• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Phòng triển lãm không người (1 Viewer)

  • Chương 3

9.

“Chắc chỉ là hiệu ứng chương trình mà chủ phòng cố ý tạo ra thôi, nói cho vuông thì cái chiêu trò này hơi cũ rích rồi, nhưng đừng nói chứ bầu không khí này cũng cuốn phết đấy, tôi bắt đầu cảm giác được lông trên cánh tay dựng đứng hết cả lên.”

“Chắc đây thực ra cũng chả phải phòng triển lãm gì đâu nhỉ? Có phải đây là trò “Trốn thoát khỏi mật thất” kiểu mới hay đại loại như kiểu chủ đề Nhà m.a không vậy?”

“Tôi tin thật luôn đấy. Ban nãy chủ phòng còn nói chuyện với cái thứ kia nữa, m.ẹ n.ó tôi hận không thể đấm cho anh ta hai phát bảo anh ta mau chạy đi.”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng.

Đây đương nhiên không phải là hiệu ứng chương trình do tôi tự tạo ra rồi.

Tôi cũng không hề chú ý tới chi tiết trên tay cô gái ban nãy có thật sự có sợi dây đỏ gì đó hay không.

Nhưng mà nhớ lại thì hình như đúng là đã nhìn thấy cái lối vào C1 này ở đâu rồi ấy nhỉ?

Tôi lắc lắc đầu, nhưng mãi mà không nhớ ra.

Thôi bỏ đi, tôi hít sâu một hơi, lấy dũng khí, nói thế nào đi chăng nữa thì ít nhất hiện tại đang có bao nhiêu là người đang xem phát sóng trực tiếp của tôi như vậy, có thế nào cũng không thể có chuyện kỳ quái gì xảy ra được đâu nhỉ.

Ngẩng đầu lên, mắt tôi đang dần dần thích nghi với sự tối tăm trong phòng triển lãm. Giờ tôi mới phát hiện ra trên bức tường ở phía bên tay phải của tôi có treo một tấm biển, đang lóe lên ánh huỳnh quang yếu ớt trong bóng tối.

Đến gần nhìn kỹ thì mới nhận ra đây là một tấm biển tên bằng đồng:

[Tác phẩm trưng bày: Qu.ỷ Thổi Đèn*]

*Qu.ỷ Thổi Đèn: Hay còn gọi là M.a Thổi Đèn. Truyền thuyết kể lại rằng, những tên tr.ộm một trước khi mở nắp quan tài người ch.ết hay có ý định mang gì ra ngoài bắt buộc phải thắp đèn. Nếu ngọn đèn đột nhiên tắt giữa chừng, đồng nghĩa với việc chủ nhân ngôi mộ muốn giữ lại vài kẻ vừa xâm phạm vào làm bạn đồng hành sang thế giới bên kia.

[Ý nghĩa tác phẩm muốn biểu đạt: Người thắp nến, Qu.ỷ thổi đèn, đèn đỏ sinh dương, đèn trắng sinh âm.]

Biển tên cái kiểu quái qu.ỷ gì vậy chứ?

Cúi đầu nhìn màn hình bình luận thì tôi lại phát hiện ra số người theo dõi phòng phát sóng trực tiếp đang tăng mạnh với tốc độ hỏa tiễn, nhưng màn hình bình luận lại thưa thớt đi rất nhiều, chắc là mọi người xem xong đều s.ợ hết rồi nên không dám vào đây nói vớ vẩn nữa.

Vừa nghĩ tới việc làm bọn họ s.ợ h.ãi, gan tôi ngược lại lớn thêm mấy phần. Quét mắt nhìn bốn xung quanh thì phát hiện tôi phát hiện ra bên trên biển tên còn có hai cái giá nhỏ, bên trái là một ngọn nến đỏ to bằng cánh tay, bên trái lại là một ngọn nến trắng nhỏ như cái chén.

10.

“Cả nhà yêu của kem sao thế?”

Tôi nhìn vào ống kính mà hỏi.

Thực ra trong phòng triển lãm này cũng không được coi là tối om hẳn, vươn tay ra thì vẫn có thể nhìn rõ năm đầu ngón tay, chỉ là nếu nhìn chỉnh thể thì đúng là tối tăm, u ám, không thể nhìn rõ cảnh vật ở phạm vi ngoài ba bước, mà cứ mờ mờ ảo ảo, như thể có thứ gì đó đang trốn ở bên trong vậy.

Cùng với tiếng thì thầm của tôi, các bình luận lần lượt nhảy ra trên màn hình:

“Có phải trên đó viết là “Người thắp nến, qu.ỷ thổi đèn” không? Chủ phòng thử thắp nến lên xem nào?”

“Tôi không mang theo thứ gì để tạo lửa, hơn nữa, cho dù có mang thì tôi cũng nào dám động lung tung vào những thứ ở trong cái phòng triển lãm này. Hay là tôi cứ đứng đây đợi một lúc thôi vậy, nói không chừng cô gái ban nãy lát nữa sẽ vào đây.” Tôi nói trước ống kính.

“Đã là lúc nào rồi mà còn mong nhớ đến cô em kia nữa hả giời? Chủ phòng h.áo s.ắc thế không biết.”

“Trên cổ tay cô ta có thắt sợi dây đỏ đó người ơi, anh thật sự vẫn còn tưởng cô ta là con người đó hả? Mau chạy đi còn kịp.”

“Nếu như không có lửa thì thử thổi nến màu trắng trên giá xem, không thắp được nến thì thổi nến vậy.”

Trên màn hình bình luận anh một câu, tôi một câu, lại bắt đầu sôi nổi đưa ra một đống ý kiến cho tôi.

Tuy đều là những ý kiến chẳng đâu vào với đâu, nhưng là chủ phòng phát sóng trực tiếp thì tất cả những điều mà người xem nói như lời của ông trời vậy, tôi vừa nói chêm chọc cười bọn họ để làm nóng bầu không khí lo lắng trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa gõ gõ bức tường, di chuyển cây nến, thổi thổi cây nến màu trắng theo như lời bọn họ nói…

Sau đó, bỗng nhiên nghe tiếng “phụt”, tất cả đèn trong phòng triển lãm đều lần lượt sáng lên.

Không phải kiểu sáng choang như đèn dây tóc hay đèn LED, mà là lần lượt từng cái đèn nhỏ bằng cái ly ở các góc tường lần lượt sáng lên trước mặt tôi tạo ra ánh sáng nhẹ làm xua bớt đi sự tối tăm, ảm đạm.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra ý của câu “Chìm đắm vào bóng tối với những tương tác phong phú” được viết trên tác phẩm điêu khắc bằng đá ban đầu tôi thấy.

Phòng triển lãm này thật sự muốn làm theo kiểu nhà m.a nhỉ.

11.

Nhưng mà cũng phải nói là lần này rất thú vị, có cảm giác như đang chơi “Trốn thoát khỏi mật thất” vậy.

Chỉ là điềm báo này có vẻ không được may mắn cho lắm.

Người thắp nến, qu.ỷ thổi đèn, vậy ban nãy tôi thổi ngọn nến này làm nó sáng lên, vậy chẳng phải là…

Phì phì phì!

Tôi lập tức nuốt vội hai ngụm nước bọt, giơ ống kính lên, chuẩn bị dẫn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp xem triển lãm.

Phía trước phòng triển lãm là một mảnh trống rỗng, ở chính giữa có đặt hai cái tủ bằng kính, vừa cao lại vừa lớn, tôi không nhìn rõ được bên trong nó đặt cái gì, hai bên trái phải của tủ có hai con đường, hình như dẫn tới hai hướng đi hoàn toàn khác nhau.

Ở đằng trước phái bên trái có một chiếc biển chỉ đường được làm bằng gỗ.

“Bên trái: Nhà Truyền Thống (Vật Ch.ết), Nhà Truyền Thống (Phi Nhân Loại)]

[Đằng trước: Nhà Hiện Đại (đang thi công xây dựng)]

[Bên phải: Văn phòng của nhân viên quản lý]

Tôi “ồ” lên một tiếng, cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Nếu như theo hướng dẫn của biển chỉ đường thì chỗ tôi đang ở bây giờ không lẽ chính là Nhà Phương Tây?

Nhưng tôi nhớ quy tắc nào đó tôi từng đọc có nói nếu mua vé trọn gói thì nên tham quan từ Nhà Truyền Thống (Vật Ch.ết) trước mới đúng chứ nhỉ.

Là do tôi đi nhầm lối vào sao? Hay là do cô gái ban nãy cũng đã nhầm?

Còn nữa, cái văn phòng của nhân viên quản lý kia trông có vẻ khá quen mắt.

Cúi đầu xuống, vẫn còn chưa kịp hỏi gì thì màn hình bình luận đã nhảy ra một đống chữ:

“Ôi v.ãi, chủ phòng tuyệt đối đừng có đến cái văn phòng của nhân viên quản lý gì đó đấy nhé, mau chạy đi, rẽ trái, rẽ trái ngay!”

“Tại sao chứ?” Tôi vẫn còn chưa hiểu đầu đuôi mô tê gì, “Mà tại sao tôi lại ở đây nhỉ? Tôi lấy vé này thì chẳng phải là nên tham quan từ Nhà Truyền Thống sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ.”

“Cái phòng triển lãm này đúng là âm u tĩnh mịch, lúc nãy chủ phòng thổi nến làm đèn sáng lên là tôi đã thấy qu.ái l.ạ rồi.”

“Tôi khá rõ là ở chỗ bán vé lúc trước có bảo là cửa C1 là cửa để vận chuyển các vật phẩm triển lãm vào mà nhỉ? Thế thì chỗ này phải là văn phòng của nhân viên mới đúng chứ.”

Màn hình bình luận chín người mười ý, bỗng nhiên có một bình luận nhảy ra:

“Đừng hỏi nữa, chủ phòng ch.ó m.á lấy nhầm vé rồi, sau này rất nguy hiểm.”

Trong lòng tôi kinh ngạc: “Hả?”

12.

Rất nhanh sau đó màn hình xuất hiện bình luận hỏi thay tôi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Có ý gì thế?”

“Chẳng phải là lấy vé trọn gói sao?”

Bình luận của người kia lại nhanh chóng được đẩy lên trên cùng:

“Ai bảo với mấy người là vé màu đen là vé trọn gói? Mấy người thấy trên vé viết thế bao giờ chưa? Có phải mấy người quên hết là tấm vé màu đen đó ở đâu ra rồi đúng không?”

“Tấm vé đó co.n m.ẹ n.ó được lấy từ tay của nhân viên, chính là cái người mặc đồ đen và ngồi ở trong quầy bán vé đó!”

“Nhưng người ta đã viết rõ ràng ở quầy bán vé là không hề có một nhân viên nào cả rồi mà!”

“Thế nên chủ phòng ch.ó m.á nên đố.t vé ngay lập tức và mau chóng chạy đi, thế nhưng anh ta không những không chạy mà còn giao vé ra rồi vào tham quan từ lối vào C1.”

“Điều thứ sáu viết cái gì nào? Lối vào C1 không phải là lối vào dành cho người tham quan, mà là dùng cho “Tác phẩm triển lãm về nhà”. Cái vé màu đen đó là dành cho tác phẩm triển lãm xin nghỉ rồi sau khi trở lại thì sẽ đi vào từ cổng C1, rồi lập tức đi tìm cái gọi là nhân viên quản lý đó để trả phép…”

“Chủ phòng mau chạy đi, tôi cứ cảm thấy anh mà ở đó thêm nữa thì anh sẽ biến thành tác phẩm triển lãm ở đó sớm thôi…”

“Anh đã vi phạm quy định rồi.”

Không biết có phải bị những bình luận trên màn hình dọ.a s.ợ hay không mà phòng phát sóng trực tiếp của tôi bỗng nhiên trở nên trống không trong một thời gian ngắn, không có một người nào có thể nói gì.

Mồ hôi lạnh trên trán tôi thi nhau túa ra, càng nghĩ càng cảm thấy lời người kia nói có lý.

Quay đầu nhìn về bên phải, con đường tối om, không nhìn thấy điểm cuối là cái gì, không biết có phải do tác dụng tâm lý của tôi không mà tôi cứ luôn nghĩ rằng có một con quái vật được gọi là “nhân viên quản lý” đang ngồi ở đầu bên kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

“M.ẹ n.ó có lý thật đấy, ông đây phải chạy ngay thôi, chạy tới Nhà Truyền Thống đã rồi tính tiếp!”

“Cho dù đầu bên kia là thứ tà môn gì, qu.ỷ Trung Quốc không sợ người Trung Quốc, thì cũng cũng còn hơn là ở cái Nhà Phương Tây rách nát này!”

Vừa nói, tôi vừa lập tức chạy về phía bên trái, thậm chí đến những thứ trong cái tủ kính trước mặt tôi cũng không buồn nhìn thêm một cái.

Rất nhanh sau đó, tôi đi vào hành lang bên tay trái, hành lang rất dài, nhưng quanh co, trên đất còn rải tấm thảm màu đỏ tươi, tôi phát hiện ra ở bức tường bên tay trái lối vào hành lang có treo một tấm biển viết đầy chữ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom