• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] SINH RA ĐÃ LÀ VAI PHỤ (1 Viewer)

  • Phần IV END

16.

Về Hàn Sương, thực ra rất dễ đoán.

Hắn không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại đứng đầu lớp.

Gia cảnh tốt, mặc dù có một đám bạn bè xấu xa, nhưng hắn lại rất tốt bụng.

Quan trọng nhất, hắn cũng rất đẹp trai.

Hắn là người con trai đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.

Hơn nữa, hắn dành phần lớn thời gian của mình để ở bên cạnh Tô Tình.

Mặc dù bọn họ dường như cũng không có nhiều điểm chung.

Những đủ loại trùng hợp như này, không khó để đoán được Hàn Sương chính là nam chính của câu chuyện này.

Tất cả những điểm sáng của hắn, đều là nền tảng cho tình yêu của hắn với Tô Tình.

Tôi biết vị trí của mình, một vai phụ tầm thường.

Không xứng đáng có mối quan hệ với một người như Hàn Sương.

Nhưng để tồn tại, tôi lại hèn hạ mà lợi dụng hắn.

Duy nhất tôi có thể làm, chính là lúc tiếp xúc với hắn giữ tỉnh táo kiềm chế lại cảm xúc bản thân.

Này với tôi mà nói cũng không khó.

Học kỳ hai năm lớp 12, tôi cuối cùng cũng cải thiện được thứ hạng lên 100.

Hàn Sương cũng không kém, hiện tại đã có thể cùng tôi bất phân thắng bại.

Hắn gọi tôi là "cô gái lực lưỡng".

"Này! Xin nộp đơn vào lớp của tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ làm bạn cùng bàn với cô."

Tôi không nói gì, lúc đổi lớp, tôi đã chuyển sang lớp 4.

Ngày hôm đó, lúc tôi cầm sách đi ngang qua hắn, biểu cảm của hắn từ vui mừng chuyển sang thất vọng.

Sau đó, hắn không bao giờ tìm tôi nữa.

Tôi biết trình độ của mình, dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể lẩn quẩn trong top 100.

Không còn làm bài nâng cao.

Cả năm lớp 13, tôi chỉ tập trung luyện tập, ôn lại từng chút một những kiến thức quen thuộc, đảm bảo mỗi lần thi thử đều đạt được kết quả ổn định.

Kết quả thi đại học ra, tôi chọn một trường sư phạm, có thể miễn học phí, cũng là trường tốt nhất có thể chọn trong phạm vi thành tích của tôi.

Ngày kết quả thi ra, Tô Tình giành được giải nhất cuộc thi thư pháp toàn quốc.

Mọi người trên mạng đều gọi em ấy là "thiên tài thiếu nữ".

Tôi nhìn thấy cha mẹ mình trên tin tức.

Nội thất trong nhà đã được thay mới hoàn toàn, xem ra bọn họ lại mua một biệt thự mới.

Cả cuộc phỏng vấn đều xoay quanh Tô Tình, cha mẹ khen không dứt miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Không biết phóng viên lấy đâu ra một tấm ảnh gia đình.

Trên đó có tôi.

“Tô Tình ưu tú như vậy, chị gái chắc chắn cũng không kém đâu, sao không có nhà vậy?”

“Con gái lớn của tôi đi chơi rồi. Tính tình nó vốn ham chơi, nếu nó có một nửa ngoan ngoãn như Tình Tình thì tôi nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”

Cha tôi trong mấy năm qua trầm ổn hơn nhiều, không chút dấu vết mà chuyển sang chủ đề khác.

Tôi ở trong căn phòng trọ, sắp xếp lại sách vở ba năm, cò kè mặc cả với bà lão thu gom phế liệu chỉ vì vài xu.

Trong miệng bọn họ, lại nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua.

Thật giống như ở trong cái nhà kia, tôi chưa bao giờ xuất hiện.

Ngày nhận giấy thông báo trúng tuyển, Hàn Sương đến tìm tôi, hỏi tôi tại sao phải đi một nơi xa nhà như vậy.

Hắn chọn một trường đại học ở thành phố, trong top 5 cả nước.

"Chỉ là rất muốn đi xem biển!"

Xa nhà một chút thì có sao, một mình tôi độc lai độc vãng, đi đến đâu, nơi đó là nhà.

"Tô Noãn, cô làm sao vậy?"

Sắc mặt hắn mắt thường cũng có thể thấy được lạnh đi, cậu thiếu niên luôn luôn phóng túng, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi tôi.

"Chúng ta, không phải là bạn bè sao? Ngay cả tôi cũng không thể nói à?"

"Hàn Sương, tôi lấy tiền của cha cậu, chịu trách nhiệm trông nom cậu, cậu nghĩ chúng ta là bạn bè thật ư?"

Tôi đoán hắn đã biết từ lâu, vẫn chọn nói lại một lần nữa.

"Chúng ta, không phải người của cùng một thế giới."

Tôi không phải tiểu thư Tô gia, nhưng Hàn Sương là thiếu gia Hàn gia, là nam chính trong câu chuyện.

Ngày thứ hai sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi liền xuống phía Nam đến thành phố nơi trường đại học của tôi tọa lạc.

Dù là để tìm hiểu cảnh vật trước cũng được, hay để trốn chạy cũng được.

Thực ra, ngày đó nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã chụp ảnh, gửi cho cha mẹ.

Cha hỏi tôi: "Cần bao nhiêu tiền học phí?"

Mẹ hỏi tôi: "Mày không phải rất có khí phách sao, không cần tụi tao quản mày, bây giờ lại gửi cái này làm gì?"

Bọn họ cho rằng tôi là đến đòi tiền.

Trước khi lên tàu, tôi rút thẻ SIM, đổi tài khoản mạng xã hội mới.

Nói với bản thân, hãy bắt đầu lại đi, Tô Noãn.

17.

Trong bốn năm đại học, tôi vừa học vừa làm, cộng thêm học bổng, tôi đã tiết kiệm được một ít tiền, trả được tiền đặt cọc và mua một căn hộ nhỏ.

Trước khi tốt nghiệp, có một giáo viên tìm tôi, hỏi tôi có muốn làm nghiên cứu sinh của ông ấy không, ông ấy có thể giúp tôi xin học.

Tôi từ chối, vì đã trả tiền đặt cọc, tôi không còn tiền để học cao học nữa.

Công việc là điều cần thiết.

Bạn bè đều khuyên tôi đừng liều mạng như vậy.

Tôi mỉm cười cảm ơn.

Bọn họ biết hoàn cảnh của tôi, nên cũng không khuyên nhiều.

Trong bốn năm này, tôi chưa về nhà, nhưng tôi có thể thấy tin tức về Tô Tình trên báo chí.

Ánh hào quang, danh dự của em ấy.

Điểm khởi đầu của em ấy, là đích đến mà tôi phải phấn đấu cả đời mới có thể đạt được.

18.

Tin tức Tô Tình và Hàn Sương kết hôn khiến rúng động không nhỏ.

Tô Tình là mỹ nhân quốc phong có chút danh tiếng, Hàn Sương là thanh niên thuộc top mười đại kiệt xuất doanh nhân.

Ở dưới tài khoản mạng xã hội của bọn họ, cư dân mạng bất ngờ hòa hợp, một tràng chúc phúc.

Tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ, là Hàn Sương gọi tới.

Hắn nói, hắn đang công tác ở thành phố của tôi, muốn gặp tôi một lần.

Hắn và Tô Tình hẹn tôi gặp mặt ở nhà hàng sang trọng.

Mười năm không gặp, Tô Tình càng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ thanh lịch, cuối cùng em ấy đã trở thành hình dáng mà mẹ chờ mong.

Hàn Sương rất lịch sự giúp em ấy kéo ghế, cắt bít tết, rút xương cá.

“Chúc mừng.”

Mắt Tô Tình đỏ vài lần, muốn nói lại thôi.

Tôi lấy ra hai chiếc thẻ, là tiền tích góp của tôi trong mấy năm nay.

Đặt trước mặt bọn họ chắc chắn không đủ xem, nhưng thực sự là tất cả số tiền tôi có thể kiếm được.

"Cái này cho cha mẹ."

"Cái này, là năm đó chú giúp đỡ tôi."

Tôi không nói nhiều, bọn họ đều hiểu.

“Chị, chị nhất định phải làm vậy sao?" Tô Tình như một đứa trẻ, nước mắt đã lăn dài trên má.

"Nếu được lựa chọn, tôi cũng không muốn làm chị của cô."

Hàn Sương vẫn luôn lạnh mặt không nói gì, hắn trầm tính hơn rất nhiều so với thời còn học cấp 3.

Tôi cầm túi xách, quay người rời đi.

Qua hồi lâu, Hàn Sương đuổi theo ra ngoài: "Ở đây cách trung tâm thành phố hơi xa, tôi đưa cô đi!"

"Không cần đâu, cảm ơn cậu." Tôi chỉ về chiếc xe đang đậu không xa, "Tôi tự lái xe tới đây."

Tôi ngồi ở trong xe, nhìn Hàn Sương ở xa xa, vẫy tay chào hắn, rồi lái xe vào bóng đêm.

Phiên ngoại - Hàn Sương tỉnh ngộ

Năm thứ hai sau khi kết hôn với Tô Tình, tôi phát hiện ra mình đột nhiên không còn yêu cô ấy nữa.

Chúng tôi không cãi nhau, cũng không có người thứ ba, càng không có mâu thuẫn không thể hòa giải.

Chỉ là vào một buổi sáng bình thường nào đó.

Tôi từ trên giường ngồi dậy, nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.

Cô ấy vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng tôi lại không có cảm giác rung động.

Trong đầu tôi như đang chiếu lại bộ phim về quá trình chúng tôi quen nhau rồi yêu nhau.

Mọi khoảnh khắc bên nhau.

Trong ký ức, vậy mà tôi không hề có chút tình yêu nào dành cho cô ấy.

Chuyện này rất bất thường.

Sáng hôm đó, tôi giống như một tên trộm bị bắt quả tang, vội vàng chạy trốn khỏi nhà mình.

Tôi ở công ty một tuần, nghĩ đến một người, có lẽ cô ấy có thể cho tôi câu trả lời.

Tô Noãn.

Năm tôi biết Tô Tình, tôi 12 tuổi, cô ấy 7 tuổi.

Trong trường mọi người đều đồn, nói cô ấy là thiếu nữ thiên tài.

Chỉ cần môn học nào mà cô ấy cảm thấy hứng thú, dù khó đến đâu, cô ấy đều có thể học được rất giỏi.

Tôi không tin lắm, nhưng sau khi gặp cô ấy, liền cảm thấy cả người cô ấy đều toát ra ánh sáng rực rỡ.

Chỉ cần cô ấy ở đó, ánh mắt của tôi sẽ không thể cưỡng lại được mà bị cô ấy thu hút.

Mặc dù cô ấy mới 7 tuổi, nhưng tôi lại nảy sinh những suy nghĩ khác lạ.

Rất biến thái phải không?

Tôi biết được chị gái của cô ấy năm nào cũng đạt điểm nhất lớp, liền nhịn không được mà đi xem một chút.

Thường thường vô kỳ.

Chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung.

Nếu Tô Tình là ánh trăng sáng trong bầu trời, thì Tô Noãn có lẽ chỉ là một viên đá nhỏ không đáng chú ý dưới bầu trời đêm, loại mà khi rơi xuống hồ cũng không có gợn sóng.

Rõ ràng là hai chị em, nhưng lại không có điểm gì giống nhau.

Sau đó, tôi và Tô Noãn cùng nhau thi đậu vào cấp 3.

Bạn bè xung quanh chỉ là nghe tôi thuận miệng nói một câu thích Tô Tình.

Liền âm thầm tìm Tô Noãn, nhờ cô ấy giúp đỡ làm quen một chút.

Cô ấy từ chối, mấy đứa bạn chân chó của tôi, nói không ưa cái vẻ kênh kiệu của Tô Noãn, muốn cho cô ấy một bài học.

Tôi hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.

Thời gian đó, tôi và cha cãi nhau không ngừng, tâm trạng khó chịu, không biết phải làm sao.

Tô Noãn xuất hiện, khóe miệng chảy máu, đầu tóc rối bù, quần áo bị rách nát nhiều chỗ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, không nói hai lời một cú ném qua vai khiến tôi ngã xuống sân bóng rổ.

Bộ dáng của cô ấy, quả thực doạ đến tôi.

Tôi cũng rất tức giận, muốn đánh trả, nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Tôi là một nam sinh cao 1m7 mấy, thế mà lại bị cô ấy đè xuống đất mà chà đạp.

Tôi thậm chí còn không cảm thấy xấu hổ.

Cô ấy là người đầu tiên dám động tay với tôi.

Tôi nghĩ có lẽ mình có xu hướng tự hành hạ bản thân.

Kể từ đó, tôi năm lần bảy lượt đến khiêu khích cô ấy, nhưng đều bị cô ấy đánh rất thảm.

Tôi học võ vài năm, biết cô ấy không ra tay tàn nhẫn.

Sau đó, tôi tự động xếp cô ấy vào phe bạn bè.

Nhìn thấy cô ấy bởi vì học không theo mà thất vọng uể oải, tôi còn sinh ra một chút không đành lòng.

Tôi đã hỏi cô ấy rất nhiều lần, tại sao lại đánh nhau giỏi như vậy, nhưng cô ấy đều không trả lời, sau đó tôi cũng không hỏi nữa.

Cha tôi nói, con người ai cũng có bí mật của riêng mình, không cần phải truy hỏi đến cùng.

Tôi đề nghị giúp cô ấy học thêm, cô ấy đồng ý, vậy mà tôi lại có chút vui vẻ.

Tôi bị cô ấy thu hút một chút, thật sự chỉ có một chút.

Dường như cô ấy có rất nhiều bí mật.

Tô gia tổ chức gia yến, cha tôi dẫn tôi đi.

Loại tiệc nhàm chán này, ai mà vui vẻ đi chứ.

Nhưng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tô Noãn mặc váy, hình như cũng rất thú vị.

Nhưng mà tôi không thấy Tô Noãn đâu cả.

Vào dịp năm mới, Tô Tình đăng ảnh lên mạng xã hội, cả nhà bọn họ đi Maldives, tôi lật giở tất cả ảnh của cô ấy, thế nhưng lại không thấy Tô Noãn.

Tôi nhắn lại hỏi cô ấy chị gái em đâu rồi? Nhưng cô ấy không trả lời tôi.

Tôi không biết tại sao, trong lòng tôi liền cảm thấy không thoải mái.

Tôi gọi điện cho Tô Noãn, nhưng cô ấy không muốn nói nhiều, nhanh chóng cúp điện thoại của tôi.

Tôi bỏ ra một chút tiền, hỏi thăm địa chỉ nhà Tô Noãn, rồi lẻn đến đó.

Đó là một ngôi nhà dân gần trường học, ngư long hỗn tạp.

Tôi chạm tay vào cửa sổ nhà cô ấy, muốn gọi cô ấy, nhưng lại nghe thấy cô ấy ở trong nhà gào khóc nức nở.

Đêm giao thừa, cô ấy và Tô Tình sống cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Tôi muốn xông vào, ôm cô ấy một cái, nếu cô ấy cần, tôi cũng có thể đưa cô ấy về nhà.

Nhưng mà ngay lúc đó, video của Tô Tình gọi tới, cô ấy mang theo nụ cười, ánh mắt sáng ngời trong veo, qua màn hình, tôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô ấy, cô ấy nói: "Anh Sương, chúc mừng năm mới, đến chơi với em nhé!"

Bởi vì câu nói này của cô ấy, tôi suốt đêm bay đến Maldives.

Giống như là trúng bùa ngải, đối mặt với Tô Tình, tôi thậm chí không thể nói một chữ từ chối.

Mặc dù trong lòng tôi, rất muốn rất muốn đến ôm Tô Noãn một cái, nghe câu chuyện của cô ấy.

Tôi cảm thấy mình giống như một con rối bị người ta kéo dây, rõ ràng trong lòng thứ vướng bận chính là Tô Noãn, lại nhịn không được muốn đến gần Tô Tình.

Sau kỳ thi đại học, Tô Noãn hoàn toàn biến mất.

Tô gia cũng không ai nhắc đến cô ấy.

Thực ra, tôi đã lén nhìn qua bảng nguyện vọng của Tô Noãn, tôi cũng muốn chọn trường đại học ở cùng thành phố với cô ấy, nhưng lại vì một câu nói của Tô Tình, ma xui quỷ khiến mà sửa lại nguyện vọng.

Tô Tình rất xuất sắc, thi vượt cấp vào trường đại học của tôi, còn giành được một số giải thưởng quốc tế rất có giá trị.

Chúng tôi thuận lý thành chương ở bên nhau.

Hôn lễ vừa long trọng vừa huy hoàng.

Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một khoảng trống.

Tôi không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Trong lúc vô tình Tô Tình nhắc đến Tô Noãn, tôi mới giật mình phát hiện, chúng tôi đã gần mười năm không gặp nhau rồi.

Gia đình Tô Tình, trước nay chưa bao giờ nhắc đến Tô Noãn.

Cô ấy cũng không đến tham dự hôn lễ của chúng tôi.

Lại nhớ đến đêm giao thừa năm đó, tôi vận dụng một chút sức lực, tìm người cẩn thận điều tra một chút.

Xem xong hồ sơ, tôi cũng không biết chính mình đang có tâm trạng gì.

Tô Noãn, giống như một cây cỏ dại, dã man sinh trưởng.

Rõ ràng thế giới này có rất nhiều người tốt, nhưng cô ấy dường như chưa bao giờ được đối xử tốt đẹp.

Tôi và Tô Tình cùng nhau đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy lại nhét cho chúng tôi hai tấm thẻ.

Thành thật mà nói, số tiền trong đó còn không đủ cho chúng tôi chi tiêu trong một ngày.

Tôi hiểu ý của cô ấy.

Cô ấy dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, để đổi lấy tự do.

Tôi đuổi theo cô ấy, nhìn cô ấy rời đi, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tô Tình còn oán giận Tô Noãn không hiểu chuyện.

Tôi chỉ cảm thấy bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô ấy vô cùng ghê tởm.

Trách nhiệm duy nhất của tôi đối với cô ấy, biến mất hầu như không còn gì, tôi đề nghị ly hôn.

Tô Tình khóc đến mức không kiềm chế được.

Thủ tục ly hôn nhanh chóng thực hiện.

Tô Tình không nói gì thêm, nhưng cha cô ấy lại đến công ty gây rối.

Tôi nhớ lại người đàn ông ăn mặc bảnh bao này, lúc còn trẻ, chỉ là một tên vô dụng ăn no chờ chết.

Tôi nhờ người điều tra về mối quan hệ hợp tác với Tô gia trong mấy năm qua một chút, phát hiện ông ta một tay che trời làm rất nhiều chuyện vượt quá giới hạn.

Vì tương lai của Hàn thị, tôi quyết định chia tay, loại bỏ tất cả các sản nghiệp hợp tác với Tô thị.

Hàn thị bị thua lỗ nhưng lại không tổn hại quá nhiều, không qua mấy năm là có thể hồi phục.

Mà Tô thị lại khác, Tô thị vốn dĩ là đột nhiên giàu có, không có gốc rễ, sau khi tin tức hai nhà chấm dứt hợp tác truyền ra ngoài, sản nghiệp của Tô thị liên tiếp vỡ nợ, rất nhanh, liền tuyên bố phá sản.

Tô Tình vì kế sinh nhai, bắt đầu bán tranh.

Rất kỳ quái, tác phẩm mới của cô ấy bán ra ngoài, hóa ra không đáng một xu.

Chuyên gia trong ngành nói cô ấy hết thời, tác phẩm mới còn không bằng một người mới bắt đầu học.

Ánh hào quang và danh hiệu trên người cô ấy, dần dần biến mất.

Tôi nghe nói cha mẹ Tô gia đã đến đường cùng, đi khắp nơi hỏi thăm tình trạng của Tô Noãn, còn tuyên bố để Tô Noãn nuôi dưỡng lúc về già.

Tôi chặt đứt con đường bọn họ đi tìm Tô Noãn.

Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho Tô Noãn.

Sau đó, tôi gặp một đạo sĩ tha phương cầu thực.

Cô ta hỏi tôi, giữa hai chị em, cuối cùng là tôi yêu ai?

Vẻ mặt tôi nghi hoặc, chuyện của tôi và Tô Noãn, không mấy ai biết, chứ đừng nói đến một người phụ nữ xa lạ.

Cô ta nói, cô ta viết một cuốn sách, tên là "Tổng tài bá đạo dưỡng kiều thê".

Bá tổng bên trong là tôi.

Kiều thê là Tô Tình.

Để thể hiện cảm giác được cưng chiều, toàn bộ câu chuyện đều rất vô nghĩa.

Mọi nhân vật đều tồn tại vì Tô Tình. Đặc biệt là Tô Noãn, nửa đời trước bi kịch, chỉ để tô điểm cho sự yêu chiều của cha mẹ dành cho Tô Tình.

Bị độc giả chê bai đến mức suýt không viết được kết cục, cô ta nhịn không được sử dụng hệ thống đến thế giới của chúng tôi, muốn xem nhân vật do chính mình viết ra.

Cô ta nói, tiểu thuyết cô ta viết đến khi tôi và Tô Tình tổ chức hôn lễ linh đình, liền kết thúc.

Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao tôi lại có cảm giác xa lạ đối với Tô Tình.

Tuyến tình cảm của chúng tôi, đều là một phần của câu chuyện.

Lúc câu chuyện kết thúc, tình tiết sau đó, sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát.

Tôi tìm lại được bản thân, người thu hút tôi, khiến tôi nhớ mãi không quên, mới là người tôi thực sự yêu.

Nhưng biết rồi thì có thể như thế nào chứ?

Tô Noãn ở thành phố nhỏ Hải Thành mà cô ấy yêu thích, sống rất tốt.

Cô ấy nuôi một con mèo, rồi lại nuôi một con chó, cùng một nhóm học sinh ở lại, mỗi ngày dường như đều rất vui vẻ.

Cô ấy sống trong thế giới của chính mình, trở thành một tồn tại lấp lánh toả sáng trong mắt người khác.

Không còn phải lo lắng bị bỏ rơi, không được yêu thương.

- Hết -
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom