• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 26-27

Chương 26: Đánh không lại, thì gọi bố

“Chú nói cái gì?”

Chu Ngang trợn tròn hai mắt, không tin nổi lão Chung lại nói ra câu này.

“Cậu Chu, tôi chỉ là nói đúng sự thật, nếu như cậu không xin lỗi thì tôi e là ba cậu có đến cũng không giữ được cậu!”

Lão Chung nhắc nhở đầy thâm ý.

“Ha ha, vậy à?”

Chu Ngang giống như bị kích thích, phẫn nộ nói: “Tôi cứ không tin đấy, chỉ là một gã choai choai không biết trời cao đất dày là gì, lại có thể chống đối được với cả thương hội Kim Long!”

Nói xong, lấy ra điện thoại nhấn nút gọi.

“Xong rồi! Lần này thì xong thật rồi!”

Hạ Băng Ngữ nhìn thấy Chu Ngang gọi điện thoại, trên mặt đã không còn giọt máu nào.

Ngay sau đó, cô cắn chặt răng, quay người nói với Tô Lân rằng: “Anh ta chắc chắn là đang gọi điện cho người của bên thương hội Kim Long, anh hãy đi trước đi, hậu quả ở đây tôi sẽ đứng ra gánh chịu”.

Tô Lân thoáng không vui: “Vợ à, em nói thế anh không thích nghe, thân là đàn ông, gặp chuyện sao có thể để người phụ nữ của mình đứng ra gánh vác chứ!”

“Tôi bảo anh đi thì anh đi đi! Mặc dù hai chúng ta đã ký giấy đăng ký kết hôn, nhưng tôi căn bản không hề thích anh, anh không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi!”

Hạ Băng Ngữ nổi giận lạnh lùng quát.

“Vợ à, em vì muốn anh rời khỏi chỗ nguy hiểm này, lại không tiếc nói dối để khuyên anh rút lui, đúng là quá vĩ đại!”

Tô Lân bộ dạng vô cùng cảm động.

Hạ Băng Ngữ tức đến không nói nên lời.

Tô Lân này, cho dù có giả ngu cũng phải có mức độ thôi chứ?

“Hai người đừng có nói nhảm nữa, hôm nay hai người ai cũng đừng mong rời khỏi đây...”

Lúc này, Chu Ngang đang đợi thông điện thoại, lạnh lùng nói: “Cho dù hai người có muốn chạy, thì người của thương hội Kim Long cũng sẽ tìm được hai người, khiến cho hai người sống không bằng chết!”

“Vợ à, em cũng nghe thấy rồi đó, lần này không phải là anh không muốn đi, mà là anh có đi thì anh ta cũng không buông tha cho anh”.

Tô Lân bất đắc dĩ nhún vai, mà ngay sau đó đi thẳng về phía Chu Ngang.

“Tô Lân, anh muốn làm gì?”

Hạ Băng Ngữ nhíu mày hỏi.

“Vợ à, người này vừa rồi uy hiếp chúng ta như vậy, anh chắc chắn phải giải quyết anh ta trước”.

Tô Lân đi thẳng một mạch không quay đầu đáp.

“Thằng nhãi, bố tao chính là hội trưởng thương hội Kim Long, mày dám động vào tao xem, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho mày!”

Chu Ngang khinh thường hừ mũi.

Căn bản không tin Tô Lân dám làm gì mình.

“Anh mở miệng ngậm miệng là hội trưởng thương hội Kim Long, tôi muốn hỏi anh, ba anh bây giờ đã đến chưa?

Tô Lân nhìn Chu Ngang giống như nhìn một kẻ khờ.

Chu Ngang thoáng ngẩn ra, anh ta đến gọi điện thoại cho bố mình còn không gọi được, đương nhiên ông ấy không thể đến nhanh như thế.

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Ngang, nụ cười trên môi Tô Lân càng sáng lạn: “Xem ra ba anh không đến, mà tôi thì chắc chắn sẽ phải chết, nếu đã như vậy, tôi vì sao không tranh thủ lúc này mà đập chết anh luôn?”

Mẹ nó!

Chu Ngang thoáng cái mất hết cả bình tĩnh.

Bởi vì nghĩ kỹ, quả thực lời Tô Lân nói rất chí lí.

Giờ phút này, anh ta hận không thể cho mình một bạt tai.

Mẹ kiếp, sớm biết vậy thì đợi ba mình đến đây rồi mới nói ra những lời kia.

Lần này đúng là làm màu làm mè làm bay màu luôn rồi.

Nhìn Tô Lân càng lúc càng tiến đến gần, Chu Ngang đã thực sự hoảng lên rồi, quát lên với đám Hồng Xương và Lâm Phong ở phía đằng xa: “Hai thứ chó má kia còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên ngăn anh ta lại!”

Hồng Xương và Lâm Phong hai mặt nhìn nhau.

Thi thể của Thịnh Lỗi vẫn còn đang nằm ở kia, bọn họ nào dám đứng ra nữa?

“Hai thứ chó má, lại dám chống đối mệnh lệnh của tôi!?”

“Tôi tin là các ông đều biết rõ thủ đoạn của ba tôi, tôi đảm bảo, nếu như hôm nay tôi xảy ra chuyện gì thì ba tôi chắc chắn sẽ cho cả nhà các ông chết cùng!”

Chu Ngang thấy hai người kia không có phản ứng gì thì gào lên như phát điên.

Hồng Xương và Lâm Phong đều biến sắc, cuối cùng chỉ đành đứng ra chặn trước mặt Tô Lân.

“Thằng nhãi, mày...”.

Hai người vừa mới mở miệng nói, Tô Lâm đã mất kiên nhẫn vung một bạt tai đánh cho hai người kia văng qua một bên.

Sau đó, Tô Lân đi đến trước mặt Chu Ngang.

“Thằng nhãi... mày muốn làm gì?”

Giọng của Chu Ngang đã hơi run.

Bốp!

Tô Lân dứt khoát vung một cái tát trời giáng: “Ai cho mày cái lá gan chó, dám có ý đồ với vợ tao?”

“Mày lại dám đánh...”.
Chương 27: Không tin tưởng vào anh

Chu Vạn Hào, đến rồi!

Mà cùng với sự có mặt của ông ta là cả một bầu không khí lạnh băng đầy áp lực bao trùm khắp cả sảnh chính rộng lớn.

Nhất là khí thế trên người Chu Vạn Hào, người bình thường chỉ nhìn thôi đã cảm thấy run sợ.

Hạ Băng Ngữ nhìn Chu Vạn Hào, trong lòng đã không còn sợ hãi nữa.

Chỉ còn lại nỗi thê lương khi đối diện với cái chết gần ngay trước mắt.

Quay đầu lại nhìn về phía Tô Lân.

Hạ Băng Ngữ không kiềm được châm chọc vài câu: “Tô Lân, không phải anh nói thương hội Kim Long là của anh sao, anh hẳn là không sợ Chu Vạn Hào đâu nhỉ?”

“Có bản lĩnh, bây giờ anh đứng ra, trước mặt ông ta nói câu này đi!”

Tô Lân nhíu mày, không ngờ được Hạ Băng Ngữ lại thiếu tin tưởng vào mình đến thế.

Nhưng không đợi anh lên tiếng, Chu Ngang đã vươn tay ra, gào lên thảm thiết: “Ba, thằng nhãi này đánh con, ba nhất định phải trả thù cho con!”.

Xoạt!

Ánh mắt của Chu Vạn Hào lập tức liếc qua, lạnh băng tựa như ngọn đao mũi kiếm: “Thằng nhãi, là mày đánh con trai tao à?”

“Không sai, ông đây đánh đấy!”

Tô Lân vẫn bộ dạng bất cần như cũ.

Hạ Băng Ngữ khó nén tiếng hừ mũi.

Cô cũng muôn xem xem, Tô Lân có thể giả bộ được đến lúc nào.

“Ha ha, thực không ngờ, ở thành phố Giang này còn có người dám nói chuyện với tao như vậy”.

“Tao cũng muốn biết, mày rốt cuộc là ngây thơ hay là không coi Chu Vạn Hào tao ra gì?”

Chu Vạn Hào khá hứng thú đánh giá Tô Lân.

“Chu Vạn Hào ông là cái thá gì, vì sao tôi lại phải coi ông ra gì?”

Tô Lân nhướn mày hỏi.

Mà câu này của anh vừa nói ra.

Cả sảnh chính đều lặng như tờ.

Gần như toàn bộ âm thanh ở đây đều đã biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Tô Lân.

Dù gì, dám nói năng như thế với Chu Vạn Hào, sợ là cả thành phố Giang này cũng chẳng có ai cứu được anh nữa.

Đến cả Hạ Băng Ngữ cũng ngạc nhiên đến mức đôi môi hồng mở to, không thể ngờ được nhìn Tô Lân.

Người đàn ông này, chẳng lẽ không biết cái gì là sợ hay sao?

Mà trong khi tất cả mọi người đều im như thóc, Chu Vạn Hào lại không hề biểu hiện ra chút tức giận nào.

Lấy một điếu thuốc ra, từ tốn châm lửa.

Sau khi rít một hơi thuốc, mới nhả ra làn khói mờ đặc: “Thằng nhãi, mày rất ngông cuồng, nhưng muốn ngông cuồng trong cái thế giới này thì phải cần có vốn liếng”.

“Nếu như không có vốn liếng, thì đó không gọi là ngông cuồng, mà là ngu dốt!”

“Một người nếu như quá ngu dốt, thì sẽ vì chính lời nói của mình mà tan xương nát thịt!”

Tô Lân nghe xong chỉ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Lão già chết tiệt, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Chu Vạn Hào lại thở ra một hơi khói thuốc, trên mặt lạnh nhạt chẳng có lấy một biểu cảm nào: “Thằng nhãi, tao cho mày cơ hội quyết định cuối cùng, nói đi, muốn chết như thế nào?”

“Chỉ dựa vào ông, căn bản không thể giết được tôi!”

Tô Lân khẽ lắc đầu.

“Phải không?”

Chu Vạn Hào cười lạnh lùng.

Điếu thuốc trong tay bị ném mạnh lên mặt đất, dùng chân dập tắt.

Mà ngay sau đó, ông ta vung tay ra hiệu.

Những người vẫn đứng ở phía sau, đồng thời bước lên trước một bước, trên người bọn họ ai nấy đều tản ra sát khí.

Tựa như một đám dã thú khát máu.

Hạ Băng Ngữ nhìn chằm chằm Tô Lân, muốn biết người đàn ông này sẽ có phản ứng thế nào trong tình huống như vậy.

Tô Lân chú ý đến ánh mắt của Hạ Băng Ngữ, cười hi hi nói: “Vợ à, em có tin anh không cần phải động tay, đám người này và Chu Vạn Hào đều sẽ phải quỳ xuống với anh?”

“Chết không đổi tính!”

Hạ Băng Ngữ nặng nề hừ mũi.

Cảm giác căm ghét đối với Tô Lân đã tăng lên đến đỉnh điểm.

Mặc dù người đàn ông này đã giúp mình không ít chuyện trong thời gian vừa qua, nhưng bộ dạng không biết trời cao đất dày này của anh, quả thực làm người ta ghét cay ghét đắng.

Tô Lân thấy Hạ Băng Ngữ không tin mình, cũng lười nói lời thừa thãi.

Từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ánh vàng lấp lánh, dứt khoát vứt lên mặt Chu Vạn Hào: “Chu Vạn Hào, mở to đôi mắt chó của ông lên nhìn cho rõ, đây là thứ gì!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom