• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Mệnh phượng hoàng (1 Viewer)

  • PHẦN III END

11.

Sau khi cung yến kết thúc, ta cùng Thẩm Diệu Phù vẫn ngồi chung xe ngựa hồi phủ.

Nhưng lúc này, tâm tình Thẩm Diệu Phù không còn hào hứng như khi tiến cung nữa.

Nàng oán hận đổ hết tội lỗi lên đầu ta:

“Đều tại tỷ tỷ! Nếu không phải tỷ tỷ tự nhiên xen vào nói bậy nói bạ, hôm nay muội đã có thể gả cho Thái Tử rồi!”

“Không phải là tỷ tỷ ghen tị với muội đấy chứ? Nhưng chuyện nói muội mang mệnh phượng hoàng không phải do chính tỷ nghĩ ra sao?”

“Không phải là thấy Thái Tử cầu cưới muội rồi, tỷ tỷ lại hối hận đấy chứ!”

Ta phất phất tay với Thẩm Diệu Phù:

“Ồn ào.”

“Yên tâm đi, muội nhất định sẽ được gả cho Thái Tử.”

Dù sao thì loại thân nhân ng/u như heo này, ta đang ước gì nàng ta nhanh nhanh gả vào Đông Cung đây.

Ta đoán không sai.

Đoàn người chúng ta vừa đến cửa hầu phủ, thánh chỉ của hoàng cung cũng theo tới đây.

Nói cái gì mà nhị tiểu thư Thẩm gia lan tâm huệ chất, hiền lương thục đức, quyết định tứ hôn cho Thẩm Diệu Phù cùng Lý Trinh, một năm sau gả vào Đông Cung.

Nhưng không phải thân phận trắc phi như ta đời trước, mà chỉ là tiệp dư.

Chuyện này rõ ràng là hoàng gia đang nhục nhã hầu phủ.

Cũng là đưa ra cảnh cáo với hầu phủ.

Muốn gả vào hoàng cung, được thôi.

Nhưng chuyện bị chê cười, hầu phủ các ngươi phải chịu.

Mẫu thân nghe thánh chỉ xong, khóc không ngừng.

Phụ thân cúi gục đầu, siết chặt thánh chỉ trong tay.

Chỉ có một mình Thẩm Diệu Phù vui mừng đắc ý.

Mẫu thân đột nhiên ngẩng đầu, đi đến trước mặt ta, nắm lấy tay ta:

“Thanh Quân, từ hôm nay, con chính là Phù Nhi! Con thay Phù Nhi gả vào Đông Cung đi!”

Thẩm Diệu Phù là người đầu tiên phản đối:

“Mẫu thân! Tại sao? Rõ ràng là thánh chỉ đã hạ rồi!”

Ta thờ ơ nhìn lại mẫu thân:

“Có phải mẫu thân quên rồi không, Trưởng công chúa nói từ ngày mai con phải đến phủ công chúa ở mấy ngày.”

“Con sống hay ch*t còn chưa biết, sao tráo đổi được? Hơn nữa dù con với muội muội có giống nhau đến đâu cũng chẳng phải sinh đôi, nhìn là phát hiện ra mà.”

“Ý tưởng này của mẫu thân chính là tội khi quân đó. Lần trước không phải phụ thân đã nói tội khi quân là tru di cửu tộc sao?”

“Sao vậy? Sao giờ phụ thân không nói gì? Phụ thân cũng nghĩ giống mẫu thân à?”

Phụ thân không ngừng đánh giá ta:

“Còn một năm nữa mới gả, ai nói không thể nhìn giống nhau.”

“Chờ ngày mai ngươi đến ứng phó với Trưởng công chúa xong liền hồi phủ ngoan ngoãn chờ đợi ngày xuất giá đi!”

Thẩm Diệu Phù hoảng hốt nhìn phụ thân, sau đó quay về phía ta đầy oán hận:

“Cha! Tại sao? Sao con lại phải nhường cho tỷ tỷ?”

Phụ thân bực dọc, tát một phát lên mặt Thẩm Diệu Phù:

“Còn hỏi nữa? Ngươi nói xem tại sao? Nếu không phải thân thể ngươi không ra sao… Thì có phải phiền phức như vậy không?”

“Ngươi nhìn lại biểu hiện của mình trong yến hội hôm nay đi! Toàn bộ cái kinh thành này đang chê cười sau lưng ta! Cái mặt già này của ta đều bị ngươi bôi tro trát trấu lên rồi!”

Ta cười.

Hóa ra nữ nhi ông ta thương yêu nhất cũng chẳng là gì so với mặt mũi. Cha cha con con cũng ngoắt cái biến thành ta ta ngươi ngươi thôi.

Nhưng bọn họ cũng thật liều lĩnh, vậy mà lại tự mình nhảy vào chảo lửa.

Ta không nói gì, lập tức quay về tiểu viện.

12.

Sáng sớm hôm sau, ta lôi kéo Bạch Chỉ, mang theo một đống hành lý, lên xe ngựa.

Bạch Chỉ còn thắc mắc sao chỉ tới phủ công chúa ở mấy ngày mà lại mang nhiều đồ vậy.

Ta nhìn lại cái lồng giam mang tên hầu phủ này rồi giục xa phu quất ngựa:

“Sau này… sẽ không về nữa.”

Ta sống ở phủ công chúa suốt bảy ngày không về, phía hầu phủ cũng không gấp gáp, không cho người tới tìm ta về.

Mãi cho đến khi Trưởng công chúa tuyên bố nhận ta làm nghĩa nữ, thánh chỉ truyền tới hầu phủ, mẫu thân mới mang theo Thẩm Diệu Phù tới phủ công chúa tìm ta.

Ta đưa hai người họ vào trong, nói luôn chuyện chính:

“Khế ước bán thân của Bạch Chỉ đâu?”

Mẫu thân chần chờ do dự cả nửa ngày mới chịu lấy khế ước từ trong tay áo ra:

“Cũng chỉ là nhận làm nghĩa nữ mà thôi, tại sao phải lấy cả khế ước bán thân của Bạch Chỉ đi? Chẳng lẽ con không còn là người của hầu phủ nữa hay sao?”

“Đây đều là ý của Trưởng công chúa.”

Mẫu thân mím mím môi, không hỏi thêm gì nữa.

Bà ta cẩn thận quan sát xung quanh, vừa lòng gật gật đầu:

“Nhân lúc đang không có ai, con mau đổi váy áo cho Phù Nhi, hai đứa tráo đổi thân phận đi.”

Ta cười, gằn từng chữ: “Tại… Vì… Sao?”

Mẫu thân lập tức nổi giận:

“Lại còn tại sao? Ta là mẫu thân, lời ta nói thì con phải nghe!”

Ta lạnh lùng nhìn mẫu thân:

“Chắc là mẫu thân quên, hiện tại trên danh nghĩa con đã là nghĩa nữ của Trưởng công chúa. Theo lý mà nói hai người gặp con phải dập đầu hành lễ.”

“Ngươi! Thẩm Thanh Quân, đồ vong ân phụ nghĩa! Ngươi là do ta mang nặng đẻ đau, giờ lại muốn cùng ta phủi sạch quan hệ?”

“Muội muội ngươi thân thể suy nhược, tính tình đơn thuần, để nó vào cung, sau này nó sống làm sao?”

Ta cười.

Bà ta còn nghĩ Lý Trinh có thể lên ngôi Hoàng Đế hay sao?

Ta không thèm tiếp chuyện mẹ con bọn họ nữa, gọi người tiễn họ về:

“Sau này gặp ta cũng đừng quên quỳ xuống hành lễ, Thẩm phu nhân.”

13.

Chúng ta đợi một năm, chờ đến ngày Thẩm Diệu Phù gả vào Đông Cung.

Vì chỉ là tiệp dư nên sẽ cho cung nhân đón vào Đông Cung từ cửa sau.

Còn vị trí Thái Tử Phi thì vẫn chần chờ mãi chưa quyết định.

Mấy tiểu thư nhà thế gia đời trước vốn dĩ được gả vào Đông Cung.

Đời này lại cực kỳ trùng hợp, không phải thành thân thì cũng đã có hôn ước.

Thừa tướng lại càng gấp gáp, đã sớm gả nữ nhi của mình cho người khác.

Chỉ còn sót lại nữ nhi của vài quan viên phẩm cấp thấp muốn trèo cao nên được an bài gả vào Đông Cung.

Đúng lúc này, ta nói Trưởng công chúa mời những mưu sĩ đời trước từng về phe Thái Tử tụ hợp lại.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, còn lại chỉ cần chờ đợi nữa thôi.

Thẩm Diệu Phù đúng như ta đoán, từ khi tiến vào Đông Cung liền nháo cho Đông Cung gà bay chó sủa.

Nàng ỷ được Lý Trinh sủng ái nên xử sự vô pháp vô thiên, không biết tôn ti trật tự.

Trong vòng nửa năm đã hại ch*t mấy mạng người, còn khiến trắc phi s/ả/y thai.

Nhưng Lý Trinh căn bản không có thời gian để tâm.

Vì sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với hắn… đang ngày càng giảm.

Ta chờ đến thời điểm thích hợp, lại cho người truyền ra tin Thẩm Diệu Phù không thể sinh con.

Truyền tới truyền lui cũng truyền vào trong cung.

Sắc mặt Hoàng Hậu khó coi, trực tiếp gọi thái y tới bắt mạch cho Thẩm Diệu Phù.

Sau khi Hoàng Hậu biết được nàng ta thật sự không thể sinh con, lại có người vạch ra chuyện nàng ta hại trắc phi s/ả/y thai.

Hoàng Hậu tức điên, lập tức tâu lên Hoàng Thượng.

Sau khi Hoàng Thượng biết chuyện đã hạ chỉ ban ch*t cho Thẩm Diệu Phù.

Nhưng Lý Trinh không chịu.

Nghe nói hắn quỳ trong Ngự Thư Phòng liền tù tì ba ngày ba đêm.

Hắn nói mình cực kỳ yêu Thẩm Diệu Phù, dù nàng ta không thể sinh con, về sau để một thiếp thất giúp nàng sinh hài tử là được.

Hoàng Đế tức giận, mắng hắn vô dụng rồi ra lệnh cấm túc Lý Trinh.

Ta nghe mà vui muốn ch*t.

Nhưng Lý Trinh cũng chỉ bị cấm túc khoảng hơn một tháng.

Bởi vì sứ giả nước láng giềng vào kinh bái phỏng.

Cơ hội của chúng ta… cũng tới rồi.

14.

Đêm cung yến đó, Lý Trinh chỉ dẫn theo một mình Thẩm Diệu Phù.

Thẩm Diệu Phù ăn mặc rực rỡ như hoa hồ điệp.

Nàng chạy đến trước mặt ta xoay vòng vòng, cố tình khoe mẽ.

“Tỷ tỷ xem này, lúc trước mọi người cứ nhất định không đồng ý, không phải giờ ta đã hô mưa gọi gió trong cung rồi đó sao.”

“Phụ thân cùng mẫu thân lầm rồi.”

“Thái Tử đã nói chờ một thời gian nữa sẽ phong ta làm trắc phi.”

“Sợ là về sau tỷ tỷ còn phải dựa vào muội muội ta đây nữa đó!”

Ta nheo nheo mắt, cười:

“Vậy xin chúc mừng muội muội trước.”

Chúc mừng ngươi… sắp bước vào địa ngục.

Thẩm Diệu Phù cùng Lý Trinh đều ng* xuẩn.

Còn tưởng rằng hiện tại tâm của Hoàng Đế vẫn đặt trên người Thái Tử phế vật hay sao?

Ánh mắt của Hoàng Đế đã sớm chuyển sang bát Hoàng tử rồi.

Gần đây mẫu phi của bát Hoàng tử đã được thăng phẩm vị liên tục.

Thẩm Diệu Phù khoe khoang xong liền quay về chỗ ngồi của mình.

Ta cũng ngồi xuống cùng Trưởng công chúa.

Yến hội rất nhanh đã bắt đầu.

Thẩm Diệu Phù ngả ngớn trên người Lý Trinh, ve vãn rồi đánh yêu nhau, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt bốn phía xung quanh.

Một lát sau, một cung nữ phụ trách rót rượu cho Lý Trinh không cẩn thận làm đổ ra váy của Thẩm Diệu Phù.

Thẩm Diệu Phù trở tay tát thẳng vào mặt cung nữ:

“Làm càn! Ngươi không cần cái tay này nữa phải không?”

“Người đâu! Lôi kẻ này xuống, băm tay!”

Cung nữ kia sợ tới mức bật khóc, quỳ sụp xuống đất không ngừng xin tha.

Phiên xôn xao này đã kinh động tới Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cực kỳ khó chịu: “Cũng chỉ là làm bẩn váy áo mà thôi, Thẩm tiệp dư cũng quá ngang ngược rồi!”

Thẩm Diệu Phù giận dỗi bĩu bĩu môi, chui vào lồng ngực Lý Trinh:

“Thái Tử ~ thiếp thân ngang ngược chỗ nào chứ ~”

Lý Trinh dịu dàng dỗ nàng: “Phù Nhi thay xiêm y trước đi đã, cung nữ này chút nữa đưa tới Đông Cung, tùy nàng xử trí!”

Thẩm Diệu Phù cười đắc ý, chàng chàng thiếp thiếp với Lý Trinh thêm vài câu rồi mới theo cung nhân ra ngoài thay đồ.

Một lát sau, ta liền để ý thấy Lý Trinh cũng ra ngoài.

Ta với Trưởng công chúa liếc nhìn nhau, nở nụ cười.

Nước cờ tiếp theo đã được chuẩn bị sẵn.

Qua thời gian một nén nhang, một tiểu công công hoảng loạn chạy vào hô lớn:

“Hoàng Thượng! Không ổn rồi! Thái Tử, Thái Tử… đã… đã… gi*t… sứ thần rồi!”

Mặt Hoàng Đế tối sầm:

“Hỗn trướng!”

Còn ta với Trưởng công chúa thì khẽ nâng ly lên, ra hiệu chúc mừng.

Sáng sớm hôm sau, chân tướng sự việc được phơi bày.

Hóa ra sủng phi của Thái Tử đi thay xiêm y hồi lâu không quay lại, Thái Tử liền tự mình ra ngoài tìm.

Kết quả lại thấy sủng phi của mình và một quan nhân trong đoàn sứ thần nước láng giềng cùng nằm trên một cái giường, quần áo lộn xộn.

Thái Tử bốc hỏa, lập tức rút bội kiếm bên người ra đâm sứ thần kia.

Chờ đến khi Hoàng Đế chạy tới, sứ thần đã ch*t.

Những sứ thần khác biệt được chuyện này, nháo nhào lên đòi Hoàng Đế cho một cái công đạo.

Trong cung cũng vì vậy mà loạn hết lên.

15.

Ngoài cung lại truyền ra lời đồn.

Nói thầy bói từng đoán mệnh cho hầu phủ bị tố cáo là lừa đảo, chuyện Thẩm Diệu Phù mang mệnh phượng hoàng cũng là giả.

Chuyện này cũng náo loạn đến chỗ Hoàng Đế.

Phụ thân ta cực lực phủ nhận.

Thật ra ngay từ đầu chẳng có thầy bói gì cả.

Nhưng trùng hợp là trong nhà thầy bói bị tố lừa đảo kia lại tìm được mặt dây chuyền đã mất từ lâu của mẫu thân ta.

Hoàng Đế tức tối, nhận định hầu phủ lừa gạt hoàng gia.

Huống chi, hiện tại nhị tiểu thư hầu phủ còn gây ra chuyện lớn như vậy, dẫn tới việc Thái Tử gi*t sứ thần.

Hoàng Đế còn đang lo không có ai chịu tội thay.

Vậy là lập tức hạ lệnh nghiêm tra hầu phủ.

Kết quả đã tra ra thư từ qua lại giữa hầu phủ và Thái Tử.

Việc này càng khiến Hoàng Đế bốc hỏa.

Lập tức nhận định là Thái Tử và hầu phủ cấu kết với nhau, khi quân phạm thượng.

Vô luận Thái Tử có cầu xin thế nào, Hoàng Thượng cũng không mềm lòng, cho người tra xét phủ Thái Tử.

Hết chuyện này đến chuyện khác đổ xuống, phe phái Thái Tử không thể chống đỡ được nữa.

Hầu phủ đứng mũi chịu sào, bị tru di cửu tộc.

Ta đã là nghĩa nữ của Trưởng công chúa, được phong làm quận chúa. Trưởng công chúa cũng cực lực bảo hộ ta, nói ta không biết gì cả nên Hoàng Đế cũng không gây khó dễ.

Còn Bạch Chỉ cũng đã sớm là người của ta.

Hoàng Đế thuận nước đẩy thuyền, mang chuyện cái ch*t của sứ thần đổ lên đầu Thẩm Diệu Phù, giao nàng ta cho sứ giả nước láng giềng mang về xử lý.

Đêm trước khi Thẩm Diệu Phù bị sứ giả mang đi, mẫu thân ta không biết làm thế nào trốn ra được, chạy đến phủ công chúa tìm ta.

Bà ta hèn mọn kéo tay ta, thỉnh cầu:

“Thanh Quân, ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân thân sinh ra con, hầu phủ gặp nạn, con không thể thấy ch*t không cứu đúng không?”

“Có người cố tình nhắm đến hầu phủ chúng ta, muốn diệt hầu phủ, giờ con đã là nữ nhi của Trưởng công chúa, chỉ cần con đi cầu Trưởng công chúa, hầu phủ có thể sống sót!”

“Còn Phù Nhi nữa! Phù Nhi chính là thân muội muội của con!”

Ta lạnh lùng rút tay về.

Bọn họ còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại.

Người muốn diệt hầu phủ nhà bọn họ… chính là ta.

“Thì sao? Các ngươi muốn ta làm gì?”

Mẫu thân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt ta:

“Thanh Quân, ta cầu xin con, được không? Sức khỏe Phù Nhi không tốt, nếu bị mang đi nước láng giềng… hu hu… đường xá xa xôi, sao nó chịu nổi?”

“Con tráo đổi thân phận với Phù Nhi, được không? Con thông minh như vậy, sang nước láng giềng chắc chắn vẫn có thể sống sót. Nhưng Phù Nhi thì khác, Phù Nhi không chịu được khổ sở như vậy!”

Ta cười:

“Vậy chuyện ta thông minh hơn nàng ta, khỏe mạnh hơn nàng ta, có phúc hơn nàng ta là ta nợ nàng ta hay sao?”

“Các ngươi muốn lấy ta ra làm đá lót đường cho nàng ta, vậy có từng nghĩ cho ta không? Liệu ta có chịu được khổ không? Liệu ta có ch*t nơi đất khách quê người hay không?”

“Thẩm phu nhân, có liêm sỉ một chút đi!”

Mẫu thân đứng bật dậy, gắt gao nắm chặt tay ta:

“Thẩm Thanh Quân! Ngươi là do ta sinh ra, ngươi phải nghe lời ta! Sức khỏe Phù Nhi không tốt, ngươi nghe có hiểu không? Nếu không phải từ nhỏ đến lớn ngươi tranh giành với nó, bắt nạt nó thì làm gì đến nỗi nó yếu ớt như vậy? Giờ ngươi mau hoán đổi thân phận cho Phù Nhi, bồi thường tội nghiệt của ngươi đi!”

Ta lạnh mặt, đẩy bà ta ra:

“Thẩm phu nhân quên à? Ta từ nhỏ đã đi theo tổ mẫu, cả năm gặp nhau chẳng được mấy lần thì bắt nạt nàng ta kiểu gì?”

“Chỉ vì mấy lời bịa đặt vô căn cứ của nàng ta mà đổ hết tội lỗi lên đầu ta?”

Ta không muốn phí thời giờ với bà ta nữa, trực tiếp gọi người tới, trói bà ta vào đưa về thiên lao.

16.

Sau khi Thẩm Diệu Phù bị mang đi, hầu phủ cũng nhanh chóng bị xử trảm.

Còn Thái Tử Lý Trinh cũng đã bị phế, đưa ra biên quan, cả đời này không được về cung.

Ở đây, Trưởng công chúa đương nhiên cũng không thiếu thế lực.

Mục đích của ta đã đạt được, liền nói lời từ biệt Trưởng công chúa, rời kinh.

Ngày ta rời kinh, Tống Chi Hành tới tiễn ta.

Hắn hỏi ta: “Sao không ở lại kinh thành? Cô nương thông minh như vậy, Trưởng công chúa rất cần cô nương.”

Ta lắc đầu:

“Bát hoàng tử còn nhỏ, gần đây thân thể Hoàng Đế ngày càng sa sút, Trưởng công chúa đã giành chắc phần thắng.”

“Ta có ở đây hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết cục.”

Huống chi, hoàng cung này đã hành hạ ta cả một đời.

Đời này, ta không muốn phải mệt mỏi nữa.

Ta từ biệt Tống Chi Hành, cùng Bạch Chỉ tới Giang Nam.

Hai chúng ta mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc sống bình an, vui vẻ.

Nửa năm sau, Hoàng Đế băng hà.

Phế Thái Tử bí mật về kinh, nhưng vừa đặt chân vào cổng thành đã bị một mũi tên bắn thẳng giữa ngực, t/ử v/ong tại chỗ.

Ba ngày sau, Trưởng công chúa lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Vi Yên.

Tống Chi Hành được phong làm Thượng Thư.

Nhưng nửa năm sau, ta lại gặp Tống Chi Hành mặc một thân thường phục tìm đến cửa hàng.

“Thanh Quân, đã lâu không gặp.”

“Giờ ta chỉ là một dân thường tứ cố vô thân, Thẩm lão bản có công việc gì cho ta làm không?”

(Hoàn)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom