không nghĩ đến, thế nhưng Long Ý lại nói cho hắn biết, có một vị sư tỷ của hắn đang ở Côn Luân bí cảnh.

“Đúng vậy, ngũ sư tỷ của ngươi đang ở Côn Luân bí cảnh.” Long Ý gật gật đầu.

“Vậy còn các sư tỷ khác đang ở đâu?” Lâm Hiên hỏi.

Hắn đã lâu không gặp chín vị sư tỷ, trong lòng vô cùng nhớ nhung các nàng.

“Ta chỉ biết ngũ sư tỷ của ngươi đến từ Côn Luân bí cảnh, còn những người khác, ta cũng không biết, lai lịch của các nàng rất thần bí.” Long Ý nói.

“Vậy… Sư tỷ, ta đi trước.” Lâm Hiên chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Long Ý lại gọi hắn lại.

“Sao vậy sư tỷ?” Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Long Ý.

Long Ý đứng dậy, đi đến cửa, khóa trái cửa phòng lại.

Sau đó là một trận trời long đất lở…

Nửa tiếng nữa.

“Sư tỷ, nếu không, chúng ta cứ…” Lâm Hiên nhìn sư tỷ Long Ý đang ở trước gương lau vết bẩn trên khoé miệng và trên quần áo, nuốt nước miếng nói.

“Ta không muốn.” Đương nhiên Long Ý biết Lâm Hiên muốn nói cái gì, lắc lắc đầu.

“Vì sao, sư tỷ, ngươi đã như vậy…” Lâm Hiên khó hiểu.

“Ai bảo ngươi muốn đến Côn Luân bí cảnh, ta sẽ giữ lại cho đến khi ngươi trở về, như vậy ngươi mới muốn trở về chứ.” Long Ý hừ một tiếng nói.

“Ta nhất định sẽ trở về.” Lâm Hiên trịnh trọng nói.

“Cũng chưa chắc chắn được như vậy, nói không chừng, ngươi sẽ bị một tiểu hồ ly tinh nào đó trong bí cảnh dụ dỗ.” Nhìn ra được, thật ra Long Ý cũng không muốn Lâm Hiên đến Côn Luân bí cảnh.

Dù sao, trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, huống chi Côn Luân bí cảnh là bí cảnh lớn thứ ba, thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

“Tiểu hồ ly tinh có xinh đẹp đến đâu, cũng không bằng một phần vạn của sư tỷ người.” Lâm Hiên nói.

“Coi như ngươi biết lý lẽ, được rồi, ngươi đi đi.” Long Ý khoát khoát tay áo.

Lâm Hiên từ trong phòng làm việc của Long Ý đi ra.

Tiếp đó, Lâm Hiên lại đi gặp mấy vị đại nội cao thủ.

Có nguyên thạch trợ giúp, mấy vị đại nội cao thủ cũng đều đã trở thành cường giả cấp thánh vương.

Việc khai thác nguyên thạch trong bí cảnh sau này, Lâm Hiên sẽ cho người đưa càng nhiều nguyên thạch đến cho bọn họ.

Giúp tu vi của bọn họ tăng lên.

Rời khỏi hoàng cung, Lâm Hiên lại đi đến tòa nhà văn phòng của U Châu Chi Chủ.

Từ xa Lâm Hiên đã nhìn thấy, phía dưới toà nhà văn phòng Châu chủ, có một trái tim thật lớn được xếp thành từ vô số hoa hồng.

Phía trên tòa nhà còn có một khinh khí cầu.

Trên khinh khí cầu treo một tấm biểu ngữ, trên biểu ngữ viết: Kim Châu chủ, ta yêu ngươi, một vạn lần.

Mẹ kiếp!

Lâm Hiên mở to hai mắt, mẹ nó, thế mà lại có người dám cạy góc tường của hắn?

Tuy nhiên, hắn không vội xuất hiện.

Hắn thật muốn xem thái độ của Kim Linh Khê.

Dù sao, hắn vẫn cảm thấy rất có lỗi với Kim Linh Khê.

“Châu chủ, đã gần nửa tháng rồi, ta thấy Vương công tử thật sự rất thích ngươi.” Anh Đào nhìn khinh khí cầu bay lơ lửng bên ngoài, trêu ghẹo nói.

Kim Linh Khê nhíu nhíu mày liễu, cuối cùng nhịn không được chuẩn bị đi xuống.

“Kim Châu chủ, ta yêu ngươi.” Kim Linh Khê vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, lập tức một âm thanh cuồng nhiệt truyền đến.

“Vương Thông, anh không cảm thấy phiền à, tôi đã nói rồi, tôi đã có bạn trai.” Kim Linh Khê có chút tức giận nói.

Nàng là một nữ tử truyền thống.

Đây là lần đầu tiên được người ta thổ lộ như thế, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng mất mặt.

Sớm biết như thế này, thì lúc tên này bị bắt cóc, trực tiếp để cho bọn xã hội đen giết chết luôn là được rồi.

Chỉ mới một tháng trước, con trai của người giàu nhất Long quốc, Vương công tử bị người ta bắt cóc.

Chính là Kim Linh Khê đã cứu hắn ra.

Ai biết, Vương thiếu gia này sau khi được người cứu ra, thế nhưng lại bị tư thế hiên ngang của nữ tử cứu mình mê hoặc.

Vì vậy, hắn bắt đầu điên cuồng theo đuổi.

Mỗi ngày đều ở ngoài cổng tòa nhà văn phòng của Kim Linh Khê dùng hoa hồng để bày tỏ tâm ý, dùng khinh khí cầu tán tỉnh.

“Kim Châu chủ, ngươi đừng lừa ta, ta đã hỏi thăm rất rõ, cơ bản ngươi không có bạn trai.” Vẻ mặt Vương Thông nhiệt tình nhìn Kim Linh Khê.

Nữ tử này, mặc dù chiều cao cao hơn hắn. Nhưng đã để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Lúc trước, Kim Linh Khê một mình đến cứu hắn, một mình nàng đánh gục mấy tên cướp, tư thế oai hùng kia, quả thực rất cool ngầu.

Trong một khắc kia, hắn đã liền quyết định, cả đời này của hắn nhất định phải theo đuổi được nữ nhân này.

“Vương công tử, Châu chủ không có gạt ngươi, quả thật nàng đã có bạn trai.” Anh Đào khẽ cười nói.

“Không có khả năng, ngươi nói Kim Châu chủ đã có bạn trai rồi, người đó là ai? Ngoại trừ Vương Thông ta ra, còn có ai xứng với Kim Châu chủ?” Vẻ mặt Vương Thông tràn đầy tự tin nói.

Là con trai của người giàu nhất Long quốc, đương nhiên hắn rất tự tin.

“Này, chính là hắn.” Anh Đào chỉ vào tấm áp phích lớn đặt cách đó không xa.

Trên tấm áp phích kia chính là hình của Lâm Hiên.

Hiện tại, những tấm áp phích lớn ở khắp Long quốc đều là hình của Lâm Hiên.

“Ngươi nói bạn trai của Kim Châu chủ là Lanh Tinh lãnh chủ? Ta không tin, trừ khi ngươi gọi hắn đến.” Vương Thông trầm giọng nói.

Tất nhiên hắn sẽ không tin điều này.

Dù sao, đó cũng chính là lãnh chủ Lam tinh.

Vì để thoát khỏi miếng kẹo cao su này, Kim Linh Khê lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Lâm Hiên, nhưng rồi lại có chút do dự.

Thấy dáng vẻ do dự của Kim Linh Khê, Vương Thông cười ha ha nói: “Kim Châu chủ, ta biết, hiện tại nữ nhân trên toàn thế giới, ai cũng muốn làm bạn gái của lãnh chủ Lam tinh, ngươi có ý nghĩ này cũng không có gì là lạ, nhưng loại ông chủ lớn như hắn không phải những người nhỏ bé như chúng ta có thể trèo cao được, tuy rằng Vương Thông ta không phải là võ giả, nhưng với tài lực của Vương gia ta, ta nhất định có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi.”
Chương 422 Bạn trai của Kim châu chủ

Kim Linh Khê nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng gọi cho Lâm Hiên.

Chẳng mất bao lâu, điện thoại đã được kết nối.

Kim Linh Khê: “Lâm Hiên, anh đang ở đâu?”

“Kim bé bự muốn tôi ở đâu, thì tôi sẽ ở đó.” Lâm Hiên đứng trên tầng cao đối diện, nhìn Kim Linh Khê phía dưới, cười đáp lại.

Kim Linh Khê: “Tôi không đùa đâu.”

Lâm Hiên: “Tôi cũng không đùa.”

“Vậy tôi hy vọng hiện tại anh đứng trước mặt tôi, anh có thể thực hiện không?” Kim Linh Khê cắn răng nói.

“Đương nhiên có thể.”

“Vậy tôi sẽ đếm đến mười, nếu anh còn chưa xuất hiện, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái của người khác.” Kim Linh Khê tức giận nói.

Kim Linh Khê dứt lời, thật sự đếm thật.

“Mười"

“Chín"

“...”

“Ba"

“Châu chủ, ngài đừng xúc động.” Anh Đào thấy thế thì kinh ngạc.

Nàng còn tưởng rằng Kim Linh Khê chỉ nói giỡn, không nghĩ đến, thế nhưng nàng ta lại làm thật.

“Một"

“Anh là kẻ lừa đảo.” Kim Linh Khê tức giận cúp điện thoại.

Đương nhiên không phải nàng thật sự muốn đồng ý với Vương Thông.

Mà là cố ý tức giận với Lâm Hiên.

Tên này, lâu như vậy không đến tìm nàng thì cũng coi như xong, thế nhưng hiện tại còn trêu đùa nàng.

“Kim bé bự, cô cứ thế mà nói xấu tôi vậy sao?” Đúng lúc này, một giọng nói trêu tức vang lên.

Thân thể mềm mại của Kim Linh Khê khẽ run lên, chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ thấy một bóng dáng đẹp trai, đang đứng ở phía sau lưng mình.

Không phải là Lâm Hiên, thì còn có thể là ai.

“Lâm… Lãnh chủ.” Kim Linh Khê vốn định gọi tên Lâm Hiên, nhưng dù sao hiện tại cũng đang đứng trước mặt nhiều người, nàng vẫn nên gọi Lâm Hiên là lãnh chủ.

Nhìn thấy Lâm Hiên xuất hiện, vẻ mặt Vương Thông như đang gặp phải quỷ.

“Anh, anh thật sự là bạn trai của Kim Châu chủ?”

Lâm Hiên trực tiếp qua, ôm lấy vòng eo của Kim Linh Khê nói: “Đúng vậy.”

Hắn còn tưởng rằng là người nào muốn cạy góc tường của mình, không nghĩ đến lại là vị Vương công tử này.

Trên mặt Vương Thông hiện lên vẻ thất vọng.

Không nghĩ đến, bạn trai của Kim Linh Khê thế nhưng thật đúng là lãnh chủ Lam tinh.

Mặc dù hắn là con trai của người giàu có nhất Long quốc, nhưng so với lãnh chủ Lam tinh, thì cái gì cũng không thể so sánh.

Dù sao, toàn bộ Lam tinh, đều là của Lâm Hiên.

Đột nhiên, dường như Vương Thông nhớ đến điều gì đó.

“Bạn trai của Thẩm Ngạo Tuyết, cũng là anh?”

“Tôi không phải là bạn trai của Thẩm Ngạo Tuyết.” Lâm Hiên trực tiếp phủ nhận nói.

Tuy rằng Lâm Hiên không thừa nhận Thẩm Ngạo Tuyết là bạn gái của hắn.

Nhưng Vương Thông nhớ rất rõ ràng.

Ngày đó Thẩm Ngạo Tuyết từ chối hắn, cũng chính là vì Lâm Hiên.

Mẹ ơi, hắn còn chuyện gì đáng buồn hơn không.

Thích hai nữ nhân, thế nhưng đều đặc biệt là nữ nhân của Lâm Hiên.

Vương công tử rất bi thương.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng hắn cũng không thể làm gì được.

Văn phòng của Kim Linh Khê.

“Sao anh lại ở đây?” Vẻ mặt Kim Linh Khê nghi hoặc nhìn Lâm Hiên.

“Bởi vì tôi cảm nhận được, có người nào đó nhớ tôi.” Lâm Hiên cười hì hì nói.

“Ai nhớ anh chứ.” Kim Linh Khê xấu hổ nói.

Lâm Hiên không thể nhịn được, trực tiếp đi đến trước mặt Kim Linh Khê, ôm nàng vào lòng.

“Làm gì vậy, Anh Đào còn ở đây đó.” Kim Linh Khê càng thêm xấu hổ nói.

Lúc này Lâm Hiên mới quay đầu nhìn về phía Anh Đào.

“Vậy tôi ra ngoài?” Khoé miệng Anh Đào giật giật.

Nửa ngày sau, Lâm Hiên rời khỏi văn phòng của Châu chủ.

Mặc dù Kim Linh Khê tương đối truyền thống.

Nhưng một khi bỏ qua, văn phòng thiếu chút nữa bị hai người chơi sập.

Một lần nữa thận kỳ lân bị kích hoạt.

[Truyện được đăng hằng ngày trên app ReadMe/Weread]

Tạm biệt Kim Linh Khê xong, Lâm Hiên lại đi đến Phượng Hoàng điện.

Cuối cùng hắn cũng đã có thể có một ngày cho bản thân nghỉ ngơi.

“Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, nếu như ngươi còn không đến nữa, hai nữ nhân này sẽ điên mất.” Sở Thiền Hoàng nhìn thấy Lâm Hiên đến liền bắt đầu oán giận.

Lâm Hiên biết người Sở Thiền Hoàng nhắc đến là Bạch Vô Thường và Quả Quả.

Ngay lập tức hắn đi xuống tầng hầm.

Quả nhiên, hai người bọn họ sắp thoát khỏi xích sắt.

Lâm Hiên lập tức cho hai người bọn họ uống một ít máu kỳ lân.

Lúc này hai người bọn họ mới bình tĩnh lại.

Không biết lần này Lâm Hiên sẽ rời đi bao lâu, vì vậy hắn dứt khoát đưa thêm một ít máu kỳ lân cho Sở Thiền Hoàng.

“Nếu hai người bọn họ lại tiếp tục náo loạn, cứ cho bọn họ uống nó.”

“Chủ nhân, ngài muốn đi đâu sao?” Dường như Sở Thiền Hoàng cảm nhận được cái gì đó.

“Ừ, ta chuẩn bị đi Côn Luân bí cảnh.” Lâm Hiên gật gật đầu.

“Ngài đi bao lâu?”

“Ta cũng không biết.”

“Chủ nhân…” Ánh mắt Sở Tiểu Hoàng si ngốc nhìn Lâm Hiên.

Trong ánh mắt còn thêm chút mê luyến.

Đây chính là nam nhân mạnh nhất Lam tinh.

Ai nhìn thấy mà không bối rối?

“Cái kia… Hoàng Hoàng, nếu không có chuyện gì, ta đi trước đây.” Sao Lâm Hiên lại không hiểu ý của Sở Thiền Hoàng chứ.

Nếu là lúc bình thường.

Đương nhiên hắn không có gì phải lo lắng

Nhưng lần này…

Chủ yếu vẫn là do những nữ nhân ở Hà Hoan cung kia quá tàn nhẫn.

Thế nhưng để cho mười mấy trưởng lão của Hà Hoan cung….Hiện tại, đến ngay cả Âu Dương Băng Tình cũng đã trở thành trưởng lão của Hà Hoan cung….

Tiếp đến là Long Ý.

Sau đó lại còn đùa giỡn với Kim Linh Khê nửa ngày.

“Chủ nhân, ngươi không thích Hoàng Hoàng sao?” Vẻ mặt Sở Thiền Hoàng có chút bi thương.

“Thích, đương nhiên thích, chỉ là…” Lâm Hiên nuốt nước miếng.

Không thể không nói, Sở Thiền Hoàng mặc trang phục công sở như thế này đúng là hấp dẫn chí mạng đối với hắn.

Dù sao, lúc trước Thẩm Ngạo Tuyết cũng luôn mặc trang phục công sở như vậy.

Chỉ tiếc, khi đó Thẩm Ngạo Tuyết đối với hắn vô cùng lãnh đạm.

Hắn có thể chạm đến, chỉ là những khi Thẩm Ngạo Tuyết cởi ra để cho hắn đem đi giặt sạch.

Đến cuối, Lâm Hiên vẫn không thể nhịn xuống được.

Tại một võ quán.

Tây Môn Vô Song đang huấn luyện cho một đám người.

“Động tác không đúng, cách vận hành khí công cũng không đúng, đúng là phải như thế này…Hả?”

Đột nhiên Tây Môn Vô Song cảm nhận được một cỗ cảm giác khác thường truyền đến.

“Huấn luyện viên Tây Môn, có chuyện gì vậy?” Một đám võ giả nhìn qua nàng.

“Không sao đâu. Các người…cứ tiếp tục tập luyện đi.” Tây Môn Vô Song tìm một chỗ không người qua lại.

“Sở Thiền Hoàng, con bà ngươi, đang là ban ngày ban mặt, ngươi làm cái trò gì vậy hả? Ưm…”

Tây Môn Vô Song cảm thấy vô cùng khó chịu.



Một tiếng sau.

Sở Thiền Hoàng nhu thuận nằm trong lòng Lâm Hiên.

“Chủ nhân, ngài nhất định không được quên Hoàng Hoàng, ngài phải nhớ trở về thăm Hoàng Hoàng.”

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Lâm Hiên xoa xoa đầu Sở Thiền Hoàng.

“Đúng rồi, sao không thấy Hà Tiểu Manh đâu?” Lâm Hiên nhớ đến nữ bộ khoái kia.

“Nàng ấy đã trở lại phòng tuần tra rồi.” Sở Thiền Hoàng nói.

“Ồ, nàng ấy đã suy nghĩ thông suốt?”

“Không phải đã nghĩ thông suốt, mà là hiện tại nàng ấy đã trở lại trưởng cục tuần tra ở Giang Đô rồi.”

Sở Thiền Hoàng để Hà Tiểu Manh bước vào giới võ đạo.

Lại đưa thêm cho nàng một ít nguyên thạch do Lâm Hiên đưa đến.

Bây giờ Hà Tiểu Manh đã là một võ giả chân chính.

Nàng ấy đã có thực lực đủ để làm những gì nàng ấy muốn.

Lúc này, Sở Thiền Hoàng đột nhiên xoay người ở trên.

“Làm sao vậy?” Lâm Hiên giật mình.

“Chủ nhân, lại đến chơi đùa với ta đi.”

...
Chương 423 Hắn còn sống

Chờ Lâm Hiên từ Phượng Hoàng điện đi ra.

Hắn ta thề rằng hắn sẽ không bao giờ muốn chạm vào phụ nữ trong vòng một tháng.

Mãi cho đến tối, Lâm Hiên mới trở lại Đế phủ.

“Tiểu Hiên, mau tới ăn cơm đi, mẹ nấu cho con một món ăn ngon.” Diệp Ỷ nhìn thấy Lâm Hiên trở về, vui vẻ nói.

Lâm Hiên đi tới chỗ bàn ăn.

Tỏi tây nướng, một con nhà sống nướng, rượu vang đỏ ...

“Tiểu Hiên, hôm nay nha đầu Hồng Diệp phải trở về, buổi tối, con cùng nàng uống một chút.” Diệp Ỷ cười khanh khách nói.

Khóe miệng Lâm Hiên giật giật, trong lòng tự nhủ, mẹ đây là muốn con chết đi đấy!

May mắn thay, tại thời điểm này, điện thoại của hắn ta đổ chuông.

“Mẹ, mẹ ăn trước đi, con đi nhận điện thoại!" Lâm Hiên vội vàng chuồn đi.



Ở tại một nơi trên Côn Luân Bí Cảnh.

“Lão gia cảm thấy nếu ngươi mang thai, hậu duệ sinh ra có thể sẽ cùng dòng máu với Đế Diệu tiểu thư." Bà lão nói.

Cả người Thẩm Ngạo Tuyết đều choáng váng.

Phải chăng họ muốn sử dụng cô ấy như một cỗ máy sinh sản?

Điều này quả thực rất giống phong cách của Đế gia...

“Không thể nào, tôi sẽ không bao giờ đồng ý!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi cho đến khi bật máu.

Thẩm Ngạo Tuyết cô cả đời kiêu ngạo, người duy nhất nàng ta từng đụng chạm qua, chính là Lâm Hiên.

Hoàn toàn không thể đồng ý với một điều như vậy.

Họ muốn thận của cô, được, cứ lấy nó đi.

Nhưng muốn cô trở thành một cỗ máy sinh sản, nằm mơ đi!

“Ha ha, ngươi cho rằng, ngươi đến nơi này rồi thì sinh mệnh của ngươi vẫn còn là của ngươi sao? Ngay cả khi ngươi đã tuyệt thực hay không uống một giọt nước nào, ngươi vẫn không thể chết.” Bà lão lạnh lùng nói.

Thẩm Ngạo Tuyết chẳng qua chỉ là một phàm nhân.

Cũng muốn phản kháng lại Đế gia? Đúng là ảo tưởng.

“Dì Hoa, dì thả ta ra có được không?” Thẩm Ngạo Tuyết cầu xin nhìn bà lão.

Nàng biết, những lời bà lão nói là thật.

Rơi vào tay Đế gia, nàng cho dù muốn chết cũng khó.

“Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi chớ nên chống cự vô ích, ngươi thừa biết, bất luận ngươi chống cự đến đâu cũng đều vô nghĩa. Điều duy nhất ngươi nên làm bây giờ, chính là uống loại thuốc bổ này. Trong chốc lát, ngươi sẽ bớt đau đớn hơn…” Lão Uyển thở dài một tiếng nói.

“Tôi! Không! Muốn!” Thẩm Ngạo Tuyết vô cùng đau đớn.

Cô hất đổ thuốc bổ.

Nhưng, rất nhanh, trong tay Lão Uyển lại xuất hiện một chén thuốc bổ nóng hổi.

"Ta nói rồi, không có ý nghĩa, thuốc bổ này, ta nấu một cái vại lớn, nếu ngươi cảm thấy như vậy có thể dễ chịu một chút, có thể cứ việc hết đổ nó." Bà lão mặt không chút thay đổi nói.

Trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết sôi lên sùng sục, nàng đâm sầm vào cây cột bên cạnh.

Nhưng thân thể của nàng, bỗng dừng lại trước cột trụ.

Bà lão nhẹ nhàng vung tay lên, nàng lại trở về vị trí ban đầu.

Quả nhiên...

Muốn chết cũng khó!

“Ha ha, Thẩm Ngạo Tuyết, cái này, hẳn là ông trời muốn trừng phạt ngươi…” Cuối cùng, Thẩm Ngạo Tuyết ngoan ngoãn uống xuống thứ nước bổ chan lẫn nước mắt ấy.

“Đúng rồi, lát nữa đi trang điểm, làm đẹp một chút, có lẽ, người khác sẽ chết mê chết mệt vì ngươi, sẽ nhẹ nhàng một chút.” Bà lão xoay người rời đi.

Thẩm Ngạo Tuyết biết, bà lão thoạt nhìn tưởng như là đã đi rồi.

Nhưng cô ấy luôn ở dưới sự giám sát của bà ta.

“Chủ nhân, ta đặc biệt tuyển chọn hắn từ Đế gia, hắn tên là Đế Hùng, thân thể khỏe mạnh phi thường.” Lão giả áo đen đem theo một nam tử bộ dạng phi thường cường tráng, mang đến trước mặt Đế Dực Thiên.

Đế Dực Thiên nhìn tên Đế Hùng khỏe như trâu trước mặt, hài lòng gật gật đầu: “Thân thể không tệ, dù sao thì, cô gái kia chỉ là người phàm, không cần giày vò quá tàn nhẫn!”

“Vâng, tộc trưởng!” Đế Hùng cung kính hành lễ.

Mặc dù tên Đế Hùng này, có nhóm máu khác với Đế Diệu.

Nhưng hắn cũng là người của Đế gia.

Để cho Đế gia cùng Thẩm Ngạo Tuyết kết hợp, xác suất, chắc chắn lớn hơn rất nhiều.

Tuy rằng, sớm đã biết chuyện gì sắp xảy ra.

Nhưng khi Thẩm Ngạo Tuyết nhìn thấy nam nhân đi về phía mình, thân thể mềm mại của nàng vẫn không nhịn được mà run lên.

Chỉ thấy, đó là một nam nhân cao một mét chín đến hai mét, cơ bắp nổi lên như đá hoa cương!

Hắn ta có làn da ngăm đen, trông hơi xấu xí. Nhưng rất cường tráng.

Thể lực có vẻ hơi dư thừa một chút.

Dù sao, hắn ta cũng là do Đế gia đặc biệt tuyển chọn.

Thẩm Ngạo Tuyết trước mặt đối phương, phỏng chừng, chỉ giống như là một con gà con.

Thắt lưng của nàng, thậm chí, cũng không to bằng cánh tay của hắn ta.

Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, trên mặt Đế Hùng ngược lại hiện lên một tia kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.

Bởi vì là mệnh lệnh của tộc trưởng, hắn căn bản không có cách nào phản đối.

Cho nên, cho dù đối phương có xấu xí, có là một bà già.

Hắn cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.

Nhưng trước mắt hắn là là một nữ tử từ Lam Tinh .

Diện mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha.

Đặc biệt, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng thương, làm cho hắn đặc biệt muốn ôm vào trong ngực, âu yếm yêu thương một phen.

Vốn tưởng rằng là một công việc khổ sai.

Không nghĩ tới, là một công việc sung sướng đến vậy.

Mấu chốt là, Đế Hùng này, mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành.

Chưa bao giờ trải qua chuyện đó.

Nhất thời cảm giác có chút khô nóng.

Vì vậy, hắn nên hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt!

“Cút đi, đừng lại đây!” Thẩm Ngạo Tuyết trong tay cầm một cái bàn chải đánh răng bị gãy, đặt ở cổ họng mình.

Đế Hùng sửng sốt, chợt lắc đầu, nói: “Ngươi làm như vậy, thật vô nghĩa, ngươi có thể thử xem, ngươi có chết được hay không.”

Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

Nàng ném chiếc bàn chải đánh răng xuống, khuôn mặt sa sầm.

Đế Hùng thì vẻ mặt nóng rực đi tới.

Ngay khi tay hắn chạm vào Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên kêu to: “Gọi lão gia lại đây, ta biết có người cùng nhóm máu với Đế Diệu! Cho dù muốn trở thành công cụ sinh sản của Đế gia, ta cũng chỉ muốn có con với hắn!”

Cuối cùng, Thẩm Ngạo Tuyết vẫn sợ hãi.

Cô ấy không sợ chết.

Nhưng cô ấy không muốn bị người đàn ông khác chạm vào.

Nhất là bị người đàn ông không khác gì cầm thú này đụng vào.

“Trông chừng nàng ta cẩn thận, ta đi báo cáo lão gia!” Bà lão không dám chậm trễ.

Nàng đương nhiên biết, chuyện này, đối với Đế gia mà nói, quan trọng như thế nào.

Nhiều năm như vậy, Đế gia hầu như chỉ làm một việc.

Là tìm một nguồn thận phù hợp cho Đế Diệu!

Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, mạnh như Đế gia, vậy mà cũng không có biện pháp chữa trị cho Đế Diệu.

"Ồ?" Đế Dực Thiên nhận được tin tức, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Có cùng nhóm máu với Đế Diệu, cho dù không sinh ra được hậu duệ có cùng nhóm máu với Đế Diệu.

Vậy cũng có thể làm cho Đế Diệu sống thêm sáu năm!

Đây chắc chắn là một tin tuyệt vời.

Rất nhanh, Đế Dực Thiên đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết, hỏi: “Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi không lừa ta chứ?”

Hiển nhiên Đế Dực Thiên cũng không tin tưởng Thẩm Ngạo Tuyết.

Dù sao Đế gia, đã thông qua thủ đoạn của mình, thăm dò toàn bộ Lam Tinh.

Đã không còn người có cùng nhóm máu với Đế Diệu tồn tại.

“Lâm Hiên! Lâm Hiên còn sống!” Thẩm Ngạo Tuyết gằn từng chữ nói.

“Không thể nào!” Đế Dực Thiên lắc đầu.

“Hắn thật sự còn sống, nếu không tin, các ngươi đi bắt hắn thì sẽ biết! Nhưng xin các người đừng giết hắn, để ta cùng hắn sinh con cho Đế gia các người, ta có thể sinh rất nhiều, khẳng định có thể sinh ra đứa bé phù hợp với yêu cầu của các người!” Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt cầu khẩn nhìn Đế Dực Thiên.

Lâm Hiên, nếu ngươi đã vô tình như vậy, cũng không cần trách ta. Cho dù Thẩm Ngạo Tuyết ta không chiếm được trái tim của ngươi, ta cũng phải có con của ngươi! Thẩm Ngạo Tuyết trong lòng thầm nghĩ.

“Hắc lão!” Đế Dực Thiên lập tức gọi lão giả áo đen.

“Chủ nhân, có thuộc hạ.”

“Lập tức, đến Lam Tinh, đem nam nhân tên Lâm Hiên về đây!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!
Chương 424 Lễ vật tặng Ninh Hinh

Ở Lam Tinh.

Tại Ninh gia.

“Hoan nghênh lãnh chủ của Lam Tinh!”

Toàn bộ Ninh gia, trên mặt mỗi người, đều mang theo biểu tình vô cùng tôn kính.

Đặc biệt là hai vợ chồng Ninh Phú Quý, trên mặt quả thực vui vẻ đến nở hoa.

Dù sao, lãnh chủ của Lam Tinh, hiện tại đã trở thành con rể của bọn họ.

Bọn họ có thể không vui sao?

“Lâm Hiên!”

Ninh Hinh lúc này ăn mặc lộng lẫy, mang một bộ lễ phục màu trắng tinh khiết, đem toàn bộ dáng người uyển chuyển của nàng đều hoàn mỹ bày ra hết.

Nàng cũng rất kích động, hiện tại, cuối cùng sẽ không còn ai ngăn cản nàng cùng Lâm Hiên đến với nhau rồi!

Ninh Hinh xách làn váy, chạy nhanh đến trước mặt của Lâm Hiên, trực tiếp nhào vào trong ngực của Lâm Hiên.

“Hinh tỷ!”

Nhuyễn ngọc ôn hương nhào vào lòng, Lâm Hiên đem Ninh Hinh ôm lên, xoay vòng tròn.

“Lãnh chủ đại nhân.” Một đám người của Ninh gia, tất cả đều cung kính đến chào hỏi Lâm Hiên.

“Mang sính lễ của ta đem đến đây.” Lâm Hiên khoát tay nói.

Ngay sau đó, Hồng Diệp đi tới.

Trong tay cô ta, chỉ có một thứ.

Đó chính là một cái huy chương, trên huy chương có in hoa văn của Lam Tinh.

Nhìn thấy huy chương, tất cả những người tại Ninh gia, đều mở to hai mắt.

Đây là Lãnh Chủ Lệnh của Lam Tinh liên minh Thống Nhất ban cho Lâm Hiên!

Lâm Hiên cầm lấy lệnh bài của lãnh chủ, trực tiếp đặt trong tay của Ninh Hinh.

Đám hồng nhan tri kỷ của hắn, phần lớn hiện tại đều đã trở thành những võ giả cường đại, có được năng lực tự bảo vệ mình.

Chỉ có Ninh Hinh, vẫn chỉ là một người bình thường.

Cho nên, Lâm Hiên liền đem huy chương do Lãnh Chủ Lệnh của Lam Tinh ban cho, giao cho Ninh Hinh cất giữ.

Nếu như vậy, thì toàn bộ Lam Tinh, đều không có ai dám đụng đến nàng.

Đây tuyệt đối là sính lễ đắt đỏ nhất của Lam Tinh.

Bởi vì, nó đại diện cho, toàn bộ Lam Tinh.

“Oa, anh rể đem toàn bộ Lam Tinh giao cho Ninh Hinh sao?”

“Cũng quá lãng mạn đi!”

“…”

Giờ khắc này, các nữ tử của Ninh gia, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Thậm chí, hận không thể thế chỗ của Ninh Hinh.

Chỉ tiếc là, trong mắt của Lâm Hiên chỉ có Ninh Hinh.

“Được rồi, tất cả mọi người đều giải tán đi, đừng quấy rầy lãnh chủ đại nhân!” lão gia tử của Ninh gia phất phất tay.

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất, đương nhiên là để cho hai người nhanh chóng tạo ra một bảo bối.

Như vậy, thì Ninh gia liền triệt để ổn định.

Ninh lão gia tử đương nhiên biết, Lâm Hiên có không ít hồng nhan tri kỷ.

Hắn căn bản không dám hy vọng xa vời, là Lâm Hiên chỉ yêu một mình Ninh Hinh.

Nhưng nếu Ninh Hinh mang thai con của Lâm Hiên.

Thì đó chính là con của lãnh chủ Lam Tinh rồi!

Nhưng Lâm Hiên cũng không có phát sinh quan hệ với Ninh Hinh.

Thứ nhất, bởi vì gần đây hắn quá bận rộn.

Thứ hai, hắn muốn giữ nó cho ngày cưới, trân trọng Ninh Hinh đến giây phút cuối cùng.

“Hinh tỷ, chờ ta từ bí cảnh trở về, liền cưới ngươi!” Lâm Hiên nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của Ninh Hinh.

“Được!” Ninh Hinh dùng sức gật đầu.

“Vậy ta đi đây!” Lâm Hiên chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!” Ninh Hinh gọi Lâm Hiên lại.

“Làm sao vậy?”

Lúc Lâm Hiên đang nghi hoặc thì Ninh Hinh đã chạy đến trước mặt hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Sau đó, một mặt xấu hổ nói: “Đi đi!”

Lâm Hiên sờ sờ hai má, có một chút cảm giác hạnh phúc.

[Truyện được đăng hằng ngày trên app ReadMe/Weread]



Vị trí của bí cảnh Côn Luân cũng không phải là bí mật gì.

Ở ngay trên Thần Sơn của Côn Luân.

Chỉ có điều, cho dù các võ giả biết lối vào của bí cảnh Côn Luân ở đâu, cũng đều không dám tuỳ tiện tiến vào.

Dù sao, nghe nói, đến cả đại thánh đi vào, cũng đều không sống nổi quá bốn ngày.

Vũ Đế Cảnh tiến vào, cũng chỉ có vài ngày liền xảy ra chuyện.

Vũ Thần, chỉ vừa mới có một chút năng lực tự bảo vệ mình.

“Lâm thiếu, lối vào của bí cảnh Côn Luân, ở ngay dưới vách núi này, từ đây nhảy xuống là có thể tiến vào bí cảnh Côn Luân.” Vũ Vô Tình tự mình dẫn đường.

Lâm Hiên nhìn vách núi sâu mấy vạn trượng trước mắt.

Không hiểu sao, cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

“Lâm thiếu có muốn Vô Tình giúp người một chút không?” Vũ Vô Tình che miệng cười khẽ nói.

Nàng tất nhiên cũng biết quá khứ của Lâm Hiên.

Trong quá khứ từng bị một người phụ nữ rắn rết moi thận và đẩy anh xuống vách đá.

“Không cần!” Lâm Hiên khoát tay áo, sau đó trực tiếp nhảy xuống.

Đối với hắn bây giờ mà nói, cho dù đây có là núi sâu đến vạn trượng.

Cũng không thể nào lấy được mạng của hắn.

Lâm Hiên bắt đầu rơi tự do.

Đại khái sau khi rơi xuống mấy trăm mét, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi.

Hắn biết, hắn đang tiến vào cửa truyền tống của bí cảnh Côn Luân.

Ngay khi Lâm Hiên tiến vào bí cảnh Côn Luân không lâu, bóng của một người đàn ông được bao phủ trong hắc bào, bỗng dưng xuất hiện ở vách núi. Ông ta định đi đâu đó nhưng lại cảm nhận đươc Lâm Hiên tiến vào bí cảnh Côn Luân thì khựng lại.

“Đây là bí cảnh Côn Luân?” Lâm Hiên cảm giác được cơ thể nặng nề, phảng phất trong nháy mắt, thể trọng tăng lên gấp mấy lần.

Lực hấp dẫn tăng lên gấp trăm lần!

Bí cảnh Côn Luân này có trọng lực gấp một trăm lần, chỉ sợ, võ giả yếu đuối, sau khi tiến vào, ngay cả đi lại cũng sẽ rất khó khăn.

Cường giả Đại Thánh, không chừng ngay cả với thực lực của thánh vương cũng không phát huy được.

Trong bí cảnh Côn Luân, sức chiến đấu, phải suy yếu ít nhất hai đại cảnh giới.

“Này, đứng ngơ ra đấy làm cái gì, người mới, lại đây đăng ký!” Lâm Hiên còn đang ngây người, một thanh âm liền vang lên.

Lâm Hiên tìm thanh âm đang vọng lại, chỉ nhìn thấy, một người đàn ông trẻ tuổi, đang ngồi ở trước bàn đá, hướng về phía hắn hét to.

Không, không chỉ hắn ta hét lên với hắn.

Đằng sau hắn ta còn có không ít người!

Nếu nói rằng họ là người, thì cũng không hẳn là người.

Bởi vì, hình dáng của họ, và người, có một chút khác biệt, nhưng sự khác biệt ấy không phải là rất lớn.

Có chút giống với thổ dân mà Lâm Hiên đã gặp ở trong bí cảnh.

Từ biểu hiện của họ, có thể thấy rằng họ đang rất vui mừng.

Hiển nhiên, bọn họ không phải là người của Lam Tinh, Lâm Hiên suy đoán, có thể là bọn họ đến từ tinh cầu khác, thông qua nhập cảnh truyền tống, mà đi tới nơi này.

“Chào mừng đến với trung ương của đế quốc, để bảo vệ các ngươi, trung ương đế quốc sẽ cho các ngươi một huy hiệu dành cho những người mới. Đeo nó lên, các ngươi sẽ được nữ đế che chở, có thể bảo vệ các ngươi trong ba ngày mà không bị công kích.”

“Đương nhiên, nếu không muốn chết, thì đừng có mà đi trêu chọc người khác, đừng trách ta không nhắc nhở trước các ngươi, bây giờ lại đây, đến điền tên đi.” Người đàn ông đang đứng trước bàn đá, hướng về phía tất cả mọi người mà nói.

Mọi người đi qua.

Trên bàn đá, có một cái bình ngọc tầm một mét vuông.

Chỉ cần viết tên lên trên đó.

Sau khi viết tên xong, huy hiệu dành cho người mới sẽ được phát.

Có huy hiệu này, trong vòng ba ngày sẽ không bị công kích.

Tuy rằng những người này, đều đến từ những nơi khác nhau, dùng ngôn ngữ, khẳng định đều không giống nhau.

Nhưng họ đều có thể nghe hiểu lời người đàn ông trẻ tuổi kia nói.

Nó thật sự rất kỳ quái.
Chương 425 Một cái hố nợ nần

“Nhìn thấy ba thanh trên đó không? Mỗi một ngày trôi qua, sẽ bớt đi một cái, chờ đến khi cả ba thanh đó đều biến mất, các ngươi cũng không còn là người mới do trung ương đế quốc bảo vệ, đến lúc đó, các ngươi liền tự cầu phúc đi!” Người đàn ông trẻ tuổi vừa đưa huy hiệu cho những người đang viết tên, vừa nói.

“Cám ơn.” Những người nhận được huy hiệu thì nói lời cám ơn.

Dù sao, lần đầu tiên đến với bí cảnh Côn Luân, cũng không biết ở bên trong này có quy củ gì.

Có thời gian ba ngày được bảo vệ, tất nhiên là chuyện tốt.

Rất nhanh, hơn mười người đã điền xong tên tuổi, phân biệt từng người đều được nhận một huy hiệu của người mới.

Lâm Hiên trực tiếp lưu lại tên thật của mình.

Hắn cũng không sợ lão tổ của Vấn tộc biết hắn tới.

Thượng Ích hắn chính là muốn cho đối phương biết.

Nếu như lão tổ của Vấn tộc biết hắn đến, tự mình đi tới tìm hắn, điều này ngược lại lại giúp hắn tiết kiệm không ít việc.

Tuy nhiên, hắn đã nghĩ nhiều rồi.

Huyết Sát Tông Luân được coi là một thế lực cường đại của một phương.

Nhưng so với trung ương đế quốc, vậy thì kém hơn nhiều.

Bọn họ căn bản không có quyền tra cứu thông tin của trung ương đế quốc.

“Trong huy hiệu dành cho người mới có một ấn ký ngôn ngữ chung của trung ương đế quốc, sau khi đeo vào, ngôn ngữ của trung ương đế quốc, nó sẽ tự mình tiến vào trong đầu của các ngươi. Được rồi, hiện tại các ngươi có thể vào trong trung ương đế quốc, tuỳ ý đi lại, bất quá, chờ các ngươi đạt được đủ nguyên tinh, nhớ trả lại cho trung ương đế quốc!” Người đàn ông trẻ tuổi kia nói.

“Ý ngươi là sao?” Vẻ mặt mọi người mờ mịt.

“Nữ đế sẽ không bảo vệ các ngươi vô ích. Nữ đế ban cho tân thủ huy chương, giá trị một trăm nguyên tinh, ta biết hiện tại nhất định các ngươi không có nguyên tinh, nhưng mà không sao, chờ đến lúc các ngươi có thì nhớ rõ phải trả lại Trung Ương Đế Quốc trong vòng một năm là được, đừng nghĩ đến thoái nợ, ở Trung Ương Đế Quốc này, không ai có thể thoái nợ nữ đế đại nhân!” Thanh niên trẻ tuổi híp mắt nói.

“Chúng ta có thể không cần huy chương tân thủ này không?” Có người hỏi.

“Một khi huy chương tân thủ này đã phát ra thì sẽ không đổi trả.” Thanh niên trẻ tuổi cười nói.

Nghe người đàn ông trẻ tuổi nói xong, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ không nói nên lời.

Rốt cuộc, vừa mới tới chỗ này lần đầu đã bị lừa một khoản thật đau.

“Nguyên tinh là cái gì?” Trái lại, Lâm Hiên thản nhiên mở miệng hỏi.

“Nguyên Tinh là tiền tệ chung của Trung Ương Đế Quốc, có thể mua được tất cả những gì ngươi muốn.” Người đàn ông trả lời.

Lâm Hiên lấy một viên nguyên thạch từ trong túi Bách Bảo ra.

“Có phải cái này không?”

Trước khi tiến vào bí cảnh, anh mang theo trên người một triệu khối nguyên thạch.

Với việc khai thác bí cảnh nguyên thạch.

Anh đã thu được một số lượng lớn nguyên thạch.

Nhưng anh đã bỏ lại phần lớn ở Lam Tinh.

Chỉ mang theo một triệu khối nguyên thạch.

Bởi vì Ca Phù Diêu nói cho anh biết rằng nguyên thạch là tiền tệ ở trong bí cảnh Côn Luân!

Hơn nữa, lúc nãy nghe đám bên cạnh nói chuyện, anh đã biết được một chuyện.

Đế gia thật đúng là cũng ở bí cảnh Côn Luân!

Đối với Lâm Hiên mà nói, đây là tin tốt.

Cũng không phải anh muốn đi cứu Thẩm Ngạo Tuyết.

Thay vào đó, anh muốn lấy lại những gì thuộc về mình.

Đế gia lấy đi một quả thận của anh, vậy lấy thận của người đứng đầu Đế gia để trả nợ đi!

“Không sai, tuy nhiên, của ngươi không gọi là nguyên tinh, mà là nguyên thạch, mười ngàn khối nguyên thạch có thể đổi một khối nguyên tinh!” Thanh niên nói.

Mẹ kiếp!

Mười ngàn khối nguyên thạch mới có thể đổi một khối nguyên tinh.

Vậy chẳng phải Lâm Hiên mang đến một triệu khối nguyên thạch vừa vặn có thể mua được một cái huy chương tân thủ này sao?

Cái quái gì vậy, có cần hố lớn vậy không?

Mà anh cũng coi như đã tốt lắm rồi.

Có thể trả hết nợ ngay tại chỗ.

Rất nhiều người thậm chí căn bản còn chưa thấy nguyên thạch bao giờ!

Trong vòng một năm, nếu như không thể trả lại một trăm khối nguyên tinh kia.

Sẽ bị Trung Ương Đế Quốc trực tiếp xóa xổ!

Cũng không nên xem thường giá trị của nguyên tinh.

Cho dù là một khối nguyên tinh thì cũng không dễ dàng lấy được như vậy.

Bởi vì một khối nguyên tinh có thể mua một viên tinh hạch bán thú cấp bốn.

Đó chính là dị thú cấp Thánh Vương.

Chỉ có cường giả cấp Đại Thánh mới có khả năng giết chết nó.

Đây chính là nguyên nhân vì sao muốn tiến vào bí cảnh Côn Luân, ít nhất phải có tu vi cấp Đại Thánh.

Bởi vì nếu thực lực không đạt tới cấp Đại Thánh.

Căn bản không thể nào trả nợ một trăm nguyên tinh cho Trung Ương Đế Quốc.

Tuy rằng Lâm Hiên không biết Trung Ương Đế Quốc này là cái thứ quỷ gì.

Cũng không biết người gọi là nữ đế kia có dáng vẻ ra sao.

Nhưng anh biết, cái chuyện quái quỷ này nhất định là một cái hố lớn.

Khiến cho người vừa tiến vào bí cảnh Côn Luân đã mang trên lưng một khoản nợ khổng lồ.

Nếu có thể lúc nào cũng được bảo vệ thì tốt.

Nhưng chỉ trong ba ngày, có một sợi lông gà để sử dụng.

“Ta biết nhất định các ngươi cảm thấy rằng huy chương bảo vệ tân thủ này chỉ bảo vệ các ngươi ba ngày, thời gian quá ngắn đúng không? Nhưng các ngươi cũng không nghĩ tới, nếu không có huy chương này, chưa chắc các ngươi có thể sống nổi một ngày, nợ nần còn tốt hơn phải chết, tin ta đi, các ngươi sẽ cảm kích nữ đế đại nhân đã bảo vệ các ngươi nhanh thôi.” Thanh niên trẻ tuổi nhìn biểu cảm không vui của mọi người, cười nói.

Mặc dù hắn nói như vậy.

Nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy hắn đã lừa họ.

Nhất là khi họ biết giá trị của một khối nguyên tinh ở Trung Ương Đế Quốc.

“Tiếp theo, tốt nhất là các ngươi nên mau chóng gia nhập một tông môn, có tông môn bảo vệ, các ngươi mới có thể sống lâu được!” Người đàn ông tiếp tục.

“Đúng rồi, người từ Lam Tinh tới kia, thân tình nhắc nhở một chút, nếu trong vòng ba ngày vẫn chưa thể gia nhập tông môn thì ngươi có thể đi trại tị nạn Lam Tinh, nơi đó có thể thu nhận ngươi!”

“Cảm ơn!” Lâm Hiên gật đầu với người đang nói.

Tuy rằng, anh căn bản cũng không quan tâm có người bảo vệ mình hay không, nhưng nếu đối phương đã có ý tốt nhắc nhở, đương nhiên anh phải cảm ơn.

Đồng thời anh cũng nhớ kỹ mấy chữ trại tị nạn Lam Tinh này.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã biết lý do tại sao tân thủ ở Trung Ương Đế Quốc cần được bảo vệ.

Bởi vì nguy hiểm ở khắp mọi nơi.

Đây là một thế giới không có pháp luật.

Sức mạnh là tất cả, kẻ yếu bị giết và cướp bóc không thương tiếc.

Ngoại trừ bị uy hiếp từ cường giả khác, còn bị uy hiếp từ dị thú.

Ở Trung Ương Đế Quốc, dị thú cấp sáu trở lên nhiều như lông bò.

Tùy tiện một con cũng có thể lấy mạng của một tên Đại Thánh, Vũ Thần cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.

Mà sau khi gia nhập tông môn, hệ số an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.

Dù sao, có thể thành lập tông môn ở Trung Ương Đế Quốc thì ít nhất thực lực cũng rất mạnh.

Chỉ cần không đi khiêu khích tông môn mạnh hơn thì trên cơ bản sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm.

“Còn nữa, không nên khiêu khích người đeo huy chương ác ma.”

Trước khi mọi người rời đi, người đàn ông lại nhắc nhở một câu.

Tuy rằng Trung Ương Đế Quốc tiếp đãi họ rất lừa đảo nhưng mỗi câu hắn nói thực sự có tác dụng rất lớn.

Nếu không có lời nhắc nhở của hắn, những người mới này rất dễ sẽ phạm phải điều cấm kỵ, sẽ mất mạng trong nháy mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom