• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI (1 Viewer)

  • Phần 2

13
Nhắm mắt không được bao lâu, trên eo liền cảm nhận một cảm giác không tính là nhẹ nhàng gì.

"Nằm xích vào."

Anh dùng chân đá eo tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Viễn tương đối cố chấp với vị trí ngủ, hắn chỉ thích ngủ ở phía bên ngoài.

Tôi yên lặng nằm dịch vào, cẩn thận lên tiếng.

"Trong nhà vẫn còn phòng khác, Anh có thể..."

Lời còn chưa dứt đã nghe Lâm Viễn hừ lạnh.

"Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ ở đâu là chuyện của tôi. Nếu tôi không ngủ ở đây, chẳng phải cô sẽ chạy đi méc bà nội sao?"

Tôi không trả lời.

Mặc kệ tôi nói cái gì, trong mắt Lâm Viễn đều là có ý đồ.

Tôi nhắm mắt lại cũng không ngủ được.

Tôi cũng không thích ngủ ở phía trong.

Nửa đêm, Lâm Viễn lăn về phía tôi, trên người anh lạnh như băng. Cho dù bây giờ là giữa hè, trên người của anh vẫn như cũ không có độ ấm.

14
Tôi nghĩ tôi đại khái cũng biết lí do.

Khi còn nhỏ Lâm Viễn có nuôi một con chó con, là một con chó Nhật nhặt được ở ven đường. Lâm Viễn toàn tâm toàn ý chiếu cố chó nhỏ.

Chỉ là không ngờ ba của anh lại phát hiện ra.

Ba Lâm Viễn là người ít khi nói cười, ông có một yêu cầu với Lâm Viễn khiến ai nghe thấy cũng đều giận sôi.

Ông ấy yêu cầu Lâm Viễn không có cảm tình, bởi vì "bất cứ thứ gì khiến cảm xúc dao động cũng đều là chướng ngại đối với sự nghiệp".

Chó nhỏ được tìm ra vào một ngày mưa, ra đi dưới cây hoè già, lông dính đầy lá cùng bọt nước, cả người lạnh như băng.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Viễn khóc, anh ấy ghé vào vai tôi, nước mắt làm ướt cổ áo tôi.

Sau lần đó Lâm Viễn liền thay đổi.

Trở nên đa nghi lại lạnh nhạt. Anh ấy bắt đầu hiểu cách dùng mặt nạ nguỵ trang, trên mặt vĩnh viễn là kiểu cười khéo léo xa cách.

Trừ bỏ ngẫu nhiên ghét bỏ tôi, còn lại thì không chê vào đâu được.

Tôi cho rằng tôi khác người khác, tôi là một tồn tại đặc biệt trong lòng Lâm Viễn.

Nhưng hiện tại trong mắt Lâm Viễn, tôi là một kẻ thủ đoạn, cả người đều khiến anh ấy chán ghét.

15
Không có thứ gọi là tuần trăng mật, Lâm Viễn đến có lệ cũng lười.

Lâm Viễn như cũ đi làm, còn tôi thừa dịp công ty vẫn cho nghỉ trăng mật ở nhà vừa xem Shin cậu bé bút chì, vừa học nấu cơm.

Vào lúc Lâm Viễn tan tầm về, tôi đang xem Shin cười haha, Lâm Viễn ghét bỏ liếc tôi một cái rồi hừ lạnh.

"Bao nhiêu tuổi rồi còn xem cái này?"

"Đừng có sỉ nhục sự ngây thơ của người khác."

Tôi đã quen với lời châm chọc mỉa mai của anh ấy, tắt TV.

"Anh có muốn ăn cơm không? Cơm đã nấu xong rồi nè."

Lâm Viễn không trả lời tôi mà đi thẳng vào thư phòng.

Tôi một mình ngồi xuống, cầm đũa hướng về phía một bàn lớn đầy đồ ăn.

Thật buồn.

Tay nghề của tôi cũng không tệ mà.

16
Cưới nhau gần một năm tôi với Lâm Viễn vẫn luôn không mặn không nhạt mà duy trì cuộc hôn nhân này.

Tôi giấu đi tâm tư nhỏ bé của mình, ngoan ngoãn làm tốt vai trò Lâm phu nhân.

Muốn nói có gì khác đi, thì có lẽ là thỉnh thoảng Lâm Viễn vẫn sẽ ăn đồ ăn tôi làm, dù không khen cũng không nói lời ghét bỏ.

Còn tôi thì cũng quen với việc ngủ ở phía trong.

Lúc ngủ say, vào nửa đêm Lâm Viễn sẽ duỗi tay ôm lấy eo tôi, những lúc này tôi không dám nhúc nhích, nương theo ánh trăng mà nhìn kĩ gương mặt của người ấy.

Trong nhà đồ của tôi dần nhiều lên.

Tựa như tất cả đều trở nên tốt hơn.

17
Nhưng có lẽ chỉ mình tôi nghĩ vậy.

Công ty của dượng tôi không duy trì nổi nữa, ông gọi một người mà tôi không thể cự tuyệt đến cầu xin tôi.

“Nhiên Nhiên, mẹ cũng không còn cách nào khác.”

Mẹ tôi khóc đến nhạt nhoà.

Tống Khải Phong thắng cược, mẹ tôi vĩnh viễn là điểm yếu của tôi.

Vì thế mặt ngoài bình thản của tôi và Lâm Viễn cũng bị đánh vỡ.

"An Nhiên, tôi còn nghĩ xem cô giả vờ được bao lâu."

Tự tôn của tôi chôn vào lòng đất.

"Cầu xin anh, tôi nguyện ý ly hôn, chỉ cần anh giúp tôi thôi."

Ánh mắt Lâm Viễn hiện lên một mạt chán ghét, sau đó là nồng đậm khinh thường.

"Cô cảm thấy bà nội sẽ đồng ý sao?"

Lâm Viễn vênh váo tự đắc nhìn tôi.

“Tôi sẽ giúp cô."

“Nhưng An Nhiên à, tình cảm thuở nhỏ của chúng ta cũng chỉ đến thế mà thôi."

Anh ấy nói xong liền dập cửa bỏ đi.

Thật tốt, thì ra chúng tôi vẫn còn chút tình cảm thuở nhỏ.

Tôi tự an ủi chính mình, nhưng không biết thế nào, tôi liền nôn.

Thậm chí còn chưa kịp vào WC.

Đã nôn đầy đất.

18
Lâm Viễn đã vài ngày không trở về, tôi không nghĩ lần tiếp theo gặp được anh ấy là vào một buổi tiệc tối.

Bộ phim chuẩn bị quay tổ chức tiệc, tôi là nữ bốn nên phải đến trình diện.

Tôi buồn chán ngồi một góc uống rượu.

Không nghĩ đến sự cố phát sinh, chuông báo cháy vang lên.

Xung quanh tràn ngập khói, hiện trường mất khống chế, tiếng thét chói tai, cùng tiếng bước chân hoảng loạn khiến tôi mất phương hướng.

Xoang mũi đầy khói khiến tôi hít thở không thông.

Tôi muốn chạy nhưng cả người vô cùng đau đớn, thậm chí không đứng dậy nổi, tựa như xương cốt gãy thành từng mảnh.

Vào lúc này tôi nhìn thấy Lâm Viễn.

Đứng cách tôi 2 mét.

“Lâm Viễn.”

Tôi dừng sức lực toàn thân kêu tên anh ấy.

Lâm Viễn lại tựa như không nghe, khom người bế một cô gái khác.

Kí ức đêm tân hôn vọng lại.

Cô gái đó chính là nữ chính của bộ phim này.

Gọi là Trương Tâm.

Đêm tân hôn, Tâm Tâm trong miệng Lâm Viễn, hoá ra chính là gọi cô gái này.

19
Tôi biết mình không có tư cách ghen tuông, buổi hôn lễ đó, Lâm Viễn vốn dĩ là tâm không cam tình không nguyện.

Nhưng tôi không nhịn được, một tiếng lại một tiếng gọi anh ấy.

“Lâm Viễn……

“Lâm Viễn……”

Lâm Viễn tựa như nghe được, quay đầu liếc nhìn tôi một cái.

Nhưng động tác cũng không dừng lại, ôm Trương Tâm đi về phía cửa thoát hiểm.

Nhìn đi.

Tôi nói rồi mà, vợ là cái danh hiệu vô dụng nhất.

20
Tôi hô hấp trì trệ, cả người đều đau, cơ hồ là không thể nào chịu nổi nằm liệt trên đất.

"Nữ nhân ngu ngốc này, cô không biết chạy sao?"

Trong làn sương khói tôi cho rằng Lâm Viễn quay lại, giống như khi còn nhỏ tôi đi sau lưng anh ấy. Anh ấy tuy ghét bỏ nhưng luôn quay đầu kéo tay tôi đi."

Nhưng khi tôi ngẩng đầu.

Không phải Lâm Viễn.

Người trước mắt quen thuộc, nhưng lại không phải anh ấy.

“Tống Hạo. Cậu như thế nào lại ở chỗ này?”

Lời nói của thằng nhóc tỏ ý ghét bỏ như cũ.

"Thật xui xẻo, đúng là tôi thiếu nợ cô."

Cậu nhóc ngồi xổm xuống.

"Lên đi"

Tôi kiệt sức cố gắng trèo lên lưng hắn.

21
Sặc khói không quá nghiêm trọng, tôi cũng không quá để trong lòng.

Tôi trở về nhà, giống như không có việc gì nấu cơm.

Lâm Viễn trở lại, anh ấy lần đầu tiên vào phòng bếp, trên mặt mang theo áy náy hiếm thấy.

"Tôi không biết cô ở đó, khói dày quá, tôi không thấy được."

"Lúc sau nhìn danh sách tôi mới biết."

“Trương Tâm có khỏe không?”

Đảo sườn heo chua ngọt, tôi giả vờ như chuyện gì cũng không có phát sinh, chỉ là tay nhịn không được mà run run.

Biểu tình của Lâm Viễn cứng lại, thở ra một hơi, lại quay lại bộ dạng của con nhím.

"Không liên quan gì đến cô ấy, là tôi không thấy cô. Cô đừng có đi gây sự với cô ấy."

Lâm Viễn nhíu mày bộ dạng bao che cho con cái, anh ấy khiến tôi cảm thấy hết thảy hành động của mình đều là trò cười.

Chỉ là Lâm Viễn lo lắng dư thừa rồi.

Tôi nào có tư cách gì mà đi gây phiền toái cho Trương Tâm.

Ở công tác, cô ấy là nữ chính phiên một, tôi chỉ là một nữ bốn không ai quan tâm.

Ở sinh hoạt, cô ấy là người mà chồng tôi không ngại nguy hiểm đi cứu, tôi bất quá là một Lâm phu nhân hữu danh vô thực mà thôi.

Tôi muốn nói gì đó để phản bác, nhưng tôi vừa mở miệng liền nhịn không được mà nôn khan.

Tôi dựa vào cạnh bàn, với người về hướng bồn rửa chén.

Nhưng nôn nửa ngày, lại không nôn ra được cái gì.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt Lâm Viễn mang theo hoài nghi.

"Tôi chạm vào cô một lần, cho dù cô mang thai cũng không phải đợi tới bây giờ mới nôn nghén đi?"

22
Tim tôi có chút đau.

Tôi cho rằng mình đã đến mức không thể bị Lâm Viễn tổn thương nữa rồi, nhưng không ngờ mình vẫn chưa rèn được đến trình độ đao thương bất nhập.

"Tôi cũng đâu có nói mình mang thai."

Lâm Viễn đứng đó nhìn tôi từ đầu đến chân, cũng không trả lời mà rời khỏi phòng bếp.

Vào thời điểm ăn cơm, Lâm Viễn thỉnh thoảng nhìn tôi, rốt cuộc tìm cho mình cái bậc thang.

"Hai ngày trước tôi nhìn thấy một cái vòng cổ trân châu, có vẻ hợp với cô."

Nói xong Lâm Viễn ho khan hai tiếng, một tay đẩy hộp quà, một tay khác không tự nhiên mà vươn đũa gắp một đũa hẹ xào trứng.

Tôi nhìn động tác của Lâm Viễn, tâm lặng như nước.

Thì ra tôi cũng đã thay đổi, nếu trước đây nghe anh ấy nói lời này, tôi chắc sẽ vui đến mức không kiểm soát được biểu cảm, trong lòng miên man suy nghĩ có lẽ nào Lâm Viễn cũng có chút..thích tôi.

Nhưng hiện tại cảm xúc của tôi lại chẳng hề dao động.

Hai người chúng tôi không biết từ lúc nào liền giống như hai con nhím, chỉ muốn dùng hết mọi thứ bén nhọn để làm tổn thương đối phương.

Tôi không cần anh ấy áy náy, giả mù sa mưa.

"Anh tặng Trương Tâm đi, da cô ấy trắng, đeo sẽ đẹp hơn."
Bầu không khí như đọng lại, tiếp theo là tiếng kéo ghế đầy chói tai.

Lâm Viễn đột nhiên đứng dậy, kéo kéo cà vạt, vẻ mặt đầy tức giận.

"An Nhiên, cô lúc nào cũng phải như vậy có phải không? Cô không biết đủ ư? Cô gả vào đây bằng cách nào, trong lòng cô không rõ sao?"

Tôi đột nhiên có chút uỷ khuất, rõ ràng là tên tôi là cái tên đứng cạnh Lâm Viễn trên hôn thú, vậy mà sau một trận hoả hoạn, tôi không được an ủi mà lại còn bị tổn thương nhiều hơn.

Tôi rõ ràng hiểu rõ mà.

Tôi vẫn luôn rất biết điều.

Cho nên tôi chưa bao giờ hỏi anh ấy bên ngoài sinh hoạt như thế nào, dù đã kết hôn nhưng ban đêm anh ấy không về tôi cũng không dám gọi điện thoại, chưa bao giờ dám ăn dấm, cố gắng làm tốt bộ dạng của một Lâm phu nhân.

Dù tôi có như thế nào, anh ấy vẫn như cũ không hài lòng.

Điều anh ấy không hài lòng không phải hành vi của tôi, mà là con người của tôi.

"Tôi như thế nào? Tôi không thích liền không thể từ chối ư? Lâm Viễn, rốt cuộc tôi phải như thế nào anh mới vừa lòng?"

Lâm Viễn trong mắt mang theo chút muốn nói lại thôi, nới nới cổ áo.

Cuối cùng Lâm Viễn vươn tay đem vòng cổ ném trên bàn, động tác vô cùng mạnh.

"Tôi tặng cô, cô không cần, tôi sao có thể mang đồ second-hand đi tặng Tâm Tâm?"

Lâm Viễn đạp cửa mà đi.

Thật ra tôi chỉ muốn, chỉ muốn anh ấy an ủi, nói với tôi đừng sợ.

Lời nói không mất tiền mua, ở nơi Lâm Viễn lại có giá trên trời.

Lại tan rã trong không vui.

23
Tôi tuỳ tiện đem vòng cổ nét vào ngăn kéo dưới bàn, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Ăn một chút, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, khoé mắt lại ướt át, đồ ăn trong miệng một chút hương vị đều không có.
Tôi chỉ máy móc từng ngụm, từng ngụm ăn.

Nhưng đồ ăn cũng không yêu mến tôi, hai phút sau, tất cả đều bị tôi nôn hết ra.

24
Hai mưới mấy tuổi mà thân thể đã giống người gìa.

Tôi đến bệnh viện.

Lúc nhận được kết quả, cả người tôi trở nên mông lung.

Tôi nghĩ chỉ là nôn mửa, xương cốt có chút đau đớn.

Tôi rõ ràng là chuyện xấu gì cũng chưa từng làm qua.

Chính là.

Tôi thế nào lại sắp chết rồi?

Đúng là lời không thể nói bậy, nói ra, ông trời liền coi thành thật.

Tôi cứng đờ, lời nói của bác sĩ vang vọng bên tai:

"Thật ra ung thư xương mới ở giai đoạn giữa, cách giai đoạn cuối một thời gian, vẫn còn hy vọng."

"Vốn dĩ cũng không chuyển biến xấu nhanh như vậy, chủ yếu là do cô làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật."

Có lẽ ánh mắt hắn quá mức đơn thuần không gạt được người, hoặc là kinh nghiệm làm bác sĩ chưa đủ. Ánh mắt hắn thể hiện rõ ràng, tôi đã đi đến đoạn cuối cùng của nhân sinh.

Ba chữ "thời kỳ cuối" lớn như vậy, khiến cho tôi có chút hốt hoảng.

Túm lấy kết quả mà ngón tay không ngừng run rẩy, chỉ một trang giấy mà tôi cũng không cầm được. Ý thức cả người như bị rút cạn, trạng thái nửa tỉnh nửa mộng, cảm thấy cả căn phòng như đang quay cuồng.

"Lần sau cô đừng tự đi một mình nữa."

Giọng nói vang lên mang tôi về hiện thực.

Thì ra không phải nằm mơ.

Tôi không nhịn được, gục xuống bàn khóc ra tiếng.

Bác sĩ trẻ tuổi vỗ vai tôi.

"Nên tiến hành hoá trị nhanh chóng."

Tôi thất tha thất thểu đi ra cửa.

Có lẽ tiếng khóc quá lớn, vào thời điểm tôi mở cửa, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

25

Ở bên ngoài bệnh viện, ánh nắng tươi sáng.

Tôi không về nhà, dọc theo công viên đi một vòng lại một vòng.

Đi đến lúc chân không nhấc lên nổi nữa.

Chuông di động vang lên, tôi ngoảnh mặt làm ngơ.

Vẫn là một cô bé đi ngang nhắc nhở.

"Chị ơi, điện thoại chị kêu kìa."

Tôi mới ngơ ngác mà tiếp điện thoại.

"An Nhiên, cô làm gì mà không nghe điện thoại."

"Tôi gọi mười mấy cuộc rồi."

Tôi hít hít mũi, âm thanh khàn khàn vô lực trả lời người đại diện.

"Có việc gì sao?"

"Có một bộ phim mới muốn cô làm nữ chính, đây là cơ hội tốt đó. Thế nào? Có phải vận khí đã thay đổi hay không?"

Không phải vận khí đổi thay, là thời gian còn lại không nhiều.

"Giúp tôi từ chối đi, Lâm Nhưng, trong khoảng thời gian này tôi muốn nghỉ ngơi."

Ngữ khí quan tâm của Lâm Nhưng từ bên kia truyên đến:

"An Nhiên cô làm sao vậy? Cô có ổn không?"

Tôi lắc lắc đầu, cũng không ý thức được đối phương không thể nhìn thấy hành động này của tôi.

"Không có gì, chỉ là mệt mỏi mà thôi."

26
Tôi trở về nhà, cả người đều vô cùng đau đớn.

Tôi nằm trên giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Viễn hình như đã trở lại.

Có âm thanh sột soạt thay quần áo.

"Cô sao lại từ chối bộ phim kia?"

Hình như đây là lần đầu tiên Lâm Viễn hỏi về sự nghiệp của tôi, chính là tôi quả thực vô cùng mệt mỏi, đến mi mắt cũng không nâng nổi.

"Ừ, không muốn đóng."

Lâm Viễn hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết, anh ấy chắc nghĩ tôi vì muốn làm phu nhân mà ngay cả sự nghiệp của bản thân đều từ bỏ, cảm thấy tôi không có chí cầu tiến nên khinh thường tôi.

Thật ra, tôi chỉ quá mệt mỏi mà thôi.

Mệt đến mức không muốn phản bác lại anh ấy.

Nếu như Lâm Viễn đúng thì đã tốt.

Tôi mơ mơ màng màng nghĩ vậy.

27

Tôi trồng rất nhiều hoa ở ban công.

Lại nuôi thêm hai con rùa trường thọ.

Bọn nó vô cùng hưởng thụ, thường sẽ trốn dưới hoa nghỉ ngơi, vô cùng xứng đôi.

Tôi không đi làm, niềm vui mỗi ngày là cho rùa ăn, tưới nước cho hoa, xem TV.

Ngoài ý muốn là Lâm Viễn cũng rất thích hai con rùa, sẽ cho bọn nó ăn, sẽ vào lúc bọn nó chui ra khỏi mai rùa mà chơi đùa cùng bọn nó.

Tóm lại, đối xử với bọn nó tốt hơn nhiều so với tôi.

Tôi lại đi bệnh viện.

"Cô xác định không hoá trị?"

Bác sĩ trẻ tuổi nhìn tôi, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Tôi thất thần nhìn cuốn lịch trên bàn, hôm nay là ngày tròn một năm tôi và Lâm Viễn kết hôn.

Tôi lắc đầu.

"Tôi không hoá trị đâu."

"Bác sĩ, kê cho tôi thuốc giảm đau đi, lần trước tôi đã dùng hết rồi. Thật sự là quá đau."

Tôi là một người chịu đau rất tốt, mỗi lần đi bệnh viện tiêm, được bác sĩ khen không dễ dàng rơi lệ.

Nhưng mà hiện tại, tôi thực sự rất đau.

Đau đến mức tôi nửa đêm gắt gao cắn môi dưới mới không phát ra tiếng nức nở, đem toàn lực chú ý nghĩ về thời thơ ấu vui vẻ mới có thể nhịn xuống không run rẩy.

"Thuốc giảm đau đừng uống nhiều, không tốt cho dạ dày."

Tôi thậm chí có chút bội phục mình giờ phút này còn có tâm trí nói đùa, nhoẻn miệng cười:

"Bác sĩ, tôi sắp chết rồi, còn để ý cái dạ dày sao?"

Bác sĩ cau mày, môi mấp mấy, một lúc lâu vẫn không thốt được câu nào.

28
"Cô chờ tôi một chút, tôi đưa cô về."

"Vừa đúng lúc tôi cũng tan làm."

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, đúng 6 giờ.

Tôi không từ chối, vào thời điểm này, bất cứ ai tình nguyện cho tôi chút thiện ý tôi cũng đều trân trọng.

Tôi nhìn nhãn tên của bác sĩ.

“Chung Khải Dương”.

Lúc sau lên xe, Chung Khải Dương đưa cho tôi một chai nước.

"Tại sao lại đi một mình? Tôi thấy trên bệnh án cô ghi là đã kết hôn."

Tôi tự giễu cười cười.

"Chỉ là tồn tại trên danh nghĩa thôi."

Chung Khải Dương lại không trả lời.

"Tình huống của cô kì thật.."

Tôi biết hắn lại muốn khuyên tôi hoá trị, nên tôi ngắt lời hắn.

"Đừng nói về tôi nữa, bác sĩ Chung kết hôn chưa?"

Đề tài bị dời đi.

“Vẫn chưa, bận quá.”

Ta “Ừ” một tiếng, không lại tiếp lời mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

29
Tôi không nghĩ tới đụng phải Lâm Viễn ở trên đường

Hai chiếc xe lướt qua, Trương Tâm ngồi ở ghế phụ cười đến vui vẻ.

Tôi xoay người cùng Chung Khải Dương nói đùa.

"Nhìn chiếc xe mới lướt qua xem? Là chồng tôi và người trong lòng của anh ấy."

“Thế nào, rất xứng đôi phải không?”

Biểu tình của Chung Khải Dương cứng lại, theo bản năng nhìn kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm một lúc lâu, thanh âm chân thành lại lạnh nhạt.

“Cô ấy không tốt bằng cô.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, đôi mắt vẫn sáng ngời, thế nhưng lần này lại không có chút dấu vết nói dối.

Tôi cười đến nước mắt cũng rơi xuống.

"Bác sĩ Chung, anh rất biết cách an ủi người khác."

"Tôi đều muốn tin rồi."

Đèn neon lập loè hai bên đường, từng chiếc xe lướt qua.

Tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thật lâu thật lâu.

Đột nhiên liền thông suốt.

Cả đời này của tôi giống như đều vì người khác mà sống.

Khi còn nhỏ ba mất, mẹ mang theo tôi lớn lên.

Cho nên, tôi vì bà mà sống.

Sau này tôi thích Lâm Viễn.

Cho nên, tôi vì Lâm Viễn mà sống.

Tôi kinh ngạc phát hiện, tôi cả đời này thế nhưng chưa từng thuần tuý sống vì mình.

30
Tôi trở về nhà, nằm liệt trên sô pha xem phim kinh dị.

Sự sợ hãi tựa hồ có thể phá tan gông cùm xiềng xích của sự đau đớn.

Sadako sắp từ TV bò ra, trước cửa truyền đến âm thanh.

Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên.

Giờ khắc này, tôi thực sự cho rằng mình vẫn là người bình thường.

"Anh sao lại về rồi?"

Nhìn rõ người, tôi có chút kinh ngạc.

Tôi tưởng lúc này anh ấy đang ở bên Trương Tâm.

“Như thế nào? Tôi không thể về ư?”

Tôi cầm lấy điều khiển từ xa, ấn tắt màn hình.

“Đói bụng không? Muốn ăn gì không?”

Tôi đứng dậy.

Lâm Viễn thần sắc lãnh đạm.

“Không cần.”

Tôi đã sớm quen với thái độ này của Lâm Viễn, thế nhưng đã không còn hứng xem phim nữa.

Tôi thong thả bò lại lên giường.

Nhắm mắt lại, không để ý tới âm thanh âm sột soạt Lâm Viễn truyền đến, nghĩ nghĩ thế nhưng rơi vào giấc ngủ.

Sau mấy ngày, đây là giấc ngủ ngon đầu tiên.

31
"Lâm Viễn anh đi chậm thôi, em theo không kịp."

Thiếu niên tuấn tú xoay người, trên mặt lại mang theo biểu tình ghét bỏ.

“Nhanh lên.”

Tuy rằng ngoài miệng thúc giục, nhưng bước chân của anh ấy bất giác chậm lại.

Tôi tiến lên nắm tay anh.

"Em vẫn luôn muốn nắm tay anh."

"Như vậy anh sẽ không lỡ mất em."

Lâm Viễn hừ một tiếng, có chút ngạo kiều.

“Cô mới không chịu để tôi lỡ mất đâu.”

Nước mắt ấm áp trên mặt dính ướt áo gối, tôi cả người đều đau, đau đến vô thức run rẩy.

Vì cái gì thuốc giảm đau chỉ có hiệu quả bốn giờ!

Tôi vươn tay nắm chặt tay Lâm Viễn, giống như chết đuối sắp hít thở không thông, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi đầy trán.

"Hức"

Thở phào một hơi, tôi rốt cuộc từ trong bóng đè tỉnh lại.

Lâm Viễn ở đối diện gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

“Cô nằm mơ thấy cái gì?”

Tôi cả người như mới được vớt lên, áo gối lẫn khăn trải giường đều không biết bị mồ hôi hay nước mắt của tôi làm ướt.

Tay của tôi vẫn còn nắm lấy một thứ gì đó, mềm mại, ấm áp.

Tôi cúi đầu nguyên lai trong mộng nắm lấy tay Lâm Viễn là thật.

Tôi cuống quít buông ra.

Tôi trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt anh ấy, giống như đây là quyết định quan trọng nhất trong đời.

“Lâm Viễn, chúng ta ly hôn đi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom