• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Mắt Quỷ (1 Viewer)

  • Chương 2: Gương Mặt Đẫm Máu

Hai năm sau,U Tuyền được hai tuổi. Một đầu tóc dài mềm mượt, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đen láy, rất giống Dương Lam hồi nhỏ. Chỉ là làn da trắng xanh, vóc dáng gầy gò, tính tình lãnh đạm âm u giống như bị bệnh, khiến cho người ta vừa có cảm giác thương tiếc, vừa cảm thấy quái dị, nhưng không thể nói rõ quái dị chỗ nào.

Hai năm này sống cùng ông ngoại, sự xuất hiện đột ngột của U Tuyền khiến cho bà con hàng xóm gần đấy tò mò không ngớt, đến khi cha Dương Lam phải giải thích rằng bà con ở xa gia cảnh nghèo nàn, không nuôi nổi nên nhờ ông nuôi hộ mới kết thúc. Mặc dù cáchgiải thích này có chút khập khiễng nhưng tính tình người dân trong trấn này khá lạnh bạc, không hay quan tâm đến chuyện nhà người khác cho nên cũng coi như tạm chấp nhận được.

U Tuyền ở cùng ông ngoại hai năm, sinh hoạt hằng ngày đều do ông ngoại một tay chăm sóc, vì thế mà bình thường U Tuyền đặc biệt quấn ông. Dường như hắn đi đâu, phía sau sẽ có một cái đuôi nhỏ bám lấy ống quần theo sau. Ngay cả đi ngủ cũng sẽ ngủ cùng ông.

Mặc dù hai ông cháu thân thiết như vậy nhưng ông chưa từng nghe U Tuyền gọi mình một tiếng ông, cho dù ông thường xuyên nói chuyện với đứa nhỏ, U Tuyền vẫn không hé răng nói một lời. Ít nhiều trong lòng ông ngoại U Tuyền cũng cảm thấy thất vọng, nhưng phần nhiều là thương tiếc cho đứa nhỏ này hơn.

Tết Nguyên đán năm U Tuyền hai tuổi, đồng thời cũng sảy ra một sự kiện lạ lùng khiến cho ông ngoại U Tuyền sợ hãi mà không thể giải thích nổi.

Chuyện là như vậy, trong mấy năm ông ngoại U Tuyền sinh sống ở đây thì cũng có quen một vài người bạn tâm giao. Với tính tình lạnh bạc ngoài bản thân thì không quan tâm tới ai của dân trong trấn thì có một tình bạn tâm giao như vậy thực sự rất đáng quý. Mấy người họ cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi, chuyện trò.

Đương nhiên những ngày Tết nguyên đán như thế này, ông ngoại U Tuyền không thể nào không đến chúc tết bọn họ được rồi.

Mùng một tết, sau khi chút tết thăm hỏi toàn bộ bà con hàng xóm xung quanh, ông dắt U Tuyền đến nhà người bạn tâm giao của mình.

"Lão Vương, tôi đến để chúc tết ông đây. Chúc ông và chị nhà mạnh khỏe, con cháu đầm ấp, làm ăn thuận lợi."

Vừa vào đến cửa, giọng ông ngoại U Tuyền đã sang sảng cất lên, giọng nói hàng sảng hữu lực làm người ta có cảm giác vô cùng tin tưởng.

Ông ngoại U Tuyền năm nay sáu mươi tuổi, nhưng vì thường xuyên làm nông, lên núi săn thú, cho nên thân thể vẫn còn nhanh nhẹn khỏe mạnh. Tính tình lại hào sảng, không chấp nhặt so đo, nên rất được lòng mọi người.

Từ trong nhà, một trung niên nhân chạy ra, người này dáng vóc gầy như cây khô, gương mặt khắc khổ trầm sầu, mặc dù tuổi không khác gì với ông ngoại U Tuyền nhưng nhìn qua có vẻ như già hơn cả chục tuổi.

"Anh Dương, anh mang U Tuyền đến rồi hả. Mau mau vào nhà, ngoài trời lạnh như vậy, U Tuyền sao chịu nổi." Gương mặt sầu khổ của Vương Khúc vừa nhìn thấy ông ngoại U Tuyền lập tức tươi tỉnh hẳn, hớn hở đưa hai người vào nhà.

Vừa vào phòng, hơi ấm từ lò sưởi trong phòng ập lên người, khiến cho một già một trẻ vừa đi đường lạnh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Sắc mặt U Tuyền vì hơi nóng đột ngột cũng có chút ửng hồng.

"Ô, anh Dương đến đây chơi à. Chúc anh năm mới sức khỏe dồi dào, U Tuyền thêm một tuổi mới càng lớn càng xinh đẹp, mau ăn chóng lớn."

Vợ Vương Khúc từ buồng trong nghe thấy tiếng có khách đến liền đon đả đi ra đi ra, nhưng vừa nhìn thấy hai ông cháu U Tuyền liền thay đổi sắc mặt, dáng vẻ có chút không thích nhưng vẫn giả bộ niềm nở. Người này mặt dài như ngựa, răng vổ, môi thâm, tướng mạo là người lắm miệng, nói năng khắc nghiệt, có tướng khắc chồng khắc con. Trên người vợ ông Vương mặc một bộ đồ nâu đất, là lượt phẳng phiu, xem chừng là đồ mới .

Nói xong, vợ Vương Khúc lấy từ trong túi áo ra một bao lì xì đỏ thẫm đưa cho U Tuyền, dáng vẻ vô cùng không tình nguyện.

U Tuyền nhận lấy bao lì xì, sau đó lấp vào sau lưng ông ngoại, không dám hé đầu ra. Vợ Vương Khúc thấy U Tuyền không nói được một câu cảm ơn liền tức giận, dẩu môi bỏ đi ra ngoài, ngay cả châm trà rót nước mang bánh kẹo ra mời khách cũng không có làm.

Vương Khúc thấy vậy, vẻ mặt cũng hiện lên sự tức giận, nhưng ngại có ông bạn ở đây nên cũng không nói nhiều, tự thân rót trà vào chén của cha Dương Lam, cười áy náy nói:

"Tính bà nhà tôi như vậy, ông đừng chấp. Nào, ông uống chén trà cho ấm bụng."

Biểu hiện của vợ Vương Khúc đều lọt hết vào mắt ông ngoại U Tuyền, nhưng vì ông cũng hiểu rõ hoàn cảnh của ông bạn nên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ xoa xoa đầu U Tuyền an ủi rồi cười nói qua loa. Sau đó hai người ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Vợ Vương Khúc ở trong trấn này vốn nổi tiếng xấu tính, hay ngồi lê đôi mách nói xấu hết người này đến người kia. Người nào có hành động không vừa mắt bà ta, lập tức có thể trở thành đối tượng nói xấu khắp thị trấn, cho nên trong trấn ngoài mấy người tính giống bả ra thì chả ai ưa nổi. Cha Dương Lam cũng từng là đối tượng bôi xấu của bà ta, cho nên khi thấy cha Dương Lam đến nhà mới có thái độ bằng mặt không bằng lòng như vậy.

Cũng vì suốt ngày ngồi lê đôi mách, cho nên chuyện nhà, chăm con,buôn bán đều do ông Vương làm. Nhưng tính bà ta thích đi phán xét người khác, ngay cả chồng mình cũng không ngoại lệ, trong nhà thường xuyên chì chiết ông Vương. Chính vậy nên ông Vương mới 60 tuổi mà đã có khuôn mặt sầu khổ già cỗi như thể 70, 80. Đứa con trai duy nhất của hai người cũng vì không chịu được tính tình cay nghiệt của mẹ mà bỏ lên thành phố làm, rất ít khi về

Hai người đang nói chuyện, U Tuyền ngồi một bên lẳng lặng nghe. Không biết hai người đang nói đến chuyện gì, đột nhiên ông ngoại U Tuyền nói:

"Anh Vương này, tết nhất như này con cháu mấy đứa chúng nó đâu cả rồi, không về thăm à?"

Nghe xong, Vương Khúc sắc mặt cũng sầu muộn đi mấy phần, thở dào não nuột đáp:

"Mấy đứa chúng nó ở trên thành phố C làm ăn, cả ngày bận rộn, cũng không có thời gian về đây. Cũng chỉ gửi đứa nhỏ về đây chơi thôi."

Vương Khúc cả đời chỉ có duy nhất độc một cậu con trai. Cậu này tính tình giống cha, chăm chỉ tháo vát, lại học tốt, đỗ đại học ở trên thành phố C cách thị trấn không xa. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn liền kiếm việc làm ở trên đấy, cũng xin được một việc ở công ty gì đó, hằng năm thường xuyên gửi tiền đều đặn về nhà.

Mấy năm sau, nhờ tính chăm chỉ, hắn cũng có chức vụ kha khá trong công ty đó, cho nên cuộc sống của hai vợ chồng ông Vương cũng dư dả hơn. Sau đó anh này liền lấy một cô vợ cũng ở thành phố C, gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Một năm sau thì có một cậu con trai, năm nay 6 tuổi.

Ngoài mấy năm đầu lên thành phố C học ra còn thường xuyên về thăm, mấy năm tiếp theo số lần về giảm hơn hẳn. Đến lúc lấy vợ rồi thì hầu như rất ít khi về, trừ khi có dịp đặc biệt nào đấy.

Nhưng là tết nguyên đán như vậy cũng không về thăm hỏi cha mẹ một câu, kể ra cũng hơi quá đáng. Hai người kia xem chừng sợ ông bà ở nhà tức giận, nên mới gửi đứa nhỏ về chơi đây.

"Thế thằng nhỏ kia đâu rồi, tôi ngồi đây nãy giờ, sao không thấy nó ra chơi?" Cha Dương Lam nhìn ngó xung quanh, có chút khó hiểu hỏi.

"Ài, đây cũng là chuyện làm tôi phiền lòng mấy hôm nay đây." Ông Vương vỗ vỗ đầu, thở dài thườn thượt.

Ông ngoại U Tuyền nghe vậy liền lấy làm kì lạ, mới hỏi cho ra nhẽ. Vì cùng là bạn tâm giao với nhau, ông Vương cũng không che giấu gì cả, lập tức kể lại toàn bộ sự việc.

Chuyện là như vậy, trước tết nguyên đán hai tuần, lúc đấy mọi người đang tấp nập chuẩn bị sửa soạn nhà cửa đón tết, cháu của ông Vương là Vương Khánh cũng được bố mẹ nó đưa về quê đón tết cùng với ông bà.

Tuy nhiên Vương Khánh ở trên thành phố C đã quen, cuộc sống đầy đủ hiện đại. Lúc này cha mẹ lại để hắn về cái nơi nghèo nàn, ngay cả ti vi cũng không có này làm hắn vô cùng tức giận. Tính tình cũng xấu hơn hẳn, mặc dù ông bà chiều chuộng nhưng vẫn chê nọ chê kia, ghét này ghét nọ. Dù sao hắn cũng mới có năm tuổi, đứa trẻ nhà nào được cưng chiều quá gặp trường hợp của hắn cũng sẽ như vậy. Vợ chồng ông Vương cũng là người già cả, đây lại là cháu mình, không những không đánh mắng, lại còn cưng nựng dỗ dành.

Chuyện này cũng chỉ là ngoài lề, cái chính là đêm của mấy hôm sau, đột nhiên nửa đêm cả nhà đang ngủ, hai vợ chồng ông Vương đột nhiên nghe thấy từ trong phòng đứa cháu nhỏ của mình truyền ra cười the thé cao vút, cái chính là âm thanh này không giống như tiếng trẻ con cười, mà lại giống như tiếng phụ nữ, âm thanh chói tai,giống như tiếng móng tay cào trên mặt bảng, khiến cho hai ông bà cũng giật mình sợ hãi.

Nơi này chỉ là một cái trấn nhỏ, không có của cải gì nhiều, cho nên cũng không hề có trộm cắp. Thậm chí đi chơi không khóa cửa cũng không sợ mất đồ. Nếu nói đây là trộm thì có vẻ như cũng không đúng lắm, ởi nếu là trộm sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Vậy thì tiếng phụ nữ cười kia ở đâu ra?

Hồi đấy dân phong vẫn còn khá mê tín vợ chồng ông Vương liền cho rằng đó là ma, hơn nữa lại phát ra ngay từ trong phòng cháu mình. Người ta nói trẻ nhỏ yếu vía, rất dễ gặp quỷ.

Hai người tay chân bủn rủn, vội vội vàng vàng đến phòng cháu mình xem sao. Nhưng bọn họ đập cửa mãi thế nào cũng không mở được, hình như bị khóa bên trong. Ông Vương lại càng lấy làm lạ, bình thường Vương Khánh đi ngủ chỉ đóng cửa, nhưng không bao giờ khóa, sao hôm nay lại khóa cửa trong.

Trong lúc hai ông bà đang loay hoay đập cửa gọi cháu, thì tiếng cười bên trong lại một lần nữa phát ra. Âm thanh cao vút, vô cùng chói tai, liên tục cười he he khiến hai người bên ngoài dựng tóc gáy.

Nhưng đây là Vương Khách, cháu đích tôn độc nhất của nhà họ, nếu không mau vào cứu thì sau này sao có thể ăn nói được với con mình. Ông Vương bất chấp sợ hãi, lùi ra phía sau, sau đó chạy nhanh mấy bước, cả người húc vào cửa.

Hai lần làm như vậy, cuối cùng cánh cửa mới mở bật ra, ông Vương theo đà cũng ngã vật vào trong phòng, âm thanh the thé bên trong lập tức im bặt. Vợ ông Vương thấy vậy vội vội vàng vàng đỡ chồng mình dậy, sau đó hai người mới đưa mắt nhanh chóng tìm Vương Khánh. Nhưng là hai ông bà gọi mãi cũng không thấy cháu mình trả lời, trong phòng lại tối om, ngọn nến trong tay vừa rồi vì vội vàng mà không biết rơi từ bao giờ, không rõ tình hình trong phòng như thế nào, vì thế bà Vương hốt hoảng lần mò mãi mới tìm thấy được công tắc điện.

Thời bấy giờ điện đã được mắc về trấn, nhưng người ta tính tiết kiệm đã quen nên hay dùng dùng đèn cầy, nến, còn đèn điện ít khi sử dụng. Vương Khánh lần này về, hai ông bà liền nhường cho hắn cái phòng tốt nhất, có mắc bóng đèn đèn điện.

Bóng đèn vừa sáng, hai người lập tức kinh sợ nhìn một màn trước mặt. Đồ đạc giống như bị người ta đập nát, xáo trộn mọi thứ, quần sao vốn gấp gọn trong tủ thì vất tứ tung trong phòng, căn phòng như vừa bị một cơn bão cuốn qua, chỉ có thể dùng từ tang hoang để hình dung.

Hai người nhìn cảnh ngộ này liền kinh hoảng, vội vàng lao vào trong tìm Vương Khánh. Mãi sau mới tìm được cậu bé dưới đống lộn xộn đó. Hắn sắc mặt tái mét, mắt trợn trừng nhìn trần nhà, miệng sùi bọt mép, cả người co gật.

Ông Vương nhìn thấy liền sợ hãi, vội vàng bế đứa nhỏ đi ra ngoài vào bệnh xá. May là gần tết nhưng bệnh xá vẫn mở cửa, người ta truyền nước, tiêm cho cậu bé chút thuốc an thần, tình cảnh lúc ấy mới khá hơn.

Hai ông bà túc trực cả một đêm trong bệnh xá. Đến trưa ngày hôm sau Vương Khánh liền tỉnh dậy. Nhưng là vừa mở mắt, cậu bé liên mồm hô to "Quỷ..quỷ, cứu...cứu.". Sợ hãi đến nỗi nước mắt giàn giụa, khóc thút thít, cả người cuộn tròn trốn vào trong chăn, run lẩy bẩy.

Vợ chồng ông Vương nhìn thấy cháu mình như vậy cũng nghẹn ngào, cả hai ngồi cạnh trấn an mãi đứa nhỏ mới thôi kinh sợ, người ta lại tiêm cho hắn chút thuốc an thần, ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Hôm sau tỉnh dậy hắn cũng hư lần trước, liên tục nói có quỷ, mau cứu hắn. Hai ông bà cũng phải dỗ dành một hồi hắn mới hết sợ, ôm chặt cổ bà Vương khóc không ngừng. Hai người thương cháu nên cũng không dám hỏi nhiều, để hắn lại bệnh xá, luân phiên chăm nom.

Khoảng hai ba ngày sau, tình hình của hắn mới ổn định, ông Vương lúc này mới dám hỏi rốt cuộc tối hôm đó chuyện gì sảy ra. Mặc dù gương mặt non nớt của hắn vẫn còn sợ hãi nhưng hắn vẫn kể lại.

Đêm hôm đó cũng như mọi ngày hắn chín giờ tắt điện đi ngủ, nhưng trong phòng lò sưởi hôm nay giống như cho ít củi hơn mọi ngày, trong phòng cũng có chút lạnh, nhưng hắn không để ý, chỉ chùm chăn lại rồi ngủ. Đến nửa đêm hắn tự dưng cảm thấy lạnh cả người, mặc dù cuốn một lớp chăn dày nhưng vẫn lạnh buốt, xoay đi xoay lại mãi không ngủ nổi.

Đến lúc hắn vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là một đầu nguời có gương mặt đầu máu, nhỏ giọt xuống mặt hắn, mắt đen thùi, miệng đỏ chót đang nhe răng cười. Hắn giật mình sợ hãi, mở miệng hét to, có điều âm thanh không hiểu sao mắc nghẹn trong cổ họng, mãi không phát ra tiếng, hắn chỉ có thể há hốc mồm, mắt nhìn trừng trừng vào nữa quỷ kia. Gương mặt quỷ mặt đầy máu kia thấy hắn như thế liềnvụt một cái bay lên trên đầu hắn, nhìn hắn cất giọng cười the thé. Lúc này hắn mới nhìn rõ đây là một nữ quỷ, tóc dài tới gót chân, mặc bộ đồ trắng như đồ tang, gương mặt nát bét, máu không ngừng tuôn ra, chảy xuống cả bộ đồ trắng kia. Nữ quỷ cứ liên tục nhìn hắn cười he he, miệng bị rách ngoách đến tận mang tai, lúc cười hắn còn nhìn rõ cái lưỡi đỏ chót ở bên trong. Bị hình dáng nữ quỷ làm cho kinh sợ, hắn lập tức ngất đi. Đến lúc tỉnh lại thì mới thấy mình đang ở đây.

Chuyện ma quỷ này gần tết xảy ra, mấy hôm luân phiên về trông nhà, hai ông bà đều nghe thấy tiếng cười chói tai kia của nữ quỷ, sợ đến không dám ở nhà. Mà hai ông bà Vương cũng là người mê tín, cho nên cho rằng nhà bị quỷ ám, cũng không dám nói với ai, sợ rằng ngờingooài bàn tán, công việc làm ăn sau này của nhà mình lẫn con trai đều bị ảnh hưởng.

Nhưng cả hai cũng không dám ở lại căn nhà này nữa, cho nên thường xuyên ở trong bệnh xá chăm cháu, tính rằng sau tết sẽ lên thành phố C một chuyến, sau đó mời thầy về làm lễ trừ tà. Chỉ là tết nguyên đán đến gần, lúc giao thừa không thể không về nhà cúng bái tổ tiên, cho nên cả hai mới về nhà, chỉ một lúc nữa mới lại lên chỗ bệnh xá. Vợ ông Vương xem chừng vừa rồi bỏ đi cũng là đi lên bệnh xá đây.

Ông ngoại U Tuyền nghe xong cũng lấy làm kinh ngạc. Mặc dù xuất thân của ông vốn là ở trong thôn vốn từ trước tới giờ luôn mê tín, nhưng ông lại không hề tin vào chuyện ma quỷ. Nghe được chuyện này, mặc dù kinh ngạc nhưng ông cũng không tin tưởng.

"Vậy cháu anh bây giờ thế nào rồi?"

"Ài, hắn cũng đã khỏe hơn rồi, nhưng hắn cũng không dám về nhà này nữa. Có lẽ qua mấy hôm tết này tôi sẽ đưa thằng bé về thành phố C. Vợ chồng tôi chắc cũng sẽ lên đó ở một thời gian. Rồi mời ông thầy trên đó về làm lễ trừ tà."

Ông Vương vừa nói, mặt đầy trầm ngâm.

Ông ngoại U Tuyền lập tức giật mình, sau những gì sảy ra với con gái mình, ông đặc biết nhạy cảm với hai chữ ma quỷ. Vừa nói đến ma quỷ gì đó, ông liền có ác cảm, hơn nữa ông lại là người không tin thần phật ma quỷ, cho rằng đây là có người bày ra chuyện này để hù dọa ông bạn của mình. Tính tình ông vô cùng thẳng thắn, lại nóng như lửa, cảm thấy bọn họ quá mê tín dị đoan, cho nên giận giữ, lập tức nói thẳng.

"Anh Vương này, tôi nói ra câu này có chút không phải, nhưng chúng ta là bạn bè, như anh em trong nhà, thứ cho tôi nói thẳng. Trên đời này làm gì có ma quỷ, chẳng qua là con người sợ bóng sợ gió nên mới thêu dệt nên mà thôi. Tôi thấy xem chừng thằng nhỏ nhà anh có thể bị động kinh, thần trí không minh mẫn, cho nên đập phá đồ đạc, cho rằng mình gặp quỷ mà thôi. Hoặc cũngcó thể có người nào đó ác ý, đóng thần giả quỷ dọa sợ đứa nhỏ. Mấy tên thầy trừ tà mà anh mời, tám chín phần đều là bọn hoa ngôn xảo ngữ, dối người gạt tiền cả, anh mời bọn họ về, khác nào vất tiền qua cửa sổ."

Ông Vương cũng hiểu tính của ông bạn, cho nên gật gật đầu, tay ra dấu kêu ông ngoại U Tuyền bình tĩnh nói:

"Tôi hiểu tính anh, bác sĩ trên bệnh xá cũng nói với tôi như thế, nhưng quả thực lần này thực sự là thằng bé gặp quỷ, nhìn nét mặt sợ hãi của nó, tôi không thể không tin. Nó mới chỉ là đứa nhỏ, vợ chồng tôi cũng già cả rồi, còn muốn sống lâu thêm chút nữa, bọn tôi còn muốn nhìn thằng bé trưởng thành thêm vài năm, cho nên tôi không dám mạo hiểm, thà tin còn hơn không."

Ông ngoại U Tuyền thấy ông bạn nói vậy, biết không thể thay đổi được suy nghĩ của ông bạn, cũng không khuyên bảo nữa, nhưng vẫn không chịu thua, nói:

"Hay là thế này, anh cứ để tôi coi nhà anh một đêm, tôi cũng muốn xem xem nữ quỷ mà anh nói mặt mũi ra sao. Nói như anh thì nữ quỷ này mấy hôm nay vẫn còn vất vưởng trong nhà, tôi không tin nó không sợ cây súng trong tay tôi."

Ông ngoại U Tuyền trước là thợ săn giỏi nhất thôn, tài nghệ bắn súng của ông có thể nói là bách phát bách trúng, con mồi mà ông đã nhắm thì nhất định bắn chết, chưa có con thú nào có thể thoát khỏi họng súng của ông.

"Ấy ấy, sao lại thế được, tôi biết anh không sợ trời không sợ đất, nhưng sao có thể để anh một mình ở trong nhà này được. Chuyện này cứ để như vậy đi, đến hôm này tôi lên thành phố C mời thầy về làm lễ là được."

Đương nhiên ông ngoại U Tuyền không đồng ý, hai bên nói qua nói lại, đưa đẩy một hồi. Nhưng vẫn không thể nào thuyết phục nổi ông, vì thế ông Vương đành phải nói:

"Anh Dương này, tôi biết anh lo nghĩ cho tôi, tôi rất cảm ơn anh. Nhưng nữ quỷ này rất khó đối phó, tôi dùng tỏi, máu chó, tất tần tật những thứ dùng để trừ tà rồi mà không đuổi được nó đi. Anh làm như vậy, nhỡ may chọc tức nó, nếu anh có bề gì tôi biết ăn nói thế nào đây. Mà anh không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho U Tuyền chứ."

Ông Vương thấy ông ngoại U Tuyền nhất định đòi ở đây, liền không còn cách nào khác là lấy U Tuyền ra, mong thay đổi suy nghĩ của ông bạn.

Ông ngoại U Tuyền nghe đến U Tuyền, cũng có chút chần chừ, nhưng ông không thể bỏ mặc bạn tâm giao của mình sợ bóng sợ gió phải chuyển nhà đi, liền kéo tay U Tuyền nãy giờ vẫn trốn ở sau lưng ra, dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng thương lượng.

"U Tuyền, hay là đêm nay con ở cùng với ông Vương một đêm. Sáng hôm sau ông nhất định sẽ đến đón con về, có được không?"

U Tuyền không nói năng gì, chỉ lắc lắc đầu, tay túm chặt lấy vạt áo ông ngoại, biểu thị nhất quyết không rời đi.

Ông ngoại U Tuyền khuyên giải vài câu, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của đứa nhỏ, xem chừng tính cứng đầu của U Tuyền cũng được truyền từ ông mà ra cả.

Không khuyên giải được U Tuyền,ông cũng ngẫm lại trên đời cũng chả có ma quỷ, cũng không cần phải sợ gì cả, có ông ở đây, ai có thể làm hại được con bé.

Nghĩ xong liền quay sang ông Vương, nói:

"Anh Vương ạ, tôi đêm nay sẽ ở đây cùng với U Tuyền, ma quỷ gì xuất hiện tôi sẽ một súng bắn chết nó. Anh đừng lo, cứ để tôi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom