• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Uyển Nương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6 END

Trong mộng không phân biệt thời không, bốn mùa thay đổi luân phiên.

Khi ta thấy A Lang khởi nghĩa dưới danh nghĩa Thân vương (cháu vua) của Hoàng đế tiền triều, hạ quan dưới trướng của hắn không hài lòng với vị chủ mẫu ta, xuất thân bần hàn, làm nông lại cũng từng đi múa mua vui, sao có thể xứng với Hoàng thành tôn điện hạ?

Ta sợ liên luỵ đến hắn, không dám ra khỏi tiểu viện, cũng mấy lần muốn hoà ly.

A Lang biết chuyện, nắm tay ta tự do tự tại dắt ta đến quân doanh của hắn, mỗi binh lính hắn gặp liền nói cho họ biết nữ nhân mà hắn không thể buông tay là ai.

Chiến tranh liên miên, không thể gửi thư về nhà. A Lang nói chàng muốn giành lại giang sơn của tổ tiên, muốn vực lại nhà Hán hùng mạnh một thời. Muốn trị tham quan lợi dụng quyền thế, bành trướng thế lực, chiếm dụng của cải, không coi triều đình ra gì. Lại muốn quân địch không dám bén mảng đến Trung Nguyên. Còn muốn thiên hạ được như ý nguyện của nương tử, ăn no mặc ấm

A Lang phải hành quân, mỗi lần đi đều là vài tháng. Nhưng tin gửi về đều là tin chiến thắng.

Mệnh của hắn vốn là mệnh Đế Vương.

Mỗi lần người đưa tin đến, chưa cần ta hỏi đều luôn nói trước: “A Lang khoẻ mạnh, hỏi nương tử ở nhà có khoẻ không?”

Cho đến một thời gian, mãi ta không nhận được tin gì từ hắn.

Nửa năm trôi qua, tên ăn mày lúc trước nay đã trở thành hoàng thái tôn điện hạ, xưng đế ở Lạc Dương. Lúc tin tức truyền đến huyện Ấm, hắn cũng chưa từng phái người thông báo cho ta biết.

Ta chưa từng nghi ngờ A Lang thay lòng đổi dạ, ta chỉ sợ hắn gặp bất chắc.

Thế nên, ta dẫn vài nô bộc già trong nhà lên đường. Vất vả vạn dặm, bị thương cũng từng suýt mất ma..ng vài lần. Nhưng khi tìm thấy hắn, ta lại thấy hắn ở Lạc Dương cưới đích nữ của thế gia

Bệ hạ phong ta làm quý nhân, lạnh lùng với ta, duy chỉ có một lần hắn run rẩy khóc vùi đầu vào cổ ta, hắn nói: "Uyển Nương, ta nhất định sẽ không phụ nàng. Cho ta một năm."

Nhưng một năm có thể thay đổi đến nhường nào? Biến cố lúc này thi nhau xảy đến.

Trong cung có nhiều quy củ, Hoàng Hậu biết ta là một nông phụ từng thề ước răng long đầu bạc với bệ hạ nên nhiều lần nhắm vào ta. Bệ hạ cũng chưa từng giúp ta.

Hắn có sự nghiệp đế vương của mình.

Ta có giấc mộng riêng của ta.

A Lang của ta đúng là có thể làm rất nhiều chuyện.

Ngoại trừ việc thích ta.

_____________

Ta tỉnh khỏi giấc mộng, tim ta đau đớn giống như bị d//ao đ//â//m.

Bệnh cũ lại tái phát, toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, ta đang ở cung của mình, A Nhượng thấy ta tỉnh liền nắm tay ta hỏi han.

Ta khàn giọng, khẽ nói: "A Nhượng, ta nhớ rồi."

Nhớ hết ra rồi.

A Nhượng im lặng, chỉ nói một câu: "Quý nhân, bệ hạ ở bên ngoài chờ người."

Lưu Lương biết ta không muốn nhìn thấy hắn nên trước khi ta tỉnh đã tránh ra ngoài.

A Nhượng đỡ ta dậy, ta bước chậm rãi đi trên đất, nhưng đi đến chỗ rèm châu thì không thể bước nổi nữa. Phía sau bức màn là bệ hạ đã bạc tóc, lúc gió thổi, ta thấy như bệ hạ đang run rẩy.

Một người vì tội lỗi mà bạc đầu trong đêm, ví dụ như bệ hạ.

Một người chec tâm đến mất hết hy vọng, ví dụ như ta.

Ta hít sâu một hơi, có chút buồn bực: "Khoảng thời gian ta mất trí nhớ khiến bệ hạ chê cười rồi."

Lúc mất trí nhớ ta chỉ tình nguyện nhớ mỗi Vân Nô, bảo vệ hắn, tin tưởng hắn, không ngờ lại thành trò cười.

Lúc sau, Lưu Lương mới lên tiếng.

Hắn nói: "Uyển Nương, tất cả là tại ta, ta xin lỗi."

Bao nhiêu yêu hận tình thù, cuối cùng chỉ có câu xin lỗi này

Bệ hạ nói: "Trước đây Tạ gia lấy lương thảo của hai mươi vạn tướng sĩ uy hiếp ta, bắt ta cưới Tạ Doanh. Không chỉ Tạ Gia mà Thôi gia, Dương gia, còn rất nhiều thế gia quý tộc phía sau nữa, chỉ khi thấy ta thành hôn với nữ nhi nhà thế gia thì chúng mới không theo phe địch.

Uyển Nương, ta đứng trước trách nhiệm với hàng vạn tướng sĩ và sự kỳ vọng của tổ tiên, ta không có lựa chọn. Ta luôn nghĩ mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng vẫn có chuyện khiến ta phải cắn răng nhượng bộ. Quốc gia loạn lạc, nạn đói hoành hành khắp nơi, ta muốn quốc thái dân an hơn ai hết. Tạ gia cố tung tin đồn nói Tạ Doanh vì ta mà không chịu lấy chồng, ta không thể không cưới nàng ta.”

"Ta truyền tin về cho nàng, nhưng lần nào người đưa tin cũng bị chặn gi..et. Ta nghĩ, chỉ cần hai năm thì ta có thể thoát khỏi khống chế của các quý tộc, đợi thế cục ổn định thì sẽ tới huyện Ấm đón nàng. Dù cô đơn nhưng Uyển Nương là một cô nương can đảm. Sau này, ta lại thấy nàng trên đường Lạc Dương, lúc ấy ta vô cùng hoảng sợ."

"Ông nội và cha ta đều chec vì thế gia loạn lạc, ta bị con cháu thế gia đánh gãy lưng. Nếu nàng tới đây, để chúng biết tình cảm ta với nàng sâu nặng, nàng sẽ trở thành cái gai trong mắt Tạ Doanh thậm chí là cả Tạ gia. Ta không dám để chúng biết tình cảm của ta đối với nàng, nên càng không dám đáp lại hai chữ “A Lang” của nàng."

"Nàng bị địch bắt ở U Châu, ta vội vã điều binh tới, nhưng lại chỉ dám để thân binh đi cứu nàng. Sau khi biết chuyện nàng bị bỏng chân, đêm đó ta cũng đốt lửa thiêu da, hoá ra Uyển Uyển của ta đã phải chịu đau đớn như vậy.

"Nhưng ta không ngờ nàng lại quên ta, hoàn toàn quên mất ta. Ta như muốn phát điên, nàng quên mất rồi thì những chuyện ta làm ai sẽ tha thứ cho ta? Ta đã làm gì khiến người tốt như nàng phải buông bỏ ta như vậy? Ta chưa bao giờ cảm thấy ghét Vân Nô ở huyện Ấm như thế, nàng càng bảo vệ hắn, ta càng cảm thấy ghê tởm chính mình."

Bệ hạ đứng sau rèm rơi lệ đầy mặt.

Mái tóc bạc không nhìn thấy màu đen.

Hắn nhớ lại hai năm trôi qua ở huyện Ấm, đó là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.

Hiện giờ cảnh còn người mất, mọi chuyện đã qua.

Bệ hạ hỏi: "Uyển Nương, chúng ta còn có tương lai không?"

Ta nhìn hoa xuân bên ngoài, chúng gần như đã héo.

Thật lâu sau ta mới nói: "Bệ hạ phúc thọ trường tồn, tương lai sẽ lưu danh sử sách, bách tính sẽ được hưởng cuộc sống an nhiên.”

Ta chỉ không nhắc tới bản thân ta.

Cứ để mặc đi.

_____________

Lưu Lương vẫn ngày ngày tới thăm ta, biết ta không thích nên chỉ đứng ở ngoài rèm, hoặc đứng ở ngoài cung.

A Nhượng không chỉ một lần thấy bệ hạ đứng bên ngoài vào lúc nửa đêm, không vào trong mà chỉ yên lặng đứng đó, ngày nào cũng hỏi xem ta ăn được bao nhiêu cơm.

Ta từ chối thái y đến bắt bệnh cho ta.

Đã từng có lần, Tạ gia sai thái y hạ độc vào trong thuốc bôi chân của ta, bây giờ vết thương trên đầu gối của ta mỗi lần thời tiết trở trời thì lại phát đau.

Lưu Lương thấy trạng thái của ta không tệ thì cũng dần yên tâm.

Ta vẫn bình thường như mọi ngày.

Không khóc, không buồn, mỗi ngày đều chơi đá cầu với A Nhượng.

Giang sơn của Lưu Lương đã tạm ổn định, thỉnh thoảng vẫn có những lần phải ra trận. Nếu hắn không muốn vương triều này kết thúc sớm thì phải nỗ lực hơn. Gần đây, chiến sự phía nam căng thẳng, thừa tướng nhiều lần thúc giục hắn xuất chinh về phía nam.

Trước khi đi hắn tới gặp ta, lúc đó ta đang cố gắng luyện chữ.

Hắn cách ta rất xa, không nhìn thấy tay ta run rẩy viết chữ.

Lưu Lương nói: "Uyển Nương, ta phải tới phía nam dẹp loạn. Nàng tạm biệt ta được không?"

Cảm giác như quay trở về lúc còn ở huyện Ấm, mỗi lần Lưu Lương đi ra ngoài, hắn sẽ ôm ta từ phía sau, làm nũng muốn ta tiễn hắn.

Hắn nói: "Uyển Nương, chào tạm biệt với A Lang của nàng được không?"

Chỉ là hiện tại, khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa.

Tạ hạ bút xuống, khó khăn quay đầu lại nhìn Lưu Lương, khẽ mỉm cười.

Ta nói: "A Lang, sớm trở về nhé."

Ta nghe thấy tiếng rèm bị vén lên, bệ hạ định bước vào nhưng vẫn còn thấy sợ và áy náy. Hắn lùi ra, ánh mắt lấp lánh.

Bệ hạ nói: "Được. Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về."

____________

Buổi chiều thứ hai sau ngày bệ hạ xuất chinh.

Ta đã không thể xuống được giường, mấy ngày hôm nay, ta cố nén buồn nôn ăn thật nhiều cơm. Ta sợ bệ hạ biết ta sinh bệnh nặng, trước khi chec không muốn làm hắn lo lắng nên đã mỉm cười lừa hắn.

Mấy năm nay ta bị thương quá nhiều, không chỉ vết thương ngoài da mà còn vết thương lòng, lâu ngày thành tâm bệnh.

Sau khi nhớ lại, ta thường xuyên không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ, ta biết, thuốc không cứu được ta nữa rồi.

Trước khi ngủ, ta vui vẻ nói mới A Nhượng: "A Nhượng, tối qua ta mơ thấy cha và anh trai ta, mười mấy năm rồi ta không mơ thấy họ. Ta muốn đi gặp họ."

A Nhượng nén nước mắt.

Ta cọ vào tay nàng, nói: "A Nhượng, ngươi rất tốt. Cảm ơn ngươi. Sau khi ta đi, ngươi hãy nói cho mấy nô gia ở tiểu viện biết ta giấu bốn mươi lượng vàng chôn dưới gốc cây ở huyện Ấm, để bọn họ chia nhau. Ta không cần dùng đến nữa."

A Nhượng rưng rưng nước mắt hỏi ta: "Vậy quý nhân, người có muốn nhờ ta nhắn gì với bệ hạ không?"

Ta nghĩ rồi nói: "Ngươi nói với bệ hạ, những chữ ta tập viết trên bàn là lời nhắn cho chàng.”

Là những chữ hôm qua ta viết lúc A Lang từ biệt ta.

Trên thư ——

"Vận mệnh đế vương, chuyện khó vãn hồi.

Lầm lỗi nhân gian, kiếp sau không gặp."

Chỉ mong kiếp này, kiếp sau, và vô số kiếp khác, đừng để ta gặp lại Lưu Lương.

Một hơi nói nhiều như vậy làm ta thấy rất mệt, ta bèn nhắm mắt lại.

Trong mộng, ánh nắng hắt vào sân, lá cây xào xạc.

Ta đẩy cửa ra, khóc thút thít với lang quân mặc đồ trắng: "Lang quân, ta buồn quá!"

A Lang của ta thở dài lau nước mắt cho ta, nói:

"Là Uyển Nương của ta này, ai làm nàng khóc?"

À, quãng thời gian của ta với A Lang.

Vĩnh viễn dừng lại ở ngày này.

Không còn ngày sau.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom