• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bạn Trai Phá Sản Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 57-58

Chương 57


Thịnh Dĩ Minh vừa nghi hoặc vừa cảnh giác dõi theo bóng dáng của anh, mãi đến khi giọng nói của Diệp Tri Chi truyền vào trong tai.


“Tiểu Minh, chị đi làm việc trước đây, trưa nay gặp nhau ở nhà hàng dưới lầu nhé.”


Thịnh Dĩ Minh mới hoàn hồn, vội vàng kêu cô lại: “Chị Tri Chi, chuyện đó…”


“Hả?” Diệp Tri Chi vừa lên tiếng trả lời thì lực chú ý đã bị một giọng nói khác kéo đi.


Bên hành chính đi tới nói: “Luật sư Diệp, một khách hàng vừa đến có nói là đã hẹn trước với cô rồi, hiện tại người đó đang ở trong phòng họp nhỏ.”


“Vâng, cảm ơn, tôi lập tức qua đó ngay.”


Sau khi nói cảm ơn, Diệp Tri Chi quay đầu lại, hỏi: “Tiểu Minh, lúc nãy em định nói gì vậy?”


Thịnh Dĩ Minh chỉ đành nuốt lời định nói vào, nói: “Không có gì, không có gì, chị đi làm trước đi, buổi trưa lúc ăn cơm chúng ta lại nói chuyện tiếp.”


“Được.” Hình như nghĩ đến gì đó, Diệp Tri Chi nói: “Hôm nay chị hơi bận, buổi trưa có thể sẽ đến không đúng giờ lắm. Lúc nghỉ trưa, em cũng không cần chờ chị đâu, cứ đi thẳng đến nhà hàng luôn đi nhé.”


Thịnh Dĩ Minh vội vàng gật đầu không ngừng: “Được ạ.”


Thịnh Dĩ Minh nhìn theo Diệp Tri Chi đi về phía phòng họp, cậu ta nằm bò lên bàn làm việc, có hơi ủ rũ.


Nguyên một buổi sáng, Thẩm Đình Chi cũng không trở về công ty luật, không bị ai dày vò, Thịnh Dĩ Minh lơ đễnh gõ máy tính, thỉnh thoảng nhìn về thời gian ở góc phải phía dưới.


Gần mười hai giờ, cậu ta lập tức đóng máy tính lại, đứng dậy đi xuống lầu.


Nhưng mà Thịnh Dĩ Minh đợi ở nhà hàng nửa tiếng, Diệp Tri Chi mới đi từ công ty luật xuống.


Diệp Tri Chi ngồi xuống phía đối diện cậu ta, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Minh, vừa rồi chị nói chuyện với khách hàng hơi lâu.”


Thịnh Dĩ Minh vội vàng nói: “Không sao, không sao, công việc quan trọng hơn.”


Cậu ta nói xong thì đưa thực đơn qua: “Chị Tri Chi, chị xem thử rồi muốn gọi món gì.”


Diệp Tri Chi vừa nhận lấy thực đơn thì đã nghe cậu ta nói: “Đúng rồi, bữa cơm này để em mời nhé, chị đừng giành với em đấy.”


Cô ngước mắt lên, bất ngờ nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh.


Thịnh Dĩ Minh nói: “Vốn dĩ em định sau khi qua phỏng vấn sẽ mời chị ăn cơm, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Chị Tri Chi, chị đừng từ chối đó nhé.”


Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi.”


Sau khi quét mã gọi đồ xong, đợi đến khi đồ lên vẫn còn một khoảng thời gian.


Lúc đợi đồ ăn, Diệp Tri Chi buông điện thoại xuống, nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh, đắn đo mở miệng: “Tiểu Minh, em muốn nói gì với chị à?”


Thịnh Dĩ Minh rũ mí mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Chị Tri Chi, trước tiên em phải nói với chị một tiếng xin lỗi.”


“Hả?”


Thịnh Dĩ Minh nói: “Thật xin lỗi, sau ngày hôm đó em đã… nghe được chuyện của Trương Văn Bân. Lần trước Chị Tri Chi nói đúng, em không nên tùy tiện tin tưởng một người.”


“Lần trước sau khi chị Tri Chi nhắc nhở em, thật ra trong lòng em cảm thấy hơi không phục. Em cảm thấy có lẽ Trương Văn Bân không phải là người như vậy. Sau đó, cậu ta đề nghị giúp đỡ em, em còn nghĩ rằng phải giúp cậu ta làm sáng tỏ với chị, để chị biết con người của cậu ta cũng không tệ lắm…”


Cậu ta hơi dừng lại: “Thật xin lỗi, chị Tri Chi, là do em không nhìn rõ lòng người, ngày hôm đó còn hại anh chị phải lo lắng như vậy nữa.”


Diệp Tri Chi nói: “Không sao, đều qua cả rồi. Nhưng mà sau này phải chú ý một chút, có một vài người để lộ vẻ mặt nào cho em, đó chẳng qua chỉ là một khuôn mặt mà họ muốn cho em thấy thôi.”


Thịnh Dĩ Minh gật đầu, giọng điệu trịnh trọng: “Vâng, sau này em nhất định sẽ cảnh giác cao độ.”


Đồ bọn họ gọi nhanh chóng được đưa lên.


Tạm thời bỏ dở cuộc trò chuyện, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Diệp Tri Chi mới nói tiếp: “Tiểu Minh, ngày hôm đó…”


Thịnh Dĩ Minh lại thử dò hỏi: “Đúng rồi, chị Tri Chi, ngày hôm đó sau khi em uống say, em không nói điều gì kì lạ với chị chứ?”


Diệp Tri Chi ngẩn người, hỏi: “Em… còn nhớ chuyện ngày hôm đó chứ?”


Thịnh Dĩ Minh gật đầu: “Hơi mơ hồ nhớ được một chút, tuy rằng ngày hôm đó em uống say, nhưng ý thức của em vẫn còn tỉnh táo. Hơn nữa, hai ngày nay chị của em có nói chuyện với em, mấy lời nói hình như đều để lộ ý như vậy.”


Vẻ mặt Diệp Tri Chi do dự: “Vậy em…”


“Chị Tri Chi, những lời mà ngày hôm đó em nói đều là nghiêm túc cả.” Thịnh Dĩ Minh nhắm mắt, cố lấy dũng khí, nghiêm túc hỏi: “Em mong chị sẽ cho em một cơ hội, em muốn có cơ hội để cạnh tranh công bằng.”


Giọng nói dần nhỏ xuống, để lại một khoảng không im lặng.


Vẻ mặt của Diệp Tri Chi càng ngày càng kỳ lạ: “Tiểu Minh, chuyện đó…”


Sau một hồi lâu Thịnh Dĩ Minh không nhận được câu trả lời, lập tức nhìn về phía Diệp Tri Chi. Cậu ta nhận ra sự kì lạ trong ánh mắt của cô, trực giác cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Chị Tri Chi, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải em đã nói chuyện gì… không nên nói sao?”


Diệp Tri Chi liếc cậu ta một cái, chần chừ nói: “Không phải em đang nói về việc tỏ tình với Giang Yến Từ sao? Ngày hôm đó, cả chị và Nhan Nhan đều nghe thấy.”


Thịnh Dĩ Minh trong phút chốc giống như bị sét đánh: “Chị Tri Chi, chị… chị nói cái…”


Cậu ta há miệng, cả người rơi vào trạng thái hóa đá, còn mơ hồ thấy được sắp nứt ra.


Diệp Tri Chi hơi dừng lại, dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Tiểu Minh, thích một người là không sai, nhưng nếu dùng sai cách hoặc đặt sai chỗ thì sẽ trở thành gánh nặng cho người khác.”


Cô áy náy nói: “Hơn nữa, rất xin lỗi em, chị không thể tiếp nhận yêu cầu cạnh tranh công bằng của em được. Bởi vì Giang Yến Từ là một con người, không phải là một món đồ để tranh giành.”


Thịnh Dĩ Minh không nghe vào được một câu nào, giờ phút này, toàn bộ đầu óc của cậu ta đều tràn ngập… “Cậu ta đã tỏ tình với Giang Yến Từ”.


“Xin, xin lỗi chị Tri Chi. Em, em biết rồi.” Cậu ta chịu phải đả kích, hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ qua loa gật đầu.


Vẻ mặt Diệp Tri Chi vui mừng: “Em hiểu được là tốt rồi.”





Vì cảm thấy mình đã thuyết phục được Thịnh Dĩ Minh, Diệp Tri Chi mang tâm trạng sung sướng trở về công ty luật.


Mới vừa trở lại khu làm việc, cô đã bị cuộc gọi nội bộ của Giang Yến Từ kêu vào văn phòng của anh.


Diệp Tri Chi đóng cửa lại, nhìn về phía người đang bận rộn ở sau bàn làm việc, bước qua: “Gọi em đến đây có chuyện gì không?”


“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?”


Giang Yến Từ ngừng công việc ở trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Nói chuyện với cậu ta như thế nào rồi?”


Đương nhiên Diệp Tri Chi hiểu “cậu ta” ở đây chính là Thịnh Dĩ Minh.


“Cũng không tệ lắm, tuy rằng tính tình của Tiểu Minh có hơi xúc động, nhưng con người em ấy vẫn rất đơn thuần. Em chỉ nói với em ấy một chút đạo lý, em ấy lập tức được em đả thông rồi.” Tâm trạng cô vui vẻ nói.


Giang Yến Từ không khỏi cong khóe môi.


Nhìn thấy ý cười trên miệng của anh, Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Anh cười cái gì?”


Giang Yến Từ nhìn về phía cô, nói: “Em có thể đả thông cậu ta nên anh vui thay em thôi.”


Diệp Tri Chi nghi ngờ liếc anh một cái.


Lúc này, có người gõ cửa.


“Ơ? Luật sư Diệp cũng ở đây sao? Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.” Cửa mở ra, là Thẩm Đình Chi đứng ở trước cửa văn phòng.


Giang Yến Từ hỏi: “Có việc gì?”


Thẩm Đình Chi nói: “Có chuyện muốn thương lượng với anh.”


Giang Yến Từ nói: “Vậy thì vào đi.”


Chờ Thẩm Đình Chi đi vào, anh lại hỏi: “Anh sắp thăng chức thành cộng sự rồi?”


Thẩm Đình Chi có hơi bất ngờ: “Ồ? Anh cũng biết chuyện này rồi hả, tin tức của anh nhanh như vậy sao?”


Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ bất giác nhìn về phía đối phương, ánh mắt thoáng có chút phức tạp.


“Vẻ mặt của hai người là sao hả? Rất bất ngờ sao?” Thẩm Đình Chi bất mãn nói: “Tôi là một luật sư tài giỏi như vậy, trở thành cộng sự không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?”


Giang Yến Từ: “…”


Thẩm Đình Chi đặt một tay lên bàn làm việc, giọng điệu trêu chọc: “Hay là nói, luật sư Giang thấy tôi sắp ngang vai vế với anh cho nên anh thấy không vui phải không?”


“Rốt cuộc Từ Hải Yến đang có ý định gì vậy?” Giang Yến Từ khẽ gõ lên mặt bàn, hỏi thẳng vào vấn đề.


Thẩm Đình Chi dùng giọng điệu lơ là nói: “Đúng vậy, để tôi trở thành cộng sự, sau đó ở trong hội nghị cộng sự sẽ bỏ phiếu đá anh ra ngoài.”


“…”


Thấy anh trầm mặc, Thẩm Đình Chi khẽ cười một tiếng, sửa lời nói: “Nói giỡn với anh thôi. Hôm qua luật sư Từ có tìm tôi nói chuyện, muốn thăng chức lên cộng sự thì phải có điều kiện.”


Diệp Tri Chi hỏi: “Điều kiện gì?”


Thẩm Đình Chi nói: “Tôi phải giúp cô ta giải quyết một vụ án.”


Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ cùng nhìn nhau, truy hỏi: “Vụ án? Là vụ án như thế nào vậy?”


“Chính là.” Thẩm Đình Chi dừng lại, cố ý gây sốt ruột: “Một vụ án có hơi phức tạp.”


Giang Yến Từ liếc anh ta một cái: “Luật sư Thẩm, anh nói hay không nói cũng y chang nhau.”


Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Anh muốn biết sao? Muốn biết tình huống cụ thể thì hợp tác với tôi đi, như vậy không phải đã có thể chia sẻ thông tin với tôi rồi sao?”


“Tôi không có hứng thú.” Giang Yến Từ không quan tâm nói, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn về phía máy tính ở trước mặt.


Thẩm Đình Chi vươn người qua, hạ giọng: “Này, này, Giang Yến Từ, chẳng lẽ anh không muốn biết luật sư Từ đưa ra điều kiện gì cho tôi sao?”


Giang Yến Từ ung dung ngẩng đầu lên, đối mắt với anh ta: “Thẩm Đình Chi, anh định làm gì?”


Thẩm Đình Chi chậm rãi đứng thẳng người, cười khẽ một tiếng: “Không hổ là luật sư Giang, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu ý đồ của tôi rồi.”


“Được rồi.” Anh ta hơi dừng lại, rồi nói: “Người ngay thẳng không nói lòng vòng, mấy lời khách sáo đó, tôi cũng không nói nhiều nữa. Là như vậy, Giang Yến Từ, vụ án này, tôi muốn mời anh giúp đỡ.”


Giang Yến Từ: “Giúp đỡ?”


Thẩm Đình Chi ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Chẳng phải là do tôi vừa đến thành phố A không lâu sao, vậy nên sẽ không quen tình hình ở đây lắm, có một số việc cần sự giúp đỡ và hỗ trợ của anh.”


Giang Yến Từ nhìn anh ta từ trên xuống: “Nếu là vụ án mà luật sư Từ giao cho anh, không phải anh nên tới tìm cô ta giúp đỡ sẽ tốt hơn sao?”


Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Đã nói là kiểm tra rồi mà, làm sao có thể xin trợ giúp từ người ra đề được chứ.”


“Gần đây tôi không rảnh.” Giang Yến Từ thu hồi ánh mắt, dứt khoát từ chối.


Thẩm Đình Chi lại tiến lên gần hơn, bất mãn nói: “Này, này, tốt xấu gì chúng ta cũng có quen biết, còn chung một tổ mà, anh không thể có chút tình đồng nghiệp nào sao?”


Anh ta tiếp tục tung ra cám dỗ: “Hơn nữa, mục tiêu của vụ án này cũng không ít đâu. Sau khi xong việc, tôi có thể chia năm năm với anh. Anh không cân nhắc một chút sao?”


“Không phải tôi đang lấy lệ với anh.” Ánh mắt của Giang Yến Từ vẫn luôn không rời khỏi máy tính: “Không tin thì anh hỏi luật sư Diệp đi, gần đây tôi thật sự rất bận.”


Thẩm Đình Chi tiến gần hơn nữa, chưa từ bỏ ý định nói: “Giang Yến Từ, bảy ba, bảy ba chắc là được rồi nhỉ? Anh bảy tôi ba.”


Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Luật sư Thẩm, mời anh quay về.”


Thẩm Đình Chi cắn chặt răng, khép nép nói: “Vậy thì xem như tôi xin anh, vậy chắc là được rồi chứ?”


“Không được.”


Câu trả lời vẫn là từ chối.


Thẩm Đình Chi hít sâu một hơi. Ngay sau đó, dường như anh ta nhớ đến gì đó, bỗng nhiên cười. Anh ta tiến lên, choàng lấy bả vai của Giang Yến Từ, quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi một cái, thấp giọng uy hiếp nói: “Giang Yến Từ, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ nói bí mật kia của anh cho luật sư Diệp nghe.”


Động tác của Giang Yến Từ hơi dừng lại, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh ta. Đối mặt với Thẩm Đình Chi một lát, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.


“Được, tôi đồng ý giúp đỡ anh.” Giang Yến Từ nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo: “Nhưng gần đây tôi có hơi bận, để luật sư Diệp hỗ trợ anh trước đi.”


“Được thôi.” Thẩm Đình Chi sảng khoái đồng ý.


Nói xong, anh ta quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Vậy thì luật sư Diệp, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn nhé.”


Diệp Tri Chi: “Hả?”


Chương 58


“Sao lại giúp anh ta?” Chờ Thẩm Đình Chi rời đi, Diệp Tri Chi đóng cửa lại, nhìn về phía Giang Yến Từ với vẻ bất ngờ: “Từ Hải Yến muốn dìu dắt đối tác của anh ta, rõ ràng đang nhằm vào anh, anh còn phải giúp anh ta đối phó chính mình hả?”


“Anh biết.” Giang Yến Từ khép notebook lại, giọng nhàn nhạt thản nhiên: “Nhưng người tên Thẩm Đình Chi này, anh hiểu khá rõ.”


Diệp Tri Chi: “Đã hiểu vậy mà anh còn…”


“Nếu muốn biết Từ Hải Yến rốt cuộc đang muốn chơi kiểu gì, chi bằng cứ chiều theo.” Giang Yến Từ tạm dừng: “Dạo gần đây anh còn có chuyện khác phải xử lý, bên phía Thẩm Đình Chi, phiền em quan sát cẩn thận giúp anh nhé.”


Diệp Tri Chi hơi trầm ngâm, suy nghĩ cẩn thận lời nói của anh, gật đầu: “Được.”


“Vậy em đi ra ngoài trước đây…” Mới vừa xoay người, cô lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại.


“Đúng rồi, đồ ăn cho mèo của Trì Trì sắp hết rồi, sau khi tan làm nhớ ghé mua đấy.”


Giang Yến Từ cười: “Sau khi tan làm cùng nhau đi ăn, rồi mua thức ăn cho Trì Trì.”


“Em ra ngoài trước nhé.” Diệp Tri Chi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, trở lại vị trí của mình.


Sau khi cô ngồi xuống liền hít sâu một hơi, tiếp tục tập trung tinh thần vào công việc.





Đã nói phải hợp tác giúp đỡ Thẩm Đình Chi, sáng sớm hôm sau, Diệp Tri Chi đúng giờ đi đến chỗ hẹn.


Năm phút sau, cô thấy Thẩm Đình Chi tới, theo phía sau là Thịnh Dĩ Minh với vẻ mặt suy sụp.


Diệp Tri Chi chủ động chào hỏi: “Luật sư Thẩm, chào buổi sáng.”


Thẩm Đình Chi cười nói: “Chào, luật sư Diệp, hôm nay đến đúng giờ quá nhỉ.”


Không đợi cô tiếp lời, anh ta lại tiếp tục nói: “Sau khi hợp tác cùng tôi, cô sẽ biết so với tên Giang Yến Từ kia thì tôi thích hợp làm một người cộng tác hơn…”


Diệp Tri Chi: “…”


Cô cắt ngang màn khoe khoang bản thân của anh ta: “Luật sư Thẩm, chúng ta nên xuất phát rồi.”


“Được rồi.” Thẩm Đình Chi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng đến lúc rồi, vậy chúng ta đi thôi.”


Nói xong, anh ta ném túi công văn cho Thịnh Dĩ Minh, dặn dò: “Cậu chạy xe đến đây đi, tôi với luật sư Diệp ở đây chờ cậu.”


“À, vâng, được ạ.” Thịnh Dĩ Minh ôm túi công văn, nhanh chân đến bãi đỗ xe.


Diệp Tri Chi vừa nhớ tới ra hiện tại Thịnh Dĩ Minh là trợ lý của Thẩm Đình Chi.


Nhìn theo Thịnh Dĩ Minh vào thang máy, Diệp Tri Chi quay đầu hỏi: “Luật sư Thẩm, có vẻ anh với Tiểu Minh làm việc chung rất ổn nhỉ?”


“Ừm, đáng ngạc nhiên lắm hả?” Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Cậu ấy rất hài lòng với một người thầy mang cậu ấy theo dạy dỗ như tôi, dù sao bây giờ cũng chẳng dễ gì tìm được người bằng lòng truyền thụ tri thức chân thành như tôi.”


Nhưng nhìn kiểu gì cũng không hề thấy anh ta là người như vậy mà. Diệp Tri Chi nhịn không được mà nói thầm trong lòng.


Cô lặng lẽ chuyển chủ đề: “Gần đây em ấy biểu hiện có ổn không?”


Thẩm Đình Chi nói: “Cũng được lắm, trợ lý Thịnh ưu tú hơn tất cả những người trợ lý trước đây của tôi.”


Mười phút sau, Thịnh Dĩ Minh lái xe từ gara ngầm tới. Diệp Tri Chi cùng Thẩm Đình Chi ngồi vào ghế sau.


Xe chậm rãi chạy trên quốc lộ.


Diệp Tri Chi nói: “Luật sư Thẩm, bây giờ có thể nói cho tôi vài câu về tình huống cụ thể được không?”


Thẩm Đình Chi dừng một lát, hỏi: “Cô có biết gì về công ty khoa học kỹ thuật WLJS không?”


Diệp Tri Chi hỏi: “Nghe nói là một công ty khoa học kỹ thuật nhưng tôi không hiểu rõ lắm, không biết làm về kỹ thuật gì?”


Thẩm Đình Chi nói: “Tôi đã đi sâu vào tìm hiểu, đây là một công ty khoa học kỹ thuật trong nước, chuyên nghiên cứu phát minh công nghệ ô tô không người lái và động cơ bay không người lái.”


“Theo thông tin trên mạng, công ty này cũng rất tài năng. Năm ngoái, bọn họ đã thành lập một phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo trong nước. Nửa năm trước, bọn họ đã nghiên cứu phát minh ra một loại công nghệ kỹ thuật ô tô không người lái. Công nghệ này đã thu hút sự chú ý của cả nước, thậm chí là thế giới.”


“CEO của bọn họ có xuất thân là kỹ sư, chưa đến 40 tuổi.”


Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Luật sư Thẩm nhắc tới công ty này là có liên quan đến vụ án đúng không?”


Thẩm Đình Chi nhướng mày, liếc cô một cái, nói: “Rất nhạy bén đấy, luật sư Diệp.”


Anh ta tạm dừng, tiếp tục nói: “Đúng vậy, gần đây WLJS có ý định bán nghiên cứu phát minh công nghệ ô tô không người lái mới của bọn họ.”


Diệp Tri Chi hơi do dự: “Bán ra hả? Đối với công ty khoa học kỹ thuật mà nói không phải phát minh và áp dụng kỹ thuật độc quyền là thứ quan trọng nhất với bọn họ sao? Trao độc quyền ra ngoài, cho người khác trả phí độc quyền rồi mới được sử dụng, không phải tốt hơn hả?”


Thẩm Đình Chi lại nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà đối phương không phải khách hàng của chúng ta, ý tưởng của bọn họ ra sao cũng không liên quan đến chúng ta.”


“Tôi lại hỏi cô thêm một chuyện nữa, cô có biết tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu không?”


Diệp Tri Chi dừng một chút: “Đó không phải là khách hàng lớn của công ty luật chúng ta hay sao?”


Còn là khách hàng của Từ Hải Yến.


Cô lập tức hiểu ra: “Đây là vụ án luật sư Từ giao cho anh hả?”


“Đúng thế.” Thẩm Đình Chi búng tay một cái, tiếp tục trình bày tình huống cụ thể: “Tập đoàn chế tạo ô tô Việt Siêu cũng đang làm về công nghệ không người lái, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với độc quyền của công ty khoa học kỹ thuật WLJS, muốn thu mua lại kỹ thuật này.”


“Công ty khoa học kỹ thuật WLJS cũng có ý muốn bán cho tập đoàn ô tô Việt Siêu đứng tên độc quyền này, hai bên cũng đã từng gặp mặt nhau để đàm phán, có điều…”


Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ, nói: “Trường hợp này nghe qua cũng không có vẻ phức tạp lắm, vấn đề nằm ở giá cả đúng không?”


“Quả nhiên luật sư Diệp rất nhạy cảm và sắc bén.” Thẩm Đình Chi nhịn không được cảm thán: “Chậc, tôi thật sự càng ngày càng thích cô, không bằng như vậy đi, sau khi kết thúc án này, cô lập tức vứt tên Giang Yến Từ vô tình vô lý kia đi, qua thẳng bên tôi làm cộng sự của tôi.”


“…”


Diệp Tri Chi mỉm cười khách sáo: “Chuyện này thì không cần đâu, tôi đi theo Giang par cũng khá quen rồi.”


Thẩm Đình Chi tựa lưng ra sau: “Chậc, tôi biết ngay mà, thật đáng tiếc.”


Nhưng giọng điệu của anh ta lại không nghe ra chút tiếc nuối nào.


Diệp Tri Chi nói sang chuyện khác: “Chỉ là một vụ đàm phán giá cả chuyển nhượng đứng tên độc quyền mà thôi, cũng không phức tạp gì, sao Luật sư Thẩm lại phải tìm sự trợ giúp của chúng tôi vậy nhỉ?”


“Tôi không hiểu lắm về tình hình giá cả thị trường trong nước, cả những công ty liên quan trong thành phố A, giá cả thị trường của việc đứng tên độc quyền. Tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ có kha khá kinh nghiệm. Hơn nữa đây là vụ án mà luật sư Từ giao cho tôi, đương nhiên phải cẩn thận.” Thẩm Đình Chi nói thẳng ra, tạm dừng rồi lại cười: “Luật sư Diệp, cô nói xem có phải không?”


Diệp Tri Chi: “…”


Hai người nói về vụ án, trong lúc không hay biết gì, toà nhà lớn của tập đoàn ô tô Việt Siêu đã gần ngay trước mắt.


Thẩm Đình Chi nhìn phía trước, dặn dò nói: “Tới rồi, trợ lý Thịnh, dừng xe ở ven đường đi, tôi với luật sư Diệp vào trước, cậu đi đậu xe.”


Thịnh Dĩ Minh phản xạ có điều kiện: “Vâng!”


Thịnh Dĩ Minh dừng xe ở ven đường, để Diệp Tri Chi với Thẩm Đình Chi xuống xe trước.





Tập đoàn ô tô Việt Siêu rất coi trọng buổi hội đàm hôm nay, tổng giám đốc của của bộ tài chính và bộ phận nghiên cứu phát mình tự mình ra nghênh đón hai người.


“Đây là Vương tổng của bộ phận tài chính, còn đây là Vu tổng của bộ phận nghiên cứu phát minh.”


“Vương tổng, Vu tổng, chào hai ngài.”


Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Vương tổng nói: “Mời qua bên này, chúng ta vào phòng họp nói chuyện.”


Ngồi xuống xong, Vương tổng như thể nhớ tới chuyện gì đó, có hơi nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi… Luật sư Từ đâu rồi? Sao hôm nay cô ấy không tới?”


Thẩm Đình Chi khẽ nhướng mày.


Diệp Tri Chi mỉm cười nói: “Luật sư Từ rất coi trọng vụ án này, cô ấy cảm thấy ở phương diện này luật sư Thẩm có kinh nghiệm hơn, cho nên mới mời anh ấy đến hỗ trợ.”


Cô lại giới thiệu nói: “Vị này là luật sư Thẩm, mới trở về từ nước Y, anh ấy rất có kinh nghiệm về mảng đàm phán thương vụ và những vụ trao quyền đứng tên độc quyền. Ví dụ như vụ đứng tên độc quyền của chip di động hãng X nước M nổi danh, chính là vụ án dưới tay anh ấy.”


Có lẽ là do tên tuổi quá doạ người, ánh mắt của đối phương nhìn Thẩm Đình Chi cũng trở khác biệt.


“Luật sư Thẩm, chào cậu chào cậu.”


Thẩm Đình Chi gật đầu, ung dung hỏi: “Vương tổng, Vu tổng, mấy lời khách sáo không cần nói nhiều đâu, có thể nói với chúng tôi về tình huống trước mắt được không?”


Vu tổng hít sâu một hơi, nói: “Là như thế này, lúc trước chúng tôi với bên khoa học kỹ thuật WLJS từng có tiếp xúc bước đầu, đối phương ra điều kiện cho chúng tôi…”


Sau khi nghe điều kiện mà Vu tổng báo, Diệp Tri Chi có hơi không dám tin: “Điều kiện đối phương ra là 5 tỷ?”


“Đúng thế, bên ngoài định giá công nghệ tự động không người điều khiển chỉ trên dưới 1 tỷ thôi.” Thẩm Đình Chi lặng lẽ nhíu mày: “5 tỷ, giá này cao quá rồi nhỉ?”


Vu tổng gật đầu hai cái: “Đương nhiên rồi, chúng tôi cũng cảm thấy như vậy.”


Thẩm Đình Chi hỏi: “Vậy xin hỏi, giá cả trong lòng quý công ty là bao nhiêu?”


Vu tổng và Vương tổng thì thầm với nhau một lát, sau đó nói: “Giá cả trong lòng chúng tôi là 600 triệu.”


Diệp Tri Chi kinh ngạc: “600 triệu? Cái giá này có vẻ như cũng…”


Cô vốn đã cảm thấy báo giá của công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã quá đáng rồi, không ngờ tập đoàn ô tô Việt Siêu ép giá còn khiến người ta không dám tưởng tượng hơn nữa.


Thẩm Đình Chi cũng nói: “Vu tổng, Vương tổng, báo giá này, đứng ở góc độ của chúng tôi, tôi nghĩ là không thích hợp. Đối phương chỉ mới có ý định bán ra, nhất định sẽ có những đối thủ cạnh tranh khác, báo giá quá thấp sẽ rất dễ mất đi cơ hội cạnh tranh.”


Vu tổng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, báo giá bao nhiêu thì thích hợp?”


Thẩm Đình Chi nói: “Tôi kiến nghị báo giá 1 tỷ 2.”


Vương tổng nhíu mày, có chút không hài lòng: “Mỗi năm chúng tôi trả cho các cậu nhiều phí cố vấn tới vậy, không phải các cậu nên tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho khách hàng hay sao? Bây giờ sao lại làm ngược lại, khuyên bảo chúng tôi nâng cao giá cả?”


Thịnh Dĩ Minh nghe xong thì nhíu mày, nhịn không được mà lên tiếng: “Nhưng yêu cầu mà các ông đề ra, cũng quá mức…”


Diệp Tri Chi nhanh tay nhanh mắt, giữ cậu ta lại. Cô mỉm cười với hai người kia: “Được, yêu cầu của hai ngài, chúng tôi đã hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ cố hết sức mà tranh thủ cơ hội.”


Sắc mặt Vương tổng hơi dịu đi một chút: “Vậy làm phiền mọi người.”


“Vâng, đừng khách sáo.”


Kết thúc hội đàm, Diệp Tri Chi một đường rời khỏi phòng họp.


Ra khỏi thang máy, Thẩm Đình Chi hỏi: “Luật sư Diệp, cô có ý kiến gì không?”


Diệp Tri Chi nói: “Tóm lại, trước tiên vẫn phải hỏi thăm báo giá của đối thủ cạnh tranh, và tìm hiểu nội tình của công ty khoa học kỹ thuật WLJS.”


Thẩm Đình Chi cười nói: “Ý tưởng lớn gặp nhau rồi.”


Cách đó không xa truyền đến âm thanh của một cuộc trò chuyện.


“Trợ lý Dương, hôm nay ngài đến đây có chuyện gì không?”


“Tôi tới để…”


Giọng nói kia nghe khá quen tai, Diệp Tri Chi dừng bước theo bản năng, nhìn về phía phát ra thanh âm.


Dương Hiểu Địch vừa ngẩng đầu thì lập tức bắt gặp Diệp Tri Chi, âm thanh nói chuyện cũng dừng lại.


Diệp Tri Chi ngạc nhiên: “Không phải cậu là…”


“Là anh trai shipper vận chuyển đồ kiêm tài xế lần trước sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom