• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] EO NHỎ CỦA CHỊ (1 Viewer)

  • Phần IV END

9.

Chuyện… Chuyện gì đây?

Tôi với Chu Sí ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nhau.

“Mẹ… Hai người quen nhau ạ?”

Tôi len lén kéo kéo tay áo mẹ, nhỏ giọng hỏi, kết quả lại bị mẹ tôi gạt phăng tay ra.

Ngay sau đó, giọng nói âm dương quái khí của mẹ tôi truyền khắp phòng: “Quen… đương nhiên là quen rồi, đây chẳng phải là bạn thân năm đó cùng mẹ đoạt đàn ông hay sao!”

Mẹ tôi cố tình nhấn mạnh hai từ “bạn thân”.

Còn tôi với Chu Sí âm thầm bối rối, sự chú ý của chúng tôi cùng đặt ở ba chữ “đoạt đàn ông”.

Đoạt đàn ông?

Người đàn ông nào? Bố tôi? Hay là… bố Chu Sí?

Chúng tôi còn chưa kịp dò hỏi, giọng mẹ Chu Sí cũng vang lên: “Thôi xin… đừng nói đến hai chữ bạn thân, già rồi cần gì phải nói ý nói tứ như bọn trẻ, chẳng bạn thân gì cả, kém tí nữa thì là tình địch rồi.”

Toang rồi.

Mẹ tôi với mẹ chồng tương lai là tình địch? Nghe giọng điệu này thì có vẻ năm xưa đã xảy ra một hồi đại chiến.

Nhưng mà kỳ lạ là bố tôi với bố Chu Sính đều ngẩn người, nhìn nhau đầy bối rối.

Lòng tôi nặng trĩu.

Vậy… có lẽ nam chính là người khác.

Tôi với Chu Sí nhìn nhau, đang nghĩ cách ổn định tình hình thì hai bà mẹ vốn duyên dáng đã cãi nhau kịch liệt.

Mãi đến cuối cùng chúng tôi mới hiểu ra sự tình, lúc đó mẹ tôi và mẹ Chu Trì, không, nói chính xác hơn là mẹ kế Chu Trì, là bạn thân.

Bạn thân từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.

Tình cảm của hai người cực kỳ thân thiết, mặc váy giống nhau, buộc tóc giống nhau, có đồ gì ngon đều chia đôi, có chuyện gì cũng sẽ nói với người kia đầu tiên.

Cho đến khi——

Hai người gặp một chàng trai, nghe nói là một nam sinh vừa cao ráo đẹp trai lại còn ưu tú, hình như là trí thức về quê, họ Thẩm.

Giữa đám nam sinh ngày ngày phơi nắng ngoài ruộng đen như trâu, thanh niên họ Thẩm da dẻ trắng nõn, mặt mày tuấn lãng lại thường xuyên mặc sơ mi trắng xắn tay áo lên kia lập tức được công nhận là “nam thần”.

Mẹ tôi và mẹ Chu đều không cưỡng nổi thích chàng trai đó, sau đó, hai người trở mặt thành thù, nhiều năm qua không liên lạc gì.

Nhưng mà, bố tôi họ Bạch, bố Chu Sí thì đương nhiên họ Chu, đều không phải là nam thần họ Thẩm trong câu chuyện năm xưa.

Cuối cùng buổi gặp mặt nhanh chóng tan rã không vui, tôi nháy mắt ra hiệu với Chu Sí, bất đắc dĩ dỗ dành mẹ rời đi.

Mẹ Chu là mẹ kế của Chu Sí, chuyện này tôi từng nghe Chu Sí nhắc đến, mẹ cậu ấy sinh cậu ấy chưa được bao lâu thì mất, khi Chu Sí được 1 tuổi thì ba cậu ấy cưới mẹ Chu bây giờ.

Vậy nên——

Từ khi cậu ấy bắt đầu có ký ức, người mẹ không cùng huyết thống này đã chăm lo cho cậu ấy, thậm chí vì cậu ấy mà không sinh thêm con.

Kỳ thật, ban đầu tôi với Chu Sí nghĩ rằng hai người mẹ cùng lắm cũng chỉ có chút khúc mắc trong lòng sau chuyện năm xưa, dỗ dành một thời gian, cởi bỏ khúc mắc là được rồi, nhưng mà…

Hình như hai mẹ thực sự nghiêm túc.

Mấy hôm sau, tôi và Chu Sí đều bị mẫu thân đại nhân nhà mình bắt chia tay, để trấn an hai mẹ, chúng tôi ngoài mặt đồng ý, sau lưng đương nhiên là lén lút yêu đương.

Nhưng còn chưa hưởng thụ sự kích thích khi yêu lén yêu lút được bao lâu thì sáng sớm một hôm, mẹ tôi mang theo túi lớn túi bé hành lý đứng trước cửa nhà tôi.

Mẹ lấy lý do chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho tôi chuyển đến đây, ngoài mặt là chiếu cố nhưng thật ra là giám sát, quyết tâm khiến tôi với Chu Sí hoàn toàn cắt đứt.

Tốc độ của mẹ Chu cũng không kém, sáng mẹ tôi vừa chuyển đến, buổi chiều nhà hàng xóm liền vang lên tiếng leng keng lách cách, mẹ tôi không yên tâm, phái tôi sang thám thính.

Tôi hậm hực đi sang gõ cửa nhà Chu Sí, cửa mở ra liền thấy mẹ Chu đang mặc đồ ở nhà.

Dì ấy tủm tỉm nhìn tôi, ánh mắt xuyên qua tôi, nhìn về phía mẹ tôi đang núp sau cửa nghe lén: “Chu Sí nhà dì đi làm mệt nhọc nên dì với bố nó dọn đến đây chăm sóc nó một thời gian.”

Sau đó mẹ Chu còn cười cười, bổ sung thêm một câu: “Chú dì thương con trai vất vả, dự định từ nay sẽ để ý nó 24/24 không rời một phút.”

Sau đó, mẹ tôi vốn đang trốn sau cửa nghe lén liền nhảy dựng lên: “Ai đi làm mà không vất vả hả? Con gái tôi từ khi yêu đương gầy rộc cả đi, tôi phải bồi dưỡng cho nó mới được.”

“……”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, tôi lặng lẽ về nhà, thay giày, cầm áo khoác bỏ chạy.

Hai mẹ đều được người đàn ông của đời mình chiều chuộng mấy chục năm, tính tình tùy hứng ấu trĩ, giờ thành hàng xóm, ngày ngày không lúc nào không tranh đua, khắc khẩu.

Hôm nay mẹ tôi mua một cái váy mới, nhất định phải chạy sang gõ cửa hỏi Chu Sí xem có đẹp không, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào mẹ Chu đứng sau lưng Chu Sí.

Ngày mai mẹ Chu giảm được vài cân, lại chạy sang nhà tôi nắm tay tôi vui vẻ kể, thuận tiện khoe ra vòng eo thon gọn của mình.

Hai người cứ chạy qua chạy lại như vậy, không biết mệt.

Tuy nhiên, tôi với Chu Sí dần dần cũng quen, quan trọng hơn là nhờ phúc của hai mẫu thân đại nhân, hai chúng tôi đã tìm ra một phương thức yêu đương mới—

Yêu đương vụng trộm.

Cũng quá là kích thích đi.

10 giờ đêm, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, liền nhắn tin cho Chu Sí: “Nhớ bé yêu.”

Tôi định là sẽ cùng Chu Sí nói chuyện yêu đương qua điện thoại, ai ngờ một phút sau, Chu Sí nhắn lại: “Mở cửa.”

Mở cửa?

Lòng tôi nhảy dựng lên, nhìn về phía mẹ đang ngáy khe khẽ bên cạnh, tôi xốc chăn lên, để chân trần len lén đi ra ngoài.

Tôi xỏ bừa một đôi giày, mở cửa ra, liền thấy Chu Sí tay cầm áo khoác đứng bên ngoài.

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chu Sí khoác áo lên người tôi: “Biết ngay chị lại không mặc đồ mà.”

Tôi cau mày, sửa lời cậu ấy: “Chị không mặc áo khoác, chứ không phải không mặc đồ.”

Tôi tưởng Chu Sí định đưa tôi xuống dưới nhà đi dạo quanh, ngắm trắng ngắm sao này nọ, nhưng——

Chu Sí túm tay tôi, trực tiếp kéo tôi vào chỗ thang bộ, hơn nữa còn quay người đóng cửa sắt lại.

Tôi bối rối nhìn cậu ấy: “Tối đêm rồi, ra đây làm gì?”

Chu Sí tiến sát tôi hơn, cười cười nhìn tôi: “Không có gì, cho chị xem bảo bối.”

Bảo bối?

Tôi nhìn thoáng qua cánh cửa sắt đang được đóng chặt: “Em đừng kích động, nhỡ đâu hai mẹ ra tìm…”

Nhưng khi tôi đang luống cuống, Chu Sí bỗng móc ra một vật từ sau lưng.

Tôi nhìn kỹ lại, là… một cái nhẫn nhựa dạ quang.

Loại mấy xu một chiếc hồi nhỏ tôi hay chơi.

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, không tin nổi ngước lên nhìn cậu ấy: “Em… Em nói bảo bối chính là cái này?”

Mặt Chu Sí thật nghiêm túc, khóe môi lại không nhịn được cong lên: “Chứ không thì sao?”

Tôi không nói tiếp, trong lòng đã hiểu mình đang bị Chu Sí trêu chọc.

Nhưng Chu Sí thấy khó còn không chịu lui, thấy tôi không nói gì, lại bước lên hai bước, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi.

Thực lòng mà nói, dù đã thân mật nhiều lần nhưng mỗi khi đối diện với gương mặt này, tôi vẫn không chống cự nổi.

Chu Sí dán sát vào, tôi vô thức hoảng loạn.

Tôi né tránh ánh mắt cậu ấy, liền nghe thấy Chu Sí cười hỏi: “Sao mặt chị đỏ thế?”

“Có đâu!”

Tôi giận dỗi phản bác, có chút thẹn quá hóa giận.

Chu Sí vẫn cười cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc tôi, trong giọng nói có vài phần ý cười.

“Trong đầu chị nghĩ gì thế?”

“Nghĩ cái này hả?”

Vừa nói, cậu ấy vừa cúi xuống hôn tôi.

Tôi vốn nên đẩy cậu ấy ra… nhưng mà… tay để trên ngực cậu ấy lại chẳng có tí sức nào.

Khi tôi đang hừng hực sắp không chịu nổi nữa, Chu Sí đột nhiên ngừng lại, nắm tay tôi, xoay người mở cửa.

Tôi ngạc nhiên: “Đi đâu vậy?”

“Về nhà.”

Về nhà?

Tôi càng hoang mang hơn, cậu ấy… không phải định đưa tôi về nhà trình diễn một hồi kích tình đấy chứ?

Tôi vội vàng rụt tay lại nhưng thân thể cự tuyệt, miệng lại rất thành thật: “Nhà chị hay nhà em?”

Chu Sí kéo tôi ra khỏi cầu thang bộ, hướng về phía thang máy, sau đó quay đầu lại nhìn tôi.

“Nhà nghỉ.”

10.

Nhà… Nhà nghỉ?

Tôi mím môi, đi theo.

Ừ thì, gần đây mẹ tôi quản chặt quá, đêm dài không có Chu Sí châm lửa, tôi cũng cảm thấy hơi trống trải.

Sau đó, tôi với Chu Sí mặc đồ ngủ, trên vai tôi còn khoác áo cậu ấy mang đến, đi đến một nhà nghỉ gần nhà.

Nói thật, lúc làm thủ tục ở quầy lễ tân, mặt tôi hơi đỏ, sợ người ta nghĩ rằng hai chúng tôi ngoại tình lén lút ra ngoài thuê phòng.

Nhưng… không làm thì không sợ.

Tôi đang cúi đầu yên lặng cầu cho thời gian trôi nhanh, Chu Sí đột nhiên ôm lấy eo tôi, thốt ra một câu khó hiểu: “Em yêu, tranh thủ nhanh nhé, lát nữa vợ anh về rồi.”

“……”

Ngay lập tức, ánh mắt nhân viên lễ tân nhìn chúng tôi đã khác hẳn.

Mặt tôi đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, quyết định đồng quy vu tận với Chu Sí.

“Anh rể……”, Tôi cúi đầu, ra vẻ tủi thân, “Tiền nợ em nhất định sẽ trả, cầu xin anh thả em đi, anh làm thế này không thấy có lỗi với chị gái em sao…”

“……”

Quả nhiên, ánh mắt chị gái lễ tân lại thay đổi, một bộ hóng drama, tốc độ làm thủ tục cũng chậm lại.

Chu Sí im lặng một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Không được”, sau đó nhận thẻ phòng, kéo tôi lên lầu.

Cơ mà——

Khi mở cửa vào phòng, rốt cuộc tôi cũng nhận ra có chỗ nào đó sai sai.

“Chu Sí, em sang tìm chị sao lại mang theo căn cước công dân?”

Chu Sí không trả lời câu hỏi của tôi, nhanh chóng đóng cửa phòng, đèn cũng không bật, ôm tôi đi về phía giường ngủ.

Khi đè tôi xuống giường, giọng cười của Chu Sí vang lên bên tai, trầm trầm khàn khàn, dưới ánh trăng sáng càng thêm quyến rũ: “Em vợ, thời gian không chờ ai…”

Tôi vùi mặt vào ngực cậu ấy, giọng nghèn nghẹn: “Chu Sí, em thô thiển quá đi…”

Chu Sí khẽ cười, không giận gì: “Được, để em cho chị xem có thô thật không.”

……

Rạng sáng, tôi đang say giấc nồng trong lòng Chu Sí, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Ngay sau đó, lại một tiếng chuông điện thoại khác vang lên.

Tôi với Chu Sí cùng bị đánh thức, nhìn nhau, nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên.

Sau khi nghe điện thoại, tôi mới biết là mẹ tôi nửa đêm thức dậy phát hiện tôi mất tích, sau đó bà đi sang nhà đối diện tìm, kết quả phát hiện Chu Sí cũng không có nhà, biết ngay hai chúng tôi chạy đi “vụng trộm”.

Lời cằn nhằn của mẹ vang vọng trong tai, tôi tỉnh ngủ hoàn toàn, nhìn sang Chu Sí, rồi—

Vô cùng ăn ý cùng nhau cúp máy.

Sau đó, tắt điện thoại, ngủ tiếp.

Đến sáng, hai chúng tôi cùng dùng máy tính đăng nhập WeChat xin nghỉ phép hai ngày, sau đó, chuẩn bị làm một việc vô cùng trẻ trâu:

Bỏ trốn.

Hay nói theo cách khác là bỏ nhà ra đi.

Hai vị mẫu thân đại nhân ở nhà đều quá ấu trĩ, chúng tôi liền ấu trĩ hơn, khiến cho hai mẹ tỉnh ngộ.

Quả nhiên, ngày đầu tiên, mẹ tôi liên tục gọi điện, nhắn tin WeChat dọa nạt, nhưng đến tận tối vẫn không thấy tôi đả động gì, có thể mẹ yêu cũng hơi hốt, giọng điệu cũng dần dần mềm mỏng hơn.

“Băng Băng ơi, thật ra mẹ cũng không phản đối con với Tiểu Chu ở bên nhau, mẹ cũng rất thích Tiểu Chu, chỉ mong hai đứa sớm kết hôn, mẹ chỉ làm bộ làm tịch hù dọa Lâm Tĩnh chút thôi, để bà ấy phải chịu thua mẹ…”

Lâm Tĩnh chính là mẹ kế Chu Sí.

Chu Sí bên kia cũng tương tự, mẹ Chu đến tối cũng bắt đầu chịu thua: “Con trai, các con về đi, đừng làm cho chúng ta sốt ruột, thật ra mẹ cũng thích Băng Băng, mẹ không có con gái, Băng Băng gả vào nhà mình mẹ sẽ có thêm một cô con gái xinh đẹp hiểu chuyện, mừng còn không hết, mẹ chỉ chọc giận Thẩm Lệ Quyên chút thôi.”

Đương nhiên, Thẩm Lệ Quyên chính là mẹ tôi.

Tôi với Chu Sí nhìn nhau, nhất trí không trả lời.

Cho hai mẫu thân đại nhân sốt ruột chút đi, tôi cũng không tin bỏ nhà ra đi rồi mà còn không trị được hai mẹ.

Hai ngày nay, tôi với Chu Sí đặc biệt vui vẻ, xin nghỉ phép xong đi loanh quanh mấy vùng lân cận du lịch.

Cho đến ngày hôm sau.

7 giờ tối, tôi với Chu Sí đang hôn môi trong suối nước nóng, mẹ tôi bỗng dưng gọi video đến.

Tôi vội vàng chỉnh lại bộ bikini xộc xệch, ấn mở video, bên cạnh Chu Sí thong thả cầm khăn tắm lau người, nhưng——

Video được kết nối, bên kia lại hiện lên hình ảnh hai người.

Mẹ tôi… cùng với mẹ Chu.

Đôi bạn thân năm xưa giờ lại ngồi khoác tay nhau, cười tủm tỉm nhìn vào camera, một bộ chị em tốt.

“Băng Băng à…”

Người mở miệng trước là mẹ Chu, dì ấy nhìn tôi cười nói: “Lần này con với Chu Sí bỏ đi, dì với mẹ con quả thật cũng luống cuống, chúng ta vốn cũng không có ý phản đối các con đâu, chỉ là hai người trong lòng đều còn khúc mắc nên âm thầm so cao thấp thôi.”

Nói đến đây, hai mẹ nhìn nhau, tiếp theo mẹ tôi nói: “Tiểu Chu đâu?”

Chu Sí vội vàng ngó vào, còn chưa kịp mặc đồ, chỉ quấn một cái khăn tắm, dù sao cậu ấy cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, không thể mặc mỗi quần bơi nhận cuộc gọi video được.

“Con chào dì.”

Chu Sí ngó mặt vào trong, lễ phép chào hỏi.

Mẹ tôi gật gật đầu, nói tiếp: “Thật ra hai ngày nay, dì với mẹ con cũng nghĩ thông rồi, tuổi này rồi còn so cao thấp gì nữa, thật sự quá ấu trĩ, sống hơn nửa đời còn không suy nghĩ thấu đáo bằng hai đứa con.”

“Hôm nay hai người bọn ta cũng ngồi xuống giải thích cho nhau mọi chuyện năm đó rồi, hiểu lầm cũng đã được hóa giải, khúc mắc cũng đã được cởi bỏ, sau đó dì với mẹ con cũng nghiêm túc bàn về chuyện cưới xin của hai con rồi.”

Sau đó, cặp bạn thân cũ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Sau đó nhanh nhanh sinh cháu cho mẹ!”

Mẹ tôi lại bắt đầu tẩy não: “Hai đứa cũng lớn rồi, chọn ngày đi, kết hôn xong sớm sinh đứa bé để cặp chị em này có chuyện làm, đảm bảo sẽ chăm cho em bé trắng trẻo mập mạp, thông minh lanh lợi.”

Tôi với Chu Sí: “……”

Gì vậy trời?

Thật không ngờ hai vị mẫu thân đại nhân lại nhanh chóng thống nhất như vậy, thật sự khiến tôi líu lưỡi.

Buổi lễ tẩy não mãi mới kết thúc, hai mẹ nhắn chúng tôi về ngay trong tối nay, sáng mai tôi với Chu Sí phải đi làm, hai mẹ muốn ngay tối nay——

Hai nhà gặp mặt, nói chuyện kết hôn.

Trong lúc gọi điện, tôi cũng không nhịn được tò mò về drama “đoạt đàn ông” năm xưa của hai mẹ, sau đó mới được giải thích mọi chuyện là thế nào.

Năm đó, quan hệ của hai người với thanh niên trí thức kia đều rất tốt, ba người chơi thân với nhau, mẹ tôi với mẹ Chu Sí đều thích thầm người họ Thẩm kia, cặp bạn thân không chia sẻ bí mật đó với nhau nhưng đều lờ mờ đoán ra tâm tư của đối phương.

Năm đó mẹ tôi với nam thần họ Thẩm ở bên nhau, nhưng sau một thời gian lại phát hiện ra mẹ Chu cũng hẹn hò với người đó, lúc này, mẹ tôi nhận định mẹ Chu là “bé ba” chen vào tình yêu của mình, còn mẹ Chu lại nghĩ mẹ tôi cướp bạn trai mình.

Hai người cãi nhau loạn xạ.

Sau đó, nam thần họ Thẩm kia ngay hôm sau đã bỏ chạy, mất hút không thấy tăm hơi, hai người bạn thân này tình cảm tan vỡ, không bao lâu sau từng người rời đi, đường ai nấy đi, vài chục năm trong lòng vẫn uất ức, không liên hệ với nhau.

Tôi nghe mà choáng.

Gì đây?

Có lẽ hai mẹ đều là người ương bướng cứng đầu chứ kiểu hiểu nhầm này mà đặt trong phim Quỳnh Dao thì một tập là xong.

Cúp máy, tôi với Chu Sí nhìn nhau, bất đắc dĩ đi dọn đồ, chuẩn bị về nhà.

8 giờ tối, tôi với Chu Sí đã có mặt ở nhà.

Cửa nhà tôi mở hé, tôi với Chu Sí bước vào.

Wow!

Không khí trong nhà thật hòa thuận vui vẻ, mẹ tôi với mẹ Chu đang cùng ngồi xem phim nói chuyện phiếm, trên bàn trà trước mặt bày đầy các loại đồ ăn vặt, bố tối với bố Chu thì đang bận rộn trong phòng bếp, bố Chu làm bếp trưởng, bố tôi làm bếp phó.

Tôi với Chu Sí quay ra nhìn nhau, đồng thời mở miệng: “Mẹ…”

Mẹ tôi và mẹ Chu cùng quay đầu lại: “Nào, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện cưới xin, chọn ngày các thứ.”

Tôi há hốc mồm, thật đấy à?

Tôi còn chưa sẵn sàng kết hôn mà, nhưng trong lúc tôi còn đang tìm xem làm thế nào để từ chối một cách thỏa đáng thì Chu Sí lại mở miệng: “Dạ, tất cả đều nghe theo hai mẹ ạ.”

??

Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, vừa nãy trên đường về, là ai liên tục phụ họa theo lời than vãn của tôi?

Sao vừa về nhà đã quay lưng làm phản rồi?

Tôi lặng lẽ trừng mắt nhìn cậu ấy, Chu Sí lại nắm tay tôi, kéo tôi đến trước mặt hai “nóc nhà”: “Mối quan hệ của con với Băng Băng ổn định, hiểu rõ về nhau, vốn dĩ bọn con cũng định tìm một ngày đi đăng kí kết hôn trước sau đó mới làm một đám cưới hoành tráng.”

Chu Sí tỏ thái độ như vậy, hai vị “nóc nhà” vui mừng không thôi, lập tức tắt TV lấy lịch ra tra ngày đẹp, cười tươi như hoa.

Chu Sí kéo tôi ngồi xuống ghế đơn bên bàn trà, nhìn mẹ tôi vô cùng chân thành: “Dạ dì, chuyện sính lễ dì chú cứ thoải mái đưa ra, chỉ cần trong khả năng của con, con tuyệt đối sẽ không tiếc.”

Nhưng mẹ tôi chỉ vùi đầu coi lịch, xua xua tay: “Tùy nhà con, nhà con đưa sính lễ bao nhiêu thì bên này sẽ đưa bấy nhiêu của hồi môn, sau đó cho hết vợ chồng hai đứa.”

Mắt tôi sáng lên.

Hình như… Kết hôn cũng không phải ý tồi.

Nhưng không ai ngờ được, cặp bạn thân này phút trước còn vui vẻ hòa thuận, phút sau đã nổi lên tranh cãi.

Nguyên nhân là vì——

Chuyện sính lễ và của hồi môn.

Mẹ tôi nhất quyết muốn của hồi môn phải bằng sính lễ, để con gái bảo bối có thể ngẩng cao đầu, còn mẹ Chu lại đòi đưa sính lễ nhiều hơn của hồi môn, nếu không con trai bảo bối chẳng khác gì ở rể.

Vậy là hai người bắt đầu đấu giá!

Mẹ Chu: “Nhà tôi đưa hai mươi vạn tiền sính lễ!”

Mẹ tôi: “Vậy nhà tôi cũng đưa hai mươi vạn tiền hồi môn!”

“Sính lễ 25 vạn.”

“Hồi môn cũng 25 vạn.”

“……”

Hai người bắt đầu đấu giá, con số ngày càng tăng lên.

Tôi ngồi trên ghế bắt đầu giơ tay lên đếm số, phát tài phát tài rồi, hy vọng hai mẹ battle một hồi nữa, để tôi đây ngư ông đắc lợi.

Nhưng hai “cột nhà” trong phòng bếp bắt đầu đứng ngồi không yên.

Hai “nóc nhà” ra giá nhưng tiền là móc ra từ ví hai bố nha, thế là bố tôi với bố Chu cầm theo cả muôi cả thìa chạy ra, khuyên can hai mẹ.

Cuối cùng định ra hai con số làm vừa lòng cả hai bên——

Sính lễ 28 vạn, hồi môn 26 vạn, lấy hai số “6”, “8” cho may mắn.

Hai bố thở phào, chỉ có tôi hậm hực thu tay lại: “Hai mẹ cãi lúc nữa cũng được mà…”

Chu Sí lặng lẽ nắm tay tôi, nhìn tôi chớp chớp mắt, nhân lúc mọi người không chú ý, cúi người ghé vào tai tôi: “Bé tham tiền, lấy nhau rồi, nếu chị biểu hiện tốt thì em sẽ đưa càng nhiều tiền.”

“Thật không?”

Tôi nháy mắt nổi lên hứng thú.

Nhưng mà tôi cũng nghe thấy điều kiện của Chu Sí, bắt tôi phải biểu hiện tốt.

Tôi túm Chu Sí ra ban công, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào mới tính là biểu hiện tốt?”

Chu Sí ghé sát tai tôi thì thầm một câu, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, lườm cậu ấy: “Lưu manh!”

Chu Sí khẽ cười: “Cùng lắm cũng chỉ là tán tỉnh chị yêu nhà mình, không đến mức gọi là lưu manh chứ.”

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được đồng tiền mê hoặc, rụt rè hỏi: “Vậy… Em có thể cho bao nhiêu?”

Chu Sí bật cười.

Cười xong, cúi người xuống, nói vào tai tôi một dãy số.

…… Tôi bối rối.

Rất nhanh sau đó, tôi đồng ý luôn, cũng chỉ là “biểu hiện tốt” với em yêu nhà mình thôi mà, có gì đâu.

Mà chủ yếu là, con số ấy quá lớn…

Thấy tôi đồng ý, Chu Sí cong cong khóe môi, hai tay chống vào vách tường, ép tôi vào trong ngực.

Tôi hốt hoảng, vội vàng đẩy cậu ấy ra: “Em điên à? Người lớn còn ở trong nhà kìa!”

Chu Sí cười nhẹ: “Thế mới kích thích, không phải sao?”

Kích thích cái đầu cậu!

Tôi đẩy mãi cũng không được, Chu Sí giữ gáy tôi, ngoài ban công, gió đêm thổi qua, cậu ấy ôm tôi trong lòng hôn xuống.

Khi tôi sắp hít thở không thông, cuối cùng Chu Sí cũng buông ra, tay miết miết khóe môi tôi, khàn giọng nói: “Nhân lúc bữa khuya còn chưa xong, chị có muốn qua nhà em xem cái này không?”

Tôi dở khóc dở cười: “Lại nhẫn dạ quang à?”

“Đương nhiên là không.”

Chu Sí gãi gãi lòng bàn tay tôi: “Chị muốn xem cơ bụng hay cơ ngực?”

Mắt tôi sáng rực: “Này… không ổn lắm đâu.”

Nhưng… nói tới nói lui, cuối cùng tôi lại nắm tay Chu Sí chạy như bay ra ngoài, mở cửa vào nhà cậu ấy.

Khi đi ngang qua phòng khách, người lớn đang nói chuyện hỏi chúng tôi đi đâu, tôi do dự một chút, quay đầu nhìn Chu Sí.

Cậu ấy mặt không đổi sắc nói: “Sang bên kia xem ít đồ ạ.”

Bố mẹ hai bên vẻ mặt hồ nghi, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Ra khỏi cửa, chúng tôi rẽ ngay sang nhà Chu Sí, vừa mở cửa Chu Sí đã ôm lấy tôi, đèn còn chưa kịp bật đã đè tôi lên cửa hôn lấy hôn để.

Tay tôi đặt trên ngực cậu ấy, cố gắng hỏi giữa những nụ hôn liên tiếp, hỏi: “Em… Em muốn cho chị xem cái gì?”

Chu Sí cầm tay tôi nhét vào trong áo sơ mi: “Cơ bụng.”

Chậc.

Tôi nhướng mày, đẩy cậu ấy vào phòng ngủ.

“Đã vậy thì đừng trách chị đây gặm cỏ non…”

(Hoàn)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom