• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full 49 gặp 50 (1 Viewer)

  • Phần I

1.
Bạn cùng phòng của tôi, Đào Viên Viên, là một người rất thú vị.

Cô luôn hơn thua với tôi về mọi mặt, nhưng không bao giờ muốn lép vế tôi.

Ví dụ, để biến làn da vàng sậm của mình trắng hơn tôi, cô ấy đã dùng hơn nửa chai kem nền.

Ví dụ, để gầy hơn tôi, cô uống một ngụm trà sữa, chụp hình đăng lên WeChat, rồi ném ly nước vào thùng rác.

Một người bạn cùng phòng khác, Đặng Nặc, lên tiếng.

- Thật là lãng phí.

Đào Viên Viên kinh ngạc bĩu môi.

- Làm gì có. Thời này vẫn còn người uống hết một ly trà sữa sao? Họ muốn tăng thêm bao nhiêu ký mỡ vậy?

Tôi đang hút cục trân châu dưới đáy ly thì bất ngờ bị gọi hồn.

Đào Viên Viên quay lại nhìn tôi, lo lắng nói.

- Ngô Giai à, mình biết là cậu vẫn luôn nỗ lực để giảm cân nhưng mãi công cốc. Đừng nản lòng nha. Một số người dễ tăng cân, không giống như tôi, ăn hoài không mập nổi.

- Không phải ngấn mỡ của cậu đang lòi ra khỏi áo kìa?

Tôi tỏ vẻ ngây thơ tiếp tục nói.

- Tôi nhớ mấy bữa nay một ngày cậu chỉ ăn có một bữa thôi mà?

- Cậu...

Đào Viên Viên tức giận không nói nên lời, quay mặt đi không thèm để ý đến tôi nữa.

Không ngày nào mà Đào Viên Viên không khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt tôi và Đặng Nặc.

Tôi thường đứng yên ở ngoài xem kịch mà thôi. Đặng Nặc xuất thân từ một gia đình bình thường nên cậu ấy thường xuyên bị Đào Viên Viên làm cho hoảng sợ.

Một ngày nọ, Đào Viên Viên lấy ra một chiếc áo lông chồn hàng hiệu, mặc vào rồi đi đi lại lại trong ký túc xá.

Tôi chưa bao giờ thấy ai mặc áo lông chồn vào mùa hè bao giờ cả.

- Bạn trai tôi đã mua tặng cho tôi. Các cậu thấy có đẹp không?

Cô ấy xoay người một vòng.

Đôi mắt của Đặng Nặc sáng lên.

- Ồ! Chắc là nó đắt làm.

- Tôi bảo anh ấy mua thứ gì đó rẻ thôi, nhưng anh ấy cứ nằng nặc từ chối...

Khi tôi chạm vào áo. Nếu nó là hàng thật thì tôi sẽ viết ngược tên của mình mất.

Dù đây có là hàng thật đi nữa thì chúng cũng đã qua mùa. Bạn trai cô ấy hẳn rất yêu bạn gái mình.

Tôi nghĩ Đào Viên Viên là người điên cuồng thích thể hiện nên không muốn vạch trần cô ấy.

Đào Viên Viên bước về phía tôi.

- Ngô Giai, cậu thấy thế nào?

Tôi mỉm cười trả lời.

- Trông hợp với cậu lắm.

Đào Viên Viên không thể giấu được vẻ kiêu ngạo trên gương mặt, nhưng cô ấy vẫn cố gắng giả vờ dè dặt.

- Không phải mới tháng trước là sinh nhật cậu sao? Bạn trai cậu tặng gì thế?

Tôi vẫy vẫy tay.

- Không có gì đâu.

Nụ cười trên gương mặt Đào Viên Viên ngày càng sâu hơn.

- Cho tụi mình xem đi. Dù sao cũng là tình cảm chân thành của người ta mà!

- Ồ!

Tôi mở tủ ra lấy một chiếc túi xách sang trọng được gói cẩn thận. Cô ấy thích thì cứ để cô ấy nhìn.

Nụ cười của Đào Viên Viên lập tức đóng băng trên khuôn mặt. Ai am hiểu hàng hiệu đều có thể biết được chiếc túi này có giá ít nhất 200.000NDT (Gần 676 triệu đồng)

- Mình không thích màu của nó cho lắm nên đeo một lần rồi thôi.

Đào Viên Viên nghiến răng.

- Màu sắc... khá là tối.

Đặng Nặc lại nói.

- Vậy sao? Mình lại nghĩ nó khá đẹp mà!

Tôi đưa túi cho Đặng Nặc.

- Vì cậu thích nó nên mình tặng cậu vậy.

Đặng Nặc mừng rỡ, còn Đào Viên Viên chua chát nhìn cậu ấy một cách ghen tị.

Bạn trai của Đặng Nặc là một đàn anh khoa khác, anh ấy rất hiền lành và lịch thiệp.

Cả tôi và Đào Viên Viên đều đã gặp anh ấy vài lần.

Họ là cặp đôi lý tưởng trong mắt chúng tôi. Cho đến một ngày Đặng Nặc chạy về ký túc xá khóc lóc, hai mắt sưng vù.

- A Phong, anh ấy muốn chia tay mình...

Tôi đưa khăn giấy cho cô ấy.

- Đang yên đang lành sao cậu ấy lại làm vậy?

Cô ấy khóc đến mức thở dốc.

- Ừ thì... trước đây mọi thứ đều ổn. Nhưng gần đây anh ấy nói mình làm ảnh hưởng đến việc học hành của anh ấy... Vì chuyện học của anh ấy... tụi mình không còn cách nào khác ngoài chia tay...

Trước khi tôi kịp nói tiếp thì Đào Viên Viên đã nắm lấy tay Đặng Nặc trước mặt tôi.

- Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Trên đời này có thiếu gì đâu. Từ bỏ hắn đi, cậu phải mạnh mẽ lên. Cậu không mạnh mẽ thì người ta sẽ cảm thấy tội nghiệp cho cậu mất.

Đặng Nặc nặng nề gật đầu.

Trùng hợp thay, ngày hôm sau tôi tình cờ nhìn thấy Đào Viên Viên và A Phong đang ôm nhau trong con hẻm trống cạnh toà nhà giảng đường.

Họ hôn nhau một cách mãnh liệt.

Đúng là cặp đôi mèo mả gà đồng.

Tôi cảm thấy phẫn nộ thay Đặng Nặc nên nhanh chóng rút điện thoại ra chụp lại bằng chứng phạm tội của họ.

Khi tôi trở về ký túc xá, Đào Viên Viên vẫn chưa về. Tôi kể cho Đặng Nặc những gì tôi đã thấy.

- Cậu nói dối! A Phong không phải loại người này! Đào Viên Viên cũng vậy!

Tôi biết cô ấy sẽ không tin nên đã cho cô ấy xem tấm hình kia.

Đặng Nặc gục lên bàn và khóc lớn.

Tôi vỗ vai an ủi cô ấy.

- Nhờ một mối quan hệ thất bại mà cậu đã nhận ra bộ mặt của 2 người họ. Đó mới là bài học đáng giá nhất. Bạn cùng phòng và sói mắt trắng, cậu phải cẩn thận họ.

Đợi đã, hình như tôi cũng đang mắng bản thân...

Hai ngày sau, Đào Viên Viên chặn tôi ở nhà ăn.

Cô ấy khoanh tay và trông nghiêm túc.

- Nghe nói cô chụp lén tôi?

Tôi là bậc thầy trong việc giả vờ bối rối.

- Cậu đang nói về cái gì vậy?

- Đừng giả vờ nữa, Đặng Nặc đã nói hết rồi.

Tôi nhướng mày: Đây có phải là đồng đội bóp team trong truyền thuyết không?

- Ngô Giai, tôi biết là cậu luôn ghen tị với tôi vì tôi xinh đẹp và nổi tiếng hơn.

Đào Viên Viên nói với giọng điệu yếu đuối và uỷ khuất.

- Nhưng cậu không thể lén lút làm như vậy được. Chúng ta là bạn cùng phòng mà? Cậu không thể nói thẳng được sao? Cậu hãy xoá tấm hình đó ngay bây giờ đi.

Một bức ảnh thôi cũng có thể khiến cô ấy xù lông lên.

Một nhóm người hóng hớt đã tụ tập quanh tôi. Nhiều người nhìn vào màn trình diễn đầy cảm xúc của Đào Viên Viên và bắt đầu chỉ trỏ tôi.

Nếu cô muốn diễn thì tôi chiều.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy.

- Ừ, mình không chỉ ghen tị với vẻ đẹp của cậu. Mà còn ghen tị vì cậu có thể dễ dàng giật bạn trai của người khác nữa. Được rồi, bây giờ mình sẽ đăng tấm hình đầy "mãnh liệt" của 2 người lên diễn đàn trường. Hãy để mọi người cùng nhau ghen tị với cậu nào.

- Cậu!

Đào Viên Viên tức giận đến nổi gân xanh, lao tới giật điện thoại tôi.

Tôi phản xạ nhanh và né sang một bên.

Thấy vậy, Đào Viên Viên cầm bát súp từ người kế bên rồi tạt về phía tôi.

Tôi cúi xuống né, nước súp đổ đầy lên mặt... cô quản lý ký túc xá ở sau lưng.

Trứng và rau vẫn còn dính trên tóc, mặt cô quản lý tái xanh.

- Không... Cô ơi... Em có thể giải thích....

Đào Viên Viên hoảng sợ đến mức nói năng không rõ ràng, những người xung quanh đều cười hả hê.

- Đào Viên Viên! Theo tôi đến phòng giáo vụ!

2.
Sau khi trở về từ phòng giáo vụ, Đào Viên Viên ngày càng khó chịu với tôi và mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách để chống đối tôi.

Khi tôi trở về ký túc xá vào buổi tối nọ, tôi phát hiện ra rằng hũ mặt nạ bùn khoáng của tôi không còn miếng nào.

Có một lớp bột vàng trên bề mặt bùn, rất có để rửa sạch nếu bị dính lớp bột vàng đó.

Tôi giơ cái hũ rỗng lên và nhìn quanh.

- Ai xài hết rồi?

Đặng Nặc xua tay nói rằng mình chưa bao giờ xài. Đào Viên Viên lặng lẽ giấu tay phải ra sau lưng.

- Ồ, chỉ là mặt nạ thôi mà, làm gì mà ầm ĩ lên thế.

Cô ấy mỉm cười mời chào.

- Nếu cậu không còn để xài thì có thể xài ké của tôi.

Cô ấy nâng cằm lên và chỉ vào kệ mặt nạ cô ấy vừa mua ở quầy hàng cũ.

Một chiếc túi nhựa lớn đựng nhiều mặt nạ có màu sắc khác nhau được đặt trên kệ.

Tôi cười khúc khích nói.

- Xài mặt nạ kém chất lượng sẽ làm hỏng da mất. Đào Viên Viên, mụn ở cằm cậu mấy ngày rồi vẫn chưa hết vậy? Ối, trên trán mới nổi thêm một cục nữa kìa!

Mặt Đào Viên Viên biến thành quả cà chua chín.

- Nói nhảm! Không liên quan gì đến mặt nạ, cái này là do tôi thức khuya! Tôi và bạn trai mỗi ngày đều trò chuyện đến 2 giờ sáng. Ngô Giai, cậu không bao giờ hiểu được cảm giác ngọt ngào này đâu.

Tôi nhún vai. Tôi và bạn trai đều không phải kiểu người thích tâm sự. Mỗi tuần anh ấy sẽ gặp tôi một lần và nói những gì cần phải nói.

Đặng Nặc nghe đến từ "bạn trai", sắc mặt tối sầm, chai nước khoáng trong tay phát ra tiếng lạch cạch.

Cô ấy nhìn Đào Viên Viên với ánh mắt oán hận, tôi có cảm tưởng giây tiếp theo hai người họ sẽ túm tóc nhau.

Kết quả, không có đánh nhau gì cả.

Đặng Nặc nộp đơn xin chuyển ký túc xá.

Khi đối mặt với những người mà bạn không thích, cách tốt nhất là tránh xa và quên họ đi.

Chỗ của Đặng Nặc bây giờ được để trống, Đào Viên Viên nóng lòng muốn cho hết tất cả quần áo, giày dép của mình vào đó.

Lúc này tôi nhận được kiện hàng.

Khi mẹ tôi nghe tin tôi hết mặt nạ, bà ấy liền gửi tôi 10 hũ mặt nạ bùn khoáng.

Ngoài ra bà ấy còn gửi thêm rất nhiều loại kem chống nắng khác nhau cho tôi nữa.

Đào Viên Viên ở bên cạnh khinh thường nhếch môi.

- Này, cậu mua nhiều thế mà chẳng được giảm giá tý nào thế?

Tôi đã quen với sự kỳ lạ của cô ấy nên tôi thản nhiên đáp lại.

- Dù có mua nhiều như thế nào nữa thì cũng chẳng bao giờ được giảm giá rẻ bằng hàng cũ đâu. Việc này cậu phải rõ hơn tôi chứ.

Đào Viên Viên tức giận không nói nên lời.

Cô nàng Trà Xanh đã đá A Phong sau khi hẹn hò chưa đến 1 tháng.

Nguyên nhân là gia cảnh anh ấy không đủ tốt.

Tuy Đào Viên Viên không thích tôi nhưng cô ấy vẫn phàn nàn với tôi về việc A Phong keo kiệt như thế nào.

Anh ấy không muốn mua cho cô ấy iPhone 14 Plus trị giá 8.000NDT (Khoảng 27 triệu đồng)

Tôi cười thầm trong lòng, cô ấy còn không khao nổi anh ta nồi lẩu 80 tệ nữa là.

Đào Viên Viên ăn mặc đẹp và đi lang thang khắp khuôn viên trường mỗi ngày, cố gắng tìm kiếm "tình yêu đích thực" sẵn sàng chi tiền cho cô.

Nhưng đêm nào cũng về tay không.

Tôi lên mạng xã hội và nhìn thấy bài đăng của cô ấy.

[Tại sao ngày nay thật khó để tìm người thật sự yêu mình vậy?].

3.
Bạn trai tôi, Lâm Thành, muốn mời tôi ăn tối.

Anh ấy là thực tập sinh tại một công ty dược phẩm. Dù rất bận rộn nhưng anh ấy vẫn nhất quyết đến thăm tôi mỗi tuần một lần.

Bố của Lâm Thành sở hữu công ty trang trí nội thất lớn và luôn muốn con trai mình thừa kế công ty.

Tuy nhiên, Lâm Thành lại nổi loạn muốn làm công việc mà mình muốn.

Tôi đang tranh luận sôi nổi với Lâm Thành trên điện thoại về việc tối nay ăn gì thì Đào Viên Viên từ đâu bước đến, giọng ỏng ẹo.

- Ngô Giai, sao cậu không rủ tôi ăn tối cùng? Cậu thật là đáng ghét ~

Tôi mém xíu làm rớt điện thoại.

Đào Viên Viên, làm ơn làm phước từ giờ đừng dùng cái giọng này nữa.

Con gà trống già trên núi gáy nghe còn lọt lỗ tai hơn là giọng cô ấy.

Giọng nói Lâm Thành vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

- Bạn cùng phòng của em à? Mời ăn chung luôn cũng được.

Tôi trả lời.

- Được thôi.

Chỉ là một bữa ăn, tôi cũng không quá để tâm.

Đào Viên Viên tẩy lông nách, gắn lông mi giả và ngồi trước gương trang điểm cả tiếng đồng hồ.

Ai không biết còn tưởng cô ấy mới là người đi gặp bạn trai.

Tôi dựa vào cửa, sốt ruột thúc giục.

- Cậu nhanh lên có được không? Lâm Thành không có tính kiên nhẫn đâu.

- Đừng lo, đừng lo.

Đào Viên Viên dán lông mi xong, quay lại nhìn tôi rồi hét lên.

- Sao cậu lại mặc quần jean và áo thun?

Bình thường tôi và bạn trai luôn mặc thế này khi gặp nhau.

Tôi liếc nhìn Đào Viên Viên.

Cô ấy mặc một chiếc váy vải tuyn màu hồng nhạt và mang một đôi giày cao gót màu sắc sặc sỡ. Như thể cô ấy sắp đi thảm đỏ vậy.

Còn tôi đứng kế bên trông như một vệ sĩ.

Đào Viên Viên che miệng cười khúc khích.

- Ngô Giai à, đừng hiểu lầm mình. Mình chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với bạn trai cậu thôi. Dù gì thì đây cũng là lần đầu gặp mặt mà...

- Dừng lại!

Tôi ngắt lời.

- Thím ơi, đi lẹ kẻo nhà hàng đóng cửa bây giờ.

Khi đến cổng trường, tôi nhìn thấy một chiếc Porsche màu bạc đậu bên đường. Lâm Thành mặc quần áo bình thường, dựa vào cửa và nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy tôi.

Với chiều cao 1m88, anh ấy mặc gì trông cũng đẹp cả.

Tôi cảm thấy ánh mắt Đào Viên Viên ở bên cạnh sáng lên.

- Xin chào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Em là bạn cùng phòng của Ngô Giai, em tên là...

- Mới mấy ngày không gặp, sao em lại ốm đi hẳn thế?

Lâm Thành lo lắng ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi.

- Thôi mình đi nhanh nào.

Tôi không quen thể hiện tình cảm nơi công cộng nên đẩy Lâm Thành lên xe.

- À, đây là bạn cùng phòng của em, Đào Viên Viên.

Lâm Thành lúc này mới nhìn cô ấy và gật đầu.

- Xin chào.

Đào Viên Viên mỉm cười ngồi vào ghế sau.

Lâm Thành vừa lái xe vừa hỏi.

- Giai Giai, em muốn ăn gì?

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp.

- Hay là mình lẩu Shabu Shabu(*) với thịt bò nhé. Lâu rồi em không ăn.
(*) Một loại lẩu Nhật Bản.

- Cũng được.

Đào Viên Viên lo lắng thở dài.

- Ôi Ngô Giai, trên mặt Lâm Thành có mụn, không nên ăn đồ ăn dầu mỡ này. Cậu là bạn gái thì nên quan tâm đến anh ấy nhiều hơn chứ.

Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.

Lâm Thành lên tiếng.

- Tôi thích ăn lẩu Shabu Shabu với thịt bò Wagyu. Lâu rồi tôi cũng chưa ăn.

4.
Bữa tối này Lâm Thành chiêu đãi, anh ấy đưa tôi thực đơn cho tôi lựa món không chút đắn đo.

Tôi liên đặt món M87 Wagyu và lưỡi bò thượng hạng đắt nhất quán.

Đào Viên Viên nhìn mà lòng đau xót.

- Ngô Giai, tuy không phải cậu trả tiền, nhưng cậu cũng không thể hoang phí như vậy được!

Tôi choáng váng. Tôi mới gọi có vài món, vậy mà đã bị gọi là hoang phí?

Với loại người Trà Xanh này, tôi bắt đầu nghĩ mình nên đáp trả lại trong bữa ăn này.

Đào Viên Viên mong đợi nhìn Lâm Thành, nghĩ rằng anh ấy sẽ đáp lại lời của mình.

Lâm Thành không thèm nhìn cô ấy mà ôm lấy tôi.

- Giai Giai thật hiểu anh. Gọi tất cả những món mà anh thích.

Vừa nói anh vừa xem thực đơn cùng với tôi.

- Còn có gân bò, gầu bò, hải sản, sashimi bào ngư...

- Có thể gọi nhiều như vậy sao?

- Đương nhiên, đã lâu rồi anh không ăn.

Sắc mặt Đào Viên Viên đen như đít nồi.

Tôi đẩy thực đơn đến trước mặt cô ấy và nói.

- Cậu muốn gọi gì cứ thoải mái nhé.

Cô ấy đã ăn kiêng một thời gian dài nên cuối cùng đã gọi gan ngỗng và trứng cá muối.

Đào Viên Viên chủ động nướng thịt cho chúng tôi.

Tôi nghi ngờ liếc nhìn cô ấy, tự hỏi cô công chúa vô ơn này lại định làm gì đây.

Đào Viên Viên nướng xong, chăm chỉ gắp vào chén Lâm Thành.

- Lâm Thành, anh vất vả rồi. Tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé~

Lâm Thành gắp hết thịt vào chén của tôi.

- Giai Giai, cẩn thận còn nóng đó.

Tôi nhìn núi thịt trong chén. Dưới ánh mắt háo hức của Lâm Thành và nụ cười ngượng nghịu của Đào Viên Viên.

Tao nhã ăn chậm rãi.

- Chậc chậc, Đào Viên Viên. Cậu để lâu quá nên thịt bò dai rồi.

Tôi bình phẩm.

- Loại thịt bò thái mỏng này nhúng lẩu vài giây là chín rồi.

Lâm Thành nghe xong liền cầm lấy đũa bắt đầu giành làm.

- Đưa đây cho tôi.

Đôi mắt to của Đào Viên Viên bắt đầu ngấn nước, cô ấy uống một ngụm trà rồi bắt đầu nói.

- Ngô Giai, mình hâm mộ cậu quá. Cậu không cần phải làm gì cả, chỉ cần mở miệng ra ăn là được rồi. Không giống như mình, cái gì cũng phải tự làm...

- Mình muốn làm cũng không được.

Tôi đặt đũa xuống, ôm lấy cổ Lâm Thành.

- Ai biểu mình gặp được người đàn ông yêu mình nhất trên đời làm chi.

Ánh mắt Lâm Thành trìu mến và đầy lưu luyến. Anh ôm lấy mặt tôi và nói.

- Giai Giai, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em.

Sau đó, anh ấy hôn môi tôi.

Khung cảnh xung quanh là một nồi lẩu nghi ngút bốc khói và gương mặt đen thui của Đào Viên Viên.

Tất nhiên, cô ấy đã trở thành bóng đèn sáng nhất đêm nay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom