• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trung giới và địa ngục (1 Viewer)

  • Phần 3: Ngôi nhà bên kia thế giới

Phần 3: Ngôi nhà bên kia thế giới
Tôi trầm ngâm ngẫm nghĩ về những gì Sư Phụ và vị Quan Sai kia nói, lúc này tôi mới nhận thức rằng càng hiểu sâu về thế giới tâm linh tôi càng thấy mình nhỏ bé và sự hiểu biết của mình còn quá ít ỏi, có lẽ biển trời kiến thức này bao la như là vũ trụ còn những sự biết của tôi chỉ nhỏ bé như hạt cát trên sa mạc. Tôi chợt thấy xấu hổ vô cùng khi nghĩ về quá khứ chỉ cách đây có vài năm thôi khi mà tôi mới chập chững bước chân vào con đường đạo, lúc bấy giờ khám phá được năng lực tâm linh của bản thân, khả năng nghe nhìn và đi qua các Cõi Giới khác cũng như có thể giao tiếp với các vị Tiên Thánh, Thần Linh, Ma Quỷ, tôi trở nên ngạo mạn, tự mãn vô cùng, nghĩ mình là cái gì đó to lớn vĩ đại và tự ảo tưởng ra đủ mọi viễn cảnh và các sứ mệnh tâm linh cho chính mình.
Một âm thanh ầm ĩ đồng thanh hét lớn khiến tôi giật mình “hai mươi bốn, mọi người ơi! con số là hai mươi bốn kìa”, sau đó là râm ran những lời bàn tán xung quanh kết quả. Vị Quan Sai đảm nhiệm trò chơi quát lớn:
- Trật tự nào! Các ngươi đang làm ồn và ảnh hưởng tới người khác đấy. Bây giờ ta sẽ bốc thăm xem ai là người may mắn được ban con số này cho người nhà trên trần gian.
Sau đó tất cả im lặng, tôi chẳng rõ mọi người im lặng là vì nghe lời vị Quan Sai hay đang tập trung xem người chiến thắng có phải mình không. Tôi còn thấy một vài người nhắm mắt chắp tay như đang cầu nguyện vậy, không khí trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đổ dồn vào cánh tay và cử chỉ của vị Quan Sai kia, một số những vong linh hiếu kỳ đi đường cùng dừng lại quan sát, thậm trí mấy vị Quan Sai đang làm nhiệm vụ tuần tra quanh khu chợ cũng xúm lại xem. Tờ giấy được mở ra, vị Quan Sai đọc rõ thông tin một vong linh, sau đó tôi thấy ngay anh ta nhảy cẫng lên, bay lượn tứ tung, hò hét chia vui với mọi người xung quanh, mọi người cũng hò reo chúc mừng anh thanh niên may mắn. Tôi vừa cười vừa lẩm bẩm:
- Hai mươi tư, hai tư, hai tư...
Vị Quan Sai nghe thấy bật cười:
- Này đừng bảo với tôi cô đang cố nhẩm để thuộc và mai cô đánh đề đấy nhé! Yên tâm là sau khi xả thiền cô sẽ quên con số này thôi và sẽ nhớ lại sau khi đọc kết quả của ngày mai. Ha ha ha.
Sư Phụ phá tan bầu không khí đang vui vẻ bằng một câu rất nghiêm túc:
- Khu chợ này đi đến đây thôi, xin Ông hãy dẫn chúng tôi đi nơi ở của các vong linh và giới thiệu cho trò tôi được biết về nơi này.
- Thưa Ngài, tôi rất sẵn lòng, tuy nhiên là ở cách đây không xa có một Am Thức, là nơi các vong linh có buổi học đạo và tu tập hàng ngày với các Sư Tăng. Các Sư Tăng ở đây sẽ giảng giải cho các vong linh về nhân duyên nghiệp quả, luân hồi, chỉ ra những lỗi lầm mà các vong linh mắc phải trong các kiếp sống cũng như cách để sám hối, tu tập, chuyển nghiệp để sớm chuyển sinh sang cõi giới khác.
Nghe đến đây tôi rất phấn khởi mà xen vào:
- Hay quá! Ông dẫn thầy trò tôi tới đây đi.
Sư Phụ nghiêm giọng tỏ vẻ không hài lòng và nói:
- Liên Hoa! Con lại hấp tấp rồi, vị Quan Sai này đang nói chuyện với ta cơ mà. Chúng ta sẽ đến nơi đó trong một dịp khác khi công phu thiền định của con tăng lên, chứ như hiện tại với thời gian nhập thiền được 1 tiếng thì con không thể đi qua nhiều nơi được.
Nói rồi Sư Phụ quay sang nói với vị Quan Sai:
- Cảm ơn vì ý tốt của Ông nhưng có lẽ phải đợi một duyên khác rồi. Ông hãy đưa thầy trò tôi tới nơi ở của các Vong Linh, ghé đó chút xong phiền ông đưa đến Địa Ngục và chúng ta sẽ kết thúc cuộc hành trình tại nơi đó.
Sư Phụ nói xong thì chỉ trong một niệm chúng tôi đã ở một nơi cách đó rất xa, xung quanh là một màn khói sương dày đặc và không khí thì tĩnh mịch đến đáng sợ, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào náo nhiệt trong khu chợ. Lúc đó chúng tôi đang ở trên không trung và nhìn từ trên cao xuống. Do ở khoảng cách khá xa nên tôi không nhìn được chi tiết. Thông qua hình thù của chiếc mái, độ cao, độ rộng của những ngôi nhà thì tôi nhận thức được các ngôi nhà trong khu này mỗi nhà có đặc điểm riêng khác nhau và được ngăn cách nhau bởi một làn khói trắng khá rộng nên khiến mỗi ngôi nhà trở nên biệt lập. Vị Quan Sai nói:
- Cũng giống như trên trần gian thì dưới này cũng có khu vực các vong linh sinh sống. Thường thì họ sẽ sống theo gia tộc, những người trong họ đã mất thì cùng sinh sống với nhau để cùng nương tựa và tu tập, cũng có khi do tính cách của vong linh mà họ chọn ra ở riêng không muốn liên quan phiền lụy đến người trong họ vì khi sống cũng có những khúc mắc không giải quyết đc.
Tôi bay lượn một vòng để xem xét kỹ hơn, sau khi quan sát được khoảng chục ngôi nhà tôi nhận thấy có đến phân nửa những ngôi nhà ở đây theo kiến trúc cổ, mái ngói, nhà ba gian, 1 tầng như thời xưa nhưng một số khác thì có kiến trúc cao tầng hiện đại hoặc có khi còn kiến trúc biệt thự Pháp Cổ như nhà tôi trên dương vậy. Tôi thắc mắc hỏi vị Quan Sai:
- Thưa Ông, tại sao ở đây các ngôi nhà lại to nhỏ rồi có các kiến trúc khác nhau vậy? Trông cứ như có sự phân cấp giàu nghèo và phong cách sống như trên trần gian vậy.
Vị Quan Sai cười lớn:
- Trần sao thì âm vậy, bao đời vẫn thế thôi. Khác với trần gian đây không phải không gian làm bằng vật chất mà bằng năng lượng do đó nhà cửa xây dựng cũng do phước lực tu tập và thần thông của chính các vong linh tạo nên, do vậy nhà cửa cũng có hình thái theo ý tưởng của họ vậy. Thường những người đã ở đây lâu thì họ đều có khả năng tự chọn cho mình một ngôi nhà hay môi trường sống phù hợp với sở thích và tính cách họ. Duy chỉ có những người mới đến thì tâm thế còn hoang mang, chưa định thần được gì nên họ thường phải nhờ cậy đến gia tiên, dòng tộc của họ giúp đỡ và sống cùng họ một thời gian.
Cả ba người tiến vào sâu một số nhà để tiện quan sát rõ hơn. Do vẫn đang trong trạng thái ẩn thân mà chúng tôi có thể dễ dàng bước vào bất cứ căn nhà nào mà không làm kinh động đến các vong linh nơi này. Khu nhà đầu tiên chúng tôi bước vào là một tập hợp các nhà có kiến trúc ba gian bên ngoài khá giống các nhà cổ ở dưới miền quê. Nếu như nhà trên hạ giới thì thẳng lối vào sẽ thấy bộ bàn ghế và ban thờ, hai bên là hai chiếc giường thì ở đây cũng y hệt vậy chỉ thiếu mỗi bàn thờ thay vào đó là một chiếc khung rỗng treo trên tường. Đồ đạc thì ở mức tối giản nhất, trên giường cũng không có chăn mền. Vào thời điểm đó tôi thấy vong linh bà lão cùng ông lão với 1 thanh niên tiến tới khu vực khung rỗng ở giữa nhà, tôi đoán hai ông bà là hai vợ chồng còn cậu thanh niên này có thể là người cháu chết trẻ. Chợt khung rỗng đó rung động và phát ra hình ảnh, thì ra nó giống như một chiếc tivi kết nối đến các khung cảnh ở trần gian vậy, tôi thấy cảnh một gia đình, người bố người mẹ trông ngoài bốn mươi tuổi, hai người con một trai một gái chừng mười tám đôi mươi, họ đang chuẩn bị đi ngủ và chúc nhau ngủ ngon. Tôi thấy nét mặt rạng rỡ của hai ông bà khi nhìn vào hình ảnh các con và cháu họ, tôi cũng thấy thoáng nét buồn trên khuôn mặt người thanh niên kia.



Tôi lặng lại lại một hồi lâu không nói gì. Tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng phát ra từ Sư Phụ đưa đến cho tôi. Lòng tôi trống rỗng và yên ả trở lại, âm thanh của sự thanh tịnh lại réo rắt bên tai tôi, tôi thấy lòng nhẹ nhàng khoan thai như vừa xả được đống bề bộn trong lòng ra ngoài và trở lại về với chính mình, tôi chắp tay cúi đầu tỏ ý cảm tạ Sư Phụ đã chỉ bảo. Thấy tôi đã bình tĩnh hơn Sư Phụ quay sang nói với vị Quan Sai:

- Phiền ông đưa thầy trò chúng tôi tới Địa Ngục. Tôi biết để đi hết thì không biết bao nhiêu ngày tháng cũng không xuể mà thời gian còn lại thì không còn nhiều nữa nên ông hãy đưa tới nơi nào thuận tiện nhất.

- Vâng thưa ngài. Chúng ta đi thôi.

Hết phần 3.

Tác giả xin có lời cảm ơn chân thành tới các độc giả đã theo dõi, ủng hộ tác phẩm đầu tay của mình. Rất mong nhận được các câu hỏi và ý kiến đóng góp để mình ngày càng hoàn thiện hơn.

Trân trọng!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom