• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New ANH TỔNG HỌ HÀN CỤC SÚC ĐÁNG YÊU (1 Viewer)

  • Chương 21-22

Chương 21: Muốn Khi Dễ Cô


“Không có ý kiến, đương nhiên là không có ý kiến gì rồi!” Âu Thiển Thiển trả lời một cách sảng khoái, cô ước gì anh ta nhào đầu về phía trước như sói đói.


Thấy cô vui vẻ, Hàn Đông Liệt càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Càng ngày càng muốn biết mục đích của cô rốt cuộc là cái gì? Còn có đêm qua cô đã đi đâu? Tại sao phải khóc?


Hắn lau miệng, nói, “Đi thôi, nên đi làm rồi.” Nói xong, hắn kéo tay của cô, bá đạo đi về phía cửa ra vào.


“Tôi còn chưa có ăn xong, chờ một chút nữa rồi đi không được sao?”


“Thời gian của tôi là tiền, nếu như cô cho tôi 1000 vạn, vậy tôi còn có thể cân nhắc!” Vẻ mặt của hắn hiện lên một nụ cười tà ác, cố ý chọc tức cô.


1000 vạn? Ăn cướp à!


“Có gì đặc biệt hơn người. Tôi không ngồi xe của anh là được chứ gì? Có cả khối xe chạy ở ngoài đường, tôi tùy tiện vẫy tay thì sẽ có một khối xe dừng lại trước mặt của tôi. Có tiền tôi cho lái xe làm tiền boa, cũng không lãng phí ở trên người của anh.” Âu Thiển Thiển gở bỏ tay của hắn, sau đó khoát khoát tay với hắn nói, “Hàn tổng, ngài đi thong thả, đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, gần đây tai nạn xe cộ xảy ra rất nhiều nha!”


Vốn còn muốn đối xử tốt với hắn, chăm sóc hắn đàng hoàng, nhưng là hắn sáng ra đã gây sự, trên thế giới này tuyệt đối không ai có thể chịu được sự bá đạo của hắn, ngoại trừ Âu Tiểu Thiển.


Cô quay người đi, đang muốn trở lại bàn ăn thì Hàn Đông Liệt đã nhanh chóng bắt lấy tay của cô, bá đạo mà nói, “Cô là thư ký riêng của tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi, tôi nói không được ăn, mau theo tôi đến công ty.”


Nói xong, hắn xoay người ôm cô vào lòng, bước nhanh ra khỏi cửa.


Âu Thiển Thiển ra sức vùng vẫy, hô to, “Hàn Đông Liệt, anh thả tôi ra, tôi muốn ăn cơm, tôi không muốn đi làm, tôi —— muốn —— từ —— chức —— ”


“Không được!”


Hắn tựa hồ là thích khi dễ cô, hắn thích xem bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô. Hắn đặc biệt ưa thích khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khi tức giận.


※※※


Bị “bắt cóc” đến công ty, lại bận việc cả buổi sáng, bụng của Âu Thiển Thiển đã sớm đói cồn cào rồi. Nhưng ác ma tổng giám đốc tựa hồ không chịu buông tha cho cô.


“Thư ký Âu, đem phần văn bản này copy thành ba phần, sau đó pha cho tôi một ly cà phê. Tôi chỉ cho cô thời gian là năm phút thôi, hiểu chưa?”


“Vâng.” Cô trả lời với giọng điệu oán trách. Cô phát hiện hắn tựa như có chủ tâm muốn cho cô chết đói.


Vì cái gì? Cô đã chọc tới hắn sao?


Năm phút sau ——


Âu Thiển Thiển cầm văn bản và cà phê đi vào văn phòng, tức giận đặt văn bản và cà phê lên bàn, “Đây là văn bản và cà phê của ngài, Hàn tổng còn có cái gì phân phó không?”


Hàn Đông Liệt cúi đầu làm việc, cầm ly cà phê nói, “Cô về vị trí làm việc chờ lệnh của tôi, không được rời đi.”


Stop! Âu Thiển Thiển trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay người đi về phía bàn làm việc của mình. Không ăn thì không ăn, chỉ là giảm cân thôi.


Hàn Đông Liệt cười trộm, sau đó đặt ly cà phê lên miệng, nhấp nhẹ một ngụm, chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng của hắn, có chút khác lạ, hắn đột nhiên nhíu mày, gầm nhẹ, “Thư ký Âu, đây là cái gì?”


Âu Thiển Thiển nhìn xem cái tách cà phê trên tay Hàn Đông Liệt, cười nói, “Trà đó.”


“Tôi nhớ là tôi đã kêu cô cà phê mà, nhưng cái này lại là trà. Chuyện gì xảy ra?”


“Anh mỗi sáng sớm vừa vào công ty thì đã uống một tách cà phê, trong lúc làm việc cũng uống ít nhất ba ly cà phê, khuya về nhà còn uống thêm một ly cà phê nữa. Một ngày muốn uống năm ly cà phê, hơn nữa mỗi ly đều cho thêm bảy muỗng đường, như vậy sớm muộn gì anh cũng sinh bệnh cho nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi, chỉ pha trà cho anh.” Âu Thiển Thiển bày ra bộ dạng của một bà quản gia, dung đạo lý để nói rõ rang.


Tiểu Thiển muốn cô chăm sóc hắn, cho nên mặc kệ cô nhìn hắn không thuận mắt, dù chán ghét hắn, cô cũng phải chăm sóc hắn thật tốt.


Hàn Đông Liệt đặt mạnh ly trà lên bàn, nước trà bắn ra cao tóe đổ lên bàn.


“Đi đổi cà phê cho tôi.” Hắn ra lệnh.


Âu Thiển Thiển nhún vai, đắc ý nói, “Thực xin lỗi Hàn tổng, tất cả cà phê trong công ty của chúng ta, tôi đã ném đi hết rồi, chỉ có trà thôi. Bằng không… Tôi đổi ly nước cho ngài nha?”




Chương 22: sinh bệnh


Hàn Đông Liệt mặt lạnh như băng, hai mắt dần dần cháy lên lửa giận. Hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Âu Thiển Thiển, nhưng là Âu Thiển Thiển lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, mỉm cười với hắn.


Vài giây sau, Hàn Đông Liệt thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại nhấn vài phím, sau đó kê tai vào điện thoại nói, “Minh Húc, đi mua cho tôi một ly cà phê”


Âu Thiển Thiển nhìn vào điện thoại rồi chạy vội tới, dùng sức đè xuống nút loa, sau đó hô to vào điện thoại “Giang Minh Húc, nếu như anh dám đi mua cà phê, tôi Âu Thiển Thiển tuyệt đối sẽ không để cho anh ngắm trăng đêm nay.”


Ngồi ở văn phòng trợ lý, Giang Minh Húc cầm ống nghe, trán đổ mồ hôi. Hắn chẳng qua chỉ là chức trợ lý nho nhỏ, như vậy không phải là gây khó xử cho hắn sao? Hơn nữa, bọn họ là vợ chồng son cãi nhau ầm ĩ, đã vậy còn giận lây sang hắn?


Hắn thở dài, vì xem ánh trăng đêm nay nên hắn vẫn trầm mặc.


“Âu Thiển Thiển, chuyện của tôi không tới phiên cô quản, Minh Húc, đi mua cà phê. “


“ Không được mua, chỉ cần tôi, Âu Thiển Thiển còn ở đây ngày nào, thì ngày đó anh không được uống cà phê. “


“Người phụ nữchết tiệt, cút_____”


“Hàn tổng, xin nói chuyện văn minh một chút, muốn người khác đi thì anh phải thêm chữ ‘xin’ ở phía trước”


“s/hit, lăn ——“


Giang Minh Húc nhàn nhã nghe bọn họ “Liếc mắt đưa tình” trong điện thoại, nhưng là trong điện thoại đột nhiên xuất hiện tiếng “Bíp~ ——”, giống như là vật gì bị đánh nát rồi, hình như là điện thoại bàn.


“Ai nha nha, không phải đã động thủ chứ?” Giang Minh Húc có chút bận tâm, mau mau đến xem sao? Hai mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục công việc của mình.


Ngón tay đang gõ ở trên bàn phím cuối cùng đè xuống phím ‘Enter’, máy tính đột nhiên rất nhanh chớp động lên một loạt chữ số, sau đó cho thấy mục chương có hình ảnh của Âu Thiển Thiển và một hàng chữ tiếng anh màu đỏ .


She’s dead( tử vong )


Văn phòng tổng giám đốc


“Bíp~ —— ”


Bởi vì hai người cãi nhau ầm ĩ, cho nên Âu Thiển Thiển không cẩn thận đụng phải ly trà ở trên bàn, ly rơi xuống mặt đất vỡ ra thành nhiều mảnh vụn, nước trà ở bên trong cũng lan đầy trên mặt đất.


Hai người đồng thời im lặng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị.


“Ai…” Âu Thiển Thiển thở dài rồi nói, “Tôi sẽ đi thu thập đống hỗn loạn này sau đó sẽ pha một ly khác cho anh.”


“Không cần, tôi chỉ uống cà phê.” Hàn Đông Liệt chưa hết giận, ngồi trở trên ghế to


Âu Thiển Thiển không nói gì, chỉ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mảnh vỡ. Cô không hiểu rõ, hắn vì cái gì mà uống cà phê lại còn cho thêm bảy muỗng đường , tựa hồ chưa từng thấy hắn uống trà, nhưng lại muốn thả bảy muôi đường ngọt.


Ồ? Bảy muỗng đường? Bảy muỗng? Sao cảm giác lại có chút là lạ…


Điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt những suy nghĩ của cô.


Lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, cô mỉm cười nói, “Này, anh họ a… Cái gì? Sinh bệnh rồi hả? … Em lập tức đi qua đó… Không được, em nhất định phải đi… Không cần phải nói, em không đi không được!”


Cúp điện thoại, Âu Thiển Thiển bỏ mặt những mảnh vỡ trên mặt đất, vẻ mặt bối rối đứng dậy đi về phía cửa. Tay cô nắm lấy tay cầm vừa mới muốn mở ra, đột nhiên, một bóng người xuất hiện sau lưng cô, nắm tay cầm, đóng lại cái cửa vừa mới mở ra.


“Không được đi!” âm thanh giận dữ của Hàn Đông Liệt vang lên phía sau cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom