• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Ranh giới (1 Viewer)

  • ranh giới-92

Ranh giới - Ngoại truyện 8 – Hai chiếc nhẫn




Thành phố B, Việt Nam, mùa hè của năm nào đó…
Mùa hè ở miền nhiệt đới luôn oi bức, mặt trời dường như vận hành hết công suất của mình, cái nắng cũng trở nên gay gắt khi trời càng về trưa
Thế nhưng, trong khu rừng cao su bạt ngàn lại vọng ra âm thanh nô đùa của một đứa trẻ và một chú chó Những tán cây cao su thẳng tắp và sum suê đã che khuất đi cái hanh nóng của mặt trời ban trưa, rợp bóng mát hàng dặm cây số cho khu rừng này
Phía xa, chiếm hẳn một vùng giữa cánh rừng cao su là một ngôi nhà cổ kiểu chữ đinh với kích thước rộng lớn
Đứa trẻ khoảng chừng năm đến sáu tuổi, đang thích thú nô đùa cùng chú chó với màu lông vàng óng
“Con đừng chạy xa quá nhé, Nhiên Nhiên” – Giọng nói êm ái nhưng vẫn khá ngọng ngịu
“Nội ơi, Nội ơi… Nội xem Lucky giỏi chưa này” – Bé gái vui vẻ ném trái banh cho chú chó vàng tên Lucky, chú ta nhanh chóng chụp lấy quả bóng, làm cho bé gái bật cười khanh khách
“Em yên tâm, đây là khu vực nông thôn, sẽ không gặp nguy hiểm” – Người đàn ông trung niên với mái tóc màu muối tiêu vỗ nhẹ lên cánh tay vợ mình, ánh mắt ông tràn ngập yêu thương
“Cẩn thận vẫn hơn” – Bà cũng tựa vào người chồng mình, nhìn đứa cháu gái bé bỏng mà bà hết mực yêu thương Dù đã sống ở đây được vài năm, nhưng là bà lớn lên ở Italy, nên thói quen cảnh giác vẫn không bỏ được
Bé gái nhìn thấy cảnh ông bà mình âu yếm thì vội vàng che mắt lại, baba đã dặn bé, nhìn cảnh người lớn âu yếm sẽ bị đau mắt, bé không muốn bị đau mắt đâu
*Gâu gâu*
Chú chó gặm trái banh đợi cô bé một lúc lâu nhưng không có động tĩnh, nó sốt ruột sủa hai tiếng
“Lucky, chúng ta đi xa xa một chút, để ông bà nội suỵt suỵt nhé…”
Thế là một người một chó nô đùa vui vẻ trên cánh rừng cao su rộng lớn
“Em gặm gì thế Lucky?”
Chú chó chạy mất một lúc mới quay lại với một chiếc giày của bé trai
Cô bé nhặt chiếc giày, nhìn hết lượt, nhăn mặt nhíu mày như là đang suy nghĩ cái gì lung lắm
“Em tìm ở đâu thế?”
*Gâu*
Chú chó như hiểu được, sủa lên một tiếng, quay một vòng sau đó chạy về phía trước Bé gái nhanh chóng chạy theo phía sau
Trước mặt phía xa, là một ngôi nhà đã bỏ hoang từ lâu, cô bé nhanh chóng núp sau một thân cây lý không được tính là to lắm, nhỏ giọng nói với chú chó Lucky
“Chị họ nói, ngôi nhà đó có ma… Lucky, em đừng vào đó nữa”
Cô bé nhìn vẻ âm u của ngôi nhà, rùng mình định chạy trở về thì nghe thấy âm thanh như tiếng đồ vật bị rơi phát ra từ ngôi nhà
Bé gái sợ hãi đưa tay bụm chặt miệng mình, quay người định chạy đi thì chú chó gặm lấy gấu quần của bé níu lại
Một người nắm lấy quần mình kéo đi, một chó gặm lấy gấu quần kéo lại Hai bên cứ thế giẳng co Một lúc sau, bé gái ngồi phịch xuống đất đầu hàng
“Được rồi, tuy chị có sợ ma một chút, nhưng mà chị cũng tò mò… Đi, chúng ta đi bắt con ma trong đó”
Thế là bé gái vừa trườn vừa bò, với mong muốn tiếp cận được ngôi nhà hoang kia
Đến gần cửa sổ ngôi nhà, bé lấy mấy viên gạch chồng lên nhau, rướn người nhìn qua khe cửa sổ của căn nhà
“Ư…ư…”
“Ây da…” – Bé hốt hoảng ngã phịch xuống đất, cũng may không cao lắm, bằng không cái mông của bé sẽ rất ê
“Là ma bị bịt miệng” – Bé nói nhỏ với chú chó Sau đó lại tiếp tục leo lên, nhìn vào bên trong
Trong nhà tuy tối nhưng do bây giờ là buổi trưa, ánh sáng vẫn chiếu vào căn phòng, bé nhìn thấy một bé trai đang nằm trên đất, tay chân bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị một miếng băng keo dán kín
Tròng mắt to màu hổ phách đảo tròn, bé có xem phim, cảnh này rất giống với cảnh mấy bạn nhỏ bị bắt cóc Bé sẽ học chú cảnh sát, bé muốn cứu người
Nhanh chóng chạy đi tìm thêm mấy tảng đá chồng lên nhau, bé quyết định leo vào bằng đường cửa sổ
“Ư…ư…” – Bé trai nhìn cái bóng nhỏ xíu leo từ cửa sổ vào, hoảng sợ lùi về sau
“Em học cảnh sát, em tới cứu anh…” – Bé gái phủi phủi bàn tay dính đầy cát của mình, tiến gần về phía anh trai, nhưng anh trai lại cứ lùi về phía sau, bé dậm chân một cái, chạy nhanh về phía trước, giựt được miếng băng keo trên miệng của anh trai
“Không được lại đây… tránh ra…” – Bé trai sợ hãi lùi sâu vào dưới chiếc bàn
“Không sao, em sẽ bảo vệ anh, em sẽ đuổi người xấu đi” – Bé gái hất mặt, ưỡn ngực đi về phía trước với ý định cới trói cho bé trai
“Tránh xa tôi ra…A…” – Bé trai mắt thấy người lại gần mình, tay cũng đặt lên tay mình, cậu há miệng cắn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nỏn của bé gái
“A…đau” – Bé gái hét lên nhưng không rút tay lại, mà cúi xuống cắn một ngụm vào tay bên kia của bé trai
……
“Đau…em nhả trước đi”
“Anh cắn trước, anh nhả trước” – Bé gái cứng đầu lên tiếng, mặc dù đôi mắt đã phiếm hồng
“Hừ… vậy đếm tới ba thì cùng nhã ra”
Cả hai cùng lúc dời hàm răng của mình khỏi tay đối phương Sau đó liếc nhìn nhau, bé gái lên tiếng
“Anh thích cắn giống y chang Lucky”
“Lucky?” – Bé trai xoa xoa dấu răng trên cánh tay, đôi mắt màu xanh dương như là rất bất mãn
“Sẽ giới thiệu với anh sau Giờ em dẫn anh thoát ra ngoài há”
“Leo cửa sổ?” – Bé trai nghi hoặc hỏi
“Đúng rồi, đúng rồi”
Bé gái sau khi nhìn thấy bé trai đứng dậy, đôi mắt ngạc nhiên mở lớn – “Anh thiệt là cao” – Bé biết anh không phải người Việt Nam, vì anh nói tiếng Anh giống bà của bé
“Em tên là Như Nhiên, bà thường gọi em là Nhiên Nhiên Anh cũng có thể gọi em là Nhiên Nhiên Anh tên gì thế?” – Cô bé vui vẻ giơ tay về phía bé trai
“…Al…” – Bé trai chưa kịp lên tiếng, thì tiếng bước chân bên ngoài vọng tới
Bé trai lo lắng ngồi sụp xuống ôm lấy cả người mình, cậu không biết tại sao mình bị bắt đến đây? Cậu chỉ biết mình được chú Louis chở về nhà, sau đó khi tỉnh lại cậu bị trói ở nơi xa lạ này…
“Không sợ, Nhiên Nhiên sẽ bảo vệ anh” – Bé gái nắm lấy tay bé trai Hai cơ thể bé nhỏ lén lút đi đến bên cửa sổ
Sau khi cả hai đã leo ra khỏi căn nhà kia, chú chó Lucky vui mừng chạy vòng quanh hai đứa trẻ
“Lucky, giao cho em một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng Em gặm chiếc giày này đánh lạc hướng kẻ xấu, sau đó chạy thật nhanh quay về với chị nhé”
Bé trai nhìn bé gái dặn dò chú chó của mình như dặn dò cậu em trai, làm khoé miệng bé trai bất chợt khẽ cong lên
……
Nhờ sự trợ giúp của chú chó Lucky, hai đứa trẻ nhanh chóng chạy thoát khỏi kẻ bắt cóc Nhưng cũng một phần nhờ vào ông bà của bé gái, hai ông bà đợi một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng của bé đâu cả, cả nhà nhanh chóng huy động người đi tìm
……
“Cho em, nếu dám làm mất, xem anh trị tội em thế nào”
Sau ba ngày ở lại ngôi nhà cổ kia, cũng may bé trai nhớ cách liên lạc với gia đình, ông bà của Vũ Như Nhiên đã liên lạc với gia đình của bé trai Hiện tại xe của họ đã đến đầu ngỏ, chiếc xe màu đen quân dụng cồng kềnh nổi bật giữa cánh rừng cao su rộng lớn
“Nhưng em đeo không vừa” – Bé gái lật qua lật lại chiếc nhẫn có hình dạng giống đôi mắt, chính giữa là một viên đá màu hổ phách, giống với màu mắt của bà và của bé Bé rất thích, nhưng tay bé quá nhỏ, không đeo vừa
“Ngốc, em lồng vào dây chuyền, giống như thế này này Đợi khi nào lớn hơn hãy đeo vào tay” – Cậu bé giơ chiếc nhẫn trước ngực mình lên, hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống nhau như đúc
“Nhiên Nhiên biết rồi Nhiên Nhiên sẽ giữ thật kỹ” – Bé gái vui vẻ lên tiếng
“Anh phải đi rồi”
“Anh có quay lại tìm Nhiên Nhiên không?”
“Vậy phải xem em có nhớ tên anh không đã” – Cậu bé với đôi mắt màu xanh ánh lên nét tinh ranh, tuy cậu đã mười tuổi nhưng dáng vẻ không cao lớn bằng những đứa trẻ cùng lứa
“Nhiên Nhiên nhớ Anh Alexan…” – Bé nói đến đây thì ngập ngừng
“Là Alexandra Nhớ đó, anh tên Alexandra”
******

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom