• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bạn Trai Phá Sản Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 51-52

Chương 51


Anh ta ho vài lần rồi mới thở ra hơi, có chút bất mãn nói: “Giang Yến Từ, anh không cà khịa tôi một ngày thì sẽ khó chịu hả?”


Giang Yến Từ nhếch mày: “Nếu tôi không nhớ lầm thì hình như anh bắt đầu trước?”


Thẩm Đình Chi “chậc” một tiếng: “Chẳng qua tôi có lòng tốt muốn nói cho anh biết tin tức này thôi, nếu anh không cảm kích thì thôi đi.”


Giang Yến Từ không chút cảm xúc mà nói: “Tôi chỉ không ngờ rằng luật sư Thẩm cũng là người thích hóng hớt.”


“Vậy thì sao?” Thẩm Đình Chi nhếch mày, không chút xấu hổ nói: “Thân là luật sư thì phải làm được việc mắt quan sát mọi thứ xung quanh, tai nghe ngóng, nếu không làm sao thu thập được thông tin có ích.”


Anh ta lại nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Luật sư Diệp, cô cũng nên học theo chút ít. Người như luật sư Giang sẽ không dạy cô những thứ này đâu đúng không?”


Diệp Tri Chi: “…”


Giang Yến Từ không khách sáo nói: “Thẩm Đình Chi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”


Thẩm Đình Chi nói: “Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp với nhau, còn cùng một tổ nữa, nếu anh thua rồi thì ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta xem thường tôi. Tôi không muốn bị anh hại phải mất mặt.”


Anh ta dừng một lúc: “Tuy nhiên, tôi có một cách, anh có muốn nghe một chút không?”


Diệp Tri Chi tò mò, không đợi Giang Yến Từ lên tiếng đã hỏi: “Cách gì?”


“Chính là…”


Thẩm Đình Chi vừa muốn lên tiếng thì bị Giang Yến Từ ngắt lời: “Thẩm Đình Chi.”


Giọng nói tràn đầy sự cảnh cáo.


Thẩm Đình Chi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Giang Yến Từ, lập tức đổi giọng: “Ơ? Đợi đã.”


Ánh mắt Diệp Tri Chi nghi hoặc nhìn anh ta.


Anh ta như nghĩ đến gì đó: “Cách mà tôi nói, chẳng lẽ luật sư Giang không biết? Chắc đây không phải việc gì khó khăn đối với luật sư Giang đúng không nhỉ? Chỉ cần anh…”


“Thôi đi, tôi không nói nữa.” Thẩm Đình Chi dứt khoát im miệng, đột nhiên quay người: “Trợ lý Thịnh, cậu muốn đi đâu? Nhìn thấy cấp trên cũng không lên tiếng chào hỏi hả?”


Anh ta một phát bắt dính Thịnh Dĩ Minh đang muốn thần không biết quỷ không hay chuồn đi từ bên cạnh bọn họ.


“Tôi, tôi, tôi không có!” Thịnh Dĩ Minh cả người căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.


Thẩm Đình Chi ôm chầm lấy bả vai cậu ta, cười híp mắt hỏi: “Tài liệu hôm qua tôi bảo cậu chỉnh sửa lại, đã làm xong chưa?”


Thịnh Dĩ Minh căng thẳng nói: “Sớm, sớm đã làm xong rồi!”


Thẩm Đình Chi cười nhạo một tiếng: “Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu.”


Anh ta lôi kéo Thịnh Dĩ Minh đi về phía phòng làm việc.


Diệp Tri Chi nhìn bóng lưng anh ta, quay đầu nhìn về phía Giang Yến Từ, nghi hoặc hỏi: “Lời đó của Thẩm Đình Chi, là ý gì? So với “cách bất đắc dĩ” mà lần trước anh nói, có liên quan không?”


“Không hiểu anh ta nói cách gì.”


Giang Yến Từ hờ hững đáp một câu rồi chuyển chủ đề, nói: “Có bản văn kiện cần em xử lý một chút. Lát nữa, tôi sẽ gửi vào hộp thư của em.”


Diệp Tri Chi chỉ có thể thu suy nghĩ về, gật đầu nói: “Được.”





Buổi chiều, Diệp Tri Chi vốn dĩ muốn đến công ty của Diệp Tri Lễ, nhưng Diệp Tri Chi tạm thời có việc nên đổi thành gần tối sẽ gặp nhau ở nhà hàng Tây ALLCE.


Nghĩ đến việc sẽ bị kẹt xe vào giờ tan làm, Diệp Tri Chi ra khỏi cửa trước nửa tiếng.


Nhưng trên đường vẫn gặp phải kẹt xe.


Lúc đến nơi thì Diệp Tri Lễ đã đến rồi.


Diệp Tri Lễ thích yên tĩnh nên ngồi ở vị trí tương đối gần bên trong, Diệp Tri Chi nhìn một vòng mới tìm được anh ấy.


“Anh cả, xin lỗi, em đến trễ rồi.” Cô đi qua, ngồi ở phía đối diện với anh ấy: “Lúc nãy kẹt xe ở trên đường.”


Diệp Tri Lễ nói: “Không sao, anh cũng vừa mới đến.”


Ở nơi không xa, có người bước ra từ trong nhà vệ sinh.


Lúc đi qua một cái bàn nào đó, Trương Văn Bân đột nhiên dừng bước. Cậu ấy nghiêng mình trốn vào phía sau cái cây xanh ở bên cạnh rồi nhìn về hướng bàn của Diệp Tri Chi.


Nhìn hai người vừa nói vừa cười, cậu ấy đẩy kính lên một chút, ở trên mắt kính lóe lên một tia sáng.





Hai ngày đã trôi qua, kể từ khi bút máy Thi Thần chọn ra vị CEO mới, Diệp Tri Chi cho rằng Giang Yến Từ đã có phương pháp ứng phó nên không có tiếp tục truy hỏi.


Nhưng qua hai ngày, hình như anh cũng không có hành động gì.


Lúc ở công ty luật, cô vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói với anh về chuyện này.


Diệp Tri Chi quyết định đợi sau khi tan làm thì mới nhắc chuyện này với anh.


“Luật sư Diệp, lúc chiều cô có nhìn thấy trợ lý Thịnh không?” Đang thất thần thì bên cạnh truyền đến giọng của Thẩm Đình Chi.


“Tiểu Minh?” Diệp Tri Chi hoàn hồn lại: “Không có, không phải em ấy đi theo anh để thực tập sao?”


“Vậy thì thật kỳ lạ! Chẳng lẽ cậu ta sợ tôi nên trốn đi rồi?” Thẩm Đình Chi nhếch mày: “Chậc, thanh niên trẻ bây giờ thật là, chút khó khăn vậy cũng chịu không được.”


Anh ta lắc đầu rồi đi khỏi.


Diệp Tri Chi thầm cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.


Sau khi tan làm, cô giống như thường ngày, cùng Giang Yến Từ tan làm rồi đến bãi đậu xe dưới hầm lấy xe.


Đợi khi xe lái ra khỏi bãi đậu xe, Diệp Tri Chi đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat mới.


Cô mở tin nhắn ra, nhất thời ngẩng người: “Đợi đã, Tiểu Minh?”


Tin nhắn được gửi đến từ WeChat của Thịnh Dĩ Minh.


Là một tấm ảnh, còn có định vị.


Trên ảnh, Thịnh Dĩ Minh uống đến say bí tỉ, bất tỉnh nhân sự gục mặt xuống bàn.


Diệp Tri Chi nhìn tấm ảnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành.


Cô lập tức nhìn về phía định vị, địa chỉ trong định vị hiển thị là: Đường Dật Dương, Quân Mính Hiên.


Quân Mính Hiên? Nghe như tên của một quán rượu.


Tiếp đó, lại có một tin nhắn nhắn đến: [Chúng tôi ở toa Nhã Lan.]


“Sao vậy?” Giang Yến Từ nhận ra được điều không đúng, nghiêng đầu nhìn cô một cái.


Vẻ mặt Diệp Tri Chi nghiêm túc: “Có người dùng điện thoại của Tiểu Minh gửi đến một tấm ảnh và định vị, em ấy bị người ta chuốc say rồi.”


Giang Yến Từ hỏi: “Là ai gửi đến vậy?”


“Có lẽ là Trương Văn Bân.” Diệp Tri Chi suy đoán.


Cô nói rồi, không khỏi cau mày: “Tôi lo là Tiểu Minh xảy ra chuyện rồi.”


Giang Yến Từ suy nghĩ vài giây, nói: “Địa chỉ ở đâu? Tôi cùng em qua đó xem xem.”


Diệp Tri Chi vội vàng nói địa chỉ ra: “Là Quân Mính Hiên ở đường Dật Dương.”


“Được.”





Trên đường, Diệp Tri Chi dùng điện thoại tra cứu địa điểm “Quân Mính Hiên” này.


Quân Mính Hiên là một câu lạc bộ tư nhân của thành phố A, giá trên menu đều từ ba con số trở lên.


Sao Thịnh Dĩ Minh lại ở những nơi như thế này? Còn uống thành như vậy?


Đến nơi, Giang Yến Từ dừng xe ở bên đường gần nhà hàng.


“Em ở đây đợi tôi, tôi đi đậu xe.”


Diệp Tri Chi gật đầu rồi xuống xe. Nhưng lo lắng cho tình hình của Thịnh Dĩ Minh, chưa đợi Giang Yến Từ trở về thì cô đã đi vào trong Quân Mính Hiên.


Nhân viên phục vụ bước lên chào đón: “Chào cô, xin hỏi cô có chỗ ngồi chưa?”


Diệp Tri Chi hỏi: “Xin hỏi toa Nhã Lan ở đâu?”


“Ở bên đây, mời đi theo tôi.”


Nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước một cái phòng riêng.


Diệp Tri Chi đẩy cửa bước vào. Vừa vào phòng, cô lập tức ngửi thấy mùi rượu xộc thẳng vào trong mũi, rất khó chịu.


Trong phòng có năm người, ngoài Trương Văn Bân và Thịnh Dĩ Minh ra thì ba người còn lại cô không quen.


Thịnh Dĩ Minh đang nằm sấp trên bàn với dáng vẻ bất tỉnh nhân sự.


Người bên cạnh không ngừng chuốc say cậu ta: “Mau mau mau, tiếp tục uống.”


Thịnh Dĩ Minh xua xua tay: “Tôi, tôi không được rồi…”


“Cái gì mà không được? Người trẻ tuổi thì nên…”


“Tiểu Minh!”


Diệp Tri Chi nhanh chóng bước qua.


Trương Văn Bân nghe tiếng liền nhìn qua, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, cứ như là kinh ngạc: “Luật sư Diệp, sao chị lại đến đây?”


Diệp Tri Chi dừng bước, thờ ơ nhìn cậu ấy: “Không phải cậu gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi đến đây sao?”


“Sao có thể? Em không rõ chuyện này nữa.” Trương Văn Bân giả ngu ngây người.


Diệp Tri Chi không chút biểu cảm: “Vậy cậu nói tôi biết, Tiểu Minh uống thành thế này, làm thế nào tự chụp một tấm ảnh uống say rồi gửi cho tôi?”


Trương Văn Bân nói: “Cái này, em cũng không rõ nữa, lúc nãy cậu ấy vẫn còn đàng hoàng mà.”


Trong bữa tiệc, một người đàn ông trung niên hơi mập đứng lên, hỏi: “Văn Bân, vị này là…”


Trương Văn Bân vội vàng quay đầu rồi giới thiệu cho ông ta: “Trịnh tổng, chị ấy là luật sư của công ty luật chúng tôi – Diệp Tri Chi.”


Trịnh tổng nheo mắt quan sát cô: “Không ngờ công ty luật của các cậu có nữ luật sư xinh đẹp đến như vậy.”


Trương Văn Bân lại quay đầu, âm thầm quan sát Diệp Tri Chi, cười nói: “Luật sư Diệp, để em giới thiệu, vị này là Trịnh tổng của tập đoàn C.Z.”


Diệp Tri Chi khách sáo gật đầu với ông ta: “Trịnh tổng, chào ông. Tôi đến để đưa trợ lý của luật sư Giang về.”


Nói rồi, cô lập tức đi về phía Thịnh Dĩ Minh.


“Nè, đợi một chút.”


Trịnh tổng giơ tay ra cản cô lại, thuận tay cầm lấy một ly rượu, cười híp mắt: “Luật sư Diệp phải không, muốn đưa người đi cũng được, uống ly rượu này trước đi.”


Diệp Tri Chi nhìn rượu trắng sôi trào lên bọt khí ở trong ly, vẫn giữ thái độ khách sáo: “Trịnh tổng, rất xin lỗi. Hôm nay, tôi lái xe đến đây, có lẽ không tiện lắm, không quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa.”


Sắc mặt Trịnh tổng trở nên khó coi: “Sao nào? Luật sư Diệp không nể mặt tôi đúng không?”


“Luật sư Diệp.” Trương Văn Bân thấp giọng sau lưng cô: “Trịnh tổng là người của tập đoàn C.Z, chị cứ nể mặt mà uống cùng ông ấy hai ly đi.”


“Em biết hết rồi.”


Diệp Tri Chi nghi hoặc nhìn cậu ấy một cái.


Trương Văn Bân thấp giọng: “Hôm qua chị ở nhà hàng Tây ALLCE đúng không? Em nhìn thấy hết rồi, những chuyện như thế này, không phải luật sư Diệp rất thuần thục sao? Sao bây giờ uống hai ly với Trịnh tổng thì lại không được rồi?”


Hôm qua? Không phải hôm qua cô hẹn Diệp Tri Lễ…


Diệp Tri Chi cau mày, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời cậu ấy.


Cảm giác cứ như Trương Văn Bân này cố tình gọi cô đến để làm mai cho ông Trịnh tổng này vậy?


Diệp Tri Chi bị chọc tức đến bật cười, cũng không khách sáo: “Vị Trịnh tổng này, thứ lỗi cho tôi nhắc nhở ông một câu, quy định điều thứ hai trăm ba mươi tám của “Hình pháp”, “giam giữ người khác phi pháp hoặc là dùng cách khác để cướp đoạt quyền tự do thân thể của người khác một cách phi pháp sẽ xử lý bằng cách ngồi tù có thời hạn dưới ba năm, tạm giam, quản chế hoặc là tước đoạt quyền lợi chính trị.”


“Cưỡng ép người khác uống rượu là hành vi xâm phạm vào quyền tự do thân thể của người khác, có liên quan đến trái pháp luật và xâm phạm quyền lợi. Nếu gây nên tổn thương thân thể cho người khác thì ông còn cần phải chịu trách nhiệm hình sự.”


Trịnh tổng có chút hoảng hốt, nhưng vài giây sau lại bình tĩnh trở lại, trừng mắt với Diệp Tri Chi nói: “Cô đây là có ý gì? Là đang uy hiếp tôi sao?”


“Không có, tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi.” Giọng điệu của Diệp Tri Chi bình tĩnh: “Hơn nữa, mặt mũi là dựa vào chính mình kiếm về được chứ không phải dựa vào việc người khác có cho hay không.”


Trịnh tổng tức đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Diệp Tri Chi rồi tức giận nói với Trương Văn Bân: “Văn Bân, luật sư của công ty luật các cậu kiểu gì vậy? Bữa cơm ngày hôm nay, tôi cũng nể mặt ba cậu mới đến đó.”


“Trịnh tổng, ngài đừng giận.” Trương Văn Bân an ủi vài câu, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Tri Chi, giả mù sa mưa nói: “Luật sư Diệp, chị nói cái này có chút quá đáng rồi. Lần trước, luật sư Từ vừa mới trao đổi với luật sư Giang xong, sao chị cũng giống như anh ấy…”


Trịnh tổng còn đang ồn ào: “Cô có biết quan hệ giữa công ty luật của cô và tập đoàn của chúng tôi không? Cô có tin, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì ngày mai cô sẽ bị đuổi việc…”


Một giọng nói hờ hững nghe không ra được cảm xúc đột nhiên truyền đến…


“Ông nói muốn gọi điện cho ai? Ai sẽ bị đuổi việc?”


“Cậu lại là…”


Trịnh tổng mất kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn về phía người đang đứng ở trước cửa phòng, nhất thời kinh hãi đến hoảng sợ: “Giang, Giang, Giang, Giang, Giang…”


Chương 52


Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Giang Yến Từ, Trịnh tổng giật mình một cái, kịp thời sửa lời: “Luật, luật, luật sư Giang!”


Ông ta nhanh chóng bày ra một khuôn mặt tươi cười, chắp hai tay lại, tiến đến nói: “Luật sư Giang, sao ngài lại đến đây vậy?”


Giang Yến Từ thờ ơ nhìn ông ta: “Sao vậy? Tôi không được đến sao?”


Trịnh tổng vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên là không rồi! Ý của tôi là nếu ngài nói cho tôi biết sớm một chút thì tôi có thể ra đón ngài sớm chút rồi.”


Giang Yến Từ nói: “Tôi chỉ đến đây để tìm trợ lý của tôi thôi, nghe nói có người chưa có sự đồng ý của tôi đã dẫn đến đây rồi.”


“Hả?” Hình như Trịnh tổng chợt nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Dĩ Minh đã uống đến say mèm, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Lúc nãy cô nói mình là trợ lý của luật sư Giang, chính là trợ lý của luật sư… Giang sao?”


Câu hỏi này thật sự rất kì lạ.


Nhưng không đợi Diệp Tri Chi nói tiếp, Trịnh tổng đã cười xòa: “Luật sư Diệp này, sao cô không nói sớm chứ, nói cho tôi biết sớm một tí thì đã không đến mức…”


Giọng điệu của Giang Yến Từ vô cùng hờ hững: “Nói sớm thì có phải ngay cả tôi cũng bị đuổi luôn đúng không?”


“Không, không, không, đương nhiên là không rồi.” Trịnh tổng vội vàng lắc đầu liên tục, hoảng sợ nói: “Đây là hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi.”


Ông ta nói xong, lại trừng mắt với Trương Văn Bân: “Đều lỗi của tên này.”


“Trịnh tổng?” Trương Văn Bân trố mắt nhìn, nhất thời hết đường chối cãi: “Không phải, tôi…”


Trịnh tổng quát một tiếng chói tai với cậu ấy: “Cậu câm miệng đi!”


Giang Yến Từ liếc ly rượu ở trên mặt bàn, hờ hững hỏi: “Vậy bây giờ ly rượu này còn phải uống nữa không?”


“Cái này… Tôi uống! Tôi uống cho!” Trịnh tổng vội vàng cầm lấy ly rượu, nhìn vài lần rồi nhét vào tay của Trương Văn Bân: “Ly rượu này cậu uống đi, coi như là nhận lỗi với luật sư Giang.”


“Trịnh tổng?” Trương Văn Bân giống như đang nhận lấy một củ khoai lang nóng phỏng tay. Cậu ấy liếc nhìn Giang Yến Từ một cái, vẻ mặt khó hiểu.


Giang Yến Từ cũng không thèm liếc cậu ấy một cái, nói tiếp: “Vậy tôi dẫn người đi trước đây.”


Trịnh tổng cười xòa, vội vàng tránh qua một bên: “Vâng, luật sư Giang, mời ngài, mời ngài.”


Diệp Tri Chi lập tức đi lên phía trước, đưa tay đẩy Thịnh Dĩ Minh: “Tiểu Minh, tỉnh lại đi, đi về với chị.”


Thịnh Dĩ Minh nhắm mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: “Em… Em không ổn rồi… Em không uống nổi nữa…”


“Tiểu Minh, Tiểu Minh?” Diệp Tri Chi gọi cậu ta vài tiếng, nhưng đều bị phớt lờ.


Giang Yến Từ đi tới, thấp giọng nói: “Để tôi dìu cậu ta ra ngoài.”


Diệp Tri Chi gật đầu. Giang Yến Từ đi lên phía trước, nâng tay cậu ta khoác lên vai của mình rồi đỡ cậu ta đứng lên.


Vừa ra đến trước cửa, Giang Yến Từ liếc Trương Văn Bân một cái rồi hỏi: “Ai giới thiệu cậu ta vào công ty luật vậy?”


Trịnh tổng cũng liếc cậu ấy một cái, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi lạnh: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm…”


“Thôi được rồi, chuyện này cũng không quan trọng lắm.” Giang Yến Từ nhìn Trương Văn Bân đầy ẩn ý: “Trịnh tổng, có lẽ ông cũng hiểu rõ tiếp theo nên làm gì rồi chứ?”


Trịnh tổng vội vàng đảm bảo: “Đương nhiên.” Rồi ông ta lại nịnh nọt nói: “Luật sư Giang, ngài đi thong thả.”


Trong lòng Trương Văn Bân nảy sinh dự cảm không lành nhưng nhìn thấy Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi dẫn Thịnh Dĩ Minh rời đi, sự sốt ruột đã thay thế nỗi bất an của cậu ấy: “Trịnh tổng, sao ngài lại để bọn họ cứ thế mà đi rồi.”


Sắc mặt của Trịnh tổng trở nên u ám: “Cậu đang dạy tôi phải làm gì sao?”


“Không phải, Trịnh tổng, tôi…”


Trịnh tổng không thèm nghe phân bua, ngắt lời cậu ấy: “Tôi khuyên cậu ngày mai… Không, trong vòng hôm nay, chủ động từ chức ở công ty luật đi, nếu không mà có hậu quả gì thì cậu tự đi mà chịu!”


Mắt Trương Văn Bân trừng lớn, khó tin: “Trịnh tổng?!”


“Còn tổng cái gì mà tổng nữa? Suýt chút nữa thì tôi bị cậu hại chết rồi!” Trịnh tổng cười khẩy: “Nếu cậu biết thức thời thì nhanh chóng từ chức đi!”


Vẻ mặt Trương Văn Bân lo lắng: “Trịnh tổng, nhưng mà ba của tôi…”


“Ba cậu gì nữa? Cũng không biết là ngày mai ba của cậu còn giữ được chức của ông ta hay không nữa kìa.” Giọng điệu của Trịnh tổng châm chọc, dẫn theo người của ông ta nghênh ngang rời đi.


Trương Văn Bân cứng đờ, đợi khi phòng riêng quay về yên tĩnh, cậu ấy chậm chạp ngã phịch xuống ghế. Rốt cuộc cậu ấy cũng ý thức được hình như bản thân mình đã đá phải một cánh cửa sắt mất rồi.





Ra khỏi phòng riêng, Diệp Tri Chi theo bản năng quay đầu lại nhìn rồi đuổi theo bước chân của Giang Yến Từ, thấp giọng hỏi: “Anh quen cái người Trịnh tổng kia sao?”


Giang Yến Từ im lặng vài giây rồi mới nói: “Các cấp cao trong tập đoàn C.Z, hầu như tôi đều quen cả.”


“Không biết sao tôi lại cảm thấy hình như ông ta rất sợ anh?” Diệp Tri Chi có chút nghi hoặc.


“Trong tay của tôi có nhược điểm của ông ta.” Giang Yến Từ lời ít ý nhiều đáp.


“Thảo nào.” Diệp Tri Chi suy ngẫm gì đó, nhưng có vài chỗ cô vẫn không nghĩ ra.


Ra khỏi Quân Mính Hiên, Giang Yến Từ dừng bước lại.


Diệp Tri Chi hỏi: “Xe của anh đậu ở đâu vậy?”


“Cách chỗ này hơi xa.”


Giang Yến Từ liếc Thịnh Dĩ Minh một cái, thoáng cau mày khó nhận ra: “Cậu ta nặng quá, thả cậu ta ra trước đi, để cậu ta tỉnh lại đã.”


Diệp Tri Chi gật đầu, nhìn xung quanh: “Qua bên kia đi.”


Cạnh Quân Mính Hiên có một vườn hoa nhỏ, bên trong có đặt vài chiếc ghế đá để người đi đường nghỉ ngơi. Giang Yến Từ dẫn Thịnh Dĩ Minh vào vườn hoa nhỏ, để cậu ta ngồi trên chiếc ghế đá.


Ra ngoài hóng chút gió, hình như Thịnh Dĩ Minh đã hơi khôi phục lại tinh thần.


“Chị Tri Chi, sao chị lại ở đây?” Cậu ta hé mắt, ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt, ý thức mơ hồ không rõ, lẩm bẩm: “Chắc là em đang nằm mơ nhỉ?”


Diệp Tri Chi nhìn cậu ta, nói: “Mấy câu này phải là chị hỏi em chứ? Sao em lại lại đến mấy nơi này với tên Trương Văn Bân kia vậy, còn uống nhiều rượu như vậy nữa?”


Thịnh Dĩ Minh mơ hồ không rõ nói: “Em muốn giúp chị… Gần đây chị vì chuyện của Bút máy Thi Thần mà luôn không vui… Văn Bân cậu ấy… Cậu ấy nói là giới thiệu cho em một… Có thể giúp được chị…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên cậu ta trở người, bắt đầu nôn mửa sang bên cạnh.


Giang Yến Từ nhanh chóng kéo Diệp Tri Chi lùi về sau vài bước.


Giang Yến Từ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, cau mày khó chịu: “Làm gì với cậu ta đây? Cứ thế ném cậu ta ở đây sao?”


Diệp Tri Chi lập tức phản đối: “Đương nhiên là không được rồi, ít nhất cũng phải đưa em ấy về nhà chứ.”


Giang Yến Từ nói: “Tôi không muốn cậu ta nôn trên xe tôi đâu.” Anh lại bổ sung: “Em cũng biết, chiếc xe kia là đi mượn đấy.”


Diệp Tri Chi hơi buồn bực: “Vậy cũng đâu thể ném em ấy ở đây mà không thèm quan tâm được?”


Giang Yến Từ đưa ra một biện pháp ổn thỏa: “Kêu người nhà cậu ta tới đón cậu ta đi.”


Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ: “Để tôi gọi điện thoại cho Nhan Nhan trước đã.”


Cô lấy điện thoại ra, bấm dãy số của Thịnh Dĩ Nhan: “Nhan Nhan, cậu đang ở đâu?”


“Hả?” Điện thoại được kết nối, có một tràng cười nói phát ra, ngay sau đó giọng nói của Thịnh Dĩ Nhan truyền đến: “Đang đi dạo ở tòa nhà Minh Thịnh, Diệp Tiểu Chi, giờ này cậu gọi điện để rủ tớ đi ăn cơm sao?”


Diệp Tri Chi nói: “Không phải, Tiểu Minh uống say rồi. Bây giờ chúng tớ đang ở gần Quân Mính Hiên trên đường Dật Dương, cậu có rảnh đến đây đón em ấy không?”


Giọng nói của Thịnh Dĩ Nhan trở nên nghiêm túc: “Gì cơ? Quân Mính Hiên? Thằng nhóc Tiểu Minh sao lại chạy đến chỗ như vậy? Lại còn uống say nữa? Sao nó lại uống rượu chứ?”


Rồi cô ấy nói: “Cậu đợi tớ một chút, bây giờ tớ qua ngay đây.”


“Được.”


“Nhan Nhan nói bây giờ sẽ đến đây đón em ấy.” Diệp Tri Chi cúp điện thoại, nói với Giang Yến Từ.


Giang Yến Từ gật đầu: “Vậy chúng ta chờ cô ấy.”


Hai mươi phút sau, Thịnh Dĩ Nhan lại gọi điện thoại tới: “Diệp Tiểu Chi, tớ đã đến gần đó rồi. Nhưng mà tớ không thấy các cậu, bây giờ các cậu đang ở đâu vậy?”


“Chúng tớ đang ở công viên nhỏ gần Quân Mính Hiên.”


“Công viên nhỏ sao? Không thấy gì cả.”


Diệp Tri Chi hỏi: “Chỗ cậu đang đứng có vật gì làm mốc không?”


“Để tớ xem.” Thịnh Dĩ Nhan hơi ngừng lại: “Bên cạnh có một biển tên đường, viết là đường Dật Dương.”


Diệp Tri Chi nói: “Tớ biết rồi. Vậy cậu đứng yên ở đó đi, tớ đến tìm cậu.”


“Được.”


Cúp điện thoại, Diệp Tri Chi quay đầu: “Giang Yến Từ, anh trông chừng Tiểu Minh nha, tôi qua đó đón Nhan Nhan.”


Giang Yến Từ nhìn Thịnh Dĩ Minh đang say như chết, miễn cưỡng nói: “Được, em nhanh lên.”


Diệp Tri Chi đi qua đó đón Thịnh Dĩ Nhan. Giang Yến Từ đứng tại chỗ chờ. Anh không muốn để ý đến con ma men Thịnh Dĩ Minh này nên vẫn luôn nhìn đi chỗ khác.


Đột nhiên, anh cảm thấy góc áo của mình bị nắm chặt.


Anh cúi đầu, tầm mắt rơi xuống trên tay Thịnh Dĩ Minh, nhíu mày: “Làm gì vậy?”


Thịnh Dĩ Minh nắm lấy góc áo của anh, thì thào nói: “Chị Tri Chi, em cảm thấy rất khó chịu.”


“Buông tay ra, cậu nhận sai người rồi.” Giọng điệu của Giang Yến Từ lãnh đạm.


“Em không buông, chị Tri Chi, có phải chị ghét em không?” Cậu ta nói xong đột nhiên bắt đầu gào khóc.


“Chị có biết không, thật ra, em đã bắt đầu thích chị từ rất lâu rồi!”


“Nhan Nhan, ở bên này.” Diệp Tri Chi dẫn Thịnh Dĩ Nhan đi vào vườn hoa nhỏ, không ngờ mới vừa đi đến lối vào đã nhìn thấy Thịnh Dĩ Minh đỏ mắt, nắm lấy góc áo của Giang Yến Từ, lớn tiếng gào khóc với anh.


“… Em đã bắt đầu thích anh từ rất lâu rồi!” Ý thức của Diệp Tri Chi cũng đông cứng lại theo bước chân của cô.


Có phải cô đã nghe phải một bí mật không nên nghe?


Phản ứng của Thịnh Dĩ Nhan cũng giống với cô, đều bị chấn kinh cả.


Tiếng gào khóc của Thịnh Dĩ Minh dần dần nhỏ xuống, thút thít tựa lên ghế đá rồi ngủ mất.


Giang Yến Từ hơi cau mày nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ của Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom