• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 47

Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên







Tháng sáu một năm sau.

Mùa hè năm nay dường như vẫn cực kỳ khô nóng, tháng năm đã bắt đầu nóng, đến tháng sáu, càng nóng hơn như tiết trời Đại thử vậy. Nhị Hỷ giúp Vy Vy bê chiếc chiếu trúc, lạch bạch đi lên lầu, vừa đi vừa than khổ với trời: "Vy Vy, chúng mình không phải đang ở khu cao cấp sao, đến thang máy cũng hỏng thế này?"

"Cao cấp cái gì chứ, giá phòng cao thôi," Vy Vy cũng mệt không thở ra hơi, cô bê còn nhiều đồ hơn cả Nhị Hỷ, trong tay cầm hai túi đồ nhét đầy những đồ linh tinh, hai bên nách còn kẹp hai chiếc gối.

Hiểu Linh và Ty Ty rớt lại phía sau họ, đồ đạc cũng nhẹ nhàng hơn một chút, một người cầm một bộ ấm chén, một người ôm một chiếc bình hoa...

Đó đều là những thứ Vy Vy mới mua ở siêu thị về...

Vốn định cùng ăn một bữa cơm tối mà thôi, nhưng nghe thấy Vy Vy nói hôm nay vừa lấy quần áo cưới về, bọn Hiểu Linh liền đòi đến xem. Vy Vy liền vội vàng chạy tới siêu thị, mua mấy món đồ, bắt họ làm phu khuân vác >o<.

Hiểu Linh phờ phạc hỏi: "Còn lâu nữa không?"

"Không phải cậu đến rồi sao?"

"Nhưng tớ hoa hết cả mắt rồi."

Vy Vy giơ tay lau mồ hôi: "Sắp tới rồi, leo hai tầng nữa thôi."

"Còn những hai tầng nữa thôi ~~." Vy Vy than vãn.

Nhấc chân đi đã thấy khó lại còn phải leo hai tầng nữa, Vy Vy vừa mở cửa, bọn Hiểu Linh ùa vào chen chúc ngồi trên sô pha. Nhị Hỷ nằm xoài ra, ngó nghiêng xem nội thất, đột nhiên nghĩ ra sáng kiến liền hỏi: "Vy Vy, đến khi tớ tìm được anh chàng như ý, nhớ bảo Đại Thần nhà cậu thiết kế nội thất cho bọn tớ nhé!"

"Tớ cũng thế, tớ cũng thích phong cách này của nhà cậu lắm," Hiểu Linh phụ họa. Hai người Hiểu Linh và Nhị Hỷ không phải lần đầu tiên tới nhà Vy Vy, nhưng mỗi lần đến đều quen tấm tắc khen ngợi mấy câu.

Vy Vy vừa pha trà vừa trả lời bọn họ: "Tớ cùng thiết kế, sao các cậu không bảo tớ?"

"Xì, những chỗ cậu thiết kế là những chỗ xấu nhất."

Vy Vy bực bội. Toàn như vậy cả, rõ ràng đây là phương án của cô và Đại Thần cùng thiết kế nhưng ai nhìn thấy đều đem hết công lao quy cả cho Đại Thần.

Haizz, ~ ~, dưới ánh hào quang của Đại Thần, biết bao giờ cô mới được mở mày mở mặt đây?

Hai lần trước Ty Ty đều có việc không đến được, hôm nay là buổi đầu tiên cô ấy đến nhà Vy Vy, tranh thủ bọn Vy Vy đang nói chuyện, cô ấy đã đi một vòng quanh nhà.

Căn hộ này nằm ở khu chung cư cao tầng Minh Vy Uyển, năm ngoái khi Đại Thần và Vy Vy đính hôn, bố mẹ Đại Thần mua tặng cho hai người.

Nói ra, xưa nay Vy Vy chưa từng nghĩ là bố mẹ phải có nghĩa vụ mua nhà cho con cái, nhưng người lớn đã có lòng mua tặng thì con cái cũng không thể không nhận. Nhưng mà, nếu như bố mẹ còn ở trong căn nhà tập thể cũ kỹ được phân của trường thì tình hình lại không như thế.

Lúc Vy Vy nhận phòng cô cảm thấy rất tội lỗi. Tiền Đại Thần kiếm được thì bố mẹ anh ấy không cần, cho nên Vy Vy cảm thấy, rõ ràng Đại Thần có tiền, sao lại còn cần bố mẹ mua cho. Tuy nói là họ chỉ trả một khoản ban đầu, nhưng khoản ban đầu này cũng lên tới mấy trăm triệu, đối với đồng lương không nhiều nhặn gì của giáo sư lịch sử và giáo sư khảo cổ thì mấy trăm triệu có lẽ cũng gần hết số tiền họ tiết kiệm được.

Hơn nữa cũng không cần phải mua nhà mới, căn nhà trước đây Tiêu Nại ở cũng rất tốt mà.

Sau khi Tiêu Nại biết được suy nghĩ của cô cũng hơi bối rối, giải thích với cô là: "Bố mẹ ở trong trường quen rồi, vì ông ngoại anh cũng từng ở đó, bố anh là học sinh của ông ngoại anh, bố mẹ quen nhau chính ở căn nhà đó."

Tiêu Nại nói hơi buồn cười: "Hơn nữa bố mẹ anh cũng không nghèo như thế đâu."

Sau này giáo sư Lâm - mẹ của Tiêu Nại biết chuyện, lại càng thích Vy Vy hơn nữa. Tâm ý bà bỏ ra mà được cảm nhận thì đó là một điều tuyệt vời trên thế gian này. Giáo sư Lâm rất vui, vừa dặn dò bố Tiêu Nại đừng có nhắc đến chuyện "thiếu kinh phí cho khảo cổ" trước mặt con dâu tương lai, kẻo con dâu tương lai lại nghĩ nhà họ "thiếu kinh phí", lại vừa xem lại đồ đạc của mình, lại chuẩn bị làm chút đồ để mang đi.

Đêm trước hôn lễ, Vy Vy lại nhận được một chiếc vòng đeo tay Bạch Ngọc Dương Chi nghe nói là của gia truyền. Cho đến lúc đó, Vy Vy mới biết những điều Tiêu Nại nói quả là không sai. Nhà họ đúng là danh môn đèn sách truyền đời, người ngoài nhìn vào tưởng thanh bần, nhưng không ngờ bức thư pháp họ treo đơn giản trên tường lại là bút tích vô giá của tác gia nổi tiếng.

Nhưng chiếc vòng đeo tay này lại khiến cho Vy Vy rất lo lắng. Vàng thì còn có giá chứ ngọc thì vô giá, huống hồ là Bạch Ngọc Dương Chi. Tuy mẹ Đại Thần nói đó chỉ là đồ có chất lượng vừa phải, nhưng Vy Vy vẫn sợ ngộ nhỡ làm hỏng chiếc vòng, định bụng chỉ đeo nó vào lúc hôn lễ còn đâu thì không đeo nữa.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Hiểu Linh giục Vy Vy: "Mau lấy váy cưới ra đây!"

"Vào phòng ngủ xem, tớ không bê được."

Hôn lễ của Vy Vy và Tiêu Nại được cử hành theo nghi thức Trung Hoa, đương nhiên là mặc đồ truyền thống một trăm phần trăm. Chiếc mũ phượng nạm vàng bạc sáng lóng lánh, tay áo khoác rộng có đường gấu thêu chỉ kim tuyến đẹp lạ thường, đôi hài thêu tinh xảo, cả bộ đều mô phỏng bộ đồ cưới trong Mộng du 2, để đầy sáu, bảy chiếc hộp lớn.

Ty Ty nâng chiếc mũ phượng lên, cẩn thận từng ly từng tý: "Cái mũ phượng này đẹp quá, tớ còn tưởng là loại mũ kia, tớ không thích kiểu mũ đấy!"

"Mũ kia cũng đẹp, nhưng mà nặng quá." Vy Vy nói.

Nhị Hỷ vân vê viên trân châu trước mặt: "Cái này bao nhiêu tiền thế?"

Vy Vy noi ra một con số, Nhị Hỷ phát hoảng: "Trời ạ, rõ ràng là cậu đội cả một cái nhà vệ sinh lên đầu!"

"... Sao cậu không nói dễ nghe hơn chứ " Vy Vy hơi nản, sau đó lại giải thích: " Đại Thần nói nó không mất giá nên cũng không coi là tiêu tiền..."

Hiểu Linh cũng nói thêm vào: "Người ta còn đeo mấy chục cái nhà vệ sinh trên tay, Vy Vy cậu đeo có mỗi một cái cũng không sao đâu."

Nhị Hỷ ngồi trên giường nhìn chiếc mũ phượng trong tay Ty Ty: "Coi như là không mất giá, nó cũng không sinh sôi nảy nở, haizz, có đáng không?"

"Ôi dào, Vy Vy sinh nở là được rồi."

Trong đầu Vy Vy không hiểu sao lại hiện ra cảnh tượng: … một quả trứng tròn sáng bóng, bỗng tách ra, một đứa trẻ vừa béo vừa trắng chui ra từ vỏ trứng, ngơ ngác bò ra, đôi mắt to tròn, sáng như mắt bồ câu nhìn cô, há chiếc miệng xinh xinh còn non sữa???

Bị bọn Hiểu Linh gọi, Vy Vy vội vàng ngắt dòng tưởng tượng, đọc thầm một trăm lần tôi không đẻ ra trứng, tôi không đẻ ra trứng?????

"Tớ thích bộ này," Hiểu Linh sờ từng đường thêu trên bộ áo cưới, đáp lại với vẻ thèm thuồng rỏ dãi, "Tại sao chúng ta phải bắt chước phương Tây mặc váy cưới trắng chứ, rõ ràng là mũ phượng áo thêu truyền thống của chúng ta đẹp hơn rất nhiều."

"Đúng thế," Nhị Hỷ nói, "Hồi nhỏ tớ thích nhất là trang phục của phim võ hiệp, thường quấn chăn giả làm quần áo cổ trang."

"Vy Vy, cậu mặc thử cho bọn tớ xem đi."

"Tớ không biết mặc????"

Đáp lại những ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, Vy Vy không chịu thua: "Chẳng nhẽ các cậu biết mặc?"

Ba cô nữ sinh nhìn N thứ dây dợ loằng ngoằng trên bộ quần áo và dây lưng, nhìn nhau, Ty Ty lập tức chuyển chủ đề, cảm khái than: "Ôi dào, không ngờ cuối cùng bọn mình cũng phải lấy chồng."

Nhị Hỷ phụ họa: "Đúng thế, liệu có cần phải vội vã thế không, tốt nghiệp xong liền kết hôn, lại không phải là có bầu nữa chứ."

Vy Vy bị bọn Ngu Công trêu chọc nhiều rồi, nên với trình của Nhị Hỷ thì không thấm tháp gì: "Sợ cưới muộn các cậu chuồn hết thì không nhận được phong bì mất!"

Hiểu Linh rất lạ lùng: "Vy Vy cậu đồng ý cưới như thế, sao còn bắt anh ấy đợi những hai năm?"

Ty Ty lại trêu: "Sao cậu khẳng định là Đại Thần muốn cưới, nói không chừng thì Vy Vy của chúng ta mới mót lấy chồng thì sao?"

Hiểu Linh vừa nghe: "Đúng rồi! Sao chúng ta không nghĩ ngược lại, Vy Vy, không phải là cậu cầu hôn đấy chứ?"

Vy Vy bực mình: "Đương nhiên là không phải."

Nhị Hỷ cao hứng hỏi dồn: "Thế chị cầu hôn như thế nào? Có hoa không? Nhẫn nữa? Có quỳ xuống không?"

"????? Nhị Hỷ, bây giờ đến phim truyền hình cũng không sến như thế!"

"Nói nhanh lên!" Nhị Hỷ giục cô.

"Haizz, hai năm nay tớ đều thực tập ở công ty anh ấy nhưng xưa nay chưa từng được trả lương, có một hôm tớ bỗng nghĩ đến chuyện này, liền hỏi anh ấy, sau đấy anh ấy nói là..."

Trên mặt Vy Vy hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Nhị Hỷ và Ty Ty nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.

"Anh ấy nói... nếu đòi tiền thì không có, chỉ có người thôi."

Nhị Hỷ phun ra: "Đại Thần nhà cậu đúng là vẫn xảo quyệt như ngày nào."

Bọn Hiểu Linh ngắm nghía, sờ mó tỉ mỉ, kỹ lưỡng từng món quần áo, trang sức một, cũng gần tới chín giờ rồi, mà nếu lại quay về thì muộn quá. Vy Vy tiễn bọn họ ra bến xe bus, còn chưa đi tới cổng khu nhà, thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.

Cửa xe mở ra, một bóng người cao ráo vững vàng từ trong xe bước ra.

"Ông anh." Bọn Hiểu Linh cùng lúc gọi to.

Tiêu Nại hất hàm về phía bọn họ: "Các em tới rồi à."

Đèn đường đã sáng, sau hai năm Tiêu Nại lại càng lãng tử hào hoa hơn nữa. Nhưng hai năm nay, từ một ông anh khóa trên đã tốt nghiệp, qua những cái mồm của bầy em gái khóa dưới cũng ngày càng trở thành huyền thoại hơn. Bọn Hiểu Linh tuy trước mặt Vy Vy thì mồm mép ghê gớm, nhưng nhìn thấy cậu thì đều tự nhiên ngoan ngoãn như cừu.

Ty Ty nói: "Bọn em phải về rồi, không quấy rầy anh nữa."

Nhị Hỷ đợi một chút, không chịu được, vừa cười vừa nói rất gian manh: "Ông anh, hôm nay anh cho Vy Vy về ở với chúng em đi!"

Vy Vy bối rối, trợn mắt lườm cô ta một phát. Cô đi hay ở, chẳng nhẽ còn phải cần người ta cho phép?

Tiêu Nại nhìn cô, lại mỉm cười nói: "Hôm nay e rằng là không được!"

Chuyện hoàn toàn có thể bỏ qua được thì cậu ấy lại trả lời có vẻ rất nghiêm trọng, lại làm cho Vy Vy phải bực bội trợn mắt lên. Tiêu Nại giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt phản kháng của cô, vẫn nói với bọn Nhị Hỷ một cách rất phong độ mà chu đáo: "Trời tối rồi, anh đưa bọn em về!"

Tiêu Nại đưa các bạn học trở về trường, Vy Vy thì về nhà thu dọn đống quần dó cưới trên giường, vừa thu dọn lại vừa nghĩ đến điều gì, liền dừng tay. Nghĩ ra, thực ra có một lần, thì cũng coi là cầu hôn rồi.

Buổi đó cũng trên chiếc giường này, hai người vừa kết thúc một lần qua quýt, cậu ôm lấy cô bình tĩnh một lúc, rồi đột nhiên lại hỏi cô: "Em định đến lúc nào mới cho anh tốt nghiệp?"

"A?" Cô không hiểu hỏi lại, "Anh tốt nghiệp cái gì?"

Cậu đáp: "Không phải anh học hai năm ở khoa Tự động kiềm chế rồi à?"

Bên Tiêu Nại đã lâu như thế này, năng lực lý giải của Vy Vy cũng đạt đến trình độ siêu phàm, cho nên cô nhanh chóng đi phân tích lý giải.

Khoa tự động kìm chế...

Khoa kìm chế...

Tự kìm chế...

Nghĩ tới đây, mặt mũi Vy Vy đỏ lựng lên như màu bộ quần áo trên tay cô. Khai giảng năm nay hai người đã sống chung, chỉ sợ không có ai tin đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa dám đi tới bước cuối cùng.

Cẩn thận từng ly từng tý cất bộ áo cưới vào trong hộp, một góc của áo ngoài vừa bị Nhị Hỷ làm quệt xuống đất, trên viền áo có vết bẩn, Vy Vy bèn vào nhà vệ sinh gột sạch đi. Gột áo xong rồi, cảm thấy dính dính trên người, nhân tiện vào nhà vệ sinh tắm một cái, tắm xong phát hiện ra nãy giờ mình chỉ suy nghĩ lung tung, hóa ra vẫn chưa thay đồ.

Tuy trong nhà không có người, cửa sổ cũng đóng kín cả rồi, nhưng Vy Vy vẫn không dám không mặc gì đi vào phòng ngủ. Không còn cách nào, cô đành choàng chiếc áo khoác rộng thùng thình lên người, tuy rất mỏng, gần như trong suốt nhưng vẫn còn hơn là không mặc gì.

Mở cánh cửa nhà vệ sinh, Vy Vy bước vội vào phòng ngủ, nhưng khi cách phòng ngủ còn mấy bước chân, thì lại nghe thấy tiếng lạch cạch, tiếng mở cửa, Vy Vy quay sang đờ hết cả người ra.

Sao anh ấy về nhanh thế? Người mở cửa cũng không ngờ tới cảnh tượng này khi bước vào cửa, ngón tay vẫn đặt trên nắm tay cửa.

Vy Vy bất giác quấn thật chặt chiếc áo vào người thêm một chút, thầm mừng may mà lúc nãy không mặc gì mà chạy ra. Cô đâu có biết, mái tóc dài buông xõa vẫn còn ướt, chiếc áo khoác mỏng manh nửa ướt nửa khô quấn lấy tấm thân, cổ tay trắng nõn nà như ngọc lộ ra dưới ống tay áo rộng, đôi chân dài, chiếc eo nửa kín nửa hở như thế này còn quyến rũ gấp bội so với không mặc gì.

"Áo cưới đã mang về đây rồi à?" Tiêu Nại từ từ đóng cửa lại.

"Dạ, vừa mang về lúc chiều." Vy Vy đáp lại cảm thấy mình cần phải giải thích một chút tại sao mình ăn mặc và đứng ở đây như thế này, "Em, em vừa tắm xong, quên mất lấy quần áo, vừa hay có cái áo bẩn để trong nhà tắm..."

"Bẩn à? Chỗ nào?"

"À, ở dưới vạt dưới, đã..." Vy Vy theo phản xạ cúi xuống nhìn vạt áo, vẫn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị người ta ôm ngang lấy eo. Cậu đã đến bên cô rồi, ôm chặt cô bế vào phòng ngủ.

"Em thay đi cho anh xem."

"... Em không biết mặc."

"Anh sẽ dạy em."

Những ngón tay nắm chặt lấy vạt áo bị gỡ ra, chiếc áo đang mặc trên vai bị rớt xuống. Cô ngồi trên chân cậu, chỉ cách tấm thân trần có một lớp vải mỏng manh. Vy Vy đã không dám nhìn cậu ấy, nghiêng đầu áp sát bên cạnh cổ cậu.

Đúng là cậu ấy dạy cô, từ từ khoác từng chiếc lên người cô, còn chậm rãi khoan thai giảng giải cách mặc. Quần lót, áo lót, váy, thắt lưng, áo choàng... những ngón tay nóng bỏng thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào cơ thể cô. Vy Vy để cậu ấy mặc đồ cho, ngoan ngoãn làm các động tác giơ tay, đứng lên hoặc ngồi xuống. Cuối cùng lại bị cậu ấy ôm lấy ngồi xuống trên đầu gối, để cậu có thể cầm được gót chân của cô, để đi cho cô đôi hài thêu hoa.

Cô đã mặc xong hết chỗ váy áo cưới, đôi chân dài đung đưa, rạng rỡ như ráng chiều. Cậu nhìn cô, bỗng nhiên ôm chặt lấy eo cô, bế bổng lên, rồi đặt cô lên giường.

Bộ áo cưới giống như ngọn lửa, mái tóc đen mượt tựa như dòng thác, tấm thân tựa ngọc ngà. Vy Vy lo lắng nhìn cậu, cánh tay của cậu đang ôm lấy hai bên đầu cô, giữ chặt mái tóc cô, đôi mắt sâu thẳm lại im lìm, Vy Vy dần dần không chịu nổi cái nhìn như vậy, không khỏi không kìm chế nghiêng đầu.

Một giây sau, bị cậu ấy hôn ghì lên môi.

Cậu ép xuống, hôn cô thật sâu, mạnh mẽ, cuồng dại say mê hơn bất cứ lần nào cậu ấy đã từng hôn cô, dường như cuối cùng cậu ấy đã không thể chịu đựng được, vừa bỏ hết mọi điều cấm kỵ. Vy Vy bị cậu ấy hôn đến mức nghẹt thở, chỉ có thể ngoan ngoãn hòa cùng nhịp điệu của cậu để thở ra hít vào. Cô cảm thấy bộ áo cưới trên thân mình bị lần cởi, cảm thấy cậu đang hôn lên cổ cô, cảm thấy mình đang bị cậu ấy mơn man đến phát đau, cảm thấy nụ hôn của cậu ấy đang trượt dần xuống phía dưới...

Trong bầu không khí càng ngày càng nóng, cô càng ngày càng mơ màng, khẽ rên lên, bỗng nhiên cô phát giác chiếc váy đã bị cởi ra.

Cậu đột nhiên dừng lại.

Nhưng Vy Vy lại không cảm thấy thoải mái vì sự dừng lại đột ngột ấy. Trước đây cứ đến đây thì dừng lại... hoặc là, dùng cách khác, nhưng, nhưng...

Vy Vy nhìn cậu, cái nhìn đầy mê hoặc.

Chiếc áo sơ mi cậu mặc đã bị xộc xệch, để lộ ra bộ ngực vạm vỡ, trong tiếng thở hổn hển nho nhỏ, đôi mắt như những ngọn lửa đang thiêu đốt chăm chú nhìn cô. Sau đó, cậu nắm lấy tay cô thật chậm thật chậm, đưa xuống dưới thắt lưng của cậu.

Qua hành động của cậu, Vy Vy đã hiểu cậu ấy muốn gì, tim đập thình thịch bỗng không thể khống chế được, cơ thể căng thẳng tới mức dường như đến đầu ngón tay cũng run lật bật.

"Vy Vy, đừng căng thẳng."

Cậu vừa mạnh tay điều khiển động tác tay cô, lại vừa tiếp tục phủ lên bờ môi cô, vừa nhẫn nại lại vừa hôn cô thật dịu dàng tựa như đang lừa phỉnh cô.

Tiếp theo nụ hôn, cậu cắn nhẹ vào trái tai cô, thì thầm khe khẽ bên tai: "Vy Vy, anh không đợi được nữa rồi."

Tuy mệt rã rời, nhưng ngày thứ hai, Vy Vy vẫn mở mắt đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Trời đã sáng bạch, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ dày dặn lọt vào trong căn phòng.

Cô nằm trên bộ váy cưới xộc xệch, bị người ta ôm thật chặt vào trong lòng, cánh tay đặt ngang trên eo cô. Cô hơi nhúc nhích, người ở phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh rồi, liền lập tức dính chặt lấy.

"Vy Vy." Giọng nói vẫn luôn lạnh lùng ấy, giờ đã bị tình dục làm cho trầm ấm hẳn đi. Cô dường như mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng, những nụ hôn nhẹ lại từ từ lướt sau cổ, một cách từ từ....

Tỉnh lại lần nữa đã quá trưa rồi.

Cảm thấy cơ thể ẩm ướt, Vy Vy mở mắt, cậu ấy đang xóa dấu vết giúp cô bằng một chiếc khăn bông mềm mại. Vy Vy hơi xấu hổ, muốn trốn, nhưng hễ cựa quậy là lại đau ê ẩm, đến sức rướn lưng lên cũng không có nữa.

Tiêu Nại áp người xuống: "Anh bế em đi tắm nhé!"

Vy Vy lắc đầu.

"Khó chịu à?"

Vy Vy vẫn lắc đầu, nhìn cậu ấy, nâng cánh tay, ôm vào cổ cậu.

Bây giờ, chỉ cần bên cậu là được rồi.

Vy Vy không bao giờ hối hận vì chuyện xảy ra ngoài mong muốn trước lễ cưới, nhưng di chứng của chuyện này lại làm cho cô vô cùng đau đầu.

Di chứng thứ nhất, đó chính là bộ áo cưới .



Bởi vì...



Cho nên...



Tóm lại, sau buổi tối đó, bộ quần áo cưới căn bản là,... không thể nhìn được, nhăn nhúm thì không nói làm gì, lại còn rất nhiều... dấu vết. Bộ áo cưới lại được may bằng loại lụa rất đắt. Những đồ như tơ lụa đắt như vàng, căn bản Vy Vy không biết phải giặt như thế nào, cũng không biết đưa đi giặt, cuối cùng cơn giận dữ của Vy Vy lại được trút lên đầu kẻ gây ra chuyện.



Cho nên Tiêu Nại bận rộn bù đầu thì cũng không thể không bớt thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa.



Di chứng thứ hai, đó chính là, haizz....



Vy Vy phát hiện ra... trước hôn lễ một tháng thật là không có chút khôn ngoàn nào cả. Hoặc là tiến hành sớm, đến trước khi kết hôn tính toán thì cũng không vất vả thế này, hoặc là dứt khoát để tới sau khi cưới.



Trong lúc bận rộn nhất, vẫn phải đáp ứng nhu cầu của một người đã kiềm chế mấy năm nay, thực sự là cảm thấy có chút mệt mỏi.



Tháng sáu thật là bận.



Dường như tất cả mọi việc đều dồn lại một lúc. Cô sắp tốt nghiệp, hôn lễ cũng phải chuẩn bị, phiên bản mới nhất của Mộng du 2 cũng sắp gia nhập thị trường, còn nữa, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.



Buổi tối hôm nay Đại Thần nhận được một cú điện thoại, liền dẫn Vy Vy ra ngoài.



"Đi đâu?"



"Đến nơi rồi nói."



Bước thật nhanh qua đường, từ từ đến quán cà phê Internet. Đứng trước chiếc cửa đang khép chặt của quán cà phê Internet, Vy Vy nhìn thấy Tiêu Nại rút chìa khóa, mở cửa ngách, đi vào ấn công tắc.



Đèn sáng lên, mấy trăm bộ máy tính sắp đều tăm tắp im lìm trong quán.



"Ngày mai những chiếc máy tính này đều không chạy được nữa."



Vy Vy biết quán cà phê Internet này là do Tiêu Nại và ông cậu họ cùng mở rất lâu trước đây, bây giờ máy tính phổ cập rồi, làm ăn không còn lãi như trước đây, nhưng ông cậu vẫn luyến tiếc, tuyệt nhiên không chịu đóng cửa. Nói ra, lần đầu tiên Đại Thần nhìn thấy cô cũng từ trong quán này.



Tiêu Nại gật đầu: "Sau này thống nhất dọn đến chỗ này, anh đã mua một nửa tài sản ở đây."



Kinh ngạc một hồi, Vy Vy mới bắt đầu xem xét khung cảnh quán Internet, cảm thấy thật hài lòng, "Ôi, có một nơi của riêng mình là thích nhất."



Tiêu Nại cười, cùng cô đi vào bên trong, vừa đi vừa bàn bạc về cách bố trí, chỗ nào làm thành phòng họp, chỗ nào làm văn phòng... đi đến một chỗ đột nhiên anh dừng lại, nhìn vào chỗ đó và nói: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở đây."



Vy Vy nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, đó là một chỗ ngồi đối diện với cầu thang, Vy Vy vốn không nhớ mình đã từng ngồi ở đây.



"Hi Hi, thực ra anh bị tình yêu sét đánh," Vy Vy trêu chọc anh, "Bây giờ em phát hiện ra, thực ra anh là một tên háo sắc."



Tiêu Nại nhíu mày.



"Anh có ý kiến à?"



"Không, nhưng anh cảm thấy thế vẫn chưa đủ." Tiêu Nại thủng thẳng nói, "Ít ra thì anh cũng là kẻ đại háo sắc chứ."



Dạo này người ta đúng là một tên đại háo sắc....



Vy Vy: "... Anh không biết xấu hổ lại còn tự hào nữa!"



Tiêu Nại nói: "Loại háo sắc không ăn tạp, chỉ ăn một thứ, không đói thì mới là đáng xấu hổ."



"... Em lên trên tầng xem thử."



Trêu người lại biến thành bị người trêu, đúng là thảm kịch. Vy Vy không đánh được thì bỏ chạy, chạy mất dép lên trên lầu.



Nhìn thấy bóng Vy Vy biến mất trên lầu, Tiêu Nại khẽ nhếch mép cười.



Cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy như thế nào nhỉ?



Thời gian trôi qua đã lâu, có chuyện đã không còn nhớ rõ, nhưng buổi ban đầu, tức là sau khi kết hôn trong game Tiêu Nại chưa hề có ý niệm gặp mặt nhau ở ngoài đời.



Chỉ vì có việc phải đến quán nét, gặp phải tiếng sét ái tình.



Chỉ là cảm thấy thao tác của người con gái này vô cùng đẹp mắt, chỉ cái nhìn đầu tiên thôi đã lôi cuốn được cậu, cho nên lại ngắm thêm vài phút, nhìn cô ấy chỉ huy hỗ trợ chiến thuần thục, đánh một trận lấy yếu thắng mạnh vô cùng hoàn hảo.



Ban đầu thậm chí cậu chỉ chú ý đến màn hình và những ngón tay lướt nhanh như múa của cô, cho đến giây phút cuối cùng, trận chiến kết thúc, cậu mới chuyển ánh nhìn đến khuôn mặt cô.



Đó là một khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng ưa nhìn, hơn nữa lại có phần quen thuộc.



Dựa vào trí nhớ thiên bẩm, anh đã tìm thấy tên cô một cách rất nhanh chóng từ kho dữ liệu trong đầu mình.



Bối Vy Vy.



Nhìn từ xa, thì Bối Vy V có thể khiến cho đám nam sinh bên cạnh mình phải một phen ngây ngất.



Sau này, lại là một lần rất trùng hợp.



Đã lâu anh không chơi Mộng du giang hồ, lần đó anh đi tìm một ít tư liệu về Mộng du, không ngờ trong kênh diễn đàn lại thường xuyên gặp tên cô.



Lần này tên cô là Lô Vỹ Vy Vy.



Cái tên rất dễ nhớ, lần trước nhìn thấy cô khi đang trợ chiến anh đã nhớ rồi. Cái tên rất rõ ràng, nhưng người đặt tên cũng rất lười biếng không chịu động não.



Cô ấy thực sự bị đá? Còn định cướp rể?



Thực là cơ hội hiếm có, Tiêu Nại cũng có hứng thú đi góp vui, chỉ khi tới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng hồng không lẫn vào đâu được đang bị đám đông vây kín.



Cô ấy thực sự sẽ cướp rể.



Tiêu Nại thong thả đứng bên quan sát, nhưng từ trong tiềm thức lại cảm thấy, cô ấy hình như phải giơ đao chém tên phản bội kia thì mới hợp lý. Cuối cùng trong khoảnh khắc cô ngồi xuống bán đan dược, những người trong game hết thảy đều bị shock, Tiêu Nại ở bên ngoài máy tính cũng thấy buồn cười.



Bỗng chốc nảy sinh cảm giác muốn được che chở cho cô ấy.



Cảm giác này không biết vì sao lại có, chắc chắn không phải là dự định trong bộ óc đầy bí mật của cậu, từ trước tới nay chưa hề nảy sinh với bất cứ người nào, nhưng bỗng nhiên nó lại trào dân thật mạnh mẽ.



Cô em gái nhỏ của anh, sao lại có thể để người khác đá, sao lại có thể đau khổ đến vậy?



Cho nên, cầu hôn.



Cho nên, hôn lễ long trọng.



Khi kết hôn, cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm là cô sẽ đồng ý, nhưng khi cô rất thoải mái nói "được", trong lòng cậu đã dậy lên một sự lãng mạn khó tả.



"Phòng làm việc của anh đặt ở vị trí này nhé!"



Vy Vy đứng trên tầng nói, rất lâu mà không nghe thấy Tiêu Nại trả lời, liền đi xuống tầng dưới, nhìn thấy cậu vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cô hỏi "Anh đang làm gì đấy?"



"Đang nghĩ tới chuyện em vừa hỏi." Tiêu Nại ngẩng đầu nhìn cô.



"À." Cô vừa hỏi chuyện gì?



Tiêu Nại cười nói: "Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên."



Nếu như, anh biết có một ngày anh yêu em đến nhường này.



Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.






Chuyện ngoài lề 1: Bảng xếp hạng các người đẹp.​



Đêm cuối cùng trước khi tốt nghiệp, Tiêu Nại ở lại trường.

Trời vừa sáng là phải giã từ đời sinh viên để vào đời, mọi người trong ký túc đều bồn chồn thao thức suốt đêm, cho nên Ngu Công kéo thêm hai người phòng khác, ghép thành một sòng mạt chược, một bàn tiến lên, lại thêm ít bia và đồ nhắm, mọi người vừa uống bia vừa tán chuyện.

Tán chuyện thì không tránh khỏi việc nói đến chuyện những hot girl gần đây của trường và của khoa, Tiêu Nại mới thực sự khiến người ta phải giật mình kinh ngạc vì trước khi tốt nghiệp lại cùng với người đẹp cấp trường Bối Vy Vy làm thành một đôi.

Em bảy nói: "Em biết anh ba luôn theo trường phái tốc chiến tốc thắng, nhưng không biết tự nhiên lại tốc chiến như thế này, nhanh như chớp, đã yêu được á khôi trong bản xếp hạng của trường! Báo phục, bái phục."

Hầu Tử Tửu nói: "Kỳ thực nếu anh ba yêu được hoa khôi Mạnh Dật Nhiên thì em cũng không ngạc nhiên làm gì, nhưng hình như anh ba có quen với Mạnh Dật Nhiên?"

Anh cả bình thường không buôn chuyện, nhưng rượu vào thì lời ra: "Anh nhớ có cuộc tranh cãi ai là hoa khôi, sau đó thì em dâu ba thua phải không?"

Mojata cũng uống khá nhiều, nói: "Nghe nói vì chị ba không có được sự trong sáng ngây thơ như cô Mạnh Dật Nhiên kia."

Giữa tranh luận ồn ào, vai nam chính của câu chuyện – Tiêu Nại mới cất tiếng: "Bảng xếp hạng gì cơ?"

Mọi người: "...."

Ngu Công ở bên cạnh nói to: "Có thật đến bảng xếp hạng hot girl trường mình anh cũng không biết không?"

Tiêu Nại đáp: "Không biết."

Ngu Công kích động, vứt quân bài trong tay xuống đất, mở laptop của mình ra, mở phần diễn đàn của trường, tìm thấy comment liền đưa laptop cho anh xem: "Nhìn đi! Bảng xếp hạng người đẹp của trường mình, có cả ảnh đấy!"

Mọi người trong ký túc đều rất háo hức chờ Tiêu Nại bình luận ra sao, nhưng Tiêu Nại lại không thèm liếc lấy một cái, sau đó tay trái đánh mạt chược, tay phải bắt đầu gõ bàn phím.

Chẳng nhẽ cậu định online gửi tin nhắn?

Cả ký túc lại càng háo hức hơn nữa.

Một lúc sau Tiêu Nại mới trả máy tính cho Ngu Công, Hầu Tử Tửu nói: "Mau đọc tin nhắn của anh ba đi."

Ngu Công đồng ý rối rít: "Được, được, được."

Nhưng khi cậu ta mở trang mới, thì trang web hiển thị – không tìm thấy trang web này, Ngu Công không tin tìm lại một lần nữa, lại phát hiện ra những comment đều không mở được nữa. Nhưng các comment khác của forum thì vẫn bình thường.

Ngu Công bực bội: "Cậu, cậu, cậu, cậu làm cái gì đấy?"

"Bảng xếp hạng hoàn toàn sai với sự thực này lưu lại làm cái gì?" Tiêu Nại lạnh lùng nói, tiếp đó đẩy quân bài mạt chược phía trước mặt: "Thập tam yêu, ăn tiền."






Chuyện ngoài lề 2: Xếp bậc thứ tự trong phòng ký túc của Đại Thần.​



Tiêu Nại lần đầu tiên trong đời biết mùi tình yêu, thì mới biết rằng, hóa ra có bạn gái là phải mời bạn cùng phòng của cô ấy đi ăn. Đương nhiên, cậu cũng rất vui vẻ mời khách nhưng mời xong vẫn có cảm giác không thầy mà nên, những người bạn cùng phòng với mình cũng nên mời mới phải đạo, cho nên bọn Ngu Công lại có cơ hội ăn uống miễn phí một lần, cho nên Vy Vy mới gặp được bọn Ngu Công ngoài đời lần đầu tiên...

Bọn Ngu Công... Haizz, không được đẹp trai như các nhân vật trong game >o< điều này là hiển nhiên rồi, nhưng tính cách thì cũng không khác trong game là bao, cho nên Vy Vy hòa đồng với bọn họ rất nhanh. Phòng Tiêu Nại có sáu người, anh cả, anh ba, anh bốn cho đến em bảy, vì anh hai khiến người ta dễ liên tưởng tới một thứ máy móc lạnh lùng nào đó, nên không ai cho cậu ta xuất đầu lộ diện. Anh cả và em bảy không chơi game, cho nên Vy Vy không quen, nhưng bọn họ rất dễ hiểu nhau. Nói ra, trong phòng chỉ có một người khó hiểu, khó sống đó chính là Tiêu Nại >o<.

Bởi vì vốn có sự quen biết qua lại trong game, nên bữa cơm này rất vui vẻ, chỉ có điều Vy Vy vừa ăn trong đầu lại lởn vởn một câu hỏi: tại sao bọn Ngu Công lại gọi Tiêu Nại là anh ba, xem ra bọn họ còn nhiều tuổi hơn Tiêu Nại?

Đương nhiên, một người như Vy Vy sẽ không hỏi những câu hỏi thất lễ như thế, ăn xong Tiêu Nại đưa cô về nhà, Vy Vy mới dám hỏi.

Tiêu Nại nói: "Bọn họ đều lớn tuổi hơn anh."

Vy Vy càng ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

Tiêu Nại nói: "À, vấn đề về kỹ thuật."

"A?" Vy Vy nghe thấy mà ù ù cạc cạc: "Kỹ thuật gì chứ?"

Tiêu Nại nói thẳng ra đáp án: "Làm người khác đơ người, bọn họ thua anh."

Rất lâu sau đó, Vy Vy mới nghe được nguyên bản đầy đủ câu chuyện làm người khác đơ người, Ngu Công miêu tả lại một cách bực tức chuyện Tiêu Nại năm đó còn nhỏ tuổi mà đã xảo quyệt như thế nào, sau khi cậu ấy phát hiện ra tuổi mình nhỏ nhất, liền âm thầm lấy máy tính xách tay, và lạnh lùng khiêu khích mọi người: "Là đàn ông thì phải dựa vào thực lực" như thế nào.

Nói đến đây Ngu Công vẫn hơi bực bội: "Tại sao anh lại phải so thực lực với cậu ta chứ!"

Lúc đó Vy Vy tuy vẫn chưa hiểu tình tiết này, nhưng chỉ có điều này đã làm cho cô phải bối rối, sau đó khi phát hiện ra vấn đề liền hỏi: "Vậy anh thua anh cả à?"

Tiêu Nại nghe thấy nhìn cô một cái, khuôn mặt lộ vẻ anh đã thua như thế nào.

Vy Vy khó xử: "Thế là anh ấy thành anh cả à."

Tiêu Nại vẫn lạnh nhạt nói: "Anh nhường."

Vy Vy rất nghi ngờ: "Anh giỏi thế cơ à?"

"Anh cả mặc nhận là trưởng phòng, sẽ phải làm việc."

Vy Vy: "....."



Hậu ký​



Nói ra, ngày hôm nay toàn bực chuyện lặt vặt.

Mấy hôm trước, tôi còn rất vui vẻ nói với bạn bè là: ha ha ha, các cậu không xem được nhật thực toàn phần, chỉ có thể xem nhật thực một phần. Kết quả, hôm nay, ngày 22, đám bạn bè lại rất sung sướng nói với tôi: ha ha ha, đến nhật thực một phần cậu cũng không được xem.

>o<

Đây đúng là trừng phạt tôi về sự quá đắc ý mấy hôm trước. Thật chán, mấy trăm năm nay mới được nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng, chỗ bọn tôi lại mưa. Còn gọi gì là một trong những địa điểm quan sát đẹp nhất nữa...

Điểm duy nhất may mắn là, tôi luôn nhầm lẫn cho rằng kính chuyên dụng xem nhật thực rất đắt, phải đến mấy triệu đồng, nên không đi mua, buối tối ngày 21 tôi mới phát hiện chỉ có mấy chục nghìn, buồn bã hồi lâu. Bây giờ xem ra tôi đã tiết kiệm được mấy chục nghìn, ha ha.

Nói ra, nhật thực toàn phần ngày 22 cũng là một trong những động lực để tôi gấp rút viết văn. Lúc viết đoạn kết tôi tự nhủ viết nhanh lên, viết nhanh lên, trước ngày 22 phải viết xong, thì có thể cùng bố mẹ đi ngắm cảnh một cách thoải mái. Cho nên tôi vùi đầu kỳ cà kỳ cạch ngồi viết, cuối cùng cũng viết xong hôm 19.

Nhẩm tính thời gian, thì bắt đầu mùng tám tháng tám cho tới nay, cũng gần một năm rồi.

Trước khi cầm bút, tôi cũng không thể ngờ cuốn tiểu thuyết này lại tiêu tốn của tôi mất một năm. Tôi cho rằng nó chỉ là một câu chuyện ngăn ngắn thôi, ước chừng khoảng một hai vạn chữ là có thể kết thúc được rồi. Cho nên không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền hạ bút, ai ngờ được càng viết càng dài, càng viết càng dài, càng viết lại càng dài...

(Mọi người: chúng tôi biết là rất dài rồi! Cô không cần nói lại như thế đâu...)

Cuộc sống đầy bất ngờ như cơn mưa trong ngày nhật thực toàn phần thế này! (Được rồi, tôi vẫn chưa quên được nhật thực toàn phần...).

Vì phần hậu ký này là viết sau khi xuất bản, cho nên biên tập viên thông báo cho tôi nói, Mạn Mạn, phần hậu ký của cô không được quá 800 chữ đâu đấy, nếu không không thể lên khuôn được đâu.

Tuy trước đây luôn muốn mau chóng viết gì viết cái gì, hình như lại có sức ỳ, cảm giác bao nhiêu lời hay ý đẹp không biết bắt đầu từ đâu sau khi đã hoàn thành xong bản thảo, nhưng bỗng chốc phát hiện ra không thể viết lôi thôi dài dòng được, cũng có chút hụt hẫng.

May mà hằng ngày lúc up bài lên mạng, những gì cần nói thì cũng nói gần hết với mọi người rồi.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt quãng thời gian qua , cuốn sách tới của tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian viết. Bên nhau trọn đời viết mất hai năm, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên gần một năm, hy vọng cuốn mới có thể viết xong trong nửa năm.

Hậu ký là phần sau của cuốn sách này, viết tới đây bỗng có chút tiếc nuối, giống như là tạm biệt thế giới của Vy Vy và Tiêu Nại vậy, thật là không nỡ.

Bọn họ đã đi cùng tôi suốt một năm trời.

Có lẽ, sau này có thể viết thêm vài truyện nhỏ về bọn họ, hoặc là để họ xuất hiện trong một câu chuyện khác.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm viết cuốn Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cho dù thế nào thì bây giờ ngồi viết phần hậu ký cũng là lúc thấy vui vẻ thư thái nhất.

Chúc cho bạn – người đọc cuốn sách này cũng được vui vẻ thư thái.


Cố Mạn
Ngày 22 tháng 7 năm 2009
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom