• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-86+87

Chương 87

"Lâm Văn, mày giỏi lắm! Có con rể lợi hại như thế, không trách được càng lúc càng to gan!”

Lâm Võ cười lạnh: “Ba không phải là do mày hại, nhà họ Lâm cũng không phải do mày đạp đổ, tao tin! Tao tin rồi”

Ông ta nói xong lại lừ mắt nhìn Giang Ninh, sát khí trong mắt chẳng hề giảm bớt, trái lại càng tăng thêm Lâm Võ gườm Giang Ninh mấy giây rồi mới cắn răng nhảy bằng một chân rời đi.

Giang Ninh đi đến đỡ Lâm Văn lê xe lăn. Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức vào phòng, lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương cho Lâm Văn.

Tô Mai đau lòng đến rơi nước mắt.

"Sao ông ngốc thế! Ông tha cho ông ta thì ông ta sẽ bỏ qua cho ông sao?”

"Từ nhỏ đến lớn, bọn họ mới là anh em ruột thịt, ông tính là gì? Bọn họ đều bắt nạt ngươi, lẽ nào ông không biết à?"

“Ông ta đánh ông ác như vậy, ông còn…” Tô Mai càng nói càng đau lòng, thậm chí hơi tức giận.

Bà đương nhiên không muốn Giang Ninh lỡ tay giết người. Bà không muốn vì người cặn bã như Lâm Võ này mà hủy cuộc đời Giang Ninh.

Lâm Văn không nói gì, chỉ lắc đầu.

Mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, cô cũng vô cùng đau lòng, nhưng thấy Tô Mai còn trách mắng Lâm Văn nên không nói nữa.

Cô đứng dậy, đi tới bên cạnh Giang Ninh, lòng muốn khóc.

“Vì sao… bọn họ đều bắt nạt nhà em?” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh.

“Bởi vì em còn chưa đủ mạnh.”

Mời đọc truyện trên truyện 88

Giang Ninh khẽ nói: “Một ngày kia khi em đủ mạnh, sẽ không ai dám bắt nạt mọi người nữa”

“Vậy tới lúc nào thì em mới có thể trở nên mạnh mẽ chứ?” Lâm Vũ Chân hỏi rất nghiêm túc.

Giang Ninh giơ tay quệt nhẹ mũi cô: “Nhanh thôi.”

Hắn biết người nhà này đều quá lương thiện. Bất kể là Lâm Văn hay Lâm Vũ Chân, cho dù là Tô Mai hận nhà họ Lâm thấu xương, cũng sẽ không cho phép mình thật sự ra tay giết Lâm Võ.

Bọn họ không phải suy nghĩ cho Lâm Võ, mà là vì mình.

Nhưng bọn họ làm sao biết được, trong tay mình lại có quyền lớn sinh sát khống chế đám người cặn bã này! Hôm nay Lâm Văn bảo mình thả Lâm Võ, nhưng Giang Ninh cũng biết ân oán giữa bọn họ và nhà họ Lâm đã thanh toán xong.

Từ nay về sau, sự lương thiện của đám người Lâm Vũ Chân sẽ không dành cho nhà họ Lâm nữa.

Vào lúc đó, ở Đông Hồ Lâu lại nghênh đón một người làm cho mấy đại ca xã hội đen Đông Hải như Hứa Vinh và Vương Cao đều căng thẳng.

“Chúng tôi thật sự không biết rõ về chuyện của Hắc Long” Trên bàn trà, mấy người vẫn xem như là bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được trên tỉnh thành sẽ có người tới.

“Anh ta tới vì Hắc Hổ. Hắc Hổ bị người ta đánh cho tàn phế, anh ta làm anh chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mặc kệ được.” Người đàn ông ngồi ở phía trên chính là Cao Phí – đàn em của Lâm Võ. Lúc này anh ta híp mắt lại, trong ánh mắt bỡn cợt lộ ra sự độc ác.

“Vậy… ai đánh cho Hắc Hổ thành tàn phế?” Hai người Hứa Vinh và Vương Cao nhìn nhau, bọn họ đều thấy được rất nhiều điều từ trong mắt của đối phương.

Người ở tỉnh thành tới đều là dân xã hội đen có tiếng ở tỉnh thành giống như Lâm Võ và Hắc Long.

Bây giờ Hắc Long trở về Đông Hải lại ngã đau, lại dẫn tới Lâm Võ càng độc ác hơn tới đây.

Cho dù Cao Phi không tính là nhân vật lớn, nhưng anh ta là người của Lâm Võ, đám người Hứa Vinh cũng không dám đắc tội.

“Hắc Hổ đắc tội Hoàng Ngọc Minh” Hứa Vinh im lặng một lát nhưng vẫn nói ra.

Chuyện này vốn không giấu được, chỉ cần muốn điều tra thì có thể nhanh chóng biết được.

Đặc biệt là Hoàng Ngọc Minh căn bản không thèm để ý tới Hắc Long, còn nói Hắc Long chỉ là một con sâu. Có quá nhiều người đều biết chuyện này.

“Hoàng Ngọc Minh à?”

“Hắc Hổ nhận tiền của nhà họ Lâm đi gây rắc rối cho Hoàng Ngọc Minh, kết quả là bị đánh cho tàn phế. Hắc Long cũng vì chuyện này mới quay về Đông Hải.”

Hứa Vinh giải thích: “Đúng rồi, nhà họ Lâm kia chính là đám người nhà Lâm Võ” Cao Phi nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi hơn.

Sau một hồi, cuối cùng lại có quan hệ với Lâm Võ.



Hắc Hổ bị Hoàng Ngọc Minh làm cho tàn phế, vậy chắc hẳn chuyện của Hắc Long cũng phải có liên quan tới Hoàng Ngọc Minh.



Anh ta có nghe nói về Hoàng Ngọc Minh này, người này chỉ mất mấy năm ngắn ngủi đã quật khởi ở Đông Hải thì nhất định phải có chút năng lực, nhưng lại có năng lực thậm chí chẳng để bọn họ vào mắt à? Cao Phi không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên trên bàn theo một tiết tấu đặc biệt.



Hai người Hứa Vinh và Vương Cao thấy vậy, cũng không mở miệng. l mg | (W1 AI 1 Cho dù bọn họ có không thích Hoàng Ngọc Minh đi nữa, thậm chí hận không thể khiến Hoàng Ngọc Minh chết đi, nhưng đến giờ phút này, mọi người đều là người trong giới xã hội đen Đông Hải, bọn họ phải đoàn kết lại.



Người ở tỉnh thành tới này không có ý tốt đâu.



Quả nhiên, Cao Phi ngẩng đầu lên và không hỏi chuyện của Hoàng Ngọc Minh nữa. Rõ ràng anh ta biết tình hình như vậy là đủ rồi, tiếp sau có cách xử lý thế nào thì bọn họ sẽ tự quyết định.



“Thời gian trước, hành động sấm sét quá đột ngột, không nói tới các người, bên phía tỉnh thành cũng không nhận được bất cứ tin tức gì. Tôi nghĩ hẳn các người cũng bị tổn thất rất lớn đi?”



Anh ta nhìn chằm chảm vào đám người Hứa Vinh, thản nhiên nói: “Thời buổi bây giờ không dễ làm ăn đâu”



Hứa Vinh thoáng biến sắc, nghe ra được ẩn ý của Cao Phi.



“Có khó làm ăn cũng phải làm. Con đường do mình lựa chọn, tất nhiên cũng phải tự mình đi tiếp”



Ông ta cười lạnh: “Chẳng lẽ còn có thể rút ra ngoài được Sao?”



Cao Phi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Hứa Vinh một lúc.



“Biển khổ vô biên lại không quay đầu được, nhưng có thể lựa chọn một chiếc thuyền lớn, như vậy ít nhất ở trong mưa rền gió dữ vẫn có thể sống tiếp được”



Anh không che giấu nữa, nói thẳng: “Đại ca của chúng tôi vẫn rất chân thành. Mấy vị không ngại hãy suy nghĩ kỹ đi”



Lời này nói ra đã đủ rõ ràng rồi.



Mời đọc truyện trên truyện 88





Bọn họ muốn nhân cơ hội nuốt hết đám người Đông Hải này! Đám người Hứa Vinh còn tưởng Cao Phi còn có thể uyển chuyển một ít, không ngờ người này lại trực tiếp như vậy.



Đây là đang bảo bọn họ lựa chọn, kết quả lựa chọn sẽ quyết định hậu quả của bọn họ.



“Không cần rắc rối thế”



Hứa Vinh liền đứng lên: “Từ trước tới nay, con đường của Hứa Vinh tôi đều do tôi tự đi, tôi không thích đi theo phía sau ăn rắm của người khác.”



Vẻ mặt ông ta không dễ nhìn, nói xong liền dẫn người đi luôn.



Vương Cao vẫn ngồi ở đó, nhưng vẻ mặt cũng không tốt lắm.



Ai cũng hi vọng độc lập, không muốn bị người khác khống chế, nhưng người ở tỉnh thành lại có các mặt mạnh hơn bọn họ, nếu bọn họ không theo, hậu quả chắc chắn sẽ rất rắc rối.



“Tầm nhìn của Hứa Vinh quá hạn hẹp. Vậy còn mấy vị thì sao?” Cao Phi đổi tư thế.



“Đại ca của chúng tôi nói, bây giờ thế giới này không phải là bạn thì chính là kẻ địch.” Trong lời nói của anh ta lộ rõ ý uy hiếp! Mấy người Vương Cao nhất thời lại biến sắc.



Đây là uy hiếp trắng trợn! Nếu bọn họ không thuận theo thì kết quả chắc chắn sẽ rất thảm. Lâm Võ tới, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.



Ông ta gần như có thể xác định, chỉ hôm nay ông ta không nhận lời, có lẽ ngày mai mạng sống của mình cũng chẳng còn! Khi nổi lên biến động lớn, đám người bọn họ ở Đông Hải có thể hô mưa gọi gió, nhưng ở trước những thế lực thật sự lớn ở tỉnh thành, bọn họ cũng chỉ là con tôm, con tép nhỏ mà thôi.



“A, đúng rồi, tôi quên nói với các người”



Cao Phi lại mở miệng nói: “Tỉnh thành bên kia sắp có biến động về chính trị” Đám người Vương Cao nghe được câu này, sắc mặt lập tức tái nhợt.



Giới xã hội đen ở tỉnh thành sắp có hành động à? Đây là một sóng triều rất lớn đấy! Cho dù hôm nay bọn họ không quy thuận đám người Cao Phi, ngày mai cũng sẽ có người khác tới. Chỉ cần bọn họ không quy thuận, vậy chỉ có một con đường chết! Vương Cao hít sâu một hơi, ông ta và những người khác nhìn nhau, hình như đang đưa ra một quyết định khó khăn.


"Lâm Văn, mày giỏi lắm! Có con rể lợi hại như thế, không trách được càng lúc càng to gan!”

Lâm Võ cười lạnh: “Ba không phải là do mày hại, nhà họ Lâm cũng không phải do mày đạp đổ, tao tin! Tao tin rồi”

Ông ta nói xong lại lừ mắt nhìn Giang Ninh, sát khí trong mắt chẳng hề giảm bớt, trái lại càng tăng thêm Lâm Võ gườm Giang Ninh mấy giây rồi mới cắn răng nhảy bằng một chân rời đi.

Giang Ninh đi đến đỡ Lâm Văn lê xe lăn. Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức vào phòng, lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương cho Lâm Văn.

Tô Mai đau lòng đến rơi nước mắt.

"Sao ông ngốc thế! Ông tha cho ông ta thì ông ta sẽ bỏ qua cho ông sao?”

"Từ nhỏ đến lớn, bọn họ mới là anh em ruột thịt, ông tính là gì? Bọn họ đều bắt nạt ngươi, lẽ nào ông không biết à?"

“Ông ta đánh ông ác như vậy, ông còn…” Tô Mai càng nói càng đau lòng, thậm chí hơi tức giận.

Bà đương nhiên không muốn Giang Ninh lỡ tay giết người. Bà không muốn vì người cặn bã như Lâm Võ này mà hủy cuộc đời Giang Ninh.

Lâm Văn không nói gì, chỉ lắc đầu.

Mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, cô cũng vô cùng đau lòng, nhưng thấy Tô Mai còn trách mắng Lâm Văn nên không nói nữa.

Cô đứng dậy, đi tới bên cạnh Giang Ninh, lòng muốn khóc.

“Vì sao… bọn họ đều bắt nạt nhà em?” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh.

“Bởi vì em còn chưa đủ mạnh.”

Mời đọc truyện trên truyện 88

Giang Ninh khẽ nói: “Một ngày kia khi em đủ mạnh, sẽ không ai dám bắt nạt mọi người nữa”

“Vậy tới lúc nào thì em mới có thể trở nên mạnh mẽ chứ?” Lâm Vũ Chân hỏi rất nghiêm túc.

Giang Ninh giơ tay quệt nhẹ mũi cô: “Nhanh thôi.”

Hắn biết người nhà này đều quá lương thiện. Bất kể là Lâm Văn hay Lâm Vũ Chân, cho dù là Tô Mai hận nhà họ Lâm thấu xương, cũng sẽ không cho phép mình thật sự ra tay giết Lâm Võ.

Bọn họ không phải suy nghĩ cho Lâm Võ, mà là vì mình.

Nhưng bọn họ làm sao biết được, trong tay mình lại có quyền lớn sinh sát khống chế đám người cặn bã này! Hôm nay Lâm Văn bảo mình thả Lâm Võ, nhưng Giang Ninh cũng biết ân oán giữa bọn họ và nhà họ Lâm đã thanh toán xong.

Từ nay về sau, sự lương thiện của đám người Lâm Vũ Chân sẽ không dành cho nhà họ Lâm nữa.

Vào lúc đó, ở Đông Hồ Lâu lại nghênh đón một người làm cho mấy đại ca xã hội đen Đông Hải như Hứa Vinh và Vương Cao đều căng thẳng.

“Chúng tôi thật sự không biết rõ về chuyện của Hắc Long” Trên bàn trà, mấy người vẫn xem như là bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được trên tỉnh thành sẽ có người tới.

“Anh ta tới vì Hắc Hổ. Hắc Hổ bị người ta đánh cho tàn phế, anh ta làm anh chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mặc kệ được.” Người đàn ông ngồi ở phía trên chính là Cao Phí – đàn em của Lâm Võ. Lúc này anh ta híp mắt lại, trong ánh mắt bỡn cợt lộ ra sự độc ác.

“Vậy… ai đánh cho Hắc Hổ thành tàn phế?” Hai người Hứa Vinh và Vương Cao nhìn nhau, bọn họ đều thấy được rất nhiều điều từ trong mắt của đối phương.

Người ở tỉnh thành tới đều là dân xã hội đen có tiếng ở tỉnh thành giống như Lâm Võ và Hắc Long.

Bây giờ Hắc Long trở về Đông Hải lại ngã đau, lại dẫn tới Lâm Võ càng độc ác hơn tới đây.

Cho dù Cao Phi không tính là nhân vật lớn, nhưng anh ta là người của Lâm Võ, đám người Hứa Vinh cũng không dám đắc tội.

“Hắc Hổ đắc tội Hoàng Ngọc Minh” Hứa Vinh im lặng một lát nhưng vẫn nói ra.

Chuyện này vốn không giấu được, chỉ cần muốn điều tra thì có thể nhanh chóng biết được.

Đặc biệt là Hoàng Ngọc Minh căn bản không thèm để ý tới Hắc Long, còn nói Hắc Long chỉ là một con sâu. Có quá nhiều người đều biết chuyện này.

“Hoàng Ngọc Minh à?”

“Hắc Hổ nhận tiền của nhà họ Lâm đi gây rắc rối cho Hoàng Ngọc Minh, kết quả là bị đánh cho tàn phế. Hắc Long cũng vì chuyện này mới quay về Đông Hải.”

Hứa Vinh giải thích: “Đúng rồi, nhà họ Lâm kia chính là đám người nhà Lâm Võ” Cao Phi nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi hơn.

Sau một hồi, cuối cùng lại có quan hệ với Lâm Võ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom