• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Vợ Ta Là Thánh Nữ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6 Tiên thiên nhị khí

- Đứng lại, anh có biết tôi là ai không?

Nghe được câu này, Giang Tả khẽ bó tay, hắn cảm thấy có chút buồn cười.

Cô gái này chẳng lẽ không nghĩ thử một chút, người mà cô ta đang cản là ai sao?

Sau đó, Giang Tả quay người nhìn về phía đối phương:

- Cô là ai?

Cô gái kia có chút cấp bách, nói:

- Tôi, tôi không có ý, chẳng qua tôi gấp quá. Thuốc kia dùng để cứu mạng người, thực sự không có thời gian đi tìm nữa. Mười lần, thuốc kia nhiều nhất đáng giá mười ngàn, tôi trả anh một trăm ngàn, được không?

Giang Tả nhìn qua đối phương, nhàn nhạt nói:

- Nếu thuốc này tôi cũng dùng để cứu người thì sao?

Cô gái kia sững sờ, tùy tiện nói:

- Chúng tôi thực sự gấp, trễ nữa là không kịp!

- Vậy tôi cũng phải nói, tối nay không dùng thuốc này, người kia cũng sẽ chết?

Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Cô gái kia lại nói:

- Nhưng… nhưng…

Cô gái kia còn chưa nói hết, Giang Tả đã nói thay:

- Nhưng người chết không phải người của cô, người vội không phải cô, thuốc không có tìm cố tìm, không chừng vẫn có thể tìm được. Người khác chết không quan hệ gì với cô, nhiều lắm là mặc niệm đáng thương một chút, sau đó cảm khái thế sự vô thường.

Cô gái kia ngẩn người nhìn Giang Tả.

Giang Tả lạnh lùng nói:

- Nếu chúng tôi chết không quan hệ gì với cô, cô không vội. Vậy có quan hệ gì với tôi? Cô cần cứu mệnh, tôi cần dùng gấp. Là cô, cô sẽ bán cho tôi sao? Trong lòng cô hẳn cũng đã có câu trả lời? Như vậy, câu trả lời của cô chính là câu trả lời của tôi. Chuyện mình không làm được, đừng bức bách người khác làm, được chứ? Xin lỗi, cô không ép được tôi!

Giang Tả xoay người rời đi.

Tiền?

Đối với Giang Tả hắn mà nói, căn bản không có giá trị.

Cho dù có giá trị thì sao? Một trăm ngàn mà bắt hắn chờ một đêm? Bọn họ lấy đâu tư cách?

Cô gái kia hoảng sợ nhìn bóng lưng Giang Tả, cuối cùng tức muốn điên lên, người kia dựa vào cái gì mà nói với cô như thế chứ?

Hắn có tư cách gì mà nói cô?



Hoa viên Thế Kỷ.

Nghe tên thì rất hoành tráng, nhưng đây chỉ là một tiểu khu bình thường chỗ Giang Tả ở.

Nhà ở đây là hắn thuê, hắn còn chưa mua nổi nhà, vừa tốt nghiệp thì lấy đâu ra tiền?!

Có điều Tô Kỳ có hay không thì khó nói, nhưng hẳn là không có, tu luyện rất tốn tiền nha.

Mấy thứ mà Giang Tả mua vừa rồi, đối với hắn mà nói cũng chỉ là dược liệu bình thường, thế nhưng lại tiêu tới hai trăm ngàn.

Khó trách nhiều người chạy tới bộ phận thị trường như vậy.

Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích cũng không lớn, cũng không nhỏ, đủ cho họ ở.

Nhắc tới nhà này, trước hắn với Tô Kỳ còn bố trí nơi này làm phòng cưới, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Tô Kỳ đã rất vui vẻ.

Giang Tả cau mày, lâu như vậy, hắn lại còn vì Tô Kỳ mà động tâm.

Lúc không có bất cứ hy vọng cùng triển vọng gì, hắn dù muốn hay không thì vẫn chọn ly hôn với Tô Kỳ, bây giờ hắn trở lại, hắn lại có tâm tư, thậm chí là mong đợi.

Giang Tả cũng không nghĩ nhiều, đi tới phòng bếp.

Hắn lấy cái nồi đặt lên bếp từ, làm gì? Đương nhiên là luyện đan!

- Nhắc tới luyện đan, phương thức luyện đan này là ai phát minh nhỉ? Đúng là một nhân tài.

Sau đó, Giang Tả bắt đầu xử lý dược liệu trên tay, tiếp đó mở bếp.

Thủ pháp của Giang Tả vô cùng thành thạo, động tác như nước chảy mây trôi, đẹp như thể hiện nghệ thuật.

Không lâu, Giang Tả đã xử lý dược liệu xong, tiếp đó bắt đầu thả vào trong nồi lẩu.

Vì đây chỉ là một cái nồi, cho nên Giang Tả không định tụ đan, hơn nữa cũng không thể tụ đan.

Thứ hắn cần là chất lỏng.

Giang Tả không ngừng bỏ thêm dược liệu, cuối cùng chỉ còn ba loại thuốc nữa, hắn mới bật nhiệt độ lên tối đa.

Khi ngửi được mùi hương thoang thoảng, Giang Tả khẽ nhếch miệng cười, sau đó bỏ toàn bộ số thuốc còn lại vào, nước trong nồi nhanh chóng chuyển sang trạng thái sền sệt.

Khi cô đặc tới mức nhất định, Giang Tả thả Nguyệt Lệ châu vào.

Sau đó, Nguyệt Lệ châu liền ánh lên lam quang, chất lỏng sền sệt trong nồi nhanh chóng bị Nguyệt Lệ châu hấp thu.

Mà mày sắc Nguyệt Lệ châu cũng dần biến đối, tử thiểm lam, biến thành lam nhạt, rồi biến thành thiên lam.

Đến lúc đậm như màu trời, sự biến đổi mới ngừng lại.

Giang Tả biết, đã tới cực hạn.

Không chút do dự, Giang Tả trực tiếp vớt Nguyệt Lệ châu ra, miễn cưỡng đạt tới trung phẩm, đủ hắn dùng.

Sau đó Giang Tả đóng toàn bộ cửa lại, tránh cho người đi vào quấy rầy.

- Bây giờ còn thiếu trận pháp nữa!

Hắn đi tới phòng ngủ, trong này có chỗ trống rộng rãi, đủ để hắn vẽ hai cái trận pháp.

Hơn nữa bên cạnh còn có cửa sổ, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Công pháp của Giang Tả khác với các loại bình thường, người khác tu luyện dựa vào thiên tư, Giang Tả hắn luyện là cướp đoạt.

Mà muốn học được pháp cướp đoạt này, trước nhất định phải ngưng tụ Tiên Thiên Hỗn Độn khí.

Có nó mới có thể tiến thành cướp đoạt, tu luyện tăng lên bản thân.

Tiên Thiên Hỗn Độn khí, phân làm Tiên Thiên khí cùng Hỗn Độn khí.

Tiên Thiên khí lại phân thành Tiên Thiên Nhất khí, Nhị khí cùng Tam khí.

Khí càng ít thì tốc độ cướp đoạt càng nhỏ.

Hiện tại, Giang Tả còn chưa dám nghĩ tới Hỗn Độn khí, thứ hắn cần hiện tại là Tiên Thiên nhị khí, hơn nữa còn phải dựa vào Nguyệt Lệ châu trước mắt này.

Muốn sinh Tiên Thiên khí, vậy chỉ có thể dựa vào Ngũ Hành chi lực hoặc là Nhật Nguyệt tinh hoa.

Bất luận lực lượng nào trong Ngũ Hành đều có thể kích hoạt Tiên Thiên Nhất khí, còn Nhị khí thì phải có ba loại trở lên.

Tam khí thì phải có Nhật Nguyệt tinh hoa phối hợp.

Vốn Giang Tả muốn gom đủ ba loại Ngũ Hành chi lực để kích hoạt Nhị khí, không thì Nhất khí cũng được, tóm lại, tối nay hắn phải có thể tu luyện.

Có điều giờ gặp may, thu được Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu là thứ không kém Nguyệt Hoa.



Đêm tới.

Giang Tả ngồi trên một trận pháp, một trạn khác thì đặt Nguyệt Lệ châu.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Giang Tả khẽ cười, quả nhiên, trời cũng giúp ta.

Khi ánh trăng chiếu tới Nguyệt Lệ châu, Nguyệt Lệ châu bắt đầu toát ra ánh sáng, ánh sáng lại bị trận pháp hấp thu, sau đó cả trận pháp sáng lên.

Hai trận pháp trong phòng là đồng nguyên, cho nên toàn thân Giang Tả lập tức bị năng lượng trong Nguyệt Lệ châu bao phủ.

Nguyệt Hoa tràn vào trong cơ thể Giang Tả.

Trong phút chốc, cảm giác đau nhức xông lên tới tận não hải, cảm giác đau đớn mãnh liệt tới tan nát tâm can, sống không bằng chết.

Đây là cái giá phải trải khi muốn đạt được Tiên Thiên khí, thành là sinh, bại là tử.

Trận pháp rất mỏng manh, cho nên Giang Tả căn bản không dám động, trận pháp ở đây hoàn toàn không phải trận pháp trong Tiên Linh động phủ, ở chỗ kia hắn có thể lăn qua lăn lại, nhưng ở đây thì không được có bất cứ dị động nào.

Hơi không cẩn thận, đó chính là hủy diệt.

Cảm giác đau đớn kéo dài cả một đêm.

Sáng sớm, Giang Tả mở đôi mắt mệt mỏi, lúc này Nguyệt Lệ châu cũng đã hóa trong suốt mà bể nát.

Sau đó Giang Tả duỗi tay, hai vệt khí trắng rong ruổi trong tay hắn.

Thấy hai vệt khí trắng, Giang Tả mới khẽ mỉm cười.

Tiên Thiên nhị khí thành.

Từ bây giờ, hắn đã có thể tu luyện.

Có Tiên Thiên nhị khí, tốc độ tu luyện của hắn liền gấp mười người thường, có thể tính là tư chất cấp thiên tài.

Nếu là Tiên Thiên tam khí, như vậy tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng kinh khủng hơn.

Lần trước, lúc ở Tiên Linh động phủ, hắn chỉ thu được nhất khí, nhưng dựa vào một đường cố gắng, cuối cùng vẫn tiến hóa tới Hỗn Độn nhất khí.

Khi đó, hắn nháy mắt liền đạt tới đỉnh thiên hạ!

----------
Chương 7 Khảo hạch tu vi

Trời vừa sáng, điện thoại của Giang Tả lại vang lên, Giang Tả nhìn qua liền sửng sốt.

Là tin nhắn của Tô Kỳ.

Tô Kỳ: Hai ngày nữa em trở về!

Nhìn tin nhắn của Tô Kỳ, Giang Tả có chút sững sờ, cuối cùng vẫn yên lặng nhắn lại: Ừm!

Nếu là lúc trước, hắn sẽ chọn không trả lời, hoặc là trực tiếp chất vấn!

Có điều, hình như kiếp trước, hắn không nhận được tin nào của Tô Kỳ a, có vấn đề ở đâu sao?

Không suy nghĩ nhiều, Giang Tả liền ra khỏi cửa.

Tiên Thiên nhị khí vẫn rong ruổi trong cơ thể, không ngừng thu lấy linh khí quanh thân, đây chính là ưu thế tuyệt đối của Tiên Thiên Hỗn Độn khí.

Tự động tu luyện.

Hơn nữa, Tiên Thiên Hỗn Độn khí không chỉ là biện pháp tu luyện, mà còn là công pháp tu luyện, trực hướng Đại Đạo.

Đủ để hắn tu luyện một đời.

Khởi điểm của tu luyện là Linh biến, Linh biến có thể mở Thất luân.

Trong người có Trung mạch, Trung mạch phân thất luân, Linh biến nhất trọng có thể mở nhất luân, mà mỗi luân là một đại cảnh giới, Thất luân đều mở, Đại Đạo thành.

Mà từ khi Giang Tả đạt được Tiên Thiên nhị khí, hắn đã bước vào Linh biến nhất trọng, đã không tính là người bình thường.

Linh biến sẽ kéo theo chất biến, thể chất hắn đã sớm không phải bình thường.

Nếu như quy ra số liệu, hiện hắn đang ở giai đoạn thứ nhất của Nhất giai, lực lương gấp bốn lần người thường, một quyền có lực khoảng hai trăm kg.

Mỗi một biến, hay mỗi một giai đều có bảy đoạn, bảy đoạn này là cảnh giới nhỏ.

Không bao lâu, Giang Tả đã tới tòa nhà Thiên Hòa.

Hắn cần tiếp tục làm ủy thác, nếu có Nguyệt Lệ châu thì càng tốt, không thì Ngũ Hành chi lực cũng được.

Giờ hắn muốn tụ tập Ngũ Hành chi lực, mặc dù không nhất định có thể tăng thành tam khí, nhưng để tăng cường nhị khí cũng được.

Tiên Thiên khí không có quy tắc tăng cấp cụ thể, thêm bớt bao nhiêu, hoàn toàn nhờ may mắn.

Tóm lại, tích lũy rất quan trọng, nếu không được, thì cũng có thể chuyển hóa thành tu vi.

Rất nhanh, Giang Tả đã tới chỗ làm việc, lúc này ở bộ phận thị trường lại có không ít người.

Mỗi người đều đang chăm chú xem máy tính, Giang Tả tới cũng không khiến ai chú ý.

Hắn tìm tới vị trí của bản thân, mở máy tính kiểm tra ủy thác.

Ứng dụng nhận ủy thác này rất dễ thấy, nhưng Giang Tả vừa nhìn liền ngẩn người, không có ủy thác nào cả.

Sau đó, Giang Tả nhìn qua người khác, những người khác đều làm việc rất hăng say.

Có vẻ khó giao tiếp.

Bất đắc dĩ, Giang Tả lấy điện thoại ra, hiện tại hắn lại thấy, nhóm chat nhảm lại vẫn rất hữu dụng.

Phá Hiểu:

- Hỏi ngu một chút, tại sao người khác nhìn bảng ủy thác rất hăng say, còn tôi lại không thấy gì cả?

Biên Hải Đao Khách lập tức trả lời:

- Đạo hữu đã kiểm nghiệm tu vi chưa? Phần lớn ủy thác đều có yêu cầu tu vi, ngày hôm qua là một đơn đột xuất, hơn nữa còn là tôi chuyển cho anh, cho nên không cần qua thủ tục này.

Phá Hiểu:

- Vậy phải kiểm nghiệm tu vi sao? Yêu cầu cao không?

Biên Hải Đao Khách:

- Tu vi đạo hữu là gì?

Phá Hiểu:

- Nhất đoạn Nhất giai!

Trần Ức gửi một icon kinh ngạc:

- Phá Hiểu đại lão chỉ 1.1? Vậy sao có thể đập choáng Lưu Vũ kia?

Lưu Vũ chính là người dùng Tối cường Thôi Miên thuật với Giang Tả ở trong phòng Cảm Tri bộ lúc trước.

Phá Hiểu gửi hai chữ:

- Quá yếu!

Thực ra Giang Tả cũng khá kinh ngạc, đám người này nói tắt nhất đoạn Nhất giai thành 1.1, tắt như vậy có phải hơi qua loa quá không?

Có điều nhập gia tùy tục, 1.1 thì 1.1.

Liễu Y Y gửi sticker đầy kinh hoảng:

- Tôi nhớ Lưu Vũ là 1.3? 1.3 không đánh lại 1.1, hắn ăn gì mà lớn vậy?

Biên Hải Đao Khách:

- Rất bình thường, chênh lệch 0.2 thôi mà, cũng không phải lệch quá nhiều, ở Nhất giai, kỹ thuật rất quan trọng. Nói chuyện chính đi, Phá Hiểu đạo hữ có tu vi là 1.1, như vậy có thể đi kiểm nghiệm một chút, bảng ủy thác sẽ có thay đổi, như vậy có thể nhìn thấy ủy thác.

Trần Ức bổ sung:

- Bộ phận Khảo Hạch ở đằng sau bộ phận Cảm Tri, một đường đi qua là được.

Cảm ơn trả lời, Giang Tả liền rời khỏi bộ phận thị trường.

Đi thẳng tới chỗ Khảo hạch, cửa chỗ này mở, bên trong là một võ trường rất lớn.

Chung quanh đều là kết giới, khá là vững chắc.

Trước cửa có một cái đài, Giang Tả đi qua hỏi thăm:

- Nơi này kiểm nghiệm tu vi sao?

Cô gái trước đài là một người khá trẻ tuổi, nhìn qua Giang Tả một cái:

- Thẻ công tác!

Giang Tả cầm thẻ công tác đưa qua.

- Tu vi bao nhiêu? Tốt nhất nói thật một chút, nếu không chút nữa mà có vấn đề, chúng tôi không chịu trách nhiệm!

Giang Tả nghĩ một chút:

- 1.1.

Người trước đại liếc qua Giang Tả, thầm nghĩ, 1.1 còn cần do dự?

Có điều cũng không nói gì thêm, trả lại thẻ công tác cho Giang Tả:

- Phòng số ba đằng sau, đi vào chờ là được.

Nhận lại thẻ, Giang Tả liền đi theo chỉ dẫn, tới trong phòng số ba, Giang Tả mới phát hiện bên trong có không ít người.

Đây là một diễn võ trường nhỏ, bốn năm người đứng một bên, trên đài có hai người.

Một là trung niên giám khảo, một là nhân viên tới khảo hạch.

Giang Tả đứng trong bốn năm người, nhìn về phía diễn võ trường, bọn họ vừa mới bắt đầu.

Lúc này, Giang Tả cảm thấy có người đụng hắn một cái, nhìn qua là một tiểu tử trẻ tuổi.

- Người anh em, tôi thuộc bộ phận hậu cần, cậu ở bộ phận nào?

Người trẻ tuổi hỏi.

Giang Tả nhìn qua thẻ công tác của đối phương, Hạ Dược.

- Bộ phận thị trường.

- Tới kiểm nghiệm tu vi sao? Tôi tới khảo hạch 1.3, ở bộ phận hậu cần cũng tính là khá.

- 1.1.

- 1.1 khá dễn, tùy tiện đánh đấm hai cái là được, sau đó còn khảo hạch năng lực thực chiến, chiến cấp nào thì nhận cấp đó, nếu năng lực thực chiến không theo kịp tu vi, công ty sẽ không chấp nhận.

Giang Tả không nói thêm, lúc này trên đài đã đánh, Giang Tả nhìn qua, người khảo hạch kai cũng là 1.3, chẳng qua là thân thủ khá bình thường.

Giám khảo cũng không ngừng lắc đầu, sau đó một tay đánh ngã đối phương:

- Thất bại, nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi không cần ép tu vi xuống 1.3, 1.2 cũng có thể đánh thắng cậu.

Người kia mặt như đưa đám, cuối cùng đành phải rời đi.

Lúc này, Hạ Dược thở dài:

- Ai, kiếm cái chứng nhận cũng không dễ, không phải chỉ là thêm chút tiền lương thôi sao?

Giang Tả kinh ngạc:

- Tiền lương ở đây rất cao sao?

- Đương nhiên rồi!

Hạ Dược nghĩ một chút:

- Ở bộ phận hậu cần chúng tôi, tu vi 1.2 có thể nhận 20.000, 1.3 thì là 30.000. Cái này còn tính là ít, nếu ở bộ phận khác như Cảm Tri hoặc Kỹ Thuật, vậy còn nhiều hơn.

- Bộ phận thị trường thì sao?

- Lương bộ phận thị trường các cậu vô cùng thảm, hơn nữa bộ phận thị trường căn bản không ăn cơm bằng lương, thêm tu vi chỉ là để nhận thêm ủy thác mà thôi. Tương đối mà nói, yêu cầu đối với tu vi ở bên bộ phận thị trường cao hơn.

Hạ Dược tiếp tục nói:

- Cậu không biết mấy cái này sao?

Giang Tả gật đầu, xem ra người tu luyện cũng cần kiếm tiền ăn cơm, sau đó thuận miệng nói:

- Tôi mới tới!

Lúc này, người trước mặt Giang Tả cũng đã kết thúc.

Ai nấy đều oán giận không nhỏ.

Hạ Dược nói:

- Đến tôi rồi!

Hạ Dược khá hơn một chút, chống đỡ rất lâu dưới tay giám khảo mới bị đánh ngã.

- Miễn cưỡng tính quá, có điều vẫn rác rưởi, chẳng lẽ không có một người hợp cách sao? Thực làm người thất vọng!

Mặc dù bị khinh bỉ, nhưng Hạ Dược vẫn rất vui vẻ.

Sau đó liền đi tới bên cạnh Giang Tả:

- Đến cậu rồi, nể mặt mới nói chuyện một chút, tôi chờ cậu thi xong rồi đi.

Giang Tả cười cười không nói, đi lên đài.

- Phá Hiểu? 1.1? Mẹ nó, bây giờ tu vi 1.1 cũng dám tới bộ phận thị trường sao?

Giám khảo có chút khinh thường.
Chương 8 Giám khảo kinh hoàng

Giang Tả đứng trên đài, nhìn qua giám khảo, tu vi 1.5, với tuổi của vị giám khảo này, 1.5 là rất kém.

Người như vậy cũng dám khinh bỉ hắn?

Giám khảo nói:

- Đánh tôi hai quyền, để tôi cảm nhận lực đấm của cậu, không quá kém là được.

Giang Tả mở miệng nói:

- Nếu đánh anh bị thường thì sao?

Giám khảo sững sờ, Hạ Dược ở bên cũng sửng sốt, khiêu khích giám khảo sao?

Còn muốn qua cửa hay không?

Giám khảo cười lạnh:

- Chỉ với cậu? Cuồng vọng tự đại, đã như vậy, nếu không làm tôi bị thương, cậu đừng mong qua khảo hạch hôm nay!

Giang Tả không chút phản ứng:

- Bắt đầu được chưa?

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Tả, càng khiến giám khảo tức giận:

- Cuồng vọng!

Lúc này Giang Tả động, nhanh chóng áp sát giám khảo.

Giám khảo thấy thế liền vui, dám áp sát như thế? Tìm chết!

Giáo khảo duỗi tay bắt tới, chỉ cần bắt được Giang Tả, vậy hôm nay hắn không cho Giang Tả bò ra khỏi đây thì không được, dám khinh thị hắn như thế.

Ngay khi giám khảo đưa tay bắt tới, cơ thể Giang Tả đột nhiên thoát một cái, né được một tay kia.

Sau đó Giang Tả không chút do dự, tụ linh khí về tay, một quyền đấm về phía cổ giám khảo.

Trực chỉ yếu hại!

Hai mắt giám khảo co lại, toàn thân bộc phát uy thế 1.5, trực tiếp ngăn cản một quyền của Giang Tả.

Hắn lui sau hai bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng mà không chờ hắn lấy lại tinh thần, Giang Tả đã lần nữa xuất hiện bên cnahj.

Lần này Giang Tả trực tiếp đánh tới huyệt Thái Dương, giám khảo vừa bùng nổ tu vi ngăn cản Giang Tả, bây giờ Giang Tả lại đã đánh tới, căn bản không có cơ hội phản kích.

Vị giám khảo kia càng lúc càng sợ! Không thể phản kháng, hoàn toàn không thể phản kháng!

Điều này sao có thể, đối phương rõ là mới chỉ 1.1 a, sao có thể áp chế hắn như vậy?

Người như vậy sao có thể tới khảo hạch 1.1, nhất định là đối phương ẩn giấu tu vi.

Giám khảo càng đánh càng sợ, tựa như một chút không chú ý thôi, cũng có thể bị đánh chết.

Hơn nữa, khí thế mà Giang Tả tỏa ra khiến hắn cảm thấy kinh hãi.

Trong ánh mắt bình tĩnh kia, tựa như có Huyết hải ngập trời.

Ngay giây tiếp theo, hắn đã không thể thấy được nắm đấm của Giang Tả nửa, cái bụng như bị cái gì đó đụng phải.

Chờ hắn phản ứng lại, toàn thân đã bị đánh bay, suy nghĩ duy nhất còn lại, xong, chết chắc rồi.

Đánh bay giám khảo, Giang Tả không đánh nữa.

Vô phương, đây là cực hạn của hắn rồi.

Linh khí trong cơ thể đã hao sạch, đánh nữa thì đó là gọi đòn!

Cho nên, như vậy đủ rồi.

Giang Tả nhìn vẻ mặt kinh hoàng của giám khảo, bình tĩnh nói:

- Tôi thi qua rồi chứ?

- Qua, qua!

Sau đó, Giang Tả xoay người rời đi.

Hạ Dược ở bên nhìn tới ngẩn người, hắn hoài nghi có phải bản thân đang mơ hay không.

1.1Bón hành cho 1.5?

Gặp quỷ sao?

Mộng du, nhất định là mộng du.

Lúc lấy lại tinh thần, trong phòng ngoài giám khảo đang ôm bụng nằm trên đất, đã không còn thấy ai nữa.

Giang Tả lần nữa trở lại bộ phận thị trường, đánh 1.5 không phải vấn đề lớn, chỉ cần vừa vào liền không cho đối phương cơ hội phản kích, vậy là được rồi.

Mà cuối cùng, hắn vẫn không phải đối thủ của 1.5, vừa rồi đã là cực hạn của hắn.

Giang Tả tin tưởng, cả thế giới này, trừ hắn ra, không người nào có thể đạt tới trình độ này.

Vừa rồi nhìn thì chỉ là công kích đơn giản, nhưng đó là sự dung hợp của việc vận dụng từ thân pháp, quyền kích, cơ thể tới linh khí và cả kinh nghiệm đối chiến vô số năm của hắn.

Những thứ này, người thường không thể đạt tới.

Chớ nói chi là nắm giữ toàn bộ.

Lúc trở về, Giang Tả nhìn bảng ủy thác lần nữa, rốt cục thấy được ủy thác.

Có điều, rất không đúng dịp, trên bảng chỉ có một ủy thác.

Không hề nghĩ ngợi, Giang Tả liền chọn nhận.

Sau đó, có người trong phòng đột nhiên kinh ngạc nói:

- Ủy thác của lão đầu Trần gia đã được nhận? Ai mà dọa người vậy?

Lập tức có người nói:

- Vị đạo hữu kia đúng là gan dạ nha!

Giang Tả cau mày, vừa nhận ủy thác đã khiến mọi người chú ý, là sao?

Chỉ là một ủy thác thôi mà, còn cần dũng khí?

Giang Tả không có ý định hỏi những người này, trực tiếp chụp màn hình gửi lên nhóm chat, mấy người trên này đáng tin hơn người ở bộ phận thị trường này nhiều.

Dù sao, cũng không có cạnh tranh trực tiếp.

Phá Hiểu:

- Ủy thác này có vấn đề sao?

Biên Hải Đao Khách lập tức nói:

- Phải nói thế nào đây, vị lão đầu của Trần gia này, nghe nói là đắc tội một Ma Tu, chỉ cần Ma Tu kia còn, bệnh này không chữa khỏi. Quan trọng là, Ma Tu kia còn có lai lịch rất lớn.

Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker chạy tới:

- Tôi biết người này, Ma Tu Mặc Ngôn, người này luyện Mộng Yểm pháp, có thể nhập mộng người khác, nếu không phá được ác mộng, đời này không thể tỉnh lại được.

Phá Hiểu:

- Tu vi của đối phương?

Xích Huyết Đồng Tử:

- Không biết, có điều nếu Phá Hiểu đạo hữu muốn tìm Mặc Ngôn, tôi đi với cậu, tôi rất muốn bắt Ma Tu Mặc Ngôn, chúng ta liên thủ đi.

Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon kinh ngạc:

- Xích Huyết Đồng Tử cậu nổi điên gì vậy? Không có việc gì đi tìm Ma Tu Mặc Ngôn làm gì? Cậu biết sư phụ đối phương là ai không? Rảnh quá nên bị ngốc rồi sao?

Xích Huyết Đồng Tử gửi một cái like:

- Yên tâm, tôi có chừng mực!

Giang Tả do dự một chút, hắn có chút không thích kết đội, hắn thích hành động một mình hơn.

Nhưng dù sao những người này cũng cung cấp tin tức cho hắn, muốn đi cùng cũng là điều dễ hiểu.

Sau đó hắn liền gửi:

- Gặp ở biệt thực Trần gia.

Giang Tả lập tức rời khỏi tòa nhà Thiên Hòa.

Biệt thự Trần gia ở ngoại ô, là một biệt thự lớn độc lập, gần như vây lấy đất của cả một ngọn núi.

Nói cách khác, nhà họ Trần này thực sự có tiền.

Chờ một hồi lâu, Giang Tả thấy một thiếu niên vừa đi vừa ăn kem bước tới, vừa nhìn thấy Giang Tả, người này liền lấy một cây kem khác đưa qua:

- Phá Hiểu đạo hữu muốn ăn một cái không?

Giang Tả:

- Xích Huyết Đồng Tử?

Thiếu niên gật đầu:

- Đạo hiệu này không tệ chứu? Nghe nói lúc sư phụ tôi nhặt được tôi, lúc đó trên người tôi đầy là máu đỏ, sau đó liền gọi tôi là Xích Huyết Đồng Tử, rất tùy tiện!

Giang Tả kinh ngạc, người này rất trẻ, nhưng tu vi lại đạt tới Nhị giai, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Sau đó Giang Tả nói:

- Chúng ta vào thôi.

Xích Huyết Đồng Tử cầm kem trên tay, sao đó lẩm bẩm: “Khó trách bị đánh giá một sao, một chút lễ phép cũng không có!

Lúc này, một quản gia trung niên bước tới.

Hắn nhìn qua hai người Giang Tả:

- Hai vị là người nhận ủy thác? Hai vị làm được sao?

Xích Huyết Đồng Tử cười nói:

- Xem ra các vị lần đầu tiếp xúc với Thiên Hòa, tóm lại dẫn đường đi.

Hai người quá trẻ tuổi, người quản gia này thực sự không dám tin, nhưng vẫn dẫn đường cho đối phương.

Giang Tả hiếu kỳ:

- Thiên Hòa không nổi danh sao?

Xích Huyết Đồng Tử gặm kem:

- Dù sao cũng không phải người cùng thế giới, bọn họ chỉ là người bình thường, nhiều lắm là có tiền thôi, nếu không căn bản không gửi ủy thác tới Thiên Hòa của chúng ta được.
Chương 9 Liên quan gì tới tôi

Người thuộc Nhị bộ ở Thiên Hòa cơ bản đều là người có tu vi, nói cho đúng thì cũng coi là giới tu luyện.

Người bình thường không biết thì cũng rất bình thường.

Mà bọn họ phải kiếm tiền, cho nên ủy thác đương nhiên sẽ mở đối với người bình thường, nếu không người tu luyện thực khó mà kiếm tiền được.

Có điều càng đi vào trong, Giang Tả càng kinh ngạc:

- Nhà này có cao nhân bố trí!

Xích Huyết Đồng Tử cũng kinh ngạc nói:

- Đạo hữu hiểu phong thủy sao? Tôi cũng từng nghe nói qua, hồi còn trẻ Trần lão gia gặp được Tiên nhân, cách cục trong nhà này là do người kia chỉ dẫn, sau đó tìm người bố trí.

- Không!

Giang Tả lắc đầu:

- Bố trí trong nhà này không phải do người thường, không có thực lực Lục giai trở lên, căn bản không làm được. Nhìn tới bố trí nhà này, hẳn chính là người lưu lại bản vẽ làm luôn. Có điều tôi có chút khó hiểu, với phong thủy trong nhà này, Ma tu khó thể khiến chủ nhà hôn mê trong thời gian dài được.

Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc nhìn Giang Tả, thuận miệng có thể đánh giá phong thủy nơi này, hơn nữa còn biết là cao thủ Lục giai trở lên bố trí.

Thật hay giả đây?

- Có phải là phong thủy bị phá rồi không?

Giang Tả chỉ lên:

- Nhìn trên đầu.

Xích Huyết Đồng Tử ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền kinh ngạc tới ngây người.

Trên trời có tường thụy, cả tòa biệt thự đều được bảo hộ, ở chỗ này, sống tới trăm tuổi không đau không bệnh cũng bình thường.

Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ tới không nói ra lời:

- Phong thủy nơi này thật đáng sợ, lúc ở ngoài tôi không thể cảm giác được gì cả!

Xích Huyết Đồng Tử có chút tin lời Giang Tả nói lúc trước, loại phong thủy này, thấp hơn Ngũ giai không tiếp xúc được.

Quản gia cũng nhìn lên trời, lòng càng thêm khinh miệt, hai kẻ này rõ là giả thần giả quỷ.

Nói làm nhảm tự cho là đúng, còn nói mấy lời mà hắn không hiểu, nghĩ rằng kẻ khác là người ngu sao? Hắn đã hoàn toàn không tin hai người Giang Tả.

Rất nhanh, ba người đã đi qua sân, tới biệt thự chính.

Trong đại sảng, còn có một vài người, có đạo sĩ, có hòa thượng còn có cả thiếu nữ mặc áo choàng kiểu ma pháp.

Đều tới chữa bệnh sao?

Giang Tả hứng thú nhìn qua đám người.

Đám người cũng nhìn thấy Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử, trừ ma pháp thiếu nữ kia nhìn kỹ mấy lần, hòa thượng với đạo sĩ đều quăng qua một ánh mắt khinh thường.

Đại khái hẳn là nghĩ, hai tên gia hỏa này cũng tới giả danh lừa bịp.

Trong mắt Giang Tả, ba người này đúng là có chút bản lĩnh, mỗi người đều có sóng linh khí nhàn nhạt, coi như có chút năng lực. Nhất là ma pháp thiếu nữ kia, khí tức Nguyên tố trên người không tệ lắm, đạt tới Nhất giai.

Là người có thực lực nhất trong ba người.

Có điều chỉ là có thực lực nhất thôi, thuật nghiệp có chuyên công, phương diện trừ tà diệt quỷ, ma pháp thiếu nữ không nhất định so được với hòa thượng cùng đạo sĩ.

Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi tiều tụy bước ra.

Hắn chắp tay hành lễ với đám Giang Tả:

- Các vị Đại sư, mấy vị đều là Trần gia tôi bỏ số tiền lớn mời tới, mong chư vị đều tận lòng giúp đỡ.

Trần Diệu, trưởng tôn Trần gia, mấy người ở đây đều là hắn liên lạc tới.

Đạo sĩ kia nói:

- Bần đạo nhất định không phụ ủy thác.

Hòa thượng:

- A Di Đà Phật.

Ma pháp thiếu nữ nhìn chung quanh:

- Nguyên tố chúa tể hết thảy!

Đám người: “…”

Giang Tả không nói gì, hắn tự tin, nhưng không mù quáng, hắn cần nhìn bệnh nhân trước.

Trần Diệu gật đầu, sau đó dẫn đám người tới phòng bệnh của Trần lão gia tử.

Vừa vào trong, Giang Tả liền nghe có người la lên:

- Trần Diệu, thứ con cháu bất hiếu, ông cụ coi trọng mày, thế mà mày chỉ mời tới mấy tên giang hồ lừa bịp, mày là người cổ đại sao? Còn không mau đưa ông cụ tới bệnh viện? Tao đã liên hệ với chuyên gia quốc tế rồi, mày đúng là thứ ngu xuẩn mà!

Giang Tả nhìn qua người này, là một người trung niên, hẳn là chú bác gì đó của Trần Diệu đi.

Trần Diệu giải thích:

- Chú hai, cho cháu chút thời gian, không thể để ông rời khỏi nơi này được. Nếu không thì chú có thể gọi chuyên gia tới đây, toàn bộ chi phí cháu sẽ lo.

Trần nhị thúc giận dữ:

- Mày cho rằng chuyên gia người ta là ai? Còn có thể mời về nhà?

Xích Huyết Đồng Tử thấp giọng:

- Trần Diệu này có thể biết gì đó.

Giang Tả gật đầu:

- Ít nhất là biết trang viên biệt thự này có phong thủy bảo hộ.

- Đạo hữu có nắm chắc không?

- Cần xem người bệnh đã!

Lúc này, Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nghe được tiếng nữ hô:

- Nhường đường một chút được không, tôi muốn đi vào!

Giang Tả cũng không quay đầu, nhường qua một bước.

Xích Huyết Đồng Tử quay đầu, ánh mắt nói xin lỗi.

Sau đó hắn thực có chút bội phục Giang Tả, không thèm nhìn lại một cái, mặc dù cũng nhường đường, nhưng phản ứng như vậy đúng là khác thường?!

Cô gái kia cũng cảm thấy Giang Tả không lễ phép, khẽ liếc hắn một cái, sau đó kinh ngạc:

- Sao lại là anh?

Lúc này, Giang Tả mới nhìn tới đối phương, hóa ra là cô gái ở tiệm thuốc hôm qua, thế giới này đúng là nhỏ.

Có điều, Giang Tả cũng không để ý tới đối phương.

Xích Huyết Đồng Tử: “…”

Hắn rốt cục hiểu, đánh giá một sao kia thực không oan đối với vị Phá Hiểu đạo hữu này.

Không thèm nhìn người, đơn giản là do không muốn nhìn, không phải giả bộ!

Bội phục, bội phục!

Cô gái kia còn muốn nổi giận, Trần Diệu đã đi tới:

- Trúc Doanh, sao vậy?

Trần Trúc Doanh thấy anh cả mình đi tới, lập tức tức giận nói:

- Chính là cái tên này, hôm qua anh ta không bán thuốc cho em, ra giá gấp mười cũng không bán, hơn nữa còn dám thuyết giáo em một hồi.

Lúc này, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, ánh mắt khá thâm ý.

Xem ra là kẻ đầu cơ trục lợi, tiếp đó có phải sẽ nói, là vì để cứu lão gia tử, cho nên mới không bán không?

Vừa biểu thị bản thân có lòng, vừa nói rõ bản thân có bản lãnh.

Cơ hồ đám người đều nghĩ vậy, ngay cả Trần Diệu cũng đang nghĩ Giang Tả sẽ chối bỏ trách nhiệm.

Mặc dù không biết Giang Tả đến cùng là ai, có tới bao nhiêu bản lãnh.

Nhưng có thể tới đây, chứng tỏ phải có chỗ hơn người.

Bất luận đối phương là ai, phàm là không có âm mưu lớn, Trần Diệu cũng không muốn chọc vào.

Càng khỏi nói là việc không bán thuốc, việc này đối phương không hề sai.

Nếu vì việc này mà sinh mâu thuẫn, lại vì việc này mà gây khó cho Trần gia hắn, vậy Trần gia có thể không chịu nổi.

Ngay khi Trần Diệu muốn nói cho chuyện này qua một bên, Giang Tả đã nói:

- Ông cô chết hay không, quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi phải bán thuốc với giá gấp mười?

Giang Tả nói thất bình thản, tựa như nói một việc không hề quan trọng.

Nói cách khác, trong mắt hắn, Trần lão gia tử chết hay không, chẳng có gì đáng quan tâm.

Lúc này, vị quản gia kia phẫn nộ, những người Trần gia khác cũng giận dữ nhìn về phía Giang Tả.

Đạo sĩ cùng hòa thượng đều lộ ánh mắt khinh miệt, bọn hắn quá đề cao người trẻ tuổi này rồi.

Ngay cả ma pháp thiếu nữ cũng khinh bỉ, bởi người này quá máu lạnh.
Chương 10 Hắc kiếm

- Trần Diệu, đây là người mày mời tới? Có chết hay không không quan hệ? Thứ người này mà mày cũng dám mời tới, đúng là đại nghịch bất đạo mà!

Trần nhị thúc giận dữ.

- Anh cả, hay là đưa ông đi bệnh viện đi. Không thì cũng phải đuổi những người này đi.

Một cô gái bên cạnh Trần nhị thúc khuyên.

Cô gái tên Trần Ngưng, là con gái của Trần nhị thúc.

Trần nhị thúc có chút bất mãn vì việc sinh con gái, bởi từ nhỏ Trần Diệu đã được Trần lão gia tử cưng chiều hơn, địa vị thậm chí còn hơn mấy người thế hệ trước như hắn.

Từ lúc Trần lão giả tử bị bệnh, cơ nghiệp Trần gia đều do Trần Diệu tiếp quản, tất cả mọi người đều ủng hộ hắn.

Cho nên Trần nhị thúc vô cùng bất mãn.

Giờ có cơ hội lấy lại danh dự, đương nhiên không bỏ qua.

Lúc này, Trần Trúc Doanh cũng vô cùng tức giận nhìn Giang Tả, cô chưa từng thấy kẻ máu lạnh vô tình như thế.

Mà Trần Diệu cũng lên tiếng, nói với Trần Trúc Doanh:

- Trước bưng thuốc qua cho ông đã, để ông uống thuốc quan trọng hơn.

Về phần Giang Tả, Trần Diệu vẫn có chút mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trần Diệu không làm gì, Trần nhị thúc muốn phát hỏa.

Lúc này, Trần Diệu lạnh lùng nói:

- Nhị thúc, để họ thử qua rồi mới nói được không? Ông nội đã không chờ nổi nữa rồi!

Thấy Trần Diệu biến sắc, Trần nhị thúc mới bỏ qua.

Xích Huyết Đồng Tử đi tới bên cạnh Giang Tả, thấp giọng:

- Đạo hữu, vừa rồi có phải hơi xung động không?

- Tôi phải nói thế nào đây? Cúi đầu nhận sai sao?

Giang Tả nhìn về phía Xích Huyết Đồng Tử:

- Dựa vào cái gì?

Xích Huyết Đồng Tử sửng sốt.

Giang Tả tiếp tục nói:

- Vô thân vô cố, vô ân vô oán, bọn họ cường thế thì tôi phải cúi đầu? Bọn họ muốn mua thì tôi phải bán? Bọn họ nói trái thì tôi không được nói phải?

Xích Huyết Đồng Tử:

- Đương nhiên không!

- Vậy tôi nói sai sao?

Không sai, nhưng Xích Huyết Đồng Tử cũng không nói ra lời, vì hắn luôn thấy sai sai ở đâu đó.

Có điều, rất nhanh liền không so đo việc này nữa, có người bắt đầu chuẩn đoán cho ông cụ.

Lúc này, Giang Tả cũng đến bên người ông cụ, đây là một lão nhân tóc trắng, nằm đó nhưng lại có cảm giác rất tinh thần.

Giang Tả không hề thấy cảm giác suy yếu nào trên người đối phương.

Theo hắn biết, ông cụ này đã nằm đó hơn nửa tháng, hơn nửa tháng mà không chút suy yếu, đây chính là vấn đề lớn.

Nhưng Giang Tả biết, lão nhân này không bị bệnh.

- Tà vật quấn thân!

Là vị đạo sĩ kia mở miệng.

Người Trần gia cũng không kinh ngạc, một đạo sĩ, không nói tà vật quấn thân, chẳng lẽ đi nói chuyện khoa học, cái đó mới khiến người giật mình.

Trong mắt đám Trần nhị thúc, đây là một tên lừa đảo.

Mà Trần Diệu lập tức hỏi:

- Đạo trưởng có biết nguyên nhân cụ thể, có đối sách gì không?

Đạo sĩ kia vẩy phất trần, tiên phong đạo cốt:

- Bần đạo dù không biết tên tuổi cụ thể của thứ tà vật này, nhưng có thể bức nó ra, đến lúc đó, Trần lão gia tử tự nhiên sẽ bình an vô sự.

Lúc này, hòa thượng kia cũng nói:

- Bần tăng thấy thứ tà vật này không đơn giản, có thể ở bên giúp sức.

- Cảm phiền hai vị, nếu ông nội tôi không sao, tôi nhất định hậu tạ.

Trần Diệu nói.

Đạo trưởng gật đầu cười với hòa thượng, sau đó mới nói:

- Người khác lui qua một bên, tránh chút nữa bị thương.

Sau đó lại nói với ma pháp thiếu nữ cùng Giang Tả:

- Mấy vị cũng lui xa một chút, không có bản lãnh gì, chết không chịu trách nhiệm.

Ma pháp thiếu nữ khẽ khinh thường, có điều vẫn lui xa mọt chút, vô phương, cô cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử cũng lui về sau.

Có người muốn thử trước, Giang Tả cũng vui lòng.

Trên thực tế, từ Trần Diệu ra, không ai tin hai người này có thể cứu được ông cụ.

Chút nữa nhất định nói là tà vật không tầm thường, cần phải chế pháp bảo, rất tốn kém, sau đó cầm tiền biến mất.

Trần nhị thúc đã sớm nghĩ xong lời thoại cho đám người này.

Sau đó, hắn muốn một lần mà đạp Trần Diệu xuống.

Lúc này, đạo sĩ phất phất trần, tay bắt ấn, mặt nghiêm trọng:

- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Diệu Pháp!

Sau đó, đám người đều thấy đầu ngón tay đạo sĩ sáng lên, mà lúc này đạo sĩ bắt chỉ làm kiếm, trực tiếp điểm lên mi tâm Trần lão gia tử:

- Tại họa, còn không mau hiện hình.

Giờ khắc này, hắc khí bắt đầu xông ra khỏi cơ thể ông cụ, cảnh này dọa tất cả đám người Trần gia, cả đám đều bản năng lui lại.

Bọn họ căn bản chưa từng gặp qua việc như vậy, thực có tà vật gì sao?

Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng thứ hắc khí kia khiến bọn họ có chút bất an!

Vốn mọi người đều cho là hắc khí sẽ tản đi, nhưng hắc khí kia lại trực tiếp nhưng thành kiếm, đâm về phía đạo sĩ.

Đạo sĩ kinh hãi, hắn cũng không nghĩ tới lại như vậy.

Trong lúc nguy cơ, một tiếng Phật hiệu trang trọng vang lên:

- A Di Đà Phật, Ngã Phật Từ Bi!

Phật quang bao phủ đạo sĩ, thoáng cái ngăn lại khí kiếm kia.

Đạo sĩ thở nhẹ một hơi, còn may không phải đồng đội heo.

Nhưng cũng không chờ đạo sĩ cảm ơn, hắc khí lại động, có vẻ như nó rất vui vẻ, hắc khí xông ra, hóa kiếm chém về phía cả hai.

Ầm!!!

Trong ánh mắt kinh hoảng của đạo sĩ cùng hòa thượng, cả hai trực tiếp bị chép bay đập vào vách tường, hộc máu không thôi.

Nhìn lại hắc kiếm, cả hai cùng rung động, hắc kiếm kia muốn đuổi tận giết tuyệt.

- Đừng, đừng giết tôi!

Đạo sĩ sợ hãi la lên.

Chết, kiếm này chém xuống, hắn chết chắc.

Nhưng kiếm này vẫn chém xuống.

Cong!

Kiếm bị bắn trở về.

- Nguyên tố chúa tể hết thảy.

Ma pháp thiếu nữ xuất hiện cạnh hai người, ma pháp bào không gió mà bay.

Trước gót chân xuất hiện một tường băng ngăn kiếm, sau đó tường băng mới biến mất.

Lúc này, đám người đã kinh ngạc tới ngây người, hoài nghi không biết có phải nằm mơ không, bọn họ thấy gì đây?

Lúc này, Trần Diệu mới thanh tỉnh:

- Mau, mau tránh sau cô gái kia.

Nếu hắc kiếm chém về phía họ, bọn họ chết chắc.

Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử không động, Xích Huyết Đồng Tử nói:

- Ma pháp đúng là thú vị nha, Nhất giai tu chân không dùng được pháp thuật, cô gái này lại dùng được.

- Nguyên tố khác với linh khí, bản thân Nguyên tố là một loại năng lượng, cho nên chỉ cần có Nguyên tố lực, là có thể dùng dược mà pháp, ma pháp khá giống pháp thuật.

Giang Tả cũng nói.

Lúc này, ma pháp thiếu nữ mới hô với hai người Giang Tả:

- Này, hai người còn không tới đây? Thứ này rất lợi hại nha!

Giang Tả không để ý tới ma pháp thiếu nữ, mà nói với Xích Huyết Đồng Tử:

- Giúp tôi ngăn nó công kích, tôi cần tới gần quan sát một chút. Có vẻ là Ma Tu Mặc Ngôn không định hại ông cụ này, nếu không ông cụ này đã sớm chết.

Xích Huyết Đồng Tử gật đầu:

- Không thành vấn đề, xem tôi đánh nát thanh kiếm này đây.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả đám người, Giang Tả không những không đến gần ma pháp thiếu nữ để tránh, ngược lại còn đi về phía ông cụ, mà thanh kiếm kia đang ở ngay đó.

Hai người kia bị ngốc sao?

Ma pháp thiếu nữ lại la lên:

- Hai người không muốn sống nữa sao? Thanh kiếm kia rất hung a!

Lúc này, thanh kiếm kia cũng động, nó bộc phát ra uy thế cường đại, ma pháp thiếu nữ cảm thấy bản thân khó thể ngăn cản.

Cô chỉ còn một suy nghĩ, hai người kia xong đời rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom