• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Vườn Sao Chổi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

16.
Sau đó chúng tôi đến quán cà phê bên cạnh tiểu khu.

Hoắc Ẩn thường ngày mở miệng hai chữ ông đây, bá đạo thẳng thắng.

Ấy thế mà lúc này đây cậu ta nói gần nói xa, nói hơn nửa ngày vẫn chưa vào câu chuyện.

Tôi nhịn không được, nói thẳng: “Hoắc Ẩn rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?”

Hoắc Ẩn một ngụm uống hết ly cà phê, thầm mắng các phê đắng thật.

Cậu ta nói: “Tôi đã biết mọi chuyện rồi, trừ bỏ tôi cậu còn mập mờ cùng Quý Lãnh với Trần Triều.”

Tôi không nói chuyện, yên lặng chờ đợi câu tiếp theo của cậu ta.

“Tôi xuất sắc hơn bọn họ nhiều, cậu đừng phân vân nữa dứt khoát chọn tôi đi.”

Lúc này tôi kinh ngạc liếc nhìn Hoắc Ẩn một cái: “Cậu không tức giận sao?”

Hoắc Ẩn bực bội gãi đầu: “Dĩ nhiên tức chứ, nhưng nói thật với cậu tôi cũng không tốt lành mấy. Tôi thấy cậu rất vừa mắt, ở bên cậu rất thoải mái, nên hai chúng ta ở bên nhau được không, đừng đi gây họa cho người khác.”

Tôi: “…”

Lời thổ lộ của Hoắc Ẩn thật quá tươi mát thoát tục.

“Cậu thấy được không?”

Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý.

Chỉ là một trò chơi, người chơi sao có thể trầm mê được chứ.

Có lẽ Hoắc Ẩn nhìn ra tôi định từ chối, cậu ta nói thẳng: “Cậu về suy nghĩ cho kỹ, ngày mai trả lời tôi sau.”

Như là sợ tôi không đồng ý, cậu ta nhanh chóng đứng dậy rời đi.

17.
Sau khi đến trường, Quý Lãnh đến tìm tôi.

Cậu ta nói thẳng luôn vào vấn đề: “Thẩm Thanh, tôi biết cậu bấy lâu nay vẫn luôn do dự giữa tôi với bọn Hoắc Ẩn.”

“Cậu đến mắng tôi sao?”

Quý Lãnh lắc đầu: “Cậu là một cô gái giỏi giang lại xinh xắn. Theo suy nghĩ của tôi, cậu tiếp xúc với chúng tôi nhiều, cẩn thận xem xét ai thích hợp làm bạn trai hơn cũng không có gì đáng trách.”

Ồ? Nhưng tối hôm qua họ không nói như vậy!

Ở Hoắc Ẩn còn nhìn ra vài phần tình cảm chân thật, tối qua còn nói đỡ cho tôi.

Còn Quý Lãnh với Trần Triều muốn bao nhiêu tức giận liền có bấy nhiêu tức giận.

Giọng điệu kia tựa như quyết tâm tìm tôi tính toán thật kỹ.

Chẳng lẽ cậu ta không chịu nổi chuyện bị tôi đùa giỡn, định tiếp tục theo đuổi tôi, hung hăng đùa giỡn tình cảm của tôi?

Đúng, nhất định là như thế!

Tôi giả vờ xấu hổ: “Ba người các cậu đều rất tốt, tôi không muốn tổn thương ai trong cả ba.”

Quý Lãnh: “Tôi hiểu rồi. Cậu có thể từ từ suy nghĩ, ngày mai trả lời tôi sau.”

Cậu ta xắn tay áo lên, trên cánh tay có một vết thương dữ tợn.

“Cho tôi ít thuốc thoa đi Thẩm Thanh.”

Vết thương này là do bố của Quý Lãnh gây ra hai ngày trước.

18.
Hôm đó chúng tôi đang diễn trên sân khấu, bố của Quý Lãnh dẫn người xông vào đập phá quán bar, còn hung hăng đe dọa.

Nếu còn dám để chúng tôi diễn ở quán bar này thì quán bar này đừng mong mở cửa thêm ngày nào nữa.

Vậy nên tôi mới biết người trong nhà Quý Lãnh không ủng hộ cậu ta đi theo con đường âm nhạc, cũng vì điều này nên mối quan hệ giữa cậu ấy với người nhà trở nên vô cùng căng thẳng.

Hôm đó Quý Lãnh với bố cậu ta tranh cãi nảy lửa.

Bố cậu ta động thủ, để lại một vết thương thật sâu trên tay cậu ta.

Quý Lãnh đang chơi nhạc.

Nếu tay cậu ấy có chuyện gì thì sự nghiệp âm nhạc của cậu ấy xem như bỏ dở.

Ở cạnh Quý Lãnh một tháng, tôi biết cậu ta có niềm đam mê rất lớn với âm nhạc.

Mỗi lần đứng trên sân khấu cậu ta đều lóa mắt như một ánh mặt trời nhỏ.

Tôi ngưỡng mộ những người có ước mơ và kiên trì cố chấp theo đuổi chúng.

Rốt cuộc tôi cũng chẳng có ước mơ gì.

Nếu muốn nói đặc biệt thích chắc cũng chỉ có tiền mà thôi.

Chuyện bố cậu ta gây ra đã chạm đến vảy ngược của tôi.

Đã hủy hoại ước mơ của Quý Lãnh còn gây trở ngại đến việc kiếm tiền của tôi.

Tôi lập tức nổi giận!

Tôi tranh cãi kịch liệt với bố Quý Lãnh, ông ta nói không lại định giơ tay đánh tôi, xem tôi như Quý Lãnh mà dạy dỗ.

Tôi không phải con gái ông ta, cũng sẽ không nghe lời ông ta, cứ thế tôi đá ông ta ngã nhào xuống.

Thủy tinh rơi vỡ đầy trên mặt đất và tất cả đều đâm vào người bố Quý Lãnh.

Vẻ mặt ông ta lúc đấy thật khó dùng từ để hình dung.

Quý Lãnh sợ bố cậu ta tìm tôi gây phiền toái nên kéo tôi chạy đi, để lại sau lưng là giọng nói bất lực và tràn đầy giận dữ của ông ta.

Tôi dẫn Quý Lãnh đến bệnh viện xử lý miệng vết thương.

Quý Lãnh thở dài: “Cậu đừng xen vào chuyện này Thẩm Thanh, tính tình bố tôi rất kém. Cậu nên giống với những thành viên khác trong ban nhạc, nếu không có chuyện gì thì tránh xa ra một chút.”

Tôi nghiến răng: “Nhưng tôi không nuốt trôi được cục tức này.”

“Cậu không sợ bố tôi trả thù sao?”

Tôi thản nhiên nói: “Sợ cái gì chứ, hiện tại tôi chỉ là sinh viên, chẳng lẽ ông ta định ép tôi thôi học sao?”

Quý Lãnh ngước mắt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn tôi một lúc, hỏi: “Tôi có thể ôm cậu một cái không?”

Người bị thương sẽ trở nên yếu đuối.

Tôi có thể hiểu được!

Tôi hào phóng dang hai tay ra: “Đây, ôm đi.”

Quý Lãnh ôm tôi thật lâu.

Một lúc sau, giọng nói rầu rĩ của cậu ta vang lên bên tai tôi: “Vì sao cậu muốn giúp tôi?”

“Cậu có ước mơ, tôi rất hâm mộ cậu. Nếu ước mơ của cậu có thể thành hiện thực, tôi cũng muốn bảo vệ nó.”

“Cậu không có ước mơ sao?”

“Không có, tôi chỉ muốn có nhiều tiền.”

“Sau đó thì?”

“Du lịch vòng quanh thế giới, mệt thì nghỉ ngơi. Mỗi ngày nghĩ đến sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì.”

Đơn giản nhưng vui vẻ!

Quý Lãnh nói với tôi: “Điều cậu muốn chính là ước mơ của cậu.”

Ngày hôm sau tôi lập tức nhận được một miếng ngọc quý giá.

Cậu ta sợ tôi lo rằng miếng ngọc này quá quý không dám nhận, nên đặc biệt nhấn mạnh: “Giúp đỡ giấc mơ của mỗi người.”

Quý Lãnh đã xem thường tôi.

Tôi là cái loại cặn bã chỉ biết đến tiền tài sao? Có phải đâu chứ!

Lúc này đây, tôi cẩn thận thoa thuốc cho Quý Lãnh, dặn dò: “Miệng vết thương của cậu vẫn chưa lành, nhớ chú ý đừng để đụng nước.”

Giọng Quý Lãnh dịu dàng: “Thẩm Thanh cậu thật sự rất tốt.”

Tôi cười tủm tỉm nói: “Cậu cũng vậy.”

Trong lòng tôi thầm mắng đều tốt thì thế nào chứ. Bọn họ đều không phải muốn chơi đùa tình cảm của tôi sao.

Nhưng không sao, lừa gạt tình cảm của tôi cũng không sao, tôi không quan tâm, tôi chỉ cần kiếm được nhiều tiền là được.

19.
Trần Triều là người trầm ổn nhất.

Hay có thể nói là thông minh nhất.

Cậu ta cho rằng Hoắc Ẩn với Quý Lãnh đã chỉ trích tôi một trận, mối quan hệ giữa tôi với hai người họ đã hoàn toàn bế tắc, không còn đường nào xoay chuyển được, lúc đấy cậu ta mới thong thả ra tay.

Trần Triều gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh vụn vỡ nhưng lại có tiết tấu.

Tạo cho người ta cảm giác áp lực trong vô hình.

Đối mặt với cậu ta, tôi thấy hơi khẩn trương.

Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu trầm tĩnh: “Thẩm Thanh chắc cậu đã đoán được vì cớ gì tôi lại tìm cậu.”

Tôi gật đầu.

Có lẽ cậu ta đã nhìn ra được vẻ khẩn trương của tôi, khuôn mặt ôn hòa nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không chỉ trích cậu như Hoắc Ẩn với Quý Lãnh.”

Trần Triều đúng là gian manh thật!

Rõ ràng tự khen mình thấu tình đạt lý, lại ngấm ngầm đè thấp hai đối thủ của mình xuống.

Cậu ta lại nói: “Theo như suy nghĩ của tôi, cậu cũng không làm sai chuyện gì. Cậu là một cô gái ưu tú, muốn cùng những người theo đuổi tìm hiểu một khoảng thời gian, rồi chọn người thích hợp nhất để yêu đương cũng không phải là gì sai trái.

Đúng là anh em tốt của Quý Lãnh, lời nói cũng y chang nhau.

“Cậu hiểu được là tốt rồi.”

“Theo tôi biết, cả Quý Lãnh với Hoắc Ẩn đều đã bị cự tuyệt.”

Trần Triều ngước mắt nhìn tôi, sâu trong mắt là thâm tình không thể nào hòa tan được.

Tựa một cơn lốc xoáy. nếu không cẩn thận sẽ lập tức hãm sâu vào trong đó, không thể tự mình thoát ra được.

Ngay từ đầu tôi đã biết mục đích của cậu ta không thuần khiết.

Nên hiện tại nhìn dáng vẻ thâm tình chân thành này cũng chỉ có cảm giác giả tạo nhưng lại khá giỏi.

“Vậy hiện tại cậu có thể cho tôi một câu trả lời chính xác không Thẩm Thanh? Tôi trở thành bạn trai cậu được không?”

Vốn dĩ tôi định cự tuyệt.

Nhưng nhớ lại Hoắc Ẩn với Quý Lãnh đều nói ngày mai hãy cho bọn họ biết đáp án chính xác. Tuy không phải chuyện lớn nhưng tôi thấy hơi có lỗi với bản thân mình.

Tôi lập tức đổi ý: “Mười một giờ trưa ngày mai, cậu đến quán cà phê gần tiểu khu nhà tôi chờ tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cậu nghe lựa chọn của mình.”

Sau khi tạm biệt Trần Triều, tôi cũng nhắn tin cho Hoắc Ẩn với Qúy Lãnh hẹn bọn họ mười một giờ trưa mai hẹn gặp nhau tại quán cà phê.

20.
Hôm sau, Trần Triều đến quán cà phê như lời hẹn, đã vậy còn đến sớm hơn mười phút.

“Cậu suy nghĩ thế nào rồi?”

Dường như Trần Triều chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý, khuôn mặt cậu ta rất tươi tỉnh không có lấy chút bồn chồn nào.

“Chờ một lát.”

Trần Triều bỗng có dự cảm không tốt: “Cậu còn đợi gì nữa?”

Đang nói chuyện thì Quý Lãnh với Hoắc Ẩn bước vào.

Tôi gọi bọn họ: “Ở đây.”

Cả ba anh em tốt thấy đối phương đều ở đây cảm thấy hơi kinh ngạc.

Trần Triều cau mày: “Hai người bọn họ cũng là cậu gọi tới sao?”

“Không sai. Hoắc Ẩn với Quý Lãnh cũng muốn tôi cho bọn họ biết đáp án trong hôm nay.”

Tôi chậm rãi nói:

“Nên tôi dứt khoát gọi đến hết.”

Hoắc Ẩn chỉ vào Quý Lãnh với Trần Triều tức giận nói: “Mấy cậu đúng là anh em tốt, ngoài miệng muốn cùng Thẩm Thanh cắt đứt quan hệ, cũng khuyên tôi như thế. Nhưng thực tế thì không thằng nào buông tay hết.”

Quý Lãnh nhướng mày: “Chẳng phải cậu cũng không bỏ cuộc sao? Thế cậu lấy tư cách gì nói chúng tôi?”

Hoắc Ẩn tức giận đến mức nổi đầy gân xanh: “Tôi đây nghe theo ý muốn của trái tim, còn hai người đang mưu tính gì hả.”

Cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Tự các cậu hiểu rõ.”

Trần Triều vẫn bình tĩnh, ngồi yên không động, vững như núi Thái Sơn.

Cậu ta hỏi: “Thẩm Thanh, cả ba chúng tôi đều đến rồi. Cậu có thể đưa ra đáp án chính xác được rồi chứ? Rốt cuộc cậu chọn ai làm bạn trai.”

Trần Triều vẫn rất điềm tĩnh.

Nhưng ngón tay thon dài cứ miết nhẹ ly cà phê hết lần này đến lần khác, bán đứng cảm xúc cậu ta.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Các cậu đều là người tốt.”

Bọn họ đều là người thông minh, biết đã bị tôi phát ba thẻ người tốt.

Nói tóm lại ba người họ cũng chưa chơi đùa được gì cả.

Hoắc Ẩn ngẩn người: “Cậu không vừa mắt người nào hết?”

Tôi gật đầu.

Quý Lãnh khó hiểu: “Chẳng phải lúc trước chúng ta ở chung rất hợp sao? Tôi cho rằng cậu cũng thích tôi.”

Thích chứ nhưng tôi thích tiền của cậu.

Ai lại thích loại cặn bã coi tình yêu là trò đùa chứ.

Ánh mắt Trần Triều sắc bén, khóa chặt lấy tôi, sâu nơi đáy mắt là nhàn nhạt mất mát.

Cậu ta hỏi: “Vì sao chứ?”

Tôi cắn môi, vẻ mặt khó xử: “Ba người các cậu đều rất tốt, là tôi không hiểu được lòng mình, cũng không thể đưa ra lựa chọn. Tôi càng không muốn ba cậu vì tôi mà này sinh bất hòa.”

Hoắc Ẩn nói thẳng: “Thẩm Thanh, cậu đừng nghĩ nhiều. Tình anh em giữa chúng tôi chỉ là giả tạo thôi, chỉ cần cậu chọn tôi, tôi lập tức xem như không có hai người bạn này.”

Trùm trường vẫn thẳng thắng trước sau như một.

Quý Lãnh trừng mắt liếc Hoắc Ẩn, nói: “Đúng là anh em chí cốt.”

Xong cậu ta lại nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi với Hoắc Ẩn không phải người keo kiệt.”

Trần Triều cũng nói: “Cậu cứ làm theo tiếng gọi của con tim. Dù cậu chọn ai tôi cũng không trách cậu, cũng sẽ không giống như Hoắc Ẩn với Quý Lãnh ngay cả bạn bè cũng không làm được.”

Tôi liếc mắt nhìn ba người bọn họ.

Chắc ai cũng không cam tâm.

Tốn thật nhiều sức lực, tiền bạc nhưng cuối cùng chỉ được phát tấm thẻ người tốt không hơn không kém.

Tôi bỗng cảm thấy bây giờ kết thúc trò chơi cũng không tồi.

Nên tôi để lại một câu “Mọi sai lầm nên kết thúc tại đây.” rồi rời đi.

21.
Bọn Hoắc Ẩn đều là con cưng của trời, lòng tự trọng rất cao, lại bị một cô gái từ chối từ lần này đến hết lần khác, bọn họ vẫn muốn giữ thể diện nên không đến tìm tôi.

Chỉ là lúc đến trường thi thoảng chúng tôi sẽ gặp nhau.

Bọn họ nhìn tôi, trong mắt lộ ra nhàn nhạt oán giận.

Giống như tôi là gã cặn bã bội tình bạc nghĩa, bọn họ là cô vợ nhỏ đáng thương.

Là ảo giác, nhất định là ảo giác.

Chỉ là ba người họ vẫn chưa theo đuổi được tôi, không thắng được vụ cá cược kia nên không cam lòng mà thôi.

Tôi cho rằng bốn người chúng tôi từ đây về sau sẽ không còn liên hệ gì nữa.

Nhưng biến cố xảy ra vào hôm sinh nhật tôi.

Lúc tôi đi ăn lẩu với Thẩm Ngôn thì đụng phải bọn Hoắc Ẩn.

Họ nhìn người đàn ông ngồi đối diện tôi, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Hoắc Ẩn mất kiên nhẫn nhất: “Thẩm Thanh, gã này là ai?”

Hai chúng tôi không là gì của nhau nhưng dáng vẻ của cậu ta nhìn như tôi đang cắm sừng cậu ta vậy.

Em trai tôi sợ chuyện chưa đủ lớn: “Tôi là bạn của Thẩm Thanh.”

Quý Lãnh nhíu mày: “Là bạn hay bạn trai?”

Mi mắt Thẩm Ngôn cong cong, ẩn ý sâu xa nói: “Tạm thời vẫn là bạn!”

Chuyện này khơi lên cơn giận của Hoắc Ẩn: “Hai người cấu kết từ khi nào?”

Dáng vẻ này của cậu ta trông như tôi đang ngoại tình.

Tôi cũng tức giận, lười giải thích: “Hoắc Ẩn giữ mồm miệng sạch sẽ một chút. Tôi với nó có quan hệ gì, với cậu có quan hệ gì? Cậu là gì của tôi mà đòi quản tôi?”

“Tôi…. Tôi…”

Khuôn mặt Hoắc Ẩn đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.

Khuôn mặt Trần Triều lạnh băng, châm chọc nói: “Chắc lúc chúng tôi theo đuổi cậu, cậu đã quen cậu ta rồi.”

Tôi sững người.

Sao mà cậu ta biết được.

Sau đó tôi phát hiện ánh mắt của Trần Triều dừng trên đôi giày của Thẩm Ngôn, rất rõ chính đôi giày này đã để lộ manh mối.

Ngày ấy Trần Triều đưa tôi về nhà, lúc nhìn lên kệ giày đã thấy mấy đôi giày của Thẩm Ngôn.

Khi đó cậu ta tự cho bản thân mình thông minh, nghĩ rằng tôi là con gái lại sống một mình, vì để phòng bị người xấu theo dõi nên để giày nam ở trước cửa phòng.

Bây giờ cậu ta nhận ra thật sự có một người đàn ông ở trong phòng của tôi.

Tôi thản nhiên thừa nhận: “Không sai, chúng tôi sống chung.”

Hoắc Ẩn tức đến mức tay nắm chặt thành đấm: “Thẩm Thanh, sao cậu có thể đùa giỡn với tình cảm chân thành của chúng tôi. Cậu có biết gần đây tôi ăn không ngon ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại là nhớ đến dáng vẻ của cậu. Tôi muốn đến tìm cậu, xin cậu cho tôi một cơ hội nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép.”

“Tối qua tôi còn cùng Quý Lãnh uống rượu cả đêm.”

Có lẽ Quý Lãnh cũng cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng nói: “Đừng nói nữa.”

Còn Trần Triều, con ngươi u ám của cậu ta lóe lên ánh sáng lạnh, dường như cũng vì yêu sinh hận.

Tôi hơi kinh ngạc.

Chẳng phải bọn họ đang cá cược sao? Sao cuối cùng lại tự mình hãm sâu thế này.

Trần Triều hỏi tôi: “Cậu có muốn giải thích gì không?”

Tôi thờ ơ: “Không, chuyện đúng như các cậu thấy.”

Lúc trước bọn họ xem tôi như thú vui, giờ tại sao tôi không thể làm ngược lại chứ!

Hoắc Ẩn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cậu có thể tồi như thế hả Thẩm Thanh?”

Quý Lãnh hỏi: “Có phải lúc trước cậu mập mờ với chúng tôi là bởi vì chúng tôi có tiền không?”

“Nhất định là như vậy, khi chưa tặng quà cho cô ấy thì cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta.”

Hoắc Ẩn thất vọng nhìn tôi: “Thì ra tôi nhìn lầm cậu, rốt cuộc cậu cũng chỉ là một kẻ ham mê vinh hoa phú quý.”

Trần Triều xoa mi tâm: “Không đúng, nếu Thẩm Thanh vì tiền của chúng ta thì trực tiếp ở bên một trong ba người chúng ta không phải nhanh hơn sao?”

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm sắc bén tựa như muốn xuyên thẳng vào lòng tôi: “Rốt cuộc tại sao cậu lại muốn làm vậy?”

Ba người nhìn tôi cùng lúc, áp lực nhân mười.

Tôi biết nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ tiếp tục dây dưa.

Thẩm Ngôn lên tiếng trước, cười giễu nói: “Trước khi chất vấn chị tôi, sao các người không tự hỏi bản thân đã làm những chuyện tốt gì.”

Hoắc Ẩn hơi không hiểu: “Chúng tôi làm chuyện gì chứ?”

“Cậu đã sớm biết chuyện cá cược của chúng tôi?”

Quý Lãnh muốn nghe tôi xác nhận.

Hoắc Ẩn khiếp sợ: “Chuyện này trừ ba người chúng tôi biết cũng không để lộ cho ai biết, sao Thẩm Thanh có thể biết?”

Trần Triều suy đoán: “Có phải cậu là partner chơi game với chúng tôi, Bắc Thành Đệ Nhất Thâm Tình.”

Tôi cười cười nói: “Không sai, chính là tôi.”

Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?

Trong giây phút đó, biểu cảm của ba người bọn họ cực kỳ đặc sắc.

Có kinh ngạc, có đột ngột hiểu ra, cũng có hối hận sâu sắc.

“Các cậu xem tôi là trò đùa, tôi cũng không ngại chơi cùng các cậu một chút.”

Tôi nhàn nhạt nói: “Lúc trước các cậu cá cược chuyện theo đuổi tôi chẳng phải vui vẻ lắm sao? Sao giờ lại khổ sở, bởi vì không ai thắng sao? Không chấp nhận mình là kẻ thua cuộc sao?”

Muốn làm kẻ bề trên chỉ trích tôi cũng phải xem bọn họ có xứng đáng không.

Trần Triều nhìn chỗ khác, cố chấp hỏi: “Cho nên cậu đối tốt với chúng tôi, tất cả đều chỉ là giả vờ?”

“Cậu có thể xem như vậy.”

Lại một con dao mềm mỏng đâm vào tim họ nhưng họ cũng không đau lòng như tôi tưởng tượng.

“Không đúng, nếu cậu thật sự hận chúng tôi, khẳng định sẽ vui khi chúng tôi gặp chuyện. Thế sao có thể giúp Hoắc Ẩn đánh lũ côn đồ kia, giúp tôi dạy dỗ em gái, cũng sẽ không làm tay trống trong ban nhạc của Quý Lãnh, đứng về phía cậu ta chống lại bố của cậu ta.”

“Các cậu nghe tôi giải thích…”

“Cậu không cần giải thích, cậu là dạng người gì chúng tôi đều hiểu rõ, cậu xinh đẹp lại tốt bụng. Nếu không phải chúng tôi ngu ngốc bày trò đánh cược thì căn bản cậu cũng sẽ không làm chuyện tổn thương chúng tôi.”

Hiểu lầm hết rồi!

Đó giờ tôi có định giúp bọn họ đâu.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của bọn họ thì dù tôi có nói gì họ cũng sẽ không tin.

Ở trong mắt họ chắc tôi là cô gái lương thiện thuần khiết tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Ọe!

Đôi lông mày xinh đẹp và đôi mắt của Quý Lãnh nhuốm một tia lo lắng.

Cậu ta nói: “Tôi thừa nhận rằng lúc bắt đầu tôi có mục đích không đơn thuần với cậu. Nhưng sau khi ở cạnh nhau nhiều hơn tôi đã sớm quên đi vụ cá cược này, tôi thật lòng muốn theo đuổi cậu, muốn trở thành bạn trai cậu.”

“Tôi cũng vậy, nếu không tại sao khi biết cậu đang bắt cá nhiều tay, tôi vẫn muốn tiếp tục ở bên cậu.”

Trần Triều hỏi: “Cậu có thể cho ba chúng tôi một cơ hội theo đuổi cậu lần nữa.”

Tôi dứt khoát không đồng ý.

Bọn họ còn đang muốn nói thêm, Thẩm Ngôn đã mở miệng: Nếu lời đều đã nói xong thì làm phiền các người nhường đường một chút. Các người đứng ở đây là đang quấy rầy chúng tôi ăn cơm.”

Bọn họ cũng nhìn ra được hiện giờ tôi đã rất chán ghét bọn họ, họ mang vẻ mặt đau lòng rời đi.

Nhưng dẫu như vậy họ vẫn không buông tay.

22.

Bọn họ rất nhanh đã tra ra được Thẩm Ngôn chỉ là em trai của tôi, thế nên họ lần nữa lên kế hoạch cuồng nhiệt theo đuổi tôi.

Tuy rằng tôi hơi bối rối, nhưng nhìn bọn họ mang tặng những món quà quý giá tôi đều cắn răng nhận lấy.

Những món quà đó xem như đền bù cho việc họ quấy rầy tôi trong khoảng thời gian này đi.

Bạn học ai cũng ghen tỵ với tôi, càng thêm nghi ngờ tôi chơi bùa ba người bọn họ.

Nếu không sao bọn họ lại điên cuồng theo đuổi tôi như vậy.

Dưới sự tấn công bằng quà tặng của bọn họ, tôi đã tích góp đủ tiền để đi du học mấy năm.

Năm thứ hai bọn họ theo đuổi tôi, tôi đi du học.

Lúc tôi đến sân bay mới thấy bọn họ cũng đến.

Tôi hơi kinh ngạc: “Sao các cậu lại tới?”

Bọn họ nói với tôi: “Chúng tôi đối với cậu là nghiêm túc, không phải chơi đùa. Đã theo đuổi cậu thì không thể từ bỏ giữa chừng.”

Vậy có nghĩa là dù đã ra nước ngoài nhưng tôi vẫn sẽ nhận được vô số món quà của bọn họ.

Đúng là phiền toái ngọt ngào.

Tôi xem như không có biện pháp, ngồi chung chuyến bay với bọn họ.

Máy bay bay trên bầu trời.

Cuộc đời cũng sang trang mới.

Tôi sẽ ở nước ngoài học tập, làm quen bạn bè mới, nếm thử món ngon vật lạ.

Chỉ có một chuyện không thay đổi, bọn Trần Triều vẫn cứ quấn lấy tôi.

Người ta hỏi bọn họ theo đuổi tôi lâu như vậy, tôi thích ai nhất trong ba người họ.

Tôi có thể nói rõ với họ rằng, tôi không yêu ai cả, tôi chỉ yêu tiền!

Rốt cuộc, có nhiều tiền thật sự rất vui vẻ!

HẾT.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom