• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 5

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”

Từ Mễ Tô đè trên người Diệp Kỳ Nặc, tàn bạo mà bẻ mạnh tay “rơm rác” của anh

Diệp Kỳ Nặc bị đánh nhắm chặt mắt, nằm trên mặt đất, đầu quay về một hướng, tứ chi bày ra tư thế chữ đại, mặc cho cô đánh lồng ngực mình.

Khi anh nhếch nhác đút hai cuộn giấy vệ sinh vào mũi để cầm máu, còn bị nặng nề mà té nhào xuống đất, trước ngực sau lưng đều đau làm anh nổ đom đóm mắt thì điều duy nhất anh chú ý tới, lại là hương thơm của người cô sau khi tắm…

“Thật là lạ…” Lỗ mũi anh đút chặt giấy vệ sinh, làm thế nào có thể ngửi thấy rõ ràng mùi trên cơ thể cô được đây?

Giơ tay lên sờ sờ giấy vệ sinh trên mũi, xác định vẫn an toàn ở nguyên tại chỗ.

Vừa mới chat webcam nói chuyện nhưng không cẩn thận xảy ra cảnh xuân ngoài ý muốn, làm cho anh thiết thiết thực thực hiểu, em gái bánh ngọt thật

đã trưởng thành.

Mặc dù cô trang điểm giản dị, lời nói cởi mở, đã làm cho anh cảm nhận được rằng cô đã trưởng thành, nhưng tại sao những thứ này cũng không có tác động bằng cơ thể trần trụi mà thành thục mềm mại này.

Trong nháy mắt thấy cô trần truồng, anh không nhịn được dùng máu mũi chào hình ảnh trong máy tính, trực tiếp biểu đạt ra nội tâm kích động mãnh liệt nhất của anh.

Thật sự là quá kích thích!

Làm sao anh có thể sinh ra hứng thú và tình thú với em gái nhìn từ lúc nhỏ tới lúc lớn được?

Anh bi thảm bắt đầu thấy chán ghét bản thân, cảm giác mình giống như một ông chú kì lạbiến thái.

“Từ Mễ Tô, có lời gì từ từ nói, trước tiên em xuống khỏi người anh có được hay không?” Anh cảm thấy bụng dưới của anh sẽ nổi lên biến hóa bất cứ lúc nào, anh sợ sẽ dạo đến cô.

Vừa rồi Từ Mễ Tô với khí thế mạnh mẽ, đá văng cửa phòng anh, đánh thật mạnh về phía sau anh, hai chân liền sải bước ngồi lên trên lưng anh, hai tay tức giận đấm loạn một trận, lúc này mệt mỏi ngưng tay, thở hổn hển tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cô bởi vì vừa thẹn vừa tức, cả khuôn mặt tròn đều nhiễm sắc hồng. Hai gò má bộ dạng trắng nõn nà, một lần nữa làm cho anh tán thưởng nước da trời sinh của cô.

“Anh dám nói của em là bánh bao?” Ánh mắt điên cuồng của cô bốc lên lửa cháy bừng bừng.

“Xin lỗi, xin lỗi, là do anh nói quá nhanh.” Anh thành tâm xin lỗi vì mình đã nói lỡ lời.

“Có lầm hay không? Hiện tại em mới mười chín tuổi mười tháng, cũng là trong miệng anh thiếu, nữ, chưa, trưởng thành, mà hiện rại đã đạt cup C! Chưa tới một, hai năm, nhất định sẽ còn tiếp tục trưởng thành hơn nữa, mà anh lại dám nói em là bánh bao hấp? Anh thấy của en rất dẹt à?”

Cô nắm lấy cổ áo anh, cúi người nhằm vào anh mà gầm thét.

“Không dẹt, không dẹt, em không dẹt một chút nào cả!” Anh giống như sợ hãi liều chết gật đầu, bày tỏ một trăm vạn phần đồng ý đối với lời nói của cô.

“Bị anh nhìn thấy hết sạch, còn bị anh nói thành bánh bao hấp? Em nợ anh à?” Cô tiếp tục mắng.

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đã sai! Mễ Tô, van em xuống đây trước đi!” Vẻ mặt của anh có chút không tự nhiên.

Mặc dù chẳng biết tại sao bị đánh, nhưng anh vẫn dũng cảm thừa nhận tất cả mọi thứ.

Chỉ là… tương đối nguy hiểm… cô tại trên người anh nhích tới nhích lui! Anh cảm thấy nếu cô tiếp tục ngồi trên lưng anh mà giày vò hai mươi giây nữa, chỉ sợ anh cũng muốn nổ tung!

“Anh sờ, anh sờ, sờ một cái xem! Em không có cúp C sao? Có hay không? Có hay không, có hay không ____” cô tức giận đến mức hoàn toàn mất lý trí, cầm tay anh đưa về phía ngực mình nhấn một cái –

Ách… Ách…

Chuyện này…

Anh thở dốc vì kinh ngạc, cặp mắt chợt đăm đăm.

Khi bàn tay ấm áp dán lên trước ngực mình thì cô mới bỗng chốc tỉnh táo lại.

Cô lôi kéo tay của anh, cứng đờ tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao, hô hấp không tự chủ được ngừng lại, động tac cũng tại chỗ hóa đá.

Sau khi phát hiện mình làm chuyện gì, một cảm giác muốn chết điên cuồng quét đến cuốn lấy cô, Mễ Tô gắt gao nhìn anh chằm chằm, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, thật ra thì nội tâm đã hoàn toàn hỏng mất, vì sự kích động của mình mà hối hận không thôi, thiếu chút nữa thì rên rỉ thành tiếng rồi.

Hai người như lâm vào bước đường cùng, lúng túng nhìn nhau chằm chằm, không ai dám cử động trước, giống như chỉ cần bất cứ ai vừa động, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ theo.

Căn phòng trở lên yên tĩnh khiến thần kinh người ta căng thẳng, tiếng hít thở hai bên không đồng nhất lại dồn dập quẫn bách giống nhau, ẩn náu bên trong sự yên tĩnh, tiếng có vẻ đặc biệt lớn.

Mễ Tô liền khóc lên.

Cô hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể giả chết giống đà điểu, tay nhỏ bé vẫn nắm tay anh đè trên ngực trái của mình, trong lòng tuyệt vọng không ngừng diễn luyện 158 kiểu chết.

Lúc này, đáy lòng Diệp Kỳ Nặc sáng như tuyết khác thường, mà lại mãnh liệt không dứt.

Anh biết, giữa anh và Mễ Tô, vật gì đó đã thay đổi.

Bọn họ đã... không trở về được.

Hai mươi năm qua, giữa hai người bọn họ vẫn duy trì tình cảm anh em nhà bên nhàn nhạt, không có tình nghĩa quá sâu, cũng không có quá nhiều tiếp xúc.

Anh biết Mễ Tô vẫn có cảm tình đối với mình, nhưng là ngày trước, tuổi của cô thật sự quá nhỏ.

Anh vào trung học thì cô mới lên tiểu học; lúc anh lên đại học, cô cũng mới tốt nghiệp tiểu học. Anh tiếp tục nghiên cứu,làm lính, giải ngũ, đi làm, hình như có rất ít cơ hội chạm mặt với cô. Cho đến sau khi cô ra nước ngoài, cơ hội chung đụng giữa hai người bọn họ thậm chí thấp đến con số lẻ.

Không ngờ nghỉ hè năm nay Mễ Tô trở về nước quỷ thần xui khiến do anh đi đón, mà từ đó trở đi, số lần tiếp xúc giữa bọn họ nhiều hơn, phương thức chung sống cũng hoàn toàn không giống với trước kia.

Là cái gì đã làm cho quan hệ của bọn họ thay đổi?

Là do nàng lớn lên, cự ly bọn họ được kéo gần lại?

Hay là do anh không hề phát hiện ra, vẫn không biết em gái bánh ngọt nhà bên lại ngon miệng như thế này?

Đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, sẽ không có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú đối với cô gái nhỏ như em gái mình.

Nhưng là, anh phải thừa nhận, Mễ Tô sắp hai mươi tuổi, cả người toát ra sức hấp dẫn thanh xuân, khiến anh không có cách nào rời mắt được.

Lòng bàn tay của anh đặt trên ngực trái của cô, tần suất đập của tim nàng đang mất dần trong tay anh.[/size]

“Anh đầu hàng.” Anh thở dài một cái.

Từ nay anh tự nguyện thua trong tay em gái bánh ngọt này.

Mặc dù anh có thể đoán, sau khi cha biết quyết định của anh, nhất định sẽ tức đến méo mặt.

Nhưng là, người chỉ cần động lòng, làm sao có thể kéo trở lại, cho nên anh đành thực bất hiếu xin lỗi cha.

Mễ Tô không biết Diệp Kỳ Nặc vừa đưa ra một quyết định trọng đại, cho là anh muốn xin cô tha thứ, vì vậy trên mặt lộ ra một chút vẻ hả hê.

“Nói xin lỗi với banh bao hấp!” Cô ra lệnh cho anh.

“Thật xin lỗi bánh bao hấp.”

Đòi lại được công đạo rồi!

Nhưng là, tay anh vẫn bị cô đè ở trên ngực trái, phải rút ra thế nào mới không khiến hai người lúng túng hơn?

“Sao, như thế nào?”

Cô hằng giọng, cố tự trấn định nâng cằm lên, chậm rãi buông tay ra.

“Ừm... Tim của em đập rất nhanh.”

Anh cũng vô cùng thận trọng rút bàn tay về.

“Ngu ngốc! Em hỏi là có phải cup C không?” Cô trừng anh.

Sau khi anh thu tay lại, rốt cuộc cô như trút được gánh nặng, lại không hề kiêng kỵ rống giận ra tiếng.

“Ách... Có.” Anh do dự một chút, nhắm mắt trả lời.

Thật ra thì có nói dối tuổi tác, anh rất muốn hỏi cô, có phải kích cỡ của cô từng bị cô rót nước vào hay không?

Mặc dù lòng bàn tay của anh mang tới cảm giác chưa phải cup C, nhưng theo tuổi của cô mà suy đoán, sẽ còn lớn lên, không sợ tương lai không có cup C.

“Hừ!” Cô đỏ mặt trừng anh.

Sau khi lấy được câu trả lời hài lòng, bỗng chốc cô trở người từ trên người anh xuống, tính toán bỏ chạy, kết thúc trò khôi hài làm mình thất bại đến muốn cắn lưỡi tự vẫn này.

Không ngờ anh nằm dưới đất, lại đột nhiên đưa cánh tay dài ra, lúc cô đưa lưng về phía anh muốn bò dậy thì anh nắm lấy hông cô, dùng sức kéo cô về, không để cho cô dời đi.

Cô ai nha một tiếng, không hề phòng bị bị anh ôm ngã xuống đất, ngã lại vào trong lồng ngực của anh.

“Em định cứ như vậy mà chạy?”

Hai người nằm nghiêng trên mặt đất, anh ôm chặt hông của cô từ phía sau, để lưng cô dán hoàn toàn vào ngực anh, thậm chí còn nâng một chân lên đè trên đùi của cô, không cho cô một cơ hội chạy trốn.

Quan sát cẩn thận tư thế nằm nghiêng của hai người, bây giờ Diệp Kỳ Nặc chiếm thế thượng phong.

Mễ Tô vốn đang giống loại nữ vương SM ngồi trên người anh, lại không tự chủ được nóng người khi cuộn người trong ngực anh, bộ dạng làm người thương tiếc mười phần.

“Nếu không? Để anh sờ bên kia, xác định xem có phải bánh bao không?” Nàng đưa lưng về phía anh, đỏ mặt hỏi ngược lại.

“Tiểu quỷ nhát gan!” Anh cười khẽ một tiếng.

“Anh chửi loạn người!” Cô không phục lắm.

“Anh đã nghe thấy câu nói kia của em rồi.”

Anh thì thầm bên vành tai cô, chóp mũi để sát mái tóc dài ẩm ướt của nàng.

Hoàn hảo máu mũi của anh đã ngừng, mà hai cuộn giấy vệ sinh trên lỗ mũi có thể sẽ làm mất vui, cũng đã sớm không biết bay đến địa phương nào rồi.

“Nói cái gì?” Trái tim của cô nhảy dựng thật mạnh, sống lưng cứng ngắc.

“Em nói... em thích anh đã lâu rồi.”

Anh chợt cảm thấy kích động, muốn thẳng thắn thừa nhận tình cảm mãnh liệt của mình đối với cô ngay giờ phút này.

Nhưng là, anh phải xác định tâm ý của cô trước đã.

“Anh nghe lầm à? Em mới chưa nói những lời này!” Cô lập tức nặng nề mà lắc đầu.

“Em định phủ nhận?” Anh có chút không vui.

Anh đã không cẩn thận thấy cô trần truồng, ngòi nổ chính là lời tỏ tình kia của cô. Nguyên nhân gây chuyện trọng đại như vậy, anh làm sao có thể nghe lầm?

“Anh nghe lầm thật mà!” Cô từ chối thừa nhận, lắc đầu càng thêm mãnh liệt.

Cô còn chưa tích đủ dũng khí để đối mặt với câu trả lời của anh.

Cô sợ anh sẽ dịu dàng, lại tàn nhẫn nói ra lời cự tuyệt cô.

Cô không muốn đối mặt với thất bại.

“Em có biết hay không, động một chút là em chạy đến chỗ anh, làm rối loạn cuộc sống của anh. Em luôn mặc quần áo mỏng mát mẻ, để cho anh không thể suy nghĩ...” Anh bắt đầu nói ra tội trạng của cô.

“Em phải đi!” Hô hấp của cô dồn dập, bắt đầu hốt hoảng muốn tránh thoát cánh tay đang siết chặt trên eo mình.

“Hãy tiếp tục nghe anh nói hết. Em hại anh cuộc sống ngổn ngang, hại đồng nghiệp hiểu lầm anh, nói anh trâu già gặm cỏ non. Em hoàn...”

Anh đang oán giận thao thao bất tuyệt bên tai cô, làm cô nghe mà khổ sở không dứt.

Cô cảm thấy chính mình không chịu nổi, thất bại. Cảm giác vô lực quen thuộc, lần nữa che mắt cô.

Thì ra cô đã làm cho anh khó chịu, làm anh phiền não, làm đảo loạn cuộc sống của anh.

Tóm lại, tất cả đều tại cô tự mình đa tình, anh vẫn chỉ coi cô là em gái nhà bên...

“Em nói, em nên làm gì đây?” Anh nhẹ giọng ép hỏi.

Hô hấp của cô vừa dồn dập vừa trầm, mỗi lần hít một hơi, hơi nước trong mắt lại tích tụ một tầng.

Trầm mặc vài giây, cô mới đáp lại.

“Không, chuyện không liên quan đến em!”

Cô quát to một tiếng, dùng sức vặn bung hai tay của anh ra, dùng cả hai chân, sau khi nhếch nhác từ trong lòng anh thoát ra, liền bỏ chạy không quay đầu lại.

Diệp Kỳ Nặc ngồi ở trên sàn nhà kinh ngạc, trơ mắt nhìn cô chạy mất, gương mặt không muốn tin.

“Em cứ như vậy mà chạy?”

Cô bỏ chạy, quả thật đã dội một chậu nước lạnh thật to vào anh, đem tất cả cảm xúc kích động của anh, toàn bộ dập tắt hết.

Anh buồn bực không thôi, liên tiếp nhỏ giọng mắng.

Chợt, nghĩ đến hệ thống webcam trên mạng, anh nhảy dựng lên vọt tới trước máy vi tính, muốn dùng máy vi tính nói chuyện với cô.

Không ngờ, hình ảnh webcam cứng rắn bị cắt đứt, truyền đến tin tức webcam bị đối phương tắt.

Một màn hình ảnh webcam cuối cùng, là Từ Mễ Tô lại sợ, lại sợ, vẻ mặt lại chột dạ.

“Chạy nhanh đấy! Em tốt nhất tránh anh cả đời đừng gặp anh nữa!”

Anh rất không vui nắm tay đập một cái xuống mặt bàn.

Đối với những người bận rộn đi làm mà nói, ngày chủ nhật quả thật là thả lỏng tâm tình, thời gian ngọt ngào tùy ý ngủ nướng.

Từ Đề Lạp ôm bụng tròn vo, ngủ trên giường trong gian phòng ở nhà mẹ trước khi xuất giá.

Bởi vì ngày hôm qua ông chồng Diệp Tạp Bố làm cô phát bực, cho nên bị cô phạt ngủ một mình một đêm, tự kiểm điểm bản thân, vì vậy hiện tại cô mới có thể vui vui vẻ vẻ chạy về nhà mẹ làm ổ.

Trên thực tế, Đề Lạp chỉ lấy chồng cách nhà một bức tường, cho nên muốn trở về nhà mẹ đẻ liền về, thật sự rất tiện.

Nhưng truyền thống xã hội Trung Quốc tương đối phiền toái một chút, cho rằng con gái trong nhà đã lấy chồng, dù nhà mẹ rất gần, nếu muốn về nhà mẹ đẻ, luôn luôn tìm lý do quang minh chính đại, nếu không sẽ bị người ta nói xấu.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng khéo léo tiến tới gần mép giường, sau khi dừng lại một lúc, chăn bông nhẹ nhàng bị nhấc lên, một cơ thể ấm áp gần sát phía sau cô.

Đề Lạp nhằm hai mắt, khóe môi chậm rãi giương lên.

“Mễ Tô?” Cô khàn khàn kêu.

Từ nhỏ, cô em gái này đều rất bám cô.

Mặc dù hai chị em đều có một căn phòng độc lập riêng, nhưng nửa đêm Mễ Tô thường sẽ chạy đến giường của cô, thích ngủ chung với cô.

“Ừ.” Biết chị gái tỉnh, Mễ Tô trực tiếp vòng tay lên ôm ngang hông chị, đầu ngón tay nhè nhẹ vỗ về cái bụng tròn của chị.

Phụ nữ có thai luôn luôn mệt mỏi dễ ngủ, mặc dù bị Mễ Tô quấy nhiễu, nhưng vừa qua mấy giây, Đề Lạp lại lần nữa rơi vào mộng đẹp, thở to ngủ.

Bởi vì mang thai nên nhiệt độ cơ thể Đề Lạp lên cao, gò má Mễ Tô thoải mái dán sát vào sống lưng Đề Lạp, cảm xúc vô cùng hỗn loạn.

“Chị…” Cô nhỏ giọng khẽ gọi.

“Hả?” Đề Lạp giật mình.

“Chị…”

Giọng điệu Mễ Tô buồn buồn, khiến Đề Lạp mở mắt.

“Làm sao vậy?” Cô quay đầu khẽ hỏi một câu.

Mễ Tô đột nhiên lại không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào lưng cô.

Đề Lạp phát hiện cảm xúc của em gái không đúng lắm, vì vậy ép buộc mình tỉnh táo lại, giống như chim cánh cụt kiệt sức, cố gắng xoay người trên mặt giường, nằm nghiêng mặt đối mặt với Mễ Tô.

“Mễ Tô, đã xảy ra chuyện gì?”

“Em cảm thấy em là một người thất bại.” Muốn nói rồi lại thôi một hồi lâu rồi cô mới vô cùng uể oải nói.

“Sau đó thì sao?” Đề Lạp dịu dàng sờ sờ mặt của em gái, khích lệ cô nói tiếp.

“Em… Em muốn nói với chị một chuyện.”

Mễ Tô lo lắng cắn môi, hai tay nắm mép chăn thật chặt.

“Nói đi, chị đang nghe đây.”

“Em… Em không muốn quay lại học viện âm nhạc.” Cô lấy hết dũng khí nói ra.

“Chị tưởng ra nước ngoài du học dọc âm nhạc, là ước mơ lớn nhất của em.” Đề Lạp lộ ra vẻ giật mình.

“Vốn là vậy, nhưng bây giờ thì không phải nữa.”

“Tại sao?”

“Hiện tại âm nhạc không làm cho em cảm thấy vui sướng nữa, đàn Piano đã trở thành ác mộng của em.” Mễ Tô ủ rũ cúi đầu nói.

“Chị có nghe mẹ oán trách qua, kể từ sau khi em trở lại, chưa từng đánh đàn lần nào.” Đề Lạp trầm ngâm.

“Thật ra thì, em rất có thể sẽ bị đuổi học.” Mễ Tô lo lắng nhìn Đề Lạp.

“Đuổi học?” Đề Lạp kêu lên.

“Em phá hỏng đại hội âm nhạc cuối kỳ. Mặc dù em lên sân khấu, lại hoàn toàn không đánh đàn được, khiến các thấy giáo khiếp sợ, lại tức giận. Em nghĩ, khả năng bọn họ muốn đuổi học, cho rằng em là học sinh quá tệ, sở dĩ ban đầu nhận em, hoàn toàn là nhìn lầm, cho nên có thể đã quyết định hủy bỏ học bổng của em rồi. Em nghĩ, thay vì bị hủy bỏ tư cách học bổng, không bằng tự em xin nghỉ học về nhà trước.” Mễ Tô nhìn chằm chằm hoa văn trên gối, lẩm nhẩm… nói xong.

Mắt Đề Lạp mở to.

“Ô… Ông trời ơi…!” Đề Lạp nháy mắt mấy cái, chỉ thốt ra được một câu.

“Rất tệ đúng không?” Mễ Tô nhảy vào trong ngực Đề Lạp, tâm trạng u ám e rằng lại quay trở lại.

Đề Lạp cảm thấy em gái khổ sở, vì vậy vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Mễ Tô.

“Chị vốn cho rằng em tâm lý của em đang tạm thời mệt mỏi, uể oải, không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy.”

“Chị… Em không dám nói với bố, em sợ nhìn thấy bố thất vọng.”

“Lừa gạt cũng không phải là biện pháp.”

“Chị, em lạy chị, hiện tại chuyện này chỉ có mình chị biết, trước tiên chị đừng nói với bọn họ. Để sau khi em chuẩn bị tâm lý thật tốt, em sẽ tự thú với bố mẹ.”

Đề Lạp an ủi sờ sờ đầu của em gái.

“Hai năm qua, em ở trường học trôi qua không tốt?”

“Không tốt.” Mễ Tô lắc đầu.

Nhắc tới trường học là cô không thể cười nổi.

“Chị gọi điện cho em thì em chưa từng nói gì với chị.” Đề Lạp đau lòng nói.

“Bởi vì em cảm thấy nói ra rất mất mặt.”

“Em rõ ràng rất có năng khiếu âm nhạc, sao mới đi học hai năm, mà sự tự tin của em đã đi đâu hết rồi?”

“Trước kia em cũng cho là mình rất có thiên phú, rất biết đàn Piano, nhưng sau khi đến ngôi trường đó, em mới phát hiện thì ra em chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự đại hơi quá. Ở trong trường học, so với em khắp nơi đều là người thông minh ưu tú hơn em, có nhiều người thậm chí còn đáng sợ đến cực điểm, cho dù em cố gắng thế nào, cũng không cách nào vượt qua những bạn học thực sự ưu tú kia. Bọn họ mới là nhà âm nhạc trời sinh, năng lực của em thật sự quá tầm thường.”

Mễ Tô nhớ trong đó có bạn trai tóc vàng đáng sợ nhất.

Biểu hiện và thành tựu của anh ta, quả thật là nguồn gốc của áp lực lên tất cả mọi người, kỹ năng trình diễn xuất sắc, ngay cả các thầy cô giáo cũng đối với anh ta khen ngợi có thừa.

Xem xét lại mình, sau lần lên sân khấu duy nhất làm những chuyện như vậy, chính là vừa ngồi ấm chỗ, sau đó trực tiếp bỏ chạy.

“Mễ Tô, em không cần tự ti, mỗi người đều có sở trường và ưu điểm riêng. Nếu ban đầu trường học chủ động chiêu mộ em đi học, chứng tỏ biểu hiện của em ở phương diện nào đó, tuyệt đối hơn những người khác, chỉ là em không phát hiện ra mà thôi.”

“Là vậy sao?” Mễ Tô không xác định ngẩng đầu nhìn về phía Đề Lạp.

“Em phải tin tưởng, em là độc nhất vô nhị.” Đề Lạp mỉm cười với cô.

Mễ Tô lẳng lặng nhìn chị gái, nghĩ ngợi, im lặng.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom