• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-817

Chương 817: Anh yêu em (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
74625.png
Cô hoàn hồn, sau đó dưới ánh mắt kinh hoàng của Bùi Hạo, cô bỗng nhiên hôn lên môi anh, môi anh mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.



Bùi Hạo mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Quả Quả lại làm như vậy, toàn thân cứng đờ tại chỗ



Quả Quả rời khỏi môi anh, cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ bừng



Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế, vừa nãy chỉ là không kiềm được lòng mình, nghe theo lời dẫn dắt chân thực nhất trong tim mình



“Vì sao anh chưa từng nói cho em biết, là vì bệnh của anh sao?” Giọng Quả Quả rất khẽ, nếu không phải phòng bệnh đủ yên tĩnh, Bùi Hạo chắc chắn không nghe được



Bùi Hạo hoàn3hồn, yên lặng nhìn cái đầu đang cúi thấp đến sắp chạm vào trước ngực



Khóe môi anh từ từ cong lên, có điều nghĩ đến chuyện sắp phải bắt đầu ca phẫu thuật rồi, anh mới bình tĩnh trở lại: “Quả Quả, em không nên tới đây.”



Quả Quả ngẩng đầu lên: “Sao em lại không nên tới đây, vậy em nên đến lúc nào? Chờ anh phẫu thuật thất bại xong, không còn cách nào tỉnh lại từ bàn phẫu thuật ư?”



Trong mắt cô như chứa ngọn lửa, giống như cất giấy đi một tòa núi lửa, lúc nào cũng có thể bùng nổ



Bùi Hạo chưa từng thấy Quả Quả như thế, cô lúc nào cũng hoạt bát, khuôn mặt luôn tươi cười, hòa ái dễ thương, cho dù có0tức giận cũng không như bây giờ.



Anh nghĩ lần này anh giấu giếm đã làm cô tổn thương, Thần Hiên nói đúng, anh cứ nghĩ vậy là tốt cho cô, nhưng mà điều đó chỉ là anh nghĩ thế thôi.



“Quả Quả, anh xin lỗi!” Nước mắt Quả Quả vừa ngừng, lại lần nữa tuôn rơi: “Bùi Hạo, chẳng lẽ tới bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc em sẽ oán hận anh sao?” Cứ thể giấu giếm mình, nếu anh không thể sống tiếp, bản thân cô thật sự sẽ hận anh suốt đời.



Bùi Hạo mím môi, dĩ nhiên anh từng nghĩ tới



Nhưng chuyện tình cảm nếu không quan tâm đã từng đau đớn bao nhiêu, thời gian trôi qua cũng sẽ dần quên đi, hoặc sẽ dần5vơi sau khi có một mối tình mới.



Nam nữ trên đời nhiều như thế, dĩ nhiên Quả Quả cũng không ngoại lệ



Nhưng anh lại quên mất, Quả Quả hoạt bát, nhưng cô đồng thời cũng rất nhạy cảm



“Quả Quả, anh định chờ sau khi kết thúc phẫu thuật sẽ nói với em.” Chỉ cần phẫu thuật thành công, anh sẽ nói hết lòng mình với cô gái trước mặt



Mặc kệ cô hận anh cũng được, oán anh cũng không sao, anh đều sẽ cố gắng xin cô tha thứ, sau đó ở bên cô cả đời, mãi mãi không rời xa.



“Vậy nếu anh không trở lại thì sao?” Quả Quả rưng rưng nước mắt hỏi anh



Bùi Hạo trầm mặc



Nếu không thể trở về, vậy thì Quả Quả vĩnh viễn không4cần biết từng có một người yêu cô sâu đậm đến vậy.



“Bùi Hạo, anh là đồ ích kỷ! Anh dựa vào gì mà đòi quyết định thay em? Anh nghĩ anh là gì của em?” Quả Quả phẫn nộ, giơ tay đánh về phía Bùi Hạo



Anh không né tránh, mặc cho cổ đánh.



Quả Quả đánh vài cái rồi cũng thôi, cô vùi đầu vào lòng Bùi Hạo, khóc thút thít



Khác với những giọt nước mắt thầm lặng vừa nãy, lần này cô khóc thành tiếng



Ngay cả Hàn Dịch ở bên ngoài phòng bệnh cũng nghe thấy, đang định đi vào thì bị Phó Thần Hiến cản lại: “Ba nuôi, con có chuyện muốn nói với ba, ba ra đây với con đi.” Anh nắm lấy bả vai Hàn Dịch, cưỡng9ép kéo ông đi ra.



Hàn Dịch không muốn đi, tiếc thay sức lực không lớn bằng người ta.



Giang Thần Hi im lặng đứng bên ngoài, dựa lưng vào vách tường



Chuyện Bùi Hạo thích Quả Quả gần đây ông mới phát hiện ra một chút, chính nhờ một lần đi toilet nửa đêm, đi qua phòng sách của Bùi Hạo thì thấy anh đang gọi điện thoại cho Quả Quả, ánh mắt dịu dàng



Tất nhiên ông quá quen thuộc với ánh mắt đó, nó giống như ông khi nhìn Bùi Nhất Ninh vậy.



Vốn dĩ chỉ là phỏng đoán, hôm nay đã được chứng thực rồi



Bùi Nhất Ninh bước ra từ phòng bệnh bên cạnh, liền đi thẳng đến phòng bệnh của con trai, thì lại bị Giang Thần Hi đứng ở bên ngoài cản lại



Giang Thần Hi lắc đầu chỉ vào trong phòng, Bùi Nhất Ninh nhanh chóng hiểu ta, liền rời khỏi cửa phòng bệnh.



Trong phòng, Quả Quả cũng ngừng khóc, cô phát tiết gần hết tâm trạng nên đã bình tĩnh lại



Cô nói với giọng khàn đặc: “Bùi Hạo, chờ anh phẫu thuật thành công, em sẽ nói với ba rằng em muốn gả cho anh, nếu thất bại, em sẽ vơ đại một người nào đó trên đường để kết hôn, hoặc là tìm cái am ni cô để cắt tóc đi tu, cả đời làm bạn với Phật.” Cô bình tĩnh nói, nhưng Bùi Hạo biết cô không phải nói đùa.



Anh đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Được, nhất định anh sẽ cố gắng sống sót.” Cho dù là vì cô gái trong lòng anh, anh cũng phải cố gắng sống tiếp



Giây phút này, khát vọng được sống của Bùi Hạo mãnh liệt chưa từng có



Sáng hôm sau, Bùi Hạo đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cửa đóng đèn sáng, mọi người lo lắng đứng chờ trước phòng phẫu thuật



Quả Quả ngồi trên ghế, dựa vào người Phó Thần Hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đèn phòng phẫu thuật, thần sắc đờ đẫn



Cô thậm chí không nhớ mình là ai, đang ở đâu và đang làm gì, từ giây phút Bùi Hạo bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì linh hồn cô cũng đã theo vào đó rồi.



Phó Thần Hiên nắm tay cô, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô



Tay Quả Quả lạnh như băng, cứ như mới lấy ra từ hầm đá



Phó Thần Hiển cũng không nói lời an ủi cô, bây giờ bất kỳ lời an ủi gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.



Bùi Nhất Ninh ngồi kế bên, bà cũng không có tâm trạng để nói chuyện, ngẩn người nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt



Mấy ngày qua, hầu hết là Thẩm Thanh Lan tự mình lo tất cả mọi việc trong bệnh viện, trong lòng bà hoảng loạn, không thể làm được bất cứ chuyện gì



Điện thoại Giang Thần Hi rung lên, là con trai của ông và Bùi Nhất Ninh gọi tới



Lúc này ông mới nhớ ra đã quên nói với con trai về bệnh tình của Bùi Hạo



Mấy ngày qua, chỉ riêng chuyện của Bùi Hạo và Bùi Nhất Ninh thôi cũng đã chiếm hết tâm trí ông rồi, làm sao còn nhớ tới con trai mình được.



Giang Thần Hi không bắt máy, chỉ gửi một tin nhắn trả lời con trai, nói rằng ông đang nghỉ phép ở nước ngoài cùng Bùi Nhất Ninh, sau đó điện thoại liền im lặng



Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mỗi phút mỗi giây trôi qua giống như một thế kỷ, bọn họ chờ từ sáng tới giữa trưa, từ trưa tới chiều, mãi cho đến chín giờ tối, cửa phòng phẫu thuật mới từ từ mở ra



Peter mệt mỏi bước ra ngoài, ca phẫu thuật này may mà kéo theo Eden vào cùng, nếu không chỉ dựa vào ông thì tỷ lệ thất bại là rất lớn.



Phẫu thuật được nửa chừng, bọn họ mới nhận ra tình trạng của Bùi Hạo còn phức tạp hơn so với kết quả kiểm tra, thời gian dùng để phẫu thuật cũng dài hơn so với dự tính của bọn họ, số lần tính mạng anh rơi vào tình trạng nguy kịch trong quá trình phẫu thuật càng không cần nhắc tới.



Thấy Peter đi ra, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía ông, Peter gật đầu, trái tim treo lơ lửng của Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng đã có thể hạ xuống, cuối cùng cũng đã ổn rồi



Bùi Nhất Ninh đứng ngồi không yên, bám chặt lấy Giang Thần Hi, ánh mắt sáng rực đến kinh người.



“Anh ấy không sao rồi!” Quả Quả lẩm bẩm, nước mắt đua nhau chảy xuống như mưa



Không lâu sau, Bùi Hạo được đẩy ra, anh vẫn hôn mê, trên đầu quấn băng, sắc mặt trắng bệch hơn so với lúc đẩy vào.



Quả Quả trực tiếp chạy tới nắm tay Bùi Hạo, thấp giọng nói một câu bên tai anh: “Bùi Hạo, cám ơn anh vì đã ở lại!” Lần này, bác sĩ phẫu thuật chính là Eden, Peter là trợ thủ mà còn mệt lử chứ đừng nói tới Eden



Lúc hai người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, sau lưng đểu ướt đẫm mồ hôi, quá trình phẫu thuật quá nguy hiểm, suýt nữa thì thất bại rồi, bọn họ cũng đã sức cùng lực kiệt



“Vất vả rồi!” Thẩm Thanh Lan nói.



Eden xua tay: “An, hiện tại tôi cần được nghỉ ngơi, đi trước đây, chờ tôi nghỉ ngơi xong rồi lại đến đây.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, thấy bước chân ông hơi lảo đảo thì đỡ một tay: “Có ổn không?” Eden lắc lư đầu: “Không sao.”



Peter đã đi sang phòng bệnh, ông cần xác định tình của Bùi Hạo trạng một chút



Quả Quả cũng đi theo vào, lúc này nếu Hàn Dịch còn không nhìn ra chút gì đó thì ông sẽ không gọi là Hàn Dịch nữa



Có điều, bây giờ Bùi Hạo nằm trên giường bệnh, ông không có tâm trạng nói việc khác mà thôi



Hai ngày sau, Bùi Hạo tỉnh lại



Trong hai ngày này, Eden thường đến nhìn anh một cái



Còn về Peter, đúng ngày hôm phẫu thuật đã xác định Bùi Hạo không còn vấn đề gì nữa, nên đã đi trước, dù sao thì việc còn lại đã có Eden lo, không cần tới ông nữa.



Khi Bùi Hạo tỉnh lại, đúng lúc Eden đang kiểm tra cơ thể anh, thấy anh tỉnh thì hỏi: “Cảm thấy thế nào?” Bùi Hạo há miệng: “Khá tốt!” Giọng nói khàn khàn, “Không thoải mái chỗ nào?” “Đau đầu.” Vừa làm phẫu thuật mở sọ, có thể không đau sao? “Ngoại trừ đau đầu?” “Không có nữa.”



Eden gật đầu, xem ra tình trạng hồi phụ không tệ: “Sẽ còn đau đầu một thời gian ngắn nữa, nếu thật sự không chịu nổi thì uống thuốc giảm đau, nhưng tôi đề nghị nên cố gắng không uống.”



“Được ạ!”



Bùi Hạo trả lời, hai mắt đảo một vòng thì thấy Quả Quả và mẹ mình đang đứng trước giường bệnh



Thẩm Thanh Lan vốn cũng ở đó, nhưng dù sao lần này cũng đã làm phiền Peter, vẫn nên tới cửa cảm ơn một tiếng, vì vậy bà và Phó Thần Hiến hai người đi tìm Peter rối.



Ánh mắt Quả Quả vẫn đang dừng lại trên người Bùi Hạo, thấy anh tỉnh lại, hốc mắt rơm rớm nước mắt nhưng cô vẫn kiềm chế không rơi lệ, vì Bùi Hạo không nỡ thầy cô khóc



Eden hỏi xong tình hình thì bỏ đi, Bùi Nhất Ninh cũng đi theo, sau khi biết con trai phẫu thuật thành công, cuối cùng bà cũng yên lòng, lại trở về Bùi Nhất Ninh bình tĩnh trước mọi sóng gió như trước đây.



Bùi Hạo lẳng lặng nhìn Quả Quả, thật ra bây giờ anh rất mệt, vẫy tay về phía Quả Quả, cô ngồi xuống cạnh giường: “Anh Bùi Hạo!” Bùi Hạo mỉm cười: “Anh đã thực hiện lời hứa sẽ trở về với em rồi.” Quả Quả cũng cười, cô cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Bùi Hạo: “Ừ, em biết anh là người luôn giữ lời hứa của mình.” Cô tựa vào ngực Bùi Hạo, khóe miệng khẽ cong lên



Tốt quá, anh không sao rồi! Hàn Dịch vừa đi vào liền thấy cảnh đó, mặt ông lập tức đen như đáy nồi



Quả Quả bối rối đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, nên lại bình tĩnh: Ba!” Hàn Dịch đáp ừ một tiếng, giọng điệu không được tốt lắm, ông nhìn Bùi Hạo, chậm rãi nói: “Sức khỏe khá hơn chút nào chưa?” “Cảm ơn chú Hàn, đã tốt hơn nhiều rồi ạ!”



Hàn Dịch gật đầu



“Quả Quả, con ra ngoài với a một lát, ba có chuyện muốn nói với con.”



“Vâng ạ!” Quả Quả nhìn thoáng qua Bùi Hạo, ra hiệu anh yên tâm đi, rồi theo Hàn Dịch rời khỏi phòng bệnh



Bùi Hạo đành nhìn cô rời đi mà trong lòng bất đắc dĩ, đáng ra những chuyện này phải để anh làm



Hàn Dịch sải bước dài đi về phía trước, Quả Quả gắng hết sức theo sau, không nói tiếng nào, đi mãi đến một góc yên tĩnh trong bệnh viện, Hàn Dịch mới dừng chân.



Ông yên lặng nhìn khuôn mặt con gái, vẻ mặt thương tiếc, bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay từ khi nào đã bị sói tha đi mất rồi? “Quả Quả à!” Hàn Dịch mở lời



“Ba, con thích anh Bùi Hạo, con muốn gả cho anh ấy!” Quả Quả gần như nói cùng lúc với ông



Hàn Dịch ngẩn ra: “Quả Quả à, con còn trẻ, chuyện kết hôn không nên vội.” Con gái ông chỉ mới hai mươi tư tuổi, không thể kết hôn sớm vậy được



“Không còn trẻ nữa rồi ba, lúc mẹ lớn bằng con cũng đã sinh ra con rồi.” Quả Quả bình tĩnh trả lời



Mặt Hàn Dịch tối sầm, sao giống nhau được? “Quả Quả, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu



Con nói xem, con còn thanh xuân tươi đẹp, việc gì phải bước chân vào nấm mồ sớm như vậy, con nên trải nghiệm cái đẹp của tình yêu đã.” Quả Quả biết trước Hàn Dịch sẽ phản ứng như thế, cô cười tít mắt nói: “Ba, vậy con cứ yêu đương với anh Bùi Hạo trước cũng được phải không ạ?” Hàn Dịch đen mặt, ông cảm thấy con gái học thói xấu rồi, còn lý do thì không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị Bùi Hạo dạy hư



Trong lòng Hàn Dịch thầm nghĩ, chờ Bùi Hạo xuất viện, ông nhất định sẽ xử đẹp tên nhóc thối này!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom