• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 446-449

Cố Tư tránh một chút, sau đó cười nhạo, “Rất nhiều người thích à? Đúng vậy, ví dụ như Tùy Mị nhỉ.”

Động tác của Trì Uyên lập tức liền ngừng lại, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.

Tùy Mị, không thể tách chuyện này ra khỏi cô ta sao.

Anh dường như cảm thấy có chút thất bại, thở dài, “Anh với Tùy Mị thật sự là không có cái gì cả. Trước kia là do anh suy nghĩ không chu đáo đã khiến cho em không có cảm giác an toàn.”

Anh xoay vai Cố Tư quay lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Tư, vô cùng nghiêm túc nói, “Nhưng sau này anh sẽ không như vậy nữa, thật sự sẽ không.”

Cố Tư hiện tại không tin vào những thứ như là hứa hẹn, cái đó cơ bản không có ý nghĩa gì cả.

Cô đẩy Trì Uyên ra, “Được rồi. Trăm câu nói hay không bằng một hành động thiết thực.”

Cô đi ra khỏi phòng tắm, vừa lúc Phương Tố đang bưng đồ ăn đi đến.

Vốn dĩ cô không cảm thấy đói, không ngờ vừa ngửi thấy mùi thơm cô liền đói bụng.

Phương Tố nhìn Trì Uyên, “Con xuống dưới ăn đi, mẹ không rảnh hầu con đâu.”

Trì Uyên không nói chuyện. Anh nhìn Cố Tư ở bên kia ăn một lúc rồi anh mới xoay người xuống lầu.

Phương Tố cũng đi xuống theo anh. Trì Uyên quay đầu nhìn bà ta một cái, “Trong nhà nhất định phải cẩn thận một chút, con phát hiện camera gắn trên ván cửa, chắc là có người đã đến.”

“Có người đã đến rồi sao?” Phương Tố giật mình, “Vào trong nhà luôn rồi à?”

Trì Uyên cũng không chắc lắm, “Chắc là đi đến bên phía phòng khách rồi. Hôm nay con có gọi người tới lắp đặt camera trong nhà. Mẹ chú ý một chút những người tới nhé mẹ. Con sợ có người trà trộn vào. Với tình hình bây giờ thì cẩn thận không bao giờ là thừa.”

Phương Tố nhanh chóng gật đầu, “Được, được rồi. Mẹ biết rồi. Những người này cũng thật là táo tợn, thế mà còn dám vào trong nhà luôn rồi.”

Trì Uyên không nói gì nữa.

Cố Tư ở trên lầu ăn cơm xong, lúc bưng khay xuống thì Trì Uyên đã đi rồi.

Phương Tố đang đứng ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trên ván cửa có khắc hoa phong cách cổ điển, màu sắc cũng hơi đậm một chút, trong khe hở gắn một cái camera cỡ nhỏ người bình thường cũng không dễ phát hiện ra.

Phương Tố thấy Cố Tư, vẫy tay gọi để Cố Tư đi qua nhìn xem, “Cô xem cái này đi, chỗ này vậy mà cũng gắn camera được nữa. Không biết những người kia trong đầu nghĩ cái gì, đây là muốn theo dõi sinh hoạt của chúng ta à?”

Cố Tư cũng không biết bọn họ muốn làm cái gì, đứng ở chỗ này nhìn một chút, “Sau này mọi người cũng phải cẩn thận đấy. Tôi có cảm giác bọn họ rất trắng trợn liều lĩnh, không ai biết tiếp theo họ sẽ làm cái gì đâu.”

Phương Tố ừ một tiếng, “Cô yên tâm đi, chúng tôi ở đây đều sẽ đảm bảo an toàn cho cô.”

Cố Tư cười cười, cô thật ra không hề lo lắng cho an toàn của bản thân

Có lẽ là do người không biết thì không sợ.

Cô chưa từng thấy qua loại tình huống này nên cũng không sợ gì.

Cố Tư đi loanh quanh trong phòng một lúc sau đó liền đi ra sân đi dạo.

Cô hoạt động đơn giản thư giãn gân cốt một chút, vươn vai kéo chân thôi chứ cũng không dám làm động tác quá lớn.

Cô vừa vận động vừa nhìn quanh bốn phía một chút. Cô nhớ kỹ trong những tấm ảnh nhận được hôm qua, có một tấm chụp hình ảnh ở trong sân nhà cô.

Cái góc độ đó. . .

Cố Tư tìm từ từ. Khoảng cách trong ảnh cũng không gần lắm. Cô liếc những căn nhà đối diện một lượt, sau đó xác định đại khái được một phương hướng.

Mới làm như thế không bao lâu, bên ngoài liền có xe ngừng lại, sau đó có người xuống xe.

Phương Tố từ trong nhà ra tới gặp những người này. Trong đó có một người lớn tuổi tới nói là Trì Uyên gọi bọn họ tới lắp camera.

Phương Tố a một tiếng, bà ta nhanh chóng mời những người này đi vào.

Bởi vì muốn lắp camera toàn bộ nhà ở, phạm vi hơi lớn cho nên gọi rất nhiều nhân viên lắp đặt tới.

Cố Tư nhìn những người này mang theo đồ vật vào phòng, sau đó hỏi người lớn tuổi kia, “Tất cả đều là nhân viên của công ty nhà bác sao ạ?”

Người này sửng sốt một chút, nhanh chóng gật đầu, “Đúng, đúng, đúng. Tất cả đều là nhân viên của công ty chúng tôi.”

Người này còn nói, ông ta có quen biết với Trì Uyên, camera bên chỗ công ty nhà họ Trì cũng là do bọn họ phụ trách lắp đặt.

Ông ta nói có thời hạn bảo hành rất lâu bảo Cố Tư cứ yên tâm đi.

Cố Tư không phải để ý đến cái này, cô nhìn những người đang đi vào rồi hỏi một câu, “Họ đều đã làm ở công ty nhà bác rất nhiều năm sao ạ? Ý cháu là tất cả mọi người ấy?”

Người này lúc đầu a một chút, sau đó suy nghĩ xong lại lắc đầu, “Có một người không phải. Hôm nay ban đầu là một nhân viên khác tới mới đúng, ai ngờ có chuyện gấp giữa chừng nên phải tìm người thay thế. Người này là người mới tới công ty.”

Cố Tư dừng lại, nhanh chóng hỏi, “Người nào là người thay thế vậy ạ?”

Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào những người bên trong đang bắt đầu làm chuẩn bị, sau đó chỉ vào một người trong đó nói, “Là người kia, chính là người kia. Bởi vì ngài Trì nói hi vọng chúng tôi có thể nhanh chóng lắp đặt xong, chúng tôi không muốn làm quá lâu ảnh hưởng mọi người cho nên gọi đến rất nhiều nhân viên, người kia chính là người tạm thời thay thế tới đây.”

Cố Tư nhìn chằm chằm người kia. Người kia đang mở thùng công cụ, nhìn bộ dáng cũng không thấy có vấn đề gì.

Nhân viên của công ty tất cả đều mặc đồng phục thống nhất, đội mũ.

Cố Tư chăm chú nhìn một lúc sau đó gật đầu, “Được rồi, cháu biết rồi ạ.”

Người này thấy Cố Tư không có gì hỏi nữa liền đi vào bắt đầu chỉ huy.

Cố Tư nhìn chằm chằm vào người tới thay thế kia, hơi nhíu mày.

Phương Tố ở bên trong nhìn một lát liền ra tới đứng ở bên người Cố Tư, “Có chuyện gì vậy? Tôi thấy vẻ mặt này của cô dường như không tốt lắm?”

Cố Tư chỉ vào người kia rồi nói với Phương Tố, “Cũng không biết có phải do tôi suy nghĩ nhiều không nữa. Người kia là nhân viên tạm thời hôm nay được gọi tới. Tôi luôn cảm thấy anh ta có khả năng có vấn đề. Tôi nhìn anh ta một lúc rồi, thấy anh ta cứ lấm la lấm lét, dò xét khắp nơi, vừa nhìn liền thấy rất đáng nghi mà.”

Phương Tố lập tức liền nhớ lại đến những lời Trì Uyên nói, phải chú ý một chút những người tới lắp camera hôm nay, có thể sẽ có người khác trà trộn vào.

Thế là bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Cố Tư cũng không dám buông lỏng, cô đứng ở bên này nhìn những công nhân đang làm việc ở trong phòng.

Phương Tố chờ điện thoại được kết nối liền xoay người đi trong sân, nói đơn giản một chút tình hình bên này cho Trì Uyên nghe.

Trì Uyên ở đầu day bên kia lập tức trở nên nghiêm túc, “Mẹ, mọi người chú ý một chút, con về ngay bây giờ đây.”

Phương Tố nói được, còn nói bên này người rất nhiều sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bảo Trì Uyên không cần khẩn trương.

Trì Uyên bên kia không nói chuyện, chỉ trực tiếp cúp máy.

Phương Tố hít sâu một chút, đi qua rồi dừng lại ở bên người Cố Tư.

Trong phòng có rất nhiều người, trong lúc bận rộn thật sự là thời điểm thích hợp để giở trò.

Cố Tư một lát sau liền ha ha một chút, hạ thấp thanh âm, “Người kia phát hiện ra tôi đang nhìn anh ta nãy giờ.”

Phương Tố a một tiếng, “Anh ta còn có thể chú ý tới chỗ cô luôn à.”

Đúng vậy, bọn họ phải chuẩn bị nhiều công việc như vậy nhưng anh ta thế mà vẫn còn có thể phát hiện Cố Tư đang canh chừng anh ta.

Cố Tư khoanh tay, “Người này chắc chắn có vấn đề.”

Phương Tố có chút bội phục Cố Tư, “Vậy mà cô có thể nghĩ nhiều như vậy, tôi còn không nghĩ tới muốn hỏi thêm một câu.”

Cố Tư vểnh khóe miệng một chút. Có lẽ là do hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ nên cô luôn không tự chủ mà suy nghĩ tới rất nhiều thứ.

Trì Uyên rất nhanh liền trở về, anh còn mang theo cả Tử Thư.

Xe dừng lại ở cửa, hai người nhanh chóng xuống xe.

Trì Uyên đi tới đứng bên người Cố Tư, “Em không sao chứ?”

Cố Tư nói câu không có việc gì, sau đó dùng cằm chỉ một chút, “Là người kia, chính là người kia. Động tác vốn dĩ còn rất tùy tiện nhưng anh ta phát hiện ra em đang nhìn chằm chằm vào anh ta nên hiện tại cũng thành thành thật thật, động tác cũng tử tế hơn nhiều.”

Trì Uyên thuận mắt nhìn sang, kỳ thật cũng nhìn không ra có vấn đề gì.

Anh đã yêu cầu nhà ở hai tầng này không được có góc chết.

Cho nên phạm vi lắp đặt cũng không nhỏ.

Vì vậy người tới lắp rất nhiều. Mà nhiều người thì rất hỗn loạn, nếu như không nhìn chằm chằm từ đầu xem thử thì thật ra rất khó để nhìn ra cái gì.

Tử Thư nhìn một chút, nhấc chân liền đi vào.

Bên trong có phó thiết kế đang xem như thế nào lắp đặt có thể đơn giản nhất.

Kỳ thật đã đưa cho bọn họ bản vẽ cấu tạo nhà ở rồi và họ cũng đã phác ra thiết kế ban đầu xong.

Nhưng họ còn phải căn cứ tình huống thực tế để làm điều chỉnh.

Tử Thư trước tiên ở phía những người bên ngoài nhìn một lượt, sau đó mới từ từ đi đến đứng bên cạnh cái người mới kia.

Hành động của anh ta nhìn qua cũng không có vấn đề gì, đã dọn xong hết công cụ ra, người này đang kiểm tra thiết bị một chút xem có vấn đề gì hay không.

Tử Thư nở nụ cười, “Các anh trai, việc hôm nay ước chừng phải làm bao lâu vậy? Mọi người có thử dự đoán thời gian làm xong chưa ?”
Tử Thư đột nhiên mở miệng nói chuyện làm người kia sững sờ tại chỗ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tử Thư, cười dường như có chút hơi ngại, “Cái này còn tuỳ vào xem kế hoạch bên phía quản đốc có thay đổi gì hay không. Bình thường thì tới trưa chắc là hoàn thành.”

Tử Thư gật đầu, ngồi xổm xuống, nhìn xem đồ nghề của anh ta, “Tôi không biết phải dùng nhiều thứ như vậy. Tôi thậm chí còn không thể nhận ra cái gì với cái gì, còn không biết tên chúng gọi là gì.”

Người kia cười ha ha một chút, “Các anh đều là dân văn phòng cả, lĩnh vực không giống nhau sao biết được chứ.”

Tử Thư nhìn anh ta một cái, “Anh làm cái này được mấy năm rồi?”

Người đàn ông dừng một chút, giương mắt nhìn Tử Thư, nhưng anh ta vẫn đáp, “Cũng bốn năm năm rồi. Trước kia tôi từng mở một cửa hàng nhỏ, nhưng công việc kinh doanh không tốt, nên sau đó đi tìm công ty lớn làm công nhân vậy thôi.”

Tử Thư ồ một tiếng, muốn cười không cười nhìn xem anh ta kiểm tra camera.

Trì Uyên quan sát trong sân, một lúc lâu sau mới nói với Cố Tư cùng Phương Tố, “Hai người lên nghỉ ngơi đi, có anh và Tử Thư ở đây là được rồi.”

Cố Tư cũng không muốn xem, dù sao trong tình huống này người đàn ông kia cũng không giở được trò gì.

Cô gật đầu, đi qua khoác tay Phương Tố, “Đi thôi, chúng ta đi lên lầu.”

Phương Tố nhìn nhiều người như vậy bận đến chân không chạm đất, nhìn thôi cũng rất đau đầu.

Bà ta liền ừ một tiếng rồi đi theo Cố Tư vào phòng khách.

Cố Tư vừa vặn đi ngang qua bên cạnh người kia.

Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một chút, vừa vặn người kia cũng đang ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung.

Người đàn ông không có biểu cảm gì, anh ta bày ra một khuôn mặt vô hồn.

Cố Tư nở một nụ cười không rõ nguyên nhân.

Người đàn ông bị Cố Tư cười khiến động tác của anh ta đột ngột dừng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Tư.

Cố Tư thản nhiên thu hồi ánh mắt, cùng Phương Tố đi lên lầu.

Hai người đến phòng của Cố Tư.

Phương Tố chần chờ đóng cửa lại nói, “Vừa rồi cô nhìn người kia cười cái gì vậy? Sao vậy, cảm thấy có gì không ổn à?”

Cố Tư đi qua ngồi dựa vào đầu giường, “Không có gì, tôi chỉ tò mò về diện mạo của người này, sau đó mới nhìn lại xem thử.”

Phương Tố a một tiếng, sau đó không nói gì.

Bà ta đi đến bên cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài thở dài nói, “Thời gian này sao lại biến thành như thế này? Lúc đầu tôi tưởng chờ cô sinh đứa bé ra là được rồi. Ai ngờ bây giờ cô xem thử, toàn xảy ra những chuyện gì đâu, còn không dứt nữa.”

Cố Tư nghĩ một lúc rồi nói, “Có thể có một số người không muốn tôi sinh đứa nhỏ này ra.”

Phương Tố quay đầu lại nhìn Cố Tư, cũng gần như biết Cố Tư đang nói về ai.

Nếu như nói có người không muốn Cố Tư sinh con thì người có thể nghĩ tới cũng chính là người kia.

Cố Tư ngồi như vậy một lúc, điện thoại đổ chuông.

Cô chạm vào điện thoại và xem thử, cau mày, cúp máy không trả lời.

Phương Tố có chút ngạc nhiên, “Là ai gọi đến vậy, sao không trả lời?”

Cố Tư thở ra một hơi, “Là điện thoại quấy rối, trước đó cũng đã gọi đến rất nhiều lần, tôi không muốn nghe.”

Phương Tố a một chút, căn bản cũng không có nghĩ tới chuyện khác.

Ngồi thế này hơi chán, Cố Tư nhìn điện thoại một lúc rồi lại nằm xuống.

Cũng may phản ứng lúc mang thai còn có thèm ngủ, không có chuyện gì làm còn có thể ngủ một giấc.

Cô nhờ Phương Tố kéo giúp một nửa tấm rèm, che một bên phía của bản thân rồi ngủ thiếp đi.

Một lúc sau Phương Tố cũng về phòng của mình.

Cố Tư đang ngủ ngon lành thì điện thoại lại reo.

Cô vẫn chưa tỉnh táo, giơ tay sờ điện thoại, cũng không thèm nhìn số điện thoại liền trực tiếp bắt máy trả lời.

Thanh âm ở đầu dây bên kia rất vui, “Tư Tư, con đang làm gì vậy?”

Cố Tư không nghe rõ lắm nên cô cũng không nói chuyện.

Nhưng dù cô không nói thì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người bên kia.

Bên kia còn nói, “Mẹ vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong. Em gái của con ấy à, thực sự là một tên giặc nhỏ mà. Con bé làm nhà cửa lộn xộn hết cả lên. Cái này lại làm mẹ nhớ đến con. Con lúc còn nhỏ rất ngoan, không nghịch như con bé chút nào cả.”

Cố Tư từ từ mở mắt, nhìn vào điện thoại rồi cúp máy luôn.

Cũng không biết những người này đang suy nghĩ gì, còn có mặt mũi tới lân la đánh bài tình cảm nữa.

Cố Tư tắt máy, lật người rồi lăn ra ngủ.

Trì Uyên bước vào phòng khách và trò chuyện với quản đốc, nhưng cũng không nói gì cụ thể.

Chẳng qua lúc nói chuyện, Trì Uyên dặc biệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông hai lần.

Vì vậy mà cuộc nói chuyện trên trời dưới đất kia lại giống như là hai người đang thảo luận về người đó.

Trì Uyên rõ ràng cảm giác được người kia có chút không được tự nhiên.

Mặc dù anh ta không trực tiếp trốn tránh ánh mắt anh, thế nhưng anh ta cũng không dám nhìn anh.

Trì Uyên không nói bản thân có thể nhìn người chính xác trăm phần trăm, nhưng anh vẫn có thể xác định người này đúng là có vấn đề.

Anh cảm thấy có chút may mắn Cố Tư suy nghĩ mọi chuyện còn khá chu đáo, nếu không cũng không biết người này hôm nay sẽ giở trò gì ở đây nữa.

Một lúc sau, người này có lẽ cũng cảm thấy không đúng lắm nên đến tìm quản đốc nói anh ta hơi khó chịu trong người và muốn xin nghỉ.

Quản đốc hiển nhiên có chút không vui, giọng nói bị đè thấp, “Gọi cậu qua đã là để thay thế người khác làm việc, bây giờ cậu đi thì kiếm ai tới thay cậu đây hả?”

Người đàn ông kia vẻ mặt khó xử, “Tôi thật sự không quá dễ chịu, có hơi chóng mặt.”

Quản đốc xua tay, “Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Cậu về đi, có ở đây cậu cũng không giúp đỡ được cái gì.”

Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ khiêm tốn, “Cám ơn, cám ơn, thực xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”

Tử Thư đứng ở trong sân, nhìn thấy người kia đi ra, cất thùng dụng cụ vào trong xe, đi về phía bên ngoài khu nhà ở.

Tử Thư mỉm cười rồi đợi vài giây trước khi bước ra ngoài.

Trì Uyên ở trong phòng khách chậm rãi xoay người lại, dặn dò những người này làm nhẹ nhàng một chút, sau đó lên lầu.

Cố Tư đang ngủ rất thoải mái thì cô cảm thấy như được ai hôn một cái.

Sau đó là giọng của Trì Uyên, “Thật xin lỗi em, anh gây phiền toái cho em rồi.”

Ban đầu, Cố Tư muốn nói một vài câu chọc ngoáy khó nghe, nhưng khi cô nghe những lời này của Trì Uyên, tất cả những lời muốn nói đều không cánh mà bay.

Trì Uyên ngồi ở mép giường, nghiêng người ôm cô. Cô cũng không trốn tránh.

Cố Tư chỉ là trở người tìm một tư thế thoải mái.

Kỳ thật cô cũng bị Trì Uyên làm cho có chút ngủ không được, cô cũng chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Trì Uyên nằm nghiêng ở bên cạnh. Anh nói với một giọng nói trầm thấp, như đang lẩm bẩm với chính mình, cũng như thể đang nói cho Cố Tư nghe.

Anh nói, “Bà nội đã đi xem ngày. Có một ngày không tệ lắm, nói là đăng ký kết hôn vào ngày đó thì sau này có thể ở với nhau dài lâu. Mặc dù anh không quá tin tưởng cái này, nhưng là cũng muốn xin cái điềm may, anh cũng nghĩ là ngày hôm đó chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

Anh thở dài, “Anh biết là em không muốn, trong thời gian ngắn em cũng chưa muốn tha thứ cho anh. Anh cũng biết trước đây anh làm không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ, anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em cả. Anh và Tùy Mị, từ đầu đến cuối cũng chỉ là ban đầu có đính hôn, còn lại cái gì cũng không có.”

Giọng của Trì Uyên rất nhẹ nhàng, “Sau khi chúng ta ly hôn, anh thậm chí cũng không nghĩ đến việc ở bên Tùy Mị. Lúc đó anh cũng rất rối, anh chỉ muốn sống cho tốt qua giai đoạn trước mắt đã, chưa nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với một người mới. Em tin anh đi, cho tới giờ anh chưa từng lừa em lần nào cả. “

Cố Tư mím môi lắng nghe mọi lời của Trì Uyên.

Trì Uyên sờ lấy bụng của cô, ““Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp được không?”

Cố Tư thở ra một hơi ra tới, rốt cục mở miệng nói chuyện.

Nhưng thay vì trả lời Trì Uyên, cô nói, “Ngủ một giấc cũng không yên nổi với anh. Trì Uyên, anh càng ngày càng đáng ghét rồi đấy.”
Trì Uyên nghe thấy lời nói của Cố Tư, hơi ngưng một chút, rồi sau đó bật cười.

Anh trượt xuống một chút, nằm xuống bên cạnh Cố Tư.

Rõ ràng Trì Uyên có chút vui vẻ: “Em sớm đã tỉnh rồi à, những lời kia của anh nói em cũng nghe hết rồi, anh nói với em, những lời anh nói đều là sự thật, thật sự từ trước đến giờ anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em cả.”

Nói xong, anh nhích lại gần Cố Tư một chút, sau đó còn hôn cô một cái: “Cố Tư, em lúc trước không phải nhẫn tâm như vậy, em nhìn anh xem, anh khổ sở bao nhiêu.”

Cố Tư mở mắt, nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi rồi nói: “Em chỉ thấy anh càng ngày càng không cần mặt, những cái khác cũng không nhìn thấy.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư: “Thật sự anh có một chuyện vẫn luôn muốn nói với em, chính là những người được đưa trở lại từ quê, bây giờ bọn họ đều khá tốt, gọi điện thoại về nhà, còn nói có thể giới thiệu người đến được không, bọn họ đều cảm ơn em.”

Cố Tư lại một lần nữa nhắm mắt lại: “Người bọn họ cần cảm ơn, nên là anh, không phải em, có liên quan gì đến em đâu.”

Tay Trì Uyên che ở bụng Trì Uyên: “Anh là vì em, tất cả đều vì em.”

Bây giờ Trì Uyên mở miệng nói lời sến sẩm, lúc đầu Cố Tư còn có chút không quen lắm, hiện tại cũng không có cảm giác gì.

Đôi khi cô cũng thử thay đổi tâm trạng, tưởng tượng mình lúc còn chưa ly hôn, nghe thấy những lời này, sẽ có phản ứng như thế nào.

Hóa ra thực sự cũng vui vẻ, nghe được những lời bản thân luôn muốn nghe, lúc trước vẫn luôn chưa từng nghe, mặc dù thời gian có chút không đúng, nhưng tâm trạng vui vẻ, vẫn là giống nhau.

Cố Tư nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói câu cảm ơn.

Trì Uyên thở dài: “Em vẫn luôn né tránh anh như vậy.”

Cố Tư lại không nói chuyện.

Ở dưới lầu lắp đặt đến mãi tận trưa mới hoàn thành, Tử Thư bên kia cũng gọi điện thoại đến.

Người bỏ chạy lúc nãy đã bị bắt lại, nhưng không có lợi ích gì nhiều, người này được người nào đó thuê trả tiền cho anh ta, bảo anh ta lắp điều khiển hệ thống giám sát đợt này.

Kết quả chưa kịp ra tay, thì đã bị phát hiện.

Trì Uyên “ừ” một cái, cũng không có nhiều hi vọng: “Được, tôi biết rồi, cậu chỉ cần điều tra người đó, xem thử Thuận Đằng có thể tìm được người anh ta thuê hay không.”

Tử Thư nhận lời, sau đó cúp máy.

Trì Uyên từ từ đứng dậy, đi xuống điều chỉnh thử camera.

Cố Tư cũng mở mắt ra.

Luôn bị động như vậy, cảm thấy thật sự khó chịu.

Cô chạm vào điện thoại coi ngày tháng, đợt kiểm tra tiếp theo sắp đến.

Thời gian này, có lẽ là cơ hội tốt để đối phương ra tay.

Cô ngồi dậy, hơi suy nghĩ, gần như là có chủ ý.

Camera điều chỉnh thử rất nhanh, không đến một lúc, những người kia đều đi.

Chị Trần bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh, Trì Uyên ở trong sân gọi một cuộc điện thoại, sau đó lại đi lên.

Cố Tư vẫn còn nằm trên giường, gần đây thật sự là càng ngày càng lười.

Trì Uyên đi đến, sờ mặt cô, sau đó nói: “Anh trở lại công ty, ở đây anh đã sắp xếp người trông coi ở cửa, không có chuyện gì, em yên tâm.”

Cố Tư “ừ” một cái: “Biết rồi.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi mới xoay người rời đi.

Thực sự anh cũng không trở lại công ty, mà lái xe đến trung tâm thương mại.

Trì Uyên đi một đường đến cửa hàng trang sức.

Bên trong đã có người đang đợi, nói là đồ đã được chuyển đến, dẫn Trì Uyên đến phòng VIP phía sau kiểm tra xem.

Gần hai mươi phút trong cửa hàng trang sức, sau đó anh lấy đồ, rời khỏi đó.

Nhưng chỉ vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Trì Uyên bị gọi lại.

Anh dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa là Tùy Mị đang đi về phía anh.

Tùy Mị mặc đồ đi làm, trông có vẻ vừa đi gặp khách hàng xong.

Tùy Mị còn có chút không được tự nhiên: “Em vừa nhìn thấy anh từ xa, nghĩ một lúc, vẫn là chào hỏi anh một tiếng.”

Cô vén tóc: “Hi vọng những lời em nói lúc trước, không gây phiền phức cho anh, suy cho cùng sau này chúng ta vẫn có hợp tác, không nên làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta.”

Trì Uyên dường như mỉm cười: “Sẽ không, yên tâm, những lời cô nói, tôi đều không để trong lòng.”

Tùy Mị nghĩ nghĩ lại nói: “Bác gần đây khỏe không, rất lâu rồi em chưa gặp bác, cũng nghĩ lúc nào bác có thời gian, hẹn bác ra ngoài ăn cơm.”

Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Bà ấy rất khỏe, cô đây là ra ngoài gặp khách hàng sao?”

Tùy Mị gật đầu, ánh mắt lướt xuống, nhìn thấy đồ Trì Uyên cầm trông tay.

Cô cười: “Đến mua đồ à.”

Trì Uyên nói một câu đúng vậy, sau đó đưa tay lên nhìn thời gian: “Chỗ tôi còn có việc, không nói nữa.”

Tùy Mị “ồ” một tiếng: “Được, anh đi làm đi.”

Xe đậu ở bên đường, Trì Uyên đi đến lái xe rời đi.

Tùy Mị đúng ở đó, nhìn xe Trì Uyên, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa.

Nụ cười bình thản trên mặt cô ta cũng biến mất.

Cô ta quay đầu nhìn cửa trung tâm thương mại, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trì Uyên trở về công ty, anh ăn trưa, chỉ đơn giản gọi thức ăn ngoài.

Lúc đang ăn thì Tử Thư trở về, nhìn thấy Trì Uyên liền trực tiếp mở miệng: “Người này không biết nhiều, nhưng nói rằng người thuê anh ta, sáng sớm hôm nay đến nơi tìm anh ta, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để lộ mặt mũi.”

Anh thở dài: “Nhưng anh ta nói người này tìm anh ta, hai người ở cửa hàng đối diện công ty anh ta giao dịch, tôi đã cho người đến cửa hàng đó sao chép nội dụng camera rồi, xem thử có thể tìm được chút thông tin nào hay không.”

Trì Uyên nói được, sau đó dựa vào ghế: “Ngân hàng tư nhân bên kia, cậu giúp tôi để mắt một chút, tôi luôn cảm thấy, bên đó không an toàn lắm.”

Tử Thư cũng hiểu ý Trì Uyên, nói là để anh yên tâm, vẫn luôn sắp xếp người ở bên đó trông coi.

Còn nói tối hôm qua Tô Nhiễm nhắn tin, nói rằng đã bắt gặp một người trong ngân hàng tư nhân kia, nhưng bây giờ chỉ có thể chờ đợi, người kia rất nhạy cảm, cô ta không dám có quá nhiều hành động.

Trì Uyên cười: “Có thể bắt gặp, thì đã xem như không tồi rồi.”

Tử Thư ngồi xuống ghế: “Nhưng Cố Tiểu Tư khá lợi hại, thông minh hơn nhiều sơ với tôi nghĩ, hôm nay nếu là tôi, tôi là không cách nào tìm ra được.”

Khóe miệng Trì Uyên cong lên: “Cô ấy từ trước đến giờ cũng không ngốc, lúc trước tôi cảm thấy cô ấy không thông minh, là tôi nhìn nhầm rồi.”

Lúc đó cô biểu hiện rất là bình thường, hoặc cũng có thể nói là hơi ngốc, thật sự nói trắng ra, là do cô quan tâm đến anh quá nhiều.

Ở trước mặt anh, cũng liền đánh mất đi chính kiến và bản lĩnh của mình.

Bây giờ Cố Tư dứt ra, sự thông minh lanh lợi bản thân cũng lộ ra.

Tử Thư nhìn Trì Uyên: “Bây giờ anh nhắc cô ấy, trong ánh mắt hoàng toàn phát sáng.”

Trì Uyên cười haha: “Sau này cậu gặp được người mà mình thích, cũng sẽ như vậy.”

Tử Thư có chút cảm thán: “Tùy Mị mà nhìn thấy anh như vậy, không biết sẽ giận dữ đến mức nào.”

Nói đến đây Từ Thư lại nói tiếp:”Thực sự tôi không yên lòng lắm, còn đi điều tra Tùy Mị một lần nữa, nhưng thật sự, khiến tôi ngạc nhiên, cô ta một chút nghi ngờ cũng không có, anh biết đấy, quả thật là tôi không dám tin.”

Trì Uyên híp mắt: “Có lẽ, cô ta là cái gì cũng không làm.”

Tử Thư nói một câu có thể vậy, sau đó lại nói: “Hoặc là ý thức chủ quan của tôi quá mạnh, tôi luôn cảm thấy, ở trong chuyện này, cô ta cũng không phải hoàn toàn trong sạch.”

Trì Uyên cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều, rất dễ ảnh hưởng phán đoán của bản thân.”

Tử Thư nhìn Trì Uyên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ Tùy Mị sao?”

Trì Uyên dừng lại, nhìn Tử Thư: “Tại sao chưa từng nghi ngờ, người đầu tiên tôi nghi ngờ chính là cô ta.”
Buổi chiều Cố Tư cùng Phương Tố đi dạo ở trong khu chung cư.

Cho dù là ở trong chung cư, cũng có người đi phía sau bảo vệ dọc đường.

Cảm giác này, thật sự không đặc biệt thoải mái.

Phương Tố bảo Cố Tư đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ an toàn là quan trọng nhất.

Vừa mới nói xong, điện thoại Phương Tố rung lên.

Bà dừng lại, thật sự không cần xem, cũng gần như đoán được là ai.

Phương Tố hít một hơi, nhìn Cố Tư: “Tôi nghĩ là Tùy Mị, khoảng thời gian này tôi không tìm cô ta, nên cô ta bắt đầu tìm đến tôi.”

Cố Tư cười: “Nhanh bắt máy đi, tôi khá tò mò, cô ta muốn nói cái gì.”

Thực sự thì cũng không có cái gì để nói qua điện thoại, hiện tại Tùy Mị cũng biết quan hệ Phương Tố và Cố Tư đã dịu đi, đương nhiên cũng không thể ở trước mặt Phương Tố, mà nói lời hạ thấp Cố Tư như lúc trước nữa.

Phương Tố ấn mở loa ngoài, trực tiếp mở miệng: “Mị Mị à.”

Thái độ Phương Tố cũng không khác gì so với lúc trước.

Cố Tư liếc nhìn Phương Tố, cảm thấy Phương Tố bây giờ cũng thông minh hơn nhiều, lúc trước bà sẽ không giấu giếm suy nghĩ của mình.

Tùy Mị bên kia cũng cười, hỏi Phương Tố có thời gian hay không.

Cố Tư vỗ Phương Tố một cái, nhanh chóng gật đầu với bà.

Thế là Phương Tố “ừ” một cái: “Có thời gian, làm sao vậy?”

Tùy Mị bảo hẹn Phương Tố đi dạo phố, nói là gần đây trung tâm thương mại có nhiều hoạt động giảm giá mạnh, muốn cùng bà ra ngoài đi dạo.

Phương Tố” ồ” một cái: “Con không bận sao, công việc bên công ty đều rất bận sao? Bây giờ có lẽ vẫn còn đang làm việc.”

Tùy Mị thở dài: “Vẫn còn bận ạ, nhưng bây giờ con thấy, những việc này làm mãi cũng không xong, nên liền bỏ qua, con cũng có cuộc sống riêng của mình, những lúc thảnh thơi vẫn nên thả lỏng một chút.”

Giọng cô ta có chút hoạt bát: “Chủ yếu là hôm nay con đi gặp khách hàng, liền muốn lén lười một chút, buổi chiều không muốn trở về lắm.”

Phương Tố cười haha: “Như vậy sao.”

Tùy Mị ngay lập tức lại hỏi bà bây giờ có thể ra ngoài không.

Phương Tố nhìn Cố Tư một chút, “ừ” một tiếng: “Có thể chứ, bây giờ bác cũng không có việc gi.”

Rõ ràng Tùy Mị rất vui vẻ, nói là hẹn gặp bà ở cổng một trung tâm thương mại.

Phương Tố trực tiếp nhận lời.

Đợi cúp điện thoại rồi, Phương Tố mới thở dài: “Lúc trước cô ta đối với ta không có nhiệt tình như vậy, bây giờ ta nghĩ lại, có phải thật sự lúc trước ta quá ngốc hay không, khiến người khác cảm thấy ta rất dễ bị lừa gạt.”

Cố Tư gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước bà thật sự rất ngốc.”

Vẻ mặt Phương Tố ngay lập tức xị xuống, hừ một cái: “Tôi nói như vậy, là để con an ủi tôi, chứ không phải để cô phụ họa theo.”

Cố Tư cười hihi.

Phương Tố nhìn thời gian: “Được rồi, tôi trở về thay quần áo, ngược lại tôi muốn nhìn xem, lần này Tùy Mị tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì.”

Hai người xoay người trở về nhà.

Cố Tư trở về phòng, Phương Tố cũng đi thay quần áo, dọn dẹp một chút, sau đó đi lại chào Cố Tư, rồi đi.

Dáng vẻ Phương Tố trông không khác gì trước đây.

Lúc bà đến bên trung tâm thương mại, Tùy Mị đã ở đó rồi.

Trên quảng trường nhỏ trước trung tâm mua sắm có những chiếc ghế trống dài, Tùy Mị đang ngồi trên đó, trông rất nhàn nhã.

Phương Tố đi đến: “Mị Mị, đợi lâu rồi sao?”

Tùy Mị hơi dừng lại, rồi nhanh chóng đứng dậy: “Bác ạ, con cũng không có lâu, trước đó ở gần đây di chuyển qua.”

Cô ta đi đến trực tiếp khoác tay của Phương Tố, thái độ rất tốt: “Đi thôi, chúng ta đi vào dạo xem.”

Phương Tố “ừ” một cái, thái độ cũng không có gì khác lạ.

Trung tâm thương mại gần đây trang trí thay đổi theo mùa, vậy nên các loại hoạt động khác nhau đều được đưa ra.

Phương Tố và Tùy Mị cũng thật sự ở trong trung tâm thương mại dạo gần cả buổi buổi.

Hôm nay thái độ của Tùy Mị thật sự rất tốt, còn chủ động bỏ tiền, mua hai bộ quần áo cho Phương Tố.

Phương Tố không quen, vẫn luôn nói để tự mình trả tiền, dáng vẻ Tùy Mị hoàn toàn coi như không có chuyện gì: “Bác à, bác còn khách sáo với con làm gì, không sao không sao đâu, lúc trước bác cũng thường xuyên tặng quà cho con, chúng ta đây gọi là có qua có lại.”

Tùy Mị thật sự rất nhiệt tình, làm cho trong lòng Phương Tố đều có chút hơi kinh hãi.

Bà còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tùy Mị.

Lúc giữa chừng, Phương Tố nhìn thời gian, có chút không nhịn được, gọi một cuộc điện thoại cho chị Trần.

Chủ yếu cũng chỉ hỏi bà Cố Tư ở nhà như thế nào, còn nói làm cho Cố Tư một chút điểm tâm, buổi trưa cô không ăn nhiều, có thể buổi chiều sẽ đói.

Chị Trần bên kia đã nghĩ đến việc này rồi, nói là đã làm cho Cố Tư một chút bánh ngọt, cô đã ăn vài miếng, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi rồi.

Nghe được chị Trần nói như vậy, Phương Tố mới yên tâm.

Tùy Mị ở bên cạnh nghe thấy Phương Tố gọi điện thoại, biểu cảm trên mặt liền lạnh nhạt.

Phương Tố thật sự vô cùng quan tâm Cố Tư, những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần đặc biệt gọi điện thoại dặn dò như vậy.

Xem ra quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

Phương Tố cũng không nói thêm vài câu, rồi cúp điện thoại đi.

Tùy Mị ở bên cạnh nhanh chóng mỉm cười: “Cô Cố làm sao vậy ạ, bị bệnh sao, nhìn bác hình như rất lo lắng.”

Phương Tố “a” một tiếng: “Không phải, chỉ là khẩu vị con bé không tốt lắm, nên bác quan tâm một chút.”

Tùy Mị gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Phương Tố thuận tiện nói tiếp: “Ban đầu, bác còn nghĩ, hai ngày gọi điện thoại cho con, hẹn con ra ngoài ăn cơm, hai ngày nay khẩu vị Cố Tư không được tốt lắm, tâm ý bác đều trên người con bé, còn nghĩ dẫn con bé đi đến bệnh viện xem thử, nghĩ sau khi dẫn con bé khám ở bệnh viện xong, sẽ liên lạc lại với con, nhưng hiện tại con đã liên lạc với bác, cũng thật trùng hợp.”

Lực chú ý của Tùy Mị bị thu hút bởi lời nói của của Phương Tố: “Mọi người cần phải đi bệnh viện ạ, nghiêm trọng vậy sao.”

Phương Tố nhìn xung quanh, xem có chỗ nào nghỉ chân hay không: “Vậy tốt rồi, không phải việc gì lớn, không có nghiêm trọng.”

Phía bên kia có một quán trà sữa, bà lập tức chuyển chủ đề: “Đi thôi, dạo lâu như vậy rồi, khát quá, đi uống nước đi.”

Tùy Mị thu hồi ánh mắt: “Vâng ạ.”

Hai người vào quán trà sữa, gọi đồ uống, Tùy Mị nhìn bên ngoài, giống như vô tình nói: “Lần trước nhìn thấy cô Cố, cảm thấy tư thế đi đứng có chút khác biệt.”

Phương Tố cười haha, không trả lời thẳng: “Có sao.”

Khóe mắt Tùy Mị liếc nhìn Phương Tố một cái.

Một đường cong ở khóe miệng cong lên không rõ ràng.

Hai người ở đây uống trà sữa, sau đó lại đi ăn cơm.

Đương nhiên tất cả đều do Tùy Mị mời khách.

Sau đó Phương Tố cũng không so đo nữa, chỉ là nhìn thời gian, cảm thấy đã gần đến giờ, cũng không dài dòng nhiều, đơn giản cùng Tùy Mị hàn huyên vài câu, rồi gọi xe về nhà.

Lúc đến nhà, Trì Uyên đã về rồi, ở đây cũng đã ăn cơm rồi.

Cố Tư nằm trên ghế xếp dài ở ngoài sân, trông có vẻ thoải mái dễ chịu.

Trì Uyên đứng ở trong sân, nhìn về một hướng.

Lúc Phương Tố vừa xuống xe liền nghe Trì Uyên hỏi một câu: “Em cũng cảm thấy là ở đó?”

Cố Tư hoàn toàn cũng không nhìn về phía Trì Uyên đang nhìn chằm chằm, trực tiếp “ừ” một cái: “Đúng vậy, cảm thấy khá giống, nếu không anh tìm người điều tra một chút, xem thử bên đó có nhà cho thuê hay không, rồi ai là người cho thuê.”

Trì Uyên gật đầu: “Nên điều tra một chút, thật sự lúc trước anh cũng nghĩ góc độ đó gần như là ở nơi đây, cũng không có thời gian xem xét kỹ hơn.”

Phương Tố đi đến: “Sao vậy, đang nói gì sao?”

Cố Tư nhìn thấy Phương Tố trở về, nhanh chóng ngồi dậy: “Bà về rồi à.”

Cô nhìn ánh mắt Phương Tố, rõ ràng là có lời thì thầm muốn nói.

Phương Tố cũng hiểu cô, “ừ” một tiếng: “Hơi mệt, đi lên thay quần áo trước”

Bà lên lầu trước, sau đó Cố Tư cũng đi lên theo.

Cô đứng ở cửa phòng của Phương Tố, nhìn Phương Tố thay quần áo: “Bà nói chuyện với cô ta rồi sao?”

Phương Tố ngước đầu nhìn Cố Tư một chút: “Nói rồi, tôi vừa mới nhắc một câu vài hôm trước dẫn con đi bệnh viện, cô ta liền gạn hỏi ngấm ngầm đủ thứ, thật sự không biết, cô ta đang muốn làm cái gì.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom