• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full NỮ THẦN KINH (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 3

“Một vừa hai phải thôi, Tô Tô!”
Chung Sênh mím môi, khuôn mặt nam tính đỏ bừng.
Giận dữ làm gò má của anh như phủ một lớp phấn hồng, tựa như say như tỉnh.
Tô Tô đắm đuối nhìn người tình trong mộng. Ôi chao, thỏ con của mình thật đẹp trai. Tức giận thôi cũng đẹp trai!
Nhìn Tô Tô đang hạnh phúc trong thế giới màu hường, gân xanh trên huyệt thái dương giật giật, lý trí kề bên bờ vực, Chung Sênh cầm chiếc điện thoại ướt sũng, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn gặp lại cô nữa, mời cô biến mất khỏi đây, nếu không, đến tôi cũng chắc dám chắc mình sẽ làm gì với cô đâu.” .
“Hãy cứ làm những gì anh muốn! Tàn nhẫn một chút cũng được, em sẽ không phản kháng!”
Thậm chí còn rất mong đợi!
Tô Tô kích động nhắm mắt lại, ngẩng khuôn mặt thuần khiết vô tội lên. Cảm giác như đang hi sinh vì chính nghĩa nhưng hai má đỏ ửng lại tiết lộ tâm trạng vội vàng của Tô Tô giây phút này.
Chung Sênh nhìn thoáng qua đôi môi ngọt ngào đang ra sức rước lên, mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
“…Cô, đồ ngang bướng.”
Anh như một tảng băng khổng lồ, toả ra hơi lạnh khó gần.
Chung Sênh duỗi tay, ngay trước mặt cô, “rầm” một tiếng. Đóng sập cửa phòng.
Tô Tô mở mắt, rất thất vọng. Còn tưởng anh sẽ đánh cô, ném cô lên giường quất roi cơ!
“Đừng xấu hổ, Chung Sênh! Em không sao đâu mà…” Cô nằm bò như thạch sùng trên cửa phòng Chung Sênh, vểnh tai nghe tiếng động bên trong, nhận ra anh không để ý đến mình, tấm áo giáp vững chãi của Tô Tô sụp đổ trong chớp mắt như cành khô mục ruỗng.
Tô Tô cúi đầu ủ rũ. “Lại làm hư hả Tô Tô…”.Tại sao lần nào gặp Chung Sênh cũng luyên tha luyên thuyên thế. Chán mày thật.
Cô cũng muốn sống bình thường với anh. Nhưng…
Nếu không nói linh tinh thì biết nói gì?
“…Chào anh, xin được tự giới thiệu em là Tô Tô.”
Để rồi chẳng là gì trong cuộc đời của anh?
Tô Tô nhăn mặt, lại bừng bừng quyết tâm chiến đấu.
Vì cô không muốn thế!

Tô Tô về phòng khách của mình. Mở laptop, vừa đăng nhập QQ, tin tức ùa đến, dồn dập tràn vào như đê vỡ. 2D 3D, tất cả tạo nên một thời đại tin tức hoá. Tô Tô vào nhóm QQ “Tô Cách Mã Lợi” – địa bàn hoạt động của hội chị em.
m ã mã: Tô Tô! Tô Tô! Sống chung thế nào rồi? Đã làm chuyện xí hổ xí hổ với nam thần chưa?!
1f61a.svg

l ợ i lợi: Đề nghị quay trực tiếp! Đề nghị chụp ảnh lưu niệm!
m ã mã: Ơ con bé này đâu rồi. Hay đang bận vận động với nam thần… Hị hị, vận động cái gì zậy ta? Mình không muốn biết tí nào. *mặt thèm khát* *bưng một mâm hạt dưa ngồi hóng* Ψ( ̄▽ ̄)Ψ.
l ợ i lợi: Chen vô hàng ngũ hóng.
c á c h cách: Chen lên hàng đầu.
Tô Tô chớp chớp mắt, gõ gõ mấy chữ: “Hình như tao lại làm Chung Sênh giận, phải làm sao bây giờ?”
l ợ i lợi: Tao thấy mày xoá hai chữ “hình như” đi thì có vẻ đúng hơn.
c á c h cách: Hóng hóng hóng.
m ã mã: Chung Sênh: Tôi coi cô như em họ, vậy mà cô lại định gục tôi?!!!
m ã mã: Tất nhiên phải giận rồi nạ!ヾ(^▽^*))).
c á c h cách: Tô Tô, mày không định đi thực tập à?
t ô tô: Tao muốn đến công ty của Chung Sênh!
m ã mã: Người ta là công ty game, mày học khoa tiếng Trung, đi công ty người ta làm giề?  ̄O ̄) no
t ô tô: Kế hoạch, tóm tắt nội dung cái gì cũng được.
m ã mã: Đã hiểu, đi “làm” Chung Sênh! o(* ̄▽ ̄*)o.
l ợ i lợi: Chờ tin vui của mày.
m ã mã: Chúc mày gục được nam thần, cho nam thần sinh em bé!┏(^0^)┛

Chạng vạng tối, Tô Tô và cả nhà Chung Sênh ngồi quanh bàn ăn, Thành Nặc làm khá nhiều món cháu gái thích, lại thêm Chung Sênh đẹp trai ngon miệng làm Tô Tô vừa nuốt nước bọt vừa nuốt thức ăn, chẳng mấy chốc đã ăn nhiều thêm một bát.
Xoa xoa cái bụng căng phềnh, Tô Tô than thở: Cứ ở nhà cậu thế này không biết sẽ tăng bao nhiêu cân đây.
Đúng là hồng nhan họa thủy.
Nhưng mà, nói đi nói lại, rốt cuộc Chung Sênh con gái béo một chút hay gầy một chút nhỉ?
Nghĩ đến Chung Sênh, Tô Tô lại ngẩng đầu lên.
Chung Sênh ăn uống rất lịch sự, thong thả ung dung, vô cùng tao nhã. Nhưng cả bữa ăn chẳng nói gì với Tô Tô cả.
Trái tim thiếu chút nữa lại nhảy sai một nhịp, ăn cơm cùng một mâm, hít thở chung một bầu không khí với anh làm tim cô như con ngựa thoát cương chỉ chực lao ra ngoài, nhưng lại chẳng dám ho he gì vì chẳng mấy khi có phút giây bình yên như thế. Cô đặt đũa xuống, dè dặt hỏi: “Anh Chung Sênh, em học xong năm tư rồi, có thể đến công ty anh thực tập được không?”
“Công ty chúng tôi không phải trạm xử lý rác thải.” Mặt lạnh như ngọc, Chung Sênh không buồn nhìn Tô Tô, từ chối thẳng thừng.
Tô Tô tủi thân, long lanh nước mắt: “Em là rác thải á?”
“Chẳng lẽ không?” Chung Sênh hỏi lại.
Tô Tô sụt sịt, nước mắt lưng tròng: “Nếu em là rác, thế anh có thể dùng xong hẵng ném không?”
Chung Sênh khựng lại, cau mày: “Không.”
Tô Tô nhăn mặt: “Đồ vô tình!”
“Tôi vô tình?” Chung Sênh hừ lạnh, ngẩng đầu. Đôi mắt đen tuyền như gợn từng lớp sóng, nhếch miệng đùa cợt: “Tô Tô, không phải cô thích vì tôi vô tình à?”
Khuôn mặt tuấn tú vốn trong trẻo như sen, giờ thêm phần quyến rũ.
Tô Tô ngẩn ngơ. Tim đập điên cuồng.
Bae… Chẳng có lẽ… Một ý tưởng lớn dần.
“Anh… Anh Chung Sênh, chẳng lẽ anh không muốn em thích anh nên mới nói thế?”
Chung Sênh buông đũa, bình tĩnh nhìn cô, như nhìn một con kiến.
“Trời tối thế này rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày, bệnh nguy kịch.”
Chung Sênh đẩy bát sang một bên, giống như không nuốt nổi cơm, mất hứng đứng lên. “Ba, con ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp.”
Nói đoạn lên tầng về phòng.

Tô Tô đắm đuối nhìn bóng lưng anh đi xa chỉ thiếu điều chảy nước miếng. Đúng là Chung Sênh có khác.
Thành Nặc mắt chữ A mồm chữ O, cả bữa cơm như người vô hình ngồi một bên làm vật trang trí, đến khi tỉnh lại mới đẩy đẩy tay Chung Ngự Sơn, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện vừa nãy… là thế nào?”
Chung Ngự Sơn nghĩ một lát: “Chắc là… Tán tỉnh nhau?”
Thành Nặc thấy rất khó tin: “Có thể loại tán tỉnh như thế á?”
Chung Ngự Sơn cảm thấy như hắn như vậy rất ngốc nghếch, bật cười: “Sao không?”
Thành Nặc vẫn cảm thấy không thể nhưng ngại vì Tô Tô còn ở đây nên không nói gì, đợi đến lúc ăn cơm xong mới kéo Chung Ngự Sơn vào bếp kề tai thì thầm: “Ý anh là, con trai mình thích Tô Tô á?”
Chung Ngự Sơn trả lời: “Chưa nói đến thích, nhưng ít nhất là cũng không ghét.”
“Mặt nó xị ra như thế còn không ghét?” Thành Nặc nghi ngờ, giọng điệu như bà mẹ chồng.
Chung Ngự Sơn cười: “Chắc em chưa thực sự ghét ai bao giờ? Nếu thực sự ghét một người, em sẽ cảm thấy mở miệng nói chuyện thôi cũng là lãng phí thời gian. Em nhìn Chung Sênh xem, có giống như ghét không?”
Thành Nặc sửng sốt, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Mỗi lần Tô Tô đến nhà, bao giờ Chung Sênh cũng chủ động nói chuyện với Tô Tô, dù toàn chê bai bới móc, nhưng nếu ghét Tô Tô thật thì phải lờ đi chứ.
Thành Nặc càng nghĩ càng thấy đúng đắn, dù vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Nhưng mà…”
Chung Ngự Sơn cắt lời: “Chỉ là con trai mình không biết phải làm gì với con gái thôi, chúng ta đều không có kinh nghiệm, nên lúc trước, khi chị em bảo đưa Tô Tô đến đây một thời gian, anh mới vui như thế. Thứ nhất, anh thích Tô Tô hoạt bát dễ thương, thứ hai, Chung Sênh nhà mình cần học cách giao tiếp với phụ nữ, giới tính của chúng ta khác biệt không có nghĩa là Chung Sênh cũng vậy…”
Bên ngoài vọng lại một giọng tủi thân ngập tràn u oán.
“Vậy nên cậu mợ coi con là chuột bạch, dạy anh Chung Sênh sống với phụ nữ như thế nào?”
Tô Tô như thạch sùng bám cửa, thê lương nhìn đôi chồng chồng đang thì thầm trong bếp.
Thành Nặc giật mình: “Tô Tô sao con đi đường không có tiếng động?”
“Con gái phải đi như thế mà.” Tô Tô nói dối không chớp mắt, cậy cậu mợ không biết gì về phụ nữ. Ai bảo cậu coi mình là chuột bạch!
Mất hứng!
Thành Nặc giảng hoà: “Tô Tô đừng giận, nếu con không muốn, cậu mợ sẽ nghĩ cách khác.”
Tô Tô ai oán: “Cách khác là tìm gái lạ đến quyến rũ anh Chung Sênh á?”
“Tô Tô con đừng như thế…” Đầu Thành Nặc như sắp nổ tung. Quyến rũ gì chứ, ai da đừng nói linh tinh!
Tô Tô đau đớn nhắm mắt, tựa như đang đấu tranh nội tâm dữ dội lắm.
“Đã như vậy…” Đoạn, mở mắt, hừng hực ý chí chiến đấu.
“Để con làm đi!”
Mặt tuy miễn cưỡng nhẫn nhịn nhưng trong lòng đã mừng đến nở hoa. Hí hí… có vẻ như lại có thêm hai sự trợ giúp.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom