• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Âm Dương Thuật Sư - Trần Lâm (1 Viewer)

  • Chapter 12 Chu Nhung

Mỗi một tiếng bước chân đều giống như đạp vào lòng Trần Lâm, tuy rằng vệt u ám dưới nền đất không rõ lắm, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được sức mạnh linh dị đang chậm rãi ăn mòn ở đây.

Dưới tiếng thúc giục của loạt bước chân, Trần Lâm không thể không nhanh chạy về phía trước, chẳng bao lâu, phòng trực ban và cửa nhà xác đã xuất hiện trong tầm nhìn.

Phòng trực ban vẫn sáng đèn như cũ, nhưng không thấy bóng dáng lão Trương đâu, trước nhà xác cửa lớn khép hờ một cách quỷ dị.

Cuối hành lang mơ hồ có thể nhìn thấy sương mù màu xám đang quay cuồng dần dần vọt tới. Trần Lâm chần chờ một chút, cuối cùng... Đẩy cửa nhà xác ra!

Trong bóng tối, chỉ phảng phất âm thanh bước chân vang vọng, vô cùng vô tận mà quanh quẩn ở bốn phía.

Sau đó ngừng lại bên tai.

Cách cửa lớn của nhà xác, Trần Lâm thậm chí đều có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đứng ở ngoài đó, đang lẳng lặng nhìn mình chăm chú.

Sau đó hai bên dườngg như rơi vào một không khí giằng co quỷ dị.

Không biết qua bao lâu thời gian, Trần Lâm đột nhiên phát hiện, một làn sương mù màu xám quỷ dị từ phía dưới kẹt cửa, chậm rãi ùa vào nhà xác. Một khắc sau, bỗng nhiên một cái tay từ phía sau che miệng anh lại, kéo anh vào trong bóng tối vô tận.

Mà nơi kẹt cửa phía dưới ùa vào những làn sương mù màu xám, quay cuồng trước cửa trong chốc lát, dường như cũng không cảm nhận được cái gì, cuối cùng chậm rãi bay ra ngoài, một lát sau, cửa lại lần nữa vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch. Nhưng mà lần này càng lúc càng xa.

Cùng lúc đó, bàn tay che miệng Trần Lâm lại chậm rãi lấy ra.

Phía sau bóng đêm hiện ra một gương mặt.

“Lão Trương... Là ông sao?”

Trong lòng Trần Lâm còn sợ hãi mà hít một hơi: “Cảm ơn.”

“Hắc hắc, làm thế nào mà anh biết là tôi.” Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.

“Nhìn thấy phòng trực ban không có ai, lập tức nghĩ đến ông có thể là trốn ở nơi này.”

“Không kịp nhắc nhở anh, chẳng qua, tên nhóc anh thật thông minh.”

Trần Lâm không có tiếp nhận lời khen, ngược lại thay đổi đề tài: “Cái thứ vừa rồi là gì vậy?”

“Không biết.” Trong bóng tối, dường như nhìn thấy lão Trương cũng lắc lắc đầu: “Ác linh, lệ quỷ, tóm lại, là sức mạnh linh dị hoá thân trong cốt truyện, là thứ trong nháy mắt có thể giết chết chúng ta.”

“Ổng làm thế nào biết trốn vào nhà xác có thể tránh được bị nó đuổi giết?”

“Chỉ là đoán đại một tí thôi, lệ quỷ săn người để giết, có lẽ là bởi vì nó có thể cảm nhận được sinh khí của chúng ta, nhà xác đều là thi thể, đâu đâu cũng là tử khí, thời điểm linh dị công kích, tôi liền nghĩ tới, có lẽ có thể dùng tử khí bên trong che giấu sinh khí của người sống, tránh được lệ quỷ truy tìm.”

Trần Lâm suy nghĩ một chút, có lẽ đạo lý này đúng thật, cũng may mắn chính mình mơ hồ mà nghĩ tới nơi này, cho nên mới không lựa chọn căn phòng sáng đèn lúc nãy, ngược lại trốn vào nhà xác âm lãnh.

Mà lão Trương, hiển nhiên ý thức được điểm nay sớm hơn so với mình.

Lời tuy nói như vậy, hai người vẫn là đợi thêm mười mấy phút, mãi đến khi xác nhận bên ngoài hoàn toàn khôi phục sự bình yên, mới cẩn thận đi ra.

Lão Trương lau mồ hôi trên trán: “Nghe thấy tiếng bước chân không? Cái đó là lệ quỷ đuổi giết chúng ta, e rằng là do thi thể chạy ra khỏi nhà xác hôm qua, hơn nữa xem ra cốt truyện đã đưa ra được manh mối cốt yếu, nếu không cũng sẽ không đánh trống khua chiêng như vậy làm cho quỷ hồn trực tiếp hiện thân giết người.”

Trần Lâm gật gật đầu, sau đó anh nói cho lão Trương nghe về chuyện khi xưa y tá Dương Hoa Ngọc cũng có thể là người tham gia và manh mối mà đối phương đã để lại.

“Tề Đông Thắng và Chu Nhung, hai người kia đều có nảy sinh liên hệ với Triệu Hòa Văn, tình hình của Tề Đông Thắng chúng ta đã nắm giữ một ít, mà Chu Nhung này hiện tại còn chưa rõ đầu đuôi, hơn nữa chớ quên, lúc Dương Hoa Ngọc chết, cùng lúc bị linh dị tập kích, mà chuyện này xảy ra sau khi chúng ta gặp Chu Nhung, cho thấy rằng người này tệ lắm cũng phải là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện này.”

“Tên Chu Nhung này cuối cùng có thân phận gì, và Tề Đông Thắng, Triệu Hòa Văn giữa ba người này có liên quan gì, cần phải điều tra điều này như điểm mấu chốt.

Trần Lâm gật gật đầu, lão Trương nêu ra điểm này, cũng là điểm nghi hoặc trong lòng anh.

“Chỉ tiếc, tôi không phải là Triệu Hòa Văn thật.”

Bởi vì không phải bản thân Triệu Hòa Văn, anh chỉ là mượn thân phận đối phương trong cốt truyện. Cho nên, trong đầu Trần Lâm không có bất kỳ đoạn kí ức nào về Triệu Hòa Văn. Ngẫm nghĩ lại, đây cũng là điều khó khăn mà cốt truyện đem lại cho những người tham gia..

Nếu sức mạnh linh dị đã biến mất, hai người cũng không nên nói lâu, sau khi lão Trương trở lại phòng trực ban, Trần Lâm cũng rời đi để phụ giúp, khi cửa thang máy mở ra, khung cảnh náo nhiệt xung quanh của bệnh viện một lần nữa được khôi phục lại, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.

Trong lúc Trần Lâm có chút ngây ra nhìn đám người lui tới, phía sau lại lần nữa vang lên một thanh âm: “Bác sĩ Triệu! Bác sĩ Triệu!”

Trần Lâm quay đầu, là một y tá trẻ tuổi khác, với vẻ mặt lo lắng: “Bác sĩ Triệu, anh đi đâu vậy, khi nãy Viện trưởng cứ tìm anh suốt.”

“Viện trưởng Tần? Tìm tôi?”

Y tá trẻ ngơ ngác gật đầu: “Đúng đó, anh mau đi đi.”

Trần Lâm gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, hay là lúc này lại xuất hiện tình tiết mới?

Đi vào văn phòng Viện trưởng, Trần Lâm mới phát hiện bản thân mình suy nghĩ nhiều, chỉ là bởi vì buổi sáng Viện trưởng Tần sắp xếp mình và lão Trương đến nhà xác để tìm hiểu tình hình, lúc này muốn biết đối phương phản hồi thế nào mà thôi.

Mà Trần Lâm, đương nhiên cũng không có khả năng đem chuyện “xác chết vùng dậy” vô căn cứ mà nói ra, chỉ nói lão Trương trực đêm uống nhiều rượu quá ngủ đến mê mang, cũng không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

“Cái tên này, đúng là vô trách nhiệm!” Nghe xong báo cáo của Trần Lâm, Viện trưởng Tần quả nhiên tức giận không hề nhẹ, đang muốn phát hỏa bỗng nhiên nghĩ tới lão Trương là do Triệu Hòa Văn giới thiệu, đột ngột kiềm chế lửa giận lại.

Sau khi giải thích mọi việc, Trần Lâm đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, không ngờ vừa ngẩng đầu, bắt gặp được vẻ mặt đang do dự của viện trưởng Tần.

Trong lòng Trần Lâm lập tức nhảy số: “Viện trưởng Tần, còn có việc gì sao?”

“Kỳ thật... Haiz...”

Viện trưởng Tần còn chưa mở miệng, đã thở dài một tiếng: “Bác sĩ Triệu, thời gian này nhân sự bệnh viện chúng ta bị siết chặt, cũng là làm khó anh rồi.”

Lời nói của viện trưởng Tần này hiển nhiên có ẩn ý.

Một khi đã như vậy, Trần Lâm liền không vội mà đi, anh dứt khoát một lần nữa ngồi xuống: “Viện Trường, anh có gì muốn nói, cứ việc nói thẳng đi.”

“Bác sĩ Triệu à...”

“Sự việc của y tá Chu, là một việc ngoài ý muốn, mọi người cũng đều biết nó là sự đả kích rất lớn đối với anh, tình trạng công việc tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, dù là phẫu thuật thất bại, bản thân cũng không cần quá áp lực, trời sập xuống cũng có bệnh viện gánh không phải sao?”

Nói tới đây, viện trưởng Tần dừng một chút, do dự nói tiếp.

“Người chết không thể sống lại, sự việc của Chu Nhung, qua được thì để nó qua đi, chúng ta còn phải đi về phía trước, chậm rãi quên đi anh xem có phải hay không?”

Nghe lời nói của viện trưởng Tần, trên mặt Trần Lâm cũng là phối hợp mà lộ ra sắt mặt bi thương thảm đạm nhưng mà trong lòng lại vô cùng giật mình.

Những lời này của viện trưởng Tần, không thể nghi ngờ lại có tin tức mới.

Chu Nhung cũng là y tá của bệnh viện.

Chu Nhung có quan hệ mật thiết với Triệu Hòa Văn.

Còn có, cô ta chết là do bất đắc kỳ tử.

Chu Nhung này rõ ràng là một manh mối quan trọng khác!

Trở lại văn phòng của mình, Trần Lâm lập tức mở máy tính, ở thanh tìm kiếm nhập những từ khóa bệnh viện nhân dân số bảy, y tá, những từ khóa liên quan đến cái chết.

Ngay sau đó, một loạt tin tức thật dài xuất hiện trước mắt Trần Lâm, trên cùng là một đường link “Y tá bệnh viện nhân dân số bảy nhảy lầu tự sát”, thời gian của bài viết là hơn một tháng trước.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôi Là Âm Dương Sư
  • Hoa Tiến Tửu
[Zhihu] Âm dương sư
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4
Âm Dương Miện
  • Đường Gia Tam Thiếu
Kết Hôn Âm Dương
  • Hứa Lục Lục
Hành Tẩu Âm Dương
  • Thanh Sam Yên Vũ
Hành Tẩu Âm Dương
  • Thanh Sam Yên Vũ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom