• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 401-403

Đây không phải làm liều sao







Lâm Vũ Chân không thể nhìn Diệp Khánh Vũ bị bắt nạt như vậy, cảng không thể trợ mat nhìn cô nhảy vào hố lửa, nói chung chuyện này cô phải quản. "Được rồi.

Giang Ninh đứng ở một bên luôn không nói chuyện bóng lên tiếng "Vũ Chân, em đừng làm rối thêm nữa."







Anh khẽ nhíu mày: "Em đi cũng không giúp được gì, hơn nữa trong công ty hết chuyện làm rồi sao?"

Lâm Vũ Chân có chút uất ức, Giang Ninh sao có thể như vậy, không lẽ muốn bản thân nhìn Diệp Khinh Vũ quay về chịu phạt “Anh đi là được







Những câu sau của Giang Ninh khiến Lâm Vũ Chân lập tức trừng to mắt.

Đến Vương Vĩ và Diệp Khinh Vũ cũng có chút chưa phản ứng kịp.







Giang Ninh đi

Anh muốn theo cô ấy về Thành Hải. “Ông xã







Lâm Vũ Chân biết bản thân lại tìm thêm phiền phức cho Giang Ninh rồi, cô luôn tìm phiền phức cho Giang Ninh, lại không giúp được gì cho hán, đột nhiên Lâm Vũ Chân cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Giang Ninh đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân, đưa tay khẽ gỗ lên mũi cô một cái. “Đứa ngốc, em không làm việc thật tốt sao kiếm tiền nuôi anh?"







Hán cười một tiếng, "Công ty có quá nhiều việc phải làm, em yên tâm ở lại Đồng Hải, bên Khinh Vũ anh cùng cô ấy về, em yên tâm

Có Giang Ninh theo về, Lâm Vũ Chân sao có thể không yên tâm.







Chồng của cô trước giờ luôn không khiến cô lo lắng, từ lúc bắt đầu quen Giang Ninh thì càng không có chuyện gì có thể làm khó được Giang Ninh. "Da."

Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn gật đầu.







Diệp Khinh Vũ còn có chút chưa phản ứng kịp. "Tôi cùng hai người đi Thành Hải


Giang Ninh quay đầu nhìn Vương Vì một cái, tiểu tử này cũng có tình có nghĩa, nếu không hạn sẽ không quản, "Yên tâm, ba mẹ cậu sẽ không có chuyện gì, nhà họ Tô đó chẳng là cái thả gi







Vương Vì ngày người, dường như có chút không dám tin, dù là ở Thành Hải cũng không có mấy người dám nói lời như vậy.

Nhà họ Tô chẳng là cái thả gì sao?







Ở Thành Hải, nhà họ Tô không hề tâm thường

Anh có chút lo lắng, sợ Diệp Khinh Vũ quay về sẽ xảy ra chuyện, bây giờ còn liên lụy đến bạn bè ở Đông Hải của cô. "Nhưng, nhưng mà "Đừng nhiều lời nữa!"







Lão Tarn không nhìn được nữa, quát lên, "Đại ca tôi đích thân ra mặt, cậu còn lại lang cái gì?"

Chuyện này hoàn toàn không cần Giang Ninh đích thân ra tay, mấy người bọn họ đi một chuyển thì có thể cứu ra rồi.







Nhưng rất hiển nhiên, Giang Ninh đi thì không chỉ là cứu người rồi. “Giang Ninh, cảm ơn anh."

Diệp Khinh Vũ không biết nói gì mới tốt, Giang Ninh đã giúp cô một lần rồi, bây giờ còn vì có đích thân đến nơi thị phi như Thành Hải một chuyển. "Không cần khách sáo"







Giang Ninh nhàn nhạt nói, "Chị em tốt của vợ tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không yên lòng, vậy thì sẽ không cách nào làm việc thật tốt, không làm việc được thì sao kiếm tiền nuôi tôi?"

Giang Ninh vô nhân đạo lại muốn Lâm Vũ Chân kiếm tiền nuôi mình! Quá đáng lam roi







Phụt một tiếng, Tô Vân không nhịn được mà cười lên, không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm.

Đến Diệp Khinh Vũ cũng cảm thấy tâm trạng dẫn không tuyệt vọng như vừa nãy nữa.







Đương nhiên có biết Giang Ninh đang đùa, vì muốn khiến tâm trạng mọi người thả lỏng một chút.

Nếu người đàn ông lợi hại như Giang Ninh còn cần người khác nuôi, vậy thế giới này quá đáng sợ rồi.







Rất nhanh, Giang Ninh kêu mấy người
2113399327.jpg


Là một thủ đã quốc tế của phương Bắc, Thành Hải luôn có một vị thế lớn. không biết có bao nhiêu người đến đây theo đuổi ước mơ, nói là ở đâu cũng có cơ hội, một khi bắt được cơ hội liên có thể như hóa thành rồng







Chỉ là rất nhiều người không hề biết rõ, loại cơ hội này mịt mù cỡ nào.

Nhiều hơn nữa là, những tài nguyên có thể chia sớm đã bị người khác chia sạch sẽ rồi, họ chẳng qua chỉ đang sức đầu mẻ trán vì những đồ ăn thừa mà thôi.







Mục đích mà họ phấn đấu cả đời chẳng qua chỉ là điểm bắt đầu của người khác mà thôi.

Tàn khốc nhưng rất thực tế.







Giống như Tô Minh Toàn vậy, vị cậu ba nhà họ Tô này, từ lúc sinh ra đã có hầu thuận gia đình và địa vị mà người khác cả đời cũng khó chạm đến

Khi nhận được điện thoại của Vương Vĩ nói là đã mang Diệp Khinh Vũ từ Đông Hải về rồi, hạn rất hưng phấn càng có chút tự đặc.







Chỉ thực hiện một kế hoạch nhỏ liền có người giúp hạn làm việc rồi, hoàn toàn không cần phải đích thân mạo hiểm, đi dây dưa với mấy tên chó mèo. “Kêu Vương Vĩ trực tiếp mang Diệp Khinh Vũ đến biệt thự của tao.

Tô Minh Toàn đứng dậy, cô gái quỷ trước mặt hạn lập tức cung kính cúi đầu, dùng sức mím môi. "Cậu Tô, em đi sap xếp ngay."







Lưu Tiểu Đạo gật đầu, liền quay người gọi điện cho Vương Vĩ

Hạn biết biệt thự đó là nơi Tô Minh Toàn chuyên dùng để làm một số chuyện, chỉ cần Diệp Khinh Vũ đến chỗ đó rồi, dù cô ta bị chơi chết cũng sẽ không có người biết “Diệp Khinh Vũ à Diệp Khinh Vũ, mày không phải là ca sĩ sao? Vậy âm thanh mà mày kêu ra nhất định rất hay.







Tô Minh Toàn cười lớn ha ha.

Hán ra khỏi cười ngồi tháng lên xe đua, nhanh chóng rời đi.







Lúc này.

Mấy người Giang Ninh vừa vào khu vực thành phố Thành Hải.







Nhìn thấy đầu đâu cũng là nhà cao tầng, ngựa xe như nước, ảnh mặt anh Cẩu nhìn tháng tập.

Đặc biệt có một số xe đua nhìn một cái là có thể nhìn ra giá cả không thấp, khiến hận không nhịn được mà có chút ngưỡng mộ. "Có loại xe, lúc sinh ra cậu không thể lái, cả đời này cũng không có cơ hội”







Giang Ninh nhàn nhạt nói, "Nhưng bây giờ cậu có cơ hội rồi đấy.

Anh Cấu trừng to mat. “Thích à?”







Giang Ninh chỉ chiếc McLaren ở xa xa, “Cố gắng thật tốt, quay về tặng cậu một chiếc " "Cảm ơn đại cal

Anh Cầu lập tức hưng phấn.








Hán biết Giang Ninh rất giàu có, tăng một chiếc xe đua mười triệu hoàn toàn không là gì cả, nhưng không làm không nhận lộc, không tạo ra chút thành tích thì bản thân cũng không có mặt mũi nhận.

Nâng cao thực lực bản thân còn có thể nhận được khen thưởng, có lúc anh Cấu cũng cảm thán, mạng của mình thật tốt. “Anh Giang, họ gọi đến rồi."







Nhìn thấy điện thoại vang lên, Vương Vĩ lập tức lấy ra, nhìn thấy số liền biết là người của Tô Minh Toàn. "Nghe đi

Giang Ninh nhàn nhạt nói.







Anh nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, thấy cô có chút căng tháng, nhẹ gật đầu ý bảo có không cần sợ.

Alo?"







Vương Vĩ nhận điện thoại, bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng của Lưu Tiểu Đạo, lạnh nhạt mà xấu xa. “Đến đâu rồi?" "Đường Trung Bộ “Đến tháng sơn trang Du Lâm biệt thự số ba trong vòng nửa tiếng, nếu trẻ ba mẹ mày còn có thể sống không thì khó nói rồi, hừ.

Lưu Tiểu Đạo không chút khách khi, trực tiếp cúp máy.







Trên mặt Vương Vĩ có chút gấp gáp, nghĩ đến ba mẹ mình đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ, bị mấy tên sức sinh này sỉ nhục, trong lòng anh liền khó chịu “ĐI, đến nơi hắn nói: "

Giang Ninh nói tháng. "Anh Giang chúng ta cứ đến như vậy?







Thấy trên xe chỉ có mấy người họ, vậy không phải trực tiếp đưa dẻ vào miệng hỏ sao.

Dựa vào mấy người họ có thể cứu ba me mình từ trong tay của Tô Minh Toàn sao?







Trong tay của Tô Minh Toàn đó, có nuôi không ít người giỏi võ, ai cũng cực kỳ hung ác “Nếu không cậu còn muốn mua chút quả mang qua?

Anh Cấu trừng mắt một cái, Đừng là mề nữa, chuyện này vốn không cần đại ca đích thân đến, chẳng qua chỉ là hai ba tên tép riu, anh Cấu tôi cũng đủ xử lý roi!







Hắn đã nghe Thập Tam nói rồi, mấy người gì đó của nhà họ Tô hoàn toàn không chịu nổi một năm đám.

Dù có thêm mấy chục người thì hai, ba người bọn họ cũng đủ xử lý rồi.







Nhưng Giang Ninh đến tuyệt đối không chỉ để cứu người thôi.

Xe hơi chuyển hướng đi thẳng đến khu biệt thự Du Lâm.







Kỳ lạ là Diệp Khinh Vũ lại không càng thắng lam, Giang Ninh ngồi ở bên cạnh, anh rất bình tĩnh khiến Diệp Khinh Vũ cũng bình tĩnh theo.

Dường như cô ấy chưa từng thấy sự lo lang xuất hiện trên mặt của người đàn ông này.







Dường như người họ đến gặp không phải tên ác thiếu Tô Minh Toàn đó mà
67887639.jpg


Giang Ninh gật đầu, không nói gì.







Xe chạy như bay, thoát cái đã đến khu biệt thự Du Lâm.

Theo số nhà mà Lưu Tiểu Đạo đưa cho thông qua mấy lần kiểm tra, xác định là Vương Vĩ chỉ mang mấy người đến, họ mới được cho phép đi vào.







Nhìn từng lớp từng lớp phòng hộ, chỉ đếm số người thôi cũng có ba mươi mấy người rồi, họ tính cả Diệp Khinh Vũ mới chỉ có năm người

Nếu thật sự ra tay thì hôm nay không ai thoát được, trong lòng Vương Vĩ vẫn lo lang.







Xe dừng rồi, Vương Vĩ xuống xe sau đó giúp Giang Ninh mở cửa.

Anh biết hôm nay có thể thuận lợi cứu ba mẹ không đều nhờ vào Giang Ninh







Dù trong lòng anh vẫn không chắc chắn, thậm chí không dám ôm hy vọng quá nhiều

Ở cửa, Lưu Tiểu Đạo đứng đó thấy mấy khuôn mặt xa lạ của Giang Ninh bọn họ thi khẽ nhíu mày "Mày có ý gì đây, còn mang người theo à?"







Hạn hừ một tiếng, xấu xa nói, “Là muốn tăng thêm dũng khí a

Mặt Vương Vĩ đỏ ứng, “Ba mẹ tao đâu!” "Gấp cái gì”







Lưu Tiểu Đạo nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, trong mắt lóe lên ý nghĩ xấu xa, đợi Tô Minh Toàn chơi được kha khá, họ cũng có thể chia sẻ một phần.

Diệp Khinh Vũ này dù sao cũng là ngôi sao, vẻ ngoài thân hình giọng ca đều là hạng nhất, có thể chơi một lần cũng là một trải nghiệm không tệ.







Đi theo Tô Minh Toàn, loại chuyện này họ làm không ít, đặc biệt là mấy nghệ nhân không mấy nổi tiếng, bây giờ họ đều không coi trọng, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, cũng kén ăn rồi. “Đi vào.

Hàn vảy tay, cửa lớn lập tức mở ra, từ đầu đến cuối hận không nhìn Giang Ninh một cái, tên có hình dạng xấu xí này hoàn toàn không thể nào hấp dẫn sự chú ý của Lưu Tiểu Đạo.







Hàn ngược lại nhìn anh Cầu một cái, vì trên người anh Cẩu dường như hắn cảm nhận được một tỉa quen thuộc.

Nhưng rốt cuộc là cảm giác gì thì nhất thời nói không ra.







Mấy người Giang Ninh đi thẳng vào biệt thự, trong biệt thự lớn lại trống không, thậm chí tăng một chỉ có phải liệu, hoàn toàn không được sửa sang "Ding dang" hanh có hai mươi mấy người ở trên lầu đi xuống, trên tay ai cũng cầm cây gậy, sac mặt hung ác.

Diệp Khinh Vũ lập tức hoảng rồi, Vương Vĩ cũng căng tháng không thôi. “Mày có ý gì?”







Vương Vĩ lớn tiếng nói, "Ba mẹ tao đâu?"

Lưu Tiểu Đạo hừ một tiếng: “Cậu chủ của bọn tao không có hứng thú với hai người giả kia, cậu ba chỉ hứng thú với Diệp Khinh Vũ








Nói xong, hắn ngoặc tay, cười lạnh “Ngôi sao lớn, có muốn tự mình ngoan ngoãn cởi đồ lên lầu hay muốn tôi giúp có cởi sạch rồi mang lên?

Nghe lời này, sắc mặt Diệp Khinh Vũ trắng bệch, vô thức lùi hai bước trấn sau lưng Vương VI.







Lưu Tiểu Đạo lập tức cười lớn, trên mặt đầy vẻ xấu xa. "Cô tưởng tháng vô dụng này có thể cứu CÔ?" "Hàn là cố ý lừa cô đến Thành Hải đó!”

Diệp Khinh Vũ không nói chuyện, cần chặt môi, ánh mắt đầy sợ hãi. “Đừng nhiều lời! Theo tôi mau!”







Ánh mặt Lưu Tiểu Đao lạnh đi, lập tức quát lên. "Doi dā!"

Vương Vĩ cần răng, "Ba mẹ tao đâu? Không nhìn thấy ba mẹ tao, tao sẽ không giao Diệp Khinh Vũ cho bạn máy







Đột nhiên anh lấy một cây dao nhỏ trong túi ra, khoa tay múa chân lộn xộn.

Lưu Tiểu Đạo không ngờ Vương Vĩ còn dám mang thứ này, cười một tiếng nhưng vẫn không có chút ý tốt.







Hãn lắc đầu, vẫy tay. "Thôi, mày ở đây ngược lại làm phiền hứng thủ của cậu Tô, đem hai thứ giả đó ra đây.

Cửa bên rất nhanh được mở ra, ba mẹ của Vương Vĩ bị mang ra, hai người lớn tuổi bị dọa không nhẹ, trên mặt sớm đã không còn một giọt máu.







Nhìn thấy Vương Vĩ lập tức khóc lên rồi, gấp gáp chạy đến bên cạnh Vương V. “Ba mẹ! Con có lỗi với hai người

Vương Vĩ đau khổ rơi lệ. “Được rồi, đừng làm ồn ở đây, cút đi







Lưu Tiểu Đạo nhìn mấy người Vương Vĩ một cái, chỉ vào Diệp Khinh Vũ, Ngôi sao lớn, bây giờ mình cô ở lại, những người khác lập tức cút"

Vương Vĩ không động đậy, anh không muốn giao Diệp Khinh Vũ ra, đây hoàn toàn là ép cô vào đường cũng







Anh vẫn chặn trước mặt Diệp Khinh Vũ, nam chặt con dao nhỏ trong tay, bắt đầu chảy mồ hôi rồi. "Sao, không muốn đi?"

Sác mặt Lưu Tiểu Đạo sa sầm, người xung quanh đều cầm gậy trong tay lên, "Nếu không muốn đi thì đều đừng đi nữa "Soat







Trong chớp mắt, mấy chục người vây lấy.

Vương Vĩ hoảng rồi, Diệp Khinh Vũ cũng sợ hãi không thôi.







Ánh mat cầu cứu của cô lập tức trên lên người Giang Ninh.

Từ lúc Giang Ninh vào đến giờ chưa từng mở miệng, bây giờ thấy ba mẹ của Vương Vĩ đã được thả rồi, nhàn nhạt nói: “Vương Vĩ, cậu mang ba mẹ cậu ra ngoài trước."







Nhưng “Đi đi, lão Lục, đưa họ ra ngoài.”
1591359714.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom