• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] THÁNH TỬ MIÊU CƯƠNG (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

19.

Chúng ta ở lại y quán này nửa tháng rồi mới bắt đầu lên đường. Trong nửa tháng đó, ta và Tần Hoài Chi cũng chính là người đã cứu ta trước đó trở thành bạn bè.

Càng tiếp xúc với hắn ta càng cảm thấy hắn là một quân tử chân chính, hắn mỗi lần khám bệnh cho người nghèo đều chỉ lấy một vài đồng tiền tượng trưng, mỗi tháng còn sẽ dành ra hai ngày để khám chữa bệnh miễn phí cho những người không có nổi vài đồng tiền, dù đối xử với bất kì người nào cũng đều lấy lễ tương đãi, là nam nhân dịu dàng nhất ta từng gặp.

Ngày rời đi chúng ta gặp hắn ở cửa y quán để chào tạm biệt, ta có chút lưu luyến nói: “Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại tiên sinh không…”

Hắn chỉ hơi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lại bao dung, “Lần này đi núi cao đường xa, tại hạ chúc các vị thượng lộ bình an, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Tần Hoài Chi vừa dứt lời, Vu Triết đã thúc giục Mục Bạch lái xe ngựa rời đi.

Ta ngó ra ngoài cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy hắn một thân áo dài màu xanh lá cây nhìn theo chúng ta rời đi, dáng người mảnh khảnh lại vô cùng hiên ngang. Ta vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó thu hồi tầm mắt.

“Chỉ là một kẻ qua đường mà thôi, cần gì phải lưu luyến đến vậy!”

Vu Triết vẫn như một con gà trống, nói với ta mấy lời cay đắng. Ta nặng nề nhìn hắn một cái không thèm trả lời, lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm chúng ta cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Vu Triết thấy ta không phản ứng, bèn hừ lạnh một tiếng, mặt mũi cứ như đang nói “Ta không vui, mau tới dỗ ta đi”.

Theo phong cách của ta trước đây, chắc chắn sẽ vui vẻ hớn hở làm chó liếm của hắn, biến hóa đủ kiểu để dỗ dành hắn vui vẻ.

Nhưng trải qua việc đỡ mũi tên cho hắn, ta phát hiện lý trí của mình cuối cùng cũng đã trở lại, ta cảm thấy hình như cổ tình đối với ta đã trở nên yếu đi, cuối cùng cũng có thể kiềm chế bản thân không phải luôn quan tâm đến hắn nữa.

Mà thái độ của Vu Triết đối với ta cũng bởi vậy mà thay đổi rất nhiều, nói sao nhỉ, không giống như trước đây, cứ thấy Thì Khanh Khanh là làm lơ ta, cho Thì Khanh Khanh ăn ngon cũng có thể tiện tay cho ta một phần.

Bởi vì ta không đi theo làm chó liếm mông hắn nữa, hắn liền bắt đầu thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ quái trộm liếc nhìn ta, mà khi ta bị nhìn đến mức không kiên nhẫn quay sang nhìn hắn, hắn lại dường như không có việc gì nhìn về phía một bên.

Ta biết hắn đang thắc mắc tại sao ta đột nhiên đối với hắn lãnh đạm, nhưng ta quan tâm không được nhiều như vậy, trong đầu ta chỉ có một chuyện, chính là làm thế nào để ta quay trở lại hiện đại.

Ta chỉ là thức khuya đọc tiểu thuyết, một đêm tỉnh dậy đã xuất hiện ở chỗ này, lúc ấy trên người ta mặc áo ba lỗ và quần đùi, đáng lẽ phải ngủ trên giường trong phòng ngủ nhưng lại tỉnh dậy trên đồng cỏ, suýt nữa đã khiến ta chết khiếp.

Ta nhân lúc ban đêm lén lút trèo vào một gia đình nông dân trộm một bộ quần áo mặc vào, để làm thù lao ta tháo một viên hạt châu nhỏ ở vòng tay vàng trên tay rồi đặt ở một nơi dễ nhìn, hy vọng bọn họ có thể nhìn thấy.

Lại về sau ta như một con ruồi nhặng không đầu đi loạn khắp nơi, đi tới đi lui liền gặp được một màn Vu Triết hạ cổ Thì Khanh Khanh, ta trong lúc vô tình trở thành pháo hôi.

Bởi vì cổ tình, tâm tư cả người ta toàn bộ đều đặt lên trên người Vu Triết, hiện giờ tỉnh táo chút liền bắt đầu lo âu, ta phải làm như thế nào mới có thể trở về nhà, trở về nơi thuộc về ta được đây?

20.

Chúng ta đi đến một thị trấn nhỏ, thấy đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều bán hoa đăng, như thể đang ăn mừng một ngày gì đó.

Ta hỏi ba người khác, bọn họ cũng không biết hôm nay là ngày gì. Ta nhân tiện mua bánh bao hỏi chủ tiệm bánh bao một tiếng, mới biết hôm nay hóa ra là Trung thu.

Ta nghe xong lúc sau choáng váng một trận, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta đã đến thế giới này gần nửa năm rồi...

“Hóa ra hôm nay là Trung thu à! Hay là chúng ta ở chỗ này ngủ lại một đêm, thuận tiện đi dạo xung quanh, các ngươi cảm thấy thế nào!”

Thì Khanh Khanh rất phấn khích, đôi mắt lấp lánh như đang phát sáng, Mục Bạch và Vu Triết tự nhiên sẽ không từ chối đề nghị của nàng, mà ta từ trước đến nay nước chảy bèo trôi, bọn nói cái gì chính là cái đó.

Thị trấn nhỏ này không lớn, nhưng người lui tới lại rất đông, lại đúng dịp Trung thu, mấy khách điếm lớn trong trấn đều đã chật kín người, chỉ có một khách điếm nhỏ còn thừa hai căn phòng trống.

Thật vất vả mới tìm được một khách điếm có phòng trống, đến lúc chia phòng lại xảy ra vấn đề.

Thì Khanh Khanh đề nghị ta và nàng ở chung một phòng, Vu Triết và Mục Bạch ở một phòng, nhưng cả hai đều không đồng ý. Thì Khanh Khanh nói nửa ngày mới miễn cưỡng thuyết phục được Mục Bạch, nhưng Vu Triết thì sống chết không đồng ý. Cho đến cuối cùng ba người trong số bốn người đều giận dỗi.

Mắt thấy tranh cãi không ra kết quả, ta chỉ có thể đảm đương người làm hòa, ta đi tìm chủ khách điếm, bảo hắn dọn dẹp kho củi một chút, trải một tấm chiếu trên sàn kho củi, rồi ôm một chiếc chăn qua đó.

“Nếu ngươi không muốn ở cùng Mục đại ca thì ngươi đi ngủ ở kho củi đi, ta đã bảo chưởng quầy dọn dẹp kho củi rồi, dù sao cũng chỉ một đêm, ngươi chịu đựng một chút là được.”

Vu Triết trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn ta. “Tại sao lại là ta đi ngủ ở kho củi! Tại sao không cho hắn đi ngủ ở kho củi!”

Ta lườm một cái, “Mục đại ca đã nhượng bộ rồi, là ngươi nhất quyết không muốn ở cùng Mục đại ca, ngươi không ngủ ở kho củi thì ai ngủ!”

Vu Triết không nói gì nữa, chỉ là phẫn uất nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt đầy vẻ không phục, nhìn kỹ còn mang theo chút ủy khuất.

Không hiểu sao ta lại nhớ đến con mèo mướp mà ta nhặt được, nó không bao giờ cho ta ôm, ta chỉ có thể đi đến quán cà phê mèo để vuốt ve mèo cho đỡ ghiền, nhưng mỗi lần ta vuốt ve mèo xong rồi về nhà, nó lại kêu meo meo với ta, như đang mắng mỏ trách móc ta, nhưng ánh mắt lại có chút ý nghĩ tội nghiệp.

Thì Khanh Khanh không giúp hắn nói chuyện, Mục Bạch càng sẽ không giúp hắn nói chuyện, thấy ta cũng không đứng về phía hắn, Vu Triết liền tức giận chạy một mình đến kho củi, đến cả bữa trưa cũng không ra ăn.

Ta cuối cùng vẫn mềm lòng, múc một bát canh lấy thêm một cái bánh mì mang đến kho củi. Vu Triết vốn đang ngồi, thấy ta đến vội vàng nằm xuống trùm chăn kín mít, dùng hành động thể hiện hắn không muốn gặp ta.

“Được rồi, đừng giận nữa, nhanh dậy ăn cơm đi, đói bụng ta sẽ đau lòng đấy!”

Ta một bên dùng giọng điệu ghê tởm dỗ dành hắn, một bên lay chân hắn, nhưng hắn ở trong ổ chân túm chặt, ta làm sao cũng không thể kéo ra được.

“Đừng có nghĩ lừa ta! Ngươi sẽ không đau lòng cho ta đâu, ngươi chỉ biết đau lòng tên họ Mục kia thôi!”

Trong ổ chăn truyền đến giọng nói phẫn uất nặng nề của Vu Triết, ta có chút bật cười.

“Ngươi sao lại giống trẻ con vậy, còn so đo mấy chuyện này.”

Vu Triết nghe thấy lời này đột nhiên bật dậy, tức giận trừng mắt ta.

“Ta mới không phải trẻ con! Ta đã mười bảy tuổi rồi, ở Miêu Cương ta tuổi này trẻ con đã chạy đầy đất.”

Mười bảy tuổi? Hắn thế nhưng mới mười bảy tuổi thôi sao! Ta có chút sửng sốt. Nhớ lại trong tiểu thuyết dường như có nói nam nữ chính đều mười tám tuổi, hắn còn nhỏ hơn nữ chính một tuổi. Như vậy xem ra ta mới là người lớn nhất trong bốn người! Ta lại còn đi theo nữ chính gọi nam chính là đại ca!

Nghĩ vậy ta có chút một lời khó nói hết, có lẽ là vì người cổ đại trưởng thành sớm, cho nên ta cảm giác ba người bọn họ thực chín chắn thực đáng tin, so sánh với bọn họ ta là người trẻ con nhất đám.

"Ha ha ha, ngươi không còn là trẻ con nữa rồi, mau ăn đi, tối chúng ta cùng đi dạo phố ngắm hoa đăng đấy."

Ta cười khan mấy tiếng, chuyển đề tài, không thể để bọn họ biết ta đã hai mươi tuổi, quá mất mặt.

"Hoa đăng có gì hay mà nhìn, muốn đi thì ngươi đi một mình đi, ta không đi."

Vu Triết uốn éo đầu, một bộ không muốn quan tâm.

"Thật vậy sao, ta từ trước đến nay chưa bao giờ ngắm hoa đăng, còn tưởng rất thú vị nhỉ..."

Vu Triết quay sang nhìn thấy bộ dáng mất mát của ta thì nhíu mày.

"Rồi rồi, ta đi cùng ngươi là được chứ gì, thật là loại nữ nhân phiền phức."

Ta lập tức vui vẻ lên, "Vậy ngươi mau ăn cơm đi, đừng để đói bụng!"

Hắn hoài nghi nhìn hai mắt ta, sau đó cầm lấy bát đũa, chậm rì rì bắt đầu ăn cơm.

Vẻ mặt ta ngoan ngoãn nhìn hắn, ta có thể có ý nghĩ xấu xa gì chứ, chỉ là muốn dỗ một đứa em trai đang giận dỗi ăn cơm thôi.

21.

Vu Triết ăn cơm rất từ tốn, cùng với tính tình nóng nảy vội vàng của hắn thực sự không phù hợp. Thế nhưng ngoài ý muốn cảnh đẹp ý vui, mỗi lần nhìn hắn ăn cơm ta đều có thể tìm lại được niềm vui lúc ở hiện đại xem soái xa ăn trên mạng. Nhìn mãi ta cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy lần nữa trời đã tối, Vu Triết ngồi ở một bên vẻ mặt cau có.

Ta dụi dụi mắt cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Sao ngươi lại ngồi đây? Giờ là mấy giờ rồi?”

“Ngươi còn hỏi được nữa à! Giờ đã là giờ Dậu rồi! Khanh Khanh đã đi ra ngoài xem hoa đăng với nam nhân kia! Tất cả đều do ngươi!”

Ta có chút ngơ ngác, “Khanh Khanh đi xem hoa đăng với Mục Bạch thì ngươi trách ta làm gì? Ngươi cũng có thể đi cùng mà.”

Vu Triết lại lườm ta một cái, “Đều tại ngươi ngủ như heo, ta gọi mãi cũng không dậy!”

Ta sửng sốt, mấy ngày gần đây tối nào ta cũng mất ngủ, hôm nay hiếm hoi mới được ngủ ngon, không ngờ lại ngủ say đến thế.

Ta cười toe toét tiến đến trước mặt Vu Triết, khéo léo chuyển chủ đề.

“Không sao đâu, Khanh Khanh và Mục Bạch đều không có ở đây, ngươi cùng ta đi xem hoa đăng cũng giống như vậy, cũng may có ngươi đi cùng với ta, ta rất vui."

Vu Triết ngẩn người hai giây, giả vờ nhíu mày đứng dậy rời đi, đi đến cửa kho củi, quay đầu lại thấy ta vẫn ngồi im, lại trừng mắt nhìn ta một cái, “Không đuổi kịp thì ta đi đây!”

Ta chậm rãi đi theo, mà ngoài miệng Vu Triết nói không đợi ta thật ra vẫn luôn thả chậm tốc độ, ta đi theo sau mông hắn chậm rãi cười trộm, chỉ là một đứa em trai mạnh miệng mềm lòng thôi.

Hoa đăng cổ đại còn đẹp hơn cả những gì ta tưởng tượng. Không giống như được sản xuất trên dây chuyền hiện đại, mỗi hoa đèn ở nơi này đều giống như một tác phẩm nghệ thuật hội tụ tâm huyết và lời chúc phúc của thợ thủ công.

Ta nài nỉ Vu Triết mua cho ta một chiếc hoa đăng con thỏ cầm tay, rồi lại nài nỉ hắn mua cho ta một chiếc đèn hoa sen có thể hứa nguyện cầu phúc. Hắn mỗi lần đều tỏ ra bộ dáng “ngươi thật phiền phức”, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bỏ tiền.

Ta nhìn hắn ở bên cạnh, có lẽ bị bầu không khí náo nhiệt lây nhiễm, khóe miệng hắn hơi cong, ánh mắt nhu hoà, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hắn trông đặc biệt dịu dàng.

Ta nhìn có chút ngây người, đáy lòng ngăn không được dâng lên một cảm xúc ngọt ngào lại phấn khích, trái tim giống như biến thành một chú thỏ nhỏ hoạt bát nhảy nhót điên cuồng.

Hắn chậm rãi đi theo dòng người, đi được hai bước không thấy ta đi theo liền lập tức quay đầu trở lại đứng ở trước mặt ta, cúi đầu nói chuyện với ta.

“Sao không tiếp tục đi nữa?”

“À, không có gì, chỉ là hơi mệt một chút, chúng ta thả xong đèn hoa sen rồi về thôi."

Ta cúi đầu, cố gắng bước đi nhanh, không dám để hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta, đi được vài bước lại đột nhiên bị hắn nắm lấy cánh tay.

"Đừng đi nhanh như vậy, ở đây người đông lắm, ngươi đi theo sát ta."

Ta gật đầu loạn xạ, thực ra chẳng có tâm trí gì để quan tâm hắn đang nói gì. Hắn nói xong thì bắt đầu buông lỏng tay, nhưng cánh tay của ta vẫn còn cảm nhận được lực tay hắn.

Ta không kìm được nhìn xuống bàn tay đang buông thõng bên người hắn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh, ta lén lút đưa tay đặt bên cạnh tay hắn so sánh một chút, tay hắn to hơn ta rất nhiều.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Nghe thấy tiếng nói vọng từ trên đỉnh đầu, ta cứng đờ người ngẩng đầu đối diện với hắn. Nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên nghi hoặc, ta ngượng ngùng cười hai tiếng.

“Ha ha, không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện tay của ngươi có vẻ rất to, nên muốn so sánh một chút.”

Vu Triết như suy tư gì đó gật đầu, đặt tay ra trước mặt ta, ta sững người một lúc, sau đó đặt tay ta xuống bên cạnh hắn.

Tay ta vốn dĩ đã nhỏ, so với tay hắn, tay ta giống như tay học sinh tiểu học.

“Như vậy xem ra tay ta to hơn ngươi rất nhiều, không ngờ tay nữ tử hoá ra lại nhỏ như vậy…”

Ta vừa định nói gì đó, đã thấy phía trước đột nhiên vây quanh một vòng người, hình như đang biểu diễn xiếc.

Ánh mắt ta sáng lên, nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, “Phía trước hình như có xiếc, chúng ta đi xem thử nhé.”

Ta vừa nói vừa kéo hắn chạy về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, ta vẫn chưa buông tay hắn ra, mà hắn cũng không biết vì sao lại không lên tiếng nhắc nhở ta, cũng không vùng vẫy, cứ như vậy yên lặng để ta tuỳ ý nắm lấy.

Trái tim ta đập bang bang rộn ràng, ta đột nhiên có loại ham muốn mãnh liệt, muốn hỏi hắn có phải cũng có một chút thích ta hay không.

Ta kéo hắn đi mãi đến bờ sông, mới lưu luyến không rời buông tay hắn, ta hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi… ngươi hôm nay ở bên cạnh ta có vui không?”

Ta vẫn là không có dũng khí hỏi ra câu đó, mà Vu Triết từ lúc bắt đầu đã căng thẳng, đến khi nghe được những lời ta nói liền trở nên có chút thất vọng, hắn không nói lời nào, nhưng hắn đã cười.

Ta không hiểu sao lại thả lỏng, giống như lúc nào cũng quấn lấy hắn nói chuyện.

“Ngươi nói xem, hôm nay ngươi vui không?”

“Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý ở bên ta thực sự rất vui nhé?”

Hắn vẫn không nói gì, nhưng vẫn luôn cười.

Mà ta nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng và khóe mắt hắn, rõ ràng là cuối mùa thu, nhưng ta lại dường như đang ở giữa mùa xuân, vạn vật tuôn trào, trăm hoa đua nở.

Dưới sự giúp đỡ của Vu Triết ta thả một chiếc đèn hoa sen, nhắm mắt lại thầm cầu nguyện.

Hy vọng ta có thể trở về nhà…

Hy vọng hắn có thể có kết cục tốt, sống bình an hạnh phúc cả đời…

22.

Trung thu qua đi chúng ta lại bắt đấu vội vã lên đường, giữa ta và Vu Triết cũng sinh ra một ít thay đổi kỳ diệu.

Hắn bắt đầu không còn quấy rầy Thì Khanh Khanh nữa, mà bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của ta, có đôi khi ta nghĩ, nếu ta thật sự không thể trở về, ở bên hắn cả đời cũng không tệ.

Thế nhưng chúng ta vẫn chưa chính thức xác định mối quan hệ, giữa chúng ta vẫn còn cổ tình, càng đến gần Miêu Cương, Vu Triết càng trở nên trầm mặc. Ta có thể cảm nhận được hắn bất an, lại không có cách nào an ủi hắn, bởi vì ta cũng không dám chắc chắn liệu tình cảm của ta dành cho hắn là thật hay giả.

Trong sự im lặng kéo dài, cuối cùng chúng ta cũng đến được Miêu Cương, mọi lo lắng của ta và Vu Triết đều sẽ được giải đáp ở chỗ này.

Vu Triết đưa ta đến gặp Đại Vu, nghe nói người này đã sống hơn một trăm tuổi, có thể thông thần minh giải trăm độc, tồn tại giống như bán thần.

Ngay từ đầu ta không tin, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng của bà, ta đột nhiên có loại cảm giác như bị nhìn thấu mọi thứ.

“Ngươi không thuộc về nơi này.”

m thanh già nua vang lên trong căn phòng trống vắng, trong lòng ta rung động mở to mắt ngẩng đầu nhìn vào người đang nói.

Khuôn mặt bà bình thản, như thể người vừa mới nói không phải là bà.

“Ta có thể giúp ngươi trở về, chỉ cần ngươi nguyện ý.”

Ta vô cùng chấn động, đến mức đầu óc trống rỗng.

“Ta có thể giúp ngươi lấy cổ tình ra trước, còn việc trở về ngươi có thể suy nghĩ kỹ sau, trước ngày 15 cho ta câu trả lời, nếu không ngươi sẽ mãi mãi không thể trở về.”

Mặc dù cách trở về đang ở ngay trước mắt, nhưng ta vẫn do dự, ta nghĩ là do cổ tình gây ra, nhưng sau khi lấy cổ tình ra rồi ta vẫn không thể nói nên lời.

Tim ta nặng nề như có một tảng đá đè lên, bước chân trầm trọng bước ra khỏi phòng.

Cách đó vài mét, Vu Triết và Thì Khanh Khanh đứng đối diện nhau, lúc tầm mắt của Vu Triết quét qua chỗ ta, ta vô thức trốn đi.

“Ta có thể nắm tay nàng một chút không… Ta biết như vậy thực mạo muội, nhưng này đối với ta rất quan trọng, hy vọng nàng đừng từ chối.”

Thì Khanh Khanh đối mặt với thỉnh cầu của Vu Triết có vẻ kinh ngạc: “Vì cái gì lại muốn nắm tay ta?”

Vu Triết im lặng một chút, cau mày, như thể bị một vấn đề khó khăn nào đó quấy rầy.

“Ta chỉ muốn xác định tình cảm của chính mình, chỉ muốn biết nắm tay nàng có phải cũng sẽ khiến tim ta đập nhanh không."

Thì Khanh Khanh đối mặt với Vu Triết như vậy lộ vẻ không đành lòng, nàng bao dung mỉm cười, chủ động nắm lấy tay Vu Triết.

Ta nhìn thấy bàn tay bọn họ nắm chặt lấy nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy bồi hồi khó tả, nhưng ta ý thức được này có thể là một cơ hội tốt.

Ta thấy biểu cảm của Vu Triết dần trở nên thả lỏng, ngay lúc hắn chuẩn bị buông tay, ta đã đi tới trước mặt bọn họ.

“Này, hai người đang đợi ta sao?”

Giọng điệu ta nhẹ nhàng trên mặt nở nụ cười. So sánh với Vu Triết phản ứng có vẻ quá mức lớn.

Hắn vội vàng buông tay Thì Khanh Khanh, thần sắc căng thẳng, “Không phải như những gì ngươi thấy đâu! Ngươi đừng hiểu lầm!”

Ta vô tội nhìn về phía hắn, “Có gì mà phải hiểu lầm chứ? Chỉ là nắm tay nhau thôi mà. À, cổ tình đã lấy ra rồi, sau này ta sẽ không bám theo ngươi nữa, ngươi có vui không!”

Vu Triết nghe vậy vẻ mặt có chút mông lung, nhưng hắn vẫn cố gắng nở ra một nụ cười, “Cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi loại ong bướm như ngươi rồi. Ta phải đi uống rượu ăn mừng thôi.” Sau đó hắn giống như chạy trốn nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn ta thu lại nụ cười. Hắn chắc chắn không biết lúc nãy mình cười khó coi như thế nào, nhìn có bao nhiêu đáng thương. Giống như một đứa trẻ không tìm được nhà.

Nhìn thấy hắn như vậy, trái tim ta như là bị kim đâm, nhưng ta không thể mềm lòng.

"Nếu ngươi vẫn thích Tiểu Triết, vì sao không thể nói với hắn?"

Ta nhìn về phía Thì Khanh Khanh, muốn cười với nàng một chút, nhưng không sao cười được.

"Bởi vì ta và hắn vốn dĩ không có kết quả, yêu rồi chia tay thì thà không bắt đầu. Mấy ngày nữa ta sẽ về nhà, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại, gặp các ngươi rất vui, hy vọng các ngươi nhận lấy mọi điều tốt lành."

Thì Khanh Khanh xúc động ôm lấy ta, giọng điệu có chút nghẹn ngào: "Ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, sau này có cơ hội ta sẽ đi thăm ngươi."

"Nhà ta ở rất xa rất xa, là nơi các ngươi không biết. Có thể gặp gỡ các ngươi một lần là ta cũng đã rất vui rồi."

An ủi Thì Khanh Khanh xong, ta lại quay trở lại căn phòng đó, ta thực sự đã thích Vu Triết, nhưng phần tình cảm này quá mức nông cạn, không bằng trái tim khao khát được trở về nhà của ta.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn về nhà, ta nên làm như thế nào đây?"

Đại Vu nhìn ta chậm rãi lắc đầu: "Đưa ngươi đến thế giới khác là điều không thể làm được bằng sức người, ngươi làm gì cũng vô ích. Đêm trăng tròn tháng sau, ta sẽ cầu xin thần linh đưa ngươi trở về thế giới thuộc về ngươi.”

“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Trong đầu ta hiện lên hình bóng của Vu Triết, sau đó ta nghe thấy chính mình kiên định trả lời: "Ta muốn về nhà."

23.

Ta cúi đầu vái chào tỏ vẻ cảm tạ Đại Vu, sau đó bước đi nặng nề ra khỏi căn phòng ảm đạm này.

Ta thất thần mở cửa, sau đó liền đụng phải một bức tường người, ta ngẩng đầu lên, thì ra là Vu Triết.

Hắn kéo ta đi đến căn phòng khác, rồi khóa trái cửa từ bên trong, hai tay hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, sắc mặt nghiêm nghị chất vấn ta.

"Mấy lời ngươi nói với Đại Vu là có ý gì! Cái gì mà thế giới khác, bà ta định đưa ngươi đi đâu?"

Ta thở dài, chỉ có thể bất lực kể cho hắn nghe về thân thế của ta.

Vu Triết không thể tin nhìn ta, trong miệng lẩm bẩm tự nói.

"Thì ra là thế, trách không được ngươi lại khác thường như vậy..."

Ta cúi gằm mặt, không nhìn hắn, máy móc lặp lại lời tạm biệt vừa rồi với Thì Khanh Khanh.

"Có thể gặp được ngươi ta rất vui, hy vọng sau này ngươi nhận lấy mọi điều tốt đẹp..."

Vu Triết quái dị cười hai tiếng, ta không nhịn được ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc hắn kỳ lạ, mặt mày méo mó.

"Là ngươi đến trêu chọc ta trước, ta sẽ không dễ dàng để ngươi đi đâu."

Ta sợ hãi lùi về phía sau hai bước, mà Vu Triết như bị hành động của ta kích động, đột nhiên bóp lấy cổ ta.

"Là ngươi nói thích ta, là ngươi vẫn luôn bám theo ta, bây giờ ngươi có thể dễ dàng bỏ mặc ta mà đi sao..."

Mặc dù hắn không dùng sức, nhưng tim ta vẫn đập như sấm, sợ hắn một lúc không vui sẽ bóp chết ta.

Ta cố gắng kiềm chế biểu cảm, không dám lộ ra một chút sợ hãi nào.

"Vu Triết, ngươi bình tĩnh lại đi, ta không phải người của thế giới này, ta không thuộc về nơi này, cho nên ta muốn về nhà. Nếu ngươi không muốn ta rời đi thì ta sẽ ở lại nơi này cùng với ngươi nhé?”

“Ngươi thả ta ra trước đi, ta bây giờ sẽ đi nói với đại vu ta không đi nữa."

Vu Triết cười méo mó, hắn áp sát ta, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, khiến ta sởn tóc gáy.

"Ngươi không thuộc về nơi này, ngươi chỉ thuộc về ta. Ngươi lại đang lừa ta, ta sẽ không thả ngươi ra, ngươi cứ ở trong căn phòng này, ngoan ngoãn ở bên ta, không được đi đâu."

Sau đó hắn đứng thẳng người, bàn tay đang bóp cổ ta cũng buông lõng, bắt đầu vuốt ve gương mặt ta, dịu dàng lại trìu mến.

Ta thật sâu mà nhìn hắn một cái, thần linh muốn đưa ta đi, hắn làm sao có thể ngăn cản được đây.

"Được, ta sẽ ở đây với ngươi, không đi đâu cả."

Vu Triết cười vui vẻ, giống như đứa trẻ chưa trải sự đời, lần đầu ta gặp hắn cũng như vậy, chỉ là cảnh còn người mất, chúng ta đều không thể quay trở lại.

Ta tiến đến gần hắn, chôn mặt vào ngực hắn, tay ôm lấy eo hắn, thân hình mảnh khảnh của chàng thiếu niên như sắp gãy, nhưng vòng tay lại vô cùng ấm áp.

Hắn cẩn thận đặt tay lên vai ta, sau đó từ từ siết chặt, như là muốn ôm ta tiến vào trong lòng ngực hắn, cùng hắn hoà hợp nhất thể. Ta không nhịn được nhắm mắt lại, tận hưởng giờ khắc tốt đẹp này.

24.

Nhìn lại ta đã bị nhốt ở nơi này mười ngày. Mười ngày qua ta ăn uống ị ngủ đều ở trong căn phòng này, Vu Triết xem ta rất chặt, ta chưa bước ra ngoài một bước nào.

Ngoài việc không thể ra ngoài, chúng ta lại dị thường hòa thuận, chuyện gì hắn cũng đều theo ta, ta nói cái gì chính là cái đó, so với Vu Triết ngày nào cũng chọc ghẹo ta, bây giờ hắn đúng là một thiên thần.

Hôm nay chính là đêm trăng tròn, từ sáng sớm Vu Triết đã hết sức căng thẳng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ta, tôi có chút bất lực.

"Hay là ngươi trói ta lại đi..."

Rõ ràng ta chỉ là là than vãn một câu, nhưng Vu Triết giống như được cái gì dẫn dắt, ánh mắt sáng ngời, đứng dậy đi tìm dây thừng.

Cuối cùng hắn chê dây thừng quá thô ráp, liền lấy thắt lưng trói hai tay ta cột vào đầu giường, vừa trói vừa lảm nhảm xin lỗi ta.

"Xin lỗi, nàng chịu khó một chút, đợi qua hôm nay ta sẽ thả nàng ra, hôm sau nàng muốn đi đâu ta cũng sẽ đưa nàng đi... Chỉ cần qua hôm nay là được..."

Quả thực cười không nổi luôn.

"Ôm ta lên trên giường đi, ta muốn đi ngủ! Đừng gọi ta ăn cơm! Lười nhìn ngươi lắm!"

Vu Triết vô cùng đáng thương nhìn ta, ý đồ dùng sắc đẹp lay động trái tim sắt đá của ta, nhưng tiếc là không có tác dụng, ta lại không phải là loại người nông cạn dễ bị sắc đẹp mê hoặc!

Ta trực tiếp nhắm mắt lại không nhìn hắn, sau đó ta cảm giác được chính mình bị bế đến trên giường, đắp kín chăn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán ta, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Nàng ngủ ngon nhé, ta ở đây bên nàng.”

Ta thầm than vãn trong lòng, có người cứ nhìn chằm chằm vào ta thì làm sao ta ngủ được, nhưng ta vẫn ngủ thiếp đi, ngủ cho đến khi ta bị đói đánh thức dậy.

Lúc ta mở mắt phát hiện Vu Triết đang nằm trên mép giường, ta nhìn về phía hắn, hắn liền mỉm cười dịu dàng với ta.

“Nàng đói bụng à?”

Ta gật đầu, hắn đi sang một bên mang cơm đến đút cho ta ăn.

“... Ngươi thả ta ra, ta muốn tự ăn cơm.”

Hắn không nói lời nào, chỉ mỉm cười dịu dàng, xúc một muỗng cơm đút vào trong miệng ta.

Ta câm lặng, trước đây bởi vì hắn bị thương cũng chưa thấy hắn tận tình như vậy! A, nam nhân!

Đến tối, Vu Triết có vẻ càng lo lắng hơn, hắn nằm ở trên giường ôm ta vào lòng, vẫn luôn nói về tâm trạng của hắn.

“Lần đầu tiên gặp nàng ta đã cảm thấy nàng rất quái lạ, có nữ tử nào lại đến ôm đùi nam nhân lạ mặt chứ, lúc đó ta thật sự muốn chặt tay nàng.”

Ta tự tin tuyên bố, “Đùi ngươi trắng nõn nà lộ ra ngoài chính là để ta ôm đấy!”

Vu Triết biện giải, “Đâu có lộ ra ngoài! Chỉ là quần ta không cẩn thận bị xé rách mà thôi, ta không phải là loại người tuỳ tiện như vậy!”

Ta im lặng, ta còn tưởng người Miêu Cương ở đây tính tình còn rất cởi mở đấy nha.

Thấy ta không ngắt lời, Vu Triết lại tiếp tục nói.

“Sau lại tiếp xúc với nàng nhiều hơn, ta liền cảm thấy nàng còn khá thú vị, chỉ là có chút vô liêm sỉ, nói cái gì cũng ra miệng, không có một chút e dè."

Ta tiếp tục tự tin nói, "Ngươi không phải yêu cái kiểu này sao!"

Vu Triết cười, ta dựa vào ngực hắn cảm nhận được lồng ngực hắn đang chấn động.

"Đúng, ta chỉ yêu cái kiểu như nàng thôi."

"Sau đó chúng ta gặp được Khanh Khanh và Mục Bạch, thực ra ta vẫn luôn cho rằng người mình thích chính là Khanh Khanh, nhưng giờ nghĩ lại thì kia giống như không phải là thích.”

“Ta muốn nàng ấy quan tâm ta, nhưng thực ra nàng ấy thân thiết với Mục Bạch ta cũng chẳng mấy tức giận, ta chỉ tức giận vì trong mắt nàng ấy chỉ có Mục Bạch, không thèm quan tâm đến ta, nàng hiểu loại cảm giác này chứ?”

Ta yên lặng gật đầu, giống như lúc bạn thân có bạn trai rồi bỏ bê ta, ta cũng sẽ thực tức giận.

"Sau đó chúng ta gặp phải sát thủ, lúc ta nhìn thấy có sát thủ muốn giết nàng ấy ta lại vô thức đứng chắn trước mặt nàng, bởi vì nàng ấy là người rất quan trọng đối với ta, ta không muốn nàng ấy bị thương, chính là ta không ngờ tới nàng lại đỡ một mũi tên thay ta."

Thực ra ta không muốn đâu, đều là do cổ tình đấy!

"Lúc nàng ngất xỉu trong vòng tay ta, ta vô cùng chấn động, đầu óc trống rỗng, trước đây ta vẫn luôn coi những lời ngon tiếng ngọt của nàng như trò đùa, ta biết là do cổ tình, nhưng sau đó ta luôn không nhịn được nghĩ, liệu có phải là nàng bởi vì thích ta nên mới sẵn lòng thay ta đỡ mũi tên hay không.”

“Lúc đó ta nhìn thấy nàng máu chảy không ngừng còn vẫn luôn hôn mê, thực sự rất sợ nàng sẽ chết, may mắn chúng ta gặp được Tần Hoài Chi, hắn đưa chúng ta đến y quán của hắn hơn nữa còn cứu nàng, cho đến khi hắn nói nàng không nguy hiểm đến tính mạng, trái tim ta mới buông xuống."

“Lúc nàng tỉnh dậy ta thực sự rất vui, nhưng nàng vẫn vậy, không hề đàng hoàng chút nào! Sao lại có thể tùy tiện đánh mông người khác chứ! Ta lớn thế này mà còn chưa bao giờ bị ai đánh mông cả!"

Ta nhớ lại cảm giác lúc đó, lại có chút ngo ngoe rục rịch, "Cục cưng đừng giận nhé, nếu không ngươi thả tay ta ra, ta sẽ xoa bóp cho ngươi coi như bồi thường?"

"... Đừng hòng!"

"Bị nàng làm cho tức giận sau đó liền hối hận, nhưng ta lại xấu hổ không dám quay lại, cũng chỉ có thể nhờ Thì Khanh Khanh đưa thuốc đến cho nàng, sau lại ta định đợi nàng ngủ rồi sẽ đi xem nàng, không ngờ lại nhìn thấy nàng và Tần Hoài Chi ôm nhau!"

Nói đến đây, Vu Triết có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tần Hoài Chi đẹp đến thế sao?"

Ta im lặng, nói sao nhỉ, hắn đúng là hợp với khẩu vị của ta. Nhưng ta làm sao có thể nói ra sự thật được.

"Thực ra hắn chỉ bình thường thôi, không đẹp bằng ngươi!"

Vu Triết hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời ta nói.

"Tết Trung thu chúng ta cùng nhau đi xem hoa đăng, hôm đó ta thực sự rất vui, lúc nàng nắm lấy tay ta, tim ta giống như muốn nhảy ra ngoài, cả người chỉ biết ngây ngốc đi theo nàng... Lúc đó ta mới ý thức được ta có thể đã thích nàng..."

“Lúc nàng lấy ra cổ tình rồi nói sẽ không còn quấn lấy ta, ta rất khó chịu rất tủi thân, sau đó ta muốn tìm nàng nói rõ ràng, không ngờ lại nghe được những lời nàng nói với Đại vu, ta thực sự rất thích nàng, thực xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, nhưng ta không thể để nàng rời xa ta..."

Ta không biết phải nói gì, bất cứ lời nói nào cũng đều là nhạt nhẽo, không thể bù đắp được ta đối với hắn áy náy.

Đại vu đến tìm gặp ta, bà nói Vu Triết không thể giữ được ta, đến thời điểm thích hợp ta sẽ biến mất, đến lúc đó người trên thế giới này sẽ quên mất ta, giống như ta chưa bao giờ xuất hiện.

Ta cảm giác cơ thể mình đang dần nóng lên, thời điểm thích hợp đã đến.

Trong bóng đêm, thân thể của ta bắt đầu phát sáng, Vu Triết ôm chặt lấy ta vào trong lòng ngực.

Ta nghe được giọng nói nghẹn ngào run rẩy của hắn, "Sao lại thế này! Nàng đừng đi! Ta cầu xin nàng đừng rời xa ta! Ta không thể không có nàng! Cầu xin nàng đừng đi!"

Ta lệ rơi đầy mặt, trong giây phút biến mất, ta nhìn thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt hắn cùng với vẻ mặt mờ mịt, hắn đã quên ta rồi.

Phiên ngoại.

“Lý Sở Hàm! Hôm nay đi học mà con còn ngủ nướng! Mau dậy đi!”

Tiếng quát của mẹ đánh thức tôi* dậy, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ta nằm trên giường lăn qua lăn lại một lúc lâu, nhưng vẫn không thể dậy nổi.

*Đổi xưng hô cho hợp ngữ cảnh.

Cuối cùng chăn của tôi bị kéo ra, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn.

Tôi vội vàng ngồi dậy kéo chăn quấn quanh người, sau đó liền thành công nhận được ánh nhìn chết chóc của mẹ.

Tôi vội vàng bò dậy mặc quần áo, trong lúc đánh răng đầu óc ta lại bắt đầu trống rỗng.

Tôi luôn cảm thấy như mình đã quên mất điều gì, như đã lâu lắm rồi không gặp mẹ, nhưng không nên như vậy đâu, kỳ nghỉ đông tôi ở nhà cả ngày, dẫn đến mẹ nhìn thấy tôi là thấy phiền, vậy tại sao tôi lại có loại cảm giác này nhỉ… không hiểu nổi…

Sau khi rửa mặt xong, nhìn thấy dáng vẻ bận rộn chuẩn bị bữa sáng của mẹ, cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt, tôi không thể kìm được mà từ phía sau lưng ôm chặt lấy mẹ.

“Mẹ, con yêu mẹ.”

"......Bên cạnh có sữa nóng đó, con cầm đi sang một bên uống, đừng ở chỗ này làm phiền mẹ."

Tôi cầm ly sữa bò đi đến phòng khách, cảm xúc mênh mông mãnh liệt trong lòng bỗng chốc hoá thành hư ảo. Tôi đã nói là ảo giác mà, chắc chắn là do tôi thức khuya quá đà rồi.

Ăn xong bữa sáng, cha mẹ tôi đưa ta đến ga tàu, tôi xuống xe vẫy tay chào định đi.

Lúc này mẹ gọi tôi lại, bà ấy từ trong túi lấy ra một xấp tiền trăm, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải trên một vạn! Hai mắt tôi sáng rực, nhìn chằm chằm vào tay mẹ.

Chỉ thấy bà ấy đếm ra hai mươi tờ, tôi có chút thất vọng, nhưng mà cũng không sao, hai nghìn đồng cũng không ít rồi!

Tôi vừa mong đợi vừa rụt rè chờ mẹ ta đưa tiền cho tôi, không ngờ tay bà ấy vừa đưa ra lại thu trở về, lại đếm ra mười tờ đưa cho tôi.

Tôi suýt nữa không giữ được nụ cười trên mặt, một nghìn thì một nghìn thôi, còn hơn không có!

"Học hành cho tốt, ăn uống đầy đủ, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện giảm béo, con lại chẳng hề béo!"

Sau đó nhân lúc tôi không chú ý ôm ta một cái, tôi còn chưa kịp phản ứng đã buông lỏng tay, chạy lên xe ngồi.

Cha tôi ở bên cạnh cười trộm, "Mẹ con xấu hổ rồi, đây là cha cho con tiền tiêu vặt, tiêu hết rồi thì tìm mẹ lấy."

Cha đưa cho ta một xấp giấy bạc, rất dày, tôi nhìn sơ qua, có cả năm đồng mười đồng hai mươi lăm đồng một trăm đồng đều có, khoé miệng ta nhếch nhếch.

“Chê ít à? Chê ít thì trả lại cho cha. Đây đều là tiền mua thuốc lá mà cha vất vả cày cuốc mới kiếm được đấy!"

Tôi vội vàng nhét tiền vào trong túi, ôm lấy cha một chút rồi xách vali đi vào ga tàu, sợ chậm một bước cha tôi sẽ lấy lại tiền, lấy tiền từ trong tay cha cũng không dễ dàng đâu.

Sau khi ngồi lên tàu ta mới phát hiện cuốn tiểu thuyết mà ta luôn theo dõi lại có bản cập nhật mới. Tôi có chút ngạc nhiên, hôm qua không phải đã kết thúc rồi sao, phải chăng là bản ngoại truyện?

Tôi tò mò mở ra xem, phát hiện tác giả không chỉ cập nhật bản ngoại truyện, mà còn thay đổi hoàn toàn cốt truyện trước đó.

Thì ra là trước đó có độc giả nói nam phụ quá khổ, muốn tác giả ghép đôi cho nam phụ, nên trong cốt truyện mới xuất hiện một cô gái xuyên không, cổ tình mà nam phụ hạ lên nữ chính lại được hạ lên trên người cô gái xuyên không.

Trải qua một loạt sự kiện, nam phụ cuối cùng cũng nhận ra mình đã yêu cô gái xuyên không, nhưng lúc này cô gái xuyên không đã quyết định quay trở lại hiện đại.

Cuối cùng cô gái xuyên không quay trở lại hiện đại, nam phụ quên mất cô gái xuyên không, chính mình cô độc sống quãng đời còn lại.

Tôi đọc đến cuối có một loại cảm giác nói không nên lời, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.

Tôi sụt sịt, chật vật lục lọi ở trong túi tìm khăn giấy, nhưng không tìm được! Đúng lúc nước mũi sắp chảy ra, sắp sụp đổ, bên cạnh vươn đến một bàn tay xương khớp rõ ràng, đưa cho ta một tờ khăn giấy.

Tôi vội vàng lấy giấy lau mũi, sau đó ngẩng đầu lên cảm ơn người bên cạnh.

Tôi vừa nhấc mắt đã sững sờ, tôi chưa bao giờ thấy một chàng trai nào đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt của hắn, đôi mắt đào hoa, trong mắt như chứa một vũng nước trong veo, sáng ngời động lòng người.

Tôi ngượng ngùng từ trong miệng thốt ra một câu, "Cảm ơn khăn giấy của anh nhé ~"

Sau đó liền quay đầu không dám nhìn hắn, cả người ngồi ngay ngắn, không dám lộn xộn.

"Vừa rồi em đang đọc tiểu thuyết sao? Hay không?"

Ta ngạc nhiên nhìn sang người bên cạnh, không ngờ anh đẹp trai lại chủ động bắt chuyện với ta.

Tôi ngượng ngùng nói ra tên tiểu thuyết, sau đó anh liền cười.

"À, cuốn tiểu thuyết này, tác giả là chị của anh, tên nam phụ trong đó cũng chính là tên của anh, anh cũng tên là Vu Triết."

Tôi kích động không thôi, không ngờ nguyên mẫu nhân vật trong sách mà ta yêu thích lại tình cờ ngồi bên cạnh tôi! Đây là vận may chó má gì thế này!

"Chào anh, em tên là Lý Sở Hàm, là fans trung thành của chị gái anh!"

Vu Triết có hơi sững sốt, "Chẳng phải em tên là Sở Ngọc Huân sao?"

Tôi cũng sững sờ một lúc, sau đó cẩn thận nói, "Sở Ngọc Huân là tên nữ phụ trong tiểu thuyết, hoặc có thể anh nhầm người rồi, em từ nhỏ đến lớn chỉ có một tên là Lý Sở Hàm."

Vu Triết cười, “Anh đùa với em thôi. Nói đến cũng thật là rất kỳ quái, trước đây lúc chị gái anh giận anh nói sẽ viết anh thành nam phụ trong tiểu thuyết, để anh yêu mà không được đáp lại, sao đó anh đã nằm mơ thấy một giấc mơ.”

“Anh mơ thấy mình xuyên vào tiểu thuyết, quên hết mọi thứ, thật sự trở thành nam phụ trong tiểu thuyết, trải qua tất cả cốt truyện, bây giờ mới lại xuyên trở về, tất cả mọi thứ anh đều nhớ, em nói xem anh là thật sự xuyên qua hay chỉ là đang nằm mơ? Con người có thể xuyên vào tiểu thuyết không?"

Nghe lời miêu tả của Vu Triết tôi ngẩn người thật lâu, rõ ràng anh đang nói về giấc mơ của chính mình, nhưng tôi lại cảm thấy đó có thể là sự thật.

"Thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, có thể thật sự có người xuyên vào trong tiểu thuyết đấy."

Vu Triết lại cười, nụ cười lần này của anh khiến tôi có cảm giác khác lạ.

"Anh cũng cảm thấy như vậy, anh với em rất có duyên, có thể thêm WeChat không?"

Tôi mở to mắt, trên mặt bắt đầu đỏ lên, trái tim đập thình thịch kinh hoảng. Sau đó, dưới sự chú ý của Vu Triết tôi mở WeChat ra.

Sau khi kết bạn trên WeChat, tôi vẫn luôn thẹn thùng cúi đầu.

"Vậy... nếu anh mời em đi ăn, em có đồng ý không?"

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Vu Triết, cùng với căng thẳng trong giọng nói của anh, mà tôi dưới ánh mắt nóng bỏng của anh lại thong thả kiên định gật đầu.

Sau đó tôi ra ngoài cửa sổ như thể trốn tránh, mùa xuân đã đến, hoa cúc vàng đều nở rộ.

"Anh rất vui!"

Nghe được giọng nói vui sướng của Vu Triết, tôi không nhịn được nhếch mép, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim của chính mình, giả vờ vân đạm phong khinh nói một câu.

"Em cũng rất vui."

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom