• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full MÔNG TRÙM TRƯỜNG MỀM QUÃI! (1 Viewer)

  • Phần 3 END

8.

“Bác sĩ nói thân thể cậu mệt mỏi, khớp xương tay phải cũng biến dạng, sau này không thể vẽ được nữa.”

Kỳ Cảnh phủ chiếc áo khoác lên đùi tôi, anh ấy mặc một chiếc áo trắng cộc tay, trước ngực có chữ thập màu đỏ.

“Ngay cả khi cậu không khóc, cậu cũng muốn giả câm luôn à?”

Gương mặt Kỳ Cảnh trước mắt tôi, lắc qua lắc lại.

Tôi nắm chặt quả táo lạnh ngắt, ngước mắt nhìn Kỳ Cảnh.

“Truyền thuyết về tình yêu đích thực, có thể giải trừ.”

Trong mắt Kỳ Cảnh hiện lên một tia kinh ngạc, vui sướng đi về phía trước mấy bước.

“Làm sao để giải trừ?”

“Trong sách có viết, nếu hai người được chọn trong truyền thuyết tình yêu đích thực muốn giải trừ lời nguyền, nhất định phải nắm tay nhau, cùng nhau đánh bốn tiếng chuông chùa trên núi Cầm ở Giang thành trước khi mặt trời mọc.”

Tôi cắn một miếng táo đã bị oxi hóa thành màu vàng, có chút chua.

Kỳ Cảnh nhặt áo khoác trên giường, một cái liếc mắt cũng không nỡ cho tôi, lạnh lùng nói.

“Đi thôi.”

“Cậu không muốn chuẩn bị gì à?”

Ánh mắt tôi sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, hi vọng có thể nhìn thấy một tia lưu luyến trên người anh.

“Không cần.”

Kỳ Cảnh rời đi.

Tôi xoay người xuống giường, cầm trái cây Kỳ Cảnh mang đến vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước tí tách.

Đêm nay núi Cầm mưa lớn, hòa cùng tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi.

Tiến độ cập nhật truyện tranh vẫn dừng ở đêm tôi và Kỳ Cảnh khoác chung một chiếc áo khoác.

Tôi quấn băng gạc quanh bàn tay phải.

Bắt đầu vẽ đoạn truyện tranh tiếp theo.

【 Hai người được chọn của truyền thuyết tình yêu sắp tan vỡ rồi, họ muốn đi giải trừ truyền thuyết, truyền thuyết tình yêu cũng chấm dứt thôi…】

【 Đây là truyện tranh thôi mà, không phải thật đâu, lầu trên đừng kích động.】

【 Chắc lầu dưới là fan hâm mộ mù quáng của CP truyền thuyết tình yêu đúng không, Sở Kiều Kiều mới cập nhật truyện tranh rồi kìa. Bộ truyện này toàn dựa trên những câu chuyện thật xảy ra giữa Sở Kiều Kiều với Kỳ Cảnh.】

【 Tại sao lại đến núi Cầm? Tôi nghe nói có một cô gái c h ế t ở đó, hơn nữa cô ta cũng là họa sĩ truyện tranh.】

Trên núi không có tín hiệu.

Sau khi cập nhật truyện tranh, tôi đã tắt điện thoại.

Kỳ Cảnh đang mặc chiếc áo khoác màu đỏ mà anh ấy từng mặc ở thư viện.

Bước đi giữa màu xanh trùng điệp của núi rừng.

Mặt trời trốn dần sau từng màn mây mỏng, không khí tràn ngập mùi khô ráo của bùn đất.

“ Cậu có thể đi nhanh lên không?”

Kỳ Cảnh nhảy lên gốc cây cao nửa mét, lấy tay quạt gió, anh cúi đầu, lông mày nhíu lại lộ vẻ cáu kỉnh.

“Sở Kiều Kiều, cậu có thể đi nhanh lên không? Ở đây buổi tối đáng sợ lắm, cậu có còn muốn xuống núi nữa không?”

Tôi bước từng bước trên vệt chân mà Kỳ Cảnh để lại nền đất ẩm ướt.

Đuổi đi con muỗi bên tai anh, tôi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kỳ Cảnh.

“Chúng ta cùng nhau xuống núi, vậy sẽ không còn đáng sợ nữa.”

Đôi mắt Kỳ Cảnh đen láy như hang sâu thẳm, sâu không thấy đáy, không nhìn thấy dù chỉ là một tia sáng nhỏ.

“Hay là cậu không muốn xuống núi với tớ?”

Tôi cố gắng nhìn rõ cảm xúc trong mắt Kỳ Cảnh, nhưng anh ấy từ gốc cây nhảy xuống, trong balo lấy ra một gói mỳ tôm, ném vào trong ngực tôi.

Bình tĩnh lướt qua mặt tôi, “Cậu nhiều lời thế, ăn đi, rồi ngậm miệng lại!”

Tôi ngẩng đẩu nhìn bầu trời đen kịt.

Mây đen kéo đến dày đặc.

“Kỳ Cảnh, cậu chờ tớ một chút.”

Tôi cầm gói mỳ tôm, đuổi kịp bước chân Kỳ Cảnh.

Anh ấy không nói gì, âm thầm đi chậm lại.

“Truyền thuyết tình yêu đích thực, là thật… Tớ thích cậu.”

Giọng anh còn nhẹ nhàng hơn cả gió rừng thoảng qua, lại bị gió cuốn vào rừng xanh sâu thẳm.

“ Hả?”

Tôi cúi đầu nhìn đường, đi sau Kỳ Cảnh vài bước, không nghe thấy anh nói gì.

Kỳ Cảnh bỗng nhiên dừng lại, cởi áo khoác, phủ lên vai tôi.

Ánh mắt nhìn xuống đôi môi tím tái vì lạnh của tôi, “ Tôi nói, trên núi rất lạnh, cậu cần mặc thêm áo.”

9.
Tôi kinh ngạc, thẫn thờ nhìn Kỳ Cảnh.

“ Lại muốn khóc à?”

Giọng điệu của Kỳ Cảnh tràn đầy ghét bỏ, nhưng lúc anh nghiêng đầu, trong mắt lại đầy quyến luyến, hoài niệm và bất đắc dĩ.

“Tớ không khóc đâu, cậu đừng tức giận.”

Tôi kéo chặt áo khoác trên người, đưa tay muốn nắm lấy tay Kỳ Cảnh, nhưng chỉ có khoảng không vô tận.

Trời càng lúc càng tối.

Kỳ Cảnh đi lên phía trước, thay tôi chặn tất thảy gió đêm gào thét của núi rừng.

Gần rạng sáng, chúng tôi đến chùa trên núi Cầm.

Cổng chùa vẫn đóng chặt, cạnh tường viết thời gian mở cửa, bắt đầu từ bốn giờ sáng.

“Ch ết tiệt, tôi đã đi cả đêm mà giờ còn phải đợi nữa.”

Kỳ Cảnh tức giận, hà hơi xoa xoa tay.

Tôi cởi áo khoác ra “Áo khoác này, cậu lấy đi.”

Kỳ Cảnh không quay đầu lại, đi thẳng đến tảng đá trước cửa, dựa lưng nghỉ ngơi.

“Cậu mặc đi, tôi không cần.”

Tôi đứng im ở đó không biết có nên đi hay không.

Kỳ Cảnh nhướng mi, “Lại đây, đứng đó làm gì?”

“Ồ.”

Tôi chạy lon ton đến bên cạnh Kỳ Cảnh, ngồi cách anh khoảng một gang tay.

Rất lâu sau, tôi khoác một nửa chiếc áo khoác lên người Kỳ Cảnh.

“Kỳ Cảnh, cậu có thể nói cho tớ biết, vì sao cậu ghét tớ không?”

Kỳ Cảnh hô hấp đều đều, bờ môi hé mở, dưới bọng mắt có một tầng thâm đen.

Tôi thở dài, âm thầm nhích sang gần Kỳ Cảnh, dựa đầu vào vai anh.

Trong giấc ngủ mơ, tôi cảm giác có một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, ôm tôi thật chặt.

Bốn giờ sáng, Kỳ Cảnh đánh thức tôi.

“Sở Kiều Kiều, dậy đi, chùa mở cửa rồi.”

Tôi dụi mắt đứng dậy, đi theo Kỳ Cảnh vào chùa núi Cầm.

Chuông chùa nơi đỉnh núi đầu gió.

Tôi quay đầu nhìn Kỳ Cảnh, môi anh trắng bệch không còn huyết sắc, vết thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng.

“Tay.”

Kỳ Cảnh đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Tôi đặt tay mình lên bàn tay lạnh buốt của anh.

Mười ngón tay đan vào nhau.

“ Cậu gõ hay tớ gõ?”

Kỳ Cảnh hếch cằm, ra hiệu cho tôi cầm lấy chùy gỗ.

“Sở Kiều Kiều, cậu gõ.”

Bàn tay nắm tay Kỳ Cảnh trở nên ướt đẫm, lông mi Kỳ Cảnh rũ xuống, che đi đôi mắt đen không thấy đáy.

Tôi hít một hơi thật sâu, giơ chùy gỗ lên.

Dùng sức đánh thật mạnh lần thứ nhất.

Tiếng chuông chùa nặng nề, ong ong bên tai tôi.

Đôi mắt tôi chua xót đến nỗi không cách nào kiềm chế.

Tiếng chuông thứ nhất.

Lần cứu rỗi đầu tiên.

Tôi đã thích Kỳ Cảnh từ rất lâu rồi, lâu đến mức chẳng biết từ khi nào, tôi đưa anh vào những câu truyện tranh của mình.

Bỗng một ngày, kết cục của truyện tranh tự động thay đổi.

Bức tranh cuối cùng, Kỳ Cảnh cầm dao, quay lưng về phía núi rừng xanh thẳm.

Cắ t cổ tay.

Tôi không thể tin được, tuyệt vọng xóa nó đi, nhưng chẳng có ích gì.

Tôi nằm suy sụp trong ký túc xá ba ngày, coi đây chỉ là một trò đùa ác ý.

Ngày thứ ba, chúng tôi nhận được tin Kỳ Cảnh đã c h ế t.

Mũi tôi giật giật, khóe mắt tôi nhìn thấy lông mi Kỳ Cảnh khẽ run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Tiếng chuông thứ hai.

Lần cứu rỗi thứ hai.

Tôi suy nghĩ mọi biện pháp để đến gần Kỳ Cảnh.

Nhưng Kỳ Cảnh đã từ chối tôi, nói với tôi, anh ấy không thích trạch nữ.

Tôi bắt đầu xuất hiện ở mọi nơi mà anh ấy có thể đến, anh ấy từ không quan tâm tôi dần dần nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.

Tôi không thể thay đổi kết cục của truyện tranh.

Tôi cũng không thể cứu được Kỳ Cảnh.

Tiếng chuông thứ ba.

Lần cứu rỗi thứ ba của tôi.

Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại một lần nữa vẽ những bộ truyện tranh liên quan đến Kỳ Cảnh, ngày đêm miệt mài vẽ.

Tôi muốn để Kỳ Cảnh có một kết cục thật có hậu.

Thế nhưng, lần này cũng không phải ngoại lệ, kết cục của truyện tranh không thể nào thay đổi.

Kết cục đều là Kỳ Cảnh nằm trong vũng máu.

Tiếng chuông cuối cùng.

Lần cứu rỗi cuối cùng.

Tôi biết Kỳ Cảnh, viết ra truyền thuyết về tình yêu đích thực, tạo ra nhiều cơ hội để gặp Kỳ Cảnh.

Sau khi Kỳ Cảnh biết tôi vẽ lại những câu chuyện giữa tôi và anh ấy, thái độ của anh đối với tôi dần dần thay đổi.

Tôi sợ.

Sợ đây là cơ hội cuối cùng của tôi và Kỳ Cảnh.

Tôi bịa ra một phương pháp để xóa bỏ truyền thuyết về tình yêu đích thực, nỗ lực giữ Kỳ Cảnh lại.

Cuối cùng, vẫn là thất bại.

Nước mắt chảy dài trên má tôi.

Một bàn tay dịu dàng lau đi những hàng nước mắt đó.

“Sở Kiều Kiều, truyền thuyết về tình yêu đích thực đã được xóa bỏ.”

Đôi mắt đen láy của Kỳ Cảnh chìm trong biển đỏ, đầu ngón tay anh lướt từ đuôi mắt rơi xuống khóe môi tôi.

“ Cậu muốn lừa tôi bao lâu nữa?”

Tôi chợt nhìn Kỳ Cảnh, nhưng anh ấy đã tháo kính của tôi xuống.

“Tác giả của truyền thuyết tình yêu đích thực là Lâm Kiều Kiều, là cậu phải không? Thật ra không có truyền thuyết nào ở đây cả. Lúc đầu, tôi nghĩ cậu tiếp cận tôi với mục đích gì đó, nhưng khi cậu nói muốn tôi cùng xuống núi với cậu, tôi bỗng nhiên hiểu được mục đích của cậu… Cậu sợ tôi c h ế t trên núi đúng không?”

Mắt tôi dính chặt vì nước mắt, tôi dùng sức dụi mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt Kỳ Cảnh.

“Kỳ Cảnh, cậu, cậu đừng sợ, tớ sẽ không để cậu ở trên núi đâu, tớ sẽ mang cậu trở về, tớ sẽ thay đổi kết cục, tớ sẽ…”

Tôi nức nở kéo tay Kỳ Cảnh, anh ôm chặt tôi vào lòng.

“Sở Kiều Kiều, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa? Vì sao mỗi lần cậu khóc, tôi rất khó chịu.”

Ba lần trước, Kỳ Cảnh đều tự sát vào ngày hôm qua.

Đỉnh đầu tôi ấm lên.

Mặt trời đã mọc, một ngày mới lại đến.

【 Nghe nói cô gái tự sát trên núi Cầm, từng là bạn học cùng lớp của Kỳ Cảnh, theo đuổi hắn điên cuồng, vẽ rất nhiều bộ truyện tranh, nhân vật chính đều là hắn.】

【Có phải không? Còn tôi thì nghe nói cô ta là một kẻ tâm thần, tâm lý biến thái! Cô ta thậm chí còn lẻn vào nhà Kỳ Cảnh, sống trong đấy tận mấy ngày. Cô ta chụp ảnh khỏa thân của Kỳ Cảnh, vẽ thành truyện tranh, là kiểu truyện *** ấy. Đấy không phải là một kẻ biến thái à?】

【Vì sao cô gái ấy tự s át đấy?】

【Bị từ chối, không thể chấp nhận được nên nghĩ quẩn.】

Chương cuối của truyện tranh được tôi cập nhật.

Cảnh cuối cùng, tôi nắm tay Kỳ Cảnh.

Dành cho nhau một nụ hôn trước khi mặt trời mọc.

Kết cục Kỳ Cảnh tự s át trong truyện tranh được xóa bỏ.

Lần cứu rỗi cuối cùng của tôi.

Đã thành công.

Ba lần cứu rỗi đầu tiên, trước khi ch ết, cô gái kia đốt tất cả những bộ truyện tranh về Kỳ Cảnh, nguyền rủa Kỳ Cảnh ch ết không yên lành.

Kỳ Cảnh bị cha mẹ cô gái ép phải tự tử, cả ngày mất ngủ, trong mơ đều là khuôn mặt đáng sợ của cô gái từ dưới gầm giường bò lên.

Khi đó, tôi là một người vô danh thầm mến Kỳ Cảnh.

Mà bây giờ, tôi lựa chọn dũng cảm.

Dũng cảm tiến tới nắm tay Kỳ Cảnh.

Dũng cảm dẫn Kỳ Cảnh ra khỏi đêm đen tăm tối.

Tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.

“’Sở Kiều Kiều, lần đầu tiên gặp anh, tại sao em lại muốn sờ mông anh?”

Kỳ Cảnh cầm tay tôi đùa nghịch, đầu ngón tay vân vê những đường gân xanh trên tay tôi.

“Em nói em không cố ý, anh có tin không?”

“Không tin.”

Kỳ Cảnh tháo kính của tôi.

Sau khi kẹp tóc mái của tôi, anh ấy nghiêng đầu, hôn lên môi tôi.

“Sở Kiều Kiều, anh cũng yêu em.”

Tôi vuốt ve sỗng mũi của Kỳ Cảnh, ghé vào tai anh thì thầm.

“Em cũng yêu anh, Kỳ Cảnh.”

[Hoàn]
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom