• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 856-860

CHƯƠNG 856: TRẢ ÂN TÌNH

Lý Phàm cũng không làm phiền, góc độ của anh với Trúc Hoa Nguyệt khác nhau, anh quan sát sắc mặt của người chết để phán đoán, sắc mặt của người chết trở nên tái nhợt từ lúc nào.

Nếu như bị độc hại chết thì chắc chắn sẽ có triệu chứng, hồi lúc nãy Lý Phàm nhìn thấy người đàn ông trung niên này vẫn rất bình thường, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào, mà lúc này sắc mặt của người đàn ông trung niên lại trở nên tái nhợt không có bất kỳ sức sống.

Cuối cùng, Trúc Hoa Nguyệt lại lên tiếng nói: “Người này vừa mới chết không bao lâu, chắc chắn là hung thủ vẫn còn chưa chạy xa.”

Lý Phàm cũng cho là như vậy, anh nhìn quanh bốn phía muốn nhìn xem người nào đang lén lén lút lút, chắc chắn là hung thủ giết người sẽ làm một người làm việc lén lút, cái gì cũng sợ hãi.

Bởi vì chuyện này đã làm kinh động đến lực chú ý của cảnh sát ở Hán Thành, trong nhóm đó cũng có Hà Băng, trong tiềm thức của những tên cấp dưới đều biết Lý Phàm và lão đại có quan hệ với nhau.

Với lại Lý Phàm đã từng đánh bọn họ không nhẹ, trong lòng của bọn họ cũng bắt đầu mang thù, lúc bọn họ nhìn thấy Hà Băng đến đây, bọn họ hung hăng vu oan cho Lý Phàm.

Sau khi Hà Băng nghe xong, cô ta cũng không tùy ý cho qua, cô ta biết rằng chuyện này có điểm gì đó quái lạ, cô ta cũng không có suy đoán Lý Phàm là hung thủ.

Với lại cô ta cũng nhận ra người này, những người này bình thường đều ăn chơi lêu lổng, gần như đều là trộm cắp có tiền án tiền sự, mà Lý Phàm đã từng bắt giữ Tây Bắc chi hổ cùng với đội trưởng Chương, cho nên dù bàn về điểm nào Lý Phàm cũng không có khả năng có liên quan đến hung thủ.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy Hà Băng, cô ta trực tiếp nói đến điểm quan trọng: “Người chết là bị người khác bỏ độc, chúng tôi đang tìm hung thủ.”

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Trúc Hoa Nguyệt, Hà Băng rất bất ngờ, cô ta cảm kích nhìn thoáng qua Trúc Hoa Nguyệt, ít nhiều gì lời nói của đối phương cũng cho cô ta chút dấu vết.

Cô ta nghĩ đến đây lại không nói hai lời liền đuổi theo ra ngoài, lúc chạy ra ngoài Hà Băng đột nhiên lại mông lung, bởi vì cô ta không tìm thấy rốt cuộc là hung thủ đi đâu, dù sao thì bất cứ dấu vết cụ thể gì cũng không có.

Lý Phàm đi xuyên qua đám người, anh quét mắt nhìn trên đường cái, anh nhìn thấy có một người đang bước đi nhanh có đội mũ lưỡi trai, Lý Phàm hơi bất ngờ, trong lòng khinh thường cười một tiếng.

Ăn mặc kín đáo như thế, hơn nữa giống y như là kẻ tình nghi, cái này để người ta không sinh lòng nghi ngờ mới lạ, hành động của đối phương kì quái như thế, Lý Phàm cho rằng chắc chắn là trong lòng của đối phương có quỷ.

Chỉ có người làm sai chuyện gì đó mới có thể nghỉ biện pháp chạy trốn, lợi dụng đòn tâm lý học, Lý Phàm cũng không do dự gì, anh kiên quyết nhất định phải bắt lấy người con trai đội mũ lưỡi trai.

“Đứng lại đó!” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Chàng trai đội mũ giống như là con chim sợ càng cong, đầu cũng không quay lại, anh ta ném bột mì, tạm thời để Lý Phàm không nhìn thấy.

Lý Phàm nhắm mắt lại ho khan mấy lần, đồng thời lui về phía sau mấy bước, lúc anh tìm kiếm cậu trai đội mũ lưỡi trai thì đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Sắc mặt của anh trầm xuống, người đội mũ lưỡi trai chắc chắn có quỷ, tuyệt đối đã nghỉ sớm kế hoạch rút lui từ lâu, nếu không thì cũng sẽ không nhanh như thế.

Lý Phàm cố gắng nhớ kỹ hình dạng của người đội mũ lưỡi trai, sau đó lại gửi cho Hà Băng.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt đi ra nhìn thấy trên người của Lý Phàm có bột mì, cô ta tưởng là xảy ra chuyện gì đó, cô ta hỏi: “Anh không sao đó chứ.”

Lý Phàm lắc đầu, Hà Băng cười nói: “Cảm ơn anh đã cung cấp chứng cứ, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người đó.”

“Được, tôi tin tưởng cô.” Lý Phàm gật đầu, đối phương cũng không mang anh về thẩm vấn còn cho anh là người vô tội, điểm này thôi cũng đã có thể cho thấy đối phương rất thông minh.

Đám đàn em của người đàn ông trung niên vừa mới chết đi lại hung hăng chỉ trích Lý Phàm: “Đồng chí cảnh sát, chính là anh ta, anh ta đã giết chết đại ca của chúng tôi.”

Sắc mặt của Hà Băng lạnh như băng: “Đại ca của các người bị hạ độc mới chết, tình cảnh lúc nãy tôi cũng đã được xem qua camera giám sát rồi, anh ta không phải là kẻ tình nghi.”

Cái đám đàn em ấy cảm thấy có chút kinh ngạc đối với kết quả như thế này, nhưng mà bọn họ nghĩ tới mình không có chứng cứ gì hết, lúc này mới coi như bỏ đi, dù sao thì bọn họ cũng có không ít tiền án, sau khi bọn họ đã kịp thời phản ứng lại, lúc này mới lập tức rời khỏi.

Lý Phàm thấy thế thì lại nở nụ cười, những người này đúng là thật hài hước, cái này rõ ràng là cướp hô bắt trộm, giống như cười mà không phải cười rồi nói: “Đồng chí cảnh sát, những người này có mặt ở hiện trường đánh nhau, tôi đề nghị nên bắt lại mới tốt.”

Đám đàn em vừa mới chuẩn bị chạy trốn, lúc bọn họ nghe thấy lời nói của Lý Phàm, nụ cười may mắn lập tức đông cứng lại, bọn họ tức giận nhìn Lý Phàm: “Thằng nhóc kia, có phải là mày muốn chết rồi không hả, tốt nhất mày nên im lặng cho tao đi.”

Lý Phàm mặt không đổi sắc nhìn mấy tên to con, không bị hù dọa chút nào, lúc nãy ở bên trong anh đều không sợ hãi chứ đừng nói chi là ở đây, ở đây còn có người của Hà Băng vẫn còn đang nhìn chằm chằm.

Những tên to con cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hà Băng, bọn họ giật mình một cái, có một loại dự cảm không tốt, bọn họ gần như là phát điên, vô cùng bất mãn đối với kết quả như thế.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không tin tưởng đây là thật, bọn họ không khỏi buồn bực tình huống gì vậy chứ, bọn họ nhớ đến lúc nãy Hà Băng không bắt bọn họ, lúc này bọn họ mới thả lỏng.

Làm sao mà bọn họ biết được đó là bởi vì Hà Băng vội vàng muốn bắt người hạ độc cho nên tạm thời không để ý tới bọn họ, bây giờ không bắt được người hạ độc, lúc này Hà Băng mới có thời gian dư thừa để xử lý đám người đó.

Cho dù Lý Phàm không nói thì, Hà Băng cũng sẽ không để cho những tên to con này chạy khỏi mí mắt của cô ta dễ dàng như thế, cô ta nói: “Bắt lại hết đi, những người này có tiền án, hơn nữa còn tụ tập đánh nhau.”

Thân phận của Hà Băng có thể tính là một đội trưởng nhỏ, những đồng nghiệp mà cô ta mang đến đây đều không có bất cứ lời nào phản bác lại Hà Băng, bọn họ chia ra bắt đầu hành động.

Chẳng mấy chốc những tên to con đều đã bị Hà Băng khống chế.

Hà Băng nói chuyện rất lạnh lùng: “Mang đi đi.”

Sắc mặt của mấy tên to con đều xấu hổ, một bộ dạng khóc không ra nước mắt, trong lòng cảm thấy hỏng bét, nếu biết như vậy thì bọn họ đã không cáo trạng rồi, còn không bằng đi ngay.

Lý Phàm biết Hà Băng mang những người kia đi ít nhiều gì cũng là nể mặt mũi anh.

Trúc Hoa Nguyệt biết trước mắt kẻ thù giết ba đã chết rồi, có điều tra sâu hơn nữa cũng là râu ria, cô ta biết những người đó bị sai xử.

Nhưng mà vẫn tương đối quan trọng là kẻ thù giết ba đã chết, Trúc Hoa Nguyệt cũng không lo lắng nhiều như vậy.

Lý Phàm và Hà Băng nói lời tạm biệt, trong lúc nhất thời Trúc Hoa Nguyệt đột nhiên trở nên mông lung, bây giờ đã giải quyết kẻ thù giết ba, cô ta nghĩ là mình có nên tiếp tục ở lại Hán Thành hay là lại trở về Tây Vực.

Cô ta nghĩ là chắc chắn mình không thể trở về Tây Vực được rồi, trên người của cô ta không có tiền, hơn nữa quan trọng là cô ta còn thiếu Lý Phàm rất nhiều ân tình, cô ta không thể đi một mạch như thế.

Trong lòng của cô ta có một suy nghĩ, đó chính là trước tiên cứ ở lại Hán Thành mấy ngày, chờ sau khi kiếm được tiền cô ta sẽ trả lại tiền cho Lý Phàm, như thế này là có thể thanh toán xong rồi.
CHƯƠNG 857: NGHĨ CÁCH CỨU VIỆN SỞ TRUNG THIÊN

Lúc này, Lý Phàm nhận được một cuộc điện thoại, điều làm cho anh bất ngờ đó chính là Sở Trung Thiên gọi cuộc điện thoại này cho anh, đối với việc Sở Trung Thiên gọi điện thoại tới Lý Phàm rất kinh ngạc.

Bình thường Sở Trung Thiên sẽ không gọi điện thoại cho anh, không biết là có phải Sở Trung Thiên có chuyện gì gấp hay không?

Sau khi nghỉ đến đây, Lý Phàm cũng không do dự mà dứt khoát nhận điện thoại.

“Xin chào, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Anh Lý, bây giờ tôi đang gặp phải phiền phức, có người muốn tôi đi đến cuộc hẹn, mà bây giờ lại có một tay bắn tỉa đang quan sát tôi, nếu như mà tôi không đi thì sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì cũng phải chết.”

“Trước tiên ông không cần phải lo lắng, tôi sẽ cải trang ăn mặc đi với ông.”

Lý Phàm nhíu mày, ngay cả Sở Trung Thiên luôn bình tĩnh mà lại có thể trở nên sốt ruột như thế, ở Hán Thành người có thể làm được chuyện này tuyệt đối không vượt qua năm người.

Mặc kệ là Sở Trung Thiên đã trêu chọc phải người nào thì cũng đều là do anh mà ra, Lý Phàm còn phải đến đó một chuyến. Chỉ dựa vào Sở Trung Thiên ủng hộ anh toàn lực, dù sao thì anh cũng phải đi giúp Sở Trung Thiên mới được.

“Ông yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.” Lý Phàm nói.

Sở Trung Thiên cảm kích: “Anh Lý, vậy thì, vậy thì không thể tốt hơn rồi, anh Lý, tôi cảm ơn anh.”

“Được rồi, đừng có làm như vậy nữa, tôi là người như thế nào chắc chắn là trong lòng của ông cũng rõ ràng.” Lý Phàm cười nói.

Sau khi Sở Trung Thiên cúp điện thoại, lúc này áp lực để giảm bớt không ít, ông ta tin tưởng là có anh Lý chắc chắn sẽ không cần phải lo lắng.

Bưu nhịn không được mà nói: “Anh Lý có đến không?”

“Haiz, nếu như mà cậu ấy đến đây thì tội phải thắp nhang cầu nguyện tổ tiên, thật ra tôi hi vọng anh Lý có thể đến.” Sở Trung Thiên rất có lòng tin đối với Lý Phàm, một khi Lý Phàm đến đây vậy thì không còn có gì tốt hơn.

Bây giờ ông ta phó thác hết tất cả hy vọng ở trên người của Lý Phàm, nếu như Lý Phàm không thể đến cứu ông ta, vậy thì ông ta sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, mặc dù ông ta rất hùng mạnh ở Hán Thành.

Nhưng mà so sánh với thân phận của Lý Phàm gần như là không có cách nào so sánh được, hơn nữa ông ta chỉ có thể coi như là quân cờ của Lý Phàm, cho dù bị chết đi ông ta cũng cảm thấy rất bình thường.

“Nếu như anh Lý không đến, vậy thì phiền phức hơn rồi.” Mặc dù là Bưu rất sợ anh Lý, nhưng mà làm việc ở bên cạnh ngài Thiên lâu dài rồi khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thán.

“Đúng rồi, Vũ đâu.” Sở Trung Thiên đột nhiên lại nói.

Bưu trả lời: “Vũ đang chuẩn bị vệ sĩ.”

“Thôi bỏ đi, kêu cậu ta không cần phải chuẩn bị nữa.” Sở Trung Thiên khoát tay: “Kêu cậu ta tùy tiện sắp xếp mấy người là được rồi, có đến nhiều hay ít thì cũng vô dụng thôi, chỉ có anh Lý mới có thể cứu tôi.”

“Ngài Thiên, dù sao thì cũng phải chuẩn bị một chút, đề phòng vạn nhất.”

Sau khi Sở Trung Thiên nghe thấy lời thuyết phục của Bưu, ông ta nhẹ gật đầu.

Sau khi Lý Phàm biết được tin tức, anh muốn xuất phát ngay lập tức, Trúc Hoa Nguyệt lên tiếng nói: “Dẫn tôi đi cùng đi.”

“Ở nơi đó rất nguy hiểm.” Lý Phàm bình tĩnh nói, nói thật thì anh không muốn để Trúc Hoa Nguyệt đi cùng, đến khi xảy ra chuyện thì anh cũng không có cách nào rảnh tay bảo vệ cho đối phương.

“Yên tâm đi, tôi biết tự lượng sức mình mà, cho dù có nguy hiểm gì thì tôi cũng muốn đi.” Trúc Hoa Nguyệt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Lý Phàm thấy vậy, cảm thấy không thể làm gì với đối phương, anh không nghĩ là Trúc Hoa Nguyệt sẽ suy nghĩ như thế, kết quả này làm anh có chút kinh ngạc, anh vốn muốn từ chối một lần nữa, Trúc Hoa Nguyệt lại nói rất kiên quyết: “Nếu như anh không cho tôi đi, thế thì tôi phải trả ân tình này bằng cách nào?”

Sau khi Lý Phàm nghe xong thì lập tức dở khóc dở cười, anh cũng không có cách nào với Trúc Hoa Nguyệt, lúc này anh mới lên tiếng nói: “Được rồi, nhưng mà tôi không thể đảm bảo là mình sẽ bảo vệ cho cô tốt.”

“Tôi tự có biện pháp để bảo vệ mình.” Trúc Hoa Nguyệt kiên cường nói.

Lúc này, Lý Phàm mới không nói gì nữa, nếu như đối phương đã muốn đi cùng thì anh cũng không ngại cho đối phương đi cùng, nếu như đối phương đi cùng thì cũng giải quyết nhanh hơn một chút.

Nghĩ đến đây, lúc này anh mới không từ chối Trúc Hoa Nguyệt nữa.

Trước tiên anh với Trúc Hoa Nguyệt đi vào trong một cửa hàng bán quần áo, nếu như trực tiếp mặc quần áo này đi thì sẽ dễ dàng bị nhận ra, Lý Phàm nhất định phải cải trang mới được.

Vẫn may là mùa đông, như vậy có quàng khăn cũng sẽ không dễ dàng bị nhận ra, Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi đến một cửa hàng bán quần áo hiệu.

Lúc hai người đi vào, nhân viên phục vụ vừa mới định chào đón, khi cô ta nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc không phải là hàng đắt tiền, nụ cười của cô ta lập tức đông cứng lại.

Cô ta còn tưởng là một khách hàng rất giàu có, khi cô ta nhìn thấy Lý Phàm thì cô ta lập tức ngó lơ, trong lòng thì lại xem thường Lý Phàm.

Lý Phàm không trực tiếp hỏi giá cả mà lựa chọn một bộ quần áo có thể bao trùm cả thân thể, không dễ dàng bị người khác phát hiện, anh nói: “Những thứ này bao nhiêu tiền.”

Nhân viên phục vụ cho là Lý Phàm chỉ lấy xuống một bộ hỏi giá, ai biết được đối phương lại trực tiếp lấy một bộ nhiều tiền như thế đặt cùng một chỗ, trực tiếp hỏi cô ta giá cả, cái này hoàn toàn không đi theo con đường bình thường.

Nhân viên bán hàng nữ lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: “Tôi khuyên là anh đừng có mua nhiều như thế.”

“Tại sao?” Lý Phàm hỏi.

Nhân viên bán hàng nữ xem thường thẳng mặt: “Quần áo này ít nhất cũng ba mươi triệu một cái, một bộ đồ này, chậc chậc…”

Cô ta cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng mà Lý Phàm có thể hiểu được lời nói bóng gió của đối phương, câu nói mà cô ta muốn nói đó chính là dựa vào thân phận của anh thì không mua nổi đâu.

Lý Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc anh vừa mới bước vào anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bị trào phúng, anh cười nói: “Cô cứ trực tiếp nói giá cho tôi là được rồi, đừng có nói những thứ vô dụng.”

Sau khi nhân viên bán hàng nữ nghe xong, cô ta liền ngây ngẩn tại chỗ, cô ta vô cùng kinh ngạc đối với kết quả này, sau đó cô ta lại khinh bỉ nói: “Anh có tiền hả? Tôi khuyên anh vẫn đừng có cậy mạnh.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi có tiền hay không thì có liên quan gì đến cô.”

Nhân viên bán hàng nữ cười khẩy một tiếng rồi nói: “Bộ quần áo này có giá ít nhất là ba trăm triệu, anh có thể mua nổi không?”

Lúc đầu, Trúc Hoa Nguyệt đã chọn mấy bộ quần áo, khi cô ta nghe thấy quần áo đắt như vậy, cô ta lập tức xấu hổ, cảm thấy như thế này quá phung phí.

Cô ta cho rằng một bộ cũng chỉ hơn ba trăm nghìn, ai biết một bộ lại có giá ít nhất là ba mươi triệu.

Lúc nhân viên bán hàng nữ và Lý Phàm đang đôi co với nhau, đột nhiên lại có một tên nhà giàu mới nổi ôm một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm mặc áo lông chồn đi vào.

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp khoác lông chồn nhìn thấy Lý Phàm thì lập tức âm dương quái khí nói: “Ôi chao, cửa hàng này của các người có phải là cửa hàng hiệu không vậy.”

Nhân viên bán hàng nữ vội vàng nói lại: “Cửa hàng của chúng tôi đương nhiên là cửa hàng bán đồ hiệu rồi, cô nhìn tấm bảng này đi, tuyệt đối không phải là giả.”

Người phụ nữ đó cười nhạo rồi chỉ vào Lý Phàm: “Nếu như là cửa hàng bán đồ hiệu chính gốc, tại sao lại có một tên nhà quê trong đó vậy?”

Nhân viên bán hàng nữ mới phản ứng được người phụ nữ nói bóng nói gió, cô ta nhìn về phía Lý Phàm, mới biết được Lý Phàm đã ảnh hưởng đến nhãn hiệu cửa hàng của cô ta.
CHƯƠNG 858: GƯƠNG MẶT CỦA TÊN NHÀ GIÀU MỚI NỔI

“Thưa quý khách, mong anh đi khỏi đây, nếu không thì tôi sẽ cho rằng anh đang ảnh hưởng đến hình tượng của cửa hàng chúng tôi.” Lúc này, nhân viên bán hàng nữ bắt đầu “ra lệnh đuổi khách” với Lý Phàm.

Cô ta biết bên nào là hạt vừng bên nào là hạt dưa hấu, cô ta không muốn bởi vì Lý Phàm mà đắc tội với kẻ có tiền, hơn nữa cô ta kết luận Lý Phàm sẽ không mua nổi cái gì.

Sau khi nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định.

Dáng vẻ giễu võ dương oai như thế này, người phụ nữ rất là vui vẻ, cũng không có bất kỳ sự đồng cảm gì, ngược lại còn giễu cợt nói với Lý Phàm: “Đây không phải là nơi mà anh nên đến, anh vẫn nên cút xa ra đi.”

Lý Phàm cũng không hoang mang, đối phương muốn chơi với anh, anh cũng phải xem đối phương có tư cách đó hay không, trong mắt của anh, đối phương tuyệt đối không có tư cách.

Người phụ nữ nhìn thấy Lý Phàm vẫn còn chưa chịu đi, cô ta lập tức bắt đầu tạo áp lực đối với nhân viên bán hàng: “Tại sao cô vẫn còn chưa đuổi anh ta đi vậy chứ, nếu như không đuổi anh ta đi thì tôi đi.”

Trong mắt của cô ta, đối phương không có tư cách mua đồ trong cùng một cửa hàng hiệu với cô ta.

Tên nhà giàu mới nổi ở bên cạnh người phụ nữ lấy một xấp tiền mặt ra: “Đuổi cái tên này đi đi, tôi cho cô ba mươi triệu.”

Sau khi nhân viên bán hàng nữ đó nghe thấy vậy thì hai mắt của cô ta lập tức sáng lên, chỉ cần đổi Lý Phàm ra khỏi đây thì có thể cầm lấy ba mươi triệu, đây chính là một cơ hội tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta không nói hai lời, quyết định đuổi Lý Phàm ra bên ngoài.

“Thưa quý khách, nếu như anh không đi, tôi sẽ lựa chọn báo cảnh sát.” Sắc mặt của nhân viên bán hàng đó lạnh như băng, gần như là trong lòng hận Lý Phàm muốn chết.

Nếu như bởi vì Lý Phàm mà mất đi hai người khách quý với lại số tiền bo ba mươi triệu, vậy thì đây là một chuyện không lời còn lỗ.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi cũng đến đây để mua đồ, tại sao cô lại đuổi tôi đi, như thế này là không công bằng.”

“Công bằng hả? Anh có thể mua nổi không, anh cũng không nhìn mấy bộ quần áo anh mua bao nhiêu tiền, nó có giá ba trăm chín mươi triệu, anh mua nổi không hả?” Nhân viên bán hàng nữ kết luận chắc chắn là Lý Phàm không mua nổi, cho nên mới dùng sức đã kích đối phương.

Dù sao thì cũng là một người bình thường mà thôi, không thể gây nên sóng gió gì, ngoài kẻ có tiền ra thì cô ta không để ai vào trong mắt.

Tên nhà giàu mới nổi lộ ra nụ cười với Lý Phàm: “Có phải là anh muốn có tiền mới đi không hả, cũng được thôi, đây là ba mươi triệu, lấy tiền rồi cút ngay đi.”

Anh ta hào phóng lấy ra ba mươi triệu, trực tiếp ném xuống đất giống như là đuổi một tên ăn mày.

Nhân viên bán hàng nữ ngơ người đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn thấy tiền rơi xuống đất, hai mắt lập tức phát sáng, gần như muốn chui vào đống tiền trên đất, nhưng lại chỉ có thể mở to mắt mà nhìn, tức giận nói: “Còn không lấy tiền rồi cút đi.”

Tên nhà giàu mới nổi nhếch miệng, ngày hôm nay anh ta trúng số được mấy chục tỷ cho nên mới có thể phô trương như thế, lần đầu tiên hưởng thụ được loại cảm giác khi dễ người bình thường, trong lòng của anh ta rất vui.

“Nhặt đi.” Tên nhà giàu mới nổi châm chọc nói.

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Tại sao tôi phải nhặt?”

Tên nhà giàu mới nổi xem thường nói: “Anh không nhặt tiền, vậy thì bây giờ anh cút đi đi.”

Trúc Hoa Nguyệt cũng nhịn không được nữa, cô ta cố gắng nhẫn nhịn không ra tay với tên nhà giàu mới nổi, bộ mặt của cái tên nhà giàu mới nổi như thế này thật sự làm cho người ta chán ghét.

Nếu như không phải Lý Phàm dùng ánh mắt ngăn cản mình, cô ta đúng là muốn cho tên nhà giàu mới nổi này biết tay.

Người phụ nữ nhìn thấy Lý Phàm không biết điều, cũng không kiên nhẫn được nữa, cô ta tức giận nói: “Đúng là cho mặt mũi mà không cần, tôi thấy đầu óc của anh bị úng nước rồi.”

Lý Phàm khịt mũi coi thường: “Câu nói này là do tôi hỏi cô mới đúng, người giống như cô mới đúng là đầu óc bị nước vào đó.”

Người phụ nữ lập tức muốn nổ tung, cô ta không ngờ đến là một người bình thường lại dám khoa tay khoa chân với cô ta như thế, sắc mặt của tên nhà giàu mới nổi trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.

Nhân viên bán hàng nữ cũng không có cách nào với Lý Phàm, cô ta cầm lấy cái thẻ ngân hàng của Lý Phàm, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như không thể quét cái thẻ này thành công, tôi sẽ báo cảnh sát đuổi anh ra ngoài!”

Cô ta cũng nổi giận, lúc đầu cô ta không muốn làm lớn chuyện, nhưng mà Lý Phàm cứ mặt dày đuổi mãi không chịu đi, lúc này cô ta mới đành phải dùng hạ sách.

Lúc cô ta đi quét thẻ, cô ta trợn tròn cả mắt, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cô ta cũng không dám tin đây là sự thật, kết quả này làm cho cô ta vô cùng bất ngờ, đúng là quẹt thẻ thành công.

Lần này nhân viên bán hàng nữ sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy mặt của mình bị đánh bốp bốp.

Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ cũng rất bất ngờ, bọn họ cho là Lý Phàm chỉ là một người bình thường, không ngờ tới là trên người của anh lại có nhiều tiền như thế.

Bọn họ đồng loạt mở to hai mắt, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng là chuyện này lại xảy ra, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ cũng không tin đó là sự thật.

Lúc nhân viên bán hàng nữ nhìn về phía Lý Phàm, cô ta lập tức nuốt một ngụm nước bọt, thái độ thay đổi không ít, cô ta khách khí nói với Lý Phàm: “Anh Lý, thật là ngại quá.”

Lý Phàm nhìn thấy thái độ của đối phương thay đổi một trăm tám mươi độ cũng không có biểu cảm gì, tình huống như thế này anh gặp không ít lần rồi.

“Cô cứ việc chọn đi, không cần phải sợ đâu.” Lý Phàm quay đầu lại cười nói với Trúc Hoa Nguyệt, anh cũng nhìn ra được lúc Trúc Hoa Nguyệt nghe thấy giá cả quần áo thì lập tức không có tâm tư chọn.

“Như vậy cũng không tốt đâu.” Trúc Hoa Nguyệt lúng túng nói một câu, cô ta thấy rất ngại, đối phương đối xử với cô ta tốt như thế, cô ta lại không biết phải báo đáp như thế nào mới tốt.

“Cái này có là gì đâu chứ, không cần phải khách khí với tôi đâu, đến lúc đó cô từ từ trả lại cho tôi là được.” Lý Phàm cười nói.

Trúc Hoa Nguyệt cảm động, lúc này mới lấy quần áo.

Sắc mặt của tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ đều vô cùng xấu hổ, cảm giác bị đánh vào trong mặt như thế này làm cho trong lòng của bọn họ rất không thoải mái, dường như là bọn họ quyết tâm muốn phân cao thấp với Lý Phàm.

“Cô nhanh chóng bắt lấy anh ta đuổi ra ngoài cho tôi.” Tên nhà giàu mới nổi quát to lên.

Trong lúc nhất thời nhân viên bán hàng nữ đó bị làm khó, không biết nên lựa chọn như thế nào, dựa vào cảnh tượng lúc nãy Lý Phàm bỏ tiền ra mà xem xét, cô ta liền nhìn ra Lý Phàm không đơn giản.

Nhân viên bán hàng nữ đành phải nói xin lỗi với Lý Phàm: “Kính thưa quý khách, thật sự ngại quá, xin mời anh đi khỏi đây có được không?”

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Không sao hết, tôi mua xong thì sẽ đi.”

Anh không có tâm tư dây dưa với cái bọn nhà giàu mới nổi này, đối phương không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh cũng không muốn đứng cùng một chỗ với bọn họ.

Tên nhà giàu mới nổi cười lạnh nói: “Không được bán quần áo cho anh ta, nếu không thì tôi sẽ không mua nữa, lúc đầu tôi muốn mua một trăm bộ.”

“Một trăm bộ?” Nhân viên bán hàng nữ hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn thấy tiền, cô ta liền phấn khích, một trăm bộ quần áo, thế thì đơn đặt hàng này ít nhất cũng có giá mấy tỷ, chia hoa hồng thì cô ta cũng có thể cầm được một khoảng.

Tên nhà giàu mới nổi đắc ý nhìn Lý Phàm, như là đang nói như thế nào, tôi có biện pháp để trị anh.
CHƯƠNG 859: TIN ANH BƯU SẼ SỐNG LÂU!

Lúc đầu Lý Phàm không muốn phải so đo với hai người này, nhưng mà hai người này vẫn luôn trì hoãn thời gian của anh, mà Sở Trung Thiên thì đang chờ anh.

Nếu như anh đến chậm một bước, vậy thì sẽ có lỗi với Sở Trung Thiên, mặc dù Sở Trung Thiên cũng xem như là một quân cờ của anh, nhưng mà cũng là bạn của anh.

Trong lòng anh, giá trị của Sở Trung Thiên lớn hơn quân cờ rất nhiều, với lại đối phương vì anh mà đã bị Long Hậu nhằm vào, dù sao thì Lý Phàm cũng phải nhanh chóng đến đó.

Bây giờ muốn đổi một cửa hàng quần áo khác thì cũng không kịp nữa rồi, anh lấy điện thoại di động ra, trùng hợp là lúc này Sở Trung Thiên lại gọi điện thoại tới.

“Tôi đang mua quần áo trong cửa hàng bán quần áo, lại có người đối nghịch với tôi còn không cho tôi mua.”

Lý Phàm nói một cách trực tiếp đơn giản.

Lúc đầu Sở Trung Thiên thấy xấu hổ vì phải mở miệng, dù sao thì cũng là thời khắc liên quan đến mạng sống, lúc ông ta nghe thấy câu trả lời của Lý Phàm, ông ta lập tức không có lo lắng.

Hóa ra là Lý Phàm chưa đến đây là bởi vì bị làm chậm trễ thời gian, ông ta còn tưởng là Lý Phàm phớt lờ ông ta, ông ta lập tức bắt đầu dàn xếp người đến đó xử lý.

Bưu dừng xe lại, anh ta vội vàng đi vào trong, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm thì lại khách khí cúi chào Lý Phàm rồi nói: “Anh Lý.”

“Anh là bạn của anh ta đúng không, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, anh cút ngay cho tôi.” Cái tên nhà giàu mới nổi đó không coi ai ra gì mà khoa tay múa chân với Bưu.

Nhưng mà Bưu là người có tính tình nóng nảy, lần này anh ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy đối phương lại khóa tay múa chân với anh ta, anh ta lập tức không thể bình tĩnh.

“Cút đi, đừng có vướng bận ở chỗ này.” Bưu tức giận vung tay lên, đồng thời đánh một bàn tay lên trên mặt của tên nhà giàu mới nổi.

Trên gương mặt của tên nhà giàu mới nổi có dấu bàn tay đỏ rực, mà tiếng bạt tai lại vang vọng ở trong đầu của mỗi người.

Người phụ nữ nhìn thấy chồng của mình bị đánh, cô ta lập tức hóa thân thành một người đàn bà chanh chua, dùng túi xách đánh Bưu. Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua, chẳng những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có chút buồn cười.

Nếu như không phải anh ta không muốn ra tay với phụ nữ, không chừng là Bưu đã đánh người phụ nữ này mấy bàn tay rồi, anh ta cười lạnh: “Hai người đã làm chậm trễ chuyện của ngài Thiên, lại còn dám đứng đây ra tay với tôi, chán sống rồi à?”

Người phụ nữ trợn tròn mắt, cái tên của Sở Trung Thiên có thể nói là rất nổi tiếng ở Hán Thành, cho dù con nít năm tuổi cũng sẽ sợ Sở Trung Thiên chứ đừng nói chi là bọn họ.

Sau khi người phụ nữ nhìn thấy sau lưng của Bưu có nhiều người như thế, tình hình như vậy, cho dù không phải là đàn em của ngài Thiên thì cũng ít nhất là một tổ chức lớn.

Tên nhà giàu mới nổi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta vội vàng cầu xin Bưu tha thứ: “Tôi xin lỗi, chúng tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi xin hỏi tên của anh là gì.”

“Anh Bưu, tin anh Bưu sẽ sống lâu.”

Sau khi tên nhà giàu mới nổi nghe thấy khẩu hiệu mà Bưu thường dùng, anh ta trực tiếp bị dọa sợ, hai chân xụi lơ. Anh ta biết anh Bưu là ai, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên.

Lúc nãy anh ta lại dám kêu cánh tay đắc lực của ngài Thiên cút đi, đây không phải là đang muốn chết à, anh ta nhịn không được mà đánh mình mấy bàn tay, cho là mình quá ngu ngốc.

“Anh Bưu, là tôi có mắt không tròng, mắt của tôi bị chó ăn rồi, anh đừng tức giận.” Tên nhà giàu mới nổi vội vàng nói năng nhẹ nhàng không ngừng cầu xin.

Bưu xem thường nhìn thoáng qua anh ta rồi nói: “Tôi sẽ không tức giận bởi vì một người không có đầu óc như cậu.”

Lúc này, tên nhà giàu mới nổi mới cảm thấy may mắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó anh ta mới phát hiện có một vấn đề quan trọng, nhịn không được mà lên tiếng nói: “Anh Bưu, lúc nãy anh đã nói tôi làm chậm trở công việc của ngài Thiên, cái này là có chuyện gì vậy?”

Có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh ta và anh Bưu gặp nhau, mà anh ta chưa từng gặp qua ngài Thiên, tại sao lại làm chậm trễ chuyện lớn của ngài Thiên, câu nói này không biết bắt đầu nói từ đâu, cái này khiến cho anh ta không hiểu gì hết.

Người phụ nữ cũng nhẹ gật đầu, muốn chứng minh là mình vô tội, kể từ khi biết thân phận của anh Bưu, cô ta cũng không dám khóc lóc om sòm nữa.

Lúc này, Bưu mới nhìn Lý Phàm rồi thản nhiên nói: “Anh Lý là bạn của ngài Thiên chúng tôi, ngài Thiên mời anh Lý đi gặp ngài Thiên, các người lại dám làm lãng phí thời gian của anh Lý.”

Sau khi tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ nghe xong thì đều hít vào một hơi, có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới là Lý Phàm lại quen biết với ngài Thiên.

Tên nhà giàu mới nổi nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, trọng điểm là không phải Lý Phàm chủ động đi tìm ngài Thiên mà là ngài Thiên mời anh Lý đến đó, người này phải có mặt mũi lớn bao nhiêu mới có thể được ngài Thiên phái cánh tay đắc lực của mình đến mời.

Cùng lúc đó, nhân viên bán hàng nữ cũng sợ đến ngây người, thiếu chút nữa là cô ta đã bị dọa đứng không vững, mặc dù cô ta bị sai bảo nhưng mà cô ta cũng coi như là đồng lõa.

Bây giờ trong lòng của cô ta hối hận biết bao nhiêu, nếu như biết như vậy thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không vì món tiền nhỏ nhoi này mà đuổi Lý Phàm ra ngoài.

Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt không biết ngài Thiên là ai, nhưng mà cô ta nhìn thấy sau khi những người đó nhắc tới tên ngài Thiên thì liền trở nên e ngại, ít nhiều gì cô ta cũng hiểu được một chút, cô ta nhịn không được mà nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, không ngờ tới là địa vị của cái tên này lại cao như thế.

“Anh Lý, tôi đến trễ, thật sự xin lỗi.” Bưu nói rất thành khẩn.

Lý Phàm cười nói: “Tốc độ này đã rất nhanh rồi.”

Anh không thể không nói đúng là tốc độ này rất nhanh, nơi đây cách với vị trí của Sở Trung Thiên đến mười mấy km, mà Bưu lại chạy đến đây sớm hơn mười phút, có thể thấy được đối phương để bụng chuyện này bao nhiêu.

Bưu lạnh lùng quay đầu nhìn về phía tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữz quát lớn một tiếng: “Còn không mau nói xin lỗi với anh Lý đi?”

“Anh Lý, tôi xin lỗi, chúng tôi không dám nữa.” Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ đều nghe lời, lần này bọn họ mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

Bưu tức giận trợn mắt nói: “Các người nghĩ còn có lần sau nữa hả, còn có muốn kiếp sau luôn không?”

“Là do chúng tôi vụng về nói sai, không không không chúng tôi lập tức biến mất.” Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ sợ hãi vội vàng khoát tay chạy ra ngoài như ngựa không ngừng vó, bộ dạng vô cùng chật vật.

Bọn họ cho là mình trúng được mấy chục tỷ xổ số thì đã hay lắm rồi, kết quả vừa mới đến đây thì lại đá phải một miếng sắt.

Lý Phàm quay đầu chỉ vào những bộ quần áo đã được Trúc Hoa Nguyệt chọn, nói: “Bao nhiêu tiền.”

Nhân viên bán hàng nữ biết mối quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên tốt như thế, cô ta làm gì dám đòi tiền đối phương, cộng với việc lúc nãy cô ta đã đắc tội với Lý Phàm, cô ta nhanh chóng nịnh hót, khoát tay nói: “Anh Lý, lúc nãy là do tôi không đúng, làm chậm trễ thời gian quý giá của anh, tôi xin lỗi anh, tôi muốn tặng những thứ này cho anh.”

“Cảm ơn.” Mặc dù nhân viên bán hàng nữ vì chiếm tiện nghi mà tùy tiện đứng qua phe kia, nhưng dù sao thì đây cũng là sự thật, đối phương tặng không ít đồ, ít nhiều gì Lý Phàm cũng phải nói một câu cảm ơn.

Nhân viên bán hàng đã lập tức vui vẻ trong lòng, mặc dù bồi thường một chút tiền, nhưng mà ít ra cũng sẽ không đắc tội với nhân vật lớn.
CHƯƠNG 860: KHỞI BINH VẤN TỘI

“Anh Lý, mời anh.” Bưu khách khí nói với Lý Phàm.

Lý Phàm nhẹ gật đầu, lúc Trúc Hoa Nguyệt muốn đi theo phía sau, Bưu ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt lại theo bản năng: “Xin lỗi, người ngoài không thể đi cùng.”

“Cô ấy là bạn của tôi, để cô ấy đi cùng luôn đi, cô ấy có thể giúp một tay.” Lý Phàm nói, anh cho Trúc Hoa Nguyệt có cơ hội như thế chính là vì để đói phương tìm một cơ hội để trả ân tình cho anh.

Hơn nữa, lúc nãy anh cũng đã đồng ý để Trúc Hoa Nguyệt đi cùng, bây giờ không cho đối phương đi cùng đúng là không thích hợp cho lắm.

Sau khi Bưu nghe nói như vậy thì thái độ đối với Trúc Hoa Nguyệt cũng hòa hoãn hơn, cũng không còn tiếp tục nhiều lời nữa.

Ngồi trong chiếc xe Lincoln dài thườn thượt, Sở Trung Thiên đang chờ ở trong xe, lúc ông ta nhìn thấy Lý Phàm đến, ông ta vội vàng đưa một điếu xì gà cho Lý Phàm rồi cũng tự đốt cho Lý Phàm.

Nếu như có người nào nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc dữ lắm, phải biết là Sở Trung Thiên có thể được xem như là một nhân vật tay che nửa bầu trời của Hán Thành, nhưng mà bây giờ Sở Trung Thiên lại đối xử với Lý Phàm khách khí như thế.

Trúc Hoa Nguyệt cũng nhìn đến ngây người, từ điểm này cô ta có thể đánh giá được thân phận của Lý Phàm chắc chắn không hề đơn giản.

Lý Phàm cười nói: “Một lát nữa để tôi làm vệ sĩ cho ông, đến lúc đó tôi có thể đảm bảo cho sự an toàn của ông.”

Sau khi Sở Trung Thiên nghe xong thì lập tức trở nên vui mừng, đối phương là thiếu chủ Long Môn, nếu như mà đối phương làm vệ sĩ cho ông ta, vậy thì chuyện này không có gì tốt hơn.

Đối với điểm này, Sở Trung Thiên cảm thấy được yêu mà sợ, ông ta vội vàng nói với Lý Phàm: “Anh Lý, tôi có tài đức gì mà có thể để anh bảo vệ cho tôi.”

“Đừng có khách khí với tôi.” Lý Phàm liếc mắt nhìn, tốt xấu gì thì anh với đối phương cũng đã quen biết nhau lâu như thế, đối phương còn khách khí như vậy, cái này làm cho Lý Phàm không quen.

Sau khi Sở Trung Thiên nghe nói đến đó, ông ta nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng mà có câu nói này của anh Lý, nỗi bất an ở trong lòng của ông ta cũng đã hoàn toàn biến mất. Có thiếu chủ Long Môn bảo vệ cho mình, lần này chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.

Mặc dù đám người này không biết thực lực chân chính của Lý Phàm, nhưng mà bọn họ nhìn thấy mối quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên, bọn họ cũng không dám nhiều lời, nhịn không được mà quan sát Lý Phàm nhiều thêm một chút, không hiểu rốt cục Lý Phàm là thần thánh phương nào.

Rõ ràng là lần này ra ngoài bọn họ có thể làm tốt chuẩn bị bảo vệ, nhìn thái độ của Sở Trung Thiên coi trọng Lý Phàm như thế, bọn họ cũng nhìn ra được Lý Phàm không phải là người bình thường.

Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt cùng đeo kính râm, làm như vậy có thể không bị nhận ra, Lý Phàm không quen cảm giác như thế, mặc trên người bộ đồ tây màu đen, làm giống như là the matrix phiên bản mới.

Sau khi đạt được mục đích, Sở Trung Thiên cũng hòa nhập vào kịch bản, mặc dù là diễn kịch nhưng mà có Lý Phàm bảo vệ cho mình, ông ta cũng có chút căng thẳng.

Lý Phàm cũng nhìn ra được trạng thái của Sở Trung Thiên, anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nếu như ông vẫn không thả lỏng, vậy tôi không có biện pháp.”

Lúc này, Sở Trung Thiên mới điều chỉnh tâm trạng của mình lại, không còn cứng ngắc như vậy nữa.

Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi theo ở phía sau, mặc dù Lý Phàm đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh nhưng mà thật ra anh đang quan sát mối nguy hiểm đang ẩn giấu ở xung quanh.

Lúc Sở Trung Thiên mới vừa đi vào thì có một người mặc đồ tây như là trợ lý chạy tới, nói: “Ngài Thiên, mời ông lên phòng ở trên lầu.”

Sở Trung Thiên nhẹ gật đầu, ra hiệu cho đối phương dẫn đường, ông ta đi theo ở phía sau, lúc ông ta muốn đi vào, người trợ lý đó mới mở miệng nói: “Ông chủ của chúng tôi nói chỉ có thể cho phép ba người cấp dưới đi vào cùng.”

Sở Trung Thiên hơi bất ngờ, ông ta lập tức nhìn ra trong đó có mưu mô, nếu như đối phương có ý tốt thì chắc chắn sẽ không kiêng kị như thế.

Sau khi Sở Trung Thiên do dự mấy giây, lúc này mới quay đầu lại chỉ vào Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt cùng với Bưu, vẫn may là cho ông ta mang ba người đi cùng, nếu như không cho ông ta mang người vào, ít nhiều gì trong lòng của ông ta cũng không có lực lượng.

Kỹ thuật diễn xuất của Lý Phàm cũng rất tốt, mở cửa ra cho Sở Trung Thiên, lúc Lý Phàm đi vào, anh thông qua khe cửa thì có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong, người đó không phải là Trương Đức Võ thì còn có thể là ai nữa.

Lý Phàm nheo mắt lại, anh không ngờ tới là Trương Đức Võ cũng xuất hiện ở nơi này, kết quả như thế làm anh cảm thấy rất bất ngờ.

Bởi vì Lý Phàm đeo kính râm với lại có khăn quàng cổ che lại, không có cách nào nhìn ra hình dáng, trong lúc nhất thời Trương Đức Võ không nhận ra. Nếu như ông ta biết người đứng trước mắt là Lý Phàm, chắc chắn là ông ta sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng chạy trốn.

“Xem như ông cũng đã đến đây rồi.” Trương Đức Võ cười ha ha một tiếng, mặc dù cười rất sảng khoái nhưng mà dáng vẻ cười lên của ông ta lại trông vô cùng hèn mọn.

Sở Trung Thiên không có ý tốt với người đã mời mình, lúc ông ta nhìn thấy Trương Đức Võ, ông ta nhíu mày. Trương Đức Võ là người bên cạnh Long Hậu, rõ ràng là ông ta đã bị Long Hậu theo dõi.

Sở Trung Thiên miễn cưỡng cố gắng nặn ra một nụ cười xấu hổ mà không mất đi vẻ lịch sự: “Ông Trương, hóa ra là ông à, tôi còn tưởng là ai đó.”

“Haha, ông cho rằng ngoại trừ tôi ra thì còn có thể là ai trực tiếp mời ông đến đây uống trà được chứ?” Trương Đức Võ ỷ vào sau lưng mình có Long Hậu là chỗ dựa, với lại ông ta là người ở bên cạnh Long Hậu, ít nhiều gì cũng có tên tuổi cho nên mới không sợ ai.

Mặc dù bề ngoài Sở Trung Thiên cười ha hả, nhưng mà trong lòng lại vô cùng xem thường, nếu như không phải là người ở bên cạnh Long Hậu thì có gì đặc biệt hơn người chứ, không có Long Hậu thì ông chẳng là cái thá gì hết.

Đương nhiên là ông ta không nói câu nói này ra khỏi miệng, dù sao cũng là cánh tay đắc lực bên cạnh Long Hậu, ông ta không sợ Trương Đức Võ thì cũng e ngại Long Hậu.

“Đến đây ngồi xuống trước đã.” Trương Đức Võ nhếch miệng cười một tiếng.

Lẽ ra thì ông ta nên gọi Sở Trung Thiên là ngài Thiên, nhưng mà khi ông ta nghĩ đến mình là người của Long Hậu, trong lòng của ông ta cũng có suy nghĩ phải kiêu ngạo, cho rằng ngoại trừ Long Hậu ra thì ông ta không thể cúi đầu với ai hết.

Cục diện to nhỏ gì Sở Trung Thiên cũng đã gặp nhiều rồi, đối với điểm này ông ta không sợ chút nào hết, hơn nữa còn có anh Lý bảo vệ cho ông ta, ông ta đã yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu dâng trà, Trương Đức Võ lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ: “Sau này không có mệnh lệnh của tôi thì không được vào đây làm phiền.”

Nhân viên phục vụ nhẹ gật đầu, lúc này mới bưng khay đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt của Trương Đức Võ đột nhiên lại biến mất, ông ta sờ cằm, nói với Sở Trung Thiên giống như là khởi binh vấn tội: “Tôi nghe nói ông đã dùng hết toàn lực ủng hộ cho tập đoàn Họa Vân Y có đúng không?”

Sắc mặt của Sở Trung Thiên lập tức trầm xuống, quả nhiên mình đã bị Long Hậu theo dõi rồi, dựa vào tính tình của Long Hậu chắc có lẽ là chuyện này sẽ không được kết thúc dễ dàng đâu.

Trương Đức Võ nhìn thấy Sở Trung Thiên không nói lời nào, cho là mình đã nói trúng, ông ta nói chuyện với giọng điệu uy hiếp: “Ông phải biết là bắt đầu từ lúc ông trợ giúp cho tập đoàn Họa Vân Y, nó cũng tương đương với việc ông đối nghịch với Long Hậu.”

Bắp thịt trên mặt của Sở Trung Thiên giật giật mấy cái, nhưng mà ông ta đã làm rồi, cũng không có cách nào bù đắp lại, toàn bộ quá trình ông ta đều gật đầu, không nhiều lời một chữ nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom