• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-300

Chương 300: Anh nói xem tôi làm đúng không




Những gương mặt này đều cực kỳ xa lạ, Tần Trạm chưa từng nhìn thấy.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Nhưng hơi thở tỏa ra từ người bọn họ, tuyệt đối không phải võ giả bình thường.



"Đại tông sư đỉnh phong mà có thể trảm võ tông, không hổ là người có thể khiêu chiến Tô Vũ."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Bây giờ tôi bắt đầu đổi ý rồi, có lẽ Tần Trạm này thật sự có thể thắng Tô Vũ kia."



"Ừm, nếu như cậu ta có thể bước vào cảnh giới võ tông, quả thật có một chút khả năng."



Tần Trạm lạnh nhạt nhìn mọi người: "Các vị không định ra tay sao?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Mọi người đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó lắc đầu nói: "Ra tay? Bọn tôi đang chờ xem cuộc vui đó, nếu cậu chết, chúng tôi xem ai đây?"



Tần Trạm không nói gì thêm, quay đầu bỏ đi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Để lại mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nở nụ cười.



Ngày hôm sau chính là Giao Thừa rồi, tin tức Tần Trạm trở về cũng nhanh chóng truyền khắp Đạm Thành.



Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc chính là, Lưu Chí Viễn mấy ngày trước còn kêu gào, hôm nay lại không có động tĩnh gì.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Chậc chậc, xem ra Lưu Chí Viễn này thật sự không có bản lĩnh gì lớn."



"Đúng vậy, đặc biệt chọn lúc người ta không có ở nhà tới la hét, người ta vừa về đã bỏ chạy."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Haiz, nếu Kiếm Hổ không chết, lần này xem như phát đạt rồi."



Cùng lúc đó, Tân Châu.



Phùng Công và Hồ tông chủ tụ tập lại với nhau.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Lưu Chí Viễn không còn tin tức gì." Hồ tông chủ hớp một miếng nước trà, thản nhiên nói.



Phùng Công không nói gì, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Tôi khuyên ông vẫn nên từ bỏ ý nghĩ đó đi." Hồ tông chủ vỗ vai ông ta: "Ngày mai tôi định đến Đạm Thành chúc Tết, ông có đi không?"



Phùng Công trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Đi."



Đêm Giao Thừa, với Tần Trạm mà nói cũng không có gì khác biệt.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Anh không phải một người thích náo nhiệt, tuy rằng cô độc rồi lại hưởng thụ sự cô độc.



Đêm nay, Tần Trạm ngồi xếp bằng dưới Cổ Thụ Tiên Thiên, lẳng lặng cảm ngộ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Pháo hoa nổ bên ngoài, thỉnh thoảng trên trời có pháo hoa vụt qua.



Tần Trạm từ dưới đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn pháo hoa đầy trời, không biết đang nghĩ gì.



"Không biết người áo đen kia có lấy được kim đan hay không." Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Ở thời đại này, chỉ cần có tiền, cho dù là Tết cũng có thể đến bất kỳ nơi nào.



Vì vậy Tần Trạm định sáng sớm hôm sau liền xuất phát đến đảo Nam Châu.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tối hôm đó, Tần Trạm dùng giá cao đặt một tấm vé máy bay đến Nam Châu, trời còn chưa sáng đã xuất phát rời khỏi Đạm Thành.



Lúc đám người của Phùng Công đến Đạm Thành, Tần Trạm cũng đã sớm không còn bóng dáng.



Trên máy bay, Tần Trạm ngồi trước cửa sổ, lặng yên tính toán thời gian.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Anh chỉ còn lại gần hai tháng, muốn đuổi kịp Tô Vũ là chuyện không thể



Nhưng Tần Trạm hoàn toàn chắc chắn, chỉ cần có thể bước vào cảnh giới võ tông là có thể hoàn toàn nghênh chiến với Tô Vũ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Sau khi máy bay đến đảo Nam Châu, Tần Trạm đi thẳng tới hội đấu giá.



Trong lúc ăn Tết, hội đấu giá đã ngừng hoạt động, Tần Trạm không còn cách nào, đành phải gọi một cú điện thoại cho Nam Vĩnh trước, nhờ ông ta giúp đỡ.



Nam Vĩnh cũng là người tốt, sau khi nhận được điện thoại của Tần Trạm liền Ở trong điện thoại cởi mở nói: "Anh em, ăn Tết là thời điểm đảo Nam Châu náo nhiệt nhất, rất nhiều người đều tới đây ăn Tết, nếu không tôi dẫn cậu đi dạo nhé?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tần Trạm lắc đầu nói: "Không được, tôi còn có việc cần làm, nhờ Nam Vĩnh tiền bối giúp tôi chuẩn bị một chiếc thuyền."



Nam Vĩnh trầm mặc một lát, nhận lời: "Được, chờ tôi một lát."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Sau khi cúp điện thoại, Tần Trạm ngồi xuống trong hội đấu giá.



Bởi vì hội đấu giá đã ngừng vận hành nên xung quanh nơi này rất thưa người, cũng không có du khách, Tần Trạm cũng vui vì được nhàn rỗi.



Khoảng hơn một tiếng sau, một chiếc xe chậm rãi chạy tới.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Xe dừng lại liền thấy Nguyễn Ngọc chạy tới như điên.



"Anh Tần." Nguyễn Ngọc đi tới bắt tay Tần Trạm, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: "Đây chính là thuyền trưởng do tôi tìm đến, có thể lập tức xuất phát."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tần Trạm gật đầu nói: "Vất vả rồi."



"Không vất vả không vất vả." Vị thuyền trưởng kia vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát luôn chứ?"



"Đi thôi." Tần Trạm gật đầu nói.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Hai người lên thuyền, Tần Trạm ở một bên chỉ huy phương hướng.



Ban đầu Tần Trạm đã để lại một đạo thần thức trong đầu người áo đen kia, vì vậy muốn tìm được gã cũng không phải việc gì khó.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Sau khi thuyền đi mấy tiếng, cuối cùng cũng dừng lại ở một hòn đảo nhỏ.



"Anh Tần, tôi nghe nói xung quanh đây có hải thú, có thật vậy không?" Vị thuyền trưởng kia thận trọng nói.



Tần Trạm không trả lời mà vừa cười vừa bảo: "Ở trên thuyền chờ tôi, đừng đi lung tung."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Sau khi vứt ra những lời này, Tần Trạm liền xuống thuyền.



"Cậu Tần." Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, người áo đen kiên trì đi tới.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tần Trạm nhìn gã một cái, hỏi: “Đã tìm được chưa?"



Người áo đen khẽ gật đầu nói: “Dựa theo yêu cầu của cậu, tôi đã tìm được một ổ yêu thú, nhưng đám yêu thú này rất khó đối phó, cậu phải cần thận một chút."



Tần Trạm nhìn người áo đen, hồi lâu không nói gì.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Một lát sau, Tần Trạm hỏi: "Anh chờ tôi Ở đây bao lâu rồi?"



"Gần một tháng." Người áo đen cúi đầu nói.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tần Trạm ừ một tiếng, anh đưa tay vỗ vai người áo đen, nói: "Dẫn tôi đi xem."



Người áo đen liền vội vàng gật đầu: "Mời cậu Tần đi theo tôi."



Nói xong, gã đi trước dẫn đường, leo lên một con thuyền nhỏ, chạy về phía trước.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Mấy tiếng sau, người áo đen nói: "Sắp tới rồi, cậu Tần cứ yên tâm chờ đừng sốt ruột."



Tần Trạm giữ im lặng, ánh mắt của anh nhìn phía trước, không biết đang nghĩ gì.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Rất nhanh, thuyền tới một hòn đảo cực kỳ khổng lồ thì dừng lại.



Diện tích của hòn đảo này có chút khổng lồ, mà trên hòn đảo còn được xây dựng cơ sở vật chất.



Đưa mắt nhìn ra, gần như có kích cỡ tương đương với một huyện thành nhỏ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Cậu Tân, ở ngay gần đây thôi." Người áo đen chỉ vào hòn đảo nói: “Để tôi dẫn đường cho cậu, cậu chờ ở đây một lát, tôi đi dẫn yêu thú ra."



Nói xong, người áo đen liền chuẩn bị lên đảo.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Trạm đặt tay lên vai gã.



Cơ thể người áo đen cứng đờ, gã xoay người lại: "Cậu Tần, còn có chuyện gì không?"



Tần Trạm cười nói: "Anh biết phản bội tôi sẽ có hậu quả gì không?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Cơ thể người áo đen lập tức khẽ run lên.



Bởi vì gương mặt của gã bị bao bọc trong áo choàng đen, vì vậy không thể nào thấy rõ biểu cảm của gã vào giờ phút này.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Haiz." Tần Trạm vỗ vai gã, giận dữ nói: "Từ khi tôi bước lên con đường tu hành đã gặp phải rất nhiều người muốn giết mình. Bọn họ có kẻ có người nhà, có kẻ lẻ loi một mình, nhưng mỗi người gặp tôi cuối cùng đều khóc ròng, hối hận vì những chuyện đã làm."



Nói tới đây, Tần Trạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng cho dù bọn họ đáng thương cỡ nào, tôi cũng luôn không học được cách tha thứ, anh nói xem tôi làm đúng không?"



Người áo đen không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, cả người gã run lên cầm cập, trong lòng hoảng sợ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom