• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (4 Viewers)

  • Chương 136-141



136.


Liễu Tuyết Dương che miệng, không để cho bản thân phát ra một chút âm thanh nào. Vệ Uẩn phát hiện sát vách hình như có người, nhưng mà hắn cũng không để ý.



Người có thể đến Thính Vũ Lâu, vốn là quan to quý tộc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, những người đó so với hắn còn rõ ràng hơn.



Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Yến Vân Lãng. Mà Yến Vân Lãng vẫn còn đang ở trong khiếp sợ, phải một lúc lâu sau mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Thực ra lời nói của Vệ Uẩn đã sớm có manh mối, Yến Vân Lãng vốn đã đoán được chút ít, chỉ là không nghĩ tới Vệ Uẩn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, hắn ta không khỏi cười nói: "Vương gia cũng là thực sự dám nói."



"Ta có cái gì mà không dám?"



Vệ Uẩn cười khẽ. Yến Vân Lãng cầm cái chén bên cạnh lên, nhấp một ngụm nói: "Vương gia không sợ ta nói ra sao?"



"Yến Thái Thú là người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra loại sự tình như vậy."



Vệ Uẩn ngồi xuống, giọng nói bình thản. Yến Vân Lãng nhướng mày: "Nếu ta nói ra thì sao?"



"Nếu ngươi nói cho người khác biết..." Vệ Uẩn cười khẽ: "Ta đây sớm thú nàng là tốt rồi. Chuyện ta thích nàng, sớm muộn gì mọi người cũng biết."



"Ngươi sợ là ước gì khắp thiên hạ đều biết nhỉ?"



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Yến Vân Lãng cười thành tiếng, ngược lại Vệ Uẩn cũng không phủ nhận.



Đương nhiên trong suy nghĩ của Vệ Uẩn là ước gì mọi người khắp thiên hạ đều biết, thế nhưng một là lúc này không thích hợp, hai là Sở Du chưa chắc sẽ nguyện ý nói ra. Vì vậy hắn đành phải tạm thời nhẫn nại. Nhưng mà đối mặt với Yến Vân Lãng khiêu khích như vậy, tất nhiên hắn sẽ không khoan dung.



Tâm trạng Yến Vân Lãng xuống thấp, hắn ta thở dài nói: "Sau này ngài sẽ lấy nàng ấy sao?"



"Tất nhiên."



"Đến lúc đó, những lời đồn đại bịa đặt..."



"Ta thích nàng, ta mạnh mẽ theo đuổi nàng, có quan hệ gì đến nàng?" Vệ Uẩn nhìn Yến Vân Lãng: "Tẩu tử của ta là người đoan chính, tất cả đều là tư tâm của ta. Mọi người phải thương cảm cho nàng vì bị ta ức hiếp, lại có thể nói gì nữa?"



Yến Vân Lãng nghe vậy thì cười khổ: "Vương gia, tất cả nước bẩn trên thiên hạ này, đều hắt hết lên trên người nữ nhân."



Vệ Uẩn trầm mặc, nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì. Những điều Yến Vân Lãng nói, làm sao hắn không biết được. Thế nhưng chẳng lẽ hắn vì lời nói của người trong thiên hạ, mà lén lút với Sở Du như vậy cả đời sao?



Một lúc sau, hắn rốt cục nói: "Trên đời này người ta nói như thế nào, ta không quản được. Ai muốn làm trò trước mặt nàng khiến cho nàng khó xử, ta sẽ làm thịt người đó."



"Những lời nói này của ngài, nàng cả đời này đều không nghe thấy."



Yến Vân Lãng cười mà không nói gì. Vệ Uẩn đưa tay lên thu đao lại, bình tĩnh nói: "Nói đến nước này, ta nghĩ như thế nào, ngươi đại khái cũng đã rõ. Yến Vân Lãng, nếu ngươi thực sự muốn mang nàng đi..." Vệ Uẩn mắt lạnh nhìn sang: "Mối thù đoạt vợ, ngươi xác định chưa?"



Yến Vân Lãng nhìn thấy sắc mặt của Vệ Uẩn, trong lòng chỉ do dự trong chốc lát. Cuối cùng vẫn phải đưa hai tay lên, chắp tay nói: "Vương gia nói quá lời, Vân Lãng chẳng qua cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Sau này sẽ không quấy rầy Đại phu nhân nữa."



Vệ Uẩn nghe vậy, lại cười nói: "Yến Thái Thú đã rõ, Vệ mỗ ở đây liền cảm tạ."



Sau khi Vệ Uẩn và Yến Vân Lãng hàn huyên một phen, Vệ Uẩn đi về trước, để lại Yến Vân Lãng ngồi một mình trong phòng xem ca cơ múa hát.



Yến Vân Lãng uống một hớp rượu, thở dài.



Tiếc nuối đúng là tiếc nuối. Thế nhưng đối với Sở Du, cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi. Nếu như để có được Sở Du mà chống lại Vệ Uẩn, hắn ngược lại cũng không vui vẻ gì.



Mà sau khi Vệ Uẩn đi xuống lầu, thì quay đầu nhìn thoáng qua một nhã gian khác của Thính Vũ Lâu, hắn hạ giọng, phân phó Vệ Thu: "Đi thăm dò tra xem, sát vách là ai."



Vệ Thu vâng một tiếng, đi lên lầu.



Mà Liễu Tuyết Dương ngồi ở trong phòng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thẳng đến khi Vệ Anh bên cạnh lên tiếng nói: "Lão phu nhân, Vương gia có thể đã phát hiện. Vệ Thu dẫn người lên đến cửa rồi."



Vệ Anh là một trong những ám vệ kiệt xuất nhất của Vệ gia đời trước. Lại nói mấy người Vệ Thu, Vệ Hạ còn phải gọi hắn ta một tiếng sư phụ. Sau khi Trấn Quốc Hầu đời trước - Vệ Trung - mất, Vệ Anh dựa theo lời Trấn Quốc Hầu lúc còn sống phân phó ở lại Vệ gia chỉ nghe mệnh lệnh của Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương nghe Vệ Anh nói, có chút hoảng loạn, sau đó vội nói: "Mang chuyện này che giấu đi! Không được để cho Tiểu Thất biết ta đã tới!"



Vệ Anh vâng một tiếng, bình thản nói: "Thỉnh phu nhân đi vào nội thất."



Liễu Tuyết Dương đứng dậy, mang theo Quế ma ma đi vào nội thất. Vệ Anh và hai người ám vệ đã chuẩn bị từ trước bước ra, rót rượu. Sau khi Vệ Thu gõ cửa, ám vệ ngụy trang thành gã sai vặt tiến lên mở cửa.



Vệ Thu ngẩng đầu nhìn vào, thấy hai người phú thương đang ngồi ở bên trong, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn lại. Vệ Thu nhanh chóng nhìn lướt qua, nói câu: "Xin lỗi, nhầm phòng."



Nói xong, Vệ Thu đi xuống lầu, đi tìm ông chủ của Thính Vũ Lâu, điều tra ra người, xác định là một vị phú thương họ Lục ở thành Đông.



Vệ Thu xem xét thông tin kỹ lưỡng, sau khi xác nhận không có sai lầm thì trở lại báo cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gật đầu, cũng không để ý đến nữa.



Nếu chỉ là phú thương phổ thông đến uống trà, không nói đến Thính Vũ Lâu cách âm không nghe được, cho dù nghe được cũng không sao.



Chờ Vệ Uẩn rời đi. Sau khi Vệ Anh cho người đi thăm dò xem qua, lúc này mới dẫn Liễu Tuyết Dương trở về phủ. Liễu Tuyết Dương ngồi trong xe ngựa tựa như khúc gỗ. Bà đang cố gắng tiêu hóa những lời mà lúc nãy Vệ Uẩn nói ra. Chờ đến lúc về phủ, Quế ma ma chải đầu cho bà, bà mới chậm chạp phản ứng lại, khó nhọc nói: "Tiểu Thất, thích A Du?"



Tay Quế ma ma run lên, sau đó trấn định lại.



Quế ma ma đến từ trong thôn, loại chuyện này ở chỗ bọn họ gặp không ít. Gia đình nghèo khó, huynh đệ thú một vợ đều có, càng chưa kể đến là sau khi huynh trưởng chết, vì để tiết kiệm tiền sính lễ mà ở chung với tẩu tử. Quế ma ma so với Liễu Tuyết Dương thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà chỉ là đoán không ra tâm tư của Liễu Tuyết Dương, chỉ có thể nói: "Nghe ý tứ của Vương gia, ước định là như vậy."



"Vậy bọn họ.... Bọn họ...."



Liễu Tuyết Dương có chút nóng nảy, câu nói kế tiếp mãi vẫn không nói ra được.



Rốt cuộc chỉ là thích thôi, hay là đã xảy ra thêm những chuyện khác nữa?



Liễu Tuyết Dương không dám xác định. Nhưng sau một lúc lâu, bà mới trấn tĩnh lại.



Vệ Uẩn nói hắn thích Sở Du, chuyện này, có thể còn chưa bắt đầu. Chỉ cần chưa bắt đầu thì có thể thay đổi.



Chuyện thích này không thể ngăn cản được. Vệ Uẩn thích Sở Du, chỉ cần Sở Du không đáp lại, tình cảm của người thiếu niên chôn ở trong lòng, ai cũng không biết được, như vậy là đủ rồi.



Liễu Tuyết Dương suy nghĩ cẩn thận điểm này, ngẩng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Ngày mai Tiểu Thất sẽ xuất chinh nhỉ?"



"Vâng." Quế ma ma không suy đoán ra suy nghĩ ngày hôm nay của Liễu Tuyết Dương, do dự nói: "Lão phu nhân có muốn đi gặp Vương gia hay không?"



Liễu Tuyết Dương gật đầu, đi tìm Vệ Uẩn.



Lúc này Vệ Uẩn đang ở trong thư phòng thương lượng công việc cụ thể để xuất chinh vào ngày mai với mọi người. Sở Du ở bên cạnh tính toán ngày tháng.



Niên đại ngày hôm nay đã trải qua quá lâu rồi, nàng đã không còn nhớ rõ thời gian cụ thể xảy ra cơn địa chấn, chỉ là tầm khoảng một tháng nữa, trong lòng Sở Du không khỏi lo lắng.



Nhưng chiến sự là không thể thúc giục. Tuy trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng không dám quá mức thúc giục Vệ Uẩn, yên lặng ngồi ở một bên nghe Vệ Uẩn và Tần Thời Nguyệt thương lượng chiến sự, thỉnh thoảng sẽ thêm một câu vào.



Lúc đoàn người đang nói chuyện thì bên ngoài báo Liễu Tuyết Dương đến. Sở Du và Vệ Uẩn liếc nhìn nhau, có chút không hiểu hôm nay Liễu Tuyết Dương đến để làm gì, nhưng vẫn cung kính mời Liễu Tuyết Dương vào.



Sau khi Liễu Tuyết Dương đi vào, ánh mắt lướt qua trên người Sở Du. Trước đây biết Sở Du và Vệ Uẩn thường cùng nhau nghị sự, bà cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay nhìn thấy, trong lòng lại không nhịn được suy nghĩ nhiều ấy. Liễu Tuyết Dương cũng không giấu chuyện này trong lòng, sắc mặt biến hóa. Sở Du và Vệ Uẩn lập tức nhận ra. Vệ Uẩn dìu Liễu Tuyết Dương vào phòng, cười nói: "Sao mẫu thân lại đến?"



"Ngày mai con xuất chinh, ta đến nhìn con một chút."



Liễu Tuyết Dương nhìn Vệ Uẩn, quan sát trên dưới một lượt, nói: "Trên chiến trường chớ cấp tiến, thắng thua tự có ý trời, không nên quá mức cưỡng cầu."



"Con biết."



Vệ Uẩn ngồi xổm xuống đối diện với Liễu Tuyết Dương, Sở Du tiến lên châm trà. Những người khác liếc nhìn nhau đều biết ý lui ra ngoài.



Liễu Tuyết Dương nhìn thoáng qua Sở Du, có chút cứng ngắc nói: "Lần này, A Du cũng muốn đi sao?"



Sở Du ngẩn người, trong lòng không khỏi hiện lên một tia lo lắng. Từ trước đến nay Liễu Tuyết Dương đều không quản mấy chuyện này, tại sao hôm nay lại hỏi vậy?



Nhưng mà nét mặt của nàng không đổi, cười cười nói: "Con là quân tiên phong cánh trái của Vương gia."



"Như vậy à..." Liễu Tuyết Dương ừ một tiếng, bà tựa như có chút do dự. Vệ Uẩn nhìn ra bà có chuyện, liền nói: "Mẫu thân có ý kiến gì sao?"



"Ta... Ta chỉ là nghĩ, vừa đến Bạch Lĩnh, hôm nay A Du lại không ở đây, trong phủ loạn thất bát tao, trong lòng ta lo lắng...."



Đây là muốn Sở Du ở lại.



Sở Du nghe ra, Vệ Uẩn cũng hiểu rõ, hắn có chút nghi ngờ nói: "Không phải đã có Nhị tẩu xử lý các công việc vặt trong nhà sao?"



"Nhị tẩu của con cũng chỉ là xử lý một ít việc vặt vãnh, chuyện đại sự vẫn phải cần A Du đến xử lý...." Liễu Tuyết Dương nói lắp ba lắp bắp. Bà có chút chột dạ nói: "Gần đây ta cũng không phải là rất thoải mái. A Thuần còn phải phụng dưỡng ta, sợ là không có nhiều thời gian như vậy...."



Nói đến đây, Vệ Uẩn trầm mặc, giống như có chút không hài lòng. Sở Du cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn nói: "Nếu thân thể của bà bà không khỏe, ta sẽ ở lại phụng dưỡng. Vương gia xem xem, hay là điều Tiền Dũng đến?"



Nếu Liễu Tuyết Dương không phải cố tình muốn lưu nàng lại, thì bà nên biết bà đang làm lỡ sự an bài của Vệ Uẩn, sẽ buông tha.



Nhưng mà Liễu Tuyết Dương không tính buông tha, trong lòng Sở Du cũng nặng nề thêm vài phần.



Vệ Uẩn không nói gì, hắn dường như đang chăm chú suy tư. Sở Du biết hắn không muốn để nàng lại, nhất là dưới tình huống Liễu Tuyết Dương khác thường như vậy.



Nhưng mà nếu như Vệ Uẩn làm trái lời của Liễu Tuyết Dương, sợ là lại có một phen tranh chấp. Sở Du suy nghĩ một chút, cười nói: "Vương gia, ta cũng hiểu được chiến trường khổ cực, vốn cũng không muốn đi. Hôm nay có bà bà nói như vậy, ngược lại cũng tốt."



"Tẩu tử...."



Vệ Uẩn nhíu mày, lúc định mở miệng nói không đồng ý. Sở Du đưa tay lên nói: "Vậy cứ như vậy đi. Ta ở lại phụng dưỡng bà bà, đưa Tiền Dũng đổi vị trí của ta. Ta sẽ kiểm kê lương thảo cẩn thận. Sau khi người ra tiền tuyến, ta nói Tiền Dũng vận chuyển qua."



Vệ Uẩn mím môi. Sở Du đã nói như vậy, nếu hắn còn muốn cưỡng cầu thì sẽ có chút kỳ quái. Liễu Tuyết Dương len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Sở Du, thấy Sở Du cũng không tức giận, trong lòng bà thoáng buông lỏng một chút.



"Ta cũng không còn chuyện gì nữa, đi trước vậy."



Sau một lúc trầm mặc, Liễu Tuyết Dương cũng cảm thấy lúng túng. Bà đứng dậy, như có như không nhìn Sở Du. Trong lòng Sở Du hiểu rõ ý tứ của Liễu Tuyết Dương, chủ động đứng dậy, dìu Liễu Tuyết Dương, ôn hòa nói: "Bà bà, con đưa người về."



Liễu Tuyết Dương vỗ vỗ tay Sở Du tựa như cảm kích. Sở Du dìu Liễu Tuyết Dương đi ra ngoài. Hôm nay trời đông giá rét, nước mưa đều đã kết thành băng, lúc rơi xuống đập lên cây dù vang lên tiếng bùm bùm.



Liễu Tuyết Dương và Sở Du đi trên hành lang. Sở Du buông xuống suy nghĩ của mình, đi rất lâu, mới nghe Liễu Tuyết Dương nói: "A Du, con ở trong lòng ta, vẫn là một đứa trẻ rất tốt."



"Ta vẫn rất tiếc hận. Một cô nương tốt như thế này gả vào, nhưng mà A Quân lại không có phúc khí.... Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn xem con như là nữ nhi của ta." Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, giọng nói như mang theo tiếng khóc nức nở. Sở Du nhìn bà. Đôi mắt của Liễu Tuyết Dương phiếm đỏ, thấp giọng khóc nức nở nói: "Mấy năm nay, con giúp đỡ Tiểu Thất, giúp đỡ Vệ gia, nếu Tiểu Thất có một tỷ tỷ ruột, chắc là cũng sẽ giống như con vậy."



Tỷ tỷ ruột.



Lông mi của Sở Du hơi rung động, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Liễu Tuyết Dương. Nàng không nói gì, Liễu Tuyết Dương thừa dịp nàng không rõ, trực tiếp nói: "Ta vẫn muốn tìm cho con một người tốt, muốn tìm cho con một người mà con thích, lại để cho việc hôn nhân của con bị gián đoạn. Ta già rồi, cả đời này, ta không có gì cả, cũng chỉ còn lại một nhi tử là Tiểu Thất. Ta không có nguyện vọng gì, chỉ là mong muốn thấy con và tiểu Thất đều có thể tự tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình. Có thể nhìn thấy con xuất giá, hắn thú thê, cả đời ổn định, không tai họa. A Du, lão nhân gia ta đã đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều chuyện, có một vài con đường không thể đi, có đi thì cũng là vách đá vạn trượng. Con có biết không?"



Sở Du hơi mở miệng.



Trong chớp mắt, nàng gần như muốn mở miệng hỏi vách đá vạn trượng là cái gì?



Là lời nói của những người đó, hay là sự xa cách của mọi người?



Thế nhưng nàng không thể hỏi, nàng chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết, cười cười, đưa Liễu Tuyết Dương vào phòng, ôn hòa nói: "Bà bà hôm nay sao suy nghĩ nhiều chuyện như vậy?"



"Đừng lo lắng." Sở Du vỗ vỗ tay bà, cười khuyên giải an ủi: "Thân thể ngài hư nhược chính là vì suy nghĩ quá nhiều. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."



Nói xong, Sở Du xin Liễu Tuyết Dương cáo lui. Người vừa xoay người đi thì đi đến sân viện của Ngụy Thanh Bình.



Ngụy Thanh Bình đang đọc sách, trong viện của nàng ấy có nuôi một con chim vẹt, Sở Du vừa đi đến nó bắt đầu kêu: "Mỹ nhân đến rồi, mỹ nhân đến rồi."



Sở Du nghe vậy thì cười, nàng bước nhanh vào phòng, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cầm ấm trà bên cạnh lên, tự rót cho mình một chén trà.



Ngụy Thanh Bình nhíu mày, ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: "Ngươi muốn làm gì vậy hả?"



Hôm nay đã ở cùng với nhau lâu như vậy, nàng ấy hiểu rõ tính tình của Sở Du. Bộ dạng của Sở Du như vậy, rõ ràng là muốn làm chuyện gì đó.



Sở Du cầm một nắm hạt dưa, tà tà tựa bên cạnh bàn, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Thanh Bình, ta với ngươi có đúng là tỷ muội hay không?"



Ngụy Thanh Bình ngẩn người, sau đó còn rất thành thực gật đầu.



Sở Du thở dài, nàng ngẩng đầu lên, có chút ưu sầu nói: "Ta phạm lỗi, đến lúc đó lên đường tháo chạy, ngươi nhất định phải giúp đỡ ta."



"Ngươi phạm lỗi gì?"



Ngụy Thanh Bình có chút kỳ quái hỏi. Vẻ mặt Sở Du nghiêm túc, giống như bản thân đã phạm phải sai lầm lớn ngập trời. Ngụy Thanh Bình không khỏi hơi sợ hãi, cau mày nói: "Chuyện thương thiên hại lý, ta không thể tha cho ngươi."



"Ta, ngủ với một người đàn ông."



Sở Du mở miệng. Ngụy Thanh Bình có chút mông lung. Nàng ấy biết quan hệ của Sở Du và Vệ Uẩn, cũng biết rõ tính tình của Vệ Uẩn, ở dưới mí mắt của hắn mà ngủ với một nam nhân khác....



Trong lòng Ngụy Thanh Bình lộp bộp, nghĩ không tốt rồi, nhưng mà nàng ấy tự nói với chính bản thân mình, ngay tại lúc thời khắc mấu chốt, nàng ấy không thể làm cho bằng hữu lùi bước được. Vì vậy nàng ấy nói: "Ta giúp ngươi và Vệ Uẩn...."



"Hắn là tiểu thúc của ta."



Ngụy Thanh Bình: "...."



Đó không phải là Vệ Uẩn sao?



Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Sở Du tới tìm mình để đùa giỡn, nhân tiện nói: "Đây thì tính là đại sự gì...."



Sở Du thở dài, ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Ngụy Thanh Bình: "Bị mẫu thân của hắn biết."



Ngụy Thanh Bình: "...."



Một lát sau, Ngụy Thanh Bình đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ta hiện tại đi thu thập hành lý, ngươi cũng nhanh lên một chút, chúng ta ngay đêm nay lập tức ra khỏi thành. Chuyện khác mặc kệ, chạy trước đã rồi tính."



Sở Du vỗ tay một cái, phủi hạt dưa sạch sẽ.



"Trước tiên đừng chạy nhanh như vậy."



Nàng khoa trương nói: "Ta mới chỉ là suy đoán, chờ bà bà của ta đánh tới cửa, chạy cũng không muộn."



Ngụy Thanh Bình: "...."



137.


Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Ngụy Thanh Bình, Sở Du nhịn không được cười ha hả. Ngụy Thanh Bình có chút bất đắc dĩ, mím môi, hồi lâu mới nói: "Làm sao ngươi biết mẫu thân của hắn đã biết?"



"Bà bà của ta cũng không phải là một người biết giấu chuyện." Sở Du lãnh đạm nói: "Từ trước đến nay bà đều mặc kệ chuyện trong nhà, ngày hôm nay lại cố ý đến ngăn ta, không cho ta và Tiểu Thất cùng đi tiền tuyến. Nếu không phải nghe được cái gì, thì từ đâu lại xuất hiện cái suy nghĩ như vậy?"



Nghe vậy, Ngụy Thanh Bình cẩn thận nói: "Có phải có hiểu lầm gì đó hay không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



"Vì vậy ta mới không sốt ruột bỏ chạy." Sở Du lạnh nhạt nói: "Trước tiên cứ xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, xem ra sao đã."



"Nếu đây không phải là sự hiểu lầm thì sao?" Ngụy Thanh Bình nhíu mày: "Ngươi thực sự không muốn đi với ta?"



Ngụy Thanh Bình ở lại đây, thứ nhất là vì Tần Thời Nguyệt, thứ hai là vì Sở Du nói có một việc muốn nhờ nàng ấy giúp đỡ, đến thời gian nhất định sẽ để cho nàng ấy hỗ trợ. Ngụy Thanh Bình biết sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, nhưng còn Sở Du thì sao?



Sở Du là Vệ phủ Đại phu nhân, nếu rời khỏi Vệ gia, đối Vệ gia là một chấn động lớn.



Nhưng mà chuyện quan trọng như vậy, Sở Du lại như vui đùa: "Ta không đi thì ở đây làm cái gì? Bị khinh bỉ sao?"



"Ngày Cố Sở Sinh đi, ta đã suy nghĩ rõ ràng." Sắc mặt Sở Du bình thản: "Ta ở cùng Vệ Uẩn, chính là không cần phải để ý đầu đuôi, hai người ở cùng một chỗ vì như vậy rất tốt. Ở bên hắn, ta cảm thấy thật hạnh phúc. Chúng ta sẽ cùng nhau đi về phía trước. Nếu Liễu Tuyết Dương tức giận với ta, ta đây sẽ rời khỏi."



Ngụy Thanh Bình ngẩn người, ánh mắt lộ ra vài phần không đành lòng: "Thế nhưng Vệ Vương gia.... Cũng không có làm gì sai."



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vì vậy ta chỉ là muốn rời khỏi Vệ gia, cũng không phải là rời khỏi hắn." Sở Du cười khẽ: "Mỗi một phần tình cảm đều luôn cần sự nỗ lực và kiên trì. Ta cũng không phải chỉ vì muốn cùng hắn hưởng thụ cuộc sống vui sướng. Mẫu thân hắn không đồng ý, ta cũng không nguyện ý bị mẫu thân của hắn khinh bỉ. Vì vậy ta đây sẽ rời khỏi Vệ phủ, một năm hai năm, luôn luôn đợi được đến ngày mẫu thân hắn đồng ý."



"Nếu giữa chừng.... Hắn thú thê thì sao?"



Sở Du nghe thấy lời này, ngẩn người. Một lát sau, nàng cười nhẹ: "Vậy đó chính là hết duyên phận. Ta lại tìm người khác ta thích là được rồi."



"Không có ai quy định phải thích một người nào đó suốt đời." Giọng nói của Sở Du rất bình thản: "Thời gian hai người ở bên nhau tốt đẹp, như vậy là đủ rồi."



Nghe vậy, Ngụy Thanh Bình không nói gì. Nàng ấy cúi đầu ừ một tiếng. Sở Du nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Dược thảo bên phía ta đều đã chuẩn bị xong, ngươi đi xem một chút, xem có cần phải thêm cái gì nữa không? Nếu như đến lúc đó địa chấn hồng thủy*, nhất định sẽ có thêm ôn dịch, ngoại trừ dược liệu, chúng ta còn phải chuẩn bị gì nữa hay không..."



*Địa chấn hồng thủy: Động đất lũ lụt



Ngụy Thanh Bình nghe thấy chuyện chính sự, lập tức trở nên tập trung, trò chuyện với Sở Du.



Hai người thương thảo đến đêm. Bên ngoài thông truyền báo Vệ Uẩn đến. Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng trước cửa.



Thanh niên nguyệt sắc hoa bào, đỉnh đầu kim quan, khoác áo choàng lông cáo màu trắng ở bên ngoài, hai tay đặt trong tay áo, mỉm cười đứng ở cửa nhìn nàng. Sở Du quay đầu lại, thấy người đứng ngọn đèn, cười hỏi: "Đã trở về?"



"Ừ." Thanh âm Vệ Uẩn ôn hòa, giống như sợ làm quấy nhiễu đến người khác, dịu dàng nói: "Tới đón nàng."



Sở Du nói hai câu với Ngụy Thanh Bình thì đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Uẩn. Tự nhiên quàng tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười nói: "Đi thôi."



Vệ Uẩn ừ một tiếng, cùng Sở Du đi ra khỏi phòng. Tần Thời Nguyệt đi theo phía sau Vệ Uẩn. Đột nhiên Vệ Uẩn nhớ tới cái gì, dừng lại bước chân nói: "Ngày mai xuất chinh, ngươi theo hầu Quận chúa."



Nghe thấy vậy, Tần Thời Nguyệt ngẩn người. Vệ Uẩn nhìn hắn ta, nhớ tới lời Cố Sở Sinh đã từng nói, năm đó Tần Thời Nguyệt chết ở sa trường.



Trong lòng hắn thắt lại, thở dài nói: "Thời Nguyệt, đời người không dài, mỗi một khắc đều phải quý trọng, mỗi người đều phải trân ái, ngươi hiểu chưa?"



Tần Thời Nguyệt mím môi, không biết là đã hiểu rõ hay chưa, hắn ta chỉ vẫn giống như trước đây chắp tay nói: "Vâng."



Nói xong, Vệ Uẩn mang Sở Du đi. Tần Thời Nguyệt quay đầu lại, nhìn nữ tử lạnh lùng trong trẻo đang đứng ở cửa, hắn ta một câu cũng không nói, cầm theo đao. Rất lâu sau, cuối cùng nói: "Ngày mai ta phải đi, nàng có mong muốn gì không?"



Ngụy Thanh Bình không nói gì, nàng ấy chỉ đột nhiên bổ nhào về phía hắn ta, gắt gao ôm hắn ta lại.



Lời nói của nàng ấy dứt khoát như con người của nàng ấy vậy: "Ta muốn chàng."



Tần Thời Nguyệt ngẩn người. Hắn ta rũ mắt xuống. Rất lâu sau, hắn ta rốt cuộc mới giơ tay lên, ôm lấy người trong ngực.



Vệ Uẩn kéo Sở Du đi trên hành lang, hắn rũ mắt nói: "Người bên cạnh ta đã được thanh lọc, nàng đừng lo lắng."



"Ý tứ hôm nay của bà bà, chàng có nghe rõ không?"



Sở Du nghe hắn nói như vậy, không khỏi nở nụ cười. Sắc mặt Vệ Uẩn không đổi, chỉ là nói: "Ta không biết bà ấy nghĩ như thế nào. Nếu thực sự bà ấy đã biết, hôm nay bà ấy không nói, cũng sẽ không xé rách da mặt mà nói. Ngày mai sau khi ta xuất chinh, nàng cứ tránh bà ấy một chút. Nếu bà ấy hỏi cái gì, nàng cứ giả vờ ngây ngốc cho qua, đừng gây xung đột gì với bà ấy."



"Ta biết."



Sở Du cười khẽ: "Ta sẽ không đi làm cho bà ấy tức giận."



"Không phải ta sợ nàng làm bà ấy tức giận." Vệ Uẩn dừng lại bước chân, hắn nhìn nàng, sắc mặt bình thản: "Ta chỉ sợ nàng bị ấm ức."



Sở Du hơi sững sờ. Vệ Uẩn rũ mắt, nắm tay nàng nói: "Ta hiểu rõ tính tình của nàng. Nếu như bà ấy thật sự nói gì đó với nàng, nàng cũng sẽ không tính toán với bà. Sóng to gió lớn gì ở trên đời này nàng cũng không sợ, chính là mẫu thân của ta như vậy, nàng lại không có biện pháp gì nhất. Ta không ở đây... " Giọng nói của hắn mang theo sự lo lắng: "Ta sợ nàng chịu thua thiệt."



"Vốn dĩ ta không có sợ như vậy." Nghe Vệ Uẩn nói như thế, Sở Du cười nói: "Nhưng nghe chàng nói, ngược lại ta không còn sợ nữa. Nếu bà ấy làm cho ta tức giận, sau này chàng trở về, ta sẽ dùng sức giày vò chàng."



"Được." Vệ Uẩn cười khẽ: "Vậy nàng phải chờ ta trở lại."



Sở Du cười, ừ một tiếng, dắt Vệ Uẩn đi đến phòng của nàng. Trường Nguyệt đã sớm chuẩn bị nước. Sở Du đi tắm rửa trước, sau đó đến Vệ Uẩn. Sở Du vừa lau tóc, vừa ngồi ở bên cạnh múc nước cho hắn.



Vóc người của Vệ Uẩn vô cùng tốt, gầy gò lại có lực. Hắn cũng không phải là loại cường tráng của vũ phu, chỉ là mỗi một khối cơ thể đều rất căng chặt, nhìn qua có cảm giác cực kỳ có lực, rồi lại mang theo một loại vẻ đẹp hài hòa.



Sở Du ngồi ở một bên, dùng bồ kết xoa xoa tóc cho hắn, giọng nói bình thản: "Hôm nay ta nhìn thấy mẫu thân của chàng, ta cảm thấy có chút chột dạ, luôn luôn có cảm giác ta đang lừa gạt nhi tử của bà ấy vậy. Ta nghĩ mẫu thân của chàng chắc chắn là không thích ta. Đại khái là bà sẽ cảm thấy, nữ tử phải giống như Thanh Bình mới xứng đôi với chàng. Đến lúc đó nếu nói ra sự thật, có khi ta là tội đồ."



"Tại sao nàng lại nói như vậy?" Vệ Uẩn không nhịn cười được: "Ta tưởng là chuyện của Quận chúa đã rõ ràng rồi."



"Ta chính là muốn nói cho chàng biết một chút..." Sở Du ngẩng đầu lên: "Ta vì muốn ngủ với chàng, mà phải bỏ ra bao nhiêu là nỗ lực."



Vệ Uẩn: "...."



Nói xong, Sở Du dội nước gội lại tóc sạch sẽ cho Vệ Uẩn. Nước vào mắt của Vệ Uẩn, Sở Du đưa khăn mặt cho hắn. Vệ Uẩn lau mắt. Sở Du lau tay. Vệ Uẩn lau mắt xong, Sở Du liền thổi ở trên mặt của hắn, vỗ nhẹ gương mặt hắn nói: "Nếu không phải vì gương mặt nhỏ như hoa như ngọc này của chàng, ta cần gì phải như vậy hả?"



Vệ Uẩn nghe xong lời này, nhịn không được cười càng vui vẻ hơn. Nhưng hắn còn ho nhẹ một tiếng, cầm tay của Sở Du nói: "Đừng há mồm ngậm miệng là nói những lời lỗ mãng này."



Sở Du nghe xong thì cười khẽ, nàng đứng lên nói: "Được được được, ta lỗ mảng." Nói đến đây, nàng dừng lại bước chân, quay đầu cười ra tiếng nói: "Nhưng chàng thích."



Vệ Uẩn ngẩn người. Một lát sau, hắn lại dở khóc dở cười, cũng không biết phải trả lời như thế nào.



Hắn cảm thấy lồng ngực ngứa ngứa, nhìn người trước mặt cười đến mức đắc ý, hắn nhận ra nàng đang thay đổi. Hắn cảm giác được người trước mặt này dường như đang từng chút từng chút đưa móng vuốt từ trong bóng tối ra bên ngoài dò xét, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay hắn.



Hắn nghĩ như vậy thì có một loại dục vọng rất bức thiết. Khẩn cấp muốn ôm nàng, muốn cùng nàng hòa làm một thể, muốn để cho xương thịt của nàng giao hòa cùng với hắn, để chứng minh sự yêu thích này của bản thân, cảm nhận sự yêu thích của nàng.



Trong chuyện này, Vệ Uẩn có một loại chấp nhất và cường thế khiến cho người khác kinh ngạc. Khát vọng của hắn đối với nàng giống như là dòng nước chảy xiết phun ra ngoài sau bị kìm nén quá lâu.



Hắn thích tư thế có thể gần kề với nàng nhất, bất luận là từ phía trước hay là phía sau, hắn đều thích gần kề nàng, ôm nàng, làm cho thân thể của hai người hoàn toàn không có khe hở. Thẳng đến lúc gần cao trào, hắn mới tách ra, phóng túng chính mình, cũng phóng túng cho nàng.



Có đôi khi Vệ Uẩn sẽ cảm thấy, tình cảm cũng như vậy, không có gì gọi là tin tưởng tuyệt đối, chỉ cố gắng dùng các loại phương thức bên ngoài, lo được lo mất trói chặt lấy nhau. Mà lúc thực sự đi đến một bước sâu nhất kia, tất cả phương thức bên ngoài sẽ không còn quan trọng nữa.



Đại khái là đêm trước khi xuất chinh, tuy rằng thời gian không dài, nhưng Vệ Uẩn vẫn phóng túng bản thân đến mức thỏa thích nhễ nhại, mà Sở Du cũng không hề kìm nén. Mãi cho đến tận đêm khuya, hai người mới dừng lại, thở hồng hộc nằm ở trên giường.



Hai người bọn họ vẫn cứ trán dán trán, tay nắm tay, mặt đối mặt nhìn đối phương.



Hắn vẫn còn đang ở bên trong thân thể nàng, không có ý muốn rút ra ngoài. Sở Du nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tiền Dũng vốn chính là thuộc vị trí quân tiên phong cánh trái, chàng dùng quen, tạm thời đổi với ta cũng không có chuyện gì lớn. Đúng lúc ta có thể ở lại hậu phương chuẩn bị lương thảo. Nếu không đủ, đến lúc đó ta đi càng thuận tiện."



"Ta không muốn nghe nàng nói những lời này." Vào lúc này Vệ Uẩn nghe nàng nói mấy câu này, đúng là có chút không vui. Hắn giống như một tiểu hài tử, xoay người đè nàng, tựa vào lồng ngực nàng, nghe tim nàng đập.



Sở Du không khỏi nở nụ cười.



"Vậy chàng muốn nghe ta nói cái gì?"



Vệ Uẩn không nói.



Tim của nàng đập rất trầm ổn, trong bóng đêm nghe đặc biệt yên ổn.



Vệ Uẩn nhớ đến sắc mặt ban ngày của Liễu Tuyết Dương, nhớ đến năm mười lăm tuổi hắn ôm kiếm cúi người nói tiếng xin lỗi với ca ca của hắn, nhớ tới bộ dạng Cố Sở Sinh quỳ gối khóc rống lên trước mặt Sở Du.



Trong lòng hắn không hiểu tại sao lại hiện lên cảm giác sợ hãi.



Người khác vẫn luôn khen hắn nhạy bén thông minh. Nhưng có lúc hắn ghét nhất chính bản thân mình, vừa vặn ghét chính sự nhạy bén thông minh kia.



Hắn dựa vào ngực nàng, nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn.



"Ta muốn nghe nàng nói, Hoài Du, chờ chàng trở về, ta chờ được gả cho chàng."



Sở Du hơi sững sờ. Sau đó nàng thấy Vệ Uẩn ngẩng đầu lên. Vẻ mặt mang theo ý cầu xin và kiên định, chậm rãi nói: "A Du, chờ ta đúng thời hạn lấy lại được Huệ Thành trở về, ta sẽ mang tất cả mọi chuyện báo cho mẫu thân biết, sau đó đi đến nhà nàng nghị hôn, có được hay không?"



Sở Du không nói gì. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt ve những sợi tóc của Vệ Uẩn. Rất lâu sau mới nói: "Được."



"Nếu như..." Trong giọng nói không có chút tâm tình gì: "Mẫu thân chàng đồng ý, chờ chàng chiếm được Thanh Châu, thì đến nhà của ta nghị hôn."



138.


Sáng ngày hôm sau, Vệ Uẩn đi rất sớm.



Hắn thậm chí còn không làm kinh động đến Sở Du. Chờ đến lúc Sở Du tỉnh lại thì người cũng sớm đã đi. Hai tay Sở Du chôn trong tay áo, đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn ngoài cửa rất lâu. Thẳng đến khi Trường Nguyệt gọi nàng: "Đại phu nhân.", lúc này Sở Du mới phản ứng kịp. Nàng hoàn hồn, cúi đầu lên tiếng, mới xoay người vào phòng.



Vệ Uẩn đi rồi, toàn bộ trên dưới Bạch Lĩnh đều giao cho Sở Du. Vệ Uẩn ở tiền tuyến, Sở Du phụ trách xử lý tốt hậu phương. Thực ra nàng cũng không quá am hiểu những chuyện này, thế nhưng năm đó đi theo Cố Sở Sinh, tham quan học tập lâu ngày tự nhiên cũng biết chút ít.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Chuyện hậu phương phức tạp thực ra chính là đạo lí đối nhân xử thế: Lương thực, binh khí, vật tư quân đội, từ đâu tới đây, làm sao đưa qua, khắp nơi đều là cửa ngõ. Một nơi chiến tranh, làm sao để trưng thu thuế phí, làm sao để cổ vũ thương mậu, chính sách gì mới có thể bảo trì quân tư lớn nhất nhưng không làm nhiễu dân, những thứ này đều là vấn đề Sở Du phải suy tính.



Từ trước đến nay Đại Sở xem thường thương nhân, nhưng mà Sở Du lại có thái độ khác, ra sức cổ vũ mạnh mẽ thương mậu, thậm chí cổ vũ thương nhân bỏ tiền tài vào nông sản. Những thương nhân này thông minh hơn Sở Du rất nhiều. Nếu bọn họ nguyện ý tham gia vào sản xuất nông nghiệp, đó chính là biện pháp tăng thu nhập.



Vệ Uẩn xuất chinh hơn mười ngày, Sở Du gần như cũng không quay về Vệ phủ, trực tiếp nghỉ ngơi ở phủ nha. Thứ nhất nàng không dám đi gặp Liễu Tuyết Dương, thứ hai nàng quả thực không có thời gian.



Có đôi khi nàng sẽ nhớ Vệ Uẩn. Lúc nhớ hắn, nàng sẽ viết thư gửi đi. Hắn hồi âm rất nhanh, hầu như mỗi ngày đều có thư tín của hắn gửi về. Lúc này sẽ làm cho Sở Du nhớ đến trước đây hắn theo Vệ Quân xuất chinh, hắn thay Vệ Quân viết thư gửi về. Sở Du cất kỹ thư Vệ Uẩn viết cho nàng ở trong một cái hộp, bảo quản thật tốt, đặt ở cạnh nàng.



Mỗi ngày làm việc, nhớ hắn, nàng đều ngẩng đầu nhìn đống thư này, cảm giác tựa như hắn đang ở bên cạnh mình.



Mà Vệ Uẩn ở tiền tuyến cũng như vậy.



Hắn cẩn thận gấp thư của Sở Du lại, đặt ở trong lòng hắn. Mỗi một lần trước khi ra chiến trường, hắn sẽ đưa tay lên kiểm tra đống thư này, cảm giác giống như nàng đang ở ngay phía sau hắn, nói với hắn một câu -- Hoài Du, sớm đi sớm về.



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ là do quá mức nhớ nhung, trận này Vệ Uẩn đánh rất nhanh. Khi Vệ Uẩn chĩa mũi thương từ Bắc Địch triệu hồi về nội loạn của Đại Sở, mọi người mới biết được năng lực của vị tướng thiếu niên này, chưa bao giờ nói khoác mà đến.



Toàn bộ Huệ Thành sụp đổ, từ tiến công đến toàn thành bị chiếm đóng hoàn toàn, cũng chỉ mất nửa ngày.



Tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt chấn kinh toàn bộ Đại Sở. Mà ngày đó Sở Du nhận được thư cũng chỉ có một câu -- Ta sẽ trở về rất nhanh thôi.



Sở Du nhìn thư không nhịn được muốn cười. Nàng hiểu rõ ý tứ của Vệ Uẩn, đánh vội vã như vậy, chỉ là bởi vì quá muốn trở về.



Nàng có lòng muốn răn dạy hắn một chút, rồi lại nghĩ thời khắc này, người kia tất nhiên là mang theo sự kiêu ngạo và cấp thiết, răn dạy hắn như vậy hình như có chút không hợp. Vì vậy suy nghĩ thật lâu, nàng cũng chỉ là trả lời lại một câu "Ừ, chờ chàng trở về."



Tin tức Vệ Uẩn trở về, Liễu Tuyết Dương và Sở Du gần như nhận được cùng một lúc.



Chuyện Sở Du ở tại phủ nha làm cho Liễu Tuyết Dương có chút bất an. Bà cũng không biết Sở Du nghĩ thế nào. Có vài lần Liễu Tuyết Dương muốn đi tìm Sở Du nói chuyện một chút, rồi lại có chút lo lắng. Bà sợ lỡ như Sở Du không biết chuyện kia, bày ra chuyện tình cảm như vậy thì quá mức lúng túng. Lại sợ Sở Du biết được việc này... Đối với Vệ gia, càng thêm khó xử.



Nhưng mọi chuyện đều cần phải giải quyết. Liễu Tuyết Dương cực kỳ muốn biết Sở Du và Vệ Uẩn rốt cuộc đã phát triển đến mức độ nào rồi. Bà vốn còn đang suy nghĩ, nhưng khi nhận được tin tức Vệ Uẩn về, buộc bà phải đưa ra quyết định tiếp theo.



Tính tình của nhi tử bà như thế nào, bà biết. Muốn làm bất cứ chuyện gì đều rất quyết đoán, nên phải cản Vệ Uẩn trước. Liễu Tuyết Tương suy đi nghĩ lại, buồn bực cả đêm không thể chợp mắt được. Quế ma ma nhìn thấy vậy, cuối cùng nói: "Phu nhân cần gì phải đè nặng chính mình như vậy? Không bằng đi hỏi những người khác xem sao?"



"Hỏi cái gì?" Liễu Tuyết Dương thở dài nói: "Chẳng lẽ ta muốn đem việc này ra kể cho tất cả mọi người biết hả?"



"Hà tất phu nhân phải nói rõ?" Quế ma ma đưa ra chủ ý: "Trước tiên ngài đi tìm Nhị phu nhân, Lục phu nhân hỏi mấy câu. Ngài cũng đừng nói rõ ra, chỉ là đề cập đến một chút, xem phản ứng của hai vị phu nhân ra sao. Nếu có phản ứng bất thường, người lại gạ hỏi một chút, đào sâu một chút, người thấy thế nào?"



Liễu Tuyết Dương không nói gì.



Trong chuyện đại cục, quả thực bà không phải là một chủ mẫu tốt, thế nhưng ở trạch viện nhiều năm như vậy, bà cũng không phải là đồ ngốc. Trước đây bà không thích quản sự, nhưng hôm nay dính đến chuyện của nhi tử duy nhất của bà, bà không thể không quản được. Bà gần như dùng toàn bộ đầu óc của cả đời này vào chuyện này. Bà hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút, trước tiên cho người gọi Vương Lam đến.



Bà biết rõ tính tình của Tưởng Thuần. Nếu Tưởng Thuần biết chuyện này, giấu giếm lâu như vậy, tất nhiên đã tự quyết định lựa chọn sẽ không nói cho bà biết cái gì. Người con dâu này là người thông minh, một chữ cũng không muốn nói ra thì cho dù có làm gì cũng không nói, ngược lại Vương Lam là một người không thông minh cho lắm.



Liễu Tuyết Dương suy nghĩ lát nữa nên nói cái gì. Chờ Vương Lam được người dẫn vào, bà không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ là nói: "Tiểu Thất gửi thư về nói sắp trở về. Đêm nay ta mơ thấy ác mộng, có chút khó ngủ, nên gọi con đến trò chuyện."



Vương Lam có chút nghi hoặc, không rõ Liễu Tuyết Dương vì sao lại mơ thấy ác mộng lại muốn gọi nàng ấy đến. Nhưng từ trước đến nay nàng ấy rất hiếu thuận, nên nhu thuận khuyên nhủ vài câu. Liễu Tuyết Dương thở dài, gương mặt mang theo một chút lo lắng, nói: "Tối nay trong giấc mộng, ta mơ thấy công công của ngươi và mấy vị công tử, trong lòng rất khó chịu."



Nghe thấy lời này, trong lòng Vương Lam có chút thấp thỏm, nàng ấy không nhịn được nghĩ, có phải là Liễu Tuyết Dương đã biết chuyện Thẩm Hựu tiếp cận nàng ấy. Nhưng mà Liễu Tuyết Dương thở dài, nói: "Thực ra trong mấy hài tử, ta không nỡ nhất chính là A Quân. Hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện, đối với cửa hôn sự của hắn và A Du này, lúc đầu còn có chút không thích, sau lại thản nhiên tiếp nhận. Hôm nay ta nhìn thấy A Du, quả thực là một cô nương tốt, cảm thấy nếu là A Quân còn sống, biết tính tình của A Du như vậy, nhất định sẽ rất thích. Đến lúc đó phu thê bọn nó nhất định sẽ rất hòa thuận nhỉ?"



Vương Lam nghe được lời này, trong lòng bắt đầu có chút hiểu rõ ngọn ngành, nhưng tim đập không nhịn được đập rất nhanh.



Nàng ấy vặn xoắn khăn tay, suy nghĩ không biết Liễu Tuyết Dương cuối cùng đã biết mấy phần. Hôm nay gọi nàng ấy đến, rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì.



Nàng ấy không giỏi am hiểu che giấu tính tình, hành động này đều rơi hết vào trong mắt Liễu Tuyết Dương và Quế ma ma. Trong lòng Liễu Tuyết Dương hiểu rõ, sợ là ngay cả Vương Lam cũng nhìn ra được vấn đề.



Bà siết chặt nắm đấm, cười nói: "A Lam, trong lòng ta thị cực kỳ yêu thích A Du, hôm nay ta có một suy nghĩ, muốn thương lượng cùng với con một chút."



"Cái.... Cái gì?"



Vương Lam lắp bắp nói. Liễu Tuyết Dương đè ép tâm tư trong lòng, nét mặt giả tạo từ ái nói: "Ta thấy hài tử A Du này tốt như vậy, Tiểu Thất lại chưa thú thê, A Du sớm muộn gì cũng phải xuất giá, không bằng gả cho Tiểu Thất, như vậy vẫn có thể ở lại Vệ phủ, con cảm thấy thế nào?"



Nghe được lời này, Vương Lam hoàn toàn xác nhận, nhất định Liễu Tuyết Dương đã biết!



Nàng ấy chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không biết là nên hay không nên nói. Liễu Tuyết Dương nhắm mắt lại, vỗ mạnh vào tay vịn trên ghế, cả giận nói: "Đến bây mà con còn muốn bao che giấu giếm như vậy?! Làm sao mà con biết được, biết nhiều ít, tất cả đều nói ra hết cho ta!"



"Bà bà!"



Vương Lam vội vã quỳ xuống, lo lắng nói: "Chuyện này.... Chuyện này.... Con cũng không biết nên nói như thế nào nữa."



"Được, nói đại thể cho ta biết." Liễu Tuyết Dương lạnh giọng nói: "Con biết cái gì thì nói cho ta cái đó."



Vương Lam do dự trong chốc lát. Liễu Tuyết Dương giận dữ đứng dậy: "Ngay cả con cũng muốn lừa gạt ta như vậy sao?!"



"Bà bà bớt giận!"



Vương Lam thấy Liễu Tuyết Dương giận dữ, suy nghĩ cũng không giấu giếm nổi nữa, liền đem chuyện nhìn thấy ở trên xe ngựa một năm một mười nói ra, lo lắng nói: "Dù sao con cũng không nhìn thấy cái khác, tất cả đều là suy đoán, không chừng Đại phu nhân có người khác, vì vậy nên con không dám lắm miệng."



Liễu Tuyết Dương không nói gì, bà siết nắm đấm, cả người run nhè nhẹ.



Quế ma ma thấy thế, chặn lại nói: "Lục phu nhân, ngài trước tiên đi về nghỉ đi. Lão phu nhân mệt mỏi. Những lời nói ngày hôm nay, đừng nói với người khác."



Vương Lam đã sớm muốn chạy đi, nàng ấy nghe lời này, nói với Liễu Tuyết Dương mấy câu giữ gìn sức khỏe rồi đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây, nàng ấy không biết phải làm sao bây giờ. Suy nghĩ một chút, nàng ấy vội vàng chạy về phía sân viện của Tưởng Thuần.



Chờ Vương Lam đi rồi, Liễu Tuyết Dương hung hăng hất chiếc bàn, đồ trên bàn lập tức rơi xuống hết xuống đất.



Thân thể Liễu Tuyết Dương run rẩy, lặp đi lặp lại lời nói: "Không biết liêm sỉ.... Không biết liêm sỉ...."



Nhưng mà nói đến đây, bà cũng không biết là phải mắng ai.



Đột nhiên bà cảm thấy tất cả đều trở nên cực kỳ buồn nôn và dơ bẩn. Bà siết chặt nắm đấm, thở hổn hển. Nhớ đến năm đó lúc Sở Du vừa mới được gả đến, thề son sắt với bà sẽ không bao giờ rời khỏi Vệ gia. Trước đây bà nghĩ Sở Du có tấm lòng son sắt, nhưng hôm nay....



"Từ lúc nào thì chúng nó ở chung với nhau?"



Liễu Tuyết Dương nói thành tiếng: "Là sau khi A Quân mất.... Còn là...."



Còn là trước lúc đó, có lúc cùng xuất hiện. Vì vậy cho dù Vệ Quân bỏ mình, Sở Du cũng không chịu rời khỏi, thậm chí ở lại Vệ gia, không để ý sống chết nhiều năm như vậy.



Nếu quả như thật là trước khi Vệ Quân bỏ mình...



Khi đó Vệ Uẩn... Vệ Uẩn cũng chỉ có mười bốn tuổi!



Mà Vệ Quân đợi Sở Du nhiều năm như vậy....



Mắt Liễu Tuyết Dương đỏ bừng, nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến đại nhi tử tráng niên mất sớm, bà có chút không kiềm chế được bản thân mình.



Bà nhất định phải làm rõ ràng chuyện này. Bà phải biết Sở Du và Vệ Uẩn, rốt cuộc là Vệ Uẩn một bên tình nguyện, hay là hai người đã sớm có từ đầu.



Bà vội vàng xông ra ngoài, gọi tất cả người mà Vệ Trung lưu lại cho bà, xông thẳng đến chỗ của Sở Du. Vào trong phòng, Liễu Tuyết Dương kêu người đóng cửa lại, mắt đỏ bừng nói: "Tìm, tất cả những đồ vật có liên quan đến nam nhân, tìm hết ra đây cho ta!"



Ám vệ được lệnh, bắt đầu vội vàng tìm kiếm.



Sở Du cất kỹ đồ trong hộc tủ khóa, ám vệ lấy ra, Liễu Tuyết Dương sai người phá khóa.



Lúc đập ra, đồ vật ở bên trong phân tán ra ngoài. Tuy rằng nhìn không ra chủ nhân, lại rõ ràng nhìn ra được là những đồ vật liên quan đến tình cảm. Phía dưới là một ít thư tín. Liễu Tuyết Dương lấy thư mở ra, là những bức thư năm đó Vệ Uẩn thay Vệ Quân viết cho Sở Du.



Liễu Tuyết Dương liếc mắt đã nhận ra đây là chữ viết thời niên thiếu của Vệ Uẩn, thấy lạc khoản này, cả người bà đều run rẩy.



Thấy cơ thể bà run rẩy, Quế ma ma đang cầm y phục đi lên phía trước đỡ bà.



Vệ Uẩn thường qua đêm ở chỗ Sở Du cho nên Sở Du cũng sẽ chuẩn bị một ít đồ dùng của hắn. Quế ma ma lấy đồ vật ra, Liễu Tuyết Dương đưa tay lên sờ qua, liền xác định, đây chính là của Vệ Uẩn .



Thân thể bà run rẩy, giữa ngực khí huyết cuồn cuộn.



Bà tổng cộng có hai nhi tử. Một đứa giữ mình trong sạch, từ lúc chín tuổi cho đến hai mươi bốn tuổi, chờ đợi nữ nhân này. Nhưng nữ nhân lại không biết liêm sỉ, câu dẫn nhi tử còn lại duy nhất của bà.



Nàng đây là muốn bị hủy hoại Vệ Uẩn, là muốn hủy hoại Vệ gia!



Thế nhưng may là trong đầu đã có vô số suy nghĩ xấu xa đối với đoạn tình cảm này, Liễu Tuyết Dương lại vẫn nhớ đến hình ảnh năm ấy Sở Du nắm tay bà, nói "Thân là nữ tử của Vệ gia, sống chết cũng là người của Vệ gia".



Bà không thể xử tội một người một cách đơn giản như vậy. Nếu là oan uổng, vậy thật là làm cho người ta thất vọng đau khổ.



Bà hít sâu một hơi, trong màn đêm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Mời Đại phu nhân trở về."



Mà lúc này, lúc Liễu Tuyết Dương xông vào sân viện của Sở Du thì Tưởng Thuần đã cho người đi thông tri Sở Du.



Sở Du chưa nghỉ ngơi, đang cùng Ngụy Thanh Bình bàn bạc đường đi đến Nguyên Thành để tiếp tế. Tuy rằng Ngụy Thanh Bình không hiểu rõ vì sao Sở Du lại khẳng định Thanh Châu sẽ có thiên tai, chính là từ trước đến nay nàng ấy không hoài nghi bằng hữu, chỉ lẳng lặng nghe Sở Du nói.



Lúc gã sai vặt đến, Sở Du cũng nói gần xong. Gã sai vặt lo lắng vọt vào trong phòng, quỳ trên mặt đất nói: "Đại phu nhân, Nhị phu nhân phái người đến nói, lão phu nhân dẫn người đến lục soát phòng của ngài, nói ngài nhanh chóng trở về, sớm làm công tác chuẩn bị!"



Nghe được lời này, Ngụy Thanh Bình ngẩn người, phản ứng mạnh mẽ, cả giận nói: "Bà ấy dám làm như thế?!"



Tùy ý xông vào trong phòng của một người, thật là một sự nhục nhã rất lớn.



Nhưng mà sắc mặt Sở Du rất bình thản. Nàng tựa như không hề ngạc nhiên chút nào đối với hành động này của Liễu Tuyết Dương. Nàng thậm chí còn thư thái cuộn tấm bản đồ lại, giao cho Ngụy Thanh Bình, bình thản nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút, ngày mai lên đường đi, có thể thì đi nhanh một chút. Ta sẽ đuổi theo sau."



Nói xong, nàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, dự định đi ra ngoài.



Ngụy Thanh Bình có chút khó hiểu bởi hành động của Sở Du. Chờ Sở Du đi đến hành lang, thay guốc gỗ, thì nàng ấy mới phản ứng lại, lo lắng nói: "Bây giờ ngươi trở lại đó? Rõ ràng là Liễu Tuyết Dương muốn tìm ngươi gây phiền toái."



Sở Du không nói gì.



Nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, áo mỏng màu trắng ở bên trong, hoa văn cuộn mây thêu bên góc tà váy. Tóc tùy ý vén lên bởi sợi dây cột tóc màu trắng. Trời đêm ẩm ướt. Dây cột tóc rũ xuống lúc nàng cúi người.



Nàng không quay đầu lại, hai tay giấu trong tay áo, mang theo sự thong dong bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Nếu bà ấy đi vào trong phòng ta, tất nhiên là dự định cùng ta ngả bài, có một số việc, ta phải nói rõ ràng với bà ấy mới được."



Mưa nhỏ rơi xuống tí tách. Sở Du giương mắt, trong ánh mắt mang theo một tia hàn ý.



"Ta không gây chuyện, nhưng nếu chuyện đến tìm ta, ta cũng không sợ."



Nói xong, nàng đưa tay lên mạnh mẽ mở dù ra, đi vào làn mưa gió.



Thần thái trầm tĩnh như nước, tư thái phong lưu thản nhiên.

139.

Lúc Sở Du trở lại Vệ phủ là lúc trời mưa gió lớn nhất. Liễu Tuyết Dương ổn định lại tâm trạng, ngồi giữa đại đường chờ nàng.



Liễu Tuyết Dương không muốn làm kinh động đến người khác, bà không dám làm quá mức lộ liễu chuyện này. Sau khi bà tỉnh táo lại, cuối cùng bà đưa ra quyết định, muốn nói chuyện với Sở Du một lần.



Bà bảo Quế ma ma chuẩn bị trà ngon và điểm tâm, vừa uống trà vừa chờ Sở Du. Mấy năm nay thân thể của bà ngày càng không tốt, không có nhiều lần thức đêm như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cả đời bà không kiên cường, luôn luôn nhu thuận trốn phía sau người khác. Lúc Vệ Trung còn sống, Vệ Trung luôn che chở bảo vệ bà. Sau khi Vệ Trung mất, Sở Du chống đỡ toàn gia, cả đời này của bà, tuy rằng trải qua sóng gió, nhưng mà cũng là lần đầu tiên bị sóng to gió lớn quất vào mặt.



Chờ đến lúc Sở Du đi vào, bà đã bình tĩnh đi không ít. Bà ngẩng đầu lên, lẳng lặng đánh giá nữ tử đang cầm cây dù đi từ hành lang đến.



Nàng đã không còn là dáng dấp mười lăm tuổi năm đó. Thân hình nàng cao gầy, mắt ngài mày ngọc, đôi mắt trong sáng, nhan sắc xinh đẹp, chính là trong khoảng thời gian đẹp nhất của một nữ nhân.



Gương mặt nàng vô tư trong sáng, nhan sắc xinh đẹp nhưng không tục tằn, từ góc độ của một nam nhân mà nói, quả nhiên là một giai nhân đáng giá có được.



Liễu Tuyết Dương lẳng lặng nhìn nàng chăm chú. Nhìn Sở Du thu hồi ô, đi đến trước mặt bà, cung kính chào bà một cái nói: "Bà bà."



Trong đại đường không có người khác, Liễu Tuyết Dương khắc chế tâm tình của mình, rũ mắt, có chút mệt mỏi nói: "Ngồi xuống trước đi."



Sở Du vâng một tiếng, nàng thong dong ngồi xuống, dường như cái gì cũng không biết. Nhưng mà Liễu Tuyết Dương lại rất rõ ràng, Sở Du cắm rễ ở Vệ gia mấy năm nay, động tĩnh của bà lớn như vậy, làm sao Sở Du không biết được?



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng biết nhưng điệu bộ lại vẫn như cũ, không phải là bởi vì nàng không thèm để ý đến sao.



Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười khổ: "Ta đi lục soát phòng của con, con đã biết?"



"Con biết."



"Vậy con đối mặt với ta, không có gì muốn nói?"



Sở Du không nói gì. Nàng lẳng lặng nhìn Liễu Tuyết Dương chăm chú. Một lát sau, nàng hỏi lại: "Lời này nên là con hỏi người mới phải, người không có gì muốn hỏi con sao?"



Liễu Tuyết Dương hít sâu một hơi. Bà đưa hộp gỗ ở bên cạnh ra. Hộp gỗ này là đồ vật mà Sở Du cất rất kỹ. Tay của Liễu Tuyết Dương có chút run rẩy, bà khó nhọc nói: "Mấy thứ này...." Bà ngẩng đầu lên, trong con ngươi có ánh nước: "Có phải là con, nên giải thích với ta một chút hay không?"



Sở Du ngẩn người, không nghĩ rằng Liễu Tuyết Dương lục soát thẳng thừng như vậy, ngay cả những đồ vật cũ đều lục soát ra.



Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du không nói lời nào, cho là nàng không dám nói, liền trực tiếp nói: "Ta chỉ hỏi con một câu. Có phải con và Tiểu Thất có tư tình hay không?"



Sở Du đón nhận ánh mắt của Liễu Tuyết Dương, không né không tránh, bình tĩnh nói: "Đúng vậy."



Liễu Tuyết Dương hô hấp dồn dập, bà siết chặt nắm đấm, run rẩy nói: "Khi nào thì bắt đầu? Là lúc A Quân.... A Quân...."



Bà chưa nói ra, ngược lại nước mắt đã rơi xuống. Sở Du ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên phản ứng kịp bà đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói: "Chuyện Vệ Uẩn thích con, là vào lần trước chàng trở về Hoa Kinh con mới biết được! Lúc con được gả cho Vệ Thế tử thì con trong sạch, không có nửa phần tư tình với Vệ Uẩn! Những bức thư này là năm đó Vệ Uẩn viết thay cho ca ca của chàng, cho nên con mới cất kỹ, cũng là bởi vì Vệ Thế tử để lại cho con rất ít di vật. Liễu phu nhân... " Giọng Sở Du trầm xuống: "Con cùng với Vệ Uẩn có tình ý, không sai, nhưng nếu Vệ Quân còn sống, con tuyệt không sẽ để phát sinh ra loại sự tình này. Tình cảm của con cùng với Vệ Uẩn có thể thế tục không cho phép, nhưng cũng không phải là việc xấu xa không chịu nổi như vậy."



Xưng hô của nàng đã vô hình đổi thành Liễu phu nhân. Nhưng mà Liễu Tuyết Dương lại không chú ý tới. Bà nghe được những lời này, chỉ là trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà ngẩng đầu nhìn Sở Du, trong mắt mang theo lo lắng, khàn giọng nói: "Nếu con đã biết thế tục không cho phép, vậy vì sao con không dừng lại?"



Gương mặt Liễu Tuyết Dương lộ ra vẻ mệt mỏi. Bà cúi đầu nhìn cái hộp kia, rũ mắt: "A Du, từ trước đến nay con đều hiểu chuyện hơn Tiểu Thất. Tiểu Thất nhìn thông minh, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa bé. Tuy rằng con chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, con thành thục hơn hắn rất nhiều."



Nói xong, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt rõ ràng mang theo sự quan tâm: "Có một vài con đường khiến cho con trưởng thành, nhân sinh đi dài hơn, nhìn được nhiều chuyện hơn, con mới hiểu được có những con đường không nên đi. Năm đó ta giao toàn quyền Vệ gia cho con, chính là coi trọng phẩm tính của con. Tại sao con lại cùng với hắn như vậy, cùng nhau hồ đồ hả?"



Sở Du không nói gì. Nàng hiểu những lời mà Liễu Tuyết Dương nói.



Lúc ban đầu nàng vẫn chống cự lại phần tình cảm này, đó là bởi vì Liễu Tuyết Dương nói, nhân sinh đi dài hơn sẽ biết được con đường nào khó đi.



Thế nhưng hôm nay nàng đi trên con đường này, sẽ không nghĩ đến chuyện quay đầu lại. Vì vậy nàng cười cười, chỉ nói: "Liễu phu nhân nói những lời này, con đều đã nghĩ qua. Trước đây lúc Vệ Uẩn nói với con, con cũng không đồng ý, cũng vì nghĩ như vậy."



"Thế nhưng... " Sở Du cười khẽ đứng lên: "Loại chuyện tình cảm này không ngăn được. Vệ Uẩn nỗ lực vì con, con thấy rõ, chàng thích con, con thích chàng, chúng ta ở cùng một chỗ, có gì không được?"



"Ý của con là..." Liễu Tuyết Dương thở hổn hển: "Là hắn dây dưa con sao?"



Vẻ mặt của Sở Du mang theo ý lạnh, nàng bưng chén trà, lãnh đạm nói: "Là con cho phép chàng dây dưa với con."



"Hoang đường!" Liễu Tuyết Dương không khắc chế tâm tình nổi nữa. Bà đứng dậy, nói: "Hôm nay Vệ Uẩn có thân phận gì, con có thân phận gì, không phải con rất rõ ràng sao? Hôm nay đang giữa lúc bạo động, người tài trong thiên hạ này coi trọng nhất là cái gì? Đó chính là danh tiếng! Các con mắng Triệu Minh không biết xấu hổ, nếu việc này truyền ra ngoài, như vậy là cái gì? Thúc tẩu tư thông.... Cho dù ta tin sau khi A Quân mất nhiều năm hai đứa mới bắt đầu phát sinh tình cảm, nhưng người khác thì sao? Trên đời này thứ chạy nhanh nhất chính là tin đồn." Giọng nói của Liễu Tuyết Dương run rẩy: "Sở Du, con không cần danh tiếng sao?"



Nghe được lời này, Sở Du cười khẽ thành tiếng: "Liễu phu nhân!" Sở Du châm trà vào ly, bình tĩnh nói: "Con vì chàng ngay cả mạng cũng không cần, con muốn danh tiếng làm cái gì?"



"Vậy hắn thì sao?"



Liễu Tuyết Dương siết chặt nắm đấm: "Vệ Uẩn - nhi tử của ta, cả đời này chưa từng bị nhiễm vết nhơ. Vệ gia ta danh gia vọng tộc. Từ trước đến nay đều mang dòng dõi thanh quý. Con muốn, chỉ bởi vì một mình con mà khiến cho hắn, khiến cho Vệ gia ta hổ thẹn sao?!"



"Ta không quan tâm, coi như hắn cũng không quan tâm, nhưng Vệ gia ta cũng không quan tâm sao?!"



Sở Du không nói gì. Nàng nắm cái chén trên tay thật chặt. Rất lâu sau, nàng mới uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vì vậy, con mới không nói gì, không phải sao?"



Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Bà thấy Sở Du đứng lên, bình tĩnh nói: "Con biết hôm nay đang giữa lúc bạo động, con biết Vệ Uẩn cần danh tiếng, con cũng biết Vệ gia không cho phép chuyện này. Vì vậy từ trước đến nay, con chưa từng muốn bất cứ cái gì, cũng không nói gì, không phải sao?"



Lời nói của Sở Du hòa tan trong tiếng mưa. Vẻ mặt nàng không có nửa phần oán giận, ôn hòa nói: "Liễu phu nhân, người nói đúng, con và Tiểu Thất không giống nhau. Chàng muốn một phần tình cảm, sẽ không quản không để ý mà can đảm đối kháng với người trong thiên hạ. Mà con muốn một phần tình cảm, làm sao có thể cam lòng để cho chàng nhận được sự chỉ chỏ của người đời. Vì vậy chàng muốn cái gì, con đều cho chàng cái đó. Chàng muốn con đáp lại, con liền đáp lại chàng. Chàng muốn cùng con giống như một đôi yêu như nhau bình thường, con đều tận lực cho chàng. Đối với con, từ trước đến nay con chưa từng yêu cầu cái gì. Tam môi lục sính con không muốn, cả cuộc đời con không muốn, mang đoạn này tình cảm này tuyên bố ra ngoài, con cũng không muốn."



"Người lo lắng, con cũng lo lắng. Tình cảm của con đối với Tiểu Thất, có thể kém tình thân mẫu tử của người, nhưng vẫn luôn trông mong chàng ngày một tốt hơn."



"A Du...." Nghe Sở Du bình tĩnh mở miệng nói như vậy, cổ họng Liễu Tuyết Dương nghẹn ngào, nước mắt bà rơi xuống, cầm lấy tay của Sở Du, khàn giọng nói: "Một phần tình cảm này rất thiệt thòi, cần gì phải như vậy? Con đổi con đường, đổi người khác, không tốt hơn sao?"



Sở Du không nói gì, nàng mỉm cười: "Phu nhân, đổi người khác, vậy sẽ thuận buồm xuôi gió sao? Có một đoạn cảm tình luôn luôn ngăn trở, Vệ Uẩn chưa bao giờ bằng lòng buông tha, làm sao con có thể tùy tiện buông tha?"



"Vậy ta...." Liễu Tuyết Dương ngơ ngác ngẩng đầu: "Ta phải làm như thế nào?"



Sở Du không nói, nàng cúi đầu nhìn người phụ nhân này. Liễu Tuyết Dương dường như đã hiểu rõ cái gì, bà đột nhiên lùi về phía sau một bước, lo lắng nói: "Ta tuyệt không sẽ đồng ý hôn sự của con với Tiểu Thất!"



Sở Du không tiếng động nở nụ cười, nàng thở dài, ôn hòa nói: "Người không đồng ý, cũng vậy mà thôi."



Nói xong, nàng nhìn sắc trời, trở lại chỗ cũ, rót cho mình một tách trà.



Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn nàng làm hết thảy mọi chuyện, sau đó nhìn nàng nâng lên một chén trà, ôn hòa nói: "Bà bà, ly trà cuối cùng này, con kính người."



"Con đây là.... Có ý gì?"



Tay Liễu Tuyết Dương có chút run rẩy. Sở Du nhẹ nhàng cười khẽ: "Năm năm trước, Vệ Uẩn thay đại ca của chàng viết một bức hưu thư, con đã không còn là thiếu phu nhân của Vệ phủ nữa."



Nàng nói ra chuyện cũ xa xôi này, đầu óc Liễu Tuyết Dương "ong" lên một tiếng, hoảng hốt nhớ đến, năm đó, hình như Sở Du đã lấy được bức thư hưu thê do chính tay Vệ Uẩn viết.



Sở Du thở dài: "Năm đó ở lại Vệ gia, là bởi vì Vệ gia mưa gió không ngừng. Vệ gia một đời dòng dõi anh hùng, con không nhìn được khi thấy nó bị người khác nhục nhã. Lúc đó con càng muốn trải qua, chờ có một ngày Vệ gia chấn hưng, con sẽ rời đi. Con cùng với Vệ Uẩn, thật ra mà nói, không chỉ là thúc tẩu, mà quả thực không nên tằng tịu với nhau. Mặc dù trong mắt người là đồi phong bại tục, thế nhưng chúng ta không quấy nhiễu bất luận kẻ nào. Con thích chàng, nguyện ý ở cùng một chỗ với chàng. Conkhông cảm thấy đoạn tình cảm này có lỗi với ai. Lời nói này khiến cho ngài nghe phiền lòng nhỉ." Sở Du nhìn bà, trong mắt mang theo ý cười: "Trong lòng con, chưa từng có lễ giáo, chỉ có đạo lý. Con hành sự, chỉ hỏi có thương tổn người khác hay không. Nếu phần tình cảm này chưa từng thương tổn ai, vậy con đã làm sai điều gì?"



Ánh mắt nàng trong suốt sáng ngời, trong lòng Liễu Tuyết Dương có chút dao động, sau đó nghe nàng nói: "Đi đến ngày hôm nay, con cũng không hề thấy hối hận. Chỉ là này hôm nay, cũng đến lúc phải đi rồi."



"A Du không thể!" Liễu Tuyết Dương phản ứng kịp, nhưng mà sau khi nói ra những lời này, Liễu Tuyết Dương lại không biết, không thể cái gì?



Chỉ là bà đã sớm có thói quen có Sở Du ở Vệ phủ. Bà không biết nếu không có Sở Du, Vệ phủ sẽ thành cái dạng gì.



Mà Sở Du lại giống như biết suy nghĩ của Liễu Tuyết Dương, nàng cười nói: "Hôm nay, những việc nhỏ trong phủ gần như là do Nhị phu nhân xử lý, chuyện ngoại giao ngày thường, phần lớn con đã giao phó xong, các khoản mục trong phủ cũng đã kiểm kê xong. Mặc dù Sở Du đi, nhưng cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với Vệ phủ, bà bà cứ yên tâm."



"Ta không phải có ý này...." Liễu Tuyết Dương khóc ra thành tiếng: "Trong lòng con, thứ ta lo lắng ngày hôm nay là những thứ đó sao?"



Sở Du ngước mắt nhìn người phụ nhân khóc không ngừng, nàng khẽ thở dài một hơi, nhưng mà nàng lại rất rõ ràng, Liễu Tuyết Dương không phải là không có tình với nàng. Nhưng phần tình cảm này không thể nào so sánh được như đối với Vệ Uẩn.



Bà cảm thấy Sở Du tốt, nhưng dù sao Sở Du cũng là người ngoài. Một người ngoài có thể hại chính hài tử của bà. Trừ phi nàng triệt để buông tha Vệ Uẩn, bằng không Liễu Tuyết Dương sẽ có mâu thuẫn với nàng, không có cách nào điều hòa được.



Nàng quả thực thích Vệ Uẩn. Thế nhưng ngoại trừ tình yêu, trong lòng nàng còn có rất nhiều thứ. Nàng thích Vệ Uẩn, cũng thích Vệ phủ.



Năm đó nàng cố chấp ở lại bên cạnh Cố Sở Sinh, là bởi vì nàng nghĩ, lúc đó Cố Sở Sinh không rời bỏ nàng. Nhưng mà hôm nay nàng lại không cảm thấy Vệ Uẩn không thể làm gì được nếu rời xa nàng.



Vì vậy nàng không nói gì, cầm ly trà lên, ngửa đầu uống cạn, sau đó nói: "Liễu phu nhân, bảo trọng."



Nói xong, nàng đứng dậy, ôm lấy hộp gỗ trên mặt bàn, xoay người đi ra ngoài. Liễu Tuyết Dương nhìn nàng cầm dù bước đi, bỗng nhiên hét lên: "A Du!"



Sở Du dừng bước, nàng xoay người lại, thấy Liễu Tuyết Dương đứng trong phòng run rẩy, cung kính quỳ xuống. Bà đặt hai tay trước người, hướng về phía nàng dập đầu, khàn giọng nói: "Mấy năm nay, Vệ phủ đa tạ."



Sở Du ngẩn người, một lát sau, nàng cười khẽ thành tiếng.



"Thời gian mà con nỗ lực, không phải vì muốn nhận hồi báo. Nếu chỉ vì muốn được báo đáp, con đã không trả giá lớn như vậy."



Nói xong, nàng đột nhiên nhớ đến điều gì: "Còn nữa, Liễu phu nhân." Nàng hàm chứa ý cười: "Sau này, bất cứ lúc nào, cũng không nên tùy tiện lục soát đồ của người khác."



Liễu Tuyết Dương không nghĩ tới Sở Du sẽ nói một câu như vậy. Sở Du không nhiều lời, xoay người sang chỗ khác, đi vào trong phòng mình.



Mà cùng lúc đó, Vệ Uẩn đang trên đường chạy về phía Vệ phủ.



Ban đêm mưa to mưa tầm tã, Vệ Hạ lo lắng nói: "Vương gia, người đang bị thương, nghỉ ngơi một lát đi!"



"Không cần." Hắn cất giọng nói: "Sắp đến rồi."



"Vương gia." Vệ Hạ đi theo bên cạnh hắn, mưa to kèm gió xen lẫn đánh úp tới, đánh vào mặt hắn ta rất đau, hắn ta không thể hiểu được nói: "Người vội vã như vậy để làm gì? Thẩm đại phu nói thương thế của người cần phải tĩnh dưỡng."



"Không sao." Giọng nói của Vệ Uẩn bình thản: "Về đến nhà thì tốt thôi."



"Vương gia." Vệ Hạ thở dài: "Ngài rốt cuộc là đang mưu cầu cái gì?"



Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn mím môi.



Một lát sau, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, hắn ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười, không đè ép được tình cảm hiện lên từ trong đôi mắt xinh đẹp, nụ cười của hắn ở trong mưa gió mang theo tình cảm ấm áp, hắn lớn tiếng trả lời Vệ Hạ.



"Ta nhớ nàng!"



Vệ Hạ hơi ngẩn người, nhìn theo nam nhân mang theo khí tức tuổi thiếu niên, lại nghe hắn cười một lần nữa: "Ta muốn thấy nàng, không đợi được!"



Lời nói kia đơn giản nhưng thẳng thắn, giống như tình cảm của hắn.



Từ trước đến nay đều là trực tiếp, thẳng thắn, nghiêm túc.



140.


Sở Du quay trở lại phòng mình thì trong phòng đã là một mảnh hỗn độn. Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt đang dọn dẹp đồ đạc. Gương mặt Trường Nguyệt lộ vẻ phẫn hận, thấy Sở Du đến thì vội vàng tiến lên, ném mạnh đồ vật xuống đất, tức giận nói: "Tiểu thư, chúng ta quay về Sở phủ thôi!"



"Trường Nguyệt!" Vãn Nguyệt tiến lên kéo Trường Nguyệt lại, nháy mắt với nàng ấy mấy cái. Sở Du nhìn căn phòng, đi đến bên cạnh bàn đọc sách, nhặt một quyển thoại bản rơi trên mặt đất lên, phủi phủi bụi.



"Tiểu thư." Vãn Nguyệt đi đến phía sau nàng, cung kính nói: "Hôm nay dự định như thế nào?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Vãn Nguyệt cũng gọi tiểu thư giống như Trường Nguyệt, đã biểu lộ thái độ của các nàng ấy. Sở Du cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Thu dọn đồ đạc, châu báu thường dùng. Trước tiên Trường Nguyệt đi đến chỗ của ca ca ta. Ngươi cùng ta đuổi theo Ngụy Quận chúa đi Thanh Châu."



"Ta đã nói tiểu thư nhất định sẽ đi mà!"



Trường Nguyệt nghe phân phó như thế, thở phào một cái. Nàng ấy có chút đắc ý nhìn thoáng qua Vãn Nguyệt: "Chỉ có ngươi là lề mề, còn nói cái gì mà phải chờ tiểu thư về phân phó."



Vãn Nguyệt cười bất đắc dĩ, cùng Trường Nguyệt thu dọn đồ đạc.



Sở Du không có đồ gì cần phải thu dọn. Vật trân quý nhất của nàng đều để ở trong hộp gỗ. Lúc ban đầu chỉ là muốn lưu lại một ít dấu tích của Vệ Quân, dù sao cũng là trượng phu mà nàng kính trọng nhất. Tuy không ái mộ, nhưng có kính ngưỡng. Nhưng mà về sau, đồ vật được cất trong cái hộp đã biến thành của Vệ Uẩn.



Nàng cúi đầu nhìn những bức thư, từ trong đó lấy ra một bức thư "Hưu thê", nhìn nét chữ non nớt của Vệ Uẩn, nàng bất giác nở nụ cười.



Thực ra nàng chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ dùng đến nó. Năm đó, nàng cũng từng thật lòng muốn ở lại phủ đệ này, an tâm sống một đời này.



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho dù lúc đối mặt với Liễu Tuyết Dương có thong dong như thế nào đi nữa, thì năm năm nỗ lực biến thành cả căn phòng một mảnh hỗn độn như vậy, nàng cũng không phải là thực sự thờ ơ.



Sở Du đang thu dọn lễ vật, Tưởng Thuần vội vàng đi đến, giống như đợi đã lâu, lo lắng nói: "Bà bà nói như thế nào?"



Vừa nói xong, Tưởng Thuần nhìn thấy Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đang thu dọn đồ nữ trang, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, ngẩng đầu lên, không thể tượng tượng được nói: "Muội phải đi?"



Sở Du gật đầu, ôn hòa nói: "Muội đã nói rõ ràng với bà ấy. Bà không cho phép, muội đây đi là được rồi."



Tưởng Thuần không nói chuyện, nàng ấy lẳng lặng nhìn Sở Du, cổ họng nghẹn ngào, nàng ấy muốn nói, nhưng lại không dám mở miệng. Nàng ấy khắc chế tâm tình của bản thân, rất lâu sau mới khàn giọng nói: "Có thể, không cần đi hay không?"



Sở Du có chút bất ngờ, nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng mà nói xong câu đó, Tưởng Thuần liền nhắm mắt lại, có chút đau khổ nói: "Tỷ nói đùa, không cần để ý."



"Lúc này..." Sở Du cười khẽ ra tiếng: "Tỷ còn muốn đùa giỡn với muội hay sao?"



Tưởng Thuần trầm mặc, rất lâu sau, nàng ấy mới khó khăn nở nụ cười: "Muội biết không, năm năm trước, ngày đầu tiên Tiểu Thất nói với tỷ rằng đệ ấy thích muội, tỷ chính là lo lắng sẽ có ngày này."



"Tỷ không có nhà, là A Thúc cho tỷ một ngôi nhà. Sau khi chàng đi, tỷ vốn không có chỗ để đi, không có rễ để cắm. Chính là muội đã cho tỷ thêm một mạng sống, lại lần nữa cho tỷ một ngôi nhà."



Tưởng Thuần nói ra những lời này, viền mắt phiếm đỏ. Nàng ấy giống như có chút không chịu được, khó khăn nở nụ cười, đưa tay lên dùng khăn lau nước mắt, vội hỏi: "Nói mấy lời kỳ quái này, khiến cho muội chê cười rồi."



Sở Du lẳng lặng nhìn nàng ấy cuống quít lau nước mắt, nghe nàng ấy run rẩy nói: "Tỷ vốn cũng không phải là một người cứng cỏi, tỷ phải tìm một cái gì đó để dựa vào, mới đứng được. Muội đến rồi, tỷ có cảm giác, chúng ta là người một nhà. Người một nhà ở cùng một chỗ, bất luận mưa gió gian khổ gì đều có thể trải qua. Thế nhưng lúc Tiểu Thất nói với tỷ những lời kia, tỷ đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này."



Tưởng Thuần đã rất cố gắng, nhưng giọng nói của nàng ấy vẫn cứ trở nên mơ hồ, nước mắt cũng chảy xuống càng ngày càng nhiều. Nàng ấy giống như là quá mức đau khổ, cả cơ thể khom lại. Sở Du đi đến trước mặt nàng ấy, kéo nàng ấy vào lòng, thở dài.



"A Thuần, muội vẫn là người nhà của tỷ."



Nghe nói như thế, Tưởng Thuần cũng không khắc chế được nửa, cả người dựa vào cánh tay của Sở Du, khóc thét lên.



"Thời gian khó khăn nhất đều đã đi qua. Vì sao hôm nay tất cả mọi người đều đang rất tốt, lại phải rời đi như vậy?"



"Chúng ta đã vượt qua sinh tử, chúng ta cũng vượt qua việc mất nước. Thế mà hôm nay, tại sao lại không vượt qua được chuyện này?"



Tưởng Thuần thở dốc từng hơi, nàng ấy gắt gao nắm lấy cổ tay của Sở Du, tựa như là khổ sở cực hạn rồi.



Trước đây nàng ấy vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng mà giống như tất cả tâm tình đều phát tiết ra hết vào giây phút này. Sở Du rũ mắt, chậm rãi nói: "Đại khái là bởi vì, trên đời này, điều khó nhất để vượt qua, chính là lòng người."



"Tỷ có thể vật lộn với hổ dữ, ngược lại rất khó để đánh lại sự chiếm hữu của con kiến. Bởi vì có khi, tỷ thậm chí còn không biết một quyền mà tỷ đánh tới, là đánh trúng người nào."



Tưởng Thuần không đáp lại, nàng ấy thở hổn hển, đau khổ nhắm mắt lại.



"Tỷ biết."



Nàng ấy lặp lại: "Tỷ biết."



Nàng ấy lẩm bẩm, không biết là đang khuyên nhủ ai. Thẳng đến khi giọng nói của Vãn Nguyệt vang lên: "Tiểu thư, đã thu dọn đồ đạc xong."



Sở Du ừ một tiếng. Tưởng Thuần chậm rãi hồi phục lại tinh thần, nàng ấy khó khăn đứng dậy, lẳng lặng nhìn Sở Du.



Sở Du không nói gì. Rất lâu sau, Tưởng Thuần mở miệng trước nói:



"Tỷ tiễn muội đi."



Giọng nói của nàng ấy khàn khàn, mang theo sự run rẩy nhè nhẹ. Sở Du lên tiếng, sau đó buông nàng ấy ra, mang theo Trường Nguyệt Vãn Nguyệt đi ra ngoài.



Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương đều là người đơn thuần, đa số phần lớn đều không biết trong phủ xảy ra chuyện gì.



Lúc Sở Du đến chỉ dẫn theo Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt. Hôm nay đi, cũng không mang nhiều đồ đi.



Nàng sai người dắt xe ngựa đến, tự mình lên xe ngựa. Tưởng Thuần lên xe ngựa cùng với nàng, thấp giọng nói: "Tỷ tiễn muội ra khỏi thành."



"Vâng."



Sở Du vâng một tiếng, không nói nhiều.



Xe ngựa rung rung lắc lắc. Sở Du vén rèm xe lên, thấy bảng hiệu Vệ phủ trong mưa gió, dưới ngọn đèn, chữ vàng chảy xuôi nhàn nhạt sáng bóng, cực kỳ quý khí.



Sở Du nhìn hai chữ kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình, cảm giác có cái gì đó chậm rãi tiêu tán ở trong lòng.



Nàng buông mành xuống, nghe Tưởng Thuần hỏi nàng: "Định đi đâu?"



"Đi Thanh Châu."



"Vậy Tiểu Thất phải làm sao bây giờ?"



Sở Du hơi sững sờ. Một lát sau, nàng nở nụ cười: "Cứ như vậy thôi. Muội có việc phải làm, muội nhớ chàng thì đi sẽ đi gặp chàng. Muội chỉ là vứt bỏ đi thân phận Vệ Đại phu nhân mà thôi." Sở Du rũ mắt, che giấu tâm tình trong mắt: "Cũng không phải buông bỏ chàng."



Đang nói chuyện thì đã đến trước cửa thành rồi. Sở Du ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, thở dài: "Hôm nay mưa to, không cần phải tiễn đi xa nữa. Ngày khác nếu muội có đi ngang qua Bạch Lĩnh, thì sẽ đến tìm tỷ uống rượu."



Nghe nói như thế, cuối cùng Tưởng Thuần cũng cười rộ lên, trong mắt nàng ấy vẫn còn hàm chứa ánh nước, ôn hòa nói: "Vậy tỷ sẽ chờ muội đến."



Sở Du gật đầu, ôn hòa nói: "Đi thôi."



Trong phút chốc Tưởng Thuần trầm mặc, cuối cùng chỉ là cầm lấy tay Sở Du, sau đó đứng dậy xuống xe ngựa.



Chờ Tưởng Thuần đi rồi, Sở Du ngồi trong xe ngựa, vuốt ve ngọc bội năm đó Vệ phủ hứa hôn mang đến, không nói gì.



Lúc Sở Du xuất hành từ cửa Đông, Vệ Uẩn quất roi đánh ngựa vừa về đến Vệ phủ. Hắn vui mừng đi lên tự mình gõ cửa. Lúc người gác cổng mở rộng cửa, nhìn thấy Vệ Uẩn thì sợ đến ngẩn ngơ, sau đó mới phản ứng kịp, lo lắng nói: "Vương gia đã trở về?"



"Ừ."



Vệ Uẩn vào trong phòng, đi thẳng đến đại đường, cao hứng nói: "Ta về sớm. Mẫu thân đâu? Đại tẩu đâu?"



Nói xong, hắn cảm giác mình hỏi đến quá mức trực tiếp, liền nói tiếp: "Nhị tẩu và Lục tẩu đâu?"



Người gác cổng không nói gì, Vệ Uẩn đi hai bước, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng.



Tối nay, Vệ phủ, hình như có chút vô cùng an tĩnh.



Hắn dừng bước chân, nhíu mày, mạnh mẽ xoay người lại, lạnh lùng nói: "Đại phu nhân đâu?"



Người gác cổng sợ đến mức quỳ xuống. Vệ Uẩn cảm thấy không ổn, rút trường kiếm ra, trực tiếp gác lên cổ của người gác cổng, tức giận nói: "Nói! Đại phu nhân và mẫu thân của ta đâu?!"



"Ta ở dây."



Một âm thanh mệt mỏi truyền đến. Vệ Uẩn quay đầu lại, nhìn thấy ở giữa đại đường, Liễu Tuyết Dương ngồi ở ngay chỗ ngồi phía trên giữa đại đường.



Vẻ mặt bà mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó mới nhìn thấy từng ngọn đèn xung quanh được đốt lên.



"Mẫu thân?"



Vệ Uẩn có chút nghi hoặc: "Ngài đây là, đang làm gì vậy?"



Nói xong, trong lòng hắn vô cớ dâng lên sợ hãi, theo bản năng hỏi: "Tẩu tử đâu?"



"Con là đang hỏi A Du?"



Liễu Tuyết Dương khàn giọng mở miệng hỏi. Vệ Uẩn còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời này đã nghe Liễu Tuyết Dương nói: "Nàng đi rồi."



Nghe vậy, Vệ Uẩn mở to hai mắt. Nhưng mà một lát sau, hắn chợt phản ứng lại, lập tức xoay người hướng về phía đại môn.



Liễu Tuyết Dương lên giọng, tức giận nói: "Đứng lại!"



Vệ Uẩn dừng lại bước chân, chợt nghe Liễu Tuyết Dương nói: "Nàng đi, thì để cho nàng đi. Nếu con thật sự suy nghĩ cho nàng, có nửa phần liêm sỉ, vậy hôm nay con trở lại nghỉ ngơi đi!"



Vệ Uẩn không nói gì, hắn đưa lưng về phía Liễu Tuyết Dương, khàn giọng nói: "Lúc con đi, đã căn dặn nàng, không nên gây mâu thuẫn với người."



Tay Liễu Tuyết dương hơi run lên, sau đó bà nhắm mắt lại, khó khăn nói: "Tiểu Thất, con còn nhỏ."



"Những lời này con đã nghe rất nhiều năm rồi."



Vệ Uẩn quay đầu, gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi: "Cố Sở Sinh nói, Nhị tẩu nói, A Du nói, Thẩm Vô Song nói.... Có quá nhiều người, đều nói với con câu nói này. Nhưng mà con còn nhỏ thì làm sao? Con còn nhỏ, vì vậy con yêu một người thì đó không phải là yêu, vì vậy con muốn cái gì, mọi người nói không cho, chính là không cho, có phải không?"



Liễu Tuyết Dương không nói gì. Lúc nãy nói chuyện với Sở Du đã hao hết khí lực của bà rồi. Lúc này đối mặt với Vệ Uẩn, bà đã không còn khí lực dư thừa để ngăn cản hắn nữa.



Bà không dám nhìn hắn, chỉ có thể rũ mắt, khàn giọng nói: "Không thể đi, chính là không thể đi. Ta là mẫu thân của con, chẳng lẽ con còn muốn động thủ với ta phải không?"



Nói xong, người của Liễu Tuyết Dương từ hai bên hành lang chạy chậm đến, đứng bao quanh Vệ Uẩn, trong tay cầm theo trường côn cao bằng đầu người, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.



Trường côn này là gia pháp mà trước đây Vệ gia thường dùng. Đã nhiều năm nay Vệ gia chưa từng dùng đến gia pháp. Liễu Tuyết Dương nghe thấy người đến, bà ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Ta không thể phóng túng các ngươi, hủy hoại danh dự của Vệ gia được."



"Danh dự?"



Vệ Uẩn nghe nói như thế, không nhịn được bật cười: "Nếu là không có nàng, ngay cả mạng sống cũng không còn, người còn có cơ hội đứng ở chỗ này nói cái gì mà danh dự hay không?!"



"Mẫu thân." Gương mặt Vệ Uẩn lạnh lẽo, đầu óc hắn như mất đi lý trí, lại không suy nghĩ phải khắc chế gì cả, phải cân bằng gì hết, hắn bình tĩnh nhìn Liễu Tuyết Dương, trào phúng mở miệng: "Hành vi này của người, có khác gì phụ nhân vong ân phụ nghĩa hay không?"



"Con, làm càn!"



Liễu Tuyết Dương gầm ra: "Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, quay lại ngay cho ta!"



"Con sẽ không trở về."



Vệ Uẩn xoay người sang chỗ khác, bình tĩnh nói: "Hôm nay trừ phi người đánh chết con, nếu không con phải đi tìm nàng."



Nói xong, Vệ Uẩn cất bước đi ra ngoài.



Mà trong nháy mắt hắn cất bước, cây gậy trong tay thị vệ đã hung hăng đánh xuống, đánh vào trên lưng của Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bị đánh, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống. Vệ Hạ lo lắng tiến lên: "Lão phu nhân, Vương gia vừa mới bị thương!"



Liễu Tuyết Dương không nói gì, bà cắn môi dưới, nước mắt tuôn rơi.



Bà không hiểu.



Bà thực sự không hiểu.



Chỉ là tình cảm thiếu niên, nhiều năm thì sẽ quên, lại qua thêm một đoạn thời gian nữa sẽ gạt bỏ hết, hà tất phải chấp nhất như vậy?



Có cái gì quan trọng hơn danh tiếng, quan trọng hơn danh dự?



Bà không lên tiếng, người thi hành gia pháp cũng sẽ không ngừng lại. Vệ Uẩn bước đi về phía trước một bước, thị vệ hai bên sẽ đánh đại côn xuống.



Hắn không chịu nổi, ngã xuống mặt đất, lại chống cơ thể đứng lên lại.



Đại côn lần thứ hai hạ xuống, hắn lần thứ hai bị ngã xuống đất, nhưng vẫn muốn đứng lên.



Hắn cảm thấy nhìn đường có chút không rõ, hô hấp đều muốn ngừng lại. Đoạn đường phía sau, hắn tự mình bò ra ngoài.



Hắn nghe thấy tiếng Vệ Hạ cầu xin, nghe thấy tiếng tranh cãi của Vệ Thu. Đợi đến lúc hắn bò xuống từng bậc cầu thang của Vệ gia, hắn thở hổn hển đứng lên, cái gì hắn cũng đều không nghe được.



Hắn chợt nghe thấy tiếng mưa to rơi xuống, bùm bùm. Sau đó hắn thấy Tưởng Thuần vừa mới trở về. Tưởng Thuần ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau, nàng ấy mới phản ứng kịp, lo lắng nói: "Muội ấy đi Thanh Châu, xuất phát từ cửa Đông!"



Vệ Uẩn không kịp đáp lại. Hắn theo bản năng phóng người lên ngựa, sau đó xông ra ngoài về hướng phía về phía cửa Đông.



Cả người hắn nằm sấp trên lưng ngựa, cảm giác lồng ngực đau nhói làm cho cả người hắn run rẩy.



Hắn gắt gao cầm lấy dây cương, một đường chạy ra khỏi Bạch Lĩnh. Trên quan đạo, Vệ Uẩn tính toán một chút đường đi của Sở Du, quay đầu lên núi, lao nhanh trên con đường tắt.



Vệ Thu, Vệ Hạ đuổi theo ở phía sau. Vệ Uẩn cưỡi ngựa cực nhanh, giống như hoàn toàn quên mất mình đang là một bệnh nhân. Một lúc lâu sau, từ xa bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa lúc lắc đi về phía trước.



Vệ Uẩn nắm chặt dây cương từ trên sườn núi sà xuống.



Con ngựa vững vàng dừng ở trước xe ngựa, buộc xe ngựa phải đột ngột dừng lại. Sơ Du ngồi trong xe, trong lòng lộp bộp một tiếng. Nàng vén rèm lên thì nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.



Quần áo của hắn xộc xệch, phía trên còn dính máu.



Hắn lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp có vô số cảm xúc lẫn lộn.



Hai người bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trong đêm tối. Ngọn đèn nhỏ bên cạnh lọng che của xe ngựa lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng trong mưa gió. Vệ Uẩn nhìn gương mặt ôn hòa trắng trong thuần khiết của người nọ. Rất lâu sau, hắn khàn giọng mở miệng:



"Ta đã trở về."



A Du, ta đã trở về.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
[Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IX END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom