• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trọng nữ khinh nam is real (1 Viewer)

  • Phần 4 END

9.

Khi tôi đến phòng tiệc, tôi đặc biệt nói với Lương Văn Thư rằng mình sẽ đi riêng trước, như thể chúng tôi không quen biết nhau.

Anh ấy khẽ nhíu mày, nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó lông mày lại giãn ra: “Em lại muốn làm chuyện xấu?”

Tôi nắm lấy cánh tay anh lắc nhẹ: “Dù có chuyện gì anh cũng phải bênh vực em đấy nhé!”

Anh ghé sát tai tôi thì thầm: “Hôm nay ông nội cũng tới, em đừng đi quá xa”.

Tôi nghi hoặc chớp mắt: “Nếu em làm gì quá mức, anh sẽ không lấy em sao?”

Anh ấy bất đắc dĩ cười cười: “Có thể sao Tống tiểu thư? Chỉ là anh sợ phiền phức, quên đi, có anh chống lưng em cứ tự do tung hoành theo ý thích!”

Sau khi tách khỏi Lương Văn Thư, tôi bước vào phòng tiệc một mình.

Tôi đến hơi muộn, phòng tiệc đã chật kín người, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy Tống Trì Hạo và Chu Manh trong đám đông.

Thực sự không phải tôi có con mắt tinh tường mà là do Chu Manh ăn mặc quá sặc sỡ, váy kim sa đính đá lấp lánh và áo khoác lông to sụ, làm người ta khó mà không chú ý. Trong các bữa tiệc kinh doanh như thế này, phụ nữ thường chọn trang phục đơn giản toát lên sự dịu dàng, trí thức và sang trọng. Nhưng cô ta vì muốn thể hiện mà chọn trang phục lố bịch đến điên cuồng.

Tất nhiên mắt chọn trang phục này của cô ta có lẽ là do ít có dịp tham gia vào các bữa tiệc mang ý nghĩa kinh doanh. Những dịp này, chắc chắn sẽ có stylist đưa ra nhiều lựa chọn phù hợp, nhưng Chu Manh có mặc hay không là quyết định của chính cô ta.

Lúc này, Chu Manh và Tống Trì Hạo cũng chú ý đến tôi. Cô ta ghé sát tai Tống Trì Hạo nói điều gì đó, sau đó khoác tay nó đi về phía tôi.

Đối với người ngoài, Tống Trì Hạo vẫn là con trai duy nhất của nhà họ Tống, công ty của hắn ta đang phát đạt, lại được một nhóm người vây quanh nịnh hót nên hùng hổ đi tới.

“Này, đây không phải chị Xán Xán sao?” Chu Manh híp mắt nhìn tôi, “Em cảm thấy chị Xán sắc mặt không tốt lắm, gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?”

Tôi cười nhạt, tùy ý sờ sờ mặt nói: “Thật sao? Tôi lại cảm thấy da mặt tôi được chăm sóc rất tốt, căng mịn hồng hào!”

Cô ta che miệng cười xuề xòa: “Chị đúng là cố chấp! Nghe nói sau khi Trì Hạo rời đi, công ty con do chị quản lý, gần đây việc kinh doanh của công ty ngày càng khó khăn đúng không?”

Vừa nói, cô ta vừa chỉnh trang cổ áo cho Tống Trì Hạo: “Thật ra, chú Tống đáng lẽ phải nhìn thấy năng lực của Trì Hạo sớm hơn. Giờ chú ấy đang hối hận đúng không? Vốn dĩ Trì Hạo quản lý công ty rất tốt, thế mà chú lại khăng khăng đuổi anh ấy ra ngoài và để chị tiếp quản nó. Chị xem khả năng của chị có đủ để quản lý công ty như Trì Hạo không? Để tôi nói cho chị biết, phụ nữ nên kết hôn sinh con càng sớm càng tốt, và phải dốc sức chăm sóc cho tổ ấm của mình. Tranh giành việc kinh doanh với đàn ông làm gì? Giờ chị sáng mắt chưa? Chị nhìn đi, chị có bằng Trì Hạo nhà chúng tôi hay không?”

Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn chúng tôi, có lẽ không ngờ được, thay vì chào hỏi hòa thuận, chúng tôi lại đối đầu với nhau từng câu từng chữ đều mang theo gai nhọn.

Một số người do dự, nhưng một số người có cùng suy nghĩ như Tống Trì Hạo và Chu Manh. Họ cảm thấy đàn ông thì nên ra ngoài kiếm tiền, phụ nữ ở nhà sinh con chăm sóc nhà cửa. Sớm muộn gì gia sản Tống gia cũng do Tống Trì Hạo thừa kế, vậy nên họ gật đầu tâng bốc Chu Manh.

Tôi âm thầm ghi nhớ những kẻ này vào đầu. Trong tương lai, tập đoàn Tống gia sẽ cắt đứt mối làm ăn với những kẻ hám lợi trước mắt này. Có lòng tham như vậy thì khó mà làm ăn lâu dài được. Bây giờ phụ nữ mạnh mẽ đâu còn lạ lẫm gì trong xã hội, vậy mà vẫn còn những kẻ thiển cận coi thường phụ nữ.

“Làm được hay không, người làm được mới có quyền nói. Tôi còn chưa làm, cô làm sao đã biết không được?”

Tống Trì Hạo cau mày, không nhịn được nói: “Chị, chị đừng cố chấp như vậy, chị định nói chị là người đưa những danh sách khách hàng đó cho tôi sao? Chị không có năng lực cũng không sao, chỉ cần yên phận là được rồi, đừng cố tranh đấu với tôi.”

Tôi vỗ vai Tống Trì Hạo: “Chuyện cậu không có năng lực cả cậu lẫn tôi đều biết, không cần phải rêu rao thế đâu.”

“Chị!”

Chu Manh ngăn nó lại: “Trì Hạo, chị gái anh vừa bướng bỉnh lại vô dụng, người nào thông minh đều hiểu. Sau khi công ty chúng ta phát đạt, ba mẹ anh sẽ biết quyết định ngày đó là sai lầm.”

Tôi lắc đầu: “Tống Trì Hạo, cậu dựa vào cái gì xây dựng công ty này, cậu thật sự không biết sao? Hay cậu thật sự cho rằng nó đi lên được bằng chính năng lực của mình? Nếu không có Tống gia, cậu nghĩ sẽ có đối tác chấp nhận làm ăn với cậu sao? Quy trình công nghệ cốt lõi cùng đối tác làm ăn là từ đâu ra? Cậu cho rằng công ty vừa thành lập mà đã có nhiều đơn đặt hàng như vậy? Mặc dù ba đã tước quyền thừa kế của cậu và đuổi cậu ra khỏi nhà họ Tống nhưng ông ấy không hề công bố điều đó với công chúng, không ngờ điều này lại giúp cậu đứng lên chống lại Tống gia. Haha, thiếu gia khí chất tốt năng lực mạnh. Nhưng nếu như mọi người biết cậu đã đoạn tuyệt với Tống gia thì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Trì Hạo thay đổi, toàn thân cứng đờ.

Tôi nhìn Chu Manh, cười lạnh một tiếng: “Rất cảm ơn cô đã giúp tôi vạch trần sự thật về việc Tống gia đoạn tuyệt với cậu ta, sớm thôi, không có Tống gia thì bạn trai cô chẳng là cái thá gì?”

Chu Manh kinh ngạc nhìn tôi, tôi cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng lắc đầu, xoay người rời đi.

Tôi tìm một góc, thư thái nhấm nháp ly rượu vang chờ đợi Lương Văn Thư. Anh ấy đến gần nhìn tôi cười: “ Đây là cách em thu lưới đấy hả?”

Tôi nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên không phải.” Vừa nói vừa nháy mắt với anh, “Lần này em sẽ cho anh thấy năng lực của em!”

Quả nhiên, sau khi tin tức Tống Trì Hạo và nhà họ Tống đoạn tuyệt quan hệ truyền ra, điện thoại của Tống Trì Hạo sắp nổ tung luôn rồi.

Tống Trì Hạo lo lắng giải thích với những nhà cung cấp, nhưng dường như không có tác dụng.

Chu Manh sốt sắng hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, Tống Trì Hạo không dịu dàng nổi nữa mà tức giận gầm lên: “Tất cả nhà cung cấp đang đòi tiền, công ty sẽ bị phá sản mất!”

“Không thể nào, sao lại như vậy?” Chu Manh lo lắng chạy đi chạy lại. Cô ta vừa định mượn một tiền từ những người xung quanh, nhưng khi nhìn qua thì đã không còn ai vây quanh bọn họ nữa.

“Kinh doanh hối hả vì lợi nhuận” là câu nói miêu tả sinh động tại thời điểm này.

Tôi chậm rãi bước đến trước mặt thích thú nhìn hai người họ.

“Tống Trì Hạo, cậu quá tham vọng, có mấy trăm vạn làm vốn khởi nghiệp, cũng dám nợ 30 triệu tiền hàng, ai sẽ giúp cậu đây?”

Nó nhìn tôi đầy hằn học: “Tôi có tài sản để vay thế chấp, tôi hoàn toàn có thể có thể xoay vòng vốn khi hàng hóa tới.”

“Ồ? Cậu lấy cái gì để cam kết?” Tôi giả vờ tò mò hỏi, không để nó kịp trả lời, tôi đã nói: “ Cậu lấy thân phận là thiếu gia nhà họ Tống để cam kết sao?! Nhìn xem, bây giờ không có thân phận này, cậu xem cậu còn lại gì? Vẫn nghĩ mình hoàn toàn có thể lập nghiệp từ con số không à?”

Tống Trì Hạo lảo đảo, Chu Manh đỡ lấy nó: “Trì Hạo, chúng ta nên làm gì đây? Công ty sắp phải phá sản sao?”

Tống Trì Hạo tức giận hất tay cô ta ra: “Làm sao? Tôi biết phải làm sao? Đều là do cô, danh sách đơn hàng lớn như vậy mà cô dám nhận. Tôi đã nói với cô rằng dây chuyền công nghiệp của chúng ta không đáp ứng được yêu cầu các đơn hàng lớn. Nhưng cô không nghe. Giờ thì hay rồi!”

“ Sao anh lại trách tôi? Từ đầu đến cuối là anh quyết định! Tôi làm như vậy không phải vì muốn công ty nhanh chóng phát triển à, để cho những kẻ khinh thường anh mở mắt to ra mà nhìn!”

Chu Manh chợt nhớ ra điều gì đó, nắm lấy vai tôi, hung dữ hỏi tôi: “Chắc chắn là do cô cố ý, cô giăng bẫy để chúng tôi nhảy vào phải không?”

Vai tôi bị cô ta bóp đau điếng, tôi cố gắng tránh thoát nhưng cô ta cứ như keo chó cứ bám lấy vai tôi.

Một cánh tay từ phía sau vươn ra, nắm chặt cổ tay Chu Manh, sau đó hất tay cô ta ra. Cẩn thận ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu nhìn Tống Trì Hạo một lần nữa. Hành vi đổ lỗi cho Chu Manh khiến tôi càng thất vọng về nó hơn! Một người đàn ông ngay cả thất bại của mình cũng không chấp nhận nổi, ngược lại đổ hết tội lỗi cho một người phụ nữ, nó đã đánh mất hết tôn nghiêm của bản thân rồi!

Chu Manh lảo đảo bị hất ra rồi ngã mạnh xuống đất, nhưng Tống Trì Hạo không thèm liếc nhìn một cái.

Cậu ta nhìn Lương Văn Thư, rồi nhìn tôi, đột nhiên bình tĩnh hỏi: “Haha, đây là bạn trai của chị đúng chứ?”

Tôi không trả lời, hành động của Lương Văn Thư đã nói lên tất cả.

Hắn ta cười như điên: “Chị cố ý giấu anh ta đi để biến tôi thành kẻ ngốc sao?”

“Tống Trì Hạo, cậu đang nói cái gì?”

“Tôi đang nói cái gì?” Nó chỉ vào mình, rồi chỉ vào Lương Văn Thư, “Lương Văn Thư, thiếu gia nhà họ Lương, người thừa kế tập đoàn Lương gia, nhiều lần được đăng trên tạp chí tài chính, đừng nói với tôi là tôi nhận sai người. Chị có một người đàn ông như vậy, lại còn muốn cướp quyền thừa kế của tôi? Chẳng lẽ là...“

Nó cười nham hiểm, “Chị chỉ chơi đùa với Lương Văn Thư hay sao?”

Tôi nhìn nó chằm chằm với vẻ hoài nghi, không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nghe những lời này từ chính em trai ruột của mình. Nhịn không được, tôi tát nó một cái thật mạnh.

Nó nghiêng đầu, đôi mắt đỏ vằn lên, gắt gao nhìn tôi.

Lương Văn Thư lạnh lùng nhìn Tống Trì Hạo: “Xán Xán và tôi có thể kết hôn bất cứ khi nào cô ấy muốn. Chúng tôi cũng không cần giấu diếm, nhưng đây là chuyện riêng tư của chúng tôi, không cần phải công khai. Hơn nữa, đối với Tống gia, chuyện này không liên quan tới việc có được hưởng quyền thừa kế hay không. Cậu có thể không biết, Tống gia các người vốn không có quy định truyền gia sản cho con gái, nhưng cũng có quy định sản nghiệp Tống gia chỉ truyền cho người có năng lực thật sự, không phân biệt nam nữ! Nếu không, chú Tống sẽ không phải là người thừa kế. Nếu chú ấy không có năng lực thì làm sao có thể thừa kế tài sản của nhà họ Tống?”

“Đúng vậy!” Tiếng nói lớn của ba tôi đột nhiên từ phía sau truyền đến. Tôi quay lại thì thấy tất cả người Tống gia đã vào phòng tiệc.

Sau khi chú tôi, ba tôi, dì hai của tôi và những người khác đứng bên cạnh tôi, Tống Trì Hạo cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà quỳ rạp xuống đất.

Nó cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, cả người ủ rũ vô lực.

Ba thất vọng lắc đầu: “Hạo Hạo, ba cũng không biết tại sao con lại trở nên như vậy. Mãi đến khi trợ lý ba cho điều tra gọi điện thông báo, ba mới hiểu hết mọi chuyện. Hai con đều là máu mủ ruột thịt của ba. Con rất ngoan ngoãn và biết điều, vì vậy ba giao cho con quản lý một công ty con cao cấp ngay khi vừa tốt nghiệp đại học. Ba lại ngu ngốc không nhận ra những điều này sẽ phản tác dụng, con được nhiều kẻ a dua nịnh hót, khiến con trở nên tham vọng hơn. Sau khi con nếm được mùi vị của quyền lực và tiền bạc, con lại muốn leo lên cao hơn nữa. Còn cô Chu này, tôi nghĩ cô chỉ định chơi đùa với con trai tôi thôi đúng không?”

Chu Manh sững sờ nhìn Tống Trì Hạo. Tôi thương hại nhìn cô ta, muốn dựa vào Tống Trì Hạo để đạt được mục đích gả vào nhà giàu có, một bước bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Tống Trì Hạo bất động, chỉ cúi đầu mặc cho ba nói chuyện.

“Cô ta rất thông minh, cô ta muốn nắm chặt con trong lòng bàn tay. Con cũng lợi dụng sự thông minh của cô ấy để giúp con tiến hành kế hoạch đen tối của con. Con nghĩ rằng chúng ta sẽ thỏa hiệp chỉ vì con là con trai duy nhất của chúng ta sao Trì Hạo?”

Tống Trì Hạo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cười haha: “Ba muốn Xán Xán kế thừa gia sản Tống gia sao? Ba nhìn người đang đứng cạnh chị ta đi, Lương Văn Thư, người thừa kế Lương gia. Ba muốn dùng gia sản Tống gia để làm của hồi môn cho chị ta, nó sẽ được sáp nhập với tập đoàn Lương thị sau khi chị ta kết hôn? Ba, ba thật sự định để gia sản rơi vào tay người ngoài sao!”

Tôi vừa định nói sẽ không kế thừa Tống gia, dì hai đã đứng lên trước: “Hạo Hạo, sao con lại thành ra thế này? Con không có lương tâm hay sao? Ba con không cổ hủ, còn con cũng đâu phải là con trai duy nhất của Tống gia, ba con đã tính sẵn rồi, tài sản nhà họ Tống khi anh họ con trở về Trung Quốc sẽ được thừa kế!”

Tôi bình tĩnh nhìn ba, tôi ủng hộ quyết định của ông. Anh họ tôi đang học MBA ở nước ngoài. Trước khi ra nước ngoài, anh ấy là người thông minh xuất chúng nhất trong dòng họ. Thành tích của anh ấy trong trí nhớ của tôi vẫn còn mới nguyên, để anh ấy quản lý Tống gia là hợp lý nhất.

“Không thể nào! Tại sao lại để cho anh họ kế thừa, Tống gia là của tôi, là của tôi!”

Chú tôi không nói nên lời: “Hạo Hạo, Tống gia không phải là tài sản của bất kỳ ai trong chúng ta, nó thuộc về tất cả người nhà họ Tống. Nếu trong Tống gia có những kẻ tham lam, dùng thủ đoạn thấp hèn để tranh quyền đoạt lợi, chúng ta đều sẽ bài trừ. Mà ai có thể đem Tống thị phát triển mạnh mẽ, bất kể là nam hay nữ, có kết hôn hay không, chúng ta đều đem Tống thị giao cho người đó!”

“Nhưng ba tôi có nhiều cổ phần nhất!”

Bác cả bị chọc giận: “ Ba cậu chỉ nắm giữ 37% cổ phần, còn chưa tới một nửa”

Dì cả cũng nói: “Tống gia không cho phép bất kỳ kẻ nào hành động lỗ mãng, chỉ cần nội bộ Tống gia đoàn kết, chúng ta sẽ mãi mãi là người làm chủ! Thằng nhãi nhà cậu ngay cả điều này cũng không hiểu, nhảy ra tranh quyền đoạt lợi cái gì?”

Bác gái cười lạnh một tiếng: “Đầu óc cậu ngu ngốc thì không nói, tốt nhất đừng để não đã bé lại còn úng nước!”

Anh họ Đường cũng châm chọc: “Đầu mày chỉ để trưng thôi sao?”

Ba cũng rất tức giận, nhưng đây là đứa con trai ông nuôi nấng hai mươi lăm năm, ông không nỡ đoạn tuyệt với nó.

Tôi bước tới đỡ ba tôi, sau khi nhìn tôi một cái, ba tôi hạ quyết tâm: “Các vị trưởng bối đã nói, Tống gia không thuộc về tôi, vậy thì càng không có khả năng thuộc về anh! Công ty con của anh để lại, nợ nần sẽ do Tống thị gánh, còn anh thì ra nước ngoài, đừng nhúng tay vào bất kỳ tài sản nào của nhà họ Tống, đến lúc đó cổ phần tôi để lại cho anh cũng sẽ đủ cho anh sống thoải mái đến hết đời.”

“Ba! Sao ba có thể đối xử với con như vậy? Con không đi, con không đi!” Tống Trì Hạo tức giận từ dưới đất đứng dậy.

“ Không đi sao? Vậy nợ của công ty mày tự mày giải quyết, Tống thị cũng không giúp mày nữa! Mày tự mình chọn đi.”

Tống Trì Hạo đã mất hết lý trí. Đối với một người trong tâm chỉ muốn tranh giành quyền lực, khiến nó cách xa quyền lực là hình phạt lớn nhất đối với nó.

Chú tôi ra hiệu, hai vệ sĩ của công ty đi vào đưa Tống Trì Hạo xuống.

Mọi người bây giờ mới chú ý tới Chu Manh, cô ta bất động nằm trên mặt đất.

Ba tôi lắc đầu, hôm nay ông rất đau lòng không muốn để ý những chuyện vặt vãnh như vậy nữa. Tôi đỡ ba, đi đến chỗ Chu Manh và ngồi xổm xuống.

Ánh mắt cô ta tràn đầy đau khổ.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Tôi chỉ có một chuyện muốn nói với cô. Kỳ thực, bằng sự thông minh của cô, dựa vào năng lực của chính mình tự lập cuộc sống còn chắc chắn hơn so với dựa vào đàn ông. Hãy suy nghĩ kỹ.”

Sau khi nói xong, tôi đứng dậy, đi đến bên Lương Văn Thư nắm tay anh ấy.

Ánh mắt anh ấm áp như nước: “Em có biết tại sao anh lại thích em như vậy không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì em độc lập, mạnh mẽ lại tỉnh táo! Trong xã hội này, thật sự không có nhiều gia tộc đoàn kết nội bộ như Tống gia. Anh đã thấy có rất nhiều phụ nữ chỉ biết sống bám lấy đàn ông, cũng có rất nhiều phụ nữ có bản lĩnh hơn đàn ông. Nhưng họ không có môi trường, không dám mạnh mẽ thể hiện bản lĩnh mà phải chịu trói buộc với công việc nội trợ quanh năm suốt tháng. Anh muốn tìm một người có thể mạnh mẽ đi cùng anh tới cuối đời, chứ không tìm một bông hoa chỉ để trưng trong lồng kính”.

Tôi cười nói với anh: “Thời thế đã thay đổi, càng ngày phụ nữ càng độc lập, tự chủ. Phụ nữ sẽ không còn chịu khuất phục trước đàn ông. Em cũng chỉ mong những người phụ nữ muốn dùng quan hệ dựa dẫm vào đàn ông để tồn tại có thể tỉnh ngộ. Dựa núi hay dựa sông đều không đáng tin cậy, chỉ có chính mình mới là chỗ dựa tốt nhất!”

10.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng tiệc, một ông lão khỏe mạnh vui vẻ đến gần chúng tôi.

Mắt ông ấm áp tràn đầy ý cười, trông ông giống hệt Lương Văn Thư.

Mặt tôi bỗng đỏ bừng, tôi thì thào: “Chào ông nội!”

“Tốt! Tốt!”

Ông lão nhìn Lương Văn Thư: “Thằng nhóc này, ta đã nhiều lần thúc giục con mang cháu dâu về nhà cho tôi xem, tiểu tử này ngày nào cũng hứa đông hứa tây với ông. Nếu hôm nay ông không tình cờ tới đây, nhà cháu định bắt ông đợi đến lúc nào hả?”

Lương Văn Thư xấu hổ chạm vào chóp mũi: “Còn không phải do cô ấy mãi mà chưa chịu đồng ý kết hôn với con sao?”

“Đó là bởi vì anh không có năng lực!” Ông nội Lương nhìn về phía tôi, trở lại vẻ hòa nhã, sắc mặt thay đổi rất nhanh, có lẽ là học được ở Tứ Xuyên.

“Tiểu Tống, nhà chúng ta cùng nhà họ Tống vốn đã có quen biết từ thời trước. Còn thằng nhãi Văn Thư nhà chúng ta, nói không phải khoác lác, nó từ nhỏ đến lớn trưởng thành trước mắt ông, phẩm chất tuyệt đối đảm bảo. Vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy sự tình Tống gia nhà con. Ông thực sự khâm phục cách giải quyết nội bộ Tống gia! Chỉ có như vậy thì gia tộc mới có thể ngày càng phát triển tốt hơn. Nói nhiều như vậy, ông rất mong muốn hai đứa có thể kết hôn. Con thấy ba mẹ con nay cũng đang có mặt ở Bắc Kinh, sao không cùng ngồi bàn bạc chuyện này luôn?”

Đột nhiên một từ “tốt” vang lên bên cạnh tôi!

Tôi vội nhìn sang, may mà không thấy ba tôi, chỉ thấy bác cả tôi đang bước tới.

Sau khi chào hỏi ông nội Văn Thư và mọi người, bác cả tôi rất cao hứng khi biết tôi và Lương thiếu đang quen nhau. Bác chủ động đề nghị với ông nội Lương:

“Chú Lương, chú xem này, hôm nay ba tiểu Xán vừa mới xử lý chuyện trong nhà, tâm trạng nó không tốt, hai ngày nữa khỏe hơn, chúng tôi sẽ qua Lương gia hỏi thăm!”

“Haha, chúng ta là người hỏi cưới, tự nhiên cũng là người tới cửa cầu hôn. Tuần sau, tôi sẽ dẫn theo cháu trai đến cửa nhà Tống gia cầu hôn!”

???

Xán Xán, em đã bao giờ nghĩ khách hàng của công ty em trai em là ai chưa?

Tôi nghĩ về điều đó rồi nhìn Văn Thư đầy nghi ngờ: “Anh dụ em tới đây?”

Văn Thư tránh đi ánh nhìn của tôi: “Không phải, em tới đây là để trừng phạt em trai em mà, đâu liên quan tới anh!”

“Vậy tại sao ba em và họ hàng Tống gia lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Tôi bất giác phát hiện trên màn hình lớn giữa phòng tiệc, chủ tiệc hôm nay là Lương Thị!

Khi bước vào cửa, tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào Tống Trì Hạo, vậy nên đã bỏ qua chi tiết đó!

“Cho nên, anh đã mời mọi người tới đây?” Ta hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi.

Lương Văn Thư lùi lại hai bước: “Anh tổ chức buổi tiệc này là để giúp em trừng phạt Tống Trì Hạo. Nhân tiện cũng là bữa tiệc dành cho chúng ta!”

“Lưu manh! Anh dám dùng thủ đoạn với em?”

Lương Văn Thư giơ tay đầu hàng: “Anh không có, anh nào dám chứ! Chỉ lần này, chỉ lần này thôi!”

Thấy tôi chuẩn bị dùng Giáng Long thập bát chưởng, anh ấy vội bỏ chạy.

“Lương Văn Thư, anh đứng lại đó!”

“ Bà xã, anh biết lỗi rồi!”

Tống gia và Lương gia nhìn bóng lưng của chúng tôi mà cười ầm lên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom