• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 381-390

Chương 381

Nhân viên sale thấy khách đến thì lập tức có người bước.

lên, nói cực kỳ khách sáo: “Chào quý khách, quý khách muốn mua nhà ạ?”

Giang Ninh đi thẳng đến trước bàn cát, chỉ biệt thự ở.

ngoài mặt phố, hỏi Lâm Vũ Chân: “Thích cái nào không?”

“Hả?

“Đừng hả nữa, không phải em còn phải đến Lâm thị tăng.

Ca Sao?” Giang Ninh cười cười rồi quay đầu hỏi nhân viên bán hàng, “Có nhà nào đầy đủ đồ không? Loại có thể vào ở ngay ấy”

“Đầy đủ đồ? A, có cóI”

Anh ta không phản ứng kịp, xem cũng không xem sao?

Ít nhất cũng hỏi hai câu đi, cái gì mà mô hình nhà ở, cái gì mà kết cấu, câu hỏi tương tự vậy, những khách mua nhà khác đều hỏi rất kỹ, anh ta cũng thuộc đến đọc rất lưu loát luôn rồi.

Nhưng Giang Ninh lại hỏi thắng có nhà không.

“Vậy thì căn này đi, quẹt thẻ!”

“Hả?”

Nhanh quá rồi đấy!

Từ lúc Giang Ninh đi vào còn chưa đến ba mươi giây.

Mà anh chỉ một căn biệt thự đơn lập.

Nhân viên bán hàng không phản ứng kịp, tưởng Giang Ninh đang nói đùa, nhưng nhìn bộ dạng của Giang Ninh không giống như nói đùa.

“Thưa anh, anh lấy căn này sao?”

Anh ta gấp gáp xác nhận lại.

Đến Lâm Vũ Chân cũng muốn xác nhận lại, đây là mua nhà chứ không phải mua cải trắng đâu!

Tuy cô biết Giang Ninh có tiền, nhưng biệt thự này là biệt thự đơn lập!

“Đợi tít”

Giang Ninh đột nhiên xua tay.

Khẽ nhíu mày.

Nhân viên bán hàng nhìn một cái, xem ra hối hận rồi.

Biệt thự này các loại chỉ phí tổng lại cũng phải mười ba triệu hơn, dù có tiền cũng không cần giả vờ như vậy đâu.

“Mẹ thích yên tĩnh, nếu người xung quanh quá ồn, không phải là làm phiền sự yên tĩnh của mẹ sao”

Giang Ninh nhìn bàn cát một cái, như có suy nghĩ, lại chỉ vào một mảnh đất trống, “Mảnh đất trống này có thể trồng rau, trồng hoa, mẹ nhất định sẽ thích”

“Cứ vậy đi”

Giang Ninh lấy một tấm thẻ ra, “Cả dãy này tôi lấy hết, bao gồm mảnh đất trống này luôn”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân và nhân viên bán hàng cùng mở to miệng.

Dãy này là mười căn đó!

Không phải Giang Ninh đang đùa chứ?

Chỉ vì sợ hàng xóm làm ồn đến Tô Mai mà Giang Ninh mua cả mười căn.

Vì muốn Tô Mai có chỗ trồng rau trồng hoa mà đến mảnh đất trống cũng mua luôn?

Đầu hai người còn kêu ong ong, cảm thấy có phải Giang Ninh điên rồi không.

“Quẹt thẻ!”

Giang Ninh lười phải nói nhiều, lớn tiếng nói.

Cung kính tiễn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ra khỏi cửa, eo của nhân viên bán hàng dường như đã cong thành chín mươi độ.

Mấy đồng nghiệp phía sau đã hoàn toàn ngây ngốc.

Họ làm sale bao nhiêu năm, từng thấy người giàu nhưng chưa từng thấy người giàu như Giang Ninh!

Mười căn biệt thự, mười ba triệu!

Nói mua là mua, từ đầu đến cuối một tiếng “quẹt thẻ”

đó, không biết khiến bao nhiêu người hưng phấn đến muốn la lên.

Cái gì gọi là người giàu?

Đây chính là người giàu!

Đặc biệt là nhân viên bán hàng đó, thậm chí còn chưa kịp rót cho Giang Ninh một ly nước, vậy mà đơn này đã xong rồi.

Trong lòng anh lẩm nhẩm hoa hồng, đột nhiên cười một cách ngu ngốc, tát mình vài cái, đau đến khiến anh ta nghiến răng, tiếp đó lại cười lớn.

“Giàu rồi! Giàu thật rồi!”

Vừa nãy anh còn buồn rầu vì chuyện sính lễ kết hôn, trong chớp mắt đã khiến anh ta đạt đến đỉnh cao của cuộc sống, chỉ hoa hồng thôi cũng hơn hai triệu đấy!

Một đám nhân viên bán hàng đứng đó vẫn duy trì tư thế mắt tiễn Giang Ninh rời đi.

Một người hưng phấn muốn điên, những người khác lại ngưỡng mộ muốn điên rồi.

“Bíp bíp—”

Một chiếc xe sang màu đen dừng ở cửa, trưởng bộ phận sale đến rồi.

Thấy nhân viên đều đứng ngây ở đó liền tức giận la lên: “Các người đều ở đây làm gì? Không cần bán nhà rồi sao? Mấy biệt thự đó rất khó bán, đi khai thác khách hàng đi! Đều đứng ngây ngốc ở đây làm gì”

“Sếp, biệt thự đều bán hết rồi.”

“Bán hết rồi? Cậu nói bậy cái gì thế, mấy biệt thự đó…”

Nhìn đơn đặt hàng trước mắt, lời của quản lý vừa tới miệng lập tức bị nghẹn lại.

Chương 382

Đặc biệt, khi thấy mười căn biệt thự đều do một người mua, mà còn thanh toán hết trong một lần, hẳn không nhịn được mà thét lên.

“Mua hết rồi!”

Hắn hoàn toàn không dám tin, giọng run rẩy: “Ai, ai mua vậy?”

Khi thấy ghi chú đăng ký quyền tài sản là Lâm Vũ Chân, cả người hắn đều muốn nhảy lênz— ậ “Tổng giám đốc Lâm!”

Hắn liền đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Đó là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lâm thị!”

Đây không phải chuyện nhỏ!

Lâm Vũ Chân của tập đoàn Lâm thị đến mua nhà của họ, trưởng bộ phận như hắn lại không ở đây để tiếp đón, nếu để ông chủ biết thì hẳn chết chắc rồi.

Đó là Lâm Vũ Chân đó!

Không quan tâm những thứ khác, hắn lập tức cầm đơn đặt hàng nhanh chóng lên xe đi tìm ông chủ.

Nếu không phải nhờ tập đoàn Lâm thị tăng cường xúc tiến đầu tư, ông chủ của họ hoàn toàn không có cơ hội vào Đông Hải mở rộng ngành bất động sản, họ luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Lâm thị, cảm ơn Lâm Vũ Chân, nào ngờ Lâm Vũ Chân ngược lại đến ủng hộ kinh doanh bất động sản của họ.

Chuyện trọng đại như vậy cần nhanh chóng báo cáo mới đượ!

c Lúc này.

Trên xe, Lâm Vũ Chân vẫn hơi hoang mang.

Lần trước hỏi Giang Ninh có bao nhiêu tiền, Giang Ninh nói không biết, chỉ nói đủ xài.

Trong chớp mắt ném ra mười mấy triệu hơn, chỉ là đủ xài?

Cả nhà ở một căn biệt thự đã đủ lớn rồi, vậy mà Giang Ninh mua những mười căn.

Mua mười căn thì thôi đi còn mua một mảnh đất trống, chỉ vì muốn để Tô Mai trồng hoa trồng rau?

Nếu cô còn muốn nuôi cá thì sao, có phải Giang Ninh cũng muốn đào một cái ao cho cô luôn không.

“Chồng à, anh tốn tiền vì nhà bọn em như vậy, em cảm thấy bản thân thật sự không trả nổi đâu”

Giang Ninh vẫn nhìn thẳng phía trước: “Cho nên em chỉ có thể dùng thân báo đáp thôi”

Lâm Vũ Chân thở nhẹ một hơi: “Hình như thật sự chỉ có thể như vậy rồi”

Không được, cô phải cố gắng làm cho Lâm thị ngày càng phát triển, cố gắng kiếm tiền, tranh thủ vượt qua Giang Ninh, giàu hơn hắn!

Để hắn cũng thử cảm giác bị người khác dùng tiền làm †ê dại như thế này, hừ!

Sau khi đưa Lâm Vũ Chân lên lầu, Giang Ninh lập tức đi ra ngoài, Lâm Vũ Chân thật sự không biết hắn muốn làm gì, bắt đầu cắm cúi vào làm việc của mình.

Khu làm việc của tòa nhà lớn.

Giang Ninh đi thẳng đến vị trí của thư ký tiểu Triệu, đưa tay gõ lên mặt bàn.

Tiểu Triệu đang cúi đầu bận rộn ngẩng đầu thấy Giang Ninh đến, bất lực kéo mở hộc tủ, lấy một gói bim bim khoai tây ra.

“Anh Ninh, gói cuối cùng rồi, để lại chút cho tôi được không?”

“Ai cần đồ ăn vặt của cô”

Giang Ninh trợn trắng mắt thuận tay giật gói bim bim, bóc ra vừa ăn vừa nói, “Kêu những nhân viên trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc gần đây của các phòng ban đến phòng làm việc của sếp Lâm”

“Hả?”

“Nhanh lên, nếu không tôi sẽ ăn hết khoai tây chiên đấy”

“Dạt”

Thoắt cái.

Có tám người đang đứng trong phòng làm việc của Lâm Vũ Chân, đều là nhân viên trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc gần đây của các phòng ban.

Họ không biết Giang Ninh kêu họ đến đây làm gì.

Có chút căng thẳng, cũng có chút lo lắng.

Ai cũng biết, ông chủ thật sự của tập đoàn Lâm thị này chính là Giang Ninh.

Cũng biết Giang Ninh rất dễ nói chuyện, rất quan tâm nhân viên, nhưng đồng thời cũng rất lớn mạnh, lớn mạnh đến khiến người khác kính sợt “Sự phát triển của tập đoàn Lâm thị chỉ dựa vào hai người chủ tịch và tổng giám đốc nhất định không được”

Giang Ninh nói thẳng, “Quản lý cấp cao của các phòng ban, nhân lực cũng không đủ cho nên cần nhiều người đứng ra hơn”

“Trở ngại khu vực Đông Nam đã được dọn sạch rồi, sau khi Lâm thị đứng vững ở tỉnh thành, bước tiếp theo chính là bố trí ở khu vực Đông Nam, các cô cậu đều biết chứ?”

Tám người đều gật đầu.

“Sếp Lâm phải làm chuyện quan trọng hơn, không thể đích thân làm từng chuyện như vậy được, cho nên có rất nhiều chuyện tôi muốn giao cho các cô cậu”

Nghe vậy, hơi thở của tám người đều trở nên gấp gáp.

Đây là trọng trách đó!

Trọng trách mở rộng lãnh thổi Không chỉ áp lực lớn, độ khó còn cao, có thể tính là một thử thách nhưng cũng có nguy hiểm.

“Anh Ninh, chúng em… có làm nổi không?”

Một người trong số đó bình thường cũng có nói chuyện với Giang Ninh nên gan lớn hơn một chút, mở miệng hỏi.

“Có làm nổi không thì phải hỏi bản thân các cô các cậu”

Giang Ninh mỉm cười, nhìn Lâm Vũ Chân rồi mới phản ứng lại, “Nói chung sếp Lâm nói với tôi rồi, các cô cậu nhất định có thể làm được”

“Thị trường Đông Nam ở đó, các cô cậu tự chọn điểm dừng của các thành phố, tôi chỉ cung cấp cho các cô cậu hai thứ”

Ngón tay của Giang Ninh gõ nhẹ trên mặt bàn, “Một, hoàn thành mở rộng một thành phố, tiền thưởng các cô cậu tự báo một con số, mấy triệu cũng được, thứ hai, nhân đôi lương hàng năm”

Chương 383 Hít..

Tám người đồng thời hít lạnh một hơi!

Tiền thưởng mấy triệu!

Phải biết là tiền lương của tập đoàn Lâm thị đã là cao nhất ở Đông Hải rồi.

Giang Ninh còn muốn trả cao hơn!

“Gánh vác một phần công việc giúp sếp Lâm, đó chính là công thần của tập.đoàn Lâm Thị chúng ta, cho nên số tiền thưởng đó không tính là nhiều, cảm thấy có thể chấp nhận nhiệm vụ này thì bây giờ có thể đi chuẩn bị”

Giang Ninh dựa trên ghế sofa, lấy gói bim bim giật từ chỗ tiểu Triệu ra.

Tám người lập tức đứng thẳng tấp!

Không chỉ vì Giang Ninh tin tưởng họ, đề ra tiền thưởng hậu hĩnh như vậy cho họ, càng vì Giang Ninh coi họ là một phần quan trọng nhất của tập đoàn Lâm thị.

“Anh Ninh! Anh yên tâm, em nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh!”

“Anh Ninh, tiền thưởng gì đó đều không quan trọng, phân ưu cho sếp Lâm là chuyện trong bổn phận của em!”

“Anh Ninh, em liều cái mạng già này cũng sẽ nhất định lấy được thị trường!”

Tám người sắc mặt đều đỏ lên, hưng phấn, kích động.

Có thể được người khác tin tưởng như vậy, dám giao trách nhiệm mở rộng thị trường cho người trẻ như họ, cơ hội như vậy không phải ai cũng có được.

Chỉ như vậy thôi cũng đáng để họ cố gắng hết sứ!

c “Được, tôi đợi tin tốt của các cô cậu, tiệc thường niên tôi sẽ kính rượu các cô cậu”

Có câu này, tám người càng hưng phấn đến cực điểm.

Giang Ninh muốn kính rượu họ!

Nghĩ đến chuyện có thể chạm ly với Giang Ninh ở trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty, liều thôi!

Dù có mệt chết cũng phải liều!

Tám người đi ra, Lâm Vũ Chân mới mở miệng.

Cô biết Giang Ninh không hy vọng cô mệt như vậy nên muốn tìm người giúp cô gánh vác.

“Nhân tài cần phải bồi dưỡng, cần buông tay cho họ cơ hội, một công ty chính là một chỉnh thể, chứ không dựa vào một mình em, hiểu không?”

Lâm Vũ Chân gật đầu.

Giang Ninh nhét một miếng khoai tây vào miệng Lâm Vũ Chân, thấp giọng nói, “Ngon không? Thật ra anh nhìn thấy trong hộc tủ của tiểu Triệu vẫn còn một gói đấy”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không nhịn được bật cười.

Vốn còn tính nói gì đó, trong chớp mắt liền quên sạch.

Cô phì một tiếng, chút nữa thì phun vụn khoai tây chiên lên mặt Giang Ninh, vội vàng ngậm miệng lại!

“Anh chỉ biết giật đồ ăn vặt của họ thôi!”

Nói xong, cô đưa tay lấy một miếng, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn nói, “Nhưng đúng là ngon thật”

Lời vừa dứt liền vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Vũ Chân nói mời vào, tiểu Triệu đi vào thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đang ngồi trên sofa chia sẻ bim bim của mình, chút nữa là uất đến sôi máu Đó là bim bim của cô mà!

“Sếp Lâm, sếp Vạn của công ty bất động sản Ung Cảnh Đài tìm chị”

Lâm Vũ Chân ngây người, hình như công ty bất động sản không hợp tác với tập đoàn Lâm thị, họ làm về y dược và mỹ phẩm mà.

“Ung Cảnh Đài?”

Trong chớp mắt cô đã phản ứng lại, không phải chính là cơ sở kinh doanh bất động sản mà Giang Ninh vừa mua mười căn biệt thự sao.

“Mời ông ta vào.”

Rất nhanh, sếp Vạn của công ty bất động sản Ung Cảnh Đài đi vào.

“Chào sếp Lâm, chào anh Giang!”

Sếp Vạn rất khách khí, khẽ cong lưng.

Ở Đông Hải, đặc biệt là mấy nhà đầu tư như họ, không ai không biết tập đoàn Lâm thị càng không ai không biết Lâm Vũ Chân, càng không thể không biết Giang Ninh!

Đây là người đàn ông giống như thần ở Đông Hải này Vậy.

“Sếp Vạn, mời ngồi”

Lâm Vũ Chân đứng dậy rót ly nước cho sếp Vạn, cười nói, “Không biết sếp Vạn đến tìm tôi có chuyện gì?”

Sếp Vạn được sủng mà sợ, đón nước bằng hai tay rồi mới ngồi xuống.

“Tôi vừa được biết anh Giang và sếp Lâm mua nhà ở cơ sở kinh doanh của tôi, cấp dưới không quen hai vị nên không tiếp đón chu đáo, trong lòng tôi cảm thấy áy náy cho nên đến đây xin lỗi hai vị”

Giang Ninh không nói gì, Lâm Vũ Chân không nhịn được liền mỉm cười.

“Không sao đâu”

Người ta cũng đâu quen họ, tiếp đón kiểu gì được chứ, hơn nữa Giang Ninh từ bắt đầu bước vào đến quẹt thẻ, từ đầu đến cuối không quá năm phút, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống ly nước.

Sếp Vạn cười cười: “Cảm ơn sếp Lâm đã thông cảm”

Ông lập tức lấy những tài liệu liên quan đến mười căn biệt thự từ trong túi ra.

Rồi để một tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn.

“Sếp Lâm, công ty tôi có thể có cơ hội vào Đông Hải phát triển đều nhờ vào tập đoàn Lâm thị, đặc biệt là sự ủng hộ của chủ tịch Lâm”

Sếp Vạn cười ha ha nói, “Cho nên mười căn biệt thự này tôi muốn tặng anh Giang và sếp Lâm để thể hiện lòng cảm ơn của tôi”

Ông biết đối với Giang Ninh và Lâm Vũ Chân mà nói, tiền hoàn toàn không phải vấn đề nhưng đây là tâm ý của ông.

Lâm Vũ Chân ngây người, không ngờ mục đích sếp Vạn đến là vì cái này.

Cô nhất thời không biết nên nói gì, quay đầu nhìn sang Giang Ninh.

“Nếu ông tặng tôi, người khác lại tưởng Giang Ninh tôi không có tiền thì phải làm sao?”

Chương 384

Giang Ninh không từ chối khác.

Một cách lịch sự giống người Câu này của hẳn khiến mặt sếp Vạn lập tức căng thẳng.

Ông nào có ý này!

“Không phải, anh Giang, tôi không phải ý này, tôi chỉ là..”

“Ông không có ý này nhưng bị người khác biết được thì sẽ cho là vậy, cảm †ấy Giang Ninh tôi ức hiếp người ` khác, cưỡng đoạt, cướp biệt thự của ông, vậy danh tiếng của tôi phải làm sao?”

Sếp Vạn càng hoảng hốt, lập tức đứng lên muốn giải thích nhưng nhất thời miệng lại nói lắp, nói không nên lời.

“Kinh doanh chính là kinh doanh, làm hỏng quy tắc đối với ai cũng không tốt, ý tốt của sếp Vạn chúng tôi xin nhận”

Giang Ninh xua tay, “Sếp Vạn nếu muốn phát triển tốt hơn ở Đông Hải, vậy thì cố gắng mở rộng nhà có chất lượng tốt hơn, hồi đáp lại cho người dân của Đông Hải, chỉ cần là một công ty có lương tâm, tôi đảm bảo ông ở.

Đông Hải sẽ ngày càng tốt hơn”

Nghe lời này của Giang Ninh, sếp Vạn mới biết không phải Giang Ninh tức giận càng không phải trách cứ ông, mà đang chí bảo ông!

Ông lập tức đứng thẳng người cung kính nói: “Họ Vạn tôi nhất định nhớ kỹ chỉ bảo của anh Giang!”

“Ừ, vậy tôi thay mặt người dân của Đông Hải cảm ơn ông trước”

Nói xong, Giang Ninh đưa nửa gói bim bim còn lại cho sếp Vạn, cười nói, “Nếm thử xem, mùi vị không tệ đâu”

Sếp Vạn còn hơi mơ hồ, hai tay cầm gói bim bim, tròng mắt hơi đỏ.

Đây là Giang Ninh tặng ông!

Đây là Giang Ninh cho ông nếm thử!

Ông phải mang về cúng!

Ông nhẹ giọng cảm ơn, cầm gói bim bim rời đi.

Nhìn thấy một người gần năm mươi như sếp Vạn, ở trước mặt Giang Ninh lại như học sinh nhìn thấy thầy giáo, bộ dạng cung kính, Giang Ninh tặng có nửa gói bim bim cũng có thể hưng phấn thành như vậy.

Cô biết người chồng này của mình thật sự rất khiến người khác khâm phục.

“Anh đưa bim bim cho người khác, em còn chưa ăn được mấy miếng đâu.”

Cô cố ý nói.

“Cái này thì dễ”

Giang Ninh kéo tay Lâm Vũ Chân, cười nói, “Anh dẫn em đi cướp của tiểu Triệu, cô ấy còn một gói!”

Lúc này, trong một khách sạn nằm ở thủ đô quốc tế Thành Hải.

Trong phòng vip, ăn uống linh đình, mấy người đàn ông mặt đỏ ửng, rất hiển nhiên gan cũng lớn hơn tí, bắt đầu động tay động chân.

“Bốp!”

Đột nhiên, một tiếng đánh giòn đanh khiến cả phòng vip đều im lặng.

“Diệp Khinh Vũ! Mày dám đánh tao!”

Một người đàn ông mập mạp lập tức trừng mắt, “Mày chỉ là một đứa ca sĩ, thật sự tưởng tao không dám giết mày à!”

Mặt Diệp Khinh Vũ đầy sợ hãi, gấp gáp lùi về sau mấy bước rồi xông đến cửa, thấy có người muốn đến bắt mình thì lập tức kéo cửa chạy ra ngoài.

Cô chạy về khách sạn của mình, dùng nước lạnh tạt lên mặt, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà chảy xuống.

“Khinh Vũ!”

Người quản lý đuổi theo, trên mặt đầy lo lắng, “Sao cô kích động vậy! Hắn ta không phải người cô có thể đắc.

tội đâu!”

Diệp Khinh Vũ cắn răng.

“Tôi là ca sĩ, không phải làm gái!”

Người quản lý cũng bất lực, đối với một nghệ sĩ thì mấy tiệc rượu là điều khó tránh.

Mấy người đến với mục đích không đơn thuần càng khó xử lý.

Mỗi người đều có thực lực nhất định trong giới giải trí, một khi đắc tội rồi, không nói đến con đường sau này không dễ đi, thậm chí còn bị nguy hiểm đến tính mạng.

Dù cho Diệp Khinh Vũ hiện đang là ca sĩ nổi tiếng trong nước, vẻ ngoài ngọt ngào, người hâm mộ có vô số.

Nhưng con gái càng đẹp thì càng nguy hiểm trong giới giải trí.

“Thiếu gia đó chúng ta đắc tội không nổi, đến ông chủ của chúng ta cũng không thể”

Người quản lý rất đau đầu, anh liếc nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, “Hay là cô cúi đầu nhận sai với hắn, có lẽ hắn sẽ tha cho cô?”

Diệp Khinh Vũ nhìn người quản lý của mình, trên mặt lóe lên tia tổn thương.

“Không”

Diệp Khinh Vũ kiên quyết nói, “Người nên xin lỗi là hắn!

Tôi sẽ không xin lỗi!”

“Hắn ta sẽ lấy mạng cô đó!”

Người quản lý gấp gáp.

Đột nhiên cửa phòng khách sạn bị người ta dùng sức.

đập.

“Mở cửa! Mở cửa cho tao! Diệp Khinh Vũ ở trong đó đúng không? Kêu cô ta cút ra xin lỗi thiếu gia của bọn †ao nhanhl”

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ thay đổi, chúng đuổi đến nhanh Vậy sao?

Mấy tên khốn này, chúng thật sự muốn bức chết cô sao.

“Khinh Vũ! Nhanh!”

Người quản lý phản ứng cực nhanh, “Cô nhanh trốn đi, tôi dụ họ đi chỗ khác, cô chạy đi!”

“Tôi có thể đi đâu được?”

Trong nước làm gì có chỗ an toàn nữa, nghe nói tên kia là người của một gia tộc rất có thế lực, hoàn toàn không phải người cô có thể đắc tội được.

“Đi Đông Hải! Đi Đông Hải!”

Người quản lý liền thét lên, đột nhiên anh nhớ lại lời đồn đã được nghe, có một thành phố gọi là Đông Hải, đó là cấm địa, không ai dám ngang ngược ở chỗ đó!

Chương 385

Diệp Khinh Vũ chỉ có thể chạy trốn, đợi công ty áp.

chuyện này xuống mới dám quay về, nếu bây giờ cô bị chúng bắt được thì hậu quả sẽ rất đáng sợt Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng lớn hơn.

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ trắng bệch, gấp gáp chui xuống.

gầm giường, thuận thế cầm túi xách trong tay, người run lẩy bẩy.

Âmh+e A “

Cửa bị đá mở, mấy người xông vào.

“Mấy vị đại ca! Khinh Vũ không ở đây, các vị muốn làm gì”

Người quản lý mỉm cười, “Tôi cũng đang tìm cô ấy, con nhóc này không hiểu chuyện quá!”

“Hừ, đắc tội cậu Tô mà còn muốn trốn đi đâu?”

“Vâng vâng vâng, là tôi dạy dỗ không tốt, các anh yên tâm, bây giờ tôi đi tìm Khinh Vũ ngay, một khi tìm được.

thì lập tức đưa qua chỗ cậu Tô!”

“Cút ral”

Mấy người đó hoàn toàn không quan tâm, đẩy người quản lý ra rồi tìm kiếm trong phòng.

Họ nhìn quanh một vòng không thấy Diệp Khinh Vũ, thấy quần áo trên giường lộn xộn, túi của Diệp Khinh Vũ cũng không thấy đâu, đoán là cô đã chạy rồi.

Người quản lý đứng ở cửa, giận mà không dám nói, thấy mấy người kia đi ra, trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

“Tao nói mày biết, cậu Tô rất tức giận! Nếu Diệp Khinh Vũ không đi xin lỗi cậu Tô, đừng nói một ngôi sao nhỏ.

như cô ta, dù là công ty của bọn bây cũng đừng mong tiếp tục được mở cửa! Hừ!”

Cảnh cáo xong, mấy người đó rời đi.

Người quản lý lập tức đóng cửa lại, chạy đến bên giường.

“Đừng ra ngoài!”

Anh thấp giọng nói, “Chúng nhất định còn ở ngoài kia canh chừng, tôi dụ chúng đi, cô tìm cơ hội chạy ra ngoài, hiểu không?”

Diệp Khinh Vũ không dám nói chuyện.

“Đi Đông Hải trốn mấy ngày, tôi và ông chủ sẽ nghĩ cách giải quyết, đến lúc đó mới qua đón cô”

Nói xong, người quản lý liền rời đi, một hồi lâu sau Diệp Khinh Vũ mới dám bò khỏi gầm giường, nhân lúc trời tối, bịt kín bản thân, mua vé bay thẳng đến Đông Hải.

Lúc này.

Lâm Vũ Chân rúc trong lòng Giang Ninh, cô cảm thấy hơi nóng.

Bây giờ cũng sáp tháng năm rồi, thời tiết bát đầu nóng lên, Tô Mai đổi chăn bông của hai người, nói sợ họ nóng đến chảy mồ hôi.

Trong lời nói hình như còn có ý khác.

Cũng không vận động, chỉ ngủ thì sao có thể chảy mồ.

hôi được?

“Sếp Vạn nói đã kêu người sắp xếp xong rồi, mai có thể chuyển vào ở”

Lâm Vũ Chân nhỏ tiếng nói, “Hôm nay lúc anh nói với mẹ, tuy mẹ nhíu mày nhưng em cảm nhận rõ là mẹ rất VUI.

Có thể không vui sao, hơn nửa đời người ở trong hẻm nhỏ cũ nát, bây giờ có thể đổi nhà lớn rồi, còn là biệt thự đơn lập có sân, còn có thể trồng rau trồng hoa.

“Mẹ vui thì tốt”

Giang Ninh cười nói, “Mẹ chịu khổ cả đời rồi, cũng đến lúc nên được hưởng phúc”

“Cảm ơn chồng”

Lâm Vũ Chân di chuyển, càng dán chặt vào ngực Giang.

Ninh, hình như lại càng nóng hơn thì phải, “Có lúc em cũng không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ: sao em có thể có người chồng tốt như anh được nhỉ: “Anh cũng không dám tin”

“Không dám tin cái gì?”

“Không dám tin, sao em lại có người chồng tốt như vậy.”

Giang Ninh nói.

Lâm Vũ Chân phản ứng lại, mặt đỏ lên, lập tức đạp.

Giang Ninh ra: “Nóng quá! Nhanh ngủ đi!”

Giang Ninh bất lực.

Nhưng ôm nhau ngủ có hơi nóng thật.

Xem ra vẫn là vì phòng chưa đủ lớn.

“Ngày mai, chuyện chuyển nhà giao cho anh nhé, em tự đến công ty”

Qua một hồi, Lâm Vũ Chân lại nói, “Không phải chỉ là lái xe sao, em có thể mà”

Giang Ninh gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Lâm Vũ Chân tạm chấp nhận được, với lại ở Đông Hải thì hắn cũng yên tâm, nhưng hắn vẫn sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.

Giang Ninh sẽ không buông lỏng an toàn của Lâm Vũ Chân.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm không phải bị báo thức gọi dậy, mà Tô Mai đã có chút không đợi được nữa rồi.

Tối qua thu dọn mội ấp xếp những thứ nên mang theo nên để lại một lượt, nhưng sáng dậy lại cảm thấy còn vài thứ đáng để lưu niệm nên vẫn mang đến nhà mới.

Bà biết bây giờ nhà họ Lâm không thiếu tiền, nhưng có rất nhiều thứ không phải có tiền là có thể mua lại được.

Lâm Vũ Chân ngáp: “Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy”

“Còn sớm à, sáu giờ rồi đấy!”

Tô Mai lườm cô một cái, “Bình thường Giang Ninh mệt mỏi, ngủ nhiều chứ cũng trở nên lười th ng không sao, sao con nhóc con ¡ hả”

Mới sáng ra Lâm Vũ Chân đã muốn khóc, cô lười khi nào.

chứ?

Nhưng biết bây giờ Tô Mai thương Giang Ninh như con trai ruột, cô kháng cự vô ích, dứt khoát tiếp tục ngáp rồi vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Ăn sáng xong, Lâm Vũ Chân tự lái xe đến công ty trước.

Tô Mai xử lý xong đống chén đũa, trong lòng càng kích động, sắp chuyển nhà rồi!

Ngoài cửa, Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp người từ lâu rồi, làm gì chịu để Tô Mai tự động tay chứ.

“Vất vả cho cậu rồi!”

Tô Mai cảm ơn không ngừng rồi chuẩn bị đồ uống và nước cho họ, khiến mấy người không dễ dàng gì mới có thể đến đây này càng làm việc tích cực hơn.

Đùa gì vậy, có thể chuyển nhà giúp Giang Ninh, đây đều là phải dựa vào đánh nhau mới giành được tư cách đó đấy!

“Ba con và Vũ Chân bận cũng không giúp được gì, may là có mấy cậu này, nếu không có mỗi mẹ và con thì không biết bưng đến bao giờ”

Ngồi vào xe tải, Tô Mai mỉm cười nói.

Giang Ninh gật đầu quay đầu nói với tài xế: “Chuyển nhà xong dẫn anh em đi ăn một bữa thật ngon”

“Vâng!”

Cùng lúc đó.

Lần đầu Lâm Vũ Chân lái xe đến công ty.

Cô vẫn có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt không dám di chuyển một giây nào, nhìn chằm chằm tình hình đường phía trước, bộ dạng cẩn thận rất giống một nữ tài xế.

“Sắp rồi sắp rồi, qua ba cái đèn xanh đèn đỏ là tới rồi”

Trong lòng cô âm thầm nói, “Lái xe cũng không khó mà”

Lần đầu tự lái vẫn rất thuận lợi.

Đèn xanh sáng lên, Lâm Vũ Chân chậm chạp khởi động, đi thẳng một đoạn thì phải rẽ phải, liền nhìn gương chiếu hậu một cái, thấy phía sau không có xe lập tức mở đèn xi nhan chuẩn bị quẹo phải.

Cô quay đầu lại, đột nhiên phát hiện trên làn đường có một người đi bộ!

Chương 386

Lâm Vũ Chân lập tức hoảng sợ, vội thẳng xe, dù tốc độ xe không nhanh nhưng vẫn đụng người kia ngã xuống đất.

Mặt cô lập tức trắng bệch, vội dừng xe, tim đập thình thịch không ngừng, lập tức xuống xe chạy qua đó.

“Cô, cô có sao không?”

Lâm Vũ Chân mặt đầy lo lắng, đi lên trước thấy là một cô gái, đeo nón lưỡi trai và kính đen, dường như che kín cả mặt lại.

Sợ là cô ấy cũng không để ý có xe đang muốn quẹo: phải.

“Tôi, tôi không sao”

Diệp Khinh Vũ mang cao gót, khẽ di chuyển một cái muốn đứng lên, mắt cá chân đột nhiên đau đớn.

Cô ấy khẽ cắn môi, đau đến hừ một tiếng, Lâm Vũ Chân càng lo lắng.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô, thật sự xin lỗi, tôi đưa cô đến bệnh viện!”

“Tôi không sao, đừng lo lắng, là tôi không để ý đến xe của cô, tôi cũng có trách nhiệm”

Diệp Khinh Vũ ngại ngần, cô đeo nón đeo kính đen cũng.

không chú ý đến có xe chạy đến, tính đến trách nhiệm thì trách nhiệm của cô dường như lớn hơn.

Nhìn bộ dạng căng thẳng lo lắng của cô gái trước mặt khiến cô ấy có chút khó xử.

Tối khuya hôm qua đến khách sạn trốn một đêm, Diệp.

Khinh Vũ muốn nhân lúc còn sớm ra ngoài tìm chút đồ ăn, nào ngờ lại gặp tai nạn xe.

Cô không dám gây thêm phiền phức, muốn đứng lên rồi đi, nhưng mắt cá chân đau nhức vô cùng, đứng lên không nổi.

“Tôi không tin, chân cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Lâm Vũ Chân kiên quyết nói, đỡ Diệp Khinh Vũ lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Bệnh viện bậc nhất thành phố Đông Hải.

Nghe thấy Lâm Vũ Chân xảy ra tai nạn xe đến bệnh viện, viện trưởng lập tức sắp xếp chuyên gia khoa xương, khoa nội, khoa ngoại, khoa kiểm nghiệm cùng đến khám bệnh, dọa Diệp Khinh Vũ nhảy dựng lên.

Cô chỉ bị treo chân mà thôi.

Xem ra, Lâm Vũ Chân này không giàu thì cũng sang.

Nhưng so với những người giàu khác thì Lâm Vũ Chân hoàn toàn không giống như vậy.

386-1.jpg
386-2.jpg


Với lại cô gái trước mặt hoàn toàn không quen biết cô ấy.

Cô tháo mũ và kính đen ra, qua một lúc sau Lâm Vũ Chân hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.

Tốt xấu gì thì năm nay cô cũng ra mấy bài hát, rất nổi mà phải không.

“Tôi ở khách sạn”

Diệp Khinh Vũ nghĩ, người khác chưa chắc không nhận ra mình, cô bị treo chân đi không nổi, ngồi xe của Lâm Vũ Chân ngược lại an toàn hơn tí, “Vậy phiền cô đưa tôi về khách sạn”

“Được!”

Lâm Vũ Chân đỡ Diệp Khinh Vũ lên ghế phụ, giúp cô đóng cửa mới ngồi lên vị trí của mình.

Hít sâu vài lần, điều chỉnh tâm trạng, Lâm Vũ Chân nói, “Chúng ta xuất phát nhé”

Cô vẫn có chút căng thẳng nhưng Diệp Khinh Vũ hiển nhiên rất tùy ý, dường như không chút lo lắng.

Rất nhanh, Lâm Vũ Chân cũng thả lỏng, nhân lúc đèn đỏ mở nhạc trong xe, để Diệp Khinh Vũ cảm thấy thoải mái một chút.

“Bài này rất hay, gần đây tôi luôn nghe nó.”

Lâm Vũ Chân cười nói, “Tôi cảm thấy ca sĩ này là người có tâm sự”

Diệp Khinh Vũ có chút ngây ngốc.

Âm nhạc truyền ra chính là bài hát mới “Tâm Nguyện”

của cô, Lâm Vũ Chân thích bài hát của cô?

Nhưng cô ấy lại không biết cô trông như thế nào.

“Làm sao cô thấy được vậy?”

Cô ấy bình tĩnh quay đầu tò mò hỏi, “Cô cảm thấy cô ấy có tâm sự gì”

“Cô ấy không vui”

Lâm Vũ Chân nói, “Tuy bài hát này hát rất vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô ấy không vui.”

Chương 387

Diệp Khinh Vũ giật mình, ngây ngốc nhìn Lâm Vũ Chân.

Trong lòng cô ấy không vui nhưng trước giờ không ai biết, Cô ca hát nhảy múa, trong mắt người ngoài cực kỳ hoạt bát, gợi cảm và nóng bỏng, nhưng trong lòng cô ngày.

càng không vui, vì nó đã khác hoàn toàn với lúc ban đầu khi cô tham gia tuyển chọn, vì ước mơ mà xuất đạo.

“Cô làm.sao cảm Diệp Khinh Vũ hỏi tiếp.

*Wi trước đây tôi cũng không vui như vậy”

Lâm Vũ Chân nói, “Tuy mỗi ngày đều mỉm cười với người khác, cố gắng nói với bản thân tất cả đều sẽ tốt thôi, nhưng trong lòng thật ra rất khó chịu, thậm chí có chút tuyệt vọng”

Diệp Khinh Vũ không nói chuyện.

Cô cảm thấy Lâm Vũ Chân đang nói về cô.

Hai người họ lại có trải nghiệm giống nhau, Lâm Vũ Chân có thể cảm động lây, cô có thể nghe ra được tâm trạng của mình từ trong bài hát.

“Nhưng bây giờ tôi rất vui”

Lâm Vũ Chân lại nói, “Vì bên cạnh có người đối xử tốt với tôi, khiến tôi tin rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, cho nên tôi cảm thấy sau này người ca sĩ này cũng nhất định có thể trở nên vui vẻ”

Diệp Khinh Vũ mỉm cười, nghe được ý trong lời của Lâm Vũ Chân.

“Xem ra chồng cô đối xử với cô rất tốt.”

“Ừ, không chỉ tốt với tôi, đối với ba mẹ tôi lại càng tốt hơn”

Lâm Vũ Chân có chút đắc ý, dường như đang khoe người chồng Giang Ninh của mình trước mặt người khác.

Nhưng cô cảm thấy Giang Ninh đáng để cô khoe khoang như vậy.

Xe chạy đến trước cửa khách sạn, Lâm Vũ Chân muốn xuống xe đỡ Diệp Khinh Vũ nhưng Diệp Khinh Vũ từ chối.

“Không sao, tôi có thể đi thang máy, cảm ơn cô đưa tôi về”

“Đều do tôi đụng cô, cô còn nói cảm ơn”

Lâm Vũ Chân ái ngại nói.

Cô lấy danh thiếp của mình ra, “Nếu có vấn đề gì gọi điện cho tôi, tôi đụng phải cô thì nên chịu trách nhiệm”

Diệp Khinh Vũ vốn không muốn nhận, nhưng đã lâu rồi, người có thể hiểu tâm trạng của mình dường như chỉ có Lâm Vũ Chân.

Cô nhận danh thiếp rồi thuận tay để vào trong túi, gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận, có thời gian tôi mời cô uống trà: Lâm Vũ Chân gật đầu: ‘ÐĐược, tôi đợi điện thoại của cô”

Ấn tượng của cô đối với Diệp Khinh Vũ cũng rất tốt, cô gái rất xinh đẹp, ngang ngang tuổi bản thân, có khí chất có tố chất, người như vậy ở đâu cũng sẽ không khiến người khác ghét.

Lâm Vũ Chân rời đi, rất nhanh chạy đến công ty.

Vừa ngồi vào phòng làm việc, chủ nhiệm của bộ phận tuyên truyền liền gõ cửa đi vào.

“Sếp Lâm, sản phẩm mới chuẩn bị tung ra, bên chúng tôi suy nghĩ, cần tìm một người đại diện thương hiệu, bên sếp Lâm có yêu cầu gì không?”

Người đại diện thương hiệu?

Sản phẩm mới là một sản phẩm chăm sóc da, nhắm vào.

các cô gái trẻ, muốn tìm người đại diện sợ là phải tìm người trẻ tuổi xinh đẹp.

Trong đầu cô tự nhiên nghĩ đến bài hát “Tâm Nguyện”

đó, người hát bài đó chắc rất thích hợp.

“Những cái này chọn người thích hợp là được, chỉ phí tự đi bàn bạc, nếu nói về yêu cầu thì các cậu thử hỏi ca sĩ hát bài “Tâm Nguyện” có đồng ý không, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp”

“Vâng, vậy tôi đi liên hệ, xin sếp Lâm yên tâm”

Trong lòng Lâm Vũ Chân cũng khá muốn gặp người ca sĩ đó, muốn biết tại sao bài hát của cô ấy vui như vậy nhưng tâm trạng lại tổn thương thế kia.

Lúc này.

Trong khách sạn.

Diệp Khinh Vũ thoa thuốc lên mắt cá chân mình, sau đó ngồi trên sofa.

Nghĩ đến Lâm Vũ Chân cô liền cảm thấy cô gái này rất thú vị, nếu quen biết sớm nói không chừng có thể trở thành bạn thân.

Nhưng bây giờ cô chỉ đến Đông Hải tránh họa, đợi chuyện giải quyết xong rồi mới quay lại.

Muốn hẹn Lâm Vũ Chân uống trà, sợ là không có cơ hội rồi.

Cô lấy điện thoại ra gọi số của người quản lý, bên kia vang lên mấy tiếng mới bắt máy.

“Khinh Vũ?”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói.

“Là tôi, sao rồi, bên công ty giải quyết rồi chứ?”

Cô có chút gấp gáp hỏi.

Nếu chuyện không giải quyết thì cô không thể quay về, cậu ba nhà họ Tô đó không biết đã làm hại bao nhiêu ngôi sao nữ rồi, cô quay về là tiêu đời.

“Giải quyết?”

Đột nhiên một giọng nói mơ hồ truyền đến, sắc mặt Diệp Khinh Vũ lập tức thay đổi, là cậu ba nhà họ Tô đó!

Cô lập tức kinh ngạc, bắt đầu hoảng loạn, người quản lý bị uy hiếp ư?

Vị trí của cô cũng sắp bại lộ rồi!

“Diệp Khinh Vũ, mày muốn giải quyết thế nào?”

Bên kia điện thoại, giọng đầy xấu xa: “Cuối cùng cũng gọi đến rồi, tra được vị trí chưa? Đông Hải? Được được.

được, Diệp Khinh Vũ, ở Đông Hải đợi ông đây đến tìm mày!”

Chương 388 Tút tút tút….

Bên đó, điện thoại đột nhiên cúp máy!

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ có chút trắng bệch, sao lại trở thành như vậy.

Đến công ty cũng không giải quyết nổi?

Có pải cậu ba nhà họ Tô đó phải hủy diệt mình thì mới chịu từ bỏ hay không.

Trốn!

Trong đầu Diệp Khinh Vũ lúc này chỉ có chữ này.

Cô lập tức lấy đồ trong tủ áo ra, nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị nhân lúc cậu ba nhà họ Tô còn chưa đến nhanh chóng rời khỏi Đông Hải.

Lúc không cẩn thận, Diệp Khinh Vũ làm túi bị lật ngược, danh thiếp của Lâm Vũ Chân rơi ra.

Cô vô thức nhìn một cái, lập tức ngây người.

“Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân?”

Trước đây hai người không hỏi tên nhau, Diệp Khinh Vũ không muốn để lộ bản thân, còn Lâm Vũ Chân luôn lo lắng nên cũng quên mất.

Lúc này nhìn thấy tên này, đặc biệt là bốn chữ tập đoàn Lâm thị, Diệp Khinh Vũ đột nhiên nhớ ra.

Trước đây người quản lý từng nói với cô, Đông Hải được.

xưng là cấm địa, không cho phép bất kỳ ai làm loạn ở đây, mà ở Đông Hải thì hiện giờ tập đoàn Lâm thị đang phát triển tốt nhất, ở Đông Hải có địa vị hết sức quan trọng.

Cô nhớ đến lúc ở bệnh viện, lúc Lâm Vũ Vũ Chân đến dường như các chuyên gia của cả bệnh viện đều bắt tay vào làm việc.

Điều này đủ chứng minh thân phận của Lâm Vũ Chân rất không tầm thường.

“Hay là tìm cô ấy giúp đỡ?”

Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, “Không được, Vũ Chân là cô gái lương thiện, mình không thể liên lụy cô ấy”

Nhà họ Tô ở Thành Hải có thế lực rất mạnh, đến ông chủ của mình cũng không có cách, làm sao Lâm Vũ Chân giải quyết được?

Dù tập đoàn Lâm thị ở Đông Hải rất mạnh, nhưng Lâm Vũ Chân chẳng qua chỉ là một cô gái lương thiện đơn thuần.

Kéo cô vào chỉ liên lụy cô, Diệp Khinh Vũ không làm được loại chuyện như vậy.

Cô không quan tâm nhiều nữa, hoảng loạn thu dọn vài bộ đồ, rồi gọi điện kêu tiếp tục đặt vé máy bay, lại bị thông báo là cô đã bị hạn chế đi ra ngoài rồi.

Không mua được vé máy bay cũng không mua được vé xe, không cách nào nhanh chóng rời khỏi Đông Hải đượ!

c Người của nhà họ Tô ác độc quá ri “Xe ô tôi”

Diệp Khinh Vũ thật sự có chút sợ rồi.

Bộ dạng này của cậu ba nhà họ Tô chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, không đưa cô lên giường thì hắn sẽ không dừng tay.

Mà mấy nghệ sĩ vào tay hắn thì có mấy ai có kết cục tốt?

Mắt Diệp Khinh Vũ có chút đỏ, lập tức cầm túi lên, đồ vật cũng không dám mang nhiều, cà nhắc đi vào thang máy, căng thẳng và bất an.

Làm sao đây, phải làm sao đây!

Ding — Thang máy xuống đến tầng một.

Diệp Khinh Vũ đi đến tiếp tân trả phòng, đội mũ lưỡi trai và mắt kính to, che kín cả khuôn mặt căng thẳng của cô.

Đột nhiên có người vỗ vai cô một cái.

“A—” Diệp Khinh Vũ hoảng loạn kêu một tiếng.

Người nhà họ Tô đến nhanh vậy sao!

“Hả? Dọa cô rồi à?”

Cô quay đầu, phát hiện là Lâm Vũ Chân.

Sao Lâm Vũ Chân lại ở đây!

Lâm Vũ Chân có chút ngại ngùng, không ngờ bản thân lại dọa Diệp Khinh Vũ sợ như vậy.

“Ngại quá, tôi quên hỏi tên của cô, lại không biết cô ở phòng mấy nên chỉ có thể ở đại sảnh chờ cô”

Cô cười nói, “Tôi vừa nhớ ra, câu lạc của bạn tôi bên đó có máy xông hơi mới, có quả thúc đẩy lưu thông máu, tôi dẫn cô đi, bảo đảm ngày mai có thể đi lại bình thường rồi!”

Lâm Vũ Chân trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này.

Công việc của cô bận xong rồi, lập tức chạy qua đây.

Lại phát hiện trước đó mình quên hỏi tên của Diệp Khinh Vũ, cũng không biết số phòng của cô ấy, bên tiếp tân muốn tra cũng không tra được, chỉ có thể ngồi đợi ở đại sảnh.

Nào ngờ thật sự gặp được Diệp Khinh Vũ.

Chỉ là hình như cô ấy muốn rời đi?

Diệp Khinh Vũ hơi lung lay.

Không ngờ lại là Lâm Vũ Chân, càng không ngờ Lâm Vũ Chân vì muốn giúp bản thân làm dịu vết thương mà muốn dẫn mình đi mát xa.

Cô mở miệng muốn từ chối, đột nhiên nhân viên tiếp tân mặt rất kinh hỷ, cẩn thận nói: “Cô là Diệp Khinh Vũ?”

“Ca sĩ nổi tiếng hát bài “Tâm Nguyện”, Diệp Khinh Vũ?”

Chương 389

Phục vụ có chút kích động, lập tức lấy giấy bút lên, “Tôi,
tôi có thể xin chữ ký của cô không?”

Diệp Khinh Vũ?
Người hát bài “Tâm Nguyện” đớ?

Lâm Vũ Chân nghe tên này thì ngây người, nhìn chảm
chảm người trước mắt, là Diệp Khinh Vũ vì bị dọa sợ mà
không cẩn thận làm rơi kính đen.

w W
Cô ấy chính là DEN: Vũ, dấZœ nề) cả húc “Ta

Nguyện”?

Lâm Vũ Chân cảm thấy thế giới hình như có chút quá
nhỏ rồi.

Không lâu trước bản thân còn ở trên xe giới thiệu bài hát
này cho Diệp Khinh Vũ, còn nói ca sĩ thực sự không vui
vẻ, cô cảm thấy bản thân hiểu lầm lớn rồi!

Diệp Khinh Vũ không nói gì, đưa ngón trỏ lên trước

miệng, ý kêu phục vụ đừng lớn tiếng, tiếp đó nhận lấy
giấy bút ký tên lên rồi trả cho phục vụ.

Phục vụ khó che giấu được tâm trạng kích động, biết
bản thân đã làm trái nguyên tắc công việc, không dám
nói gì thêm nhanh chóng hoàn thành thủ tục trả phòng
cho Diệp Khinh Vũ.

“Cô là Diệp Khinh Vũ?”

Sắc mặt của Lâm Vũ Chân có chút đó, ngại ngùng mở
miệng.

“Ù, là tôi”

Diệp Khinh Vũ nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vũ Chân thì
hơi mắc cười, “Tôi không cố ý gạt cô.”

“Tôi biết, các ngôi sao ra ngoài đều phải khiêm tốn, nếu
không nhiều fans như vậy sẽ trở nên điên cuồng mất”



“Nhưng cô cũng không nhận ra t(

Diệp Khinh Vũ cũng có chút bất lực, danh tiếng của cô
không tính là nhỏ, đến phục vụ khách sạn cũng biết, vậy
mà Lâm Vũ Chân lại không biết.

Cũng khó trách, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị,
Lâm Vũ Chân nhất định rất bận, đến nghe nhạc của
mình cũng chỉ có thể nghe trong xe, cô làm gì có sức
chú ý đến ca sĩ ngôi sao gì.

“Vũ Chân, cảm ơn cô quan tâm vết thương của tôi,
nhưng tôi không thể cùng cô đến câu lạc bộ rồi”
Diệp Khinh Vũ nói thẳng, “Tôi có chuyện gấp cần rời
Đông Hải, cô đưa tôi đến trạm xe là được”

“Hả? Gấp như vậy?”
Lâm Vũ Chân nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, cô cũng

không ngốc, nhìn ra Diệp Khinh Vũ có chút hoảng loạn,
thậm chí là sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì rồi, tôi có thể giúp được cô không?”

“Có người muốn hại tôi”

Diệp Khinh Vũ biết Lâm Vũ Chân lương thiện, cô không
nói thật, Lâm Vũ Chân nhất định không để cô rời đi, “Tôi
không chọc nổi đối phương, cô cũng chọc không nổi,
cho nên tôi không thể liên lụy cô được”

“Cô đưa tôi đến trạm xe, tôi lập tức rời khỏi Đông Hải là
được rồi”

Cô nói thẳng như vậy cũng khiến Lâm Vũ Chân hiểu rõ
ràng hơn.

Vì một người vừa quen không lâu như cô thì không cần
thiết phải đắc tội nhân vật lớn, cô tin Lâm Vũ Chân sẽ
đưa ra quyết định đúng đắn.

Lâm Vũ Chân lại ngây người.

“Có người muốn hại cô?”

Ắc mặt của cô căng thẳng, “Chúng sắp đến Đông Hải rồi
sao? Vậy cô ngồi xe thì quá chậm!”

Diệp Khinh Vũ bất lực, cô muốn ngồi máy bay tàu cao

tốc, nhưng đối phương đã ra tay, hạn chế bản thân đi xa
rồi.

Chỉ có xe hơi có thể ngồi đã là rất không tệ rồi, tuy trong
lòng cô biết rõ, ngồi xe hơi thì cũng có tám chín phần sẽ
bị đuổi kịp.

“Hết cách rồi, đây là lựa chọn duy nhất”

Diệp Khinh Vũ nói, “Vũ Chân, rất vui có thể quen biết cô,
nếu còn có cơ hội gặp mặt tôi cùng cô đi uống trà”

“Bây giờ cũng được mà”

Lâm Vũ Chân lại nói thẳng.

Diệp Khinh Vũ ngây người một lúc.

Vừa nãy không lẽ cô nói chưa rõ ư?

Bản thân cô vướng phải rắc rối rồi mà còn là rắc rối lớn!
Cậu ba nhà họ Tô không phải Lâm Vũ Chân và tập đoàn
Lâm thị – một công ty ở thành phố nhỏ như vậy có thể
chọc nổi, nó chỉ hại cô ấy mà thôi!

“Vũ Chân, tôi vừa nói rồi, mấy người đó cô chọc không
nổi, đừng vì tôi..”

Diệp Khinh Vũ có chút gấp gáp.

Lâm Vũ Chân càng muốn bảo vệ bản thân, cô ấy càng
không muốn liên lụy Lâm Vũ Chân.

“Chồng tôi nói!”

Lâm Vũ Chân lắc đầu trên mặt đầy kiêu ngạo, “Ở Đông
Hải này không có người mà tôi chọc không nổi!”

Chương 390

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, nói lời bá
đạo nhất, nhưng rõ ràng lại có cảm giác đầy yếu đuối,
Diệp Khinh Vũ không thấy mắc cười mà cực kỳ cảm
động.

Lâm Vũ Chân chỉ là một cô gái!

Một cô gái yếu đuối!

Lại dám bảo vệ bản thân như vậy.

“cản Eh có, vũ Ất đế N 3
Giọng của Diệp Khinh Vũ có chút nghẹn ngào, không cần
biết Lâm Vũ Chân có thể giúp bản thân không, chỉ dũng
khí này thôi cũng đáng để Diệp Khinh Vũ cảm động rồi.

“Không cần cảm ơn, vì cô cũng là người tốt”

Lâm Vũ Chân nói, “Nếu cô là người xấu, tôi đụng phải cô,
cô sẽ lừa lọc tôi, đúng không?”

Diệp Khinh Vũ bật cười, cô ấy thật sự không nhịn được
rồi.

Lừa Lâm Vũ Chân?

Cô ấy chỉ dựa vào điểm này mà dám khẳng định bản
thân là người tốt.

Lâm Vũ Chân đương nhiên biết, ở Đông Hải trừ khi thấy
mình sống lâu quá rồi mới dám ăn vạ lừa tiền của Lâm
Vũ Chân.

Diệp Khinh Vũ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, nhìn cô
gái đơn thuần lương thiện không bị xã hội làm bẩn.

Trong lòng cô rất ngưỡng mộ.
“Đi, tôi dẫn cô đi!”

Lâm Vũ Chân trực tiếp lái xe đến câu lạc bộ thiên nhiên.
Trên đường đi, cô biết được Diệp Khinh Vũ vì từ chối bị
quy tắc ngầm, tát cậu ba nhà họ Tô một cái, vì thế đắc

tội người đó rồi chạy đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân càng
tức giận.



Họ có thể bắt nạt một cô gái như vậy sao?

Hèn gì cô nghe ra được Diệp Khinh Vũ không vui từ bài
hát của cô.

Lâm Vũ Chân lập tức nhớ đến lúc trước khi bản thân
quen biết Giang Ninh, còn làm việc ở Lâm thị trước đây,
lúc chịu các loại bắt nạt và uất ức thì lập tức thấy khó
chịu.

Không cần biết thế nào, cô nhất định giúp Diệp Khinh Vũ,
không thể để cô ấy bị bắt nạt.

Xe chạy đến câu lạc bộ thiên nhiên, lập tức có người đi
trước dẫn đường.

“Chị dâu!”

Cửa xe mở ra, một nhân viên lập tức cung kính hô lên.

Anh rất cung kính nhưng trên mặt không hề thấy chút sợ
hãi nào, điều này khiến Diệp Khinh Vũ càng ngạc nhiên.

“Vất vả cho anh rồi”

Lâm Vũ Chân gật đầu, cười đưa chìa khóa xe cho phục
vụ rồi kéo Diệp Khinh Vũ đi vào.

“Chào chị dâu!”
“Chào chị dâu!”

Từ lúc bát đầu bước vào cửa, mỗi người nhìn thấy Lâm
Vũ Chân đều cung kính chào hỏi, đều lễ phép cung kính
nhưng không chút sợ hãi.

Diệp Khinh Vũ có chút không hiểu, rất hiển nhiên thân
phận của Lâm Vũ Chân không tầm thường, mấy người
này đối với cô rất kính trọng nhưng thông thường người
có thân phận như vậy, thuộc hạ đều sẽ sợ hãi.

Mấy người trước mắt lại không nhìn ra chút sợ hãi nào,
chỉ có tôn trọng và yêu thích.

Cô ấy quay đầu lại mới phát hiện, mỗi người chào hỏi
Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân đều không qua loa lấy lệ,
cũng sẽ lễ phép gật đầu cười chào hỏi.

Cô lại có thể gọi tên của mỗi người!
Diệp Khinh Vũ lập tức hiểu rồi.

“Chị Trương, em mang bạn đến dùng máy xông hơi.”

Lâm Vũ Chân nói với quản lý.
“Được, chị đi sắp xếp ngay!”

Chị Trương mỉm cười nói, “Sáng nay mới nhập trái cây
của mùa này, chị kêu người đưa đến phòng vip nhé.”

“Cảm ơn chị Trương!”

Lâm Vũ Chân kéo Diệp Khinh Vũ đi về phòng vip chuyên
sắp xếp cho cô.

Câu lạc bộ thiên nhiên rất lớn, đến nay được tính là câu
lạc bộ nghỉ ngơi lớn nhất của Đông Hải, mà đây cũng là
chỗ nghỉ ngơi Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân bọn họ, cho nên an toàn và
phục vụ đều là tốt nhất.

“Đây là nhà cô sao?”

Diệp Khinh Vũ nhìn phòng vip được trang hoàng tỉnh tế,
rất hiển nhiên nơi này đẳng cấp không thấp, dù là thành
phố lớn như Thành Hải cũng chưa chắc có mấy nhà quy
mô như vậy.

“Của bạn tôi”

Lâm Vũ Chân biết đây là sản nghiệp của Hoàng Ngọc
Minh.

Nhưng cô cũng rõ, Hoàng Ngọc Minh và Giang Ninh
từng ở chung một hầm cầu, bạn tốt Cái Bang đó, cô
không cần phải khách khí, “Nhưng cô không cần khách
khí, coi như nhà mình là được rồi”

Diệp Khinh Vũ không biết nên khóc hay cười, của bạn lại
coi như nhà mình, người bạn này thật sự là bạn tốt.

EEhU°s

Rất nhanh, máy xông hơi chuẩn bị xong rồi, hai người
nằm trên giường mát xa, kỹ thuật viên nghiêm túc mát
xa cho họ.

“Quan trọng nhất là chân của cô, yên tâm đi, tay nghề
của chị Lưu rất tốt, bảo đảm ngày mai cô có thể đi lại
bình thường”

Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ vẫn có
chút căng thẳng, lo lắng trên mặt vẫn không che giấu
được.

“Đừng lo, ở đây rất an toàn, không ai có thể gây chuyện ở
đây đâu”

Lời này không phải Giang Ninh nói mà là Hoàng Ngọc.
Minh nói với cô, là vì muốn cô có thể thả lỏng hoàn toàn
mà nghỉ ngơi ở đây, “Tôi gọi điện cho chồng tôi nói một
tiếng”

Diệp Khinh Vũ gật đầu, trong lòng dần thả lỏng.

Cô cảm kích Lâm Vũ Chân, không cần biết có thể giúp
bản thân không, cô đã không có đường lui rồi.

Có lẽ ở đây còn có chút hy vọng.

Nói chung đến lúc đó nếu Lâm Vũ Chân thật sự không
thể giúp được bản thân, vậy cô sẽ không liên lụy Lâm Vũ

Chân, trong lòng Diệp Khinh Vũ đã nghĩ xong rồi.

Tất cả đều buông ra rồi, cô ngược lại thả lỏng hoàn toàn,
nếu thật sự không có kết quả tốt, vậy bây giờ càng nên
hưởng thụ thật tốt.

Lúc này.
Khu biệt thự Ung Cảnh Đài.

Tất cả đồ gia dụng đều mới tinh, đều là tâm ý của sếp
Vạn, chọn cái tốt nhất tặng qua, còn kêu một đội dọn vệ
sinh chuyên phụ trách vệ sinh nhà cửa và các dịch vụ
khác.

Mắt Tô Mai có chút đỏ khi nhìn thấy căn nhà lớn thế này,
†âm trạng kích động càng không thể áp chế.

“Trước giờ mẹ chưa từng nghĩ bản thân có một ngày ở
biệt thự.”

Bà vừa cười vừa sắp khóc rồi.

Không lâu trước một nhà ba người còn chen chúc trong
khu hẻm nhỏ cũ nát, mùa đông lạnh, mùa hè nóng,
thường thấy sâu muỗi chuột, còn ¡ trộm ngòm nhó,
nhưng bây giờ biệt thự lớn trước mắt rồi!



“Mẹ, vậy mẹ phải nghĩ, nghĩ nhiều hơn nữa”

Giang Ninh liền cười nói, “Không chỉ ở biệt thự còn có
thể ngồi du thuyền, cái gì đều có thể nghĩ, chỉ cần mẹ
muốn làm, thích làm, con rể sẽ giúp mẹ hoàn thành”



Tô Mai không nhịn được mà ngừng khóc mà cười.
“Thằng nhóc này, mẹ cũng có tuổi rồi, làm sao còn có
nhiều suy nghĩ như vậy, mẹ chỉ hy vọng người nhà đều
bình an khỏe mạnh là được”

“Mẹ có tuổi hồi nào?”

Giang Ninh nghiêm túc nói, “Mẹ nói như vậy thì mấy bà
dì thật sự sẽ đố ky chết mất”

Tô Mai gõ trán Giang Ninh một cái, “Chỉ con biết dỗ mẹt”
“Ài, sao con không phải con trai ruột của mẹ chứ?”

Dừng một chút, bà lại nói, “Vẫn là làm con rể tốt hơn, nếu
là con trai không chừng chỉ biết chọc tức mẹt”

Giang Ninh cười lớn.

Điện thoại vang lên, là Lâm Vũ Chân gọi đến, Giang Ninh
bắt máy, bên kia truyền đến giọng của Lâm Vũ Chân.

“Chồng à, em mới quen một người bạn, có người muốn
bắt nạt cô ấy, anh có thể bảo vệ cô ấy không?”

Lâm Vũ Chân hỏi có chút cẩn thận, nói lại hết sự việc
cho Giang Ninh nghe.

Trong lòng cô thực ra có chút căng thẳng, vừa nấy vì tức
giận nên không quan tâm nhiều như vậy, lúc này báo cáo

tình hình với Giang Ninh, Lâm Vũ Chân thật sự có chút lo.
lắng.

Giang Ninh nghe Lâm Vũ Chân nói là bản thân nói với cô
ở Đông Hải không ai là cô chọc không nổi, trầm mặc
một lúc.

Điều này lập tức khiến Lâm Vũ Chân càng căng thẳng
rồi.

“Ông xã, không phải là em gây họa rồi chứ?”
“Anh muốn hỏi, anh nói những lời này lúc nào?”
“Hả?”

Lâm Vũ Chân càng hoảng sợ.

Giang Ninh chưa từng nói sao?

Hình như anh từng nói qua mà! Hay là bản thân nhớ
nhầm rồi?

“Anh nói không phải là ở Đông Hải”

Giang Ninh bá đạo nói, “Em nhớ rõ đây, anh nói là toàn
thế giới, đều không có người em chọc không nổi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom