• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Bách Luyện Thành Thần Full 2023 (74 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1479: Tĩnh tâm tu luyện

1583590876621.png
Ngày nào cũng bị giày vò như vậy, dùng bản năng điều khiển bản thân đi tu luyện, ra sức bò dậy để được ăn món ngon nhân gian kia! Phươn3g thức tu luyện đặc biệt này là cũng là một cách hủy hoại dã man, nhưng cũng là cách đả kích hữu hiệu nhất! “Ta cũng muốn.” Lại có võ 5giả bắt đầu giay dưới đất.

Võ giả kia thân là Thần Biến cảnh cấp cao, hơn nữa còn là người luyện thể, sức mạnh còn hơn cả La C6hinh, bởi vì hắn chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình mà đứng dậy được! Nhưng dù đã bò dậy, võ giả này vẫn hết sức miễn cưỡng.

8Hai chân cứ như dính vào mặt đất, mỗi bước di chuyển đều cực kỳ khó khăn, đầu ngón chân gần như kéo lê trên mặt đất, thất tha thất thể5u giống như kẻ say.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng đã đi ra ngoài! Nhìn thấy hắn đứng lên được, trong mắt rất nhiều võ giả đang nằm bò trên mặt đất đều có vẻ vô cùng phức tạp.

Nhưng Băng Sơn tộc dùng xương cốt của các loại thú dữ để pha chế thành rượu mạnh, vì thế nó ẩn chứa một mùi thơm hoang dã nguyên thủy, sức hấp dẫn cũng không ít.

Mùi thịt nướng, mùi rượu hòa lẫn với hương thơm của gỗ Độ Ách mới trí mạng làm sao? “Ta...

cũng thử xem sao!”.

La Chinh lại phát ra lực vảy rồng.

Bây giờ La Chinh đã hơi hối hận.

Lần thứ hai hắn quay về Thiên Vị tộc thì hẳn là hắn đã thu thập được kha khá binh khí, đủ để thắp sáng không ít vảy rồng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tích lũy đủ Thiên Diễn Tinh Hoa thì giúp cả chín con rồng chế tạo ra thân thể Thiên Diễn cùng một lúc.

Nếu không phải vậy thì lực vảy rồng La Chinh có thể mượn dùng không chỉ có một chút thế này! Sau khi dốc hết sức lực, La Chinh cũng bò dậy được một cách hết sức khó khăn!

Tuy rằng tạm thời hắn có thể chống lại sức hút này, nhưng sức lực tiêu hao rất nhanh! Sức mạnh ẩn chứa trong vảy rồng không phải là vô hạn.

Song, sức mạnh tồn tại trong đó mạnh hơn sức của La Chinh.

Trong ánh mắt kia không chỉ là sự thèm muốn mà còn có sự đố kỵ.

Dưới tình huống này, khó có ai giữ vững được chủ tâm của mình.

Cho dù là La Chinh thì giờ đây cũng cảm thấy bụng mình kêu vang, đói khát tới mức khó nhịn được.

Từng vò rượu cao cỡ một người bị bóc ra, mùi rượu nồng nàn lan tỏa khắp nơi.

Rượu bình thường không hề có sức hấp dẫn đối với võ giả.

Vảy rồng còn chưa tối thì sức mạnh của bản thân La Chinh đã suy kiệt chỉ sau mấy nhịp thở! “Bịch bịch!” Hắn vừa mới đứng lên thì lại đột nhiên ngã nhào xuống mặt đất! Chắc là nghe được tiếng động phía sau truyền tới nên vị võ giả đang lê lết để đi về phía trước kia bây giờ lại quay đầu nhìn La Chinh, cười gượng hai tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại nữa mà đi về phía những ngọn lửa trại lớn trên quảng trường kia.

Ẩn ý trong tiếng cười kia rất rõ ràng Chẳng qua La Chinh mới tới đây có một hôm, hơn nữa lại chỉ có tu vi Thần Cực Cảnh, vậy mà đã muốn bò dậy để ăn thịt, chắc chắn là nằm mơ rồi.

Mặt La Chinh nặng nề đập xuống đất.

Nếu không phải hắn chắc như thần khí thì có lẽ đã bị thương.

Dù vậy, hắn cũng cảm thấy mắt mình như nổ đom đóm! “Ta phải dựa vào sức mạnh của chính mình!” Vào giây phút này, La Chinh đột nhiên hiểu ra được một chút.

Nói cho cùng thì có một số sức mạnh trên thế giới này vốn không phải là của mình, bao gồm cả sức mạnh của Thanh Long! Đồ đi mượn thì vĩnh viễn là mượn, hơn nữa cuối cùng chín con Chân Long này sẽ rời khỏi mình! Thử luyện trước mắt quả đúng là một kiểu hành hạ khiến người ta phát điện, nhưng theo La Chinh thấy thì lúc này lại là một cuộc thử luyện tốt nhất.

Nếu ngày nào đó hắn có thể thoải mái rời khỏi lãnh địa của Băng Sơn tộc này thì sức mạnh và thân thể của hắn đều đã tăng lên tới trình độ cao nhất! Còn đêm nay, chắc chắn hắn không được ăn thịt rồi.

Thời gian về đêm trong cấm địa Luyện Thần không dài như nhau.

Buổi tối thứ nhất kéo dài khoảng sáu mươi sáu canh giờ, còn buổi tối hôm nay lại chỉ kéo dài trong bảy canh giờ.

Hình như những người Bằng Sơn tộc kia không biết mệt mỏi là gì.

Họ cắn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, ăn uống cũng mất tới năm canh giờ, hành hạ La Chinh và Hàm Lưu Tô đủ năm canh giờ này! Đợi đến khi họ kết thúc bữa ăn, tất cả các võ giả bao gồm La Chinh đều chảy mồ hôi đầy người, giống như một quá mà kiệt sức! Rất nhiều võ giả có linh hồn mạnh mẽ nên đã không cần ngủ từ lâu.

Nhưng ở trong Băng Sơn tộc này thì lúc nào cũng phải chịu sức hút mãnh liệt, lúc trước lại bị hương Độ Ách hành hạ, nên giờ đây bọn họ lại có thể ngủ say sưa! Những người ngủ vẫn bao gồm cả La Chinh! Họ vừa mới ngủ được hai canh giờ thì trời lại sáng! Bài ca của người Băng Sơn tộc lại vang lên, một ngày mới lại bắt đầu...

Đến ngày thứ hai, La Chinh lại nhìn thấy vị Cóc thúc thúc kia dụ dỗ những đứa bé chia sẻ những miếng thịt, trong lòng hắn cũng có chút cảm xúc.

Chẳng trách hôm qua những người khác lại hâm mộ Cóc thúc thúc này như vậy.

Ngay cả chính La Chinh cũng không nhịn được, muốn lừa một chút thịt từ trong tay những đứa bé kia để ăn! Song, cuối cùng La Chinh vẫn bỏ qua.

Thủ đoạn này quá tốn sức, đã thể hiệu suất còn không cao.

Nếu có thể đứng lên thì tất nhiên sẽ có nhiều thịt ăn, nhiều rượu uống hơn.

La Chinh không vội, nhưng Hàm Lưu Tô lại sốt ruột.

“La Chinh, tốt nhất người nên nghĩ cách để đứng lên nhanh một chút.

Ta không muốn lãng phí nhiều thời gian ở chỗ này.” Hàm Lưu Tô nói.

“Chỗ này...

chẳng phải rất tốt ư?” La Chinh cười nói: “Nếu có thể đứng lên, thậm chí luyện được sức mạnh kinh khủng giống như người Băng Sơn tộc thì sẽ nâng cao khả năng của bản thân lên rất nhiều!”

Ai ngờ Hàm Lưu Tô lại hừ lạnh một tiếng: “Ta không cần luyện thể.

Nếu ta thật sự cần sức mạnh cơ thể thì cũng không cần tới nơi này!” Nói theo điều kiện của nàng thì còn có rất nhiều con đường để tu luyện, ở chỗ này chịu hành hạ như vậy chắc là lựa chọn tệ nhất...

“Nhưng ta cần luyện thể” La Chinh trả lời.

Cho dù La Chinh thật sự có thể đứng lên, hắn cũng sẽ không nhanh chóng rời đi.

“Ngươi...” Hàm Lưu Tô lập tức nôn nóng.

Dù có đánh chết nàng cũng không muốn phải ở lại chỗ này tới mấy năm.

“Ngươi có thể tìm người khác đưa người đi ra ngoài.

Với địa vị của ngươi, hẳn là làm được?” La Chinh lại nói.

Không phải hắn không muốn giúp Hàm Lưu Tô.

Có lẽ đối với cô gái này thì thời gian rất quý giá, nhưng đối với hắn thời gian cũng quý giá không kém! Nàng thực sự có thể làm theo cách mà La Chinh nói.

Trong bộ tộc này, ngoại trừ dân bản địa Băng Sơn tộc ra thì cũng không thiếu người ngoại tộc, thậm chí có một số người còn đến từ Thần Vực, họ cũng ra ngoài săn thú cùng Băng Sơn tộc.

Hàm Lưu Tổ có địa vị đặc biệt, nếu lên tiếng nhờ vả thì tất nhiên cũng có người có thể đưa nàng ra ngoài.

“Nhưng chỉ có người mới có thể đưa ta đi trấn Hồn Nhai!” Hàm Lưu Tô bĩu môi nói.

Nàng đuổi theo La Chinh suốt đoạn đường này không phải do ăn no rửng mỡ, mà chẳng phải là vì lời tiên đoán của Thiên Hồn tộc.

Nếu chỉ một mình nàng rời khỏi Băng Sơn tộc thì hầu như không có chút ý nghĩa nào, bởi quan trọng là La Chinh.

La Chinh khẽ lắc đầu: “Người tìm nhầm người rồi, ta không biết trấn Hồn Nhai là chỗ nào, càng không có khả năng đưa người theo.” Nghe xong, Hàm Lưu Tổ chỉ lộ vẻ tức giận trừng La Chinh một cái, không nói gì thêm.

Suy đi nghĩ lại một lúc, nàng cũng không nôn nóng như vậy nữa.

Thằng nhãi này không hề biết ý nghĩa của việc đi trấn Hồn Nhai.

Nếu bọn Hạ tả về không có gì bất trắc thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến Băng Sơn tộc.

Đến lúc đó nàng lại nghĩ cách khác để thuyết phục La Chinh.

Nói không chừng, có thể cưỡng chế đưa thằng nhãi này đi.

Loáng một cái ngày thứ hai đã trôi qua.

Buổi tối đến, quá trình kia lại lặp lại lần nữa, bọn họ lại bị giày vò thêm một lần.

Lực hút nơi đây rất có lợi cho La Chinh.

Lực hút này liên tục ảnh hưởng đến La Chinh, không ngừng tạo nên Hồng Mông Thiên Cương.

Mà dưới khúc ca khúc rèn luyện của Băng Sơn tộc ngày thứ hai, những luồng Hồng Mông Thiên Cương đó đã chảy đều trong thân thể hắn! Vấn đề duy nhất là thân thể của La Chinh không hề được nâng cấp, đột phá thân thể thần khí hiện tại.

Lần trước, có lẽ hắn chưa nuốt đủ ngọn lửa của Hàm Lưu Tô, hoặc Hồng Mông Thiên Cương tích lũy trong thân thể không đủ.

Hay thậm chí là vì cả hai lý do này.

“Ngươi...

có thể ngưng tụ ra ngọn lửa kia lần nữa không?” Sau một tuần, La Chinh cảm thấy Hồng Mông Thiên Cương đã được tích lũy ở mức tương đối, nên cuối cùng vẫn đề ra yêu cầu này với Hàm Lưu Tô.

Nếu thân thể có thể thăng cấp thì rất có lợi đối với bản thân La Chinh.

Trước đây Hàm Lưu Tô đã chú ý tới điểm đặc biệt của cơ thể La Chinh.

Thằng nhãi này không chỉ không sợ dị hóa trên người nàng mà vô số phù văn nhỏ bé trên thân thể hắn còn có thể hấp thu ngọn lửa ấy.

Công pháp thằng nhãi này tu luyện chắc chắn cần phải nuốt dị hỏa.

Cuối cùng hắn vẫn phải cầu cạnh mình! Mắt nàng liền nheo lại, cười thành ánh trăng lưỡi liềm nho nhỏ, mở miệng cười nói: “Vinh hạnh!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bách Luyện Thành Thần
  • Thanh Sam Yên Vũ
Bách Luyện Thành Thần
  • Thanh Sam Yên Vũ
Review truyện Bách luyện thành thần
Bách luyện thành thần convert
  • 4.30 star(s)
  • Ân Tứ Giải Thoát
Review...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom