• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] QUÁI VẬT (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN VI END

26.

Dưới sự dạy dỗ của bà, ta ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn.

Một năm sau, cô cô đến.

Nàng nói: "Xán Xán, đã đến lúc con trở về Cẩm Đô rồi. Cảm ơn các ngươi đã chăm sóc Xán Xán tốt như vậy."

Sau khi trở về nửa năm, sư phụ cũng đến Cẩm Đô.

Bà cười hỏi ta có gặp khó khăn gì không.

Ta lắc lắc đầu.

Những kẻ bắt nạt chúng ta đều đã bị ta dạy dỗ một trận.

Bà trao cho ta một ít bọ nhỏ làm phần thưởng, cũng hỏi ta:

"Xán Xán, đây đều là bảo bối của sư phụ. Sau khi kiếp này kết thúc, con có muốn đi theo sư phụ xuống âm phủ không?"

Ta không trả lời.

Bà dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu ta: "Hãy làm tốt đi, con gái, đất nước này cần con.”

"Con phải nhớ kỹ, điểm khác biệt lớn nhất giữa con và Lý Thừa Minh chính là, mục tiêu của con là để rửa sạch oan khuất cho cha con, để kẻ cầm quyền không thể tùy ý đoạt lấy mạng sống của bá tánh bình thường.”

"Mà hắn, chỉ vì lợi ích cá nhân."

27.

Trước khi huynh trưởng tiến cung, an ủi ta: “Xán Xán, đừng lo lắng. Để huynh đi điều tra một chút, không chừng có thể tìm ra manh mối về việc Thái tử làm hại Vương gia.”

Trước khi cô cô tiếng cung, từng nói:

“Xán Xán, chắc chắn huynh trưởng con đã tìm ra chút gì đó. Cô cô chỉ sợ không thể an toàn về nhà, con liên hệ với những người này. Bọn họ đều là những thuộc hạ cũ của cha con.”

Đêm sau khi cô cô đi, ta mở tờ giấy ghi chú mà nàng nhét cho ta.

Trên đó chỉ thấy viết đầy tên người.

Tên đầu tiên là —— Tôn Đức Quý, Tôn công công.

Mà hiện tại, ta thản thiên nhìn thẳng vào mặt Lý Thừa Minh: “Lý Thừa Minh, chúng ta không giống nhau. Ngươi là quái vật bẩm sinh. Còn ta, lại là bị ngươi ép ra.”

Hắn cười haha, cầm lấy chén rượu.

Ta biết, hắn đây là muốn đập chén làm hiệu, Đông Cung đã sớm có cung tiễn thủ chuẩn bị.

Hắn lại coi trọng ta thật đấy.

Chỉ là, hắn vừa mới giơ chén lên, liền đột nhiên lăn xuống đất.

“Aaa, Bùi Xán! Cứu cô! Cứu cô!!!”

Nhìn kìa, hắn muốn giết ta, nhưng lại muốn ta cứu hắn. Thật nực cười!

Ta lạnh lùng đứng một bên, nhìn hắn đau đớn đến mức mặt mày dữ tợn lăn lộn trên mặt đất, nhìn hắn cạo rách da đầu mình, đưa cho hắn một con dao găm.

Dùng giọng điệu mê hoặc mà sư phụ ngày xưa ôm ta nói:

“Giết chết những con trùng đó, đầu ngươi sẽ không ngứa nữa...”

Hắn quả nhiên cầm dao găm rạch vào đỉnh đầu mình.

Nhìn kìa, không cần ta động tay, hắn đã tự rạch rách da đầu chính mình.

Ta xoay người, lúc mở cửa ta khẽ nói: “Lý Thừa Minh, biết không? Con trùng này đến từ địa ngục, tên là 『Thực Cốt Phần Não』.”

Thời khắc cánh cửa mở ra, ta nhìn bọn cung thủ đang giương cung trên nóc nhà đối diện, ta cao giọng nói:
“Các ngươi còn không mau quỳ xuống, tiếp chỉ!”

28.

Thánh chỉ là do hoàng thượng ban ra trước khi hôn mê, giao cho đại tướng quốc vệ Hàn Nghị bảo quản.

Hàn Nghị là cha ruột của Hàn Tự.

Hàn Tự sở dĩ có thể định ra hôn ước với ta, cũng đều là do hoàng thượng đứng sau xúi giục.

Thực ra ông ta đã sớm biết thân thế của gia đình chưởng quầy đèn lồng Bùi Ký.

Để không làm cho Lý Thừa Minh chú ý, vẫn luôn chỉ âm thầm theo dõi.

Ông ta vốn định đợi ta và Hàn Tự thành hôn rồi mới nhận ta quy tông, nhưng không ngờ Lý Thừa Minh lại ra tay trước.

Vài năm trước, Lý Thừa Minh đã âm thầm hạ độc hoàng thượng bằng cách dùng lý thuyết tương khắc của thức ăn.

Vào tháng chạp năm ngoái, Lý Thừa Minh cảm thấy thế lực của mình đã đủ mạnh, liền không còn che giấu, một chén rượu độc suýt nữa đã khiến hoàng thượng phải bỏ mạng.

Các thái y không ngủ không nghĩ mà cứu chữa, cộng thêm sư phụ ta cho ông uống một con côn trùng có thể kéo dài tuổi thọ, hoàng thượng mới có thể gắng gượng sống sót đến đêm giao thừa.

29.

Có thánh chỉ, ta lại là hậu duệ chính tông của Lý gia.

Liền thuận lý thành chương bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Ô danh cha ta “bán nước cầu vinh” được rửa sạch, truy phong làm Hưng Tổ hoàng đế. Nương ta, được truy phong làm Hưng Nguyên hoàng hậu.

Hàn Tự là người tài, trong việc lập pháp đưa ra không ít ý kiến hay.

Rất nhanh, việc dùng luật pháp hạn chế quyền lực hoàng gia, hạn chế quyền sinh sát cá nhân của sư phụ giao phó sau khi vượt qua vô số trở ngại đã từng bước hoàn thiện.

Năm đầu tiên ta lên ngôi đã đề cao hiền tài, khoan chính giúp dân, trọng nông trọng thương, phát triển thủy lợi, khiến quốc lực Chiêu Hoa ngày càng cường thịnh.

Đồng thời, ta kiên quyết vượt qua mọi ý kiến trái chiều, cho phép nữ tử cùng vào trường, cho phép nữ tử tham gia khoa cử, khuyến khích nữ tử vào triều làm quan.

Tư tưởng nam tôn nữ ti của toàn bộ Chiêu Hoa đang chậm rãi suy yếu.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Chỉ là, lúc đêm khuya thanh vắng, thường xuyên nhớ nhung cô cô và huynh trưởng.

Cũng từng cầu xin sư phụ, để bà cho cô cô và huynh trưởng đi vào giấc mộng.

Nhưng bọn họ lại chưa bao giờ đến tìm ta trong mộng.

Sư phụ nói: “Cô cô và huynh trưởng của con hiện ở âm phủ rất bận. Đợi bọn họ rảnh rồi, sẽ đến tìm con.”

Nhưng ta đợi mãi đợi mãi, đến tận tết Thanh Minh năm sau, bọn họ cũng không đến.

Tết Thanh Minh hôm đó, Hàn Tự đi cùng ta đến thắp hương cho cô cô và huynh trưởng.

Cách xa xa, liền thấy một bóng lưng già nua đang cúi đầu trước mộ cô cô, bả vai run rẩy nức nở.

“Thước Nhi, mẹ, các con có thể an nghỉ rồi. Bệ hạ nàng… rất tốt.”

Sau này, ta mới biết được, hóa ra Tôn công công, cô cô và huynh trưởng là người một nhà.

Tôn công công là thị vệ của cha ta, còn cô cô là nha hoàn lớn lên cùng thân mẫu ta.

Ngày đó, nương ta bảo ông đưa cô cô và huynh trưởng về quê ngoại thăm người thân, nói là nương cô cô bị bệnh nặng.

Bọn họ đi hai ngày hai đêm, về đến quê ngoại lại phát hiện người già vẫn khỏe mạnh lắm.

Thì ra, nương ta đã dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra, nên đã sớm cho bọn họ đi.

Sau khi trở về, Tôn công công vào Đông Cung làm thái giám.

Mà cô cô, phụ trách nuôi dưỡng ta và huynh trưởng lớn lên.

30.

Kể từ lần Hàn Tự tránh né ta chạm vào, ta đã không bao giờ có hành động nào vượt quá ranh giới quân thần với hắn.

Ngày Tết Đoan Ngọ, ta tự tay gói bánh chưng.

Hắn ngàn ân vạn tạ mà nhận lấy.

Ta mượn cơ hội an ủi hắn: “Hàn Tự, trinh tiết nử tử không phải chỉ bằng tấm màng mỏng. Nam tử cũng vậy.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, dường như có chút kinh ngạc.

Ta xoay một chiếc đèn lồng bằng da người bên cạnh, hỏi: "Hàn Tự, ngươi thấy tay nghề hiện giờ của trẫm thế nào?"

Hắn lại nghiêm chỉnh cúi đầu: "Bệ hạ làm đèn lồng và vẽ tranh đều xuất sắc như nhau."

Ta khẽ hừ một tiếng: "Hàn Tự, tay nghề nhìn thấu lòng người của trẫm cũng không tệ."

Ngày ấy, hắn như có tâm sự nặng nề mà rời đi.

Ta đoán hắn là nhận ra ta đã nhìn thấu bí mật của hắn.

Vào ngày Thất Tịch, ta lại một lần nữa giữ hắn lại, dẫn hắn đến tẩm cung của ta.

Sau khi cơ quan được mở ra, một quan tài băng nằm ngay chính giữa mật thất.

Bên trong, là di thể của cha ta, người đã qua đời mười hai năm trước.

Di thể của ông được bảo quản cẩn thận, khuôn mặt như ngọc, thân hình cao ráo.

"Ngươi biết tại sao thi thể trong địa lao của Lý Thừa Minh đều có chiều cao và cân nặng giống nhau không?" Ta hỏi.

31.

Hàn Tự kinh ngạc mà nhìn về phía cha ta.

"Ngươi không đoán sai, bởi vì từ nhỏ hắn đã bị bắt nạt, chỉ có cha ta che chở hắn. Cho nên... hắn đã nảy sinh những tình cảm bẩn thỉu không thể nói rõ với cha.”

"Hắn muốn chiếm lấy cha cho riêng mình."

Ta chỉ tay vào vòng đèn lồng treo bên cạnh quan tài băng.

"Làm hắn thành đèn lồng treo ở đây có không ổn không? Chúng ta không phải là đang chiều lòng Lý Thừa Minh sao?"

"Việc làm của bệ hạ không ổn ở đâu, ngài đây là đang buộc Lý Thừa Minh ngày ngày quỳ trước mặt vương gia sám hối."

Đúng hay sai, tùy theo góc nhìn mà có câu trả lời khác nhau.

Tuy nhiên, ai cũng không biết, ta đã từng tự tay đào bới những viên gạch đá xanh ở cửa điện Tử Kim.

Cái đầu không còn hộp sọ của Lý Thừa Minh, ta đã chôn cất nó ở đó.

Ta muốn cho quan lại, thái giám, cung nữ qua lại đều phải giẫm lên nó.

Để an ủi cô cô, huynh trưởng, cha mẹ và tất cả những oan hồn đã chết vì hắn trên thiên đường.

Sau khi ra ngoài, ta đến trước giường trong tẩm điện, chỉ lên bầu trời đêm đầy sao:

"Hàn Tự, hôm nay là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau."

Hắn ở bên cạnh lên tiếng: "Đúng vậy."

Ta nhìn xuống đầu ngón tay xanh nhạt trong suốt của mình, trầm giọng nói: "Theo như ta biết... Lý Thừa Minh sở dĩ giết nhiều cấm luyến như vậy, là bởi vì hắn nhanh đến mức... không thể làm chuyện ấy được."

Hàn Tự do dự một lúc, lộ ra nụ cười ấm áp giống như khi bị ta rạch cổ:

"Vậy nên, bệ hạ đã nhìn ra rồi sao?"

Hừ, ta ngốc lắm sao?

Trong lúc hắn bình yên nhắm mắt, đánh cược ta sẽ không tiếp tục tăng lực trên vết dao, ta liền đã nhìn ra.

Chúng ta, là cùng một loại người.

Hàn Tự, cũng là một con quái vật.

Chỉ là, hắn càng giỏi che giấu mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom