• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 231 Không thể ôm người đẹp vào lòng

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Bây giờ, Gia Khánh mới thật sự thấu hiểu cảm giác mang trên mình nỗi oan ức nhưng không thể giải bày.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Anh không có.” Gia Khánh luống cuống, bày ra vẻ mặt đáng thương tiếp tục sáp tới: “Hôm nay anh đã nói yêu em, hôn em, chúng ta còn thiếu một thứ nữa.”



Đứng trước Hạ Vy anh thật sự hết cách, lòng tôn nghiêm gần ba mươi năm cũng mất sạch.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lần đầu tiên, Hạ Vy thấy Gia Khánh làm nũng, cô liền bị dọa cho khiếp sợ, không chút lưu tình đẩy anh ra:



“Tôi còn đang bị thương đấy.”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Trong mắt xẹt qua tia tinh ranh, Gia Khánh cười đến sáng lạng: “Vậy khi em khỏi hẳn chúng ta làm bù.”



Khuôn mặt Hạ Vy tức đến đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, môi run run mấy máy:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









“Đùa tôi như vậy anh thấy vui lắm sao?” Đọc truyện hay trên truyen88.pro



Gia Khánh ngẩn ra, không nghĩ Hạ Vy lại bị anh chọc cho phát khóc. Anh xoắn xuýt vừa lau nước mắt cho cô vừa luôn miệng dỗ dành xin lỗi.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đột nhiên có tiếng hằng giọng vang lên trong phòng thu hút sự chú ý của hai người trên giường.



Hạ Vy hốt hoảng đẩy Gia Khánh, ngồi thẳng thớm lại, có phần xấu hổ nhìn Nguyễn Thanh Vân đang dắt tay Gia Bảo đứng ở ngang cửa.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Cô.” Hạ Vy ngại ngùng gọi khẽ một tiếng.



Thanh âm ồm ồm như tiếng vịt kêu, Nguyễn Thanh Vân hơi giật mình, bà gật đầu mỉm cười đi vào.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Bảo không nhận ra bầu không khí khác thường, trông thấy Hạ Vy liền thoát khỏi tay bà nội chạy lon ton đến bên giường kích động hô to:



“Mẹ” Cậu rưng rưng nước mắt, “Sóc con rất nhớ mẹ nha.”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nước mắt chưa khô đã tiếp tục rơi xuống, Hạ Vy vươn tay muốn bế Gia Bảo lên giường nhưng Gia Khánh đã nhanh tay hơn làm điều đó thay cô.



“Mẹ cũng rất nhớ con.” Hạ Vy bế Gia Bảo vào lòng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Giọng mẹ sao vậy ạ?” Khuôn mặt đáng yêu hơi nhăn lại lộ ra vẻ sầu lo.



“Mẹ bị cảm.” Hạ Vy cười nói dối.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia hánh cười không nổi, từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của mẹ con như mấy nhát dao cứa sâu vào tim anh.



Đương nhiên, Nguyễn Thanh Vân nhận ra sắc mặt Gia Khánh không tốt. Mấy ngày nay bắt gặp dáng vẻ con trai sống dở chết dở bà cũng mơ hồ đoán ra Hạ Vy gặp chuyện không may chứ không phải có việc bận cần xử lý như lời con trai nói trước đó. Hôm nay nhận được tin cô gặp tai nạn bà càng tin chắc hơn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nguyên Thanh Vân thở dài con trai lớn rồi không quản được nữa bà chỉ mong Gia Khánh đừng làm ra việc sau này khiến bản thân hối hận là được.



Nguyễn Thanh Vân lấy canh gà trong hộp giữ nhiệt ra cười nói với Hạ Vy:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Canh gà này cô bảo dì giúp việc trong nhà hầm, con uống nhanh kẻo nguội.”



Hạ Vy nhận lấy, mỉm cười cảm ơn bà.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Bảo chui ra khỏi lòng Hạ Vy nhào vào lòng Gia Khánh để có được ăn thoải mái hơn.



Nhìn vầng mắt Gia Khánh thâm đen, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, tóc tại rối bù, Nguyễn Thanh Vân ghét bỏ đề nghị:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Con nhìn dáng vẻ mình xem có chỗ nào giống người không? Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đàng hoàng một lát đi, mẹ với Sóc con ở đây với Hạ Vy một lúc.



Hạ Vy ngẩng mặt khỏi bát canh, bấy giờ mới chú ý đến dáng vẻ nhếch nhác của Gia Khánh. Cô quay sang từ chối Nguyễn Thanh Vân:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Mọi người về nghỉ ngơi đi ạ, con ở đây một mình được mà.” Đọc truyện hay trên truyen88.pro



Nguyễn Thanh Vân không đồng ý, kiên quyết nói:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Cô về nhà cũng không có chuyện gì để làm chi bằng ngồi ở đây trò chuyện với con một lát.”



Gia Bảo không muốn xa mẹ lập tức lên tiếng đòi ở lại.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hạ Vy không còn cách nào khác chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.



Ban đầu Gia Khánh còn không có cảm giác sau khi được Nguyễn Thanh Vân nhắc nhở, quả thật có hơi ngứa ngáy hơn nữa anh cũng có chuyện cần xử lý bèn đứng dậy nói:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Vậy chiều con tới.” Anh liếc nhìn Hạ Vy dặn dò: “Anh về một lát, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó. Có chỗ nào không khỏe em nhớ gọi bác sĩ đến khám.”



Hạ Vy có vẻ không quan tâm lơ đãng “Ừ” một tiếng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Khánh buồn bã chào tạm biệt Gia Bảo rồi mới chịu rời khỏi phòng bệnh.





Nguyễn Thanh Vân nắm lấy tay Hạ Vy thở dài thườn thượt một hơi:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Cô không biết giữa hai con xảy ra chuyện gì nhưng thằng bé quan tâm con lắm đó. Mấy ngày nay vì chuyện của con mà mất ăn mất ngủ, cả người cũng gầy rộc đi không ít.



Vậy sao? Có lẽ anh quả thật mất ăn, mất ngủ, cả người tiều tụy vì lo lắng nhưng chắc không phải là vì cô đâu.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hạ Vy không nói gì chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.



Gia Khánh sải bước trên hành lang bệnh viện, rút điện thoại ra gọi đến một dãy số.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đối phương chưa kịp mở miệng, Gia Khánh đã lạnh lùng nói: "Anh mau giăng lưới đi, tôi muốn Huy Kha nhanh lọt vào.”



“Này, này, chẳng may anh ta không lọt vào thì sao?” Người trong đầu dây cất tiếng cười khẽ.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Khánh cau mày: “Tôi mặc kệ, anh chỉ cần đưa tôi kết quả là được.”



“Anh thật ngang ngược nha, xem ra lần này anh trai đáng kính kia của tôi chọc giận anh nhỏ nhỉ?” Trước thái độ bá đạo của Gia Khánh, Huy Cung ngược lại không hề mất hứng, cười càng lớn hơn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Khánh hừ một tiếng cúp máy. Tập đoàn Trình Tiến.



Khóe môi Huy Cung hơi nhếch lên nhìn điện thoại đột ngột ngắt giữa chừng trong tay. Anh dựa lưng vào ghế xoay, nhìn bài trí xa hoa trong phòng làm việc, ánh mắt lộ ra tia sắc bén.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Anh đã ẩn mình, nằm gai nếm mật hai mươi bảy năm cuối cùng đã hoàn thành được tâm nguyện của bản thân.



Đây chỉ là bắt đầu thôi, anh sẽ khiến cho những người từng hại đến mẹ anh, từng người, từng người một phải trả giá.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Huy Kha chưa hoàn toàn thất thế, ở trong bóng tối như hồ rình mồi. Anh phải nhanh chóng diệt trừ anh ta, để anh ta không thể ngóc đầu dậy được nữa.



Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, một người đàn ông vội vã tiến vào nói:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Cô Bảo Trân ở nhà khóc lóc om sòm đòi đi tìm Huy Kha, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể ngăn cản được.”



Huy Cung bình tĩnh đặt điện thoại lên bàn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Người anh ta yêu thương nhất chính đứa em gái ruột này. Huy Kha mỉm cười: “Kể nó đi. Cho người đi theo nó. Biết đâu lại may mắn tìm thấy anh ta.”



Dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi anh cũng nhất quyết không bỏ qua.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








***



Buổi chiều, Gia Khanh quay trở lại bệnh viện.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Bảo quyến luyến bị Nguyễn Thanh Vân dắt đi. Trước khi rời khỏi phòng cậu buồn bã nói: “Ngày mai con với bà lại đến thăm mẹ. Tạm biệt.



Thấy Hạ Vy vẫn mãi nhìn ra cửa, Gia Khánh tiến tới bắt chuyện:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Vài hôm nữa em xuất viện rồi.



Đừng buồn, mai con lại đến thăm em.” Hạ Vy không nói gì chỉ lặng lẽ nằm xuống giường. Đọc truyện hay trên truyen88.pro



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Gia Khánh ảo não, biết rõ một hai ngày Hạ Vy sẽ chưa hết nguôi giận anh chỉ đành cố gắng chờ đợi thôi.



Vì vậy, khoảng thời gian hai người ở bên nhau ngoại trừ những lúc Gia Khánh độc thoại thì toàn bộ đều rơi vào im lặng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Buổi tổn đến lúc đi ngủ, tất nhiên Gia Khánh cũng không được ôm người đẹp vào lòng mà ngủ. Anh nằm trên ghế salon chật hẹp rầu rĩ, cảm thán về cuộc đời.



Sáng hôm sau, phòng bệnh chào đón một vị khách không mời mà đến. Người vừa bước vào cửa giọng nói cũng đồng thời vang lên như chuông đồng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Ôi mẹ ơi! Vy đáng thương của tao, mới vài ngày không gặp sao mày đã thành ra thế này rồi.” Diệp Loan rảo bước nhanh đến bệnh giường.



Gia Khánh bị làm cho tỉnh, buồn bực trừng mắt nhìn kẻ đáng ghét, phá hoại giấc ngủ của người khác. Đêm qua anh trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được, vừa chợp mắt chưa lâu lại bị đánh thức.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Hạ Vy dụi mắt, ngồi dậy, khóc không ra nước mắt nói: “Chị hai của tôi ơi, mới sáng sớm đó chị”



Diệp Loan nhăn mặt: “Đến giọng nói cũng tổn thương. Lần này mày thật thảm. Rốt cuộc vì sao Huy Kha lại cho người bắt cóc mày, còn phóng hỏa muốn giết người?” Diệp Loan chuyển sang chế độ làu bàu: “Tao gắng hỏi anh Trung mà ảnh không chịu nói. Tức chết tao mà. Mày bị bắt tận mấy hôm mà không ai nói với tạo một tiếng.”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Mắt Diệp Loan đỏ hoe. Nếu hôm nay Thành Trung không buột miệng nói ra cô vẫn sẽ như đứa ngốc không hề hay biết gì.



Hạ Vy như con như không nhìn về phía Gia Khánh sau đó cô cười cười:



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








“Một lời khó nói hết. Tốt nhất mày về hỏi anh Trung đó.”



Ánh mắt chứa đầy ẩn ý của Hạ Vy làm Gia Khánh hơi khựng lại. Huy Kha đã nói hết tất cả mọi chuyện cho cô



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom