• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Trở Lại (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2949-2952

Chương 2949: Thần dịch và Thần Vương tương

Hiên Viên Quảng Chí ngây ngốc, muốn nói gì đó nhưng Lý Thần Đồ lại chém một nhát nữa, đã chặt ông ta làm hai khúc!

Một tia thần quang bay ra khỏi xác, ngưng tụ thành một pho tượng thần linh ở giữa không trung. Đó là Tinh Thần của Thần tộc, cũng giống như Đạo Anh hay Dương Thần.

Lý Thần Đồ vươn tay ra ép thần hồn của Hiên Viên Quảng Chí vào đan điền của mình, dù sao ông ta cũng là Thượng Thần nên có thực lực khá mạnh. Lý Thần Đồ cần một ít thời gian, để luyện hóa nó. Đương nhiên một khi luyện hóa được Hiên Viên Quảng Chí, ông ta có thể nhận được thần thông của đối phương, kể cả Thần Vương Phách Thể mà đối phương vừa sử dụng! Đây cũng là chỗ tiện ích của Thánh Vương, hút ưu thế của người khác để mình sử dụng.

Lý Thần Đồ chém xong Hiên Viên Quảng Chí, lại ra lệnh, các cao thủ dưới trướng ông ta lập tức bao vây lấy Hiên Viên gia rồi xét và tịch thu.

Vài tên phụ trách quan trọng của Hiên Viên gia bị trói chặt, quỳ thành một hàng trước mặt Ngô Bình và Lý Thần Đồ. Gương mặt của bọn chúng đều mang nét sợ hãi, đáy lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Gia chủ là Thượng Thần cũng bị giết, thì họ làm sao có sức chống lại được! Dù sao lúc này đã khác với trước kia, Nhân tộc có Thánh Hoàng nên không hề tránh né Thần tộc như trước nữa.

“Quản sự của các ngươi đâu?”

Ánh mắt của cả đám đều hướng về một thanh niên, thanh niên này vội vàng nói: “Tiểu nhân tên Hiên Viên Thanh Phúc, đang phụ trách kinh doanh của Tứ Hải Thương Hội”.

Ngô Bình: “Tứ Hải Thương Hội có bao nhiêu cổ đông? Hiên Viên gia của các ngươi chiếm bao nhiêu cổ phần?”

Thanh niên: “Tứ Hải Thượng Hội có bảy cổ đông lớn, Hiên Viên gia chiếm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần. Ngoài ra, Diệp Phục Thiên là cổ đông lớn nhất, chiếm mười hai phần trăm cổ phần. Tiếp theo là Hàn Hà Thượng Thần, chiếm mười phần trăm cổ phần”.

Ngô Bình: “Hằng năm, Tứ Hải Thương Hội thu bao nhiêu lợi nhuận, ngươi biết không?”

Thanh niên: “Lợi nhuận khá ổn đỉnh những năm gần đây, hằng năm chúng tôi kiếm được hơn sáu nghìn vạn ức Thạch Thánh Thù”.

Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt hỏi lại: “Thánh Thù tính theo thạch sao?”

Lý Thần Đồ giải thích: “Do lợi nhuận quá nhiều nên dùng con số này sẽ tính hơn, một thạch khoảng năm nghìn Thánh Thù”.

Ngô Bình: “Có nghĩa là lợi nhuận mỗi năm là ba trăm ngàn vạn ức thánh thù rồi”.

Sau đó, anh lại hỏi thanh niên: “Chẳng phải Tứ Hải Thương Hội cũng có kinh doanh ở Thiên Giới à? Thế lợi nhuận bên đó được bao nhiêu?”

Thanh niên nói: “Khoảng ba vạn vạn ức xe tiền đại đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Một xe tiền đại đạo là bao nhiêu?”

“Tính như xe ngựa kéo là chừng 50 nghìn tiền đại đạo”.

“Hay ghê, tiền các ngươi kiếm được đúng là con số khổng lồ”. Ngô Bình cười lạnh: “Các ngươi đã kiếm được nhiều như thế rồi, tại sao lại bán Nhân tộc cho Dị tộc nữa?”

Thanh niên vội vàng nói: “Từ nay về sau, bọn ta sẽ không dám nữa!”

Ngô Bình tức giận nói: “Ngươi còn có sau này à? Người đâu, xét nhà!”

Sau một lần thẩm vấn, đám người Hiên Viên gia này không dám giấu giếm nữa. Số tiền làm ăn phi pháp, buôn bán lời bao nhiêu đều khai ra hết.

Chuyện làm ăn của Hiên Viên gia không chỉ dùng thánh thù giao dịch tất cả, mà còn các loại hình thức khác. Ví dụ như là trao đổi vài tư chất nguyên quý hiếm từ Thần tộc, Thần Vương tương và Thần dịch, còn có Tử Thần Tinh, Hoàng Thần Tinh rất thông dụng ở Thần Tộc và Dị tộc. Bởi vậy có thể thấy được Hiên Viên gia đã chuẩn bị sẵn đưa tất cả gia tộc của mình gia nhập vào Thần tộc, nếu không bọn chúng sẽ không đổi hết Thánh Thù sang sử dụng các tư chất sản của địa bàn Thần tộc.

Trong lúc xét nhà, Lý Thần Đồ cười nói: “Lúc đến đây, Thành Hoàng còn nói Huyền Bắc cứ thích cái nào thì lấy, còn lại đưa vào quốc khố hết”.

Ngô Bình cũng không nể nang gì nói: “Ta mượn một ít Thần Vương tương và Thần dịch”.

Anh biết những món lấy từ việc xét nhà này, có thể cải thiện cuộc sống cho lê dân bách tính, bồi dưỡng cho thiên tài Nhân tộc. Hiện tại, Tử Thanh vừa mới trở thành Thánh Hoàng, tư chất nguyên vẫn chưa có nhiều. Những tài nguyên này vô cùng tác dụng với nàng ấy.

Vì vậy, Ngô Bình chỉ lấy một trăm vạc Thần Vương tương, ba nghìn vạc Thần dịch và mưởi tỷ viên Tử Thần Tinh. Những món này chỉ là một bộ phận rất ít trong tài sản của Hiên Viên gia.

Còn lại, Lý Thần Đồ sai người kiểm kê và ghi lại sổ sách. Mấy thứ này đều giao cho Thánh Hoàng, để nàng ấy sắp xếp công dụng.

Buổi chiều, anh lại quay về Đa Bảo các hỏi thăm, mới biết Thần Vương tương là bảo vật của Thần tộc, chỉ có tu sĩ từ Đại Thần trở lên mới có thể dùng được, cho nên Nhân tộc không mua được thứ này. Mà ngay cả Thần dịch cũng chỉ có người có quan hệ thuyết thống với Thần tộc, mới sử dụng được.

Trên thị trường, một giọt Thần dịch có giá trị một triệu Thánh Thù, vả lại có tiền cũng không mua được bởi nó rất khó mua. Về Tử Thần Tinh, là thứ để Thần tộc tu luyện gì đó.

Lúc này, Hiên Viên Thượng Nhất ở đối diện lại đến tìm Ngô Bình. Gương mặt của hắn ta đen thui, nhìn chăm chú vào Ngô Bình hỏi: “Lý công tử có liên quan đến chuyện Hiên Viên gia của ta bị tịch thu đúng không?”

Ngô Bình nhìn hắn ta mà hỏi: “Ngươi đoán xem?”

Hiên Viên Thượng Nhất tức giận phun ra ngụm máu, lạnh lùng nói: “Sao ngươi dám!”

“Chát!”

Ngô Bình tát cho hắn ta một bạt tai lệch mặt, rồi kêu người trói hắn ta đến cho Lý Thần Đồ để đoàn tụ của cả nhà hắn ta.

Anh rất tò mò về những Thần dịch và Thần Vương tương này làm được cái gì, vì vậy lập tức lấy một giọt Thần dịch ra dùng thử. Thần dịch vừa vào cửa, một nguồn năng lượng sinh động lập tức bắn ra nhập vào từng tế bào của Ngô Bình để Nhân Thể có được lực lượng tiến hóa.

Con ngươi của anh sáng lên vui mừng: “Tốt quá rồi! Thần dịch này có thể nuôi dưỡng được một đội quân chiến sĩ có thể chất dũng mãnh. Nhưng mà mấy chục loại dược hiệu của Thần dịch này có tỉ lệ sử dụng quá thấp, có thể luyện chế với các dược liệu khá để tăng hiệu quả của đan dược lên mấy mười mấy lần”.

Thể chất của anh đã rất mạnh, nên Thần dịch hầu như không có hiệu quả với anh. Thế là anh uống một chút Thần Vương tương.

Thần dịch vừa vào miệng, một nguồn năng lượng hung mãnh đánh thẳng vào óc của anh. Sao đó, nguồn lực lượng này bị Dương Thần hấp thụ, các ký hiệu mà Dương Thần vừa hấp thụ vào lúc trước đột nhiên sáng lên rồi bắn ra ánh sáng nóng bỏng.

Con ngươi của anh sáng lên vui mừng, không ngờ Thần Vương tương có thể thúc giục cho các ký hiệu bộc phá năng luyện nguyên bản của chúng!

Không chỉ như thế, nguồn năng lượng này còn có giúp cho Dương Thần rất lớn, giúp thể xác và tinh thần anh sung mãn hơn.

“Đống Thần dịch này là đồ tốt, xem ra ta phải về một chuyến rồi”.

Anh tìm thấy Lý Thuần Như, lúc này nàng ta đã tu luyện ra Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, khí tức cả cơ thể cũng mạnh lên rất nhiều.

Sau đó, hai người vượt qua Thánh Môn về Đông Hải Tiên Kiếm Môn.

Hai người vừa mới quay về, đã thấy con mãnh thú ba đầu trong biển đang quậy banh trên không trung hải đảo. Bên cạnh, trên các đảo nhỏ đã chất đầy xác người, cư dân trên đảo đều bị mãnh thú giết chết.

Tất cả cao thủ của Tiên Kiếm Môn đều đã bày ra Kiếm Trận đánh với mấy con mãnh thú đang quậy phá. Nhưng mà, trông họ đã rơi hẳng xuống thế yếu rồi.

Lý Thuần Như tức giận nói: “Đám mãnh thú đáng chết này!”

Ngô Bình nói: “Thuần Như, ta sẽ đi đánh với mấy con này”.

Dứt lời, anh đã rút Bạch Hổ Kiếm Tiên ra lao nhanh như sao băng đến một con mực khổng lồ. Con mực kia vẫn đang lơ lửng giữa không trung, xúc tua vung bừa, đánh vào nhóm người Kiếm Tu ép họ phải liên tiếp lùi về phía sau.

Một nhát chém sáng lên đánh úp lại, con mực khổng lồ chia làm hai nửa. Đám mãnh thú còn lại thấu Ngô Bình hung dữ và mạnh như thế, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Bọn mày chạy à?” Lúc này, anh đã đuổi theo giết chẳng chừa một con.

Nhưng đúng vào lúc này, mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một ánh sáng màu máu bắn từ bên trong ra, rồi tách ra một đóa hoa sen màu máu giữa không trung. Trong hoa sen màu máu kia có một con quái vật hình người ngồi xếp bằng ở đó, nó là người đầu cá. Con này không khác mấy với đám Quái vật đầu cá mà anh gặp trước đó, chỉ là sau lưng nó có thêm một đôi cánh máu.

Quái vật đầu cá lạnh lùng nói: “Ngươi dám đụng vào Thủy tộc Đông Hải, gan lắm đấy!”

Ngô Bình dừng cơ thể lại, nhướng mày hỏi: “Mày là ai?”

Ngư Đầu Quái tức giận nói: “Vô lễ! Ngô chính là thủ lĩnh của tám triệu thủy quân của Long Cung, Ngư Sắc Cửu!”

Ngô Bình: “Ồ, Ngư Sắc Cửu cút được rồi”. Dứt lời, anh lại tiếp tục đuổi theo giết đám mãnh thủ ở cách đó không xa.
Chương 2950: Tiêu diệt Giao Nhân tộc

Ngư Sắc Cửu tức giận quát: “Thằng ranh này dám không quan tâm đến lời nói của bổn thống lĩnh à, đi chết đi cho ta!”

Hắn ta vung tay phải lên, một mảnh ánh sáng đen từ phía Bắc bay ập đến, ánh sáng đen này chứa mấy trăm con Thực Nhân Ngư. Những con Thực Nhân ngư này đã bị hắn ta luyện thành pháp khí, ngay cả cường giả Đạo Cảnh Hậu Kỳ cũng có thể cắn chết!

Ngô Bình nhìn những con Thực Nhân Ngư kia ào ạt lao về phía mình, anh lập tức vung tiên kiếm lên. Ngay lập tức, trên không trung xuất hiện mấy trăm chuôi bảo kiếm chém về phía bọn cá.

Thoáng chốc, những chuôi kiếm kia đã chém đứt đầu của đám Thực Nhân Ngư kia nhanh như chém chuối, không một con nào may mắn sống sót.

Tinh thần của Ngư Sắc Cửu rung lên, hả miệng ói ra một ngụm máu, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sử dụng đạo pháp gì thế?”

“Vèo!”

Một loạt kiếm quang đã nhanh chóng gần, Ngư Sắc Cửu thấy thế sợ hãi đến mức vảy cá cũng dựng hết lên, run rẩy nói: “Công tử tha mạng!”

Ngô Bình nhìn hắn ta hỏi: “Ngươi nói xem, Long Cung ở chỗ nào?”

Ngư Sắc Cửu vội vàng nói: “Long Cung là nơi ở của Long tộc, chúng ta chỉ là binh tướng dưới trướng của Long tộc thôi”.

“Ai làm chủ Long Cung?”

“Long Đế đang cai trị ở Long Cung”.

“Long Đế của các ngươi cũng là Hỗn Độn Sinh Linh à?”

Ngư Sắc Cử gật đầu: “Đúng vậy, tu vi của Long Đế có thể nói ngang ngửa với Đạo Tôn của Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Ta là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, ngươi quay về cảnh cáo tất cả Hải tộc cấm đến đây gây chuyện nữa. Nếu không, từ nay về sau đến bao nhiêu, ta chém chết bấy nhiêu!”

Ngư Sắc Cửu biết thân phận của Ngô Bình lập tức giật mình, vội vàng nói: “Dạ dạ, tại hạ nhớ kỹ!”

“Cút!”, Ngô Bình thả cho hắn ta rời đi.

Lý Thuần Như nói: “Thì ra là người của Long Cung”.

Ngô Bình: “Chắc bọn chúng không dám đến nữa đâu, từ nay Tiên Kiếm Môn có thể yên tâm rồi”.

Lý Thuần Như nói: “Hiện tại, Tiên Kiếm Môn đang thiếu một vị cường giả cai trị”.

Ngô Bình: “Thuần Như này, tư chất của em đã rất tốt. Đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ trở thành người cai trị Tiên Kiếm Môn này”.

Lý Thuần Như cười nói: “Em sẽ cố gắng, chúng ta về trước đã Anh Bình”.

Ngô Bình ở lại Tiên Kiếm Môn ba ngày, đám mãnh thú biển không còn tiếp tục tấn công và gây rối như dự đoán của anh nữa. Nhưng có một Dị tộc gần Đông Hải, thực lực của chúng ngang ngửa với đám tộc Hai mặt gần Thần Châu, tên là Giao Nhân tộc.

Tổ tiên của Giao Nhân tộc là một con rồng thường luồng, sau này giao phối với Ngư Nhân tộc, dần dần sinh ra Giao tộc. Hình dáng của Giao tộc giống với Nhân tộc, chỉ có má và cơ thể dài và nhỏ hơn giống như con thằn lằn biết đứng.

Vài ngày trước, Giao Nhân tộc đột nhiên tấn công và cướp đi vào đảo nhỏ của Tiên Kiếm Môn, còn giết sạch cư dân trên đảo đó. Mặc dù Tiên Kiếm Môn đã dẫn người đi đánh, nhưng bị Giao tộc đánh phải quay về.

Hôm nay Lý Thuần Như đi ra ngoài một chuyến, sau khi quay về lại bị thương, trên cánh tay trái đầy vết thương do kiếm chém, sâu đến xương.

Anh nhíu mày hỏi: “Giao Nhân tộc làm à?”

Lý Thuần Như gật đầu: “Không sao, vết thương này sẽ lành sau một thời gian nữa thôi”.

Ngô Bình: “Giao Nhân tộc muốn gì?”

Lý Thuần Như cười lại: “Bọn chúng muốn cướp toàn bộ địa bàn của Tiên Kiếm Môn, vậy nên ta thấy không cần đàm phán làm gì với đám đó. Tuy Giao Nhân tộc mạnh thật, nhưng Tiên Kiếm Môn của chúng ta cũng không yếu”.

Ngô Bình hỏi: “Đám quản lý của Giao Nhân tộc có thực lực ra sao?”

“Em từng đánh nhau với mấy vị trưởng lão vài lần, chắc cũng là cường giả ở Đạo Cảnh tầng chín”.

Ngô Bình: “Em dụ hắn ta ra đây, anh giết hắn ta thay em”.

Lý Thuần Như biết thực lực của Ngô Bình, nên cười nói: “Thế làm phiền anh Bình rồi, em phải đi nói với cha đã”.

Lúc chạng vạng tối, Lý Thuần Như mới có câu trả lời lại: “Anh Bình, tên thủ lĩnh Giao Nhân tộc đang nhắm vào Thải Thạch Đảo, các vị trưởng lão của Tiên Kiếm Môn đang đánh nhau với bọn chúng”.

Ngô Bình gật đầu: “Đi!”

Thải Thạch Đảo cách nơi này không xa, hai người vừa đến đã thấy người hai bên đang chém giết. Hai bên đều dẫn ra mấy ngàn người, sử dụng toàn quân tinh nhuệ mà tình hình hiện tại, Tiên Kiếm Môn lại rơi xuống thế yếu, liên tục có người bị thương và chết.

Lý Thuần Như chỉ và một người tu sĩ, người này cao năm trượng, cơ thể nhỏ dài, cái đầu dài như con thuồng luồng, sử dụng hai thanh trường kiếm đánh với một lão già.

Ngô Bình tập trung nhìn đối phương, Cấm Thần của anh lập tức thức tỉnh nhìn thẳng vào tên Giao Nhân tộc kia.

Tập trung vào mục tiêu, Vô Song Quyết Đấu!

Một giọng lạnh lẽo của máy móc vang lên trong đầu của tên thủ lĩnh Giao Nhân tộc.

Sau đó, Ngô Bình sử dụng Tuyệt Thế Nhất Kiếm, phối hợp với Cửu Trọng Kiếm Sơn rồi để Dương Thần cầm Bạch Hổ Kiếm Tiên, cả cơ thể hóa thành một đường ánh sáng chém về phía đối phương.

Thủ lĩnh Giao Nhân lập tức cảm nhận được tu vi của bản thân bị chèn ép một mảnh rất lớn, sau đó một luồng hàn ý lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Hắn ta vừa quay một nửa đầu lại, kiếm quang của Ngô Bình đã chém đến.

Sau đó, hắn ta lại thấy cơ thể mình mất đầu, còn cái đầu thì lăn xuống đất.

Không gian trở nên yên lặng, thủ lĩnh đã chết, những Giao Nhân còn lại lập tức đánh mất sức chiến đấu chỉ có thể vừa đánh vừa lui, để lại mấy trăm cái xác.

Ngô Bình giết thủ lĩnh Giao Nhân rồi, biết Tiên Kiếm Môn đã mất đi nguy hiểm, nói với Lý Thuần Như: “Thuần Như, ta còn phải đến Thần Châu nữa, khi ngươi có chuyện gì thì cứ đến đó tìm ta”.

Lý Thuần Như gật đầu: “Được! Anh Bình, nếu em rảnh sẽ đi gặp anh với Thanh Ảnh”.

Ngô Bình không nói chuyện với những người khác, lúc này đã hóa thành một đường kiếm quang bay thẳng lên trời, một lát đã đến Thần Châu.

Anh cố ý dạo một vòng ở biên giới Thần Châu, phát hiện có rất nhiều đội nhỏ của tộc Hai mặt cố tình thử tấn công nhiều lần. Bên Thần Châu sẽ không ra tay, nhưng mỗi lần ra tay lại có thu hoạch.

Anh dạo một vòng mới tìm thấy Nguyệt Thanh Ảnh, hỏi thăm về tình hình sắp đến, mới biết dường như tộc Hai mặt biết thực lực của Thần Châu quân nên không dám dốc hết sức tấn công toàn diện, mà chỉ thử đi dò xét.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em định chủ động đánh trước, nhưng nghĩ lại hay là chờ ngươi quay về rồi quyết định tiếp”.

Ngô Bình: “Nếu đã hao tổn như thế, thôi thì chúng ta chủ động đánh trước. Nhưng em đừng nóng vội, anh còn có nhiều món để tăng lên thực lực của Thần Châu Quân”.

Trước đây, anh sử dụng Phi Quỷ tộc và Khôi Binh Thuật để huấn luyện một đống chiến sĩ có thực lực mạnh mẽ, đặt tên là Thần Châu Quân, số lượng cũng có mấy ngàn người. Nhưng gầy đây, có rất nhiều thế lực gia nhập vào Thần Châu nên hiện tại số lượng của Thần Châu Quân đã đạt con số 20 nghìn lính rồi.

Nhưng thực lực của Thần Châu Quân vẫn đợi để tăng lên, nên anh muốn sử dụng Thần Dịch luyện chế một đống đan dược thúc đẩy thực lực của toàn thể Thần Châu Quân tăng lên và tiến hóa.

Anh tìm hơn mười loại dược liệu, rồi dùng Thần Dịch làm trung tâm rồi bắt đầu luyện chế. Khi anh kiểm nghiệm phát hiện, nếu dùng trực tiếp thì hiệu lực của Thần Dịch chỉ phát huy không đến một phần trăm, lãng phí rất nhiều dược hiệu. Hiện tại anh muốn phát huy toàn bộ dược hiệu của Thần Dịch.

Anh liên tục thí nghiệm, quá trình tiến triển rất nhanh. Sau khi luyện bảy tám lò đan dược, có thể phát huy được chín phần trăm hiệu lực của Thần Dịch rồi.

Lò dược cuối cùng, anh lại cho thêm một loại dược liệu với dùng Cấm Thiên Lực trong lúc luyện đan. Anh cảm giác lò đan và Thần Dịch gần như xảy ra việc lột xác.

Đến lò thứ mười, anh mới luyện ra được đan dược có hiệu lực hoàn mỹ. Mặt ngoài của viên thuốc này có ba tầng thần quang, mỗi một tầng thần quan đều biểu thị một loại hiệu quả thần kỳ

Anh gọi Nguyệt Thanh Ảnh vào đưa cho cô uống một viên, sau một lát cô đã cảm giác cơ thể của bản thân xảy ra thay đổi mạnh mẽ. Cơ thể và tinh thần của cô đều tiến hóa và trở nên vô cùng mạnh!

Ngô Bình ngồi một bên quan sát, hiệu quả mạnh mẽ của dược cứ phát triển như thế ba ngày. Sau đó vẫn còn tiến hóa, chỉ là không mạnh mẽ như ba ngày đầu nữa.

Trong ba ngày, anh lại luyện ra ba mươi lò đan dược, tìm được một trăm hai mươi viên đan dược. Viên thuốc này được anh đặt tên là Tam Diệu Thần Đan.

Đồng thời, anh sử dụng Vạn Hóa Thần Hồ để phục chế đan dược. Sau ba ngày, anh đã có hơn 20 nghìn viên đan dược.

Nguyệt Thanh Ảnh nghĩ rằng hiệu quả của đan dược đã tốt lắm rồi, Ngô Bình lập tức phát cho mỗi người một viên trong Thần Châu Quân. Đồng thời, anh lại mở quỷ mạch cho các binh lính mới đến Thần Châu Quân và truyền lại cách sử dụng Quỷ Đạo.

Tam Diệu Thần Đan đã tăng thực lực của những tu sĩ này lên rất cao, chỉ mấy ngày thể chất, thần hồn của họ đã tăng lên gấp đôi. Thậm chí, có một số ít người tăng lên gấp mấy lần!

Ngô Bình ở Thần Châu ngày thứ sáu, đột nhiên có tu sĩ đến báo tộc Hai mặt ở dưới thành biên giới của Thân Châu đã xua đuổi vài chục vạn dân chúng Nhân tộc và dồn vào tấn công thần.

Do đó, quân đang canh giữ trên thành một khi lao vào cuộc chiến sẽ rất dễ làm bị thương đến Nhân tộc dưới thành. Mà tòa thành kia đúng lúc, thuộc sở hữu một phần của Nguyệt Thị.

Nguyệt Thanh Ảnh nghe thế tức giận mắng: “Bọn tộc Hai mặt chết tiệt này, rõ ràng dùng kế nham hiểm như thế để tấn công chúng ta!”
Chương 2951: Ta là Nhị Dũng

Ngô Bình nhíu mày nói: “Chúng ta đi xem đã”.

Lúc này bên ngoài thành biên giới của Thần Châu có hơn mười vạn dân chúng xen lẫn các chiến sĩ tộc Hai mặt. Lúc nguy hiểm, bọn chúng nấp trong nhóm dân, liên tục tấn công lên các tướng quân đầu tường.

Quân coi giữ sợ ném chuột vỡ bình, không dám đánh, đa phần đều bị chúng ép đến chết.

Lúc này, Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đã hạ xuống đầu thành. Họ nhìn thoáng qua, Ngô Bình bật cười mỉa. Bất ngờ anh nhảy xuống rồi dịch chuyển tức thời đến trước mặt một tên chiến sĩ tộc Hai mặt, đâm mạnh kiếm đến.

Ngay sau đó, anh liên tục dịch chuyển tức thời. Chỉ thoáng chốc mười giây, anh đã dịch chuyển mấy ngàn lần, xuất hiện trước mấy ngàn tên tộc Hai mặt rồi đâm chết.

Đám tộc Hai mặt này sợ hãi, hành động của Ngô Bình quá nhanh, vừa xuất hiện trước mặt bọn chúng đã đâm thẳng kiếm vào cổ rồi.

“Phập phập phập!”

Thoáng chốc, mấy ngàn tộc Hai mặt bị ám sát, mấy ngàn Ngô Bình cũng lập tức biến mất. Năng lực này là năng lực phục chế trong ấn ký màu tím mà anh đạt được, trong thời gian ngắn anh đã thử phục chế ra mấy ngàn thân ảnh như mình và đồng thời ám sát bọn chúng. Hành động lần này cũng tạo thành một bóng ma ám ảnh với đám tộc Hai mặt này!

Mấy chục nghìn tộc Hai mặt còn lại lập tức bay vút lên không trung, chạy trốn khỏi hiện trường.

Nguyệt Thanh Ảnh lệnh quân mở cửa thành, nhận mấy trăm nghìn dân chúng vào thành và sắp xếp chỗ ở cho họ. Quân canh giữ trên thành nhìn cảnh trước mặt cũng sợ đến ngây người, làm cách nào mà thoát chốc đã hóa ra mấy ngàn thật thể như thế được chứ?

Nguyệt Thanh Ảnh cũng sợ hãi, Ngô Bình kể về mấy chuyện này với thái độ rất bình thường. Cô nghĩ đến việc từng nghe anh kể đã lấy mấy ấn ký từ việc luyện hóa Vô Kim, vả lại còn có Bệ đá nên vội hỏi: “Anh Bình này, bệ đá sinh ra trong Vô Kim nhỉ. Em nghĩ chắc chắn trong nó chứa thứ gì đó rất đặc biệt và siêu phàm”.

Ngô Bình cười nói: “Anh vẫn chưa rảnh để xem, bây giờ nhìn thử bên trong chứa cái gì”.

Hai người quay về biệt viện mà Nguyệt Thanh Ảnh đang ở, Ngô Bình lấy Bệ đá ra rồi chém kiếm xuống. Kiếm này có ba loại ký hiệu trên bề mặt, vô cùng sắc bén.

“Răng rắc!”

Bệ đá vỡ thành một lỗ hổng, Ngô Bình thọc kiếm vào tách ra. Bệ đá bể nát để lộ ra một viên châu to tướng, sáng loáng ngâm trong mỡ bùn, còn tản ra mùi thơm lạ lùng.

Ngô Bình vết một chút mỡ bùn nếm thử, không có vị nhưng lại chứa mấy trăm loại dược lực huyền diệu. Ánh mắt của anh vui mừng sáng lên, vội vàng cất kỹ mấy cái mỡ bùn này để rảnh rỗi thì lôi ra nguyên cứu.

Cuối cùng anh cầm hạt châu kia lên, trên mặt hạt châu có ba ấn ký, thứ tự là màu tím, lam, vàng giống như đúc ấn ký mà Ngô Bình đã hấp thụ trước đó.

“Cái gì đây?”. Anh thấy quái lạ hỏi.

Nhưng vào lúc này, ngón tay của anh đột nhiên đau đớn cảm giác hạt châu này đã đâm rách một ngón tay. Máu của anh thấm vào hạt châu, sau vài giây trong đầu của anh xuất hiện một giọng nói: “Chào chủ nhân!”

“Vụt!”

Hạt châu bay lên lên giữa không trung rồi phồng ra, biến thành một võ sĩ cao ba thước, dáng vẻ của người này giống hệt với người bình thường. Người này có mày rậm, mắt to, mặc quần đỏ, choàng áo ngắn màu lam, tóc buộc thành khúc xương, giữa mày có ba loại ấn ký tạo thành hoa văn.

Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đều ngây ngốc, anh đánh giá người cao to kia rồi hỏi: “Ngươi là cái gì đấy?”

Người cao to nói: “Chào chủ nhân, ta là nô bộc của ngày tên Nhị Dũng”.

Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Nhị Dũng à? Vì sao ngươi không gọi là Đại Dũng?”

Nhị Dũng: “Bởi vì tu sĩ chế tạo ra ta đã tên là Đại Dũng rồi”.

Ngô Bình thấy thú vị hỏi tiếp: “Được rồi Nhị Dũng, ta cảm thấy ngươi không giống sinh linh, chẳng lẽ ngươi là con rối à?”

Nhị Dũng: “Thưa chủ nhân, ta được tạo nên từ máu thịt của cường giả Hỗn Độn và máu của cường giả Nhân tộc nên thực lực của ta có thể nói ngang ngửa với Hỗn Độn Tam Cảnh”.

Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt hỏi: “Người là cường giả Hỗn Độn Tam Cảnh à? Ghê”.

Nhị Dũng: “Tạ ơn chủ nhân đã khen, nhưng dù nô tài có gặp cường giả Hỗn Độn Tứ Cảnh vẫn có sức đánh một trận”.

Ngô Bình gật gù nói: “Từ nay về sau, Nhị Dũng đi theo bên em đi”. Anh vừa nói vừa chỉ vào Nguyệt Thanh Ảnh.

Nguyệt Thanh Ảnh vội vàng từ chối: “Hay là để Nhị Dũng đi theo anh Bình đi, như vậy sẽ an toàn hơn”.

Ngô Bình cười nói: “Với thủ đoạn và thực lực hiện giờ của anh không kém gì với Nhị Dũng rồi, cứ để hắn ta theo em. Từ nay dù là Thiên Nguyên hay là Tiên Kiếm Môn gặp chuyện, em có thể dẫn Nhị Dũng theo giúp đỡ”.

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng”.

Hai người nói chuyện một lát, Nguyệt Thanh Ảnh gọi người nấu chút đồ ăn rồi uống mấy chén với Ngô Bình.

Sau khi hai người uống được mấy ly, Nguyệt Thanh Ảnh thì thầm: “Chừng nào anh Bình cưới em đây?”

Ngô Bình mỉm cười nói: “Dài dòng không bằng làm ngay, ngày mai đi. Hôm nay em cứ chuẩn bị trước, mai anh đến rước dâu!”

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn anh dịu dàng nói: “Thuần Như với Tử Trần sao? Bọn em đã nói muốn cùng nhau lên kiệu hoa, gả cho anh cùng một lượt”.

Ngô Bình gãi đầu: “Vậy rước họ cùng lúc”.

Dứt lời, anh hôn Nguyệt Thanh Ảnh rồi biến mất.

Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu, tính tình của chồng của mình quá vội vàng. Nhưng cô vẫn nói tin tốt này cho Lý Thuần Như và Hà Tử Trần.

Ngô Bình đến Nguyệt Thủy Sơn. Thân phận của anh bây giờ đã khác xưa, trước kia dù anh có viện chủ của Đan Đạo Viện cũng chỉ là người giữ một phòng ở bên ngoài, bây giờ lại khác. Anh là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, nên có thể địa vị cũng ngang ngửa với Giang Tổ, Đan Đạo Viện cũng có thể ngang hàng với tứ tông nhị viện khác rồi.

Sau khi Thiên Giới mở ra lần nữa, xung quanh núi Nguyên Thuỷ lập tức ầm ĩ. Gần đây có rất nhiều kiến trúc xây dựng lên rầm rộ, vẫn còn đang trong quá trình xây dựng thêm.

Lấy núi Nguyên Thuỷ làm trung tâm, ba nghìn dặm thuộc về bên ngoài, còn từ ba nghìn dặm đến hai nghìn dặm, hai nghìn dặm đến một nghìn dặm đều một người sở hữu. Mà một nghìn dặm chính là cơ sở của núi Nguyên Thuỷ, tên Khu trung tâm.

Một vài tông môn Nhất Phẩm mạnh mẽ, thậm chí còn có vài đại giáo không đánh lại Dị tộc tấn công nên đã đến ở lại gần núi Nguyên Thuỷ. Nhưng đa số đều sống ở ngoài, còn sống bên trong khu vực chỉ chiếm một phần năm địa bàn, có chừng không đến một phần mười tu sĩ ở trong vòng tu luyện. Còn về phần Khu trung tâm, ngoại trừ người ở ngoài núi Nguyên Thuỷ, cũng chỉ có một bộ phận cực nhỏ tu sĩ từ ngoài có thể bước vào nhưng phải trả số tiền đắt đỏ mới được vào.

Hiện tại, núi Nguyên Thuỷ cũng đã không còn việc phân biệt thượng phủ và hạ phủ, nên Ngô Bình làm đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng có thể chia một phần quyền lợi.

Anh vừa mới đến, Giang Sơ Nhan đã chạy đến gặp và nói núi Nguyên Thuỷ như một cái bánh ngọt cắt ra. Lấy núi Nguyên Thuỷ làm trung tâm tính ra đến vòng cuối cùng bên ngoài, có ba đường ranh giới, chia lãnh thổ núi Nguyên Thuỷ thành mười bốn phần. Ngô Bình với cấp dưới Đan Đạo Viện của anh đã có một phần tư, diện tích sở hữu là một phẩy ba triệu kilomet vuông.

Trong khu vực mảnh đất hình quạt này, tất cả lãi suất từ thuế, tài liệu đều do Đan Đạo Viện sở hữu, mà Ngô Bình có thể toàn quyền dùng số lợi nhuận đó.

Trong đoạn thời gian mà Ngô Bình không ở, Giang Sơ Nhan vẫn luôn quản lý giúp anh. Sau khi Ngô Bình trở thành đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Giang Tông cũng có mối quan hệ thân thiết hơn với Ngô Bình. Cho nên đa số quyền lợi này đều nhờ Giang Tông thay mặt mà lấy được.

Ngô Bình nghe bản thân bất ngờ có được nhiều sản nghiệp như thế vui vẻ bật cười: “Ta đang chuẩn bị cưới vợ, vậy xây ở trên núi Nguyên Thuỷ đi”.

Giang Sơ Nhan chớp đôi mắt đẹp hỏi: “Anh Bình chuẩn bị cưới à?”

Ngô Bình gật đầu: “Có ba cô gái muốn gả cho anh, anh cũng muốn nói với em. Anh nghĩ hay cứ tổ chức hôn lễ chung một ngày, bốn người họ cùng vào cửa”.

Giang Sơ Nhan biết tình hình của Ngô Bình, nên mỉm cười hỏi: “Em không sao cả, chỉ là ba vị kia có đồng ý không?”

Ngô Bình: “Họ không phản đối đâu. Nhưng anh còn muốn quay về nhà một chuyến để mời cha mẹ và ông bà của mình đến đây. Chúng ta kết hôn, nên có người lớn chứng kiến. Còn nữa, anh còn muốn mời chị Tử Thanh và vài vị sư tôn đến”.

Giang Sơ Nhan gật đầu: “Chuyện trang trí phòng tân hôn cứ giao cho em. Chắc sẽ tổ chức trên địa bàn Đan Đạo Viện, nơi đó có một dãy nhà, hình như có hơn một trăm phòng, mà hoa viên cũng rất lớn. Em dẫn người dọn dẹp, có thể làm nơi tân hôn rồi”.

Ngô Bình bật cười: “Được rồi, vất vả cho Sơ Nhan rồi. Bây giờ anh quay về nhà, nói cho người nhà biết chuyện rước dâu”.
Chương 2952: Cố nhân vẫn ở nơi xưa

Ngô Bình phải về nhà một chuyến, dù là lấy vợ hay là bàn bạc với cha mẹ. Nhưng anh cũng khó tránh khỏi việc bị cha mẹ và ông bà mắng một trận vì trong nhà đã có rất nhiều vợ rồi.

Quay lại Thế Tục, anh bất ngờ không biết có chuyện gì xảy ra? Mà trước cửa lớn rất náo nhiệt, có rất nhiều xe sang trọng dừng lại, còn có rất nhiều người xếp thành một hàng dài, xem ra đều là người nhà giàu, không giàu cũng khách quý.

Lúc này, Thanh Chi rời khỏi cửa, còn kéo tay tên nhóc Ngô Tử Tuấn kia đi theo nữa.

Hai người nhìn thấy Ngô Bình, vui mừng đến sáng mắt nhưng không để lộ, vội vàng bước nhanh đến chỗ anh.

Ngô Bình hỏi: “Những người đó làm gì thế Thanh Chi?”

Thanh Chi nói: “Hôm nay là ngày sinh của bác gái, những người này đến chúc thọ đó”.

Ngô Bình: “Tại sao họ lại chúc thọ cho mẹ anh? Anh đâu có biết họ”.

Tiểu Tuấn đã lớn lên rất nhiều, trông đã là đứa bé bảy tám tuổi. Thằng bé rất thông minh, đáp ngay: “Ba ơi, mấy tháng gần đây có rất nhiều đệ tử tông môn Tiên Giới ở thế tục đến chào hỏi đó. Họ nói ba là đệ tử Nguyên Thủy Đạo Tôn gì đó, còn là viện chủ của núi Nguyên Thuỷ Đan Đạo Quán. Sau khi tin tức này truyền ra, có rất nhiều người ở Thế Tục đến. Hôm nay là ngày sinh của bà nội, đương nhiên họ không bỏ lỡ cơ hội đến thăm nhà rồi. Nhưng ba lại ít về nhà, nên họ không thấy”.

Ngô Bình nhíu mày thầm nghĩ, thân phận của mình lộ ra cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Anh suy nghĩ rồi hỏi Ngô Tử Tuấn: “Con đã ở nơi này quen chưa Tiểu Tuấn? Con quen với người nhà chưa?”

Ngô Tử Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Con sống rất tốt, cũng quen với mọi người trong nhà rồi”.

Thanh Chỉ: “Anh trai, lúc nãy em muốn dẫn Tiểu Tuấn đến trường đấy.’

Ngô Bình hỏi: “Đi học? Tiểu Tuấn đi học rồi hả?”

Ngô Tử Tuấn nhếch môi cười: “Đúng vậy, bà nội cho con đi học, nói rằng đi học mới có tương lai. À, chị Nhân Nhân, Tử Huyền, Thuần Thuần, Tiểu Tiên đều đã học đại học cả rồi”.

Ngô Bình bất ngờ ngây ra hỏi: “Đại học nào thế?”

Ngô Tử Tuấn nói: “Dương Ngọc Thanh đã chia tay vài trường đại học ở Giang Nam, chi số tiền khổng lồ để xây lên ‘đại học Lý Thị’ bây giờ”.

Ngô Bình xoa mũi, tên này có liên quan đến dòng họ của anh nhưng nghe có chút sai sai.

Anh nói: “Chúng ta về nhà đi”.

Dứt lời, ba người biến mất tại chỗ và xuất hiện ở sân sau. Lý Niệm Tổ đang tiếp đoán mấy vị khách ở sân trước, mẹ đang cho mấy con nhỏ như chó mèo ăn. Vài con trong đó do Ngô Bình nuôi, còn có cháu gái, cháu nội nuôi, còn có vài con là mèo hoang. Nhưng bà cụ vẫn rất yêu thích chúng.

Ngô Bình mỉm cười: “Mẹ ơi, con về rồi”.

Trương Lệ quay đầu nhìn đứa con của mình nói: “Lúc trước, con bảo đến vũ trụ chủ sống không ổn định thì thôi nhưng giờ cũng là ổn định rồi nên con nên dẫn mấy con vật nuôi với mấy nàng vợ đến giúp mẹ đi”.

Ngô Bình chớp mắt bất ngờ hỏi: “Mẹ ơi, con còn chưa dẫn vài người đến gặp mẹ. Giờ mẹ muốn gặp ai?”

Trương Lệ: “Hôm qua, mẹ mơ thấy Mộng Trần Liễu, còn có Ngọc Chức và Hạnh Hương nữa”.

Ngô Bình gãi đầu nói: “Con cũng thấy họ ở dưới này thích hợp hơn, đợi khi nào chín muồi rồi để các cô ấy đến. Nhưng mẹ đã nói, hôm nay con sẽ đi gặp họ”.

Trương Lệ: “Trước đây trong nhà chúng ta còn có Hồng Lăng, Mộc Linh, Lý Dư, Lý Tố, Vũ Phi, Lý Huyền Phách, Lý Thiên Thạch, à chẳng phải bên cạnh con còn có vài Long vệ à? Mấy đứa bé này rất nghe lời. Bây giờ cái nhà này nhiều chuyện quá, mà bên cạnh chẳng ai đáng tin cả”.

Ngô Bình vội vàng gật đầu: “Được, con sẽ đi tìm họ ngay”.

Anh đành chia ra một chút ý niệm trong đầu để bước vào Thấp Duy thế giới, tìm những người này. Thật ra hiện tại cuộc sống của họ cũng rất tốt, vả lại còn có anh là chỗ dựa lớn nên không ai dám trêu họ.

Nhưng Ngô Bình vẫn đi hỏi ý kiến họ xem có đồng ý tới không, nếu họ muốn ở lại thì anh không ép.

Nhưng mọi chuyện làm anh bất ngờ, mọi người đều muốn đến sống ở kiếp sau trong vũ trụ chủ. Ngô Bình cũng thuần thế quyết đi, lần lượt đưa những người này đến vụ trụ chủ nhưng trước mặt, anh chỉ đưa những người Trương Lệ nhắc đến thôi.

Thật ra anh đã muốn đưa các cố nhân và bạn bè, người thân lúc trước vào vũ trụ chủ rồi. Chỉ là hai bên thế giới còn có năng lực chênh lệch rất xa nhau, nên khi đó anh chưa đứng vững gót chân, chỉ đành đưa vài người đến trước. Bây giờ dù là thực lực hay tài nguyên anh đều đủ điều kiện, thế là rất dễ dàng dẫn họ đến.

Trước tiên, anh đưa Lý Dư, Lý Tố và con của họ đến. Lý Dư và Lý Tố đều là rồng, mà rồng của Thấp Duy thế giới muốn sang thành Chân Long của vũ trụ chủ thì bắt buộc Ngô Bình cung cấp một ít tư chất quý hiếm chính là Long Nguyên.

Anh chạy đến Kho tiên, tìm Long nguyên trong đó ra. Long Nguyên là chí bảo của Long tộc, một viên Long Nguyên to bằng quả trứng gà có giá bán hơn vài tỷ tiền đại đạo. Anh mua năm trăm miếng Long Nguyên, tiêu hết hơn một vạn ức tiền đại đạo.

Thoáng chốc, trước mặt của Ngô Bình đã hiện ra mấy bóng ảo của rồng. Anh sử dụng thủ đoạn, thúc dục Long Nguyên cho họ chân thật cơ thể. Thoắt cái, mấy con rồng có được thực lực ngang ngửa với Long tộc ở vũ trụ chủ.

Lý Dư và Lý Tố dẫn con của họ quỳ xuống mặt đất gọi: “Chủ nhân!”

Ngô Bình gật đầu: “Bà nội nhớ hai người lắm, mau qua đó đi”.

Sau đó, là Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Nhi, họ là con nuôi của Ngô Bình. Ngô Bình giữ họ lại là muốn họ ở lại nơi chốn cũ của họ, dù sao còn có rất nhiều người cũ cần sự chăm sóc của họ. Thực lực của Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Như rất mạnh, anh rất yên tâm khi có họ.

Nhưng bây giờ anh cũng nhớ Hỏa Hoàng Nhi và Hỉ Bảo rồi, bây giờ quyết định đưa họ về.

Ngô Bình yêu cầu rất cao về Hỏa Hoàng Nhi và Hỉ Bảo, nên anh chuẩn bị một món dị bảo cho Hỏa Hoàng Nhi, nó là thứ mạnh nhất trong vũ trụ Hỗn Độn Sinh Linh, tên máu Thần Hoàng. Mỗi giọt máu Thần Hoàng có giá trị hơn một trăm vạn tiền đại đạo, vả lại chỉ có sản xuất trong Kho tiên. Ngô Bình, hết ba nghìn giọt máu Thần Hoàng.

Nhờ có sự trợ giúp giữa máu Thần Hoàng và Thần Dịch, thực lực của Hỏa Hoàng Nhi lập tức tăng ngang ngửa với tu sĩ Cửu Biến Cảnh trong vũ trụ chủ. Thậm chí, tư chất của cô bé là nghịch thiên nên chỉ cần tu luyện trong thời gian ngắn đã có thể đạt được thực lực siêu phàm.

Tình hình của Hỉ Bảo cũng không thua kém lắm, Ngô Bình sử dụng đan dược và Thần Dịch tăng tu vi cho hắn ta.

Từ đó, Ngô Bình giúp lão gia Linh Hòe biến thành Mộc Linh và đưa lão ấy với vài vị Thần Chiếu cũ đến vũ trụ chủ. Sau đó, làm nhóm người Hoa Kiến Mỹ Cơ, Thiên Đại, Tinh Dã, vân vân…

Ngô Bình không dư nhiều thời gian đưa qua quá nhiều người, nên chỉ đưa đến mấy người Trương Lệ nhắc thôi.

Trương Lệ thấy vậy rất vui mừng nói: “Tiểu Bình này, nếu con rảnh thì nhớ đưa những người khác đến nữa nhá”.

Ngô Bình vội nói: “Con biết rồi mẹ. Mà con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ nữa”. Anh sẽ nói chuyện cưới bốn người Lý Thuần Như cho bà biết.

Trương Lệ im lặng vài giây rồi nói: “Mọi người đều là cô gái tốt, không xét nét về tình hình của nhà chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng chẳng có gì phải nói. Con chuẩn bị đi, rồi nói với mẹ và ông bà nội của con”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Hỉ Bảo nói: “Cha lại muốn kết hôn à?”

Ngô Bình liếc Hỉ Bảo trong bảo khố, nói: “Một thời gian nữa, con cũng đi theo Hồng Lăng học đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom