• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Thế Thân Thành Ánh Trăng Sáng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III END

Tôi gửi email cho thầy hướng dẫn nói tôi đã làm mất giấy báo nhập học.

Thầy ấy nói không sao, chỉ cần mỗi người đi nhập học là được rồi.

Sầm Vũ Khinh giúp tôi đổi tên, xin cấp thẻ căn cước mới, sau đó đưa tôi đến bệnh viện.

Trên cổ tay có những vết thương nhỏ lúc tôi dùng dao cắt dây thừng, cả khi rơi khỏi sườn núi, va đập làm cánh tay bị gãy, má tôi sượt qua đá ngầm mạnh đến nỗi xương gần như bị mài mòn.

Sau nhiều cuộc phẫu thuật, mới được coi là chữa trị hoàn tất.

Mỗi lần chữa bệnh đều dài đằng đẵng và đau đớn.

Lúc tôi vừa mới trở lại trường, tôi không thể thích nghi với cuộc sống như vậy.

Trong ba năm ở với Chu Cận Nghiên, anh ta và bạn bè đã chà đạp lên lòng tự trọng và lý tưởng của tôi, nghiền nát, chế nhạo một cách bừa bãi.

Họ thậm chí còn không đối xử bình đẳng như là con người với tôi.

Tôi luôn gặp ác mộng, mơ thấy sau khi xem tin tức của Lục Ti Ti, Chu Cận Nghiên sầm mặt ném đồ vật vào mặt tôi.

Ấn tôi xuống mặt đất hỗn độn, trút giận không thương tiếc.

Tôi mơ thấy bạn bè của anh ta ép tôi uống, tôi uống cho đến khi nôn ra đầy đất, dịch vị xen lẫn cả m.á.u.

Anh ta chỉ thờ ơ nhìn tôi và nói: “Vô dụng thật”.

Đó không phải là cuộc sống mà tôi muốn sống.

Mãi mãi cũng không phải.

Tôi dồn hết sức lực vào nghiên cứu học thuật, dành cả ngày nghỉ, cả cuối tuần trong phòng thí nghiệm và thư viện.

Đến nỗi trong các buổi họp nhóm, thầy hướng dẫn thường cảm thán với đàn chị, đàn em, nói rằng thầy chưa từng thấy học sinh nào chăm chỉ hơn tôi.

Nhưng trong sự bận rộn và mệt mỏi đó, trái tim tôi vốn lửng lơ bấy lâu nay đã an tâm đáp xuống.

Hai năm trước tôi đã biết, Chu Cận Nghiên đang tìm tôi.

Nhiều lần, những manh mối mà anh ta theo đuổi đều bị Sầm Vũ Khinh cắt đứt.

Cô ấy nói với tôi: “Em cứ học hành chăm chỉ đi, theo đuổi lý tưởng và sự nghiệp của em, việc còn lại chị sẽ lo”.

Tôi từng hỏi cô ấy tại sao.

Sầm Vũ Khinh im lặng một lúc lâu, rồi hỏi tôi: "Em có biết chân chị bị gãy như thế nào không?"

Cô ấy hơn tôi mười tuổi.

Khi còn trẻ, cũng sẽ theo đuổi lý tưởng của riêng mình.

Cha mẹ giao tài sản gia đình cho anh trai cô ấy kế thừa, nhưng khi công ty gặp khủng hoảng, họ lại ép buộc cô ấy phải liên hôn.

Cuối cùng, cô ấy hời hợt nói: “Nếu là mọi người còn cần đồ bỏ đi như tôi hy sinh bản thân để duy trì công ty, vậy dứt khoát đưa công ty cho tôi quản lý đi.”

Chân cô ấy bị gãy là do anh trai trong lúc tức giận đã đẩy từ trên lầu xuống.

Đêm đó, tôi ngồi đối mặt với cô ấy trên ban công.

Cô ấy che mu bàn tay tôi rồi khẽ thở dài: “Giá như chị quen em sớm hơn thì tốt biết mấy”.

"Thế thì cũng không lâm vào cảnh, để em chỉ vì ba mươi vạn, lãng phí ba năm trân quý của cuộc đời mình ở bên anh ta."

Lần này khi tôi trở lại Trung Quốc, tôi còn mang theo một dự án độc quyền.

Viện nghiên cứu đã thuê tôi với mức lương hàng năm là chín mươi vạn tệ.

Đó là con số mà Úc Ninh khi còn trẻ tuổi, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Sau năm năm, tôi bình tĩnh chấp nhận offer này, ký hợp đồng, sau đó mua rượu vang đỏ rồi trở về, ăn mừng với Sầm Vũ Khinh.

Cô ấy uống rượu, tôi uống sữa.

Bệnh dạ dày tái phát khiến tôi phải bỏ rượu hoàn toàn.

Tôi cầm ly sữa, cảm ơn cô ấy.

Cô ấy nói, "Không cần phải cảm ơn. Chỉ là trên người em, chị thấy được bản thân chị lúc còn trẻ."

_________________
11.

Ăn cơm xong, tôi và Sầm Vũ Khinh tạm biệt nhau.

Cô ấy nửa đùa nửa thật chỉ vào chiếc Porsche, hỏi tôi: "Chị đưa em một chiếc xe cho em tiện đi làm nhé, không được sao?"

Tôi bật cười: “Viện nghiên cứu bố trí một căn hộ đơn rồi, còn trên cùng một con đường với viện nghiên cứu, em cần ô tô làm gì?”

Cô ấy cong môi: "Được, cần gì thì đến chỗ chị nhé."

Hai ngày sau khi tôi vào làm ở viện, Chu Cận Nghiên lại đến.

Anh ta tìm thấy tôi trong nhà ăn, ngồi xuống đối diện, nhìn chằm chằm vào đuôi mắt phải của tôi rất lâu.

Một lúc sau, anh ta mới nhẹ giọng hỏi: "Nốt ruồi lệ đâu?"

"À."

Tôi thản nhiên trả lời: “Lúc tôi rơi xuống từ sườn núi, mặt bị thương, sau đó phải làm phẫu thuật chỉnh hình, khuôn mặt so với trước đây không giống nhau lắm”.

Tay anh ta ở trên bàn đột nhiên bắt đầu run lên.

Hỏi tôi: "Có đau không?"

Đây thực sự là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Tôi đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh ta: “Chu Cận Nghiên, bất kể như thế nào, anh cũng không nên hỏi vấn đề này.”

"Anh có lẽ đã quên ba năm tôi ở cùng anh phải chịu đựng thống khổ như thế nào, nhưng tôi luôn nhớ rất rõ ràng."

Những kẻ bạo hành luôn dễ dàng quên và bỏ qua những tổn hại đã gây ra cho người khác.

Tôi nhìn Chu Cận Nghiên, rất vui lòng giúp anh ta đếm ngón tay.

"Cái lần tôi sốt đến ba mươi chín độ, vừa lúc Lục Ti Ti ở nước ngoài cúp điện thoại với anh, anh tức giận nên trút giận lên người tôi. Anh còn nói phát sốt nên ôm tôi thấy rất thoải mái."

"Tôi cùng anh ra ngoài, bạn của anh ép rượu khiến tôi nôn ra cả m.á.u. Anh để tôi tự bắt taxi đến bệnh viện, vì không có người đi cùng ký nên tôi đành thôi không sử dụng thuốc gây mê trong suốt quá trình nội soi dạ dày."

"Lục Ti Ti bị Lâm Gia bôi đen lên hotsearch, anh bảo tất cả đều là do tôi tự mình lên kế hoạch, mắng tôi là thứ hàng loại ba, còn tát tôi hai cái."

“Còn nhiều lần khác nữa, tôi cũng quen rồi nên lúc chữa trị mấy vết thương này cũng không đau lắm”.

Tôi nói một câu, mặt anh ta lại tái nhợt đi một phần.

Cuối cùng, Chu Cận Nghiên, người luôn cao cao tại thượng, tự phụ lãnh đạm, ở ngay trước mặt tôi, rơi nước mắt.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt.

Cũng may trong căng tin không có nhiều người, chúng tôi ngồi trong góc hẻo lánh, không có ai nhìn thấy.

"Thực xin lỗi, A Ninh, lúc đó anh… không rõ lòng mình."

Anh ta có chút ấp úng nói: "Lâm Gia, còn có những kẻ bắt cóc em đều đã bị kết án. Hôn ước của anh với Lục Ti Ti cũng chỉ là qua lại, anh biết, cô ấy đã làm khó em trên phim trường..."

Tôi cười chế nhạo: “Thủ phạm thực sự là Lâm Gia, hay Lục Ti Ti?”

"Thật ra anh rất rõ ràng, Chu Cận Nghiên. Khoảng cách giữa trong và ngoài nước không phải là rào cản không thể vượt qua, huống chi với khả năng kinh tế của anh, muốn ra nước ngoài ngoài một chuyến, thậm chí đi theo mấy năm, cũng đều là việc dễ dàng. Nếu như anh thực sự có tình cảm sâu đậm với Lục Ti Ti, có hàng ngàn cách để ở bên cô ta, chứ không phải tìm bạn gái, hay tìm thế thần để làm người thay thế. "

"Anh không yêu cô ta nhiều như vậy, cũng không chịu được cô đơn lạnh lẽo, nên phải luôn có người ở bên cạnh anh. Nhưng anh lại quá đề cao bản thân, coi thường những người bên cạnh mình, nghĩ mọi biện pháp để làm nhục các cô ấy, nhằm thỏa mãn tâm lý của chính bản thân anh.

Anh thẫn thờ nhìn tôi, á khẩu không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể đỏ mắt nói: "Nhưng mà A Ninh, hiện tại anh thật sự yêu em."

"Anh biết mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nếu em cho anh một cơ hội, anh sẽ yêu em hết lòng, bù đắp cho em—"

Tôi thở dài, cảm thấy anh ta không có thuốc nào cứu được.

"Anh đã có nhiều thứ như vậy, nhưng vẫn lãng phí vào tình yêu không có kết quả."

"Vẫn không hiểu sao? Từ trước tới giờ tôi chưa từng thích anh, cũng chưa từng có chút tình cảm nào với anh. Lúc đầu tôi nguyện ý ở bên cạnh anh, là bởi vì anh đưa tiền giúp đỡ tôi."

"Nhưng tất cả những điều này, tại cái lần tai bay vạ gió ấy, sau khi từ sườn núi rơi xuống, tôi nghĩ mình đã trả sạch rồi."

Tôi bưng đĩa thức ăn đứng dậy, Chu Cận Nghiên đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Anh ta nói năng lộn xộn: "Em còn cần gì nữa không? Chỉ cần cho anh một cơ hội, tài trợ nghiên cứu, đầu tư dự án, thậm chí - anh sẽ xây cho em một phòng thí nghiệm riêng biệt, em có thể tự lập, không bị người khác hạn chế, có được không..."

Thật là khó coi.

"Đừng không có tự trọng như vậy, Chu Cận Nghiên."

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, hất tay anh ta một cách thô bạo.

Canh từ đĩa ăn sánh ra, dính vào bộ đồ đắt tiền của anh ta.

Tôi mím môi, lạnh lùng nhìn anh ta: "Phí giặt là mất bao nhiêu? Bảo trợ lý của anh mang hóa đơn đến viện, tôi sẽ thanh toán."

Cả người anh ta hoàn toàn chật vật, giống như một con chó bị lạc, ánh sáng trong mắt mờ dần đi.

Không lưu lại một chút nào.

__________________
12.

Vài ngày sau khi Chu Cận Nghiên rời đi, Lục Ti Ti tìm được tôi.

Cô ta căm hận trừng mắt nhìn tôi chằm chằm: "Tôi tưởng cô chết lâu rồi đấy."

"Mấy năm qua, anh ấy mấy lần muốn cùng tôi hủy hôn, đều bị tôi cự tuyệt. Cho nên anh ấy muốn trừng phạt tôi, uống say nhưng lại nhìn mặt tôi để gọi tên cô, nói người anh ấy yêu thật sự là cô."

"Úc Ninh, cô làm sao xứng để tôi phải làm thế thân cho cô?"

Tôi nhìn khuôn mặt bị sửa đến mức không thể nhận ra của cô ta, sự mệt mỏi không thể che giấu giữa lông mày, như một con thú bị nhốt đang nôn nóng.

Ma xui quỷ khiến, nghĩ đến năm cô ta quay về.

Cao cao tại thượng, như mặt trăng được những ngôi sao vây quanh.

Còn bắt tôi rót rượu.

Chỉ cần tùy tiện nói một câu, tôi đã phải ngâm mình trong hồ nước nhân tạo lạnh giá, giúp cô ta tìm chiếc nhẫn không tồn tại.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại bị tra tấn thành dáng vẻ thế này.

Thấy tôi bình tĩnh nhìn cô ta, tâm trạng của Lục Ti Ti đột nhiên suy sụp.

Cô ta đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi: "Cô quay lại làm cái gì? Đã đi ra nước ngoài rồi thì không cần quay lại nữa. Cô có biết cô vừa mới trở về, Chu Cận Nghiên dù nói thế nào cũng muốn hủy hôn với tôi. "

"Anh ấy nói, anh ấy muốn mình là một người trong sạch khi theo đuổi cô, cầu xin cô cho một cơ hội."

“Tôi ra nước ngoài học tập, nghiên cứu khoa học, rồi mang kết quả của mình về để tiếp tục nghiên cứu, cống hiến cho đất nước, cho nhân dân, tôi thấy điều đó không có gì sai cả”.

Tôi khuấy ly cà phê trước mặt, ngữ khí bình tĩnh nói: "Cô Lục, cô mới là người lòng dạ hẹp hòi, đem tâm trí của mình trói buộc vào yêu hận, cô lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?"

Cô ta oán hận nhìn tôi, nhưng không biết đáp trả như nào.

Lục Ti Ti và Chu Cận Nghiên là cùng một loại người.

Từ khi sinh ra, cái gì cũng có, không thiếu thứ gì.

Trong quan điểm của họ, nếu bạn không yêu tôi, tôi cũng không yêu bạn, đó là một bất hạnh lớn.

Nhưng điều tôi muốn, vẫn luôn là con đường đi đến ước mơ của mình.

Tôi không tiếp tục để ý đến Lục Ti Ti nữa, trả tiền cà phê, đứng dậy rời đi.

Không nghĩ tới, tôi lại thấy mình trên hot search tối hôm đó.

Giống như Lâm Gia năm đó, cô ta giỏi nhất thủ đoạn, dùng dư luận tấn công.

Trong bài đăng Weibo dài này, cô ta và Chu Cận Nghiên là một cặp vợ chồng chưa cưới đã được nhiều năm, còn tôi sau khi về nước là kẻ ác cướp đi tình yêu.

Những người đó không tìm thấy tôi, bèn chạy đến để lại lời nhắn trên nick chính thức của viện nghiên cứu, yêu cầu họ sa thải tôi.

"Cho dù học cao đến đâu, nhưng một người nhân phẩm suy đồi như vậy làm sao có thể đảm nhận công việc nghiên cứu khoa học quan trọng?"

Lần này dư luận phản đối gay gắt.

Thậm chí, một số fan quá khích còn chạy đến cổng Viện giơ băng rôn.

Tôi gọi thẳng cho cảnh sát.

Sầm Vũ Khinh vô cùng tức giận: "Chị đã giữ cho cô ta chút mặt mũi rồi, quái vật phẫu thuật thẩm mỹ thì có tư cách gì mà nhảy cẫng lên?"

Tôi ngăn cô ấy lại: “Lần này để em tự giải quyết”.

Có một số chuyện, không phải khi đó tôi không nói, thì sẽ không lưu lại chứng cứ.

Tôi đăng ký một tài khoản, đăng tải một video lên.

Hồi ở trên phim trường, Lục Ti Ti và Lâm Gia xảy ra mâu thuẫn, phát sinh không vui, buộc tôi phải xuống nước để giúp cô ta tìm chiếc nhẫn.

Thật ra có một trợ lý nhỏ vô danh như tôi, luôn bị bắt nạt ở trên phim trường, đã lén ghi lại cảnh này và bí mật gửi video cho tôi.

Cô ấy nói: "Nếu cô ta bắt nạt cô một lần nữa, thì tung cái này ra ánh sáng đi.”

"Những người này chính là loại người như vậy, được fan ca ngợi quá nhiều, bọn họ không coi chúng ta là con người..."

Năm năm trước, tôi không tung ra.

Bởi vì tôi biết rất rõ rằng mấu chốt của vấn đề không bao giờ nằm ở Lục Ti Ti, mà là ở Chu Cận Nghiên.

Nhưng lần này, cô ta đã chủ động khiêu khích tôi.

__________________
13.

Sau khi đoạn video được tung ra, dư luận dậy sóng.

Vì video đó thực sự đầy đủ và rõ ràng.

Rất nhanh, Chu Cận Nghiên cũng đứng lên, thừa nhận lúc anh ta ở bên Lục Ti Ti, anh ta cũng đang trong mối quan hệ yêu đương với tôi.

Nói cách khác, Lục Ti Ti là tiểu tam trèo lên, bây giờ còn cố gắng trả thù.

Danh tiếng của cô ta giảm mạnh, các hợp đồng đóng phim và đại ngôn bị hủy.

Về phần công ty của Chu Cận Nghiên, giá cổ phiếu lao dốc.

Anh ta không quan tâm, hơn nửa đêm còn gọi cho tôi: “A Ninh, em còn muốn trút giận như thế nào, hay là trả lại anh những gì anh đã làm với em năm đó, được không?”

Tôi khẽ cười: "Không cần."

"Bây giờ chạm vào anh, tôi cảm thấy bẩn."

Anh ta dường như không bận tâm đến sự mỉa mai của tôi chút nào.

Ngày hôm sau tôi đến viện nghiên cứu, lãnh đạo nói với tôi rằng kinh phí cho dự án sinh học do tôi đảm nhận đã tăng gấp đôi, là tài trợ riêng của Chu Cận Nghiên.

Tôi đang muốn cự tuyệt, anh ta lại nháy mắt mấy cái với tôi.

"Đã là tài trợ, tiêu như thế nào đều tùy cô. Hơn nữa đây là dự án nghiên cứu khoa học Chu tiên sinh ủng hộ, không liên quan đến tình cảm cá nhân."

Đồ cáo già.

Tôi mỉm cười, chấp nhận lời đề nghị của anh ta.

Chu Cận Nghiên bắt đầu lái xe đến mỗi ngày, đợi ở cổng viện nghiên cứu, bị tôi không thèm nhìn, cũng không quan tâm.

Xế chiều hôm nay, anh ta còn gọi đám bạn cùng tới.

Mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng đứng trước cửa, cúi đầu trước tôi, nói lời xin lỗi.

Mấy ngày nay số liệu thí nghiệm xảy ra sai sót, tâm trạng của tôi vốn đã rất tệ.

Những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp và những người qua đường càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn.

Cuối cùng tôi cũng không kìm được tức giận: “Chu Cận Nghiên, anh bị điên à?”

Anh ta ngượng ngùng nhìn tôi: “A Ninh, anh chỉ muốn xin lỗi em vì những hành động trong quá khứ mà thôi.”

"Không cần."

Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta, "Hiện tại tôi có cuộc sống và công việc của mình, chỉ cần anh không quấy rầy tôi nữa là được. Còn nữa, anh quản cho tốt Lục Ti Ti đi, quan hệ tình cảm giữa hai người, anh tự đi mà giải quyết."

Chu Cận Nghiên không phải thực sự thích tôi.

Đơn giản là vì tôi rơi xuống biển trước mặt anh ta, nhưng vẫn sống sót.

Điều này trở thành chấp niệm của anh ta, như thể anh ta có được tôi, có thể chứng minh được điều gì đó.

Giống hệt trường hợp của Lục Ti Ti năm đó.

Tôi liếc nhìn anh ta và đám bạn, đột nhiên nói: "Anh còn nhớ không? Cái lần tôi đến quán bar đón anh, bạn của anh đã ngăn cản không cho tôi đưa anh đi, nhất quyết bắt tôi phải biểu diễn nghiên cứu khoa học ngay tại đấy."

"Tôi nghe giáo sư Từ bảo anh tài trợ cho dự án mà tôi đang nghiên cứu."

"Đã vậy thì, anh có thể đưa bạn bè anh đến thăm quan phòng thí nghiệm, xem cách tôi ghi lại số liệu, thúc đẩy dự án phát triển."

Tám năm trôi qua, sự đùa cợt của họ cuối cùng cũng bị tôi phản lại một cách công khai.

Chu Cận Nghiên đau khổ nhìn tôi, lông mi run rẩy, không nói nên lời.

Đương lúc hoàng hôn, ánh sáng trên bầu trời dần mờ đi.

Gió thu thổi lá rụng, bay lượn giữa chúng tôi.

Tôi đứng đối mặt với Chu Cận Nghiên, không còn là tư thế khiêm tốn van xin lúc đầu nữa.

Anh ta hít một hơi thật sâu, có chút khó khăn hỏi tôi: “Nếu ngay từ đầu anh đã đối xử bình đẳng, tôn trọng em, nếu em cần tiền thì anh cho em vay chứ không ngăn cản em tiếp tục việc học, em có khả năng thích anh không?"

Tôi nói không chút do dự: "Tôi sẽ rất biết ơn anh, sẽ trả lại tiền cho anh càng sớm càng tốt, sau này có đủ khả năng sẽ giúp anh bất cứ lúc nào."

Về việc có thích hay không.

Từ trước đến giờ chưa từng là một lựa chọn trong cuộc sống của tôi.

___________________
14.

Đã lâu rồi tôi không gặp lại Chu Cận Nghiên.

Nghe thấy tin tức về anh ta, lại là ở trên bản tin.

Cuộc sống của Lục Ti Ti trở nên rất khó khăn, gia đình cô ta gây áp lực, yêu cầu kết hôn với Chu Cận Nghiên.

Chu Cận Nghiên bất kể như thế nào cũng không đồng ý, lại bực mình vì bị ép buộc nên lái xe ra ngoài giải khuây.

Kết quả là trên đường núi xe không phanh được, rơi từ trên sườn núi xuống.

Lúc được cứu lên, người anh ta bê bết máu, đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.

Cảnh sát tra tới tra lui, cuối cùng tra ra được Lục Ti Ti.

Cô ta thừa nhận.

"Đúng vậy, là tôi làm. Rõ ràng hồi trước anh ấy trêu chọc tôi trước, dựa vào cái gì mà bỏ rơi tôi vì đứa thế thân nghèo hèn ấy."

Nữ minh tinh từng đứng trên cao, bây giờ rơi xuống đất, hoàn toàn mất bình tĩnh: "Tôi không vui, anh ấy cũng đừng nghĩ thuận lợi thoát ra.".

Một vài người bạn của Chu Cận Nghiên tìm đến, muốn tôi đến bệnh viện thăm anh ta.

Tôi kiên quyết từ chối: “Tôi bảo này, tôi đâu cần phải đi thăm mà phải không?”

Anh ta tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Cô có biết anh Nghiên vì cô mà đã làm gì không?"

"Biết."

Tôi cười nói: "Đưa tôi cùng đến bữa tiệc, để bạn bè ép rượu, tung ra mấy bức ảnh lựa góc để giải vây cho Lục Ti Ti, đổ nước bẩn lên đầu tôi, nhục mạ tôi là con đ.ĩ?"

Sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt, á khẩu không nói nên lời.

Sau nhiều khó khăn trắc trở trong dự án, cuối cùng cũng thuận lợi có được kết quả.

Khi hội nghị được tổ chức, Chu Cận Nghiên vẫn đang nằm trong bệnh viện, hôn mê bất tỉnh.

Hội nghị kết thúc, tôi đến nghĩa trang một chuyến.

Bà ngoại ở trên bia mộ, mỉm cười hiền từ nhìn tôi.

Tôi thở ra, nhìn màn sương trắng lan tỏa trong không khí băng giá.

Thật ra, khi bà tôi hấp hối, bà đã từng nắm tay Chu Cận Nghiên, mong anh ta hãy đối xử tốt với tôi.

Bà nói: "Bà biết, Ninh Ninh hỏi mượn con ba mươi vạn vì bệnh của bà, bà đúng là vô dụng. Con đừng đừng trách nó, nó sống cũng chả dễ dàng gì, nhiều năm như vậy đã phải chịu biết bao khổ sở..."

Đôi bàn tay gầy guộc nổi đầy gân xanh vì gắng sức.

Bà nói chuyện càng lúc càng cố hết sức: "Mong con đối xử tốt với nó nhé."

Chu Cận Nghiên im lặng nửa ngày, nói “Vâng”.

Bà cuối cùng cũng yên lòng ra đi.

Tôi gục đầu trên cơ thể của bà, gần như không thể thốt ra tiếng nào, chỉ biết khóc.

Trong lúc vô tình ngước lên, nhưng thấy Chu Cận Nghiên đang cau mày, lau tay bằng khăn lau khử trùng.

Anh ta luôn coi thường tôi, cũng xem thường tự tôn của những người nghèo khổ trên thế giới này đang phải vật lộn để sinh tồn.

Nhưng bây giờ, đến lượt anh ta.

"Kết quả thí nghiệm của con sắp được đưa vào sử dụng, con sẽ sớm tham gia vào dự án tiếp theo."

"Có lẽ sau nhiều năm nữa, con sẽ là một nhà sinh vật học nổi tiếng lưu danh sử sách. Đến lúc đó, bà sẽ thấy tự hào vì con chứ?"

Tôi dựa vào bia mộ của bà, nói rất nhiều.

Đến lúc trời tối hẳn, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Sầm Vũ Khinh đang đợi ở cửa ra vào.

Cô ấy cố tình yêu cầu tài xế lái xe màu đen đến đón tôi.

Sau khi lên xe, cơ thể lạnh cóng của tôi mới dần bình phục.

Cô ấy hỏi tôi: “Giờ Chu Cận Nghiên nằm trong bệnh viện, không còn gì quan trọng nữa, em có muốn đổi lại tên không?”

Tôi nghĩ một lúc, "Cũng được."

Úc Ninh là tên mà bà đặt cho tôi.

Tôi vẫn hy vọng sau này lưu danh sử sách, là dùng cái tên này.

Đêm đó, bầu trời đêm không mây, trăng sáng vằng vặc.

Bóng cây lướt qua cửa kính ô tô, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau.

Cuối cùng tôi lại một lần nữa trên con đường đến với lý tưởng mà tôi đã theo đuổi trong nhiều năm.

Lần này, sẽ không dừng lại.
________________________
END
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom