• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Mẹ Tôi (1 Viewer)


Mẹ tôi
Người viết: T

me-toi.jpg


Mẹ tôi là người phụ nữ không dịu dàng. Không như bao người phụ nữ khác nói lời yêu thương con mình, mẹ tôi một câu cũng chẳng buồn nói. Mẹ thường hay lớn tiếng với anh em tôi, không có những cử chỉ xoa đầu, vỗ về, an ủi chúng tôi mỗi khi chúng tôi phạm lỗi hoặc vấp ngã trên đường đời. Những lúc ấy, chúng tôi thường được nghe mẹ la mắng. Điều gì khiến mẹ tức tối về chúng tôi thì mẹ luôn làm cho một trận ầm ĩ, nhưng vài giờ sau là lại nhắc nhở chúng tôi ăn cơm, đi tắm sớm, đi ngủ sớm.

Và những điều buồn phiền thì mẹ chẳng bao giờ ầm ĩ. Mẹ cất vào một góc riêng trong lòng, tự mình xua tan nỗi buồn hoặc tự tìm cách giải quyết nó. Mẹ không muốn con cái phải lo lắng thêm. Tôi cũng tự ý thức được, khi có chuyện buồn tôi cũng không tâm sự hay chia sẻ với mẹ, tôi lại một mình gặm nhấm.

Có lẽ vì sống trong trạng thái sợ nỗi phiền muộn của mình gây ảnh hưởng đến người khác – dù rằng chúng tôi là người một nhà nên có những việc tôi và mẹ không hề thấu hiểu lẫn nhau. Cho dù tôi có hỏi đi chăng nữa thì mẹ vẫn không nói cho tôi nghe, vì trong mắt mẹ, tôi chỉ là một đứa suy nghĩ còn non dại. Nhưng sống ở hoàn cảnh nào thì con người ta lại thích nghi với hoàn cảnh đó, dần dần tôi cũng đã quen. Do đó, nếu mỗi lần chúng tôi ngồi vào bàn nói chuyện với nhau, thì sẽ nói hết tất cả mọi thứ đã được dồn nén. Tôi không nghĩ cách này hiệu quả để giúp chúng tôi hiểu nhau, nhưng ít ra nó là cách chúng tôi gần kề nhau hơn.

Tôi kén ăn, và tôi thường chê cơm mẹ nấu. Món này không được, món kia không được, để rồi lạnh nhạt bỏ ra ngoài ăn. Hoặc có ăn nhưng vẻ mặt tôi không vui, cứ nhăn nhó như thể khỉ cắn phải ớt. Mẹ tôi cũng chẳng buồn nài nỉ, bà chỉ nói một câu duy nhất: “Ăn không được thì nhịn.” Và hôm sau, mẹ lại tìm tòi món mà tôi thích để nấu.

Mẹ cũng không bảo với tôi rằng, mẹ làm việc bận rộn đầu tắt mặt tối, dành thời gian để nấu ăn là đã quý lắm rồi. Mẹ tất bật ngược xuôi, còn tôi chỉ việc đi học về là nhảy bổ vào máy tính hoặc thong dong nằm đọc truyện tranh, tới giờ cơm thì mò xuống ăn cùng. Cho đến khi tôi hiểu được điều đó, điều mà mẹ không bao giờ giải thích, thì đã là một khoảng thời gian quá dài. Mẹ tôi đã tổn thương, tôi nghĩ vậy. Còn tôi là đứa con vô tâm.

Tôi và mẹ nhiều lần cãi vã, và người làm hòa luôn là mẹ. Tôi cũng chẳng khi nào nói rằng mình yêu mẹ, hay mẹ là tất cả của tôi. Những lời ấy quả thật rất khó nói. Tình yêu thương được thể hiện rõ nhất qua hành động.

Chị hàng xóm nhà bên bảo: “Mẹ em thương em mà em không biết thôi. Thấy bà ấy nóng nảy với em như vậy chứ thật ra lúc nào cũng lo lắng cho em.”

Tôi ngờ vực rồi tự hỏi, tại sao chị hàng xóm lại biết, còn tôi thì không biết? Có phải tôi vô tâm, hay là tôi còn bồng bột để rồi không hiểu được tình thương của mẹ? Hay vì tôi chưa đứng ở góc độ một người mẹ nuôi con mà nhìn đời?

Đã bao lần bạn cảm thấy người ngoài tốt hơn người trong nhà?

Đã bao lần bạn cảm thấy người ngoài dễ dãi hơn người trong nhà?

Đã bao lần bạn ước gì cha mẹ của người khác là cha mẹ của mình?

Bởi lẽ họ tốt với bạn một lần, hai lần, nhưng bạn đã sớm quên người nhà là người tốt với bạn cả đời.

Bởi lẽ bạn đã sớm quên, bạn không phải là ruột thịt của họ, và họ chẳng có lý do gì để khắt khe với bạn.

Bởi lẽ bạn đã không biết, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, thứ mà bạn ao ước cũng có thể là thứ người khác chán ghét. Và những gì bạn nhìn thấy bên ngoài chưa phải là tất cả.

Tôi đã bắt gặp nụ cười trên đôi môi mẹ thật tươi tắn khi ngày tám tháng ba mẹ nhận được một món quà nhỏ từ tôi. Mẹ đặt nó vào phòng và không nỡ tháo giấy quà, mẹ cứ đi tới đi lui rồi ngắm nó mãi.

Bạn buồn bã vì ngày quốc tế phụ nữ không có ai tặng quà? Nhưng người phụ nữ vĩ đại của đời bạn sẽ vui gấp nhiều lần nếu bạn nhớ đến việc bà ấy cũng là một phụ nữ cần nhận quà.

Và quá nhiều người đã bỏ quên điều đó.

Thời thanh xuân của mẹ đã sớm trôi qua, và sau khoảng thanh xuân ấy mẹ không còn sống riêng cho mẹ nữa, bởi vì bạn đã chào đời.

Mẹ là điều tuyệt vời nhất của mọi người.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom