• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Yêu hận và quân cờ (1 Viewer)

  • Chương 1-4

Chương 1 Say rượu loạn tính
Tiếng nói chuyện ồn ào cùng tiếng âm nhạc vang.
lên phía xa khiến Thiên An đau đầu không chịu nổi. Cô
cảm giác như cả người mình đang bước đi trên mây,
lâng lâng, mờ ảo. Mọi thứ trước mặt cô đều nhìn
không rõ. Lúc nãy, cô rõ ràng cũng chỉ uống vài ngụm.
rượu vang mà thôi.
Vẫy tay gọi một người làm gần đó, Thiên An vịn
ghế đứng dậy khó chịu nói: “Phiền chị đưa em về
phòng của anh Huy được không? Sau đó, chị xuống
báo với anh ấy.
một tiếng hộ em.”
“Cô An khó chịu ở đâu sao?” Người làm ân cần hỏi
Thiên An không trả lời. Người đang đứng trước
mặt cô đã biến thành hai. Hai bóng người lung lay,
nhập nhòe. Đôi mắt cô đã chẳng nhìn rõ nữa. Thiên
An chỉ ước lúc này có thể nằm ngay xuống giường,
ngủ một giấc và cơn đau đầu này sẽ biến mất.
“Đề tôi đưa cô về phòng nghỉ”, người làm thấy cô
không trả lời thở dài vội tiến lên đỡ lấy Thiên An.
Thiên An dưới sự giúp đỡ của người làm đi qua khu
vườn nơi đang tổ chức tiệc lên lầu hai. Mạnh Huy.
đứng cách đó không xa nhìn Thiên An dựa hẳn vào
người hầu hơi mỉm cười, nâng ly, tiếp tục nói chuyện
với người bên cạnh.
Thiên An được người làm dìu vào phòng. Cô không
còn đủ tình táo đề nhận ra bất cứ điều gì. Người này.
dìu cô lên giường, nhanh nhẹn cời đồ của Thiên An.
Chị ta ném từng thứ một xuống đất rồi lấy trong túi ra
một chiếc khăn nồng nặc mùi rượu lau lên người cô.
Xong việc, chị ta rồi đi như không có chuyện gì
, người bên cạnh cô mỡ bừng mắt. Bọn
họ đều đang trong trạng thái không mặc gì. Hắn ta
liếc nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt Thiên An nhắm hờ.
Cô dán sát vào cơ thể hắn. Cả người cô lúc này nóng
bừng, đôi môi hé mỡ như muốn nói gì đó. Người đàn
ông bên cạnh cũng vậy. Đối với hắn, cơ thể Thiên An
như viên đá lạnh, giải tỏa sự nóng bức của hắn.
“Phạm Mạnh Huy, món quà này của anh tôi nhận”,
hắn ta khẽ thì thào. Bàn tay du tầu trên người Thiên
An. Trong bóng tối, đôi mắt của hắn đầy sự lạnh lẽo.
và thù hẳn.
Trong căn phòng không chút ánh sáng, hai người
bọn họ dây dưa với nhau, đắm chìm trong những cảm
xúc ngọt ngào. Hắn nằm trên giường, đề mặc Thiên.
An đang cuồng nhiệt với ái tình di chuyển không
ngừng phía trên. Đôi mắt hắn nhìn cô không khác gì
đánh giá một món hàng, không có sự ân cần, dịu
dàng lại càng không có tình cảm nồng nhiệt. Tất cả
chỉ có bản năng nguyên thủy nhất của con người.
Thiên An rên rỉ vài tiếng ái muội. Hắn đưa tay giữ.
vững người cô để Thiên An có thể tiếp tục. Đôi môi
hắn nhếch lên, khẽ thì thầm bằng thứ giọng lạnh lùng:
“Một quân cỡ tác dụng chỉ có nhiêu đó.”
Bóng tối vẫn bao trùm. Những tiếng ái muội, thờ
dốc vang vọng trong căn phòng cùng mùi hương của
tình ái. Bữa tiệc của nhà họ Phạm dần kết thúc. Khách
khứa lục tục ra về.
“Gọi em gái con chưa?” Ông Thế mất kiên nhẫn
nói. Bình thường Thiên An rất nghe lời. Những bữa tiệc
như thế này, con bé chỉ loanh quanh bên phía mẹ
mình hoặc cùng lắm đi cùng Mạnh Huy. Nhưng cả bữa
tiệc tối nay, ông không hiểu con bé biến đi đâu mất.
Bữa tiệc này có rất nhiều doanh nhân, người trong giới
chính trị, là một cơ hội tốt để con bé có thể mỡ rộng
quan hệ, giúp đố Mạnh Huy. Vậy mà ông không hiểu
con bé này đang làm gì nữa.
“Con gọi nấy gið rồi nhưng không được”, Ngọc Vũ
lo lắng nói. Anh nói xong tiếp tục nhấn số gọi lại.
“Bác chưa về sao ạ?” Mạnh Huy thấy khách khứa
đã về gần hết vội vàng đến chào hỏi.
Ông Thể tươi cười nhìn hắn ta cất tiếng: “Bữa tiệc.
hôm nay tốt lắm. Sau này, cháu có nhiều cơ hội phát
triển rồi, phải cố gắng hơn nữa. Bác đang đợi cái An,
không biết con bé đang đi đâu nữa. Cháu có thấy nó không?”
Mạnh Huy có chút áy náy mìm cười nói: “Vừa nấy
cháu bận quá không đề ý cô ấy được. Cháu xin lỗi. Để
cháu hỏi người làm xem, chắc cô ấy cũng chỉ đi loanh.
quanh thôi”
“Không trách cháu, cái An cũng lớn rồi, ông Thế
mỉm cười nhìn hắn.
Mạnh Huy cưỡi áp lại rồi gọi một người làm gần
đấy đến hỏi chuyện. Bà Diệp Anh chào hỏi với vài quý.
phu nhân khác rồi cũng đi về hướng này: “Có chuyện
gì thế anh? Chúng ta về thôi chứ”
“Đang tìm Thiên An, không biết con bé lại chạy
đâu rồi”, ông Thế mất kiên nhẫn nói.
Trong mắt bà Diệp Anh lóe lên sự lạnh lùng nhưng
rất nhanh bình thường lại. Bà dịu dàng nói: “Chắc con
bé đang nghỉ ð chỗ nào thôi. Nó quen thuộc với Phạm
gia hơn chúng ta, làm sao lạc được”
Ông Thế nghe vậy cũng không nói gì, tiến về phía
ông Hoàng chào hỏi. Bà Diệp Anh đi phía sau, duy trì
nụ cười của một quý phu nhân có học thức.
Mười một giờ, khách khứa về hết. Hiện gi chỉ còn
lại người nhà họ Nguyễn ở lại. Thiên An vẫn chưa tìm
thấy. Người làm tìm khắp mọi nơi mà không thấy cô.
Điện thoại không liên lạc được. Kiểm tra camera ở
ngoài sân cũng không có gì bất thường. Thiên An
chưa rời đi. Ông Thế càng ngày càng mất kiên nhẫn.
“Đề cháu lên phòng thử xem, biết đâu cô ấy mệt
nên nghỉ lại đó”, Mạnh Huy mở lời rồi nhanh chóng lên lầu
Ông Thế bất mãn với con gái của mình nhưng
không tiện lộ ra đành gượng cười nói: “Làm phiền
cháu và anh chị rồi”
“Không có gì cả”, bà Oanh vợ ông Hoàng mỉm cười
đáp lại. Không ai để ý trong mắt bà sự chán ghét lướt
qua rất nhanh.
Hai người bọn họ chưa kịp nói gì liền nghe thấy
một tiếng hét lớn trên tầng hai. Tất cả mọi người sững.
người trong giây lát rồi nhanh chóng đi lên lầu. Mạnh
Huy đứng trước cánh cửa phòng của em trai mình tái
mặt, giận dữ nói với người làm: “Đi xuống”
Người làm sợ hãi vội rồi đi. Lúc này, mọi người đã
lên đến nơi. Tất cả đều dõi mắt vào phía trong căn
phòng. Trong phòng không bật đèn. Nhưng ánh sáng.
từ hành lang chiếu vào vẫn đủ đề mọi người nhìn thấy.
phía trong đang diễn ra chuyện gì. Tiếng rên rì đầy ái
muội cùng tiếng quát nhẹ trầm đục khiến mọi người
bừng tỉnh.
Ông Thế tức giận nhìn người con gái đang không.
ngừng chuyền động trên giường, không còn lời nào
để nói. Ông nhận ra đó là con gái mình.
“Khốn khiếp!” Ông Thể lớn tiếng quát rồi tiến đến
kéo Thiên An xuống khỏi giường. Ông lôi cô sẻnh
sệch vào trong nhà tắm. Thiên An thần trí không rõ
ràng, không phản ứng lại.
Người đàn ông trên giường nhìn vào trên nhà bằng.
đôi mắt vô định. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thì
Đúng lúc này điện trong phòng
dược bật lên. Mọi người có thể nhìn thấy quần áo của
Thiên An được vứt ngồn ngang dưới đất. Cách giường.
không xa là một chiếc xe lăn
“Bà xử lý đi rồi đưa người đến thư phòng cho tôi”,
ông Hoàng lạnh lùng nói rồi rời đi. Mạnh Huy và Ngọc.
Vũ cũng theo chân ông.
Lúc này, ông Thế đi ra từ nhà về sinh. Cả giày ông
toàn nước. Ông lạnh lùng nhìn quần áo của cô trên
đất. Lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn.
“Em vào xử lý đi. Xong xuôi chúng ta về, còn ra thể
thống gì nữa”, ông Thể tức giận nói rồi rời đi
Bà Diệp Anh không đáp, cúi xuống nhặt quần áo.
của cô rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Bà Oanh cũng
đến bên giường. Người nằm trên giường là con trai bà,
là cậu hai nhà họ Phạm, Duy Kiên.
Duy Kiên vẫn rất tình táo. Hắn khiển cho bà Oanh
cảm giác người lúc nấy cùng Thiên An điên cuồng
không phải là con mình. Bà nhẹ nhàng đỡ con trai dậy
rồi hỏi: “Con tự mặc đồ được không?”
“Mẹ cứ để con”, Duy Kiên lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, Thiên An cùng bà Diệp Anh đi ra
khỏi nhà vệ sinh. Sau khi bị ông Thế xối nước lạnh vào.
người, Thiên An đã tình lại. Cô hiện giờ rất hoang
mang. Những hình ảnh hoang đường tràn ngập trong
đầu cô. Cô ngẩng đầu nhìn Duy Kiên. Hắn lạnh lùng
nhìn cô. Sự xấu hồ, tủi thân ập đến khiến cổ họng cô
đẳng chát.
Bà Diệp Anh không đề cho cô thời gian. Bà gật
đầu với bà Oanh rồi dẫn cô đi. Thiên An cúi găm mặt
không nói gì. Thế giới của cô đã sụp đồ.
Chương 2 Một đêm không ngủ (1)
Gần mười một rưỡi, chiếc xe của nhà họ Nguyễn
rời hỏi biệt thự nhà họ Phạm. Không khí trên xe như bị
đông cứng, căng thẳng, ngột ngạt, không ai lên tiếng.
Thiên An cảm giác bản thân mình giờ vừa nhớp nháp.
lại vừa bần thìu. Cô không tin được những gì vừa mới
diễn ra. Rõ ràng, cô chỉ hơi đau đầu, có chút choáng
váng. Cô nhờ người làm đưa về phòng anh Huy sao lại
thành phòng của Duy Kiên được? Vào phòng hắn ta
cũng thôi đi nhưng cuối cùng bọn họ lại dây dưa cùng
một chỗ. Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?
Thiên An cúi găm mặt xuống. Đôi môi cô mím
chặt. Cô ước bây giờ bản thân có thể biến mất ngay.
tại chỗ hoặc mọi chuyện chưa từng xảy ra. Trên xe
cũng không ai nói gì cả. Thiên An đôi lúc lấy hết dũng
khí liếc nhìn bố mình đang ngồi phía trước rồi lại rất
nhanh cúi đầu xuống. Sắc mặt ông Thế không hề dễ
nhìn chút nào. Đôi lông mày ông nhăn lại như đang cố
kìm nén điều gì.
Mười lăm phút ngồi trên xe đối với Thiên An như
ngồi trên đống lửa. Mọi cảm xúc ùa đến nhấn chìm cô.
Đau đớn, uất ức, tủi hận, xấu hồ, căng thẳng, chúng
khiến Thiên An cảm thấy ngột ngạt. Mỗi lần hít thờ
cũng trở nên nặng trịch, khó khăn. Cô quay sang như
muốn tìm sự an ủi từ mẹ mình. Nhưng thứ mà cô nhận.
được chỉ là một gương mặt lạnh lùng.
Chiếc xe đi vào biệt thự nhà họ Nguyễn. Quản gia.
nhanh chân chạy đến. Chiếc xe dừng hẳn. Ngọc Vũ đi
xuống, đưa chìa khóa cho quản gia rồi đứng đợi bố
mình. Ông Thế cũng nhanh chóng xuống xe. Bà Di:
Anh xuống theo. Thiên An là người bước xuống cuối
cùng. Trong lòng cô thầm may mắn hôm nay không.
có người ngoài
Bốn người vừa bước vào nhà. Ông Thế đột nhiên
quay phắt lại nhìn chằm chằm Thiên An. Cô sợ hãi,
dừng bước. Ông Thế tiến đến tát mạnh vào mặt cô
gầm lên: “Thứ con gái không biết xấu hồ. Mày làm thế
khác gì bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ mày”
Thiên An sững người, ôm mặt nhìn ông đầy uất ức.
Cô biết bố mình là người nghiêm khắc. Ông quản con
cái cũng rất chặt. Nhưng cô không ngờ vì chuyện này
bố lại đánh mình. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên
bố đánh cô.
“Mày còn trừng mắt lên nhìn tao?” Thấy cô nhìn
mình như vậy, ông Thế càng tức giận hơn “Đồ con gái
lăng loàn! Mày làm thế có nghĩ cho cái nhà này.
không? Mày là người yêu của thẳng Huy mà lại đi ngủ
với em trai nó còn ra thể thống gì. Hai đứa mày còn
không biết xấu hổ, quan hệ ngay trong nhà người ta.
Mày bảo tao còn mặt mũi nào nhìn nhà họ Phạm nữa.
Mày nói thử xem!”
Từng câu, từng chữ của bố như những chiếc roi
quất xuống người cô. Cô và anh Huy là người yêu. Bọn
cô yêu nhau cũng hơn một năm rồi. Cô vốn nghĩ anh
sẽ trờ thành chồng mình, thành cha của con cô.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này cô còn mặt mũi nào
mà nhìn anh nữa. Cô cũng không biết nên giải thích
thế nào.
“Bố bình tĩnh lại đi”, Ngọc Vũ khuyên nhủ, “Chắc
em ấy uống nhiều rượu quá nên không làm chủ được mình”
“Uống nhiều rượu?” Ông Thế càng tức giận hơn
gầm lên. Ông liếc mắt nhìn giá đề ô ở bên cạnh, phi
đến lôi một chiếc ô ra quật mạnh vào người của Thiên
An. Ông gằn từng tiếng đầy dữ tợn: “Tao cho mày.
uống rượu. Tao cho mày uống rượu.”
Thiên An không kịp phản ứng liền ngã khụy xuống.
Hôm nay là buổi tiệc tổ chức chúc mừng Mạnh Huy.
Cô là bạn gái hắn, không thể ăn mặc xuề xòa được. Vì
vậy, Thiên An mặc một chiếc váy dạ tiệc dài quá g
một chút, thiết kế đơn giản, nhẹ nhàng, vừa sang
trọng lại vừa tinh tế. Nhưng lúc này, chiếc váy trên
người cô nhăn nhúm. Độ dài của váy cũng chẳng thề.
che đi những vệt đỏ bừng trên bắp chân vừa mới xuất
hiện. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả hai bắp chân cô
đã đỏ bừng, có vài chỗ còn bật máu.
“Tao cho mày ngủ với trai. Thứ con gái lằng lơ,
thèm khát đàn ông”, ông Thế tức giận mắng chửi.
“Đánh có ích gì? Mọi thứ cũng xảy ra rồi”, bà Diệp.
Anh lạnh lùng nói.
“Còn không phải lỗi tại bà không dạy dỗ nó sao?“
Ông Thế tức giận ném mạnh cái ô xuống đất nhìn
chằm chằm vợ mình. Bà Diệp Anh cũng không yếu
thế. Bà nhìn thẳng vào mắt ông. Lúc này, suy nghĩ của
hai người chỉ có người đối diện biết được. Một lúc lâu.
sau, ngọn lửa giận dữ của ông Thế như bị một chậu
nước lạnh dập tắt. Ông thờ hồn hền không lên tiếng.
“Đưa cô An lên phòng đi”, bà Diệp An nói với người
làm đứng cách đó không xa, “Muộn rồi cả nhà đi ngủ
đi. Có gì sáng mai sẽ giải quyết”
Bà nói xong liễn thay dép đi trong nhà rồi đi vào
phòng ngủ. Ông Thế vừa thay dép vừa gằn từng tiếng
nói với Thiên An: “Mày ngoan ngoãn cho tao. Đừng
nghĩ đến chuyện tự từ hay bỏ đi. Cái nhà này bị mày.
hại thẳm lắm rồi. Mày cũng không phải oan ức, tự làm
tự chịu. Đừng bày về mặt ra với tao.”
Nói xong, ông Thế hùng hồ đi vào phòng. Ngọc Vũ
đứng bên cạnh thở dài. Anh tiến đến đỡ Thiên An dậy.
rồi an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều quá. Bố cũng chỉ là
nóng giận nhất thời thôi. Hôm nay, em cứ ngủ một.
giấc thật ngon. Có gì ngày mai chúng ta nói chuyện
sau.”
Ngọc Vũ nói xong liền ra hiệu cho người làm đến
đỡ cô. Thiên An như người mất hồn, dựa vào người
làm đi lên lầu. Ngay cả khi vào đến phòng, được người
làm sơ cứu vết thương cô cũng chẳng cảm thấy gì.
Ngay lúc cánh cửa phòng đóng lại, nước mắt Thiên.
An trào ra. Cô không nghĩ được gì cả cũng không biết
mọi chuyện tại sao lại xảy ra như thế này. Mọi thứ sao.
lại đột ngột như thế được. Cô như từ thiên đàng rơi
xuống địa ngục, cuộc sống, tình yêu, danh dự, mọi
‘thứ đều vỡ nát trong giây lát.
Thiên An khóc được một lúc lâu liền vội vàng cầm
lấy điện thoại. Cô gọi điện cho anh. Cô phải gọi điện
giải thích mọi chuyện rõ rằng cho anh Huy. Cô không
muốn anh Huy hiểu nhầm.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút quen thuộc nhưng
không ai bắt máy. Thiên An vẫn không từ bỏ. Cô ấn.
gọi lại. Tiếng tút tút như không hồi kết khiến cô cảm
‘thấy cả cơ thể mình lạnh toát. Không thề nào, anh Huy.
sẽ không bỏ rơi cô. Bình thường, anh luôn là người đối
xử với cô tốt nhất. Chắc chắn là anh Huy chỉ không đề
ý điện thoại thôi, chắc chắn là như vậy, Thiên An tự
nhủ thầm.
Cô không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rốt
cuộc người bên kia cũng bắt máy. Thiên An hoảng hốt
sau đó lại vội vàng nói: “Anh Huy, em không phải cố ý.
Anh cũng biết em chỉ yêu một mình anh thôi. Lúc đó.
em cũng chỉ uống vài ngụm rượu nhưng không hiểu
sao lại cảm thấy choáng váng. Em nhớ có bảo người
làm dẫn lên phòng của anh. Vậy mà không hiều tại sao
chị ta lại dẫn em vào phòng của anh Kiên.”
Thiên An nói một tràng đầu bên kia vẫn im lặng.
Cô sốt sắng nói thêm: “Đúng rồi, có khả năng rượu có.
vấn để hoặc chị ta cố tình. Anh Huy, anh phải tin em.
Anh cho người đi điều tra thử xem. Em bị người ta.
hãm hại, chắc chắn là vậy.”
Thiên An thì thào. Cô cố hết sức để nước mắt
không rơi xuống. Nhưng càng nói cô càng cảm giác
bản thân thật thấp hèn. Sự tủi hờn khiến cô cảm thấy.
uất ức. Ngay cả gia đình cũng không đứng về phía cô,
không ai nói một câu tin tưởng cô. Bố trách mắng, anh.
trai cũng chỉ an ủi vài câu có lệ.
“Thiên An”, Mạnh Huy gọi,
“Mọi chuyện xây ra rồi.
Anh không muốn nói nhiều nữa.”
Nói xong, Mạnh Huy cúp máy. Những tiếng tút tút
như đòi mạng truyền vào tai của Thiên An. Cô bất lực,
buồn bã. Cô vừa khóc vừa ấn điện thoại gọi
nhưng
chẳng ai nghe máy cả. Cô tức giận ném điện thoại
xuống đất rồi gào khóc như một đứa trẻ: “Anh Huy,
anh phải tin tưởng em. Em chỉ yêu anh, em không có
phản bội anh. Anh Huy, anh phải tin tường em.”
Những câu nói ấy lặp đi lặp lại cùng tiếng khóc.
đau xé lòng. Nhưng không ai quan tâm cả. Đêm hôm
ấy, cả nhà họ Nguyễn sáng đèn. Căn phòng của Thiên
An thi thoảng truyền ra những tiếng khóc nặng nề.
Chương 3 Một đêm không ngủ (2)
Ngay sau khi nhà họ Nguyễn về, nhà họ Phạm
cũng tập trung lại tại thư phòng. Ông Hoàng trầm tư
đứng bên cửa sồ nhìn ra xa, không đề lộ bất kì cảm
xúc nào. Ông Hoàng đã từng làm một luật sư có tiếng
Giờ lớn tuổi lại dấn thân vào giới chính trị nên biết
cách để kiểm soát cảm xúc của bản thân. Sự giận dữ,
la mắng, đánh đập tất cả sẽ chỉ khiến ông lộ điểm yếu
trước mặt người ngoài mà thôi.
Cánh cửa thư phòng được gõ vang rồi mờ ra.
Mạnh Huy đi vào. Anh không đóng cửa, vẫn đề cửa
mỡ. Mạnh Huy là con cả của ông Hoàng cũng là con
trai của vợ trước. Lúc anh lên mười, mẹ anh đã qua
đời vì tai nạn. Không lâu sau đó, ông Hoàng đi bước
nữa, lấy thêm vợ và có một đứa con trai.
Mạnh Huy vào phòng không bao lâu bà Oanh đầy
Duy Kiên tiến vào phòng. Duy Kiên ngồi trên xe lăn.
Hắn nhìn người anh trai hơi cau mày đang ngồi trên
ghế lại càng cảm thấy châm chọc.
“Anh có gì muốn nói không?” Ông Hoàng quay
người lại lạnh lùng hỏi. Cà đời của ông chuyện điên rỏ
nhất từng làm chính là cưới bà Oanh về. Đứng trước
mặt bà Oanh, ông khi đó chưa khống chế được cảm.
xúc, điên cuồng và thô bạo. Nhưng đó cũng chỉ là lần
duy nhất. Từ đó về sau, bất kề xảy ra chuyện gì ông
đều giữ gương mặt không buồn không vui này.
Duy Kiên chán ghét nhất là gương mặt này của
ông, một gương mặt không có cảm xúc. Hắn biết bố
mình đang tức giận. Nhưng vì hình tượng, vì không
muốn để lộ điểm yếu, ông vẫn duy trì gương mặt này,
ngay cà trước mặt người thân. Nhìn sao cũng thấy.
‘thật ma mai!
“Bố muốn con nói gì?” Duy Kiên ngà ngớn hỏi lại
“Nói con cùng chị dâu à không bạn gái của anh trai
say rượu loạn tính à? Hay muốn nói tại sao cô ẩy lại
xuất hiện trong phòng của con?”
Khi nói những câu này, Duy Kiên quay sang nhìn
anh trai của mình đầy khiêu khích. Mạnh Huy nhìn
hắn, đôi bàn tay nắm chặt đầy tức giận. Duy Kiên mỉm
cười đầy ẩn ý rồi quay đi.
“Anh còn biết đó là bạn gái của anh trai anh sao?”
Ông Hoàng chất vấn bằng thứ giọng đầy tính khiêu
chiến của mình. Giọng nói này là giọng.
Hoàng quen dùng mỗi khi ra tòa, chất vấn đối thủ của
mình. Nhưng hiện giờ nó lại được dùng cho chính con
trai của ông.
Duy Kiên mỉm cười không nói. Bà Oanh bên cạnh
cũng không nói gì. Bà nhẹ nhàng chỉnh lại cái chăn
trên chân con trai mình. Trời cũng chuẩn bị vào thu
rồi. Bà nên chuẩn bị vài cái chăn mỏng cho con trai để
nó đắp khi di chuyển.
“Tôi đang hỏi anh đấy. Anh bị câm rồi sao?“ Ông
Hoàng hơi cao giọng, tính uy hiếp lộ rõ ràng.
“Bố muốn con nói gì nữa?” Duy Kiên không yếu
‘thế hỏi lại “Cô ta vào phòng con, đúng lúc con cần
giải tòa nhu cầu thôi. Cô ta cũng không từ chối. Ai biết
được bên ngoài trong sáng, bên trong lại điên cuồng
như vậy. Anh Huy, anh đúng là có diễm phúc”
Mạnh Huy nghe vậy hết sức tức giận. Anh không.
khống chế nồi cơn giận của mình đập mạnh xuống
bàn một cái gây ra tiếng vang lớn. Duy Kiên nhìn anh
đầy trêu tức. Bà Oanh lúc này lên tiếng: “Con bớt nói
vài câu đi”
“Anh muốn tìm gái, tôi không cản”, ông Hoàng cắt
ngang, “Anh gái gú thế nào cũng được nhưng không
được ở trong nhà này cũng không nên động vào người
không nên động đến. Nếu anh không làm được, mau
cút cho tôi”
“Thế nào là không nên động vào người không nên
động đến? Cô ta cũng chỉ là bạn gái anh Huy thôi
ở sắp cưới. Hai người cũng chưa kết hôn”,
Duy Kiên phản bác “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, có
ngủ với nhau cũng chẳng sao cả. Chỉ là tình một đêm.
mà thôi, anh tình em nguyện. Con cũng chẳng ép
buộc gì”
“Anh không làm được tích sự gì tốt nhất đừng gây
thêm chuyện”, ông Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, “Anh
cũng lớn rồi, không cần người quản. Chuyện này đã xảy ra
rồi, anh lấy luôn Thiên An đi”
“Ngủ với con một đêm mà muốn con cưới cô ta?”
Duy Kiên châm chọc “Bố đừng hòng. Cô ta vẫn đang
là bạn gái anh Huy đấy”
“Em câm miệng cho anh”, Mạnh Huy hét lên đầy.
giận dữ. Duy Kiên nhìn anh ta đầy vui vẻ như sung
sướng khi có người gặp họa.
“Đề thằng Kiên lấy Thiên An, nhà họ Nguyễn có
đồng ý không?” Bà Oanh cau mày hỏi.
“Ông ta vui mừng còn chẳng kịp”, ông Hoàng cười
nhếch mép, “Chuyện này lộ ra con bé sẽ chẳng thể gà
được đến nhà tốt lành. Đề nó lấy thằng Kiên,
ông ta vẫn có thể sơ múi một chút”
Ông Hoàng còn lạ gì những người như ông Thế.
Trong mắt ông ta, việc chắp nối quan hệ là quan trọng.
nhất cho dù có phải hy sinh con cái mình. Mà tính ra,
Thiên An chỉ là một đứa con gái. Nó kiều gì cũng sẽ đi
lấy chồng, không thề giúp gì nhiều cho nhà ngoại. Thế
cho nên, nó lấy thằng Kiên, mang lại lợi ích cho ông
ta. Ông Thế đương nhiên sẽ đồng ý.
Mạnh Huy nghe bố mình nói im lặng. Cánh tay anh
nổi đầy gân xanh. Duy Kiên cũng chẳng chú ý đến anh.
nữa, nhìn ông Hoàng chằm chằm. Ông Hoàng không
đề ý, quay sang nói chuyện với vợ mình: “Ngày mai,
bà sang nhà bên đó nói chuyện đi. Phụ nữ dễ bàn
chuyện với nhau hơn. Thằng Huy với Thiên An coi như
chia tay rồi. Chuyện đám cưới không cần gấp gáp, đề
‘thư thả hai, ba tháng cũng được. Nếu không cứ đề hai
đứa kết hôn trước, đám cưới tính sau. Người ngoài có
hỏi nói vài câu qua loa là được.”
“Tôi biết rồi”, bà Oanh gật đầu đáp, “Đề tôi đưa
thẳng Kiên về phòng trước.”
Ông Hoàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Duy Kiên trước
khi đi giận dữ nói: “Con sẽ không đồng ý chuyện này.
đâu. Bố đừng hòng bắt con lấy cô ta.”
Bà Oanh không để ý đến con trai mình đầy xe lăn
ra cửa rồi đóng cửa thư phòng lại. Duy Kiên ngồi trên
xe vẫn hét lên đầy bất lực. Bà Oanh bình tĩnh đầy hắn
về phòng. Cả quãng đường, Duy Kiên đầu la hét. Hắn
bị tai nạn nên chân bị liệt. Dù vậy, phòng của hắn vẫn.
ở tầng hai.
Đi ra khỏi thang máy, Duy Kiên không ngừng gào
‘thét. Tiếng của hắn vang vọng cả hành lang. Đợi đến
khi bà Oanh đầy hắn vào phòng. Cánh cửa phòng.
đóng lại, hàng loạt tiếng đồ vỡ theo cánh cửa chưa kịp.
đóng lại vọng ra. Người làm đi ngang qua không dám
nhiều lời.
Trong thư phòng, ông Hoàng nhìn con trai cả, nhìn
niềm kỳ vọng của mình nói: “Chuyện này con cũng
đừng nghĩ nhiều. Thiên An vốn không xứng đề làm vợ
con. Vài ngày nữa, bố sẽ giới thiệu con với con gái của
thị trường. Hôm nay, con cũng gặp con bé rí
được con gái thị trường, tương lai của con sẽ dễ đi
hơn.”
“Con đã biết, Mạnh Huy trầm giọng nói rồi xin
phép ra khỏi phòng. Ông Hoàng gật đầu. Con trai cà
luôn khiến ông hài lòng. Ngay cả khi xảy ra những
chuyện như thế này, thằng bé cũng chỉ hơi thất thố
mà thôi. So với ông năm đó, thằng Huy đã giỏi hơn rất
nhiều. Ông tin rằng chỉ qua vài năm nữa, thằng Huy có
thể đứng vững trong giới chính trị
Mạnh Huy ra khỏi thư phòng, sầm mặt đi lên trên
lầu. Phòng ngủ của anh cũng ð tầng hai. Tầng một là
thư phòng và phòng ngủ của bố và dì.
Đúng lúc ấy, bà Oanh bước ra từ phòng của Duy
Kiên. Tiếng đồ vỡ cùng vài câu chửi thề của hắn vọng
ra. Bà Oanh bình thản đóng cửa lại, đi đến chỗ anh rồi
nói: “Con cũng đi nghỉ sớm đi. Hôm nay quá nhiều
chuyện xày ra rồi”
Bà nói xong liền định đi xuống dưới tầng. Giọng nói
lạnh lùng của Mạnh Huy phía sau truyền đến: “Di làm
kè thứ ba, xen vào gia đình nhà người khác. Con trai
di lại ngủ với bạn gái con. Đúng là mẹ nào con nấy.
Bà Oanh làm như không nghe thấy nhanh chóng
bước xuống lẩu. Mạnh Huy nhìn theo bóng bà đầy
châm chọc. Đợi bà Oanh đi khi
chằm vào cánh cửa phòng của Duy Kiên. Đôi bàn tay
nắm chặt đầy tức giận. Cuối cùng, sau một lúc lâu,
anh xoay người, bước về phòng mình.
“Lần sau bà chú ý đến thằng Kiên một chút, đừng
để nó làm loạn”, bà Oanh vừa bước vào phòng, ông
Hoàng liền lên tiếng.
“Tôi biết rồi”, bà gật nhẹ đầu đáp ứng.
“Bà bảo thằng Kiên xin lỗi anh nó một tiếng”, ông.
Hoàng nói tiếp rồi bước vào phòng tắm. Bà Oanh
không đáp. Bà nhìn theo bước chân ông. Khi cánh cửa
phòng đóng lại, bà nỡ nụ cười đẩy châm chọc rồi đi về
bàn trang điểm của mình. Cái nhà này thật nực cười!
Chương 4 Bàn chuyện
Bất kể đêm qua xảy ra chuyện gì, mặt trời vẫn
đúng giờ ló rạng. Thành phố Bạch Lộ hiện giờ đã cuối
tháng tám, đầu tháng chín. Trời sắp vào thu nên thời
tiết cũng chẳng còn nóng bức như mùa hè nữa. Cà
nhà họ Phạm đúng giờ thức dậy. Nhà họ Phạm có quy.
tắc tất cả mọi người đều phải ăn cùng nhau, bất kể là
bữa nào. Chỉ cần ở nhà, mọi người bắt buộc phải ăn
cùng nhau.
Trên bàn cơm, ông Hoàng và Mạnh Huy âu phục
chỉnh tể ngồi cạnh nhau. Phía đối diện là bà Oanh và
Duy Kiên. Duy Kiên vẫn duy trì vẻ mặt bực bội, không
coi ai ra gì. Hắn ta cũng chẳng thèm liếc nhìn bố mình
hay anh trai. Trong mắt bọn họ, hắn và tất cả những gì
liên quan đến hắn đều không đáng được nhắc tới.
“Chuyện của con và Thiên An đã xác định rồi”, ông
Hoàng nói với hắn. Cách xưng hô của ông so với tối
qua đã thay đổi nhưng giọng điệu trước nay chưa
từng thay đổi.
Duy Kiên đảo cháo trong bát không nói gì. Bà
Oanh khẽ nhắc nhờ
‘Ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Con
cứ thế lát nữa cháo vữa ra lại không ăn được.”
“Con cũng chuẩn bị tinh thần đi. Sau này cũng là
người có gia đình rồi, con đừng để chuyện gì cũng
khiến mẹ con phải lo lắng”, ông Hoàng nói thêm.
“Mẹ lo lắng cho con cái không phải chuyện thường
tình hay sao?” hắn hỏi lại: “Con có mẹ, mẹ con lo lắng.
cho con có gì sai? Không như ai kia”
Hắn châm chọc nhìn Mạnh Huy. Anh không phản
ứng tiếp tục dùng bữa sáng của mình. Ông Hoàng hơi
cau mày nói: “Con đừng suốt ngày gây sự với anh trai
Sau này, bố mẹ mất đi, con cũng chì có thể dựa vào.
anh trai mà thôi”
Duy Kiên nỡ nụ cưỡi châm chọc không lên tiếng.
Ông Hoàng tiếp tục nhắc nhỡ: “Sáng nay bà sắp xếp.
qua nhà họ Nguyễn đi. Dặn người làm kín miệng vào,
chuyện này không thể lộ ra ngoài được.”
Ông Hoàng nói xong liền đứng dậy, Mạnh Huy
cũng đi theo bố mình. Trên bàn cơm chỉ còn lại hai
người. Duy Kiên chán ghét đầy bát cháo ra xa rồi ra
hiệu cho người làm đầy mình về phòng. Bà Oanh
không ý kiến gì, thản nhiên dùng nốt bữa sáng rồi
đứng dậy.
Mười giờ sáng, bà Oanh ngồi xe đến nhà họ
Nguyễn. Lúc sáng, bà cũng gọi điện cho nhà bên đấy
rồi.Giờ này, ông Thế và Ngọc Vũ đều đã làm. Cả căn
nhà rộng lớn chỉ còn hai người chủ là bà Diệp Anh và
Thiên An
“Chị khách sáo quá rồi”, bà Diệp Anh hơi mìm cười
nói rồi mời bà Oanh ngồi xuống.
Bà Oanh mìm cười đáp lại cũng không vội vàng nói
thẳng. Bà làm phu nhân của Phạm Hoàng cũng đã
bao nhiêu năm. Những thứ gì nên nói hay không nên
nói bà đều biết cả.
Bà Diệp Anh rót trà mời bà Oanh rồi nói: “Chuyện.
hôm qua rất xin lỗi anh chị. Đề xảy ra chuyện như vậy,
. Bình thường, ông nhà
tôi đi sớm về muộn. Tôi và anh trai lại chiều con bé
quá”
“Chuyện cũng không có gì to tát”, bà Oanh đáp lại,
“Thiên An cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn.”
Mặc dù mìm cười khi nói những lời này nhưng
đương nhiên bà Oanh không nghĩ vậy. Một đứa con
gái như Thiên An lại lớn lên trong gia đình ông như
ông Thể chắc chắn không quá đơn giản. Còn nếu con
bé đơn thuần thiện lương, không biết cái gì thì quả
thật rất ngu ngố:
“Chị cứ nói quá”, bà Diệp Anh đáp lại, “Chuyện này.
ông nhà tôi cũng nói rồi. Mọi thứ đều xem ý bên nhà
anh chị. Thiên An lỗ mãng quá lại đề xảy ra chuyện
như thế này.”
Bà Diệp Anh vừa cười vừa nói. Nhưng trong mắt bà
không có chút ý cười nào. Bà Oanh cũng chẳng để ý
điều này. Hai người bọn họ ai cũng mang mặt nạ nói
chuyện với người kia.
“Dù gì hai nhà cũng qua lại một thời gian rồi. Bên.
nhà tôi cũng ưng Thiên An”, bà Oanh đưa đẩy, “Xây ra
chuyện này không ai muốn cả. Mặc dù Thiên An và
thằng Huy đang yêu nhau. Nhưng chị cũng biết đấy,
Xây ra cơ sự như thế, mối quan hệ này không thể
ăn thua thiệt
tục được. Chúng tôi cũng không mi
Thiên An. Vây nên ông nhà tôi muốn đề thằng Kiên và
Thiên An thành một đôi. Chuyện đám cưới cũng
không cần quá gấp gáp.”
“Không, con không đồng ý”, bà Diệp Anh chưa kịp.
nói gì Thiên An đã lên tiếng. Cô đứng giữa phòng
khách đầy uất ức nói. Bà Oanh và bà Diệp Anh đều
giật mình quay ra.
Cả sáng nay Thiên An không xuống dưới. Ông Thế
cũng chẳng thèm đề ý đến.Bà Diệp Anh sai người
mang đồ ăn lên cho cô nhưng cô cũng không ăn. Bà
vốn nghĩ Thiên An sẽ vùi mình trong phòng cả ngày.
‘Vậy mà không ngỡ con bé lại xuống đây ngay lúc này.
“Con nói năng hàm hồ gì vậy. Đây là chuyện người
lớn, không phải chỗ con có thề xen miệng vào”, bà
Diệp Anh lạnh lùng nói. Bà nhìn cô đầy cảnh cáo. Bình
thường nếu Thiên An bị mẹ nhìn như vậy, cô chắc.
chắn sẽ ngoan ngoãn làm theo ý bà. Nhưng lần này lại
khác. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của bản
thân mình, cô không thể nhắm mắt xuôi chân như thế
được.
*Con hai mưới hai tuổi rồi, không phải là đứa con
nít, Thiên An phản bác, “Chuyện có liên quan đến
hạnh phúc của con. Sao con không được tham gia.
“Con còn không biết mình đã làm gì sao?” Bà Diệp
Anh lạnh lùng hỏi “Con nghĩ bây giờ thằng Huy sẽ tiếp.
tục yêu con, muốn cưới con về làm vợ sao? Không.
thằng đàn ông nào muốn lấy một đứa cắm sừng mình
về làm vợ đâu? Không lấy thằng Kiên, con nghĩ có thể
lấy ai? Chuyện này truyền ra ai còn muốn lấy con?”
Bà Diệp Anh không chút lưu tình nói những lời này.
Thiên An như chết đứng. Cô nhìn mẹ mình, không thể
ngỡ những lời ấy lại do bà nói ra. Cô là con gái của.
mẹ. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn cố gắng làm hài lòng mẹ
mình. Nhưng bà dường như chưa bao giờ đề ý đến cô
cũng chưa bao giỡ khen ngợi cô một câu. Thiên An
vốn cho rằng chẳng qua bà chỉ khó thể hiện cảm xúc.
‘thôi chứ vẫn yêu thương mình. Nhưng cô thật không
ngờ mọi chuyện xảy ra bà không một câu an ủi lại lạnh
lùng nói những lời không khác gì tát nước vào người
mình.
“Thiên An, mẹ cháu nói đúng đấy”, bà Oanh cũng
lên tiếng, “Đây là cách giải quyết tốt nhất cho hai đứa.
Sau này, cháu và thằng Kiên không hòa hợp cũng có
thể ly hôn. Lúc ẩy lại là chuyện khác.”
Bà Oanh nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bà cũng không
quá bất ngờ với thái độ của bà Diệp Anh. Mỗi nhà
có một bài toán khó cần giải. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi
nhà mỗi cảnh, bà không cần thiết phải xen vào chuyện.
nhà người khác. Còn Thiên An, bà vốn cũng không
quá thích cô. Nhưng trước kia, cô là bạn gái của thằng.
Huy, không phải con trai bà. Do đó, bà mắt nhắm mắt
mỡ vui vẻ, niềm nờ với cô. Nhưng hiện giờ lại khác.
Thiên An trỡ thành con dâu của bà. Bà không ưng cô,
không vừa mắt nên sẽ không có chuyện nói giúp.
“Đưa cô An lên lầu đi”, bà Diệp Anh gọi người làm
Người làm nhanh chóng đưa Thiên An lên lầu. Cô
sững người trong giây lát rồi vội vùng vằng nói: “Con
không cưới, con không muốn lấy anh ta.“
Người hầu sức lực lớn, Thiên An thoát không nồi.
Tiếng của cô vọng lại phòng khách. Bà Diệp Anh mìm
cười xin lỗi: “Đề chị phải chê cười rồi, con bé trẻ người
non dạ, không hiểu chuyện. Mong chị thông cảm.”
“Không có gì”, bà Oanh đáp lại, “Chị thấy chuyện
này có ổn không?”
‘Có gì ổn hay không ồn chứ. Anh chị làm vậy là
nghĩ cho nhà tôi rồi. Chuyện này tôi sẽ bảo lại ông nhà
tôi”, bà Diệp Anh nói.
“Cụ thể như thế nào đợi hôm nào anh chị có thời
gian chúng ta sẽ bàn bạc chỉ tiết sau. Chị cứ khuyên
bảo Thiên An cho kỹ. Chuyện này con bé không đồng
ý, chúng tôi cũng không muốn ép buộc”, bà Oanh nói
‘thêm rồi đứng dậy xin phép ra về.
Bà Diệp Anh cũng đứng dậy theo, mìm cười nói:
“Chị yên tâm, tôi sẽ khuyên bào con bé”
Bà Oanh gật đầu rồi xách túi rời đi. Bà Diệp Anh
cũng đi theo, tiễn bà Oanh ra tận cửa. Thiên An đứng
trong phòng. Qua cửa sổ, cô nhìn thấy hai người bọn
họ cười cưỡi nói nói tạm biệt nhau cảm giác bản thân
thật bất lực. Cô có lỗi nhưng mọi người không thề vì
‘thế mà tùy tiện sắp đặt cuộc đời cô được. Cô không
cam tâm.
Chiếc xe của bà Oanh đi xa, bà Diệp Anh thu lại nụ.
cười, xoay người vào trong. Bà bước những bước dài
lên lầu. Tiếng bước chân của bà vang vọng cả căn nhà
vắng người. Cửa phòng của Thiên An được mở ra. Cô
mặt đầy nước mắt quay lại nhìn mẹ mình.
“Con đừng làm mình làm mầy nữa. Kết quả này là
tốt nhất rồi”, bà Diệp Anh nói, “Chúng ta không thể
đắc tội nhà họ Phạm được. Nhà chúng ta nói lớn cũng
không lớn, nói nhỏ thì lại càng không. Mấy chuyện
trốn thuế, giấy tờ có chút vấn đề không phải ít. Chỉ
cần lôi một vài thứ ra, bố và anh trai con có thể đi tù.
Vì vậy, con xem rồi làm đi”
Bà Diệp Anh nói xong lạnh lùng đóng cửa vào.
Thiên An ngớ ngác nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại
rồi bật khóc. Cô khụy xuống, khóc như gào xé tâm
can. Không ai để ý tâm trạng của cô cũng không ai
quan tâm cô. Tất cà mọi người chỉ làm những gì mình
muốn mà thôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom